Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 43




Spoiler Đình viện cô quạnh

Ngắt điện thoại, Bì Bì quyết định đến đường Nhàn Đình.

Cô vội vàng chạy một mạch cả quãng đường, miệng không ngừng thở dốc như một vận động viên chạy đường dài, như thể phía sau có cánh tay cứ liên tục đẩy cô.

Đúng như những gì cô nghĩ, Hạ Lan Tịnh Đình không có nhà, chiếc khóa đồng hiển hiện trước cửa. Cô lấy chìa khóa mở cửa, quan sát thật kỹ bài trí trong nhà. Mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, cô đưa ngón tay khẽ lau, lập tức dấu vân tay hiện rõ ở đó. Có thể thấy Hạ Lan Tịnh Đình đã từng về nhà, đồng thời còn ở đây nữa. Bởi vì mỗi lần ra khỏi nhà, anh đều tiện tay tắt công tắc màu đỏ ở cửa. Nút công tắc rất nhỏ, lại nằm ở góc khuất, đó chính là nguồn điện của cả căn phòng này. Tắt công tắc, cả căn phòng lập tức chìm trong màu đen u tối, thậm chí ngọn đèn được hẹn giờ bật đặt trên bếp gas cũng không sáng. Bởi vì Hạ Lan thường nói, khi sạc điện thoại, cục sạc sẽ tiêu hao năm phần trăm lượng đèn, còn lại hoàn toàn lãng phí khi ở trạng thái chờ đợi. Giống như vậy còn có điều hòa, máy tính, lò vi sóng, loa vân vân. Để tiết kiệm điện thì nhất định phải ngắt hết nguồn điện của những máy móc “trong trạng thái chờ đợi”. Nếu như người khác vào phòng, họ sẽ không nhớ tắt cái nút nguồn điện chẳng bắt mắt ấy đi.

Chăn trên giường không mấy ngay ngắn, rõ ràng đã có người ngủ ở đây. Cô nhìn thấy chiếc áo may ô của Gia Lân đặt trong chiếc tủ đầu giường. Hạ Lan Tịnh Đình đã tiến hành chữa bệnh cho Gia Lân ngay tại đây. Cô quay người đi vào phòng đọc sách, phát hiện máy tính của anh vẫn đang đặt trên bàn. Trên bàn còn để lại một vài bức thư, kiểm tra từng bức thư một, phần lớn đều là tin báo vắn tắt và tạp chí khảo cổ anh đã đặt từ trước. Còn có một vài công văn, thẻ tín dụng vân vân, chẳng có bức thư cá nhân nào đáng nghi ngờ cả. Bì Bì biết Hạ Lan Tịnh Đình liên lạc vói thế giới bên ngoài chủ yếu bằng máy tính. Trên bàn anh vốn có một cuốn sổ ghi thông tin rất dày, nhưng bây giờ không thấy nó đâu nữa.

Cô đi vào nhà bếp. Ngăn mát trong tủ lạnh có một ít hoa trươi, nhưng để trong đó lâu ngày giờ đã hoàn toàn đổi màu. Trong ngăn đá còn đầy đá, không biết để làm gì. Có lẽ rất lâu rồi anh không dùng tới tủ lạnh. Bất chợt một cơn gió lùa vào phòng, cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra chiếc cửa thông ra vườn hoa không hề khóa, còn mở hé một khe nhỏ.

Cô lập tức đi thẳng ra vườn hoa.

Hoa tháng Năm đua nhau nở rộ. Từng khóm mẫu đơn xòe tán, cánh hoa rụng đầy đất mà chẳng có ai hỏi.

Cô vẫn còn nhớ anh cầm dao dĩa thường thức hoa thủy tiên một cách tao nhã như một bậc đế vương, còn nhớ khi đó bản thân mình thấy anh rất buồn cười nhưng cũng rất thú vị.

Đến hôm nay, hoa vẫn còn đây, mà người trồng hoa thì không biết ở nơi nao.

Nếu Hạ Lan Tịnh Đình xảy ra chuyện gì bất trắc, cô sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Rừng tùng ở phía xa truyền đến tiếng gió vi vu, đám mây ba trên không trung thay đổi thất thường. Đứng một mình giữa vườn hoa, nước mắt cô không ngừng rơi, lòng đau xót vô cùng.

