Nhưng người đàn ông kia dường như lại hiểu được cái suy nghĩ của cô. Nhẹ nhàng cởi bỏ tây trang, đặt nhẹ lên chân cô, giúp cô làm một chiếc khăn che chắn. Sau đó nhẹ nhàng cởi đôi giày cao của cô đeo lên chân cô một đôi giày khác. Đôi giày màu đen có một mình con rắn uống lượn từ mũi giày hài hòa đến tận gót. Chỉ khác một điều, đôi giày này thấp hơn đôi giày của cô một chút.
- Có ai dạy em rằng, bàn chân là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất, nên chọn loại giày đắt một chút để bảo vệ đôi chân chưa.
- Chuyện này, đôi giày tôi mua cũng được rồi, giá cả cũng vừa phải.
- Chỉ là hơi cao một chút thôi. Đi giày thấp thôi, buổi tối sẽ dễ ngủ.
Đối với những chuyện này trong lòng An Mạc Đình vốn không biết vì sao một người đàn ông như anh lại có thể để tâm đến vậy, nhưng khi cô trượt mông từ trên chiếc bàn làm việc xuống đất cô mới chợt cười khổ, vốn cô đi đôi giày kia còn miễn cưỡng cao đến cổ anh, giờ thì hay rồi, chỉ đến ngang ngực thôi. Nhưng Nghiêm Phong lại nở một nụ cười nói thêm một câu trước khi dời đi:
- Chiều cao vừa hợp. Có thể nghe được nhịp đập trái tim của tôi.
Ý là sao, chiều cao phù hợp, trong lòng An Mạc Đình ngập tràn sự hoang mang, cứ bước đi tiếp cũng không thể giải quyết được vấn đề. Dừng lại thì con tim cô lại không cảm thấy chân thật. Ôi cái vòng tuần hoàn đang giam giữ cô ở đây. Tại vì sao trước đây chỉ có một cái suy nghĩ tìm một nam sủng nuôi lấy lệ, nhưng cô sai rồi, chuyện đó hoàn toàn không phải sự thật. Đúng là khi người phụ nữ trao thân rồi, tình cảm sẽ sâu đậm hơn. Nhưng đối với loại sự tình này, tình một đêm cũng có thể diễn biến được thành tình cảm sâu đậm sao?
Cứ mông lung cho đến khi những đồng nghiệp khác báo đến giờ tan làm rồi. Hóa ra, cả ngày hôm nay cô chưa hề làm được việc gì hết.
Có lẽ cứ mải mê nghĩ về một người làm cho bất kì ai đều vô thức mất việc, hóa ra cô cũng như vậy không hề ngoại lệ. Nhưng bản thân cô đến hiện tại vẫn là tiến thoái lưỡng nan. Cô có thể ngộ nhận với loại tình cảm đó, nhưng vậy còn anh thì sao, cô làm sao có thể khẳng định được tình cảm ở phía của anh cơ chứ. Cứ cho rằng về mặt tình cảm của mình cô có Tâm Nghiên làm hậu thuẫn, nhưng có biết bao trường hợp vì hoàn cảnh gia đình đều không thể ở bên nhau. Cuộc đời vẫn là còn nhiều chuyện không thể lường trước được lắm.
Ngày hôm sau, An Mạc Đình không đi làm nữa, trực tiếp bắt xe về nhà. Có lẽ gia đình mới có thể là nơi cho cô được chỗ dựa. Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô con gái đương nhiên ba mẹ cô biết được chắc chắn cô có tâm sự. Đợi đến bữa cơm liền khuyên nhủ cô. Nhưng sau khi nghe bố mẹ khuyên ngăn xong cô bất giác lên tiếng:
- Chuyện là, nếu con gái bố mẹ đi làm xa, ăn chơi xa đọa, không giữ gìn nữ tắc, vậy bố mẹ có cạo đầu bôi vôi con không?
- Đình Đình, nghe ba nói này, thời xưa ấy, khó ăn nói với làng xóm thì còn phải giấu giếm, hiện tại con đừng nghĩ nhiều những chuyện đó. Con gái lão Vương đầu ngõ kia, mỗi tuần đưa về một tên bạn trai, mà đứa nào nó cũng thề sống thề chết để mà yêu đấy. Huống hồ ba biết, con gái ba mặc dù có bồng bột, nhưng cũng là đứa biết suy nghĩ, có đôi khi còn cố chấp lao đầu vào công việc ý chứ, thế nên vui chơi giải trí một chút cũng được, không để sảy ra sản phẩm là được.
- Không đúng không đúng, ông nói thế mà nghe được à, có ra sản phẩm cũng được. Con là con gái ba mẹ, không bao giờ ba mẹ bỏ con.
- Con biết rồi.
- Vậy rốt cuộc ba mẹ có cháu hay là không có cháu?
