Spoiler Gia Lân trở về
Sáu giờ chiều ngày hôm sau, Hạ Lan Tịnh Đình đưa bốn nghìn con hồ ly rời khỏi Tây An rất đúng giờ.
Bì Bì mất cả một buổi sáng để cùng anh chọn mua thức ăn gia súc cần dùng cho cả đoạn đường. Hai người vào chợ hoa quả mua hai trăm năm mươi cân lê và táo tươi ngon, say ra thành tương, cho vào hộp bảo quản. Sau đó họ lại mua hai trăm năm mươi cân cá rồi thuê người mổ sạch sẽ, để vào một thùng bảo quản lớn. Hạ Lan Tịnh Đình không nhìn thấy gì, chỉ có thể làm người giám sát. Bì Bì đi đôi ủng, đeo tạp dề nilon, giúp mấy công nhân mổ cá. Bận rộn suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đưa được tất cả thức ăn đến nơi để đồ của bến xe một cách ổn thỏa.
Máy bay đến thành phố C bốn giờ cất cánh. Hai người từ biệt nhau ở sân bay.
Hạ Lan Tịnh Đình không nói nhiều, chỉ ôm chặt lấy cô, dặn dò, “Chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới nhé”.
“Vâng.”
“Khi nào học mệt quá thì đến ngắm chỗ hoa anh trồng”, anh nói, “Anh có một vườn ươm nho nhỏ trên đỉnh núi, gần giếng, xuân đến phong cảnh vô cùng đẹp”.
“Vâng, chắc chắn em sẽ đến xem.”
Đi qua cửa an ninh, cô ngoái đầu lại nhìn, thấy anh vẫn đứng đó, điệu bộ lưu luyến chẳng muốn rời.
Cô vẫy tay, thoải mái đi vào cửa ra máy bay.
Trở về thành phố C, tất cả mọi thứ vẫn như cũ. Kỳ thi sắp đến gần, Hạ Lan Tịnh Đình đưa cho Bì Bì chìa khóa ngôi nhà nằm trên đường Nhàn Đình, để cô có thể tới ôn tập. Ở đó vừa thoải mái, vừa yên tĩnh, khi rảnh rỗi lại có thể lên mạng. Nhưng Bì Bì không thích lắm, cô cảm thấy phòng ốc quá trống trải, một mình ở đó rất cô đơn, cô thà chen chúc cùng bà trong căn phòng chưa đến chín mét vuông, không có sự quấy nhiễu của điện thoại, mạng internet và tivi của gia đình mình còn hơn. Đồng thời bất cứ khi nào cô cũng có thể uống canh đậu đỏ do bà cô nấu.
Nhưng, cứ cách một tuần cô lại đến ngôi nhà trên đường Nhàn Đình một lần. Cô giúp anh nhận thư từ, quét dọn vệ sinh, tiện thể thăm nom vườn hoa anh trồng. Vì có thuê chuyên gia chăm sóc hoa nên Bì Bì không cần mó tay vào. Mùa đông năm nay không có tuyết, hoa tươi nở đầy trong nhà giữ nhiệt. Mỗi khi học hành mệt mỏi, cô lại đến đây tìm chiếc ghế mây ngồi một lát cùng tách trà trên tay, thoải mái ngắm nhìn xung quanh, thưởng thức cảnh xuân rực rỡ khi xuân còn chưa tới.
Đối với cô, tình yêu mất đi một cách đau đớn thảm thương, nhưng có lại cũng rất đỗi dễ dàng. Người ta thường bảo nước chảy thành sông, nhưng Bì Bì cảm thấy, tình yêu giữa cô và Hạ Lan Tịnh Đình còn chưa thành sông mà dòng nước đã mãnh liệt cuộn trào. Cuối cùng thần May mắn cũng đến thăm cô…
Mười ngày rồi hai mươi ngày trôi qua.
Cuộc sống trở nên phong phú, bận rộn, và đầy hy vọng hơn.
Mỗi khi nhớ đến chuỗi ngày ở bên Hạ Lan Tịnh Đình, Bì Bì lại cảm thấy vô cùng ấm áp, tựa như được ngâm mình trong bồn nước nóng sau một hành trình du lịch dài, hoặc được mát xa sau một ngày làm việc mệt mỏi, thật thoải mái, thật xa xỉ, nhưng thiếu nó cũng không phải là không thể chịu được. Đối với Hạ Lan, Bì Bì không dốc hết tâm can, không khao khát trong cơn đói khát như đối với Gia Lân. Hạ Lan là cực nam châm, xuất hiện mới có từ trường. Còn Gia Lân là trái đất, sức hút tồn tại ở khắp mọi nơi.
Một tháng nữa lại trôi qua.
Mặt trăng cứ xa dần trái đất, thủy triều hoàn toàn biến mất. Cảm giác xa lạ vẫn khắc cốt ghi tâm đã quay trở lại. Tộc hồ ly to lớn giống như một xã hội trên sao Hỏa, càng hiểu rõ về nó càng cảm thấy khó tin.
Hạ Lan thường nói, tình yêu giữa hồ ly bắt nguồn từ cơ thể. Thân thuộc với cơ thể rồi mới tiến một bước tiếp xúc với linh hồn. Người ta sẽ nhớ về thân thể hơn là linh hồn. Còn tình yêu thân thể lại bắt nguồn từ mùi hương. Đó là sự mê hoặc nguyên thủy nhất, không dựa vào bất cứ logic gì, cũng không có phán đoán, giống như một người vừa sinh ra đã thích một món ăn, thích là thích thôi, chẳng có nguyên nhân nào cả.
“Em rất thơm”, nửa đêm Hạ Lan Tịnh Đình thường nắm lấy ngón tay cô đưa lên mũi mình hít hà, “Một ngày em làm những gì, anh đều có thể ngửi ra từ ngón tay em”.
Bì Bì cảm thấy kỳ lạ, không sao tưởng tượng nổi, nhưng cũng cảm thấy bị mê hoặc, thậm chí còn nghi ngờ có phải bản thân mình cũng bị “hồ ly hóa” rồi không. Kết hôn cùng hồ ly, từ nay về sau cô có thể suy nghĩ như hồ ly không? Hoặc có thể sống theo cách của hồ ly?
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không phải là hồ ly. Điều này cũng giống như có người đẩy cô lên sân khấu, bắt cô phải sắm một vai diễn hoàn toàn không quen thuộc với mình. Nhất thời mọi lời nói khóc cười, giơ tay nhấc chân đều không phải hành động của chính bản thân cô. Con rối gỗ còn có người giật dây, nhưng cô thậm chí còn không biết ai đang giật dây cho mình nữa.