Hạ Lan Tịnh Đình, anh đang ở đâu?

Phía sau vườn hoa có con đường nhỏ dẫn thẳng lên núi, cô men theo đó lên đến đỉnh núi.

Cô tìm thấy cái giếng ngày nào, nắp giếng vẫn đóng, rất kín đáo. Xung quanh giếng mới xuất hiện một vườn ươm nho nhỏ. Cô còn nhớ khi sắp rời khỏi Tây An, anh đã nói, khi nào rảnh hãy tới thăm vườn ươm của anh, mùa xuân đến phong cảnh nơi đó sẽ rất đẹp. Vậy mà cô chỉ đến đây có một lần, trong những luống đất đen chỉ mới có những lá xanh mới nhú, không nhận ra đó là hoa gì. Vì mải ôn tập bài vở chuẩn bị cho cuộc thi nên cô đã không để ý đến việc này.

Bây giờ hoa đã nở rộ, đó là hoa tulip tím, từng gốc từng gốc chụm lại với nhau xếp thành hình trái tim.

Cô không hề nói cho anh biết trong tất cả các loài hoa cô thích nhất là hoa tulip, hoa tulip tím là biểu tượng cho một tình yêu vĩnh cửu. Từng búp hoa hé nở đung đưa trong gió, tựa như muôn vàn ngón tay đang làm dấy lên tiếng lòng cô. Cô đứng lên, một lần nữa lại nhìn về phía xa, ánh mặt trời ban trưa rải xuống vùng núi non trùng điệp những ánh vàng rực rỡ. Cô cảm thấy chói mắt, bèn quay người đi, đột nhiên nhìn thấy sáu chữ lớn được sơn màu vàng nổi bật trên nóc nhà của Hạ Lan Tịnh Đình.

“Quan Bì Bì, anh yêu em.”

Cô mất hồn, như người bị sét đánh trúng.

Một đêm trăng cô đơn nào đó, anh đã trèo lên nóc nhà, viết tên cô từng nét từng nét.

Hóa ra anh đã chuẩn bị cho thời khắc này từ lâu.

Hoa đẹp, phong cảnh đẹp, thời tiết đẹp, nhưng tất cả đã bị cô vô tình phụ lòng mất rồi.

Nước mắt cô rơi xuống như mưa, khóc nghẹn ngào.

Ánh mặt trời chiếu từ chính Ngọ cho tới hoàng hôn.

Hoàng hôn buông xuống, cuối cùng Bì Bì cũng đứng dậy, lau khô nước mắt rồi rời khỏi chốn này.

Cô đến hiệu thuốc mua Hùng Hoàng, đến quán thịt chó mua máu chó, rồi cất hai thứ vào túi, sau đó đi tới chợ hoa và chim.

Tìm thấy một cửa hiệu bán chim lớn nhất, cô hỏi ngay, “Xin hỏi, chỗ bác có bán chim hỷ thước không?”.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, da mặt nhăn nheo, nhưng giọng nói lại rất dày như đã từng luyện thanh, “Có, mười bốn tệ một con. Nhà gặp chuyện xui xẻo, đúng không? Hỷ thước không dễ nuôi đâu. Loài chim này khi còn sống không chịu ngoan ngoãn ở yên trong lồng, lượng cơm cho ăn nhiều, lồng lúc nào cũng không sạch sẽ, hay là cô mua vẹt đi?”.

“Cháu mua hỉ thước.”

Ông chủ đưa cho cô một con chim, “Cái lồng này tôi tính cô tám tệ, cô trả tôi tổng cộng hai mươi hai tệ”.

Con chim đó quả nhiên rất hoạt bát, kêu ríu rít trên tay cô.

Nghĩ một lát, Bì Bì bèn trả lại ông chủ chiếc lồng, “Bác có chim hỷ thước đã chết không? Cháu không mua chim sống”.

“Chim chết ư?”, ông ta ngẩn người một lát rồi nói, “Chết hay sống thì giá tiền vẫn vậy”.

Bì Bì gật đầu.

Ông chủ nọ thò tay vào lồng bắt con chim ra, sau đó bóp cổ nó, rồi cho vào túi nilon đưa cho cô, “Con chim này chết rồi”.

Con chim vẫn chưa chết hẳn, giãy giụa một lúc trong túi nilon, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. Bì Bì giận dữ nhìn ông chủ, “Bác… sao bác có thể hành hạ…”.

