Vạn Lần Sủng Vợ

Chương 28: Tìm được tang vật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cynlia

Đại sảnh nhà tổ Cố gia được lát toàn bộ bằng gạch đá xanh theo phong cách cổ xưa từ thời Minh – Thanh. Cơ ngơi này do cụ tổ Cố gia thời đầu một tay gầy dựng, đến tay ông cụ Cố Minh Thiện hiện giờ đã là đời thứ ba, sau này chắc chắn sẽ truyền cho con cháu đời thứ tư.

Cố Minh Thiện là một trong ba người con trai của cụ tổ, năm đó anh em náo loạn một màn tranh giành quyền thừa kế, người em thứ đã sớm có người kế vị, chỉ có người em út không may mất sớm. Thân là con trai trưởng Cố gia, Cố Trường Dẫn có ba người con là Cố Tái Thành, Cố Dĩ Ninh và Cố Duy Thâm, từ khi thành gia lập nghiệp đến nay vẫn tiếp quản Cố thị. Em họ ông (Cố Trường Dẫn), Cố Vinh Kiệt, đúng ra là con trai của chú hai, cũng sinh được một trai một gái, hiện cả hai đang phụ trách quản lý công việc bên xí nghiệp Cố thị.

Trên bàn ăn tròn là các món hương vị phong phú, khi Cố Trường Dẫn thấy con trai xuất hiện bèn không nhịn được quở trách vài câu, "Sao con về trễ vậy, có biết ông nội chờ con nãy giờ rồi không?"

"Ba, con vừa họp xong."

"Lại viện cớ."

Cố Tái Thành đứng dậy, một tay ấn Cố Duy Thâm ngồi xuống ghế, "Ba, tam nhi thật sự vừa có cuộc họp, lúc con rời Lệ Tinh em ấy vẫn đang xem báo cáo."

Cố Trường Dẫn còn muốn nói gì nữa thì ông cụ Cố đã sầm mặt, "Con giáo huấn đủ chưa, không định để ta ăn cơm hả?"

Cố Trường Dẫn mím môi, đành cúi đầu, "Vâng, con không nói nữa."

"Hừ."

Thấy con trai im lặng, Cố Minh Thiện nhìn đứa cháu bảo bối của mình, cưng chiều nói: "Tam nhi, con cũng thật là, sau này có mở họp thì phải báo với ông nội một tiếng, đừng để cả nhà đói bụng theo con."

"Vâng ạ." Cố Duy Thâm cầm đũa, trước tiên gắp thức ăn cho ông nội. Ông cụ Cố lập tức mặt mày hớn hở, đâu còn vẻ gì là khó chịu hay cáu gắt thường thấy nữa.

Từ trước đến nay, Cố Tái Thành đã chứng kiến một màn như vậy không biết bao lần. Lúc nhỏ làm vỡ bình hoa cổ, làm cạn nước hồ cá vàng, cho ngựa quý của ông nội uống thuốc xổ, bao lần Cố Duy Thâm nghịch ngợm mắc lỗi, thế nhưng chỉ cần anh giả vờ khóc lóc rồi nhào vào lòng ông nội làm nũng, ông ấy sẽ lập tức xem anh như bảo bối mà che chở trong lồng ngực!

Đều là cháu trai Cố gia, lại còn là cháu đích tôn nhưng vì sao anh ta mãi chẳng bao giờ được cưng chiều như thế?

"Dĩ Ninh lại không về à?" Nghe ông cụ Cố đột ngột hỏi, Nghiêm Như chỉ có thể thành thật trả lời, "Ngày mai lão nhị có phiên tòa nên mấy ngày nay vẫn bận rộn suốt ạ."

"Cố gia lại có một nhị thiếu chẳng thèm để tâm đến cái nhà này." Cố Minh Thiện có vẻ không hài lòng.

"Ông nội, cuối tuần này con đến trại nuôi ngựa với ông nhé." Cố Duy Thâm cố ý chuyển đề tài, ông cụ cũng cười cười, không nói gì thêm. Hiện tại sản nghiệp của Cố gia hết sức khổng lồ, đòi hỏi con cháu phải đồng lòng chèo lái mới có thể vững mạnh phát triển lâu dài được. Cũng may còn có Tái Thành và Duy Thâm, ông cũng coi như được an ủi phần nào.

"Ông nội, trời trở lạnh rồi, con đã đặt cho ông một cái ghế sưởi ấm [1], khi nào ông đau lưng có thể dùng ghế để mát xa một chút." Cố Tái Thành hiếu thuận đề nghị.

[1]: Ghế sưởi ấm:

Ông cụ Cố nhìn anh ta, sắc mặt có vẻ ôn hòa, "Tái Thành à, hôn sự với Ôn gia là ông nội nhìn nhầm, con đừng để bụng làm gì. Chờ hết năm nay, ta sẽ giúp con tìm một nhà tốt hơn."

"Mấy việc này cứ để ông nội và ba quyết định là được rồi ạ." Cố Tái Thành cúi đầu ăn cơm, biểu hiện hết sức điềm nhiên.

Bên ngoài là con sói giương nanh múa vuốt, về nhà lại ngụy trang thành bộ dáng bé ngoan vô tội, Cố Duy Thâm cong môi, ""Anh cả, anh thích mẫu người vợ như thế nào, nói em nghe với, em cũng muốn học tập."

Cố Tái Thành ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy ý cười trong đáy mắt Cố Duy Thâm, anh ta hạ mi, nói: "Chỉ cần mọi người thấy tốt, anh không có ý kiến gì cả."

Chậc chậc chậc.