Hai người đồng thời nhìn về phía An Mạc Đình đang ngồi chọc chọc bát cơm. Hóa ra nãy giờ ông bà nghĩ cô trở về nhà là mang chiếc bụng bầu về mà không mang được ba của đứa trẻ về. Ôi tạo hóa ơi sao xung quanh con lại toàn những người đưa con vào những câu hỏi không thể trả lời như vậy cơ chứ.
- Không có, con đi nghỉ đây, con đi đường xa về có chút mệt.
Lại một lần nữa trốn tránh ánh mắt của người khác đang nhìn về mình. Đặt tay lên đầu để suy nghĩ. Chợt một tia sáng vụt lên trong đầu, vì sao ba mẹ cô mang tiếng mà làm những ngành nghề khó tính nhất xã hội mà lại có thể cởi mở trong cách suy nghĩ đến vậy, còn cô vốn dĩ lên cởi mở hơn thì lại mở lên một sự lạnh lùng thâm trầm đến vậy chứ. Nhưng cứ như vậy lại đưa cô chìm vào giấc ngủ.
Tầng cao nhất của The Fost, người nam nhân mặc Tây trang mà đen lạnh lùng nhìn những người đang đứng trước mặt. Anh không nói gì lại càng thâm trầm hơn bất cứ khi nào hết:
- Cô ấy đâu.
- Cô An hôm nay xin nghỉ. Nghe nói cô ấy đi công tác ở thành phố khác.
- Tôi là tổng giám đốc mà có thể không biết chuyện cô ấy đi công tác sao?
- Chuyện là, cô An vẫn là người bên Tín Phát, chuyện cô ấy đến đây hay không chủ yếu là do dự án tiến hành có thuận lợi hay không ạ.
- Vậy sao, vậy tiến hành thu mua Tín Phát, để cô ấy cũng thành người của tôi luôn đi.
Chẳng phải ngày hôm qua anh đã nói với cô rồi sao, không lẽ cô không hiểu được rốt cuộc là cô muốn gì. Hay là chăng ý nghĩa của anh đối với cô cũng giống như đêm hôm đó, chỉ cần sau khi tỉnh dậy sẽ là xóa bỏ kí ức đi. Bản thân anh làm sao quên được chứ. Anh động chạm qua biết bao nhiêu phụ nữ. Nhưng chỉ khi ôm cô trong lòng anh mới cảm nhận được những cuộn trào trong cơ thể mình. Hóa ra người anh nhận định là cô gái ấy. Từ ngày gặp được cô, anh không đến gần bất kì một người phụ nữ nào khác, thậm chí còn cố gắng tỏ ra thân thiện và ân cần với cô. Vậy mà chỉ hai ngày thôi, cô liền cô chân bỏ chạy. Anh không hề làm gì quá phận, sao lại có thể chống lại được sức hấp dẫn của người đàn ông như anh cơ chứ.
Tâm trạng buồn bực khiến anh không thể tiếp tục có tâm trạng làm việc, liền gọi điện hẹn Bạch Khúc Đình đến câu lạ bộ chơi bài uống rượu.
Cuối cùng cũng đến lúc hai người đàn ông tâm trạng cùng ngồi với nhau:
- Tiểu Đằng nhà cậu lại làm sao vậy?
- Không phải là nhờ ơn tiểu tổ tông Tâm Nghiên sao, con bé kể tình trường của mình với cậu cho hai người đó nghe, giờ Tiểu Đằng còn không thèm nghe điện thoại của mình nữa. Cậu thì sao? Đêm đó, rốt cuộc có sảy ra chuyện gì không?
- Cậu nghĩ sao. Một người đàn ông và một người phụ nữ say rượu còn có thể không sảy ra chuyện gì sao? Chẳng qua là sáng hôm sau tỉnh dậy, mình liền phát hiện trong căn phòng đó có máy quay lén, mình liền mở lại cho cô ấy xem, rồi uy hiếp một chút để cô ấy không có ý định tiếp cận mình. Ai ngờ đến giờ mình muốn tiếp cận cô ấy còn không được.
- Cậu, nghĩ cái gì lại có thể nghi ngờ cô ấy tiếp cận câu cơ chứ. Nhưng suy nghĩ cho cùng mình thấy tính cách hai người quá giống nhau. Cô ấy không phải Vi Tiểu Đằng nhà mình, nên mình không thể đơn giản là dùng mấy lời nói ngọt ngào là có thể dỗ dành được.
- Mình thực sự muốn có thể trở thành người ở bên cạnh cô ấy.
- Vậy phải cố gắng thôi.
Hai người lại tiếp tục cụng ly cho đến khi say mềm không còn biết chuyện gì đã sảy ra nữa.
Sáng hôm sau hai người tỉnh dậy liền thấy bản thân đều đang cởi trân, trên thân chỉ còn đúng chiếc quần ngủ, lại còn đang ôm ấp nhau trong giấc ngủ say nữa.