“Mười bốn tệ”, ông ta không đủ kiên nhẫn, bèn ngắt lời cô, “Xem ra cô không cần lồng nữa đâu”.

Hạ Lan Tịnh Đình đã từng nói với cô, tất cả hồ tinh đều sợ ba thứ: Hùng Hoàng, máu chó và xác chim hỷ thước. Cô cất ba thứ đó gọn gàng trong túi, sau đó bắt xe tới nhà chú họ mình.

Chú ba Quan Kiến Quân của Bì Bì là một người ăn nên làm ra từ công việc buôn bán quần áo, cũng là người giàu có nhất trong tất cả bà con họ hàng của Bì Bì. Ông ấy mở một cửa tiệm bán thú cưng, đã có thời gian Bì Bì làm thêm ở đó.

Cậu con trai Quan Tiểu Hoa của chú tốt nghiệp khoa Bác sĩ thú ý của trường Đại học Nông nghiệp Hoa Nam. Vừa tốt nghiệp, cậu ta liền mở một hiệu thuốc khám chữa bệnh cho thú cưng, cũng giống như cửa hiệu thú cưng của gia đình, làm ăn ngày một thịnh vượng. Khi thất nghiệp hoàn cảnh gia đình khó khăn, bố của Bì Bì đã tới tìm chú ba vay chút tiền, chú ba thì đồng ý nhưng vợ chú thì sống chết không cho vay, có lẽ cảm thấy khoản tiền này không thể cho vay, cho vay rồi biết đến khi nào mới lấy lại được. Thế nên giữa anh em xảy ra chuyện không vui, từ đó hai gia đình không còn qua lại với nhau nữa. Nhưng Bì Bì và Tiểu Hoa tuổi tác xấp xỉ, chỉ hơn kém nhau có một tuổi nên vẫn luôn rất thân thiết.

Tiểu Hoa rất thoải mái, Bì Bì vừa mở lời, cậu ta liền chẳng nói chẳng rằng cho cô mượn Đại Long – chú chó săn mà bản thân mình yêu quý nhất.

Tám giờ tối, Bì Bì đem theo Đại Long bắt taxi đến đường Nhàn Đình.

Nếu muốn tìm tung tích của Hạ Lan Tịnh Đình, chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm từ số nhà 56 đường Nhàn Đình mà thôi. Cô tháo hạt my châu trên chiếc khuyên tai ra, rồi đặt trước mũi con Đại Long cho nó ngửi. Đại Long vẫy đôi tai dài, vươn móng vuốt bò về phía cửa lớn.

Bì Bì chau mày, thầm nghĩ, rõ ràng chiều nay cô đã tới đây, chắc chắn là không có người ở nhà, hay là bây giờ Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên quay về rồi?

Nhưng chiếc khóa đồng trước cửa vẫn y như lúc cô rời đi, không có vết tích gì là được mở ra cả.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, bật điện sáng choang, rồi dẫn Đại Long vào trong ngôi nhà. Dọc đường đi Đại Long rất yên lặng, nhưng rất kiên quyết đưa cô tiến về phía phòng ngủ. Gần đến phòng ngủ, nó đột nhiên chuyển hướng rẽ xuống gian tầng hầm dưới lòng đất.

Trái tim Bì Bì đập thình thịch.

Cô bất chợt nhớ ra sau hôm ở rừng dâu, Hạ Lan Tịnh Đình đã đưa cô trở về từ bệnh viện thẩm mỹ Thiên Mỹ, sau đó đi qua cửa của một căn hầm dưới lòng đất dẫn vào một lối thẳng đến căn mật thất nơi đáy giếng. Cô còn nhớ con đường ấy rất quanh co, đi qua mấy hành lang, mấy cánh cửa, trong căn mật thất tối om chẳng một ánh đèn.

Cánh cửa vào tầng hầm vẫn khóa. Cánh cửa ấy vốn được giấu kín phía sau một giá sách. Căn nhà tứ hợp viện kiểu cổ này thông thường không có tầng hầm, nếu không phải Bì Bì đã đi qua một lần, thì chắc chắn sẽ không biết tìm kiếm ở đâu. Cô đưa Đại Long đến vườn hoa rồi xích lại, rồi lấy đèn pin từ trong túi ra, một mình quay lại tầng hầm.

