Tử Lưu cất điện thoại vào túi rồi xoay đầu về phía cái người đang đứng bên cạnh, mặt khó hiểu cất lời.
“Sao cậu lại nhường?”
“Thích thôi, thiếu gia tôi không thích nên nhường cho cậu, có ý kiến?”
Lam Nhiên từ nhỏ đã mưu mô, không ai biết cậu ta đang nghĩ gì, dù có là bạn chơi từ thuở nhỏ, cậu cũng sẽ có đôi khi rất khó hiểu về mấy hành động của cậu ta. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Giống như có nhiều tâm sự, nhưng trước cái giao diện thì luôn này ra mặt vui vẻ.
“Nghĩ gì?”
Lam Nhiên thấy cậu cứ trầm tư, khó hiểu mở miệng hỏi.
“Đâu có nghĩ gì, cậu lo mà chăm sóc mình cho tốt, tôi về đây”
“Sao phải tự chăm sóc mình cho tốt? Cậu không chăm sóc tôi nữa sao?”
“Hả?”
Lam Nhiên vốn đã cất lời, âm lượng cũng vừa đủ nghe, nhưng mà cậu đi ngược hướng gió, chỉ lờ mờ nghe được mấy chữ không rõ ràng, định bụng xoay đầu lại hỏi nhưng tên kia lại lắc đầu, nở nụ cười rồi kêu cậu mau đi nhanh, còn vẫy tay tạm biệt.
Đợi Tử Lưu đi xa, cậu ta mới lộ ra vẻ mặt vốn có của mình. Cuộn trong nắm đấm, mà đấm mạnh vào vách từng bên cạnh, bực bội giẫm chân.
Lam Nhiên có tâm tư không nên có với người bạn này đã từ rất lâu, cứ tưởng nhường cho cậu chức vụ người đại diện cậu sẽ rất biết ơn mà ở bên cạnh cậu ta. Ai mà có dè, chỉ vì một người trong điện thoại mà cả lúc chỉ nói chuyện được với cậu ta có mấy câu.
Đã vậy còn chưa kịp làm gì đã đi luôn.
Xem ra người nhắn tin cho Tử Lưu là người rất quan trọng, quan trọng cỡ nào, có bằng tôi không. Lam Nhiên thần nghĩ.
Cậu ta không cho phép bất kì ai cướp mất Tử Lưu, từ lúc nhỏ đã là cậu ta ở bên cạnh bảo vệ, người khác không hiểu được thì không có quyền chen chân vào, chỉ tiếc là người khác không chen chân, mà là cậu cố tình mở cửa để người ta bước vào. Càng nghĩ càng khiến Lam Nhiên tức trào màu họng.
...
Cậu về nhà như thường ngày, nhưng vừa bước vào cửa thì thấy anh ngồi trên ghế, xoay đầu vào tường, hình như mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Tử Lưu đến gần, đem cái tóc mái ngọ nguậy tinh nghịch trước mắt qua một bên.
Người này đợi người kia, người kia chờ đợi người này, ấm áp và dịu dàng bên cạnh nhau, ai lại không thích, nhưng bình yên thường đến trước cơn bão, bão này có vẻ lớn lắm, không biết rằng thứ tình yêu kia có thẻ chịu đựng nổi được không.
...
“Không lấy! Ông điên à?”
“Mày dù gì cũng là con của nhà này, không theo họ nhưng cũng phải biết nghe lời”
“Vũ Nhâm, tôi không thích con gái, ông không hiểu sao?”
“Không thích cũng phải lấy, yêu con trai không thấy tởm hả?”
Mấy phút trước Triết Sâm vừa đến công ty thì nghe lanh lãnh tiếng Du Nhâm-ba cậu, ông ngồi trên ghế liếc mắt như ý muốn gọi. Cậu cũng lười từ chối, đành ngồi lại theo ý ông, dù sao thì cũng là cùng mẹ khác cha, ông còn bay cả một chặng đường dài đến, nghĩ thế nào cũng phải tiếp đón cho đàng hoàng.
Nào ngờ đâu mấy lời nói tiếp theo khiến cậu đau đớn không biết nên trả lời thế nào.
Ông ta kêu cậu lấy vợ, một người đã chọn sẵn ở nước C, cuộc hôn nhân gia tộc này cậu không muốn nghe theo, nếu người con gái kia tốt đẹp đến thế sao lại không dành cho con trai kia của ông, thế nào cũng là não tàn hoặc không ai chịu lấy đã vậy, anh còn có cậu nữa mà. Anh yêu cậu, sao lại đi lấy một người khác về làm vợ chứ, có lấy cũng phải lấy Tử Lưu mới được.
“Tôi là người đồng tính, tôi không thấy tởm được chưa?! Nếu được rồi thì tôi xin phép mời Nhâm tổng rời khỏi đây”
*chát*
Âm thanh ấy vang lên đau đớn thấu trời cao, anh không ngờ lại có một ngày mình lại bị đánh bởi bàn tay kia. Nếu như không có bà ta, nếu như Giao Hoa không xuất hiện thì Du Nhâm chắc không có như ngày hôm nay đâu nhỉ.
“Thằng mất dạy!!!”
Triết Sâm ngồi bệch trên đất, mặt rũ xuống đất một mảng đen, cả cơ thể dường như là vô lực không thể cử động được nữa, anh cười khẩy một tiếng rồi giọng khàn khàn mà trả lời ông.
“Chửi cũng phải lựa lời chứ, ông nói tôi mất dạy, ông chẳng phải là người dạy tôi sao?”
Du Nhâm để lại một cú đạp thật mạnh vào người anh. Triết Sâm muốn hỏi, ông đã hai mươi mấy năm nay từng xem anh là con trai ngày nào chưa hay chỉ như một kẻ thừa thải đang tồn tại không chủ đích?
Vốn dĩ không nên như thế này mới phải.
*ren ren ren*
“Alo, xin chào Sâm tổng, tôi đã hoàn thành hai bản kiểm tra anh đưa cho tôi rồi”
“Kết quả thế nào?”
“Bản đầu tiên có kết quả phù hợp ADN rất cao, chắc chắn là cùng huyết thống, bản còn lại thì lại rất thấp, anh có muốn đến bệnh viện lấy lại kết quả xét nghiệm bằng giấy không?”
“Không cần đâu, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh sau, cảm ơn”
*tút tút*
Triết Sâm ngồi ngây ngốc nhìn trần nhà mà không khỏi bật cười, cắn răng lại đến mức vành môi dưới vô tình bị dính lấy mà chảy ra cả máu đỏ tươi, tanh nồng.