Spoiler Vườn bách thú
Mặc dù nghịch ngợm và liều lĩnh từ nhỏ, nhưng thực ra Bì Bì rất sợ tối và sợ những nơi lạ lẫm vắng bóng người.
Vườn bách thú nằm ở góc Tây Nam thành phố, có đường cao tốc chạy một mạch tới đó, chỉ cách sơn trang Lộc Thủy có nửa tiếng đồng hồ ngồi xe.
Khi Bì Bì đến nơi, vườn bách thú đã đóng cửa từ lâu. Cô không mất chút sức lực nào để trèo qua tường đi vào sâu bên trong vườn bách thú.
Có lẽ đã mười năm rồi cô chưa đến đây, ngày nhỏ cô thường xuyên đến đây chơi. Có thể thấy rõ vườn bách thú không phải là trọng điểm kiến thiết của thành phố C. Mười năm rồi mà diện mạo của nó cũng chẳng có gì thay đổi cả. Đây là một vùng nằm gần núi và có hồ. Ngay sát hồ là nơi nhốt các loài chim quý hiếm, chim dữ và hàng trăm loài chim khác nhau. Trong đó có một hòn đảo nhỏ là nơi ở của vài con thiên nga đen. Bước tiếp về phía Bắc, đi qua khu nhốt động vật bò sát, sau đó rẽ về hướng Tây, đi qua chuồng sư tử hổ báo, gấu trúc và tinh tinh, là đến khu nhốt động vật giống chó.
Ban đêm vườn bách thú yên tĩnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Cô hầu như nghe thấy tiếng lạc đà lặng lẽ nhai thức ăn, tiếng hổ đi lại trong lồng và tiếng khỉ nhảy qua nhảy lại trên các cành cây mà thôi. Chuồng nhốt các động vật thuộc giống chó được xếp nằm bên trái ngay một con đường, có rào chắn rất cao, trước mỗi chiếc lồng đều có một tấm bảng, giới thiệu rõ lai lịch của các loài động vật.
Bì Bì nhanh chóng tìm được mục tiêu:
Cáo lông đỏ.
Tên khác: Cáo phương Nam, cáo cỏ.
Tuổi thọ: Khoảng mười hai năm.
Thức ăn: Chủ yếu là rái cá cạn vùng Himalaya và các loài chuột, cũng ăn chim, ếch, cá, côn trùng…, ngoài ra còn ăn các loại hoa quả dại và cây nông nghiệp.
Đặc trưng sinh lý: Thính giác và khứu giác phát triển, tính tình gian giảo, hành động nhanh nhẹn, thích hoạt động một mình, săn mồi vào buổi đêm.
Cấp bậc bảo vệ: Nguy hiểm bậc thấp.
Tình hình tồn tại: Phân bố tương đối nhiều ở Tây Tạng, những năm bảy mươi số lượng nhiều, gần đây cùng với sự giảm mạnh của động vật họ mèo, thì bộ lông của cáo lông đỏ cũng được quý trọng. Theo điều tra, Tây Tạng thường xuyên có các cuộc mua bán lông cáo lông đỏ, khiến cho số lượng cáo lông đỏ giảm đi nhanh chóng. Là động vật trọng điểm được bảo vệ cấp hai của khu tự trị.
Nhìn vào trong rào chắn, Bì Bì hoàn toàn không thấy có con hồ ly nào bên trong. Đèn đường rất tối, bên kia rào chắn sắt cũng tối om om, có một vài bóng mờ đang nghỉ, cô bèn bật đèn pin cầm lleen soi, thì ra là đống cỏ khô.
Đã từng đến thăm nông trường nuôi hồ ly nên Bì Bì biết, thông thường trong lồng nuôi hồ ly sẽ có thêm một ngăn ấm áp phía sau để làm nơi sinh nở cho hồ ly mang thai.
Cô đưa ánh đèn pin đến cửa ngăn ấm đó một lúc, quả nhiên có động tĩnh. Một con hồ ly lông mượt như nhung thò đầu ra. Nó có bộ lông màu đỏ, đuôi dài, đôi đồng tử lóe lên trong bóng tối.
Bì Bì giơ cao đèn pin, ngẩng cao đầu muốn nhìn thật kỹ, đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau. Cô hoảng hốt, đánh rơi đèn pin xuống đất, cả người dường như cũng nhảy lên theo.
