Edit: Cynlia
"Hạ Tuế" của Lệ Tinh sắp công chiếu nên các hoạt động quảng bá phim diễn ra rầm rộ. Quý Sênh Ca đến trạm tàu điện ngầm, màn hình tinh thể lỏng khổng lồ ở hai bên không ngừng phát đoạn clip giới thiệu những phim sắp chiếu, tuy phim vẫn chưa ra rạp nhưng không vì thế mà kém nhiệt hơn.
(*Do có một ít nhầm lẫn nên mình đã sử dụng từ "lên sóng" cho "Hạ Tuế" ở những chương trước và có thể đã khiến các bạn hiểu lầm "Hạ Tuế" là phim truyền hình. Nay mình xin đính chính lại "Hạ Tuế" là phim điện ảnh nha.)
Giai đoạn hậu tuyên truyền hoàn toàn là để lăng xê cho diễn viên Lệ Tinh. Do đất diễn của Cam Giai quá ít nên cô ấy không có cơ hội tham dự họp báo. Quý Sênh Ca bèn tranh thủ giúp cô ấy nhận quảng cáo, nhận đại ngôn [1], các hoạt động cộng đồng, thậm chí còn quyên tặng từ thiện cho rất nhiều trẻ em tại trại trẻ mồ côi dưới danh nghĩa của Cam Giai.
[1]: hiểu nôm na là lời mời trở thành đại sứ thương hiệu cho một nhãn hàng nào đó.
Sau khi chương trình về minh tinh nổi tiếng lên sóng, lượng fan trên Weibo của Cam Giai tăng lên mấy vạn. Mỗi mùa có tám nghệ sĩ tham dự, trong đó bốn nghệ sĩ cố định và bốn khách mời thay đổi liên tục.
Vì Cam Giai có cơ hội xuất hiện trong hai mùa nên Quý Sênh Ca bỏ không ít công chăm chút cho cô ấy, từ tạo hình đến trang phục, rồi phải nói gì khi lên show, thái độ, cử chỉ sao cho đúng mực.
Show quay theo kiểu cuốn chiếu, tập hôm nay sẽ được lên sóng vào tối thứ sáu tuần sau. Vì thời tiết không cho phép nên ekip không quay ngoại cảnh mà dời địa điểm đến sân vận động. Buổi chiều bắt đầu tiến hành dựng show nên từ tầng năm đến tầng bảy đều bị hạn chế ra vào, tránh để người không có phận sự trà trộn vào ekip. Sau khi Quý Sênh Ca nhận thẻ công tác, nhân viên mới để cô vào trong.
"Chị Quý." Một vài nghệ sĩ còn đang thay trang phục, riêng Cam Giai nhờ tới sớm nên đã chuẩn bị xong xuôi.
Quay gameshow khác với đóng phim điện ảnh, các nghệ sĩ không phải hóa trang hay "diễn" nhiều mà chỉ đơn giản xuất hiện để khán giả nhớ mặt. Cũng vì khán giả hiện tại dần chán ngấy mấy tình tiết khóc lóc sướt mướt trong các bộ phim truyền hình dài tập nên các chương trình tạp kĩ cho ngôi sao ngày càng thu hút người xem vì quy tụ nhiều trai xinh gái đẹp.
"Hôm nay da em đẹp đấy."
"Tối qua em đi ngủ từ tám giờ, nếu không có quầng thâm thì chết."
Mở túi xách, Quý Sênh Ca lấy phấn trang điểm cho cô ấy, "Gameshow không có kịch bản nên em nhớ phải tùy cơ ứng biến."
"Vâng." Cam Giai chớp mắt, "Em sợ sơ sẩy đắc tội với người ta quá."
Quý Sênh Ca sửa lại cổ áo cô ấy, "Chị tin em, không sao đâu."
Lúc đầu công ty đổi quản lý, trong lòng Cam Giai vẫn có chút không vui. Thế nhưng trong quá trình tiếp xúc, cô ấy dần nhận ra Quý Sênh Ca tuy còn trẻ nhưng EQ lại rất cao, hơn nữa luôn hết lòng lăng xê cô ấy nổi tiếng, hiệu quả thì không cần phải nói. Nếu cứ tiếp tục phát huy, cô ấy tin rằng chẳng mấy chốc mình sẽ phất lên!
