Vạn Lần Sủng Vợ

Chương 58: Chứng sợ không gian kín




Edit: Cynlia

9 giờ tối, một chiếc xe màu đỏ từ xa chạy đến. Không lâu sau, xe dừng ở ven đường, có người mở cửa xe bước xuống, "Sênh Ca."

Người đang ngồi xổm trước đống hành lý chợt ngẩng mặt lên, để lộ chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, "Cậu đến rồi à."

Đại khái là do ngồi xổm trong thời gian dài nên hai chân Quý Sênh Ca đã đông cứng như đá. Đàm Tư túm chặt cánh tay cô, kéo cô ngồi dậy.

"Tớ còn tưởng đêm nay phải ngủ đầu đường chứ."

Giọng điệu tự giễu của cô khiến bạn tốt Đàm Tư nghiêm mặt. Cô ấy nhét cô vào xe, "Mau vào đi, người cậu lạnh cứng cả rồi."

Trong khoang xe mở điều hòa ấm áp, nóng và lạnh đối lập. Tay chân Quý Sênh Ca đã sớm không còn cảm giác, cô thả lỏng vai rồi đưa tay xoa bóp. May mà có Đàm Tư, cô bạn cùng học chung đại học, cũng là người bạn thân hiếm hoi của Quý Sênh Ca, nếu không cô thật sự không biết đêm nay mình sẽ về đâu.

Chẳng mấy chốc, Đàm Tư đã đỗ xe trong gara. Cô ấy và Quý Sênh Ca mỗi người xách một chiếc vali bước vào thang máy.

Thang máy dừng ở tầng mười ba, Đàm Tư mở cửa nhà, đầu tiên đẩy hành lý vào trong, còn mình thì kéo tay Quý Sênh Ca, "Cậu còn chưa ăn cơm tối đúng không, để tớ đi nấu chút đồ."

Đàm Tư cởi áo khoác rồi xắn tay áo vào bếp. Quý Sênh Ca lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê, đổi dép xong bèn đi đến ghế sô pha ngồi xuống.

Căn hộ hai phòng ngủ này có diện tích tám mươi mét vuông, gần đây Đàm Tư mới mua trả góp. Nhìn chung thì căn hộ nằm ở vị trí khá tốt, có sự yên tĩnh hiếm hoi giữa thành phố xô bồ. Đây còn là khu nhà mới xây nên xung quanh đầy đủ tiện nghi.

Bàn tay lạnh lẽo dần được sưởi ấm, Quý Sênh Ca cởi áo khoác. Đèn trong bếp sáng trưng tỏa ánh sáng ấm áp, Đàm Tư bưng ly trà táo đỏ đến, "Uống đi cho ấm người, tớ đang nấu mì, đợi một lát là ăn được ngay."

"Đàm Tư, cảm ơn cậu."

"Mới mấy ngày không gặp mà thành người xa lạ rồi à?"

"Nếu chỉ là người xa lạ, tớ đã không gọi điện thoại cho cậu rồi."

"Biết vậy là tốt." Đàm Tư vỗ vai cô, "Bình thường trong nhà chỉ có mình tớ, cô đơn muốn chết, cậu cứ yên tâm ở lại đây, chúng ta sẽ tận hưởng những tháng ngày như thời đại học."

Quý Sênh Ca nhấp một ngụm trà, Đàm Tư sợ mì nở, vội chạy vào bếp xem.

"Sênh Ca, vẫn ăn hai trứng đúng không?"

"Ừ."

Thời đại học, cứ mỗi lần nấu mì ăn khuya, Quý Sênh Ca đều thấy không đủ no nên lúc nào cũng đòi thêm hai quả trứng gà. Nhớ lại khoảng thời gian đó, cô không kiềm được sụt sịt mũi.

Rất nhanh, bát mì trứng nghi ngút khói được đặt lên bàn. Quý Sênh Ca cầm đũa nếm thử một miếng, đôi mắt ẩn hiện ý cười, "Đầu bếp Đàm à, tay nghề của cậu vẫn tốt như vậy."