Phía sau cô thoảng đến mùi hương ngọc lan, cô khẽ quay đầu, liền nhìn thấy Thiên Hoa đang đứng trước mặt mình. Cô lại nhìn về phía con hồ ly lông đỏ ban nãy nhưng không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
“Cô tìm tôi ư?”, Thiên Hoa nói. Cô ta vẫn mặc bộ xường xám lụa giống như lần trước, chỉ có một điểm khác là giờ cô ta có một mái tóc đỏ rực như lửa, được cài lên viên ngọc trai hình bông hoa hải đường.
Bì Bì sợ hãi hồi lâu không dám lên tiếng. Một lúc sau lấy lại tinh thần, cô vội vàng gật đầu.
Cô đưa cho Thiên Hoa túi vải đựng những thứ mình đã chuẩn bị từ trước, nói, “Hạ Lan nhờ cô tới giúp một việc. Anh ấy bị thương, tương đối nặng”.
Thiên Hoa nhìn khuôn mặt Bì Bì, rồi lại nghiên cứu sự thành tâm trong lời nói của cô, sau đó nhận lấy túi vải, mở ra xem từng thứ bên trong.
Cô ta cầm chiếc nhẫn lên, vứt vào đám cỏ, “Không phải nhẫn của anh ấy”.
Dứt lời, cô ta cười lạnh một tiếng, ném lại túi vải trả cô rồi nhấc chân rời đi.
Bì Bì hiểu rõ ý đồ của Thiên Hoa, cô ta không muốn giúp đỡ. Bì Bì hoảng hốt, vội vàng nói, “Đợi đã!”.
Cô vội ném cho Thiên Hoa một thứ khác, “Cho cô thứ này”.
Bàn tay Thiên Hoa nhanh chóng đón lấy đồ trong không trung, là một hạt ngọc màu đỏ. Như một màn ảo thuật, cô ta chuyền đi chuyền lại viên ngọc giữa các ngón tay, rồi lại đặt nó lên mặt mình khẽ vuốt, đôi mắt phượng liếc xéo cô, “Cái này… cô nỡ lòng cho tôi sao?”.
Bì Bì cắn răng, sau đó gật mạnh đầu.
Thiên Hoa nhìn chằm chằm cô một lúc, “Vậy cô đừng hối hận nhé”.
“Không đâu.”
Đôi môi anh đào đột nhiên mở ra, nuốt viên ngọc vào bụng, như thể ăn kẹo.
“Ôi…”, Bì Bì nắm lấy cổ tay mình, khẽ kêu lên.
Thiên Hoa vội lấy lại bọc vải trong tay cô, khẽ nói, “Chúng ta đi thôi”.
Ngồi trên xe, Bì Bì liếc trộm khuôn ngực nhô cao của Thiên Hoa. Cô ta sở hữu một khuôn mặt trái xoan cổ điển, và một thân hình hệt như Marilyn Monroe, đầu ngẩng cao, dáng vẻ thận trọng, cả đoạn đường không nói chuyện gì với Bì Bì.
Xuống xe, Bì Bì đi theo phía sau cô ta như một tùy tùng. Cô lơ mơ đoán được việc Thiên Hoa sắp làm kia khiến cô rất khó xử.
“Tu Nhàn cũng ở đây?”, đi đến hành lang, đột nhiên Thiên Hoa hỏi.
“Anh ấy từng đến nhưng lại rời đi rồi.”
“Không phải chứ”, Thiên Hoa nói, “Hạ Lan bị thương, anh ta phải ở gần đây mới phải. Tu Nhàn và Khoan Vĩnh luôn là những thân tín mà Hạ Lan tín nhiệm nhất”.
“Khoan Vĩnh mới mất rồi”, Bì Bì nói.
Thiên Hoa chợt dừng bước, “Khoan Vĩnh mất rồi?”.
“Cô không biết ư?”
“Không biết”, ngừng một lúc cô ta lại hỏi, “Nói như vậy, là Triệu Tùng?”.
“Tôi nghĩ chắc là vậy, ngoài Triệu Tùng ra còn ai có thể khiến Hạ Lan bị thương chứ?”
“Đương nhiên có”, cô ta cười lạnh, “Cô”.
Bì Bì im lặng.
Hai người đi vào phòng ngủ, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn đang ngủ say. Bì Bì lật một góc chăn lên, băng gạc đã ướt sũng, máu thấm ướt cả ga giường.
