Mà ở bên phía Pyramid cũng bắt đầu rối loạn. Cả sảnh lớn đều được thông báo Tổng giám đốc cùng một vài lãnh đạo cấp cao bị bắt cóc, mọi người lo lắng nguy cơ bị tống tiền. Trương Tuệ Yên tìm một vong quanh công ty, yêu cầu tất cả nhân viên tìm tung tích An Mạc Đình đều không thấy. Chiếc điện thoại kêu lên từng tiếng tút nhưng càng không có người bắt mắt, cho đến khi một nhân viên bảo vệ đến báo rằng, trong đoàn người bị bắt đi đó có một người phụ nữ dáng người thấp bé, mái tóc màu đen. Mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt.
Trương Tuệ Yên cả kinh, nhưng Ngô Trạch bên cạnh còn cảm thấy đáng sợ hơn. Bởi vì anh còn biết thêm một bí mật của cô nữa. Vốn dĩ ban đầu anh muốn mang tin tức này báo lại cho Nghiêm Tâm Nghiên, nhưng lại nghĩ lại biểu cảm của An Mạc Đình anh nghĩ chắc chắn chuyện này cô đều không muốn báo ra ngoài, nên đành để cô giữ làm chuyện riêng của mình vậy.
Đếm đêm khuya cả đoàn người bị bắt đều không có thêm bất kỳ một thông tin nào. Phía cảnh sát cũng không thể nào vào cuộc bởi không có bất kì một thông tin gì có thể xác minh là bị bắt hoặc bị cưỡng chế bắt đi. Điều này càng khiến nỗi lo lắng trong lòng mỗi người càng nặng nề.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tin tức về An Mạc Đình càng bắt vô âm tín. Cuối cùng Trương Tuệ Yên vẫn phải liên lạc về trong nước tìm kiếm sự hỗ trợ.
Nhưng đổi lại câu nói của Trương Tuệ Yên chỉ là một lời của Nghiêm Phong, anh không còn muốn nghe thấy tên cô ấy nữa. Đừng nghĩ cách lôi kéo sự chú ý của anh ta.
Ngô Trạch nhìn Trương Tuệ Yên, lại nghĩ về đôi mắt buồn của An Mạc Đình liền lên tiếng hỏi:
- Cô Trương, rốt cuộc, quan hệ của cô ấy với Nghiêm Phong là gì?
- Trước kia hai người là người yêu, đến hôm tổ chức hôn lễ, Nghiêm Phong biết được ba của An Mạc Đình là người đã cùng Nghiêm Trực thực hiện nhiệm vụ năm đấy. Vậy nên hủy hôn.
Ngô Trạch không nói thêm điều gì, chỉ nhanh chóng gọi điện cho Nghiêm Tâm Nghiên.
- Tiểu Nghiên. An Mạc Đình sảy ra chuyện rồi, cô ấy còn đang mang thai nữa.
Nghiêm Tâm Nghiên nhận được thông tin, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, chạy thật nhanh đến chỗ Lục Minh nói với anh ấy, anh trai hiện tại nhất định không chịu nghe ai nhắc đến chị dâu của cô, thậm chí còn có cả đứa bé nữa. Cô phải làm sao bây giờ.
Nghiêm Tâm Nghiên nhánh chóng liên lạc lại với ba của Nghiêm Phong, để ông có thể lợi dụng tiếng tăm nhà họ Nghiêm để tìm kiếm tin tức. Sau đó nhanh chóng cùng Lục Minh đến sân bay lập tức đi Ai Cập.
An Mạc Đình cảm giác như đã ngủ một giấc thật lâu, liền muốn mở mắt thức dậy. Trước mặt cô là một căn phòng xa lạ, lối trang trí cổ kính, có đôi phần xa hoa, hai bên cánh cửa ra vào lại có hai người phụ nữ, mặc hai bộ đồ giống nhau giống như đồng phục. Nhìn thấy cô dần dần ngồi dậy, một cô gái tiến gần lại phía cô, còn một người còn lại mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Cho đến người người đàn ông có đôi mắt màu xanh biếc ngày hôm đấy xuất hiện.
- Cô gái nhỏ, tỉnh rồi sao? Còn thấy mệt ở nơi nào không, để tôi gọi Thái y.
- Thái y, nghe cái lời này giống như là mệnh quan triều đình vậy.
- Tiểu thư, đây là Vương tử Eron của chúng tôi. Nơi cô đang ở là vương cung của ngài ấy. Cô đừng lấy làm lạ.
- Hóa ra những người trong xe hôm đó, e dè anh vì anh là Vương tử, chứ không phải là Tổng giám đốc của Pyramid. Tôi lại cứ tưởng mình thông minh, hóa ra lại là một người ngu dốt.
- Cô gái, cảm ơn cô, đã cho chúng tôi một phương hướng giải quyết tốt nhất, tôi thay mặt những người dân của tôi cảm ơn cô.
- Chỉ là chút múa rìu qua mắt thợ. Cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ nơi này.
