Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 46




Spoiler Lăng mộ của Yên Chiêu Vương

Bì Bì thừa nhận bản thân học khá kém môn Lịch sử. Cô chưa từng nghe nói tới lăng mộ của Yên Chiêu Vương, cũng chưa từng nghe thấy cái tên Yên Chiêu Vương. Vì vậy nghe câu nói ấy, cô chỉ có thể ngẩn người nhìn Tu Nhàn, đợi chờ lời giải thích.

Thấy cô không chút phản ứng, Tu Nhàn liền thở dài một hơi, “Vậy thì ít nhất cô cũng phải nghe bài thơ này rồi chứ, Trước không thấy người xưa, sau chẳng trông kẻ tới. Ngẫm trời đất cô cùng, mình bùi ngùi lệ rơi”.

Đương nhiên là cô đã từng nghe bài này! Bì Bì dường như nhảy cẫng lên, “Đây chẳng phải là bài thơ Bài ca lúc lên đài U Châu của Trần Tử Ngang [1] hay sao? Học sinh nào cũng thuộc bài đó”.

[1] Là một viên quan dưới thời Võ Tắc Thiên và là nhờ thơ Trung Quốc thời Sơ Đường.

“Đài U Châu còn có tên gọi là đài Hoàng Kim, được Yên Chiêu Vương cho xây dựng để chiêu nạp nhiều hiền sĩ có đức có tài. Chính vì thế ông đã thu nạp được những bậc tài ba và các tướng lĩnh như Tô Tần và Lạc Nghị, biến một nước Yên đang yếu kém trở thành một cường quốc”, Tu Nhàn nói, “Tục ngữ có câu, ăn no mặc ấm rồi thì nghĩ về dâm dục, phú quý giàu sang rồi thì muốn được trường sinh. Yên Chiêu Vương cũng giống như Tề Uy Vương [2], Tề Tuyên Vương [3], họ là những vị vua sùng đạo nhất trong lịch sử cổ đại Trung Quốc. Lăng mộ của Yên Chiêu Vương chính là một cấm địa đối với tộc hồ ly chúng tôi”.

[2] Là vị vua thứ ba hay thứ tư của Điền Tề, chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.

[3] Là vị vua thứ năm của Điền Tề, chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.

“Cấm địa? Vì sao?”

“Vào đời Yên Chiêu Vương năm thứ hai, có một ngư dân đi thuyền hoa lộng lẫy tới bái kiến ông và tiến cống cho ông ta rất nhiều báu vật. Yên Chiêu Vương vô cùng thích thú, khi mất đi bèn chôn theo những báu vật đó xuống lăng mộ của mình. Bên ngoài lăng mộ có một cột trụ chạm trổ được làm từ gỗ Hằng Xuân. Hằng Xuân cũng là một loại cây kỳ lạ ở nước ngoài, lá hình hoa sen, hương thơm như quế, hoa nở không tàn, bốn mùa đổi sắc. Loại gỗ này ngàn năm bất diệt, gặp lửa bốc cháy, ngọn lửa đó có thể soi ra yêu hình.”

“Tôi hiểu rồi”, Bì Bì nói, “Chỉ cần tôi tìm được loại gỗ thần kỳ đó mang về đây là có thể tiêu diệt được Triệu Tùng, đúng không?”.

“Đừng quên rằng tôi và Hạ Lan cũng là hồ ly, cũng sợ loại gỗ thần đó.”

“Ồ! Thế nhưng cột gỗ ở đó nhiều như vậy, làm sao tôi biết được đâu mới là cột trụ chạm trổ kia?”

“Đây là câu hỏi hay, cách giải quyết cũng rất đơn giản”, anh ta nói, “Tôi biết, tôi sẽ đi cùng cô tới đó”.

Bì Bì gật mạnh đầu, “Nhưng Hạ Lan thì phải làm thế nào? Một mình anh ấy ở lại đây trong tình trạng nguy kịch, không có ai chăm sóc…”.

