Vẫn Luôn Thích Em

Chương 2: van-luon-thich-em-2




Chương 2: Em sẽ kết hôn với anh (2)

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

85725.png

Xem ảnh 2

85725_2.png “Truyện con lợn đỏ là gì vậy, thỏ trắng?” Trịnh Thành Tử cau mày, đột nhiên cậu nhớ ra rằng trong câu chuyện về ba chú heo nhỏ, có xuất hiện một con lợn đỏ.

“Có một con lợn đỏ mà đứng ở cổng làng!” thỏ trắng nhìn vào mắt và nói với Trịnh Thành Tử:

“Nhưng những gì xảy ra sau đó thì em không biết rõ.”

“...” Trịnh Thành Tử dường như không nói nên lời.

“Ca ca nước cam, hay anh kể em nghe lại câu chuyện về ba chú heo đi ...”

“Trước đây, có một con lợn màu hồng ở lối vào làng. Tên của nó là thỏ trắng...” Trình Thành Tử ngập ngừng nói

“Em không phải là một con lợn!” thỏ trắng nhanh nhảy đáp.

“Nó được gọi là tiểu hồng…”

“ Anh kể thiếu con lợn màu xanh kìa!! “

“ Trước đây, có một con lợn đỏ và một con lợn màu xanh ở cổng vào làng, có tên là Tiểu Hồng và

Tiểu Trư...” Trình Thành Tử kể lại câu chuyện cho thỏ trắng.

“ Ca ca lại kể thiếu kìa, còn thiếu một con lợn màu tím nữa!” thỏ trắng phàn nàn

“ ... Trước đây, cánh cửa của ngôi làng ... “Trình Thành Tử lại tiếp tục câu chuyện chiều theo ý của thỏ trắng. Mặc dù, câu chuyện của Trình Thành Tử kể cho thỏ trắng không liên quan gì đến ba con lợn nhưng cậu vẫn tiếp tục bịa ra để kể cho thỏ trắng “Con lợn màu hồng ăn một quả chuối, vì vậy nó biến thành một con lợn màu vàng. Con lợn màu xanh ăn một quả đào, vì vậy nó chuyển thành màu hồng. Heo con ... “

Trình Thành Tử đang luyên thuyên câu chuyện không có thật của mình thì thỏ trắng đột ngột nhắm mắt và nhanh chóng đi vào giấc ngủ, cậu ấy cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thỏ trắng đang giấc say nồng của mình.

Tại sao Trình Thành Tử rõ ràng là một cậu bé năm tuổi được sinh ra ở Hồng Kỳ Hạ, một thanh niên được gánh vác nhiệm vụ đầy vẻ vang là xây dựng một xã hội chủ nghĩa tương lai, nhưng cậu ta có ở đây để ngủ với một đứa con nít ba tuổi được?

Trình Thành Tử cảm thấy hơi mâu thuẫn với những việc đang xảy ra với cậu. Thỏ trắng dường như ngủ ngon trong vòng tay của Trình Thành Tử nhưng cậu không biết mình nên làm gì ngoài việc đưa tay ra và chạm vào má của thỏ trắng.

Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng của thỏ trắng ngay lập tức chúm chím khiên cô bé trở nên xinh đẹp hơn thường ngày.

Trình Thành Tử nhìn vào thỏ trắng và cảm thấy cô bé hôm nay ngộ nghĩnh đến nhường.

Trình Thành Tử tiếp tục đưa bàn tay của mình để chạm vào má của thỏ trắng lâu hơn, đúng lúc ngay khi cậu nhìn lên thì thấy mẹ của cậu đang đứng ở cửa phòng và mỉm cười..

“Con nghĩ thế nào về việc nếu thỏ trắng muốn trở thành bạn gái của con? Mẹ thấy thỏ trắng là một cô bé vô cùng dễ thương đấy” Chu A Di hỏi một cách ngắn gọn với Trình Thành Tử.

Trình Thành Tử đang chạm vào má thỏ trắng, thấy mẹ mình thì cậu liền nhanh chóng bỏ tay của mình khỏi gương mặt thỏ trắng. Nét mặt Trình Thành Tử trở nên đầy ranh mãnh. “ Con chẳng thấy thỏ trắng dễ thương tí nào cả, dễ thương ở đâu cơ chứ!”

“Ồ ... Nếu thỏ trắng không dễ thương, tại sao con lại véo má của thỏ trắng?” Chu A Di hỏi với sự ngạc nhiên.

“Bởi vì thỏ trắng xấu xí.” Trình Thành Tử quay đầu lại và trả lời với sự thất vọng.

“Xấu xí ư? Mẹ nghĩ có thể thỏ trắng nghe được điều này thì ...” Chu A Di tiếp tục trêu chọc con trai mình.

“...” Trình Thành Tử liếc mẹ mình, rồi cậu im lặng và không nói chuyện.

Trình Thành Tử luôn như vậy, luôn chọn cách im lặng để đối diện với những trường hợp mà cậu thấy không thoải mái.

Chu A Di đột nhiên nhìn con trai mình trong im lặng, không thể không thấy thương hại được bởi lâu nay Trình Thành Tử vẫn luôn như vậy, nhưng khi Trình Thành Tử chọn cách im lặng mà không nói bất cứ điều gì có nghĩa là cậu đang chống lại chính mình. Đối với Chu A Di thì đây là hành động vô cùng lạnh lùng, đang tự làm khổ chính bản thân con trai mình... Chu A Di không biết sau này nếu Trình Thành Tử có bạn gái thì liệu rằng trong tương lai cậu có thay đổi hay không...

“Thôi mẹ không trêu con nữa đâu, hôm nay, mẹ thỏ trắng sẽ không đón được thỏ trắng. Nên giờ con đi rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ với thỏ trắng nhé. “Chu A Di vẫy tay tạm biệt con trai mình, định quay lại và rời khỏi cửa thì cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của Trình Thành Tử :“ Mẹ vừa nói cái gì vậy...? “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.