Băn khoăn với vấn đề này từ rất lâu rồi, Bì Bì quyết định không làm khó bản thân mình nữa. Cô không có tư duy của hồ ly, cô là con người, nên cứ suy nghĩ như một người bình thường là được. Kết hôn cùng Hạ Lan Tịnh Đình, cô cũng được rất nhiều cái lợi: anh trẻ trung, nhiều tiền, tài năng xuất chúng, tình cảm sâu nặng, chung thủy hết lòng… Có được người yêu như vậy, đại đa số các cô gái đều cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Bì Bì cũng chẳng phải ngoại lệ. Ít nhất anh không giống như anh chàng tài xế mà Tiểu Cúc giới thiệu, vừa nghe thấy cô thi nghiên cứu sinh liền thay đổi ngay tức thì. Cho dù cô có dự định gì trong tương lai, Hạ Lan Tịnh Đình cũng chẳng chút phản đối.
Một tháng đầu sau khi chia tay, tối nào Hạ Lan Tịnh Đình cũng gọi cho cô rất đúng giờ. Anh chỉ hỏi thăm đơn giản, nói chuyện về tình hình huấn luyện hồ ly, đúng mười phút sau anh ngắt điện thoại, không muốn làm ảnh hưởng đến việc ôn tập của Bì Bì. Lần cuối cùng anh gọi điện cho cô là vào một buổi chiều đầu tháng Mười hai. Anh nói cho cô biết anh phải rời khỏi núi Đại Hưng An để đến Nga, anh đi tàu hỏa qua Siberia, cuối cùng đưa nốt đám hồ ly còn lại trở về Bắc cực theo đường thủy.
“Có nguy hiểm gì không?”
“Không, cung đường này năm nào anh cũng đi.”
“Vậy Tu Nhàn có đi cùng anh không?”
“Không, anh đi một mình.”
“Nhưng… ban ngày anh làm việc gì cũng không tiện lắm, có người đi cùng giúp đỡ cũng tốt chứ sao”, cô có chút lo lắng.
“Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa rồi, không sao đâu”, anh vô cùng tự tin, “Yên tâm đi, hãy tập trung vào ôn tập, thi cử cho tốt, chúc em thành công”.
“Nghe này Hạ Lan, anh phải bình an trở về, anh còn nợ em một lễ cưới đó.”
Ở đâu bên kia, anh bật cười, “Đương nhiên rồi”.
Sau đó hai người mất liên lạc với nhau.
Đêm đêm, mỗi khi nhớ về anh, trong đầu cô lại hiện lên khung cảnh với một màu trắng phau phau: Tuyết trắng đầy trời, một người khoác áo gió dẫn theo một bầy hồ ly đang bôn ba lặn lội, vượt qua dòng ngân hà mênh mông bát ngát, giống như những cô gái trên thảo nguyên trong phim.
Mấy trăm năm nay, đây chính là cuộc sống, là công việc, là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh. Làm một Chủ tế quả thực không dễ dàng. Mỗi năm trên thế giới này tiêu hao mấy trăm vạn bộ lông hồ ly, mấy nghìn con hồ ly cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Thậm chí cô cảm thấy hồ ly còn thảm thương hơn cả người Do Thái, Chiến tranh Thế giới lần thứ hai cuối cùng cũng có ngày chấm dứt, còn lòng tham của con người là vô đáy.
Nghĩ như vậy, cô bỗng thấy cuộc sống ở Hạ Lan Tịnh Đình thật thê lương, giống như một nhân vật lâm vào cảnh ngộ vô cùng bất hạnh vậy.
Cuộc thi nghiên cứu sinh rất thuận lợi.
Môn Lý luận tin tức học Bì Bì rất lo lắng cũng vượt qua ổn thỏa. Hai tuần trước kỳ thi Bì Bì đã đến gặp Giáo sư Chu. Khi đó, mái tóc cô đã dài hơn ba centimet, đen óng, hơi xoăn. Khi gặp cô, vị giáo sư kia vẫn ôm con mèo Ba Tư, từ đầu đến cuối không nói nhiều, lúc cô chuẩn bị ra về mới hỏi một câu, “Tiếng Anh của em chuẩn bị đến đâu rồi?”.
Bì Bì mỉm cười, trả lời, “Dạ, chuẩn bị tốt rồi ạ”.
Câu nói đó như viên thuốc an thần đối với cô. Cô ngầm hiểu trong lòng rằng vị giáo sư ấy cảm thấy các môn chuyên ngành của cô không còn vấn đề gì nữa.
Mùa đông trôi qua.
Hạ Lan Tịnh Đình chẳng có chút tin tức gì.
Cuối tháng Hai, Bì Bì biết điểm thi của mình. Với tổng số điểm đứng thứ hai, cô đợc thông báo thi vòng hai. Sau hai tuần, cuộc thi vòng hai cũng qua đi một cách thuận lợi. Kết quả đã định, thời gian còn lại cô chỉ cần kiểm tra sức khỏe và đợi giấy báo nhập học chính thức mà thôi.
Hóa ra thi nghiên cứu sinh không khó như cô tưởng, cố gắng một chút là có thể làm được. Biết trước thế này, cô đã bắt đầu chuẩn bị ngay từ khi còn học đại học rồi. Chỉ đáng tiếc cuối cùng cô đã phấn đầu thành công để trở thành bạn cùng trường với Gia Lân, nhưng Gia Lân chẳng còn học trường đó nữa.
Buổi tối hôm thi vòng hai, Bì Bì gửi cho Gia Lân một email chỉ với mấy từ đơn giản: Chào, Gia Lân. Tớ thi đỗ nghiên cứu sinh khoa Báo chí của trường Đại học C rồi. Cuối cùng tớ cũng đã trở thành bạn cùng trường với cậu.
Không biết vì sao hai năm sau mình lại chủ động gửi email cho Gia Lân. Mặc dù ngày thường chỉ cần nghĩ đến cái tên đó thôi là trái tim cô đã quặn thắt, mông lung như mất đi thứ gì đó.
Có lẽ đây chỉ là thói quen trong nhiều năm của cô, mỗi khi có tin gì vui, thi đỗ trong kỳ thi nào đó hoặc tìm được việc, cô đều muốn báo cho cậu biết đầu tiên.