“Nếu như vết thương không nặng, thì anh ấy có thể trốn đi một cách dễ dàng, bởi vì anh ấy có thể che giấu mùi của mình. Bây giờ anh ấy cứ không ngừng chảy máu, trong vòng mười dặm, Triệu Tùng có thể ngửi thấy mùi máu tanh”, thần sắc của Tu Nhàn rất kỳ quái, “Nếu như Hạ Lan xảy ra chuyện, không những tính mạng của bản thân anh ấy khó giữ, mà tất cả hồ ly tu tiên đều sẽ bị tiêu diệt. Bởi vì Triệu Tùng luôn tức giận với việc hồ tiên chỉ lo tu hành mà không để ý đến sinh sản, làm gương xấu cho quần thể hồ ly, cũng kéo theo sự giảm sút về số lượng hồ ly trong giới tự nhiên. Hắn ta không chịu tin một sự thật rằng: Trong tổng số hồ ly, tỷ lệ tu tiên hằng năm đều là cố định, chỉ bởi vì một trăm năm trở lại đây do hoàn cảnh môi trường ác liệt, sinh tồn trong cuộc sống hoang dã vô vọng, tỷ lệ hồ ly tu tiên mới nhanh chóng tăng lên. Bây giờ, dường như mỗi một hồ ly vừa sinh ra đều coi tu tiên là ước mơ của mình. Chính vì vậy Triệu Tùng đã hạ lệnh cấm tu tiên, nhưng những hồ ly muốn tu tiên lại nhận được sự cho phép từ phía Hạ Lan. Thế là Triệu Tùng bắt đầu tước đoạt chân nguyên của những hồ ly chưa đến một trăm năm tu tiên với quy mô lớn, bắt họ trở lại tự nhiên. Xích mích giữa Hạ Lan và Triệu Tùng ngày càng lớn, quyết đấu là chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra”.

Bì Bì nghĩ một lát, nói, “Vậy hồ tiên các anh không thể liên kết với nhau cùng chống lại Triệu Tùng à?”.

Tu Nhàn lắc đầu, “Tộc hồ ly là một quần thể vô cùng rời rạc. Chúng tôi sống phân tán ở khắp nơi như trong rừng sâu hay nơi thành phố, mỗi người có việc tu luyện của mình, bình thường rất ít khi liên lạc với nhau. Chiến tranh không liên quan gì đến chúng tôi, từ trước đến giờ đó đều là chuyện giữa những thủ lĩnh với nhau”.

Bì Bì đang định lên tiếng, bất chợt ánh sáng màu tím loáng lên, viên ngọc vẫn bồng bềnh trong không trung bỗng nhiên bay về như một viên đạn, rồi biến mất trong miệng Hạ Lan Tịnh Đình. Cô đang không hiểu có chuyện gì xảy ra thì Hạ Lan Tịnh Đình đã tỉnh lại.

Anh nghiêng đầu, nói với Tu Nhàn, “Có người gõ cửa”.

“Có phải Triệu Tùng không?”

“Hai người ở lại đây”, anh không trực tiếp trả lời, “Tôi xuống xem thế nào”.

Dứt lời, anh sải những bước dài xuống núi, chỉ trong chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Có lẽ thời gian “tắm trăng” ban nãy đã tạm thời cho anh nguyên khí, hành động của anh đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Bì Bì nhặt chiếc gậy dò đường dưới đất lên, nói vọng xuống đường núi tối om om, “Này, Hạ Lan, gậy dò đường của anh!”.

Cô đang định nhấc bước chạy đuổi theo anh thì bị Tu Nhàn giữ lại, “Đừng đi, nếu là đi gặp Triệu Tùng, anh ấy không cần gậy dò đường, chỉ cần lần theo mùi là được”.

Trái tim Bì Bì đập thình thịch, lo lắng đến giậm chân liên tục, “Vậy anh ấy có xảy ra chuyện gì không? Anh có nên đi giúp anh ấy một tay không?”.

Tu Nhàn thờ ơ nhìn cô, “Hạ Lan bảo tôi ở lại đây chăm sóc cô”.

“Tôi không cần chăm sóc, nếu anh thực sự không yên tâm thì hãy nhốt tôi xuống đáy giếng, ở đó tuyệt đối an toàn.”