Thiên Hoa lấy từ trong túi ra một cây đàn ghi ta, sau đó lấy từ trong túi xách ra một nén hương cắm ở đầu giường và châm lên, cuối cùng nói với Bì Bì, “Cô hãy ra ngoài tránh đi một chút”.
Cánh cửa đóng lại.
Bì Bì ngồi trên ghế sô pha bên ngoài. Cô muốn đi thật xa nhưng lại không kìm được muốn nghe xem rốt cuộc Thiên Hoa đang làm gì bên trong đó.
Một lúc sau, trong phòng vọng ra tiếng hợp âm vô cùng đẹp, giọng hát nữ trầm thấp cất lên:
“Váy thêu chim khổng tước, đỏ xanh khoe sắc thắm.
Vải gấm hình giao long, kỳ lạ và đáng yêu.
Thô mịn chàng tự biết, theo chàng đòi áo đai.”
Lời bày tỏ ngắn ngủi của một cô gái đã về nhà chồng, giọng thấp hơn một bậc, nhưng không biết tại sao nghe càng rõ ràng và êm tai:
“Vì ái ân hoan lạc, hận đêm chóng tàn phai.
Mắt xinh tay mềm mại, nhìn nhau không biết chán.
Hoan tình thiết chi ngủ, theo chàng đòi đuốc hoa.”
Bì Bì không khỏi nhớ đến đoạn Quách Tĩnh và Âu Dương Khắc luận võ kén rể trong Anh hùng xạ điêu. Giọng hát của Thiên Hoa tựa như tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư, ngoan cường như sắt thép xuyên vào tai người ta, cho dù bạn có bịt tai thì vẫn không ngăn nổi tiếng tiêu đó.
“Chàng nói hoa hơn người, người đi hoa kề cận.
Nhắn gửi lời theo gió, đừng thổi cánh hoa rơi.
Muốn đẹp hơn hoa ấy, theo chàng đòi phấn xoa.”
Cho đến lúc này Bì Bì mới bất chợt hiểu ra những câu hát kia chính là Thập sách mà đám hồ ly đã nhắc đến trong bữa tiệc bên rừng dâu. Có lẽ đây là bài tình ca mà tất cả những ai trong tộc hồ ly đều thuộc. Khi hát còn cần có một vài nghi thức và những tín vật như đai áo, cây nến, thỏi son, nhẫn và chiếc gối. Quả nhiên Thiên Hoa hát tiếp:
“Hai tám khuôn mặt đẹp, không toan tính điều chi.
Gặp dâu muốn hái trái, tìm cành lại lười leo.
Muốn có tay thon nhỏ, theo chàng đòi nhẫn đeo.”
Bỗng thấy lòng nhói đau, Bì Bì đưa tay bịt tai, rồi chạy như bay ra khỏi phòng, chạy một mạch lên đỉnh núi. Trên đầu trăng sáng vằng vặc, cô ngồi bên cây hoa tulip. Cô đột nhiên hiểu ra cách trị bệnh của Thiên Hoa là như thế nào. Tình yêu thể xác là con đường truyền chân nguyên nhanh nhất của tộc hồ ly. Sau khi tháo đai áo, thắp nến thì đương nhiên đến cùng chung giường gối rồi.
Thiên Hoa xinh đẹp như vậy, chắc chắn Hạ Lan sẽ thích. Đồng thời cô ta đã nuốt my châu rồi, nên Hạ Lan sẽ càng thích cô ta hơn. Nhất thời Bì Bì cảm thấy buồn bực trong lòng, trái tim cô như muốn vỡ vụn, đau đớn, vô cùng ghen ghét đố kỵ nhưng cũng chẳng biết phải làm sao. Nước mắt cô không ngừng lăn xuống đôi gò má. Tiếng ngân nga vang vọng ấy vẫn không hề tha cho cô, nó bay lên tận đỉnh núi, vấn vít bên tai cô:
“Phòng lan rủ màn xanh, trướng gấm đôi uyên ương.
Hoan tình nên vui sớm, ngọt ngào đợi ngủ chung.
Muốn quấn quýt chẳng rời, theo chàng đòi gối hoa.”
Giọng hát đến đây liền kết thúc, nhưng liên tưởng của cô thì mãi chẳng tới điểm dừng. Theo ám chỉ của lời bài hát, cô cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, đến khi đầu óc nóng rần, rồi trống rỗng.