Nhưng rõ ràng Gia Lân không còn nhớ đến cô nữa. Cô không hề nhận được thư hồi âm của cậu.
Một ngày đầu tháng Ba, Bì Bì và Tiểu Cúc hẹn nhau đi mua sắm. Nhân dịp cửa hàng đại hạ giá, Bì Bì mua một nồi cơm điện đa chức năng, sau đó hai người đi ăn lẩu bên đường. Ăn xong ra về, trên đường đi, Tiểu Cúc nói, “Bì Bì, chẳng phải cậu sống cùng gia đình sao? Mua nồi cơm điện làm gì thế?”.
“Nồi cơm điện hả? Bởi vì tớ phải tự nấu cơm.”
“Cậu? Tự nấu cơm?”
Bì Bì khó xử, một lúc sau mới nói, “Tiểu Cúc, tớ nói cho cậu một chuyện, cậu không được mắng tớ đâu đấy”.
“Chuyện gì?”
“Tớ kết hôn rồi.”
“Cái gì? Cậu đang nói cái gì?”, Tiểu Cúc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Tớ kết hôn rồi.”
“Kết hôn chớp nhoáng hả? Khi nào vậy?”
“Tớ chỉ mới đi đăng ký kết hôn với anh ấy thôi. Bố mẹ tớ vẫn chưa biết. Khi nào quay về, anh ấy sẽ chính thức đến nhà tớ đặt vấn đề. Bọn tớ vẫn giấu việc đăng ký kết hôn.”
Tiểu Cúc vội kéo cô sang bên đường, “Bạn bè với nhau mà cậu còn giấu hả? Việc kết hôn lớn như thế mà cậu cung chẳng nói với tớ một tiếng? Cũng không bảo tớ cố vấn cho?”.
“Xin lỗi, xin lỗi. Bọn tớ quyết định nhanh quá nên chẳng kịp báo cho ai cả”, Bì Bì ngại ngùng giải thích.
“Có khi nào bố mẹ cậu không đồng ý không?”
“Không đâu.”
“Người đàn ông đẹp trai, có tiền, tính cách tốt, có địa vị, công việc ổn định, chưa kết hôn… Tớ không nhìn ra họ định phản đối điểm nào. Chưa biết chừng biết rồi, chỉ sợ họ lại ép tớ phải lấy anh ấy ý chứ”, cô cười vui vẻ.
“Ôi, sao số cậu may mắn thế nhỉ? Mau nói tớ nghe anh ấy làm nghề gì? Làn bạn học ư? Tớ đã gặp chưa? Bì Bì, hay là chúng ta tổ chức lễ cưới tập thể đi. Tớ và Thiếu Ba cũng dự định cưới trong năm nay đấy.”
Bì Bì ngồi bên bồn hoa ven đường, giới thiệu tường tận về Hạ Lan Tịnh Đình cho Tiểu Cúc nghe, ngoài chuyện anh là hồ tiên ra, thì cô nói hết mọi thứ. Nói được một nửa, Tiểu Cúc bỗng bảo, “Haizzz, cậu có khát nước không? Tin tốt như thế này sao có thể ngồi bên đường tiêu hóa chứ? Tớ muốn uống cà phê, CaramelMacchiato, cậu mời!”.
“CaramelMacchiato thì CaramelMacchiato!”, Bì Bì vốn luôn tiết kiệm, nhưng lần này cũng không nhập nhằng nước đôi, “Không vấn đề gì!”.
Hai người rẽ vào một con ngõ khác. Bì Bì nhớ rằng ở đó có một tiệm cà phê, giá rất phải chăng, lần trước cô và Tiểu Cúc cũng đến đây rồi. Cà phê ở đây có mùi hơi khét, người ta bảo chỉ cà phê Colombia tươi ngon chính tông mới có mùi vị như vậy. Bì Bì không thích lắm nhưng ở đó có trà sữa kiểu Anh rất ngon và rẻ.
Bên cạnh tiệm cà phê là một quầy bán hoa quả, có hai người đang đứng chọn hoa quả trước quầy.
Một bóng hình trong đó khiến cô cảm thấy như khí lạnh đang truyền từ chân lên tới tận đầu mình.
Cô bất giác dừng bước.
Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của cô, người kia khẽ quay người, cười với cô rồi giơ tay chào, “Chào, Bì Bì, lâu rồi không gặp”.
Trái tim Bì Bì đập thình thịch, nhất thời không biết phải nói sao. Có người kéo cánh tay cô, cô nghe thấygi ọng nói lớn của Tiểu Cúc bên cạnh, “Bì Bì, chúng ta đi thôi, chúng ta chẳng có gì phải nói với loại người này cả”.
Cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn để Tiểu Cúc kéo vào tiệm cà phê. Ngồi vào chỗ, gọi cà phê xong, cô lại đứng lên, “Tiểu Cúc, đợi mình một lát, mình phải nói với cậu ấy mấy câu”.
Tiểu Cúc nghiêng đầu đánh giá cô, rồi khẽ thở dài một tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đúng là bùn loãng không trát được tường, nếu mà là tớ, không đánh cho cậu ta một trận tơi bời không được. Cậu đi đi, nhớ giữ vũng lập trường đó”.
Cô khoác chiếc áo lên, quấn chặt vào người. Bên ngoài lành lạnh, cô đi tới, vỗ vào người kia, “Xin chào, Gia Lân”.
Mua hoa quả cùng Gia Lân còn có cô Mạnh, mẹ của cậu. Bà biết điều tránh đi trả tiền.
Gia Lân không thay đổi nhiều, chỉ là khuôn mặt rất gần, đôi má đầy đặn khi trước dường như đã chẳng còn thấy thịt đâu, trông cậu có vẻ chán nản. Có lẽ vừa về nước, cậu mặc chiếc áo lông rất dày, quàng chiếc khăn màu lam đậm, rõ ràng là không hợp thời trang.
Mùa đông ở thành phố C không lạnh, năm nay không hề thấy một trận tuyết rơi. Phần lớn khi ra đường mọi người chỉ cần mặc áo len hoặc áo khoác hai lớp là được. Bên dưới chiếc áo khoác ngắn, Bì Bì cũng chỉ mặc váy ngắn mà thôi. Ánh mặt trời của vùng California không làm cậu đen đi, mà hoàn toàn ngược lại, trông cậu còn trắng hơn hồi mới rời đi, thậm chí có thể nói là trắng bệch.
“Chào”, cậu giơ chỗ quýt trên tay lên, “Ăn quýt không?”.
