Đón được con dâu cùng cháu nội về, bà chỉ nhẹ nhàng nói với Nghiêm Phong, mẹ muốn cùng ông ấy ly hôn. Khiến cho Nghiêm Phong cùng mọi người không hiểu nổi. Đến cuối đời rồi còn dẫn nhau đến cục dân chính sao. Hai con thì kết hôn còn bố mẹ thì ly hôn sao?
Chuyện bà Nghiêm đề nghị khiến Nghiêm Phong cau mày, bao nhiêu năm anh khuyên bà nhiều năm không có kết quả, vậy mà chỉ một buổi tối đến nhà họ Nghiêm liền nhìn thấy bà thay đổi quá nhiều. Wind trở về liền nghe mẹ nói đến ba, cậu bé ngồi trong căn phòng riêng của mình cau mày nhìn người ba đối diện.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
- Con trai, ba là Nghiêm Phong, Trước đây mẹ làm khai sinh cho con là Wind nhưng sau này ba sẽ đưa con đi khai sinh lại, tên của sẽ là Nghiêm Dực.
- Đấy là mẹ nhận ba cho con, ba đã cưới mẹ chưa, ba có chắc chắn một trăm phần trăm là ba của con không? Sao con lại có người ba mà mặt mũi cau có thế không biết, cũng không thể hiểu được vì sao ngày xưa mẹ lại yêu ba được chứ, ngốc chết đi được.
Lời nói của đứa trẻ khiến Nghiêm Phong càng khó coi hơn. Anh lần đầu làm bố, chủ yếu là muốn dỗ thằng bé, vậy mà thằng bé này còn giống ông cụ non hơn bất kì ai hết. Ba năm nay anh luôn sống trong hối lỗi, đến hiện tại khi vả vợ cả con anh về anh đương nhiên muốn bù đắp. Hôn lễ trước đây là do anh làm hỏng, lần sau này anh càng phải cho cô một hôn lễ lớn hơn, long trọng hơn nữa. Đình Đình là của anh, ba năm rồi anh mới có thể bên cô. Vậy nên hiện tại anh phải giúp cô chăm sóc thật tốt cho con trai mới có thể khiến cô hài lòng.
Anh hiểu vì sao con trai anh lại được cô gọi là Wind, ý ở trên mặt chữ, rõ ràng cho dù sảy ra chuyện gì đi chăng nữa, lòng cô vẫn hướng về anh, vậy đối với anh là quá mãn nguyện rồi.
Vật lộn với thằng bé hồi lâu, cuối cùng nó cũng chịu để anh dỗ đi ngủ. Trước khi thằng bé ngủ nó chỉ nhỏ nhẹ nói với anh "Sau này ba tuyệt đối phải chăm sóc cho mẹ, bởi vì khi mẹ sinh ra con đã rất vất vả rồi, mẹ thường nói mẹ hạnh phúc vì khi đó con đã mạnh mẽ ở bên cạnh mẹ đến tận bây giờ, nhưng con cũng biết đường mẹ vẫn thường lén con uống rượu một mình rồi khóc. Con biết chắc chắn rằng lúc đó mẹ tổn thương nhiều lắm, nhưng con lại chẳng phải người có thể vì mẹ mà yêu thương".
Cũng từ con trai mà anh biết được rằng, ba năm qua Eron ở bên cạnh đã chăm sóc cho hai người rất chu đáo. Cứ cho là An Mạc Đình giúp Eron kiếm thật nhiều tiền nên anh ấy muốn giúp đỡ hai người, nhưng họ vốn không phải người yêu, càng không thân thích chỉ là Eron có tình cảm với cô nhưng cũng không thể nào sánh được với loại tình cảm của anh và cô dành cho Wind lúc này.
Sau khi trở lại phòng mình. An Mạc Đình vẫn đang ngồi cặm cụi trước màn hình máy tính, Nghiêm Phong nhẹ nhàng nhìn lại người phụ nữ đã xa cách anh những ba năm. Tóc cô vẫn đang được quấn chiếc khăn tắm. Công việc có nhiều cũng không thể không biết tự lượng sức mình. Nhìn cô như vậy càng làm nỗi ân hận trong lòng Nghiêm Phong nhiều hơn trước, hóa ra ba năm vừa qua vì để trả ơn cho Eron đã chăm sóc hai mẹ con họ mà cô làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, thậm chí còn không tiếc bản thân, không cả suy nghĩ đến sức khỏe cho mình. Thở dài một hơi trách móc bản thân mình rồi vẫn nhẹ nhàng đến chiếc tủ nhỏ cạnh giường ngủ lấy máy sấy tóc ra nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc.
- Bận lắm sao?
- Đúng vậy, cố gắng mang hết hồ sơ của công ty bàn giao lại thì không cần lại quay trở về Ai Cập nữa.
- Đình Đình, anh xin lỗi, thật ra vào hôm tổ chức hôn lễ, chỉ cần em nói với anh một câu thôi, bất kì là câu gì cũng được, có lẽ sẽ làm anh nhận ra anh đang nóng giận như nào. Anh biết anh làm tổn thương em nhiều đến nỗi không thể lên tiếng, nhưng anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, ba năm nay anh sống trong bóng tối, cho đến khi Tâm Nghiên gửi cho anh bức ảnh, anh không tin được đó là sự thật. Em trở về cũng con, điều này anh thực sự khâm phục, cảm ơn em đã mạnh mẽ trong suốt thời gian qua.
An Mạc Đình nhìn lên khuôn mặt Nghiêm Phong, cô khi đó cũng sợ hãi, vì bản thân cô vốn là tự mình muốn che giấu đi chuyện quá khứ, cô biết trong lòng anh còn chấp niệm quá sâu về Nghiêm Trực bởi vậy mới có thể nhẫn tâm đến thế. Nhưng bản thân cô cũng biết, tình thân là điều thiêng liêng và sâu đậm như nào, đừng nói đến thời gian cô ở bên anh sao có thể nhiều bằng anh trai anh được.
- Phong, khi đó em chỉ nghĩ, em muốn cùng anh yêu đương, không muốn suy nghĩ về chuyện quá khứ. Em không biết năm đó đã sảy ra chuyện gì, nhưng em thấy ba em một đời ăn năm về chuyện của anh Nghiêm Trực, em không muốn bản thân anh cũng thế.
- Là anh sai, mẹ anh cũng sai, sự thật đã được sáng tỏ rồi, anh hiện tại chỉ muốn bù đắp cho hai mẹ con. Có được không?
- Phong.
- Đình Đình. Anh thực sự rất nhớ em.
Mỗi người sinh ra trong chúng ta không phải đều có một cuộc sống toàn là khó khăn hoặc toàn là bóng tối, cuộc sống của mỗi người đều là do lựa chọn của quá khứ. Vậy nên sự lựa chọn của hiện tại chính là điều mà cả An Mạc Đình và Nghiêm Phong mong muốn, có thể trước đây là họ vô tình đánh mất, nhưng hiện tại và tương lai, họ chấp nhận sự lựa chọn của mình. Yêu thương toàn tâm toàn ý đối với người mình coi là quan trọng.
Hạnh phúc không phải chỉ đến với ta một lần, nhưng nếu cứ mãi là sự lựa chọn sẽ không có điểm dừng. Tình yêu hay hôn nhân đi chăng nữa, cũng là sự nhẫn lại từ hai trái tim có chung nhịp điệu. Nó không đơn giản là câu nói em yêu anh hay anh yêu em, nó còn là sự thấu hiểu và yêu thương người kia từ trong những hành động. Đó mới là sự yêu thương lâu bền.
* * *Hoàn***