Cánh cửa sắt vô cùng kiên cố. Bì Bì sờ xung quanh nhưng không thấy khóa, cũng không thấy bất cứ nút điều khiển nào. Cô lại tiếp tục sờ thật kỹ một lần nữa, bỗng phát hiện một nơi rất kín bên tay phải có một vệt lõm vào kích cỡ chỉ bằng quân cờ. Chiếu đèn pin vào đó, vết lõm có một hàng chữ dành cho người mù. Tổng cộng có mười chữ xếp hình vòng tròn.

Cô biết đó chính là mật khẩu.

Sau khi thi xong nghiên cứu sinh, Bì Bì đã tự học một chút chữ dành cho người mù. Thứ nhất là vì hiếu kỳ, thứ hai là bởi muốn tìm hiểu thế giới của Hạ Lan. Cô vẫn đang ở giai đoạn học sơ cấp, nhưng những con số từ một đến mười trong loại chữ này, cô đều đã thuộc làu.

Chuyển đổi một cách đơn giản, cô liền ấn mật khẩu trên thẻ ngân hàng của Hạ Lan Tịnh Đình.

“Tách” một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra. Cơn gió lạnh lập tức thổi tới, đối diện với cô là một hành lang dài hun hút, vắng vẻ và tối om.

Không phải cô chưa từng đến nơi này, nhưng lần nào cũng là Hạ Lan Tịnh Đình bế cô. Hôm nay chân cô chạm đất, nhất thời cảm thấy không gian thật u ám. Cô sợ hãi, toàn thân run rẩy, răng và vào nhau lập cập.

Đặt túi xách xuống, cô cầm đèn pin lên, lấy hết can đảm đi về phía trước. Hành lang rất sâu, không có một ngã rẽ nào, không khí vừa ẩm ướt vừa khó chịu. Cô không nhớ lần trước đến đây bầu không khí lại như thế này, có lẽ bởi bản thân luôn được bao phủ trong hơi thở ấm áp của Hạ Lan Tịnh Đình, cô cũng không biết không khí dưới đáy giếng là như thế nào nữa. Cô bất chấp mọi khó khăn, kiên trì tiến về phía trước, không ngừng bước lên từng bậc thang như thể đang men theo sườn núi đi lên vậy. Đi qua mấy cánh cửa sơn đỏ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cánh cửa cuối cùng dẫn đến căn mật thất.

Cánh cửa khép hờ.

Cùng lúc đó truyền tới hơi thở yếu ớt. Cô bỗng thấy ấm áp trong lòng, đang định đẩy cửa ra thì bên trong đột nhiên có người lên tiếng: “Tắt đèn pin đi, Bì Bì”.

Giọng nói ấy sao quen thuộc đến thế, khiến cô nước mắt lưng tròng chỉ trong phút chốc. Cô vội vàng tắt đèn pin trên tay, rồi gọi khẽ, “Hạ Lan”.

Đáy giếng một màu đen tối, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đập vào mũi cô là mùi máu tanh nồng. Trong bóng tối, cô đưa tay ra, lần sờ đến nơi đặt chiếc ghế tựa, bàn tay cô nhanh chóng bị Hạ Lan Tịnh Đình chặn lại, “Bì Bì, em phải lập tức rời khỏi chỗ này”.

“Không”, cô kiên quyết lắc đầu, “Em không rời xa anh đâu!”.

Giọng nói của anh rất yếu ớt, cánh tay không chút sức lực, cơ thể vẫn nằm im tại chỗ, không hề cử động.

“Anh bị thương ư?”, cô vội vàng nói.

Đáy giếng vốn không rộng lắm, chỉ cần tiến lên trước một bước là sẽ ngồi xuống chiếc ghế tựa. Cô lần sờ đến cánh tay anh trước, quả nhiên cánh tay anh đã bị thương, vết thương đã được quấn băng gạc. Cả trên người và trên đùi anh cũng được quấn băng.

Cô bất chấp tất cả bật đèn pin, rọi ánh sáng đến nơi tăm tối nhất.

“Tắt đèn pin đi”, anh nói khẽ như thể đang cầu xin.

Anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng này của mình. Có lẽ anh đã không còn giữ được hình người, cũng có lẽ anh đang ở trạng thái nửa người nửa thú.