“Cho đến bây giờ, Triệu Tùng vẫn chưa biết đến sự tồn tại của một con người như cô. Nếu không, cô đã gặp rắc rối lớn rồi.”

“Vậy bây giờ hai người họ có giao đấu với nhau không?”

“Không đâu”, anh ta nói, “Tôi tin chắc hắn ta đến để đàm phán. Chủ tế có quy tắc giao thiệp riêng của Chủ tế”.

Bì Bì ngồi trên đỉnh núi chờ đợi, lòng rối như tơ vò. Cô cố dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên dưới.

Nếu như thực sự giao đấu, không thể không có chút động tĩnh gì.

Yên lặng ngồi đợi rất lâu, cô cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, chưa tới mười phút trôi qua. Trong lòng có dự cảm chẳng lành. Sốt ruột đứng ngồi không yên, cô bèn đứng dậy, đi vòng quanh thành giếng. Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống, gió thổi qua lành lạnh, khung cảnh lần đầu tiên hai người ở dưới giếng như đang hiển hiện trước mắt cô. Khi đó trên đầu chỉ là một vòm trời tròn nhỏ, một vài vì sao lẻ loi lóe sáng. Nhưng ánh trăng hôm ấy cũng vẫn dịu dàng như ngày hôm nay. Ánh đèn đêm của thành phố càng làm tôn thêm ánh sáng lờ mờ của bóng núi phía xa, đằng chân trời lóe lên vệt sáng màu tím, không phân biệt được đâu là trời đâu là đất, hỗn độn như thời Bàn Cổ [4] khai thiên lập địa.

[4] Nhân vật khai thiên lập địa trong truyện Thần thoại Trung Quốc.

Một lúc sau, cuối cùng Tu Nhàn cũng lên tiếng, “Chúng ta xuống dưới xem thế nào, Triệu Tùng đã rời khỏi đây rồi”.

Tu Nhàn sải những bước thật dài, Bì Bì chạy theo với một bụng lo lắng.

Hai người tìm thấy Hạ Lan Tịnh Đình trong phòng khách.

Anh vẫn mặc chiếc áo ngủ màu đen bóng như tơ, nhưng trên tay là một điếu thuốc.

Trong phòng không bật điện, mà chỉ thắp mấy cây nến to thời cổ, tràn ngập mùi hương kỳ dị.

Từ ngày đầu quen anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh hút thuốc. Thế nhưng, chiếc áo khoác tơ tằm dài quét đất rất hợp với dáng anh. Trông anh có vẻ khoan thai mà lại thêm chút chán chường như một vị quý tộc cuối triều đại.

Điếu thuốc trên ngón tay vẫn cháy, nhưng anh lại đang cúi đầu trầm tư.

Bì Bì khẽ khàng đi tới, hỏi: “Triệu Tùng đến đây ư?”.

Anh gật đầu.

“Hắn ta… hai người… không có chuyện gì chứ?”

Anh lắc đầu.

Sau đó anh quay sang nhìn Tu Nhàn, chỉ vào một bọc vải đặt trên ghế sô pha đối diện, “Tôi đã mua vé máy bay cho hai người rồi. Thời gian này, tôi hy vọng cậu có thể đưa Bì Bì đến một nơi nào đó thật xa nghỉ ngơi. Đợi khi nào chuyện giữa tôi và Triệu Tùng kết thúc, hai người hãy quay về”.

Tu Nhàn không chút cử động, nói: “Hai người định khi nào mới kết thúc?”.

“Sau ba ngày.”

“Hắn ta muốn nhân cơ hội vết thương của cậu còn chưa hồi phục để ra tay sớm một chút. Cậu không nên nhận lời hắn ta!”, Tu Nhàn nói, “Chi bằng tôi thay cậu tới gặp hắn ta, cậu đưa Bì Bì rời khỏi chỗ này”.

“Cậu không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, ai nói tôi bị thương thì không thể giết hắn ta?”, Hạ Lan Tịnh Đình gạt tàn thuốc, cười nói, “Tôi có cách của tôi, quan trọng là hai người buộc phải rời đi, để tôi đỡ phải lo lắng cho hai người”.

Khuôn mặt Tu Nhàn sầm xuống, nói: “Tôi…”.