Cô bỗng thấy hối hận khi đã quen biết Hạ Lan Tịnh Đình. Đúng vậy, cô không thuộc về thế giới của anh, cô không cùng loài với anh, cho dù có chết đi thì cô vẫn không thể cứu được anh. Khi cô gặp chuyện, Hạ Lan sẽ đến bất cứ lúc nào cô gọi, thậm chí không gọi anh cũng đến. Nhưng nếu Hạ Lan Tịnh Đình gặp chuyện, cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, lực bất tòng tâm.
Cô vẫn luôn cho rằng Hạ Lan Tịnh Đình là bất diệt.
Hóa ra trên thế giới này chẳng có gì là bất diệt cả, những thứ bất diệt cuối cùng cũng sẽ tiêu tan.
Vật đổi sao dời, không biết cô đã ngồi trên đỉnh núi bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng lá cây trên đường núi xào xạc, có người thấp giọng gọi, “Bì Bì”.
Cô nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy Hạ Lan Tịnh Đình mặc chiếc áo ngủ đang đi đến, vội vàng đứng dậy đón anh: “Ôi, Hạ Lan, anh… thấy đỡ hơn rồi à?”.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh vẫn trắng bệch, bước đi không có sức, chiếc gậy dò đường trên tay không ngừng gõ mạnh xuống đất, như thể nó đã có thêm công dụng của một chiếc ba-toong.
“Sao em lại lên tận đây?”, anh hỏi, “Anh tìm em khắp nơi”.
My châu không còn trên người cô nữa, chẳng trách anh không tìm thấy cô.
Anh không nhìn thấy viên đá trên đất, bước chân bỗng nhiên lảo đảo. Bì Bì kịp thời đỡ lấy anh, “A, quả nhiên Thiên Hoa thật lợi hại. Buổi chiều anh còn chẳng đủ sức để đi nữa, vậy mà bây giờ đã có thể leo núi. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, ngồi ở đây, chỗ này em vừa ngồi, vẫn còn ấm”. Dứt lời, cô chẳng để ý đến điều gì, kéo anh ngồi xuống.
Cô cũng ngồi cùng anh, rồi vòng tay ôm lấy người anh. Anh cúi đầu tựa vào vai cô, phả hơi thở nóng hầm hập vào cổ cô.
Cô bỗng thấy giật mình, sờ lên trán anh, nói: “Sao đầu anh vẫn nóng thế này? Anh vẫn đang sốt ư?”.
Tiếp đó cô lại không kìm được nói, “Hồ tiên cũng bị sốt sao? Anh đã sốt cả ngày hôm nay rồi!”.
“Đừng lo lắng, anh sẽ khỏe lại thôi”, giọng anh thì thào.
“Gió trên núi lạnh như thế này, anh cũng không biết mặc thêm áo vào”, cô giúp anh buộc lại đai áo, rồi ôm anh thật chặt, “Thiên Hoa đã đi rồi ư?”.
“Đi rồi.”
“Hai người… ừm… cái đó…”
“Tìm Thiên Hoa là ý của ai vậy?”
Bì Bì nghĩ lúc này cô phải bảo vệ Tô My, “Chẳng có ai cả, là em tự nghĩ ra thôi. Anh và cô ấy thân nhau như thế, anh mượn cô ấy chút nguyên khí, chắc cô ấy sẽ không tiếc rẻ đâu”.
Anh cúi đầu xuống, không nói câu gì.
Cô lại khẽ bảo, “Nếu như không đủ, em… ừm… em cũng có thể giúp anh”, mấy tiếng cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, gần như không nghe thấy gì.
Vừa dứt lời, tai cô như thể bị ai đó níu chặt, “Nhìn mái tóc của em này, khó khăn lắm nó mới mọc dài trở lại, anh tuyệt đối không thể để nó rụng lần nữa. Huống hồ, nguyên khí của em quá ít, thực sự chẳng giúp gì được anh đâu. Chi bằng ngày nào em cũng đưa anh đi xem bóng đá, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn”.
“Ý em là… em muốn nói đến… em có thể nhờ Tu Nhàn làm phẫu thuật giúp em. Em biết vết thương này của anh cần rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục lại được. Nhưng mà em sợ trong thời gian này Triệu Tùng sẽ tới tìm anh.”
Nghĩ tới đây, cô bất giác nắm chặt lấy tay anh, cả người run lên.
“Bì Bì, đừng lo lắng. Anh bị thương, Triệu Tùng cũng bị thương. Tạm thời hắn ta sẽ không tới tìm anh đâu.”
Cô biết anh nói như vậy chỉ để an ủi cô mà thôi.