“Không ăn, cảm ơn”, cô hỏi, “Cậu về nước khi nào thế?”.
“Cũng được một thời gian rồi.”
“Được nghỉ đông ư?”
“Ừm. Còn cậu, cậu dạo này thế nào?”
“Cậu không nhận được thư của tớ à?”
Gia Lân ngẩn người, “Thư gì?”.
“Email.”
“Gửi đến địa chỉ ở trường của tớ à?”
“Ừ.”
“Xin lỗi, tớ quên mất không kiểm tra. Có việc gì nghiêm trọng sao?”
“Không, chỉ thông báo cho cậu biết tớ thi đỗ nghiên cứu sinh rồi. Khoa báo chí Đại học C.”
“Ôi!”, cậu nở nụ cười chân thành, “Chúc mừng, chúc mừng! Còn nhớ ngày trước tớ luôn khen cậu làm văn hay không? Tớ không nói sai chứ? Cậu rất có tài đó”.
Gia Lân thường hay khen Bì Bì có tài, bắt đầu từ hôm nghe cô kể chuyện, cậu đã nói sau này chắc chắn Bì Bì sẽ trở thành một nhà văn lớn, đồng thời còn tin chắc rằng cô sẽ ra sách nữa. Những câu chuyện Bì Bì viết, những bài thơ và tản văn lộn xộn của cô, cậu đều cất giữ rất cẩn thận, nói đó là “bản thảo”. Sống trong môi trường đáng sợ của ngôi trường Nhất Trung thành phố C, chút tự tôn và niềm tin ít ỏi đến đáng thương của cô hoàn toàn dựa vào những lời khen ngợi và khích lệ không ngơi nghỉ, không biết mệt mỏi của Gia Lân.
“Còn cậu? Khi nào tốt nghiệp? Học tiến sĩ ở nước ngoài cần nhiều năm lắm nhỉ?”
“Khó khăn lắm mới có dịp về nước nghỉ ngơi một thời gian, sao cậu cứ hỏi mãi chuyện học hành của tớ thế?”, cậu nói nhàn nhạt.
Cô đành đổi sang đề tài khác, “Điền Hân đâu, cũng về cùng cậu chứ?”.
“Không.”
Cô ấy mang thai rồi? Hay sinh con? Hoặc thi cử căng thẳng? Cậu không giải thích gì, Bì Bì cũng không hỏi nhiều.
“Đúng rồi, cảm ơn cậu đã gửi tiền cho gia đình tớ.”
“Cảm ơn gì. Chẳng phải cậu đã gửi trả lại rồi sao?”
“Vẫn phải cảm ơn cậu chứ.”
Thấy cậu nhìn đồng hồ, Bì Bì biết ý nói, “Bạn tớ đang đợi trong tiệm cà phê, tớ đi trước nhé”.
“Sao trông bạn cậu quen thế?”
“Cậu ấy là Tân Tiểu Cúc. Cậu còn nhớ cậu ấy không? Lớp 11.7, khi đi đường luôn cầm theo một chiếc ô?”
“Đúng rồi, đúng rồi, cậu xem trí nhớ của tớ này.”
Điện thoại của Bì Bì đột nhiên đổ chuông, cô ấn nút nhận, đang định nghe thì thấy sắc mặt Gia Lân thay đổi, bỗng lùi lại một bước, không hiểu vì sao không đứng vững được nữa, lảo đảo, “Xin lỗi, tơ sphari ngồi một lát”.
Bì Bì nhìn cậu khó hiểu.
May mà bên cạnh có chiếc ghế băng, cậu ngồi xuống, đột nhiên ôm đầu, ra sức thở dốc.
Bì Bì chưa bao giờ nhìn thấy điệu bộ này của Gia Lân, trông cậu như một bệnh nhân giai đoạn cuối cúi gập lưng, tay ôm ngực, những cơ thịt trên khuôn mặt đau đớn đến mức nhăn nhúm.
“Gia Lân, cậu làm sao thế, Gia Lân, Gia Lân!”
Hoảng hốt trong giây lát, cô bèn lấy điện thoại ra định gọi cấp cứu. Đúng lúc đó mẹ của Gia Lân không biết từ đâu chạy tới, lấy từ trong túi xách ra một ống dưỡng khí trong suốt, giúp cậu hô hấp.
“Tắt điện thoại đi!”, cô Mạnh lớn tiếng, “Xin hãy tắt điện thoại đi! Trên người nó có đeo máy tạo nhịp tim, điện thoại có điện từ làm nhiễu”.
Bì Bì sợ hãi, vội vàng tắt nguồn điện thoại.
Trông bộ dạng Gia Lân rất đáng sợ, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
Bì Bì gọi chiếc taxi, giúp cô Mạnh đưa Gia Lân về nhà.
Đã nhiều năm rồi Bì Bì không đến nhà Gia Lân. Nghe bà cô nói, sau khi Gia Lân ra nước ngoài, gia đình cậu lại chuyển nhà một lần nữa. Họ sống ở khu dân cư Tĩnh Hồ, cách trường Đại học C không xa. Căn hộ penthouse [1] rộng gần hai trăm mét vuông, được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Mấy năm không gặp, Bì Bì cảm thấy cô Mạnh già đi trông thấy. Bà ít hơn mẹ cô hai tuổi, nhưng trông có vẻ già trước tuổi: làn da khô khốc, đôi mắt thâm quầng, chưa đến năm mươi mà mái đầu bạc trắng, hoàn toàn hợp với cụm từ “tóc bạc da mồi”.
[1] Là căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, một cao ốc hay người ta gọi là căn hộ thông tầng.
Hai người dìu Gia Lân vào phòng ngủ, rồi cho cậu uống thuốc. Cậu dựa người vào thành giường, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Bì Bì đi ra phòng khách, hỏi, “Cô Mạnh, Gia Lân đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Sự việc từ từ được sáng tỏ. Gia Lân đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng ở Bắc Mỹ. Gãy sáu chiếc xương sườn, đốt cuối cùng ở cột sống đè lên xương bị gãy, bại liệt ba tháng trời, để lại hội chứng chấn thương ngực nghiêm trọng. Cô Mạnh nói tới rất nhiều từ chuyên ngành, gì mà tràn máu màng phổi, gì mà chèn ép tim cộng với hở van hai lá, gì mà ARDS… Tóm lại, sau này cho dù có sống được thì tim và phổi cũng bị thương nghiêm trọng, sẽ mắc chứng trụy tim. Cậu không được vận động mạnh, khi bệnh tình nghiêm trọng, đi lại hay ăn cơm cũng sẽ cảm thấy khó thở. Rơi vào đường cùng, cậu đành phải làm thủ tục thôi học, trở về nước nghỉ ngơi.