Đàm Tư chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt cũng sáng lên, "Sênh Ca, tớ thích nhất là nhìn cậu cười. Cậu không biết đâu, mỗi lần cậu cười đều khiến người ta có cảm giác muốn dâng cả thế giới đến trước mặt cậu luôn."

Quý Sênh Ca cắn đôi đũa, chớp mắt nhìn cô ấy, "Stop, nếu cậu là đàn ông mà nói mấy lời âu yếm thế này, tớ sẽ gả cho cậu luôn đó!"

"Thật!" Đàm Tư thấy cô ăn ngấu nghiến bèn gắp trứng trong bát mình sang bát cô, "Dạo này cậu gầy lắm ấy, ăn nhiều nhiều chút."

Đôi khi chỉ một câu nói đơn giản, lại vào đúng thời điểm nào đó, sẽ khiến cho mọi phòng tuyến của một người hoàn toàn sụp đổ. Quý Sênh Ca cố làm ra vẻ tự nhiên, há miệng ngấu nghiến từng sợi mì để kiềm chế cảm giác muốn khóc.

Ăn xong, Đàm Tư bắt Quý Sênh Ca đi tắm còn mình thì dọn dẹp bát đũa. Đến lúc cô tắm xong, giường ngủ đã được thay drap mới.

Có người nấu mì cho mình, có người vì mình trải giường, chẳng biết bao lâu rồi Quý Sênh Ca không nhận được cảm giác quan tâm ấm áp thế này nữa. Đàm Tư lấy ra một bộ chăn mới tinh, trải lên phía giường bên phải.

"Vẫn còn thói quen ngủ bên này chứ hả?"

"Chỉ có cậu hiểu tớ."

Thả người lên giường, Quý Sênh Ca lười biếng vươn vai. Đàm Tư cầm máy sấy đến, "Trước khi ngủ phải sấy khô tóc đã chứ."

"Ừm."

Đàm Tư đi tắm, để Quý Sênh Ca ngồi sấy tóc. Cô xốc chăn nằm vào, bị cái lạnh bên trong làm cho rùng mình, tựa vai vào đầu giường, thở dài một hơi.

Cô lấy album ảnh trên giường ra xem, ngay trang đầu là ảnh các cô hôm tốt nghiệp. Những khuôn mặt bồng bột mang theo niềm phấn khởi ngây thơ, dường như không khác mấy so với hiện tại. Nhưng cô không thích hoài niệm quá khứ, bèn khép album lại.

Lát sau, Đàm Tư tắm xong, lau khô tóc rồi cũng lên giường. Tắt đèn ngủ, hai cô gái nằm cạnh nhau cứ thế nhắc đến chuyện cũ.

"Sênh Ca, cậu còn nhớ ngày tốt nghiệp không, tụi mình bị trêu chọc nhiều đến mức độn thổ."

"Phì!"

Quý Sênh Ca nheo mắt, gật đầu nói: "Nhớ chứ, cả khoa có hai mươi mốt nữ sinh, chỉ có tụi mình tốt nghiệp rồi vẫn lẻ bóng, lúc chụp ảnh cũng là tụi mình tự an ủi nhau."

"Cậu chụp cho tớ xấu muốn chết, không phải tớ độc miệng đâu nhé, tay nghề chụp ảnh của cậu thật chẳng ra sao."

Đàm Tư kê lại gối, dường như nhớ tới gì đó, "Nói mới nhớ, thật ra tớ mới là đứa lẻ bóng, cậu còn có ảnh đế Diêm mà..."

Người bên cạnh lập tức im lặng, Đàm Tư thấy cô mím môi, không khỏi thở dài, "Anh ấy rời đi lâu như vậy, hai người có liên lạc không?"

Một lúc sau, Quý Sênh Ca đáp, "Không."

Đàm Tư không hỏi tiếp. Năm đó, suốt khoảng thời gian sau tốt nghiệp nhàn rỗi, Quý Sênh Ca đều chạy đi xem Diêm Dự diễn, có khi hai cô còn lén trà trộn vào phim trường, nhưng chưa được bao lâu đã bị phát hiện. Sau cái ngày ảnh đế Diêm tuyên bố giải nghệ, anh liền rời khỏi Vân Giang, đột ngột đến mức Quý Sênh Ca thậm chí còn không kịp đi tiễn.