Thấy cô mãi không lên tiếng, đột nhiên anh lại nói, “Bì Bì, anh đã từng thề với mình rằng, chỉ cần em còn sống, anh sẽ dốc sức tìm được em, sẽ làm cho em sống thật hạnh phúc mỗi ngày. Nếu như em bị thương vì anh, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân, tuyệt đối không thể!”. Giọng nói vấn vít bên tai cô, hơi thở mang đầy sức mạnh, anh lặp lại từng từ, từng từ một, “Em nghe rõ chưa? Bì Bì? Anh thà chết cũng không để em làm như vậy”.
Nước mắt cô rơi chỉ trong phút chốc, “Đều do em hại anh, nếu như anh không cứu…”.
“Suỵt…”, anh ngăn cô lại, “Đeo cái này vào”.
Trong lòng bàn tay anh bỗng xuất hiện một thứ.
My châu.
Vẫn là viên my châu của anh, viên my châu ẩn hiện thứ ánh sáng màu đỏ trong sắc đêm.
Mặt cô đột nhiên biến sắc, “My châu của anh?”.
“Ừm. Những thứ anh tặng em, em không được tùy tiện tặng cho người khác”, biểu cảm trên mặt anh tựa như một bậc phụ huynh đang phê bình đứa trẻ làm việc xấu, “Ngoài em ra, mấy trăm năm nay my châu của anh chưa bị nhiễm hơi của người thứ ba. Bì Bì à, Bì Bì, em thoải mái tặng cho người ta như thế, em đúng là số kiếp của anh”.
Cô bỗng thấy lo lắng, hóa ra cô đã mất công đến vườn bách thú rồi ư, “Vậy Thiên Hoa… cô ấy… rốt cuộc đã chữa bệnh cho anh chưa?”.
“Vẫn chưa.”
Cô nhất thời chán nản, “Chưa? Cô ấy chưa làm gì sao?”.
“Chưa.”
“Nói như vậy, vết thương của anh, cô ấy vẫn chưa chữa?”, giọng nói của cô dường như đã mang theo cả tiếng khóc, “Thiên Hoa cũng rất xinh đẹp, lại hát hay nữa, cô ấy thích anh, anh và cô ấy… cũng không cần phải khách sáo, đúng không? Hạ Lan, em không để ý đâu, chỉ cần anh chóng khỏi, em thật sự không để ý đâu”.
Cô vùi đầu vào tay, khóc nghẹn ngào.
“Em nói lung tung cái gì vậy?”, Hạ Lan Tịnh Đình vỗ lưng cô, từ từ nói, “Anh cũng không thể tùy tiện thất thân đâu, anh giữ thân như ngọc mấy trăm năm nay, tấm thân trong trắng này sao có thể bị hủy bởi cô ấy chứ…”.
Cô cảm thấy khó xử, không kìm được phì cười một tiếng.
Cô kéo tay anh đặt lên tai mình, “Lỗ tai ở đây này”. Cô nắm lấy ngón tay anh, để ngón tay anh sờ nhẹ trên tai mình, “Anh phát hiện ra chưa? Ở đây có một lỗ nhỏ”.
Anh không nhìn thấy gì, nên không tìm được đúng chỗ lắm, khi xuyên chiếc khuyên vàng qua tai, cô cảm thấy đau nhói. Cô nghi ngờ anh đang đeo nhầm chỗ, nhưng vào khoảnh khắc này cô lại có chút mong chờ cơn đau, cơn đau có thể chuyển hướng được nỗi lo lắng trong cô.
“Sao anh lấy lại được viên my châu này?”, đột nhiên cô hỏi, “Em tận mắt nhìn thấy Thiên Hoa đã nuốt nó vào bụng rồi mà”.
Anh trầm ngâm một lúc rồi mới nói, “Vậy thì anh đoán có lẽ cô ấy lại nhổ ra trả cho anh”.
“Ồ…”
“Không sạch sẽ, anh biết. Cho nên anh đã rửa rất lâu, còn dùng cả bàn chải đánh răng chà mạnh nữa…”
“Vậy Thiên Hoa có giận anh không?”
“Em không nên tìm cô ấy”, anh thở dài một tiếng, “Đương nhiên là cô ấy giận rồi”.
Cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy anh đã quá mệt mỏi, bèn không nói gì thêm nữa.
Hai người ôm lấy nhau, ngồi dưới ánh trăng.
Anh nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều ấm áp phả vào cổ cô.