“Vâng”, Bì Bì đón tách trà cô Mạnh đưa cho, hai tay không ngừng run rẩy. Nghĩ một lát, cô lại hỏi, “Vậy Điền Hân đâu? Cô ấy không về cùng Gia Lân à?”.
Mặt cô Mạnh lập tức biến sắc, nói: “Chúng nó ly hôn rồi. Đúng vào lúc Gia Lân khó khăn nhất. Tất nhiên, quan hệ vợ chồng của Điền Hân và Gia Lân cũng không tốt đẹp gì mấy, học tập ở nước ngoài áp lực rất lớn, tính tình hai đứa đều chẳng chịu thua kém ai, nên thường xuyên cãi nhau. Lúc đầu, Điền Hân không nhắc gì tới việc ly hôn, còn chăm sóc Gia Lân hơn nửa tháng trời. Sau đó bố của cô ta đến California một chuyến, đích thân trao đổi với bác sĩ, biết được từ nay về sau Gia Lân chẳng khác gì một phế nhân, tình hình không thể tốt lên, mà chỉ xấu đi thôi, nên đã ép con gái phải cắt đứt quan hệ với Gia Lân”.
Bì Bì không kìm được lên tiếng, “Vào lúc này sao cô ấy có thể làm như vậy chứ?”.
“Là Gia Lân chủ động nói tới chuyện đó, hai đứa đều đang học tập. Gia Lân không muốn làm lỡ dở tiền đồ của cô ta. Thế nhưng Điền Hân… người đàn bà đó vội vội vàng vàng đồng ý ngay, chỉ sợ Gia Lân đổi ý, ngày hôm sau liền mang giấy tờ thủ tục đến cho Gia Lân ký. Làm xong thủ tục ly hôn, cô ta lập tức chuyển trường, trốn đi biệt tăm biệt tích. Bây giờ cô còn không biết cô ta đang học ở trường nào nữa. Mặc dù Gia Lân không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu”, cô Mạnh thấp giọng, “Nó đã tự sát một lần, nhưng may cô phát hiện kịp thời”.
Bì Bì im lặng lắng nghe, trong lòng thổn thức khôn nguôi, song vẫn không lên tiếng.
“Haizzz”, cô Mạnh thở dài một tiếng, nước mắt tuôn rơi, “Bì Bì, cháu và Gia Lân từ nhỏ đã là bạn tốt của nhau. Cô biết ngày trước cháu có tình cảm với Gia Lân. Tiếc là Gia Lân nhà cô không có phúc, nên mới gặp phải con nhỏ Điền Hân vô tình vô nghĩa kia. Nhớ lúc đầu khi cô ta đến nhà cô chơi, miệng lưỡi ngon ngọt, trước một tiếng dì sau một tiếng chú, đã ngồi là phải đến mấy tiếng đồng hồ, còn tranh giúp cô rửa bát, quét nhà. Cô chú đúng là nhìn lầm người… Điền Hân cũng không nghĩ lại xem, dựa vào chuyên ngành của cô ta, năm đó nếu không nhờ có học bổng toàn phần của Gia Lân, làm visa với thân phận là vợ của Gia Lân, thì cô ta có thể ra nước ngoài không?”, cô Mạnh nắm tay Bì Bì, nước mắt lưng tròng, “Bì Bì, nể tình từ nhỏ cháu lớn lên cùng Gia Lân, cô có thể nhờ cháu một việc không?”.
“Cô à, có việc gì cô cứ nói, Gia Lân bệnh như vậy rồi, cho dù là việc gì, cháu cũng sẽ đồng ý giúp cô”, Bì Bì thành thật nói.
“Có thời gian, cháu hãy thường xuyên đến thăm Gia Lân, được không? Cứ xem như đến thăm bạn cũ vậy. Bây giờ nó như thể đã biến thành một người khác, cả ngày cứ ngồi ngẩn ngơ, không nói một câu nào, không mở máy tính, không xem tivi, không nghe radio, thậm chí còn chẳng buồn để ý đến cô chú nữa. Hôm nay cô ép mãi mới bắt được nó ra ngoài đi dạo một lúc, không ngờ lạ gặp cháu. Cháu xem, nó nói nói cười cười, như thể bình phục lại trong chốc lát vậy. Bì Bì, cô cầu xin cháu, có thời gian rảnh hãy đến trò chuyện cùng Gia Lân, khuyên bảo nó. Bác sĩ nói, bệnh này của Gia Lân không có hy vọng gì chữa khỏi, nhưng để nó có thể sống thoải mái, từ từ dưỡng bệnh, khoản tiền này cô chú vẫn có đủ. Cô chỉ có một đứa con này… nhìn nó trở thành như vậy… sống không bằng chết, thật không biết đã tạo nghiệt gì.”
Trong lòng Bì Bì trống trải vô cùng, chỉ đành an ủi cô Mạnh mấy câu. Ngồi ở nhà Gia Lân gần một tiếng đồng hồ, cô vào phòng ngủ nhìn cậu, thấy cậu vẫn đang say giấc bèn chào rồi ra về.
Ra đến cửa, cô Mạnh hỏi, “Bì Bì, cháu vẫn làm việc ở Tòa soạn báo chứ? Có bạn trai chưa?”.
Cô bỗng nghĩ tới việc cô Mạnh rất thân thiết với bà và mẹ mình, sợ chuyện đăng ký kết hôn với Hạ Lan Tịnh Đình sẽ bị truyền ra ngoài, liền trả lời qua loa, “Cháu mới thi đỗ nghiên cứu sinh của trường Đại học C, học hành rất căng thẳng, nên tạm thời chưa nghĩ tới chuyện cá nhân”.
“Đại học C? Đại học C ở ngay bên cạnh nhà cô. Nhà cháu cách xa nơi này quá, nhà cô vẫn còn mấy phòng bỏ trống, hay là khi nào vào năm học cháu dọn đến nhà cô ở đi. Giường đã có sẵn rồi, có người giúp việc lo việc bếp núc, có máy giặt, có máy tính, thuận tiện hơn ký túc xá nhiều, học hành cũng yên tĩnh”, cô Mạnh kéo tay Bì Bì, nhiệt tình nói.
