Vạn Lần Muốn Nói

Chương 9




“Không có la cà, đang dạy đàn em học đàn”

“Đàn em?”

Triết Sâm đang gõ bàn phím, bỗng dưng dừng ngay hành động, mắt hơi chau lại. Trong lòng có hơi dấy lên cơn bực bội.

“Chiều rồi thì về nhà đi, dạy người này người kia làm gì?”

“Được rồi, anh làm việc đi, tôi về nhà”

“Ừm...”

*tút tút*

Triết Sâm xoa xoa hơi Nguyệt thái dương, đầu óc hơi choáng váng thậm chí đôi khi còn hơi đau đớn, chắc là làm việc nhiều quá không nghĩ ngơi nên dính bệnh, anh lấy ra hai ba viên thuốc từ vĩ thuốc trong ngăn kéo tủ, cho vào miệng một hơi nuốt trọn.

Vị đắng đi dọc cuống họng xuống bụng mà đột ngột dừng lại. Anh cảm thấy trong người có chút buồn nôn xen lẫn nhức mỏi. Nhưng thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện đó, công việc chưa hết thì bệnh tình quan trọng gì.

Kéo cái máy tính lại gần mắt hơn, cố nén cơn buồn nôn nơi cổ mà tiếp tục làm việc.

...

Tử Lưu về đến nhà thì trời đã tối hẳn, cậu nấu qua loa một gói mì ăn liền rồi vừa làm bài tập vừa ăn. Căn nhà lạnh lẽo không hơi người làm cậu có chút buồn bã.

// Anh đã thức chưa? //

Cậu nhắn tin cho anh, muốn tìm một chỗ dựa để bản thân cảm thấy mình không cô đơn. Mắt không rời khỏi màn hình một giây phút nào, mong chờ tin nhắn tiếp theo của anh.

// Thức rồi, bên đó trời tối thì mau ngủ sớm đi //

// Ừ //

Triết Sâm cúi đầu xuống bồn rửa tay, rửa đi vết máu trên mũi đang không ngừng chảy xuống, có lẽ việc thức qua đêm đã là cái giới hạn cùng cực của anh, cơ thể không chống đỡ nỗi nên mới chảy máu mũi, báo hiệu cho chủ nhân nó biết rằng cơ thể đang không ổn chút nào.

“Đừng chảy nữa....”

Anh bất lực cầu xin, giọng nói âm trầm chuyển sang run lên bần bật, đau đớn đan xen mệt mỏi.

*tinh tinh*

Tiếng thông báo tin nhắn tới vang lên, nhưng đâu không phải tin nhắn từ Tử Lưu mà là từ một người bạn của anh.

// Đi uống rượu nè, gửi định vị cho mày rồi đó //

Triết Sâm không phải ngốc, từ lúc chia tài sản mọi người tránh anh như tránh tà, dễ đâu lại có một người chịu đứng giữa bao người đi hướng về trước mà lại chịu đi ngược hứng về sau.

// Không đi, bận rồi //

Tin nhắn trả lời rất nhanh hiện lên màn hình điện thoại.

// Mày lại bị sao vậy? Rũ đi chơi có tí mà, lại làm giá gì nữa? //

Người lại biết anh vốn không có bạn bè, định bụng móc vào cái chỗ đau đó của anh mà ngoáy một vòng trong đó cho anh thật đau đớn hơn nữa.

// Tao bận, đi được thì đi rồi //

Sau tin nhắn ấy, một hình ảnh được gửi đến, trong tấm hình mờ mờ ảo ảo chỉ có một cô gái đang bị trói trên ghế, khuôn miệng bị chiếc khăn đêm buộc lại, khoé mắt như đang rưng rưng lệ, trông vô cùng khổ sỡ.

Cô gái ấy là người đã được ba chọn cho anh để kết hôn, Triết Sâm vốn không thích tình yêu ràng buộc thế này nên một mực từ chối, không ngờ mấy tên bạn lúc kia lại lấy nó ra làm cái cớ bắt anh đến chỗ bọn nó cho bằng được.

// Gửi lại định vị đi, tao tới //

// OK. nhanh lên nha, tụi tao không chờ được lâu đâu ^.^ //

“Má nó!!!!”

Anh không nhịn được mà mở miệng chửi một câu, trước kia không biết chọn bạn mà chơi đúng là ngu ngốc thật, để rồi bây giờ tụi nó trở mặt thành thù.

Chiếc xe hơi đen phi nhanh trên con phố, anh đến một địa điểm lạ được định vị chỉ, chỗ đó tối tắm đã vậy còn có thêm phần ẩm ướt như đã được bỏ hoang rất lâu ngày. Đi dọc vào con hẻm là một ngôi nhà hoang, dây leo cành bám đầy trên vách cửa, rêu mọc um tùm trên từng khung gỗ. Mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc đến độ người ta ngửi được chỉ muốn nôn hết thức ăn ra ngay lập tức.

Mấy tên côn đồ đô con đứng trước cửa như đợi anh. Tiếng hú hét của mấy thanh niên vang lên sau cánh cửa ấy, đèn xanh đèn đỏ chiếu nhấp nháy không ngừng.

Triết Sâm có chút mệt mỏi, anh xoa xoa hai nhiệt thái dương giảm bớt căng thẳng nơi tâm trí mà dũng cảm bước vào.

“Ồ....nhân vật chính tới rồi kìa”

Hai ba tên ngước nhìn anh, nở nụ cười nham hiểm. Cô gái nào đó bị bịt miệng, trói hai tay chân lên ghế, gương mặt bầm tím bị đánh đập đến thê thảm ngồi trên ghế không thể cử động được một biên độ nào, chỉ bất lực mở mắt liêm diêm như sắp ngủ nhìn tụi ngổ ngáo trước mắt.

“Bọn bây đánh em ấy?”

Triết Sâm cố gắng hạ giọng thật thấp để không ai nhận ra lửa giận đang bùng lên trong trái tim anh.

“Đánh thì sao? Tại mày đến trễ thôi”

Bọn kia đứng dậy, mọi chuyện tưởng tượng sẽ bình thường cho tới khi mấy bọn nó cầm ra mấy cây gậy bóng chày vắt ngược lên vai. Gương mặt tỏ vẻ như thách thức.

“Đến trễ thì chịu phạt đi chứ”

“Đưa công ty skyler cho bọn này thì mới được đi nghe chưa”

“Nếu không thì con nhỏ này chết”

Hắn ta dí lên đầu cô gái kia cái gậy gỗ một cách mạnh bạo, cô gái bất lực chỉ có thể ngồi ngây ngốc không thể phản khán mà rên rĩ, rơi nước mắt đau đớn lăn dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.