"Anh Thái tới rồi, mọi người đi chuẩn bị đi."
Một nhóm người tiến vào cửa, Phong Thái mặc thường phục màu đen, theo sau là tận ba người trợ lý, quả không hổ là đãi ngộ của ngôi sao đang hot.
****
Phía Bắc thành phố Vân Giang có một trang trại nuôi ngựa thuộc quyền sở hữu của ông cụ Cố mấy năm gần đây. Cố Minh Thiện rất thích nuôi ngựa, rất nhiều giống ngựa quý đều quy tụ trong trang trại của ông.
Có điều, trang trại này không mở cửa cho người ngoài mà chỉ Cố gia mới có quyền sử dụng.
Phía rào chắn bằng gỗ bọc quanh trường đua theo hình vòng cung, người đàn ông mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, đầu đội mũ bảo hộ, một tay siết chặt dây cương, người hơi cúi về phía trước còn hai chân kẹp chặt thân ngựa.
Con ngựa trắng tuyết phi như bay trên đường đua, trên lưng là người đàn ông với tư thế mạnh mẽ hiên ngang, dường như thấy chưa đủ nhanh, hai chân anh ra sức kẹp lấy bụng ngựa, khiến người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy một loại khí chất phóng khoáng tự nhiên.
Không lâu sau, Cố Duy Thâm ghìm chặt dây cương, nghiêng người nhảy xuống lưng ngựa. Tài nghệ cưỡi ngựa của ba người cháu trai nhà họ Cố đều do ông cụ Cố đích thân chỉ dạy, cả ba đều đạt đến trình độ thượng thừa.
"Ông nội, Cầu Tuyết có vẻ là lạ." Cố Duy Thâm cởi mũ bảo hội, tiện tay ném cho Cố Duệ.
Anh đi đến trước mặt con ngựa, vỗ nhẹ lên lưng nó, cười nói, "Mày đủ lông đủ cánh rồi, có muốn tao tìm vợ cho không?"
Cố Duệ đưa khăn lông đến, Cố Duy Thâm lau tay rồi xoay người ngồi xuống cạnh ông nội.
Ai ai cũng trách ông cụ Cố thiên vị, ngay cả chính ông cũng cảm thấy như vậy. Cố Minh Thiện cong môi cười, đúng là ông cưng đứa cháu này nhất, thích nhìn nó ngoan ngoãn vâng lời ông, yêu chiều nó trong lòng bàn tay, hiện tại còn muốn nó kế vị mình.
Cố Tái Thành vừa cúp điện thoại trở về, đúng lúc thấy Cố Duy Thâm nói cười vui vẻ với ông nội. Anh ta kéo ghế ngồi gần, "Mấy ngày nữa là sinh nhật ông, cháu đã đặt xong khách sạn rồi."
Nghe vậy, Cố Minh Thiện lắc đầu, "Cũng có phải đại thọ đâu, không cần tiệc tùng rình rang làm gì. Bình thường Cố gia chúng ta còn chưa đủ phô trương sao, lúc nào nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn."
"Ý ông là sao ạ?"
"Tổ chức ở nhà thôi," Cố Minh Thiện cười, liếc nhìn đứa cháu bảo bối, "Trừ người nhà thì chỉ mời thêm một vài công ty hợp tác với Lệ Tinh, còn lại thì khỏi đi."
Sắc mặt Cố Tái Thành vẫn bình thường, "Vậy để cháu đi sắp xếp."
"Ừ."
Ông cụ Cố đứng dậy, Cố Duy Thâm thuận thế đỡ lấy bả vai ông, hai người sóng vai đi về phía trại nuôi ngựa, ông một câu cháu một câu, người khác căn bản không có cơ hội xen vào.
Những năm trước vào dịp mừng thọ, ông nội đều mở tiệc chiêu đãi đối tác làm ăn của tập đoàn Cố thị, nhưng năm nay chỉ mời riêng đối tác của Lệ Tinh. Ánh mắt Cố Tái Thành tối dần, sắc mặt thay đổi.