Bì Bì cười, từ chối, “Cảm ơn cô, không cần đâu ạ. Ký túc xá gần thư viện, cháu vẫn muốn được ở trong trường. Cô cứ yên tâm, cháu sẽ thường xuyên đến thăm Gia Lân”.
Lời Bì Bì nói không hề có một chút giả dối.
Chiều ngày hôm sau, vừa tan ca là cô đến thăm Gia Lân ngay. Cả ngày thở oxy, thần sắc Gia Lân có vẻ đỡ hơn rất nhiều, nhưng tâm tình cậu thì vẫn buồn bực, trò chuyện vẫn luôn giữ thái độ lịch sự và chừng mực. Cậu đưa Bì Bì đi tham quan khu dân cư nhà mình sinh sống, nói cho cô biết đến khoa Báo chí thì nên bắt tuyến xe nào, đi ra cửa nào gần với tòa nhà nhất.
“Có khả năng cậu sẽ ở tòa nhà thứ mười hai, khu hai, phía Tây, nghiên cứu sinh nữ đều ở đó”, cậu chỉ về phía ngôi nhà cao tầng mái đỏ phía xa, “Ngày trước Điền Hân ở phòng 412 tầng bốn. Có thang máy nên đi lấy nước sôi cũng không mệt”.
Cô ngẩn người, có chút kinh ngạc khi nghe thấy Gia Lân nhắc tới Điền Hân với giọng điệu không hề oán giận.
Sau đó cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt với cô về những việc cần chú ý khi đi học: Tiếng Anh phải nhanh chóng qua được cấp sáu, các môn chuyên ngành phải nhanh chóng học xong, luận văn nên bắt tay vào làm sớm một chút, để năm tốt nghiệp có nhiều thời gian tìm việc hơn; nghỉ hè nhớ liên hệ với đơn vị thực tập, viết sơ yếu lý lịch phải thật hay; viện nghiên cứu sinh có những học bổng nào, tình hình cạnh tranh ra sao…
“Tớ không học khoa Báo chí, nên không giúp được cậu những môn chuyên ngành. Nhưng nếu cậu có khó khăn gì về ngoại ngữ, thì tớ có thể phụ đạo cho cậu.”
Cậu hăng hái đi về phía trước, một lúc sau đã thấm mệt, bắt đầu thở dốc. Bì Bì kéo cánh tay cậu lại, người cậu bất chợt cứng đờ trong giây lát, nhưng rồi lại nhanh chóng thả lỏng cơ thể.
“Tớ không sao”, cậu nói, khuôn mặt trắng bệch như chẳng còn giọt máu nào.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi”, cô kéo Gia Lân ngồi xuống chiếc ghế gần đó, “Muốn uống nước không?”.
“Không, cảm ơn”, cậu nói, “Tớ không được uống quá nhiều nước”.
“Ừm”, Bì Bì đột nhiên nói, “Chúng ta đi xem phim đi. Tớ mua hai tấm vé, phim hài trong nước sản xuất”.
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, vô cùng ngạc nhiên, do dự một lát, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Sao thế? Chẳng phải ngày trước chúng ta còn trốn học để đi xem phim đó sao? Cậu còn nhớ không? Bộ phim Titanic? Codename Eagle? Mission Impossible?”
Cậu khẽ cười, “Nhớ chứ”.
“Lần nào cũng là cậu mua vé, tính kỹ ra tớ còn nợ cậu món nợ ân tình đó”, Bì Bì cười ha ha, “Đi thôi, chúng ta đi xem phim. Cứ xem hư nghỉ ngơi cùng tớ sau kỳ thi đi, giải trí một lúc”.
“Bì Bì, cảm ơn cậu đã đến thăm, bây giờ tớ… muốn về nhà nghỉ ngơi”, cậu từ chối một cách lịch sự.
Bì Bì cứ nghĩ Gia Lân thật sự thấy khó chịu, nhưng nghe câu nói đó thì lại cảm giác cậu đang có ý từ chối. Không kìm được cô bèn hỏi nhỏ, “Cậu… cậu không muốn đi xem phim ư? Đi chơi cùng tớ cậu thấy không vui sao?”.
“Tớ rất vui, cậu đừng hiểu lầm”, cậu nói, “Cảm ơn cậu. Khi nào nhập học nhớ thông báo nhé. Tớ có thể đưa cậu đi dạo vòng quanh trường, để cậu thích nghi dần với hoàn cảnh mới”.
Bây giờ là đầu tháng Ba, Bì Bì bấm ngón tay tính toán, nửa năm nữa cô mới nhập học. Cô hiểu hàm ý trong câu nói của Đào Gia Lân, ý cậu muốn nói trong vòng nửa năm đừng đến tìm cậu nữa.
“Cậu… cậu chi có một mình rất buồn chán, cậu không muốn tớ đến chơi cùng cậu sao? Dù sao thì hằng ngày ngoài làm thêm ra tớ cũng chẳng có việc gì để làm cả”, hễ căng thẳng là Bì Bì lại nói lắp.
“Ừm… tớ không thấy buồn, cũng không muốn có ai ở cùng cả. Cậu còn có cuộc sống riêng của cậu mà”, Gia Lân nhìn chăm chú khuôn mặt cô, điềm tĩnh nói, “Đừng lo lắng cho tớ, tớ sẽ sống tốt mà”. Dường như cậu đang ép cô phải đến bến xe, “Xem cậu kìa, làm thêm vất vả thế rồi, tan ca còn chuyển mấy tuyến xe đến đây thăm tớ, sau này không cần phải đến nữa đâu”.
“Vậy ngày mai tớ lại đến nhé”, cô cắn môi, nước mắt lưng tròng.
“Không cần, thực sự không cần đâu.”
“Shut up!”, cô bỗng mắng một câu, rồi ôm chầm lấy cậu, nước mắt vòng quanh khóe mi, “Đừng như vậy nữa! Cậu phải sống thật tốt, nghe thấy không? Đào Gia Lân!”.
Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên cô nghẹn ngào trong lòng Gia Lân.
Cậu không hề ôm lại cô, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô, than thở, “Bì Bì, cậu vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả, động một chút là làm việc theo cảm tính”.
“Ngày trước lúc nào tớ cũng thích cậu”, cô thẳng thắn nói. Những lời này cô cất giấu trong lòng bao nhiêu năm rồi, đã lỡ để Gia Lân sang Mỹ mất, nếu bây giờ không nói, e rằng Gia Lân sẽ chẳng còn nữa.
