Vẫn Luôn Thích Em

Chương 100: van-luon-thich-em-100




Chương 100: Anh là người dịu dàng nhất (2)

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

85823.png

Xem ảnh 2

85823_2.png “Mẹ ơi, không sao đâu ạ, ca ca nước cam nói với cô gái rằng anh ấy không muốn yêu bây giờ.” Thỏ trắng nhanh chóng giúp đỡ Trịnh Thành Tử nói: “Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đợi con lớn lên!”

“Yo, con trai của mẹ chắc chắn thực hiện được lời hứa chứ?” Chu A Di trông có vẻ ngạc nhiên đưa mắt nhìn Trịnh Thành Tử với vẻ kinh ngạc.

“... Mẹ.” Trịnh Thành Tử nhìn cô không nói nên lời.

“Này, nếu con không thể đợi thỏ trắng khi con bé lớn lên thì chắc chắn con cũng sẽ vô cùng hối tiếc mà thôi....” Chu A Di đang ngồi bên chồng mình liền đưa mắt sang chồng nhìn và mỉm cười.

“À ...thì bố cũng ...” Chu Nguyệt đột nhiên lên tiếng với một nụ cười bí ẩn.

Thỏ trắng nhìn ông bà Chu với nét mặt khó hiểu.

Trịnh Thành Tử đỏ ửng đôi má lên nhưng cậu lại cười nhẹ khi nói với bố mẹ mình: “Bố mẹ, tại sao trong tâm trí hai người suốt ngày cứ có những suy nghĩ như vậy thế?”

“Bố mẹ chẳng nói gì cả đâu, chẳng phải bố cũng từng nói với con rồi ư? “ Chu Nguyệt nói với vẻ mặt vô tội, và hỏi Trịnh Thành Tử: “Con đừng nói với bố rằng đó là những gì con muốn nhé?”

“...”

Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng trống rỗng và không nói gì.

Thỏ trắng nhỏ nhìn ca ca nước cam lần nữa. Nhưng thỏ trắng vẫn không hiểu được mọi người đang nói về những gì c?

“Được rồi, được rồi, thỏ trắng đến đây, quả bưởi đã được tách vỏ xong rồi này, con hãy ăn bưởi đi này, đừng nghe bài hát của ca ca nước cam.” Chu A Di sau khi bóc quả bưởi xong thì liền đưa xuống cho thỏ trắng một múi bưởi và tiếp tục kêu ca: “Cái gì mà Châu với Luân gì đấy, hát thì chẳng rõ ràng gì, đã vậy lời bài hát còn khó hiểu, đây là lần đầu mà mẹ nghe đến ca sĩ này đấy.”

Là Châu Kiệt Luân . “

Trịnh Thành Tử vòng hai tay ôm ngực ngồi tại chỗ phía sau, có chút khó chịu .”

Đúng là Châu Kiệt Luân như con nói, nhưng con cũng nên xem xét lại những giọng ca vàng và kinh điển khác, chẳng hạn như Ngọc Thanh, một ca sĩ ca dễ nghe cỡ nào “

Chu Nguyệt tiếp tục phản biện ý kiến của mình:

“Bài hát một mai,một mai

không biết con có từng nghe chưa? Bài ấy cũng khá dễ nghe đến cỡ nào,để bố hát cho con nghe .”

Chu Nguyệt bắt đầu cất giọng hát của mình lên để thể hiện bài hát yêu thích của mình: “Bông tuyết bồng bềnh,gió bấc. Tiêu Tiêu, thiên địa một mảnh mênh mông, một cắt hàn mai, đứng ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người ấy phiêu hương …”

Trong khi nghe Chu Nguyệt vừa hát vừa vỗ nhẹ tay trên vô lăng thì người vợ ngồi bên du dương theo điệu nhạc của chồng.

“Em có nghe thấy không, đây mới là ca khúc kinh điển, bởi vì nó có nhiều ý nghĩa, nhiều cảm xúc hơn! “ Chu Nguyệt sau khi hát hai câu thì dừng không hát nữa.

“Đúng rồi! Em cũng đồng ý với ý kiến anh!” Chu A Di khen ngợi giọng hát chồng mình

“...” Trịnh Thành Tử im lặng, nhìn bố mẹ mình sau đó nét mặt cậu trông chán chường liền vỗ nhẹ đầu của thỏ trắng và hỏi: “Thỏ trắng, bài hát của Châu Kiệt Luân có dễ nghe và hay chứ?”

“Cũng được ạ!” Thỏ trắng vội vàng gật đầu và đưa mắt hướng về phía Trịnh Thành Tử.

“Cả hai ý kiến đều bằng nhau.” Trịnh Thành Tử dường như không muốn ai phủ định ý kiến của mình nên cậu tiếp tục đeo tai nghe.

“...” Chu Nguyệt sững sờ trước câu nói của con trai mình. Ông Chu liền quay lại và hỏi thỏ trắng:

“Thỏ trắng, mẹ con hát chứ?”

“Nghe cũng hay ạ!” Thỏ trắng nhanh chóng gật đầu.

“Mẹ nghĩ rằng có thể kết quả nghiêng về chúng ta rồi đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.