Trước giờ ông nội vốn bất công, hiện tại đã bắt đầu tính toán lót đường cho Cố Duy Thâm rồi.
****
Ngồi trong hậu trường quay gameshow, tận mắt nhìn các nghệ sĩ thể hiện tài ăn nói, Quý Sênh Ca có cảm giác không nói nên lời.
Di động trong túi vẫn "ting" liên tục, cô khẽ cau mày nhìn WeChat. Gần đây Phương Triển rất hay nhắn tin cho cô, mỗi ngày hơn mười tin nhắn hỏi thăm, khiến cô phải đau đầu nghĩ cách ứng phó. Rất nhanh lại có âm báo từ điện thoại, cô chuyển sang chế độ im lặng, không muốn để ý đến.
Hơn 7 giờ tối, quần chúng tập trung hóng hớt bên ngoài sân vận động đều bị giải tán sạch sẽ. Các nghệ sĩ lục tục ra về, sau khi để tài xế đưa Cam Giai về nhà, cô mới ra khỏi cửa chính.
Cửa cảm ứng mở ra, Quý Sênh Ca dõi mắt về phía trước, chỉ thấy đối diện cô là một bóng dáng khá quen mắt.
"Tam thiếu, tôi là Phương Triển, lần trước ở nhà hàng Pháp chúng ta đã gặp nhau rồi."
"Anh đến gặp nghệ sĩ à? Tôi đến đón bạn gái."
Nghe được ba chữ "bạn gái" [2], Quý Sênh Ca nhanh chóng mím chặt môi. Người đàn ông đang đưa lưng về phía này chợt xoay người, khiến cô không kịp trốn, chỉ có thể chống lại ánh mắt u ám của anh, "Tam thiếu, anh cũng ở đây à."
[2]: nguyên văn trong tiếng Trung là 女朋友
Cô ở trường quay suốt cả chiều mà chẳng biết Cố Duy Thâm đến đây tự bao giờ.
"Sênh Ca, em đây rồi." Phương Triển chờ một lúc lâu, thấy Quý Sênh Ca bước ra thì nhanh nhảu tiến lên.
Cố Duệ mở cửa xe, người đàn ông chợt nghiêng mặt, "Phương Triển phải không?"
Phương Triển vội gật đầu, "Đúng vậy."
Cố Duy Thâm cong môi mỏng, "Tôi nhớ rõ."
"...."
Chiếc limousine đỗ phía trước, đằng sau là xe của Phương Triển. Cố Duệ khởi động xe, Cố Duy Thâm rút một điếu thuốc rồi châm lửa, chợt vỗ lên vai Cố Duệ ngồi ghế trước.
Cố Duệ ngẩn ra, bàn chân định giẫm ga khựng lại.
Vì xe phía trước chắn ngay cổng ra nên những chiếc đằng sau không có cách nào di chuyển. Có người liên tục bấm còi, nhưng khi nhìn thấy biển số xe thì những tiếng còi lập tức im bặt.
"Sao tam thiếu chưa đi nhỉ?" Phương Triển thử liếc mắt nhìn, chiếc xe kia đậu sát rạt xe anh ta nên anh ta không thể nhích thêm chút nào.
Người đàn ông ngồi trong chiếc limousine, tay trái kẹp điếu thuốc gác trên cửa xe. Quý Sênh Ca nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của anh, mí mắt phải giần giật.
Một lúc lâu sau, Cố Duy Thâm ném đầu mẩu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, "Lái xe."
(Tam thiếu không bảo vệ môi trường gì hết trơn:))
Chiếc limousine rời bãi đỗ, lúc này một hàng xe đằng sau mới nối đuôi nhau di chuyển.
____Lời nói ngoài lề____
Tam thiếu gia, cậu lại ngứa da rồi hả?
Thế này đi, cậu khen "mẹ đẹp" một tiếng, mẹ đây sẽ suy xét cho cậu phúc lợi, ha ha ha~
HẾT CHƯƠNG 40.