Suýt chút nữa Cố Duy Thâm không kìm được bật cười rồi. Đột nhiên anh muốn ký hợp đồng với Cố Tái Thành quá, nhân tài như anh ta chỉ cần bồi dưỡng một chút thì tương lai ảnh đế không còn xa vời!

......

Sau khi về phòng, Quý Sênh Ca tắm rửa thay quần áo. Áo lông trắng phối với quần jean xanh, chớp mắt trở lại dáng vẻ thiếu nữ thanh thuần.

Cam Giai gửi một tin nhắn WeChat, bảo cô chờ cô ấy ba mươi phút, sau đó hai người cùng đi ăn bữa tối. Sau hai cảnh quay hôm nay, Quý Sênh Ca càng chắc chắn một điều, Hoàn Cẩm cần một nghệ sĩ như Cam Giai, mà cô ấy cũng sẽ phất lên nhanh chóng!

Da cô vốn rất đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ là đủ. Quý Sênh Ca cất son môi vào túi, khi ánh mắt lướt qua một cái gói màu đỏ thì hơi khựng lại.

Cô đang định cầm lên xem thì chuông cửa lại vang lên.

Đặt túi xách lên bàn, Quý Sênh Ca ra mở cửa, lòng chợt thấy nao nao.

Bên ngoài có khá nhiều người, trong đó Tô Yên đứng ở giữa. Nhân viên công tác Lệ Tinh bước đến, nói: "Chị Yên làm mất một vật, chúng tôi đã xem hết các phòng trong đoàn phim rồi, chỉ còn mỗi bên này là chưa tìm."

"Là thứ gì thế?"

"Tôi không tìm được vòng cổ của mình." Tô Yên cong môi cười, váy dài Chanel trên người cô ta tinh tế sang trọng.

Quý Sênh Ca mở cửa phòng, "Vào đi."

"Cảm ơn cô đã phối hợp."

Diện tích phòng không lớn, liếc mắt một cái là có thể bao quát hết cả phòng, nhân viên công tác đảo mắt một vòng rồi xoay người ra ngoài.

"Khoan đã."

Tô Yên dựa người trước cửa, chỉ về một hướng, "Anh chưa tìm trong túi xách cô ta."

"Đó là vật dụng cá nhân."

"Nếu không có gì khuất tất thì vật dụng cá nhân cũng có thể xem thử."

Nhân viên công tác thấy Quý Sênh Ca gật đầu, bày ra vẻ xin lỗi rồi cầm lấy túi xách của cô, "Làm phiền cô."

Kéo khóa túi, một vài vật dụng được đổ xuống bàn. Hộp trang điểm, tai nghe, dây sạc, còn có ví tiền, tất cả đều rất bình thường.

"Kia là hộp gì?" Tô Yên lại lần nữa lên tiếng.

Nhân viên công tác mở chiếc hộp, biểu cảm lập tức thay đổi, "Này, đây là....."

Gói nhung màu đỏ bao quanh trang sức bạc trơn bóng, Tô Yên nhìn chiếc vòng ngọc kia, môi đỏ lập tức cong lên.

"Chiếc vòng này giống hệt tấm hình tôi cho các anh xem lúc nãy phải không?"

"Đúng vậy."

Quý Sênh Ca nhíu mày, "Cô có ý gì?"

Ngoài cửa, người tụ tập càng lúc càng nhiều, Cam Giai cùng trợ lý chen vào đám đông, vừa vào đã thấy Quý Sênh Ca và Tô Yên mặt đối mặt nói chuyện.

"Chiếc vòng cổ này là tác phẩm nổi tiếng cuối cùng của bậc thầy trang sức người Pháp sinh thời, toàn thế giới chỉ có năm chiếc, trị giá hơn bảy con số."

Tô Yên khoanh tay trước ngực, "Quý tiểu thư, đừng nói với tôi chiếc vòng này là cô mua đấy."

Quý Sênh Ca theo bản năng liếc mắt nhìn, chiếc vòng này cô mang lâu như vậy mà đến giờ mới biết giá trị của nó.

"Chị Yên, làm thế nào bây giờ?" Nhân viên công tác không ngờ lại tìm thấy vật nên không dám làm theo lệ thường.

"Còn hỏi sao? Đương nhiên phải mời cảnh sát đến giải quyết."

"Báo cảnh sát đi."

Mọi việc diễn ra quá nhanh, không cho Quý Sênh Ca thời gian suy nghĩ.

Cô nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo của Tô Yên, đáy mắt dần lóe lên ý cười.

Đã tìm được tang vật nên càng thu hút nhiều người vây xem. Cam Giai muốn đến gần nhưng lại bị nhân viên công tác cản lại, nói phải đợi cảnh sát đến.

****

Bữa tối dùng được một nửa thì Cố Duệ bất chợt tiến vào phòng ăn. Cố Duy Thâm cũng không có biểu hiện khác thường, mãi đến lúc đưa ông cụ Cố về phòng, anh mới xuống lầu.

"Sao thế?"

"Phim trường lại có chuyện rồi."

Nếu không phải việc quan trọng thì Cố Duệ sẽ không thình lình xuất hiện lúc mọi người dùng cơm. Cố Duy Thâm rút một điếu thuốc, "Nói đi."

Sau khi kể lại vắn tắt sự việc, Cố Duệ lén quan sát biểu cảm của anh, "Lúc nãy, Quý tiểu thư đã bị đưa đến đồn cảnh sát."

Thuốc lá trong tay lóe lên những đốm lửa đỏ nho nhỏ, Cố Duy Thâm khẽ híp mắt, nói: "Đồn cảnh sát nào?"

HẾT CHƯƠNG 28.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.