“Hạ Lan, em không sợ anh hiện nguyên hình, dù anh có biến thành thứ gì thì em vẫn là vợ của anh”, giọng cô rất thấp nhưng cũng rất cố chấp, “Để em xem vết thương của anh, để em giúp anh”.

Anh đã dùng hết tất cả chỗ băng gạc mình có, nhưng một vài vết thương vẫn chưa được băng. Đó là vết thương do bị dã thú cắn, cánh tay, eo và đùi, mỗi nơi có một vết. Da bị rách, thịt máu lẫn lộn, máu vẫn không ngừng chảy ra từ những chỗ đã được băng bó.

Trên mặt anh không có vết thương, nhìn có vẻ rất đau đớn. Anh luôn cắn chặt răng, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Vào thời khắc này, cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Suy nghĩ giây lát, rồi cô nhanh chóng cởi chiếc áo vải mặc bên trong của mình ra, xé thành từng mảnh, băng vết thương trên đùi anh lại, “Em phải đưa anh tới bệnh viện, anh mất máu quá nhiều, vết thương bị viêm trầm trọng”.

Cô sờ trán anh, trán nóng hầm hập, thậm chí hơi thở của anh cũng nóng rực.

“Tới bệnh viện?”, anh hừ một tiếng trong bóng tối, “Chỉ cần xét nghiệm máu, kiểm tra nhịp tim, họ sẽ biết anh không phải là con người. Anh chưa bao giờ tới bệnh viện cả, trừ bệnh viện của người mình”.

“Vậy em đưa anh tới bệnh viện Thiên Mỹ.”

“Anh không muốn làm liên lụy đến quá nhiều người. Một Khoan Vĩnh đã không còn, em không muốn Tu Nhàn cũng ra đi chứ?”

“Vậy phải làm sao? Anh không thể cứ nằm ở đây chờ chết được!”, cô cuống quýt, bất giác giọng nói cao lên tới quãng tám.

“Anh chỉ…”, anh cắn răng, chịu cơn đau ập đến, “… cần chút thời gian dưỡng thương, như thế này thôi”.

“Cứ nằm như thế này liệu có được không?”

“Được, anh cần ánh trăng.”

“Anh có đói không?”, cô nói, “Em tới vườn hoa ngắt cho anh mấy bông nhé”.

Anh không trả lời.

“Hạ Lan? Hạ Lan?”, cô khẽ đẩy anh nhưng anh đã chìm vào hôn mê.

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng nước chảy. Cô bèn bật đèn pin lên soi, thứ chất lỏng màu đỏ đầy trên đất. Máu của anh thấm qua lần vải của chiếc ghế tựa chảy xuống, lớp vải vừa băng bó cho anh đã thấm đỏ một vùng. Cô lo lắng đến mức không còn chú ý được gì, cho rằng trên lưng anh còn có vết thương lớn nữa, bèn ra sức đẩy người anh, để anh nằm nghiêng sang một bên.

Mặc dù lưng anh ướt đẫm máu nhưng không có vết thương nào. Vết thương lớn nhất nằm ở eo, lớp băng vải đã ướt sũng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.

Cô cúi đầu suy nghĩ, bất chợt có cánh tay nắm lấy tay cô, anh đã tỉnh lại, nói, “Đừng lo lắng…”.

“Ai đã làm anh bị thương? Có phải Triệu Tùng không?”, cô hỏi.

Không thấy anh trả lời, cô khẽ đẩy người anh, anh lại hôn mê.

Cô đi tới vườn hoa, hái một bó hoa mẫu đơn lớn, sau đó vào bếp trộn nước và mật ong vào nhau, rồi lại lấy thêm một túi đá buộc kín mang xuống đáy giếng.

Cô chườm túi đá lên bụng anh, hy vọng có thể cầm được máu. Cô không thể đưa được nước ép hoa vào miệng anh, anh không những hôn mê mà còn vô cùng đau đớn, hai hàm răng cứ cắn chặt vào nhau.

Bì Bì cảm thấy, vào thời khắc này, cho dù thế nào anh cũng nên ăn được chút gì đã.

Không còn cách nào, cô đành ra ngoài một lần nữa, đến bên vườn hoa gọi điện thoại cho người anh họ làm bác sĩ thú y kia.

“Tiểu Hoa!”

“A lô, Bì Bì.”

