Vạn Lần Muốn Nói

Chương 3




“Trùng hợp, tôi cũng không có bạn”

“Ha ha...thế này người ta gọi là duyên đấy! Cậu bạn đầu dây kia ơi, tên gì đó?”

Tử Lưu không nhìn thấy được người kia, không biết gương mặt người đó đang làm biểu cảm thế nào, chỉ nghe qua giọng nói, cũng đủ khiến cậu cảm thấy từng lời từng chữ của người lại đều là thật lòng, tự nhiên không lẫn thêm bất kì tạp chất nào.

“Lãng Tử Lưu, là tên tôi”

“Lãng Tử Lưu sao? Là...vừa lãng tử vừa phong lưu à?”

“Không phải, Lãng là lãng mạn và lưu trong dòng chảy nước ấy, gọi hết sẽ là dòng chảy lãng mạn”

Cậu cảm thấy lời nói của mình có chút ngốc nghếch, nhưng có hối tiếc thì cũng có rút lại được câu nào nữa đâu, đành chịu một cục nhục mà bản thân tự tạo ra mà thở dài.

“Tên rất hay, rất có ý nghĩa”

Tại sao đến từng lời nói mà cũng khiến cho người ta ăn lòng đến thế, Tử Lưu trượt dài trên tường, rồi ngồi bệt xuống đất.

“Thế...anh tên gì?”

Người kia mất khoảng ba bốn giây gì đó mới bắt đầu lên tiếng.

“Du Triết Sâm...chẳng có ý nghĩa nào đâu”

Cậu ngập ngừng, đúng là duyên phận, người tuỳ tiện thu hút mình trên mạng, sau mấy phút liền gọi điện nói chuyện với người đó, đây không phải là duyên, vậy chẳng còn là thứ gì khác được nữa.

“Không có ý nghĩa, nhưng nghe qua lại rất hay”

Anh đứng người bất động, gương mặt bày ra một biểu cảm ngạc nhiên đến khó tả. Bàn tay bóp lấy mảnh giấy càng mạnh hơn, lên cả gân xanh, đầu anh hơi nghiêng về phải, dựa vào cái gối trên bàn, đôi mắt ấy màu xanh ngọc dần dần nhắm lại.

“Cậu mấy tuổi mà lại xưng tôi là anh?”

Tử Sâm hỏi.

“Tôi....vừa tròn hai mươi ba tuổi, anh bao nhiêu nhỉ?”

“Tôi hai mươi tám rồi, cậu còn học?”

“Vẫn còn”

“Học gì?”

“Học âm nhạc”

Không khí giữa hai người trở nên tốt hơn rất nhiều, cứ như thể đã quen biết nhau từ rất lâu, rất lâu về trước vậy.

“Định làm một nghệ sĩ?”

Triết Sâm tò mò, giọng anh có vẻ thoải mái hơn, nhưng đâu đó lại lẫn vào một chút sự nhẹ nhõm.

“Không”

“Vậy tại sao học nhạc?”

“Tại....thích thôi”

Anh dịu dàng sờ lên chiếc điện thoại không nhiệt độ, cảm giác được hỏi ai đó thật sự rất tuyệt vời, được ai đó khen càng tuyệt vời hơn, đặc biệt người khen mình lại không quan tâm đến cái quá khứ đầy đau thương ấy.

*tút tút tút*

“” Số tiền trong tài khoản quí khách không đủ để tiếp tục cuộc gọi này “”

Điện thoại cậu vang lên tiếng nói, cảm giác trong lồng ngực có chút mất mát, nhưng cũng chỉ biết bất lực thở dài.

Triết Sâm nhìn lại màn hình điện thoại, thấy cậu tắt máy, trong lòng có hơi hụt hẫng, cảm giấc buồn tủi tràn về không chừa cho anh một chỗ thở, hoá ra không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để nói chuyện với anh.

Thế giới này muốn bóp nghẹn lấy cái tên thừa thãi này, nhưng cũng đâu cần phải tàn nhẫn đến thế. Treo một cục thịt mỡ lên một sợ dây mảnh như sợi tóc giữa chiếc hồ rộng lớn, bắt buộc anh phải nhảy, nhảy qua lại đến khi bản thân sắp bắt được, miếng thịt kia lại chẳng nói chẳng rằng mà rơi xuống.

Anh thảy điện thoại lên giường, mệt mỏi lết người vào nhà vệ sinh, cơn nôn mửa ập đến không điềm báo trước, hành hạ anh dường như muốn chết đi sống lại.

Triết Sâm rửa lại gương mặt, nhìn vào gương thấy mình tiều tụy lại bỗng chốc nở nụ cười rộ hệt như một tên điên. Anh là đứa con hoang, đứa con hoang của mẹ, được ba anh miễn cưỡng chấp nhận cho ở trong nhà, sống được đến hôm nay với cái ghẻ lạnh đó đã là một kì tích.

Cứ tưởng ai sống phần ai, nhưng em trai anh, con ruột của ba cứ muốn phân chia tài sản, tài sản của đứa đầu tất nhiên phải lớn hơn con thứ, nhưng anh lại chẳng phải con ruột, tài sản được phân chia rất ít, chỉ có một công ty ở nước A thành phố Dục Trung, anh thì lại đang ở nước C, chia như vậy chẳng khác nào muốn đuổi anh ra khỏi cái căn nhà này chứ.

Nhưng Triết Sâm học giỏi, có tài năng, một mình anh có thể duy trì được.

Nhưng bao lâu?

Mẹ mất rồi, ba lại chẳng yêu thương, không có bất kì thứ gì níu kéo lấy anh nữa, bạn bè thấy tài sản được chia ít nên cũng không chơi với anh nữa, những tấm ảnh trên mạng chỉ toàn là anh cố gắng gượng lên nụ cười, thực chất trong lòng lại có ngàn vết cứa sâu đến thấy được cả xương.

Bàn chân cố gắng lết cơ thể ra khỏi nhà vệ sinh, Triết Sâm ngã nhào lên giường, chộp lấy điện thoại mở lên xem.

Anh có hơi ngạc nhiên, một tin nhắn của ai đó sáng hết cả màn hình.

// Xin lỗi, điện thoại hết tiền mất rồi, không phải ghét anh nên tắt đâu, đừng hiểu nhầm nhé! //

Tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên một cách rất bình thường dường như là bất thường, đây là cảm giác được người khác quan tâm suy nghĩ của mình sao, thật mới mẻ biết bao.

Lại thêm một tin nhắn khác hiện lên.

// Tôi thêm anh rồi, sau này làm bạn nhé! //

Khoé môi không kiềm chế được mà kéo lên một nụ cười thoải mái, không ngờ rằng nhấc máy một số điện thoại lạ lại nhận được thêm một cậu bạn chất lượng đến thế. Thứ này gọi là ưu ái mà ông trời đặc biệt ban cho sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.