“Hoặc là tôi nên nói, tôi lệnh cho cậu phải đưa Bì Bì rời khỏi đây”, Hạ Lan Tịnh Đình ngắt lời Tu Nhàn, “Tôi đã mua vé máy bay đi Tân Cương chuyến sớm nhất ngày mai cho hai người, hãy ở đó một tháng, không được liên lạc với tôi. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện liên lạc với hai người”.

Nói xong những lời này, anh liền đứng dậy, đưa tay ra nắm lấy tay cô, “Bì Bì”.

Anh đưa cô vào phòng ngủ của mình, ôm cô thật chặt trong lòng.

Nước mắt cô không ngừng rơi, thấm ướt cả ngực anh. Anh khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng trêu đùa, “Cô bé ngốc, cuối cùng em đã biết lo lắng cho anh rồi, không còn có ý định mưu sát chồng nữa”.

Cô không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào lòng anh nghẹn ngào.

“Đừng khóc nữa, cũng không phải là sinh ly tử biệt gì”, anh nói, “Nhưng, anh có việc quan trọng cần nhờ em”.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.

“Em có còn nhớ mật khẩu của thẻ ngân hàng kia không?”

Cô gật đầu.

“Xếp ngược lại sẽ là một mật khẩu khác”, anh lấy từ trong ngăn kéo trước giường ra một chiếc chìa khóa rất nhỏ, “Trong nhà kho của ngân hàng đó, anh có một két sắt.. Trong đấy đựng một vài thứ vô cùng quan trọng. Một phần là để cho em, phần còn lại thuộc về tộc hồ ly”.

Anh đặt chiếc chìa khóa vào tay cô, “Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện, tộc hồ ly sẽ chọn ra một vị Hữu chủ tế mới. Đến lúc đó, chủ tế mới sẽ tới tìm em, em phải đích thân đưa chiếc chìa khóa này cho người đó. Em có thể hứa với anh không?”.

Toàn thân Bì Bì run rẩy, nhận chiếc chìa khóa rồi thận trọng gật đầu, “Nếu như vị chủ tế mới đó là Triệu Tùng, em cũng phải đưa cho hắn ta ư?”.

Anh thấp giọng nói, “Anh mới biết được tin Triệu Tùng đã giết chết bố anh. Chẳng trách mấy trăm năm gần đây không thấy tin tức gì của ông. Trên người hắn ta có chân nguyên của bố anh. Việc này đã có người tiết lộ với các trưởng lão, cho nên chủ tế mới chắc chắn không thể là Triệu Tùng được”.

Nói xong câu đó, anh ngồi xuống giường, dịu dàng nói, “Khuya lắm rồi, em không thấy buồn ngủ sao?”.

Cô leo lên giường, cuộn người trong lòng anh, “Không buồn ngủ. Em không ngủ được. Anh ôm em, được không?”.

Anh ôm cô thật chặt.

“Tất cả sẽ kết thúc sao?”, cô thì thào trong lòng anh.

“Kết thúc cái gì?”

“Anh và em.”

“Không đâu”, anh khẽ khàng đặt lên trán cô một nụ hôn, “Anh và em, tất cả sẽ không bao giờ kết thúc”.

Cô thở dốc trong đêm đen, như thể muốn trút hết nỗi muộn phiền trong lòng mình ra ngoài.

Vết thương của anh vẫn đang chảy máu. Cô ôm lấy eo anh, bàn tay chẳng mấy chốc ướt sũng. Cô bèn lau máu lên ngực mình, sau đó đưa những ngón tay dính dính vào miệng, mút sạch từng chút một.

Đây là máu của anh, cô phải quen thuộc với nó, phải nhớ kỹ mùi vị của nó.

“Vẫn chưa ngủ à?”, một tiếng đồng hồ trôi qua, nghe thấy hơi thở của cô lúc nhanh lúc chậm, mang theo cả những tiếng nghẹn ngào, anh bèn hỏi trong bóng tối.

“Một, hai, ba, chúng ta cùng nhắm mắt lại nhé”, Bì Bì nói.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng hai người được ở bên nhau, chưa kịp nói lời tạm biệt Bì Bì đã chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.