“Em có một người bạn đang gặp chuyện, bị… bị thương do chó cắn, chảy rất nhiều máu, anh có thể đến giúp em, xem vết thương cho anh ấy một chút được không? Làm thế nào cũng không cầm máu được cho anh ấy.”

Nghe xong, người ở đầu bên kia bỗng thấy mơ hồ, rồi nghiêm nghị khuyên cô, “Bì Bì, em lo lắng tới mức ngốc nghếch rồi à? Anh là bác sĩ thú y, nếu chó bị thương anh sẽ chữa, nhưng người bị thương thì phải tới bệnh viện chứ. Đặc biệt lại còn bị thương nặng như thế nữa. Nếu là bị chó dại cắn, thì phải tiêm vắc xin phòng bệnh đó”.

“Tình cảnh của anh ấy rất đặc biệt, anh nhất định phải tới giúp em. Anh hãy mang đủ các loại thuốc đến, xin anh đó! Anh ấy ở số nhà 56 trên đường Nhàn Đình, sơn trang Lộc Thủy, phía Tây thành phố”, sợ cậu ta hỏi nhiều, Bì Bì dứt khoát ngắt điện thoại.

Dựa vào tình cảm anh em của Bì Bì và Tiểu Hoa, lần này chắc chắn cậu ta sẽ tới.

Quả nhiên chưa đến nửa tiếng sau, cô đã gặp Quan Tiểu Hoa ở cửa. Cậu ta lái chiếc xe Jeep cũ kỹ hàng second-hand. Dừng xe, cậu ta lấy xuống một hòm thuốc có vẻ rất nặng.

“Bạn của em…”

“Anh ấy không tiện đi tới bệnh viện”, Bì Bì nói không rõ ràng, “Anh ấy là… ừm… xã hội đen”.

Quan Tiểu Hoa ngẩn người, nhìn cô dò xét, “Xã hội đen? Sao em lại ở cùng xã hội đen chứ? Loại người này không thể qua lại được, em có biết không? Tiếp cận rồi đến lúc muốn rũ bỏ cũng không rũ bỏ được đâu”.

“Một người bạn, em nợ anh ta một món nợ ân tình, giờ là lúc trả ơn”, mặc kệ cho anh họ vẫn hết lời quở trách, Bì Bì kéo cậu ta vào phòng khách, “Đợ em ở đây nhé, em sẽ dìu anh ấy ra”.

Bì Bì nghĩ, nơi ẩn thân của Hạ Lan Tịnh Đình không thể dễ dàng để lộ được. Cho nên chỉ còn cách đánh thức anh dậy, sau đó dìu anh ra để Tiểu Hoa kiểm tra tình hình vết thương.

Không ngờ vừa vào đáy giếng, Hạ Lan Tịnh Đình đã tỉnh, nằm ở đó hỏi cô, “Có người tới đây ư?”.

“Đúng vậy, là anh họ của em.”

“Anh họ của em?”

“Anh ấy là… nghe này, Hạ Lan… Em biết rằng anh sẽ phản đối, nhưng đây cũng chỉ là nghĩ cho anh. Anh họ của em là một bác sĩ thú y rất có kinh nghiệm, tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, anh ấy…”

“Bảo cậu ta về đi”, anh giận dữ ngắt lời cô, “Anh không muốn gặp bác sĩ thú ý. Bác sĩ hay bác sĩ thú y anh đều không muốn gặp”.

Bì Bì buồn bã, tiếp tục khuyên nhủ, “Anh ấy có thể kiểm tra vết thương cho anh. Nếu như không nghiêm trọng, anh ấy có thể giúp anh xử lý qua vết thương. Anh ấy có thể cầm máu và khâu vết thương lại cho anh. Hạ Lan, lúc này anh chẳng còn sự lựa chọn nào khác, nhất định phải để anh ấy giúp anh”.

“Bảo cậu ta về đi.”

“Không!”

“Bảo cậu ta về đi, nếu không em hãy về cùng cậu ta đi, đừng bao giờ đến nơi này nữa.”

“Cứ chảy máu như thế này, anh sẽ chết mất”, cô cố nói, “Hãy vứt bỏ sự tôn nghiêm của anh đi, để anh ấy xem vết thương cho anh. Em đảm bảo anh ấy sẽ không biết anh là ai! Xem như em cầu xin anh, có được không?”.