Cậu cười khổ, “Tớ biết”.
“Tớ phải cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn tớ?”, Gia Lân ngẩn người, “Vì sao?”.
“Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cậu luôn khiến tớ cảm thấy mình được yêu, được tôn trọng, được khích lệ”, cô nhìn cậu, thành thật nói, “Mặc dù đây chỉ là tình bạn, không phải tình yêu, nhưng nó là một phần vô cùng quan trọng trong lòng tự tôn của tớ. Nếu như không có tình yêu đó của cậu, sống trong tập thể 11.7 tẻ ngắt như vậy, có thể tớ sẽ biến thành một người coi thường chính bản thân mình”.
Gia Lân trầm lặng, không lên tiếng.
“Gia Lân”, Bì Bì lấy hết dũng khí hỏi vấn đề giấu trong lòng bấy lâu nay, “Vậy ngày trước rốt cuộc cậu… ừm… cậu có từng thích tớ không?”.
“Ý cậu muốn nói thích theo nghĩa đó sao?”, cậu nói.
“Đúng thế.”
“Không.”
“Sao cậu không nói sớm cho tớ biết?”, cô dở khóc dở cười, “Cậu làm lỡ dở của tớ biết bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ, cậu có biết không?”.
Cậu mở to đôi mắt nhìn cô hồi lâu, “Cậu cũng đâu có hỏi tớ”.
“Vậy Điền Hân hỏi cậu rồi sao?”
“Cũng không hỏi nghiêm túc, chỉ viết cho tớ mấy trăm bài thơ…”
Bì Bì trừng mắt, thiếu chút nữa ngất lịm. Trong lòng không khỏi đấm ngực giậm chân, gào thét, tớ cũng viết mà! Chỉ là tất cả đều đưa cho cậu cất trong hòm rồi! A a a… hu hu hu…
Thấy cô có vẻ chán nản, Gia Lân đành phải từ từ khuyên bảo, “Không quan trọng, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Lần sau nếu như cậu yêu ai đó, nhất định phải nói cho anh ấy biết sớm một chút, để anh ấy biết một cách rõ ràng”.
Từ hôm đó, ngày nào Bì Bì cũng tới thăm Gia Lân, mặc cho cậu không hài lòng, nhưng cô vẫn tới như thường.
Lý do của Bì Bì là bắt đầu từ thời trung học, ngày ngày hai người họ về nhà cùng nhau, bây giờ làm như vậy cũng chỉ là duy trì một thói quen mà thôi.
Lý do của Gia Lân là, từ chối Bì Bì cũng là một việc tốn thể lực, nên chẳng biết làm thế nào khác.
Vậy là trong một tháng ngắn ngủi, Bì Bì đã trải qua cuộc sống mà cô mơ ước thời đại học: Gia Lân chưa bao giờ thuộc về cô như bây giờ.
Vừa tan ca cô lại bắt xe đến chung cư Kính Hồ, cùng Gia Lân tản bộ, trò chuyện, xem đĩa CD hay đi xem phim. Mỗi khi cậu phát bệnh không thể ra ngoài, cô lại ngồi bên giường đọc tiểu thuyết hoặc kể chuyện cho cậu nghe. Có lúc uống thuốc xong, Gia Lân ngủ thiếp đi, cô vẫn lặng lẽ ngồi cạnh cậu trong màn đêm u tối. Cứ nghĩ có khả năng cậu sẽ chẳng còn trên thế gian được bao lâu nữa, cô lại không đành lòng rời đi.
Nhiều khi Bì Bì tự hỏi lòng mình, đây có phải là tình yêu không?
Suy nghĩ hồi lâu, đáp án chính là: Không phải. Trong hoàn cảnh này, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ không bỏ mặc một người bạn đã từng yêu quý và bảo vệ mình. Quan Bì Bì lại càng không phải loại người đó.
Nhưng có một điều cũng rất rõ ràng rằng, dường như cô đã quên mất Hạ Lan Tịnh Đình.
Thế nhưng bệnh tình của Gia Lân không hề vì sự xuất hiện của Bì Bì mà thuyên giảm. Cậu chỉ tốt lên về mặt tâm lý, bằng lòng uống thuốc và phối hợp trong việc kiểm soát chế độ ăn uống. Nhưng thỉnh thaongr cậu vẫn phải tới bệnh viện kiểm tra, tim hơi loạn nhịp, thở dốc, toàn thân sưng phù, chân phù to đến mức không ních được vào đôi dép cỡ to nhất trong nhà.
Mỗi lần rời đi, Bì Bì đều nhìn thấy đôi mắt đỏ au của cô Mạnh cùng mái đầu hói sớm vì quá đỗi thương tâm của chú Đào ngồi một góc trong phòng khách. Họ không màng đến sự phản đối của Bì Bì, đích thân xuống bếp làm cơm nấu canh cho cô, sau đó đứng bên cửa cười với cô, đưa mắt tiền Bì Bì xuống tầng. Bì Bì biết Gia Lân ngày một yếu đi, chỉ đang đếm từng ngày mà thôi. Bác sĩ nói cậu chỉ sống được chưa đầy một năm nữa, bất cứ khi nào và ở đâu cậu cũng có thể ngã khuỵu.
Ra khỏi cửa nhà Gia Lân, lần nào Bì Bì cũng phải tới tiệm tạp hóa mua chai nước lạnh uống. Bầu không khí trong ngôi nhà đó bí bức đến mức khiến người ta không sao thở nổi, cô cần một thứ gì đó thật lạnh để đông lạnh bản thân mình một lát.
Người bán nước là một cô bé chừng mười ba tuổi, vô cùng xinh xắn. Cô bé chỉ vào viên ngọc đỏ trên tay cô, cười hỏi, “Chị ơi, chị đeo thứ gì trên tay đó? Làn tràng hạt ư?”.
Ga của chai coca rất mạnh, khiến Bì Bì nấc một cái, sau đó nhìn cô bé, khó xử, “À… Cái này hả?... Ừm, cứ coi là như vậy đi”.
“Thật đẹp! Thật đặc biệt! Chị xin ở ngôi chùa nào vậy? Em cũng muốn có một cái.”
“Không biết… Có người tặng cho chị.”
Cuối cùng cô cũng nhớ tới Hạ Lan Tịnh Đình.