- Cô gái, tôi khuyên cô nên ở lại đây. Hôm đó mặc dù chúng ta cùng những người dân thỏa thuận được ổn thỏa, thì cô lại bị ngất đi, sau đó chúng ta quả thật gặp phải cướp, tôi khó khăn lắm mới ôm được cô toàn thây trở về. Hơn nữa, sức khỏe và đứa bé cũng không tốt, có nguy cơ sảy thai cao. Hiện tại thái y nói với tôi cô nên nằm một chỗ tĩnh dưỡng nếu không rất khó giữ được đứa bé.
- Đứa bé vẫn còn.
- Đúng vậy, cô một lòng bảo vệ đứa bé, đến khi ngất đi tay vẫn ôm chặt bụng, chính tỏ cô và cha đứa bé rất yêu nhau, hai người đang rất mong chờ sự ra đời của nó đúng không.
- Yêu sao. Không hề đủ yêu thương để nói lên sự tồn tại của đứa bé. Có thể tôi yêu anh ấy là thật lòng, còn anh ấy..
* * *
Nhìn đôi mắt An Mạc Đình chứa đầy ưu tư, chỉ một câu yêu sao. Đến bản thân Eron cũng có thể hiểu được rốt cuộc đó là loại cảm xúc gì, anh không phải là người chưa từng yêu đương, nhưng từ khi gặp cô gái này, anh dường như hiểu thêm được một điều nữa, đó chính là cuộc sống của họ có lẽ sau này sẽ liên quan đến nhau.
- Cô gái, cô tên gì, tôi nhận thấy sự buồn rầu trong đôi mắt em, nếu em không còn nơi nào để đi, em có thể ở lại nơi này tùy thích, tôi sẽ giúp đỡ em.
- Cảm ơn anh, từ sau này có thể gọi tôi là Maya.
Về phía Nghiêm Tâm Nghiên khi sang đến Ai Cập chỉ có thể nhận được tin tức từ mọi người rằng xe của những người bị bắt đi về phía sa mạc, nơi đó ại gặp phải bạo động, số thương vong chưa được thống kê chính xác. Chỉ biết rằng là trong số những người đã chết đấy có một phụ nữa phương đông, mặc một bộ trang phục giống hệt An Mạc Đình. Điều đó càng khiến Nghiêm Tâm Nghiên không còn tin vào được tại mình nữa.
Cô gặp lại được Ngô Trạch, nhưng lại không được gặp lại chị dâu của mình. Cứ cho Nghiêm Phong có cưới bao nhiêu người đi chăng nữa. An Mạc Đình cũng là người chị dâu mà cô tâm đắc và ủng hộ nhất. Chỉ là hiện tại, thấy người thấy xác nhưng lòng cô làm sao có thể chấp nhận được điều này cơ chứ.
Trước đêm đi Ai Cập mọi người liền cùng nhau tụ tập nào người đó lại là lần cuối gặp nhau, đến giờ trước mắt cô lại là một xác hai mạng.
Nghiêm Tâm Nghiêm khóc trong tiếng nấc, gọi điện cho Nghiêm Phong:
- Anh họ, chị Đình Đình chết rồi, Ngô Trạch nói với em chị ấy đang mang thai. Anh thử nói xem đứa bé hơn năm tuần đã có trái tim rồi. Sao lại thế này, chị ấy rốt cuộc vì sao lại đến Ai Cập cơ chứ.
Những lời Nghiêm Tâm Nghiên nói như ù ù bên tai, cái gì mà chết rồi, cái gì mà đứa bé. Đình Đình.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất trong vô thức, cả người Nghiêm Phong đứng thẳng dậy, những ngày qua anh vẫn luôn tự trách móc mọi người quay lưng lại với anh, nhưng đến cuối cùng hiện tại ai mới là người quay lưng lại với anh.
Bất chợt anh nhớ lại đêm thật lâu trước khi anh đi công tác, An Mạc Đình có nói với anh sau khi kết hôn xong cô liền muốn có con luôn, không cần biết có thể đi làm nhiều hay ít, chỉ muốn có một đứa trẻ. Bởi vậy tất cả những đêm đó hai người triền miên dây dưa không hề có biện pháp, huống hồ An Mạc Đình lại là người rất thích trẻ con. Nhưng anh không thể ngờ được, cô lại có thai trước khi kết hôn như vậy.
Vậy mà đến khi anh tuyệt tình nói hủy bỏ hôn lễ, trước mặt anh cô dùng đôi mắt không hề gợn sóng, lúc đó bản thân anh còn không thể xác nhận được cảm xúc của cô lúc đó, là muốn níu kéo anh, hay là muốn buông tay anh. Những ngày vừa qua anh đã nghĩ, chỉ cần cô chủ động đến gặp anh, anh sẽ chấp nhận, từ bỏ nỗi khúc mắc trong lòng anh bởi vì anh không, vậy mà bây giờ anh nghe được lời nói gì vậy.
Cô ấy chết rồi.