Chẳng biết anh lấy đâu ra sức lực, đột nhiên kéo cô đến trước mặt mình, dằn từng tiếng một, “Người và hồ ly khác biệt. Vào lúc này anh không thể để người anh không tin tưởng chạm vào anh. Bì Bì, nếu em cố tình gọi cậu ta tới, anh đành phải ăn thịt cậu ta trước mặt em đó”.

Bì Bì mở to mắt trong bóng tối, thở dài tuyệt vọng, sự uy hiếp của ngài Chủ tế đã có tác dụng.

Ủ rũ trở lại phòng khách, Bì Bì nhún vai với Tiểu Hoa đang đợi ở đó, “Anh Tiểu Hoa, anh nói đúng. Không thể ở cùng với xã hội đen được. Anh xem, anh ấy không chịu gặp anh. Anh về đi, để lại hòm thuốc ở đây nhé”.

Cô hỏi Tiểu Hoa tỉ mỉ về cách cấp cứu đơn giản nhất: khử trùng cho vết thương như thế nào, khâu vết thương như thế nào, băng bó vết thương như thế nào, rịt thuốc như thế nào và rửa sạch vết thương như thế nào. Không tìm thấy cuốn sổ nào để ghi lại, cô bèn ghi âm lại toàn bộ lời anh họ nói.

Khi quay trở về đáy giếng, Hạ Lan Tịnh Đình đã lại hôn mê. Bì Bì tiêm cho anh một mũi Penicilin, sau đó tháo lớp băng gạc cũ ra, bắt đầu rửa sạch vết thương bằng nước muối sinh lý. Những vết thương nhỏ cô bôi lên chút rượu rồi rắc thuốc tiêu viêm, su đó dùng băng gạc quấn lại. Vết thương lớn chỉ có hai chỗ, một chỗ ở eo và một chỗ ở đùi, vết rách ở cả hai nơi đều rất to, cần phải khâu lại.

Cô hít vào một hơi thật sâu, đeo găng tay y tế, nhìn vào vết thương thâm đen kia, tim loạn nhịp bất an, hồi lâu không dám bắt đầu.

“Bì Bì”, anh đột nhiên gọi một tiếng, khiến cô giật mình run rẩy, thiếu chút nữa thì đánh rơi cây kim xuống đất.

“Anh có đau không?”, cô khẽ hỏi, “Em vừa rửa sạch vết thương cho anh. Nào, uống mấy viên oxytetracycline này trước đã”.

Anh cũng xem như nghe lời, ngoan ngoãn uống mấy viên thuốc ấy, rồi lại uống nửa cốc nước ép hoa trên tay cô.

“Bên ngoài có trăng không?”, anh hỏi.

“Không có, hôm nay trời nhiều mây”, dựa vào ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, cô bắt đầu loay hoay với việc khâu vết thương. Cô lấy hết can đảm đâm cây kim vào da thịt anh. Anh đau tới mức cả người co rúm lại, Bì Bì vội vàng ấn chặt vết thương, những giọt máu màu đỏ thẫm chảy qua ngón tay cô, dinh dính, mang theo mùi tanh khó nói thành lời.

Tim cô đập thình thịch, mùi tanh nồng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng khiến cô ngạt thở hơn cả chính là nỗi sợ hãi đang ngự trị trong lòng. Cô cắn chặt răng, cố gắng để bản thân mình không nghĩ ngợi lung tung.

Kỳ lạ thay, tay cô đột nhiên rất bình tĩnh, như thể một cao thủ kiếm thuật trước giờ quyết đấu vậy.

Nhất thời, Bì Bì bỗng cảm thấy khâm phục tố chất phát huy hơn lúc bình thường của chính bản thân mình.

“Em đang làm gì vậy?”, bàn tay anh quờ quạng trong không trung một lúc, rồi sờ thấy khuôn mặt cô.

Cô nói khẽ, “Anh không nhìn thấy sao?”.

“Chỉ thấy một chút anh sáng thôi”, anh khẽ ho một tiếng, “Có thể đưa anh về phòng ngủ không? Không khí ở đây không được tốt lắm”.

Mùi máu tanh nồng khắp nơi, ngay đến anh cũng không chịu nổi nữa rồi.

“Anh rất cần ánh trăng sao?”, cô nói, “Chi bằng em đưa anh tới vườn hoa nhé. Nhưng, để em khâu vết thương cho anh trước đã”.