Cô ấy nhớ rõ, Diêm Dự rời đi khiến Quý Sênh Ca ngã bệnh nặng, chỉ trong nửa năm mà người gầy đi thấy rõ.

****

Tiến độ quay của bộ phim mới rất thuận lợi. Cảnh quay của Cam Giai không ít, có những hôm sáng sớm đến phim trường mà đến rạng sáng hôm sau mới xong việc ra về. Hôm nay cô ấy có cảnh quay buổi tối, Quý Sênh Ca dặn dò trợ lú xong rồi rời đi trước.

Hai ngày nay dù ở nhờ nhà Đàm Tư, được Đàm Tư giúp đỡ, Quý Sênh Ca vẫn không hết băn khoăn. Cô không thể ăn nhờ ở đậu nhà người ta mãi được, phải nhanh tìm nhà trọ mới thôi.

Quý Sênh Ca lướt di động, vừa đi vừa tìm kiếm thông tin nhà cho thuê nên không hề chú ý xung quanh mà đi thẳng vào thang máy.

Đứng nép bên ngoài thang máy, Phong Thái thấy cô vào rồi bèn ra lệnh cho trợ lý, "Mau đi cắt nguồn điện thang máy này cho tôi."

"Hả?" Thấy trợ lý kinh ngạc, Phong Thái không kiên nhẫn trừng mắt, "Nhanh lên!"

Trợ lý vội làm theo.

Vừa vào thang máy, điện thoại Quý Sênh Ca đã đổ chuông, "Đầu bếp Đàm hả, hôm nay định cho tôi ăn món ngon gì đây?"

"Mấy giờ cậu xong?"

"Tớ đang xuống thang máy rồi nè."

"Vậy tớ chờ cậu dưới tầng nhé," Đàm Tư đứng ở đại sảnh tầng một, nhìn con số trên thang máy giảm dần, "Sênh Ca, tối nay muốn ăn gì?"

"Tớ..."

ẦM!

Thang máy đột nhiên dừng lại, đèn chỉ thị màu đỏ cũng tắt ngúm. Đàm Tư cầm di động, thấy thang máy đã dừng ở tầng một nhưng cửa không mở ra.

"Sênh Ca." Cúp điện thoại, Đàm Tư bước nhanh đến trước cửa thang máy.

Không gian nhỏ hẹp trong nháy mắt bị bóng đêm bao phủ. Di động Quý Sênh Ca rơi trên mặt đất, cô định nhặt lên nhưng phát hiện tay chân không còn chút sức lực.

Cô nghe được tiếng kêu lớn bên ngoài, rất muốn trả lời nhưng âm thanh như mắc nghẹn ở cổ họng.

Tim đập điên cuồng khiến cô khó mà hô hấp.

Cùng lúc đó, chiếc thang máy bên cạnh dừng lại, Cố Duy Thâm tay đút túi đi trước, Cố Duệ theo sau đang nói chuyện với anh thì chợt nghe bên cạnh có người kêu to:

"Sênh Ca, cậu không sao chứ?"

Cố Duy Thâm dừng bước, Cố Duệ bước đến hỏi thăm, "Có chuyện gì thế?"

"Bạn của tôi bị kẹt trong thang máy, cô ấy còn mắc chứng sợ không gian kín nữa."

Nghe đến đây, sắc mặt Cố Duy Thâm trở nên nghiêm trọng.

____Lời nói ngoài lề____

Ảnh đế Diêm: Mẹ ruột, chừng nào tôi mới được lên sàn?

Mẹ ruột: Tam nhi, cậu đến trả lời xem.

Tam thiếu: Không có mùa xuân đó đâu!

Ảnh đế Diêm:...

Mẹ ruột: Đừng có mơ, tôi còn muốn nhìn các cậu chém giết lẫn nhau đấy, ha ha ha ~

HẾT CHƯƠNG 58.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.