Sương núi lên dần như nước mùa xuân, ánh trăng ảm đạm, những ngôi sao trên cao tựa muôn vàn chiếc khuy được nạm vào bầu trời.
Nửa đêm, anh ngủ rất sâu. Gió núi thổi tới, anh khẽ ho một tiếng, đột nhiên có thứ gì đó sáng lấp lánh từ miệng anh bay ra ngoài.
Bì Bì liền giật mình.
Đó là một viên ngọc trong suốt như thủy tinh, to bằng quả nhãn, trôi nổi trên đầu anh, phát ra thứ ánh sáng màu tím nhạt. Cô khẽ thổi một hơi, viên ngọc liền thay đổi theo luồng khí, bay qua bay lại như bọt khí, nhưng không hề trôi ra xa.
Hóa ra ngoài my châu, trên người Hạ Lan Tịnh Đình còn có một viên ngọc khác.
Bì Bì bỗng cảm thấy thú vị, bèn đưa tay lên không trung bắt viên ngọc ấy, nhưng nó tựa như có cảm giác, cô vừa đưa tay ra, nó liền bay lên cao, bồng bềnh giữa không trung. Sợ nó trôi quá xa không quay lại được, cô bèn cầm chiếc gậy dò đường của Hạ Lan giơ lên cao, muốn cời nó quay lại, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng nói khẽ, “Đừng chạm vào nó!”.
Cô vội vàng rụt tay lại, thấy Tu Nhàn đang ngồi trên một hòn đá cách hai người không xa.
“Đó chính là chân nguyên của Hạ Lan”, anh ta thờ ơ nói, “Chỉ khi nào tuyệt vọng nhất, anh ấy mới để nó bay ra ngoài, trực tiếp lộ diện dưới ánh trăng để hấp thụ tinh hoa của ánh trăng. Ngoài thủy tinh ra, nó không thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì cũng có thể khiến nó tan vỡ như bong bóng xà phòng ngay lập tức, hoàn toàn biến mất. Còn anh ấy sẽ lập tức hiện nguyên hình, trở về với trạng thái trước khi tu luyện”.
May mà bản thân chưa làm việc ngốc nghếch, Bì Bì vội hỏi, “Thế còn anh thì sao? Có phải anh cũng có một viên ngọc như thế không?”.
“Chúng tôi và anh ấy không giống nhau. Chúng tôi không có nguyên hình. Nếu như viên ngọc ấy bị hủy, chúng tôi sẽ chết ngay tức khắc”, giọng anh ta lạnh lùng, “Cho nên chúng tôi tuyệt đối không thể dễ dàng để chân nguyên rời khỏi cơ thể mình như anh ấy được”.
Bì Bì không khỏi thổn thức trong lòng.
Cho đến tận bây giờ Tu Nhàn vẫn nói “chúng tôi”, như thể Khoan Vĩnh vẫn còn trên thế giới này vậy.
Cô ôm chặt Hạ Lan Tịnh Đình trong lòng, thì thào, “Hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng khỏe lại”.
“Chân nguyên bay ra ngoài rồi, bây giờ anh ấy không còn bất cứ ý thức nào nữa. Nhưng, tình cảnh của anh ấy bây giờ vô cùng nguy hiểm”, hàng lông mày của Tu Nhàn nhíu chặt, “Chắc chắn Triệu Tùng đang ẩn nấp ở vùng này. Hắn ta và Hạ Lan bị thương cùng một lúc, có lẽ sau một tuần nữa hắn ta sẽ tới tìm Hạ Lan. Mặc dù vết thương của hắn ta chưa chắc đã nhẹ hơn Hạ Lan, nhưng công lực cao hơn Hạ Lan, hắn ta sẽ hồi phục nhanh hơn”.
Tu Nhàn ngừng lại, nhìn cô.
Tình huống xấu đang ở ngay trước mắt.
“Nói cho tôi biết phải làm thế nào mới có thể giúp đỡ Hạ Lan?”, cô trấn tĩnh lại, cảm thấy giọng nói của mình rất kỳ lạ, dường như đã biến thành một người khác, “Hoặc là nói cho tôi biết làm thế nào mới giết chết được Triệu Tùng?”.
Sau một hồi im lặng, Tu Nhàn nói, “Cô đã từng nghe đến lăng mộ của Yên Chiêu Vương [1] chưa?”.
[1] Là vị vua thứ 39 hay 40 của nước Yên, chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.