“Em có biết làm không?”

“Không biết lắm, nhưng em đã nhìn thấy anh họ em làm rồi. Em còn phụ giúp anh ấy nữa. Ngày trước anh họ em khâu vết thương cho chó, còn phải cạo hết lông của nó đi”, cô xoa đầu anh, cố gắng để giọng mình thật thoải mái, “Anh thì không cần đâu”.

“Em coi anh như… chó mà chữa trị hả?”, anh bật cười.

“Dù sao anh cũng thuộc họ chó mà, đúng không?”

“Trên người anh có điểm nào giống chó chứ?”, anh mệt mỏi nói, “Em đi dọn dẹp phòng ngủ giúp anh. Để anh tự khâu vết thương cũng được”.

Bì Bì giật mình, ấp a ấp úng, “Anh… tự khâu được cho mình ư? Mẹ ơi, anh coi mình là Sylvester Stallone [1] chắc?”.

[1] Ông là diễn viên kiêm người viết kịch bản, đạo diễn và nhà sản xuất phim.

“Ngày trước mỗi lần bị thương anh đều tự khâu mà”, anh nói, “Chỉ là mấy ngày nay anh không đủ sức thôi, thậm chí không nhấc được ngón tay lên. Em đến thăm anh, anh rất vui, nên lại có sức rồi”.

“Chẳng phải anh không nhìn thấy sao?”, cô nói.

Giọng nói của anh nghe chừng mất hứng, “Đúng thế, anh quên mất chuyện này”.

“Vậy anh cắn răng chịu một lát, em sẽ khâu thật nhanh. Loại chỉ này rất cao cấp, nó sẽ tự biến mất, không cần phải gỡ chỉ đâu.”

Cô nhanh chóng khâu lại vết thương bị rách to ở đùi và cánh tay. Hạ Lan Tịnh Đình cũng rất phối hợp, ngồi im trong một lúc. Anh từ chối việc dùng thuốc tê, thậm chí anh còn không đồng ý cả việc dùng thuốc tê ở từng bộ phận.

Bì Bì vặn đèn pin cho sáng lên, một lần nữa kiểm tra vết thương ở eo anh. Cô lập tức phát hiện ra đó không phải là vết rách thông thường mà là một vết thương rất sâu, trong đó có một lỗ hở to bằng đầu ngón tay. Máu không ngừng chảy ra. Giờ thì cô đã hiểu, máu trên cả vùng đất này đều chảy ra từ đây.

“Đừng khâu nữa”, anh giữ tay cô lại, “Vết thương do thiên hồ cắn, không dễ dàng gì chữa khỏi đâu”.

“Anh nằm ở đây bao lâu rồi?”

“Khoảng hai tuần.”

Cô tính toán một chút trong lòng, rồi nhanh chóng hiểu ra. Chắc chắn là trong khi đang chữa bệnh cho Gia Lân, Hạ Lan Tịnh Đình bỗng nghe được tin về cái chết của Khoan Vĩnh, anh không thể không đưa Gia Lân về trước thời gian đã định, sau đó đi tìm Triệu Tùng nói lý lẽ, rồi xảy ra trận giao đấu quyết liệt. Hai bên giao tranh với nhau, vốn dĩ Hạ Lan Tịnh Đình sẽ không chịu thiệt, nếu như anh có đủ nguyên khí…

Bì Bì càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân là người gây nên mọi tội lỗi. Cô có ý tìm hiểu thêm nội tình nhưng Hạ Lan Tịnh Đình đã không nói đến chuyện này nữa. Cô như thể vừa cõng vừa ôm, đưa anh ra khỏi đáy giếng.

Vào đến phòng ngủ, cô thay bộ ga giường sạch sẽ khác, rồi đỡ Hạ Lan Tịnh Đình nằm xuống. Cô làm theo lời dặn dò của Tiểu Hoa, rắc thuốc bột Penicilin vào vết thương trên eo anh, rồi dùng băng gạc quấn lại, sau đó chườm đá bên ngoài để cầm máu.

Cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh mơ màng đắm chìm vào giấc ngủ.

Bì Bì chui vào trong chăn, nằm sát vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy anh:

“Ôm lấy em đi, Hạ Lan. Em có đủ dương khí.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.