Từ hôm gặp lại Gia Lân, Bì Bì không còn tới ngôi nhà nằm trên đường Nhàn Đình nữa. Có đôi lần cô nhẩm tính về ngày quay lại của Hạ Lan Tịnh Đình. Chẳng phải anh nói nếu như thuận lợi thì sau ba bốn tháng sẽ trở về sao? Giờ năm tháng đã trôi qua rồi, vậy mà anh vẫn bặt vô âm tín. Có lẽ anh gặp chuyện gì đó không mấy thuận lợi. Lộ trình dài như vậy, lại dẫn theo mấy nghìn con hồ ly, dừng chân ở đâu cũng cần sắp xếp rất nhiều thứ. Bì Bì nhớ đến thời còn làm thư ký đi theo Chủ nhiệm Trương tổ chức buổi giao lưu các nhà báo trong khu vực gồm năm trăm người tham gia, từ khâu kế hoạch cho đến khi thực hiện, phải mất nửa năm trời bện rộn tối mắt.
Nhưng Bì Bì lại cảm thấy chẳng có gì phải lo lắng cả. Theo như lời Hạ Lan Tịnh Đình nói, đây không phải lần đầu tiên anh làm chuyện này, năm nào anh cũng phải đi như thế. Ngài Chủ tế pháp lực vô biên, chẳng có gì là anh không ứng phó được cả. Cứ cho là thực sự xảy ra chuyện, ngoài việc dâng hiến lá gan của mình ra, Bì Bì cũng chẳng giúp được gì khác. Không giống như ở cùng Gia Lân trong chung cư Kính Hồ, cô có thể quan sát nụ cười của cậu, sức khỏe của cậu từng giờ từng khắc. Thấy số lần phát bệnh của cậu ngày một ít đi, mỗi ngày tâm tình ổn định, giấc ngủ an nhiên, Bì Bì cảm thấy thật có cảm giác thành tựu.
Tháng này cứ thế trôi qua, đến ngày Mười lăm tháng Tư, vừa tan ca Bì Bì liền tới nhà Gia Lân như thường lệ. Hôm nay đúng vào cuối tuần, rạp chiếu phim có trình chiếu bộ phim mà Bì Bì rất thích. Gia Lân chẳng nói lời nào, đi xem phim cùng cô. Rạp chiếu phim không lớn lắm, cuối tuần đông người, không khí vô cùng oi bức. Bì Bì cảm thấy có lẽ Gia Lân sẽ không chịu được nơi này, xem được một nửa cô bèn bảo cậu ra về, nhưng cậu vẫn kiên quyết muốn xem cùng cô cho đến hết bộ phim.
Kết quả là khi ra cửa, người đông chen chúc nhau, cậu đi hơi vội, vừa bước xuống bậc thang liền bắt đầu thở dốc. May mà gần đây bệnh tình cũng xem như ổn định, thở dốc một hồi thì cậu bình tĩnh trở lại. Gia Lân đứng lên muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng bất chợt thấy choáng váng, một lúc lâu sau mới có thể bước tiếp được. Bì Bì cẩn thận đỡ cậu, cô không dám đi nhanh, men thoe bên đường đi bộ cùng cậu.
“Con đường này chúng ta đã từng đi qua ư?”, Bì Bì nói, “Tớ ngửi thấy mùi thịt xiên nướng, thơm quá đi mất”.
“Sao lại chưa đi chứ, đây là đường tắt. Ban ngày bán tạp hóa, tối đến đâu đâu cũng thấy hàng thịt nướng. Cả một vùng xung quanh đây rất đông sinh viên, làm ăn rất tốt. Ngày trước tớ cũng thường xuyên đến đây ăn, còn mời cậu một lần nữa, có lẽ cậu quên rồi.”
“Nhớ chứ, nhớ chứ. Lạc Lai Ký, cửa hàng đó có tên là Lạc Lai Ký. Chúng ta còn tranh luận mãi chứ Lạc [2] kia phát âm như thế nào. Cuối cùng tớ đi hỏi ông chủ, ông chủ nói vì ông ta học Nhạc nên đặc tên là Lạc Lai.”
[2] Trong tiếng Trung, chữ “乐” có hai cách phát âm. Một âm là Lạc và một âm là Nhạc.
“Đúng thế, đúng thế, thế mà tớ lại quên mất chuyện này.”
“Khi đó chúng ta ăn tất cả hai mươi lăm xiên thịt nướng, hai cái cánh gà nướng, hai con cá nướng và rất nhiều đậu phụ nướng, còn uống rất nhiều bia. Chúng ta ăn hết sạch tiền mang theo, thậm chí còn hết cả tiền bắt xe về nhà. Cậu phải đạp xe đưa tớ về, còn nhớ không? Ngày mùng Mười tháng Mười, ngày kỷ niệm Cách mạng Tân Hợi Trung Quốc, hoa quế nở khắp dọc đường?”
Gia Lân giả bộ như đang nhìn đường, không hề trả lời.
Sau đó cậu nói, “Bì Bì, cậu là một cô gái tốt. Nếu như bây giờ tớ chết đi, lên thiên đường tớ sẽ phù hộ cho cậu”.
Ánh mắt cậu u ám thê lương, như đã trải qua mấy kiếp người.
Từ nhỏ đến lớn, Bì Bì thích Gia Lân bởi vì cậu đối xử rất hòa thuận với mọi người, tính cách thoảim ái, nhàn nhạt như một tách trà xanh vậy. Gia Lân chưa bao giờ nói lời cay nghiệt, không thích chỉ trích người nào hay việc gì, không nổi giận vô cớ, không thay đổi bất thường về mặc cảm xúc. Nghĩ kỹ lại, Gia Lân chẳng may mắn hơn Bì Bì bao nhiêu. Cậu có một người mẹ nghiêm khắc, tính tình nóng nảy, luôn yêu cầu cao về chuyện điểm số, khi còn nhỏ cũng không ít lần bị đánh. Nhưng thế nào cũng không thể nhận ra hình bóng của mẹ trên người Gia Lân.
Một người tốt đến thế, sao Tử thần lại nỡ tới thăm sớm như vậy, mà dường như đối diện với số phận này, cậu cũng đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Đừng nói như vậy! Tớ xin cậu đừng nói như vậy!”, cô buồn đến mức bật khóc, nước mắt lăn dài trên đôi má.
Nhất thời Gia Lân không biết phải nói sao. Thấy cô không kìm được những tiếng nấc nghẹn ngào, cậu bèn vỗ vai cô, thở dài một hơi, “Muộn quá rồi, cậu về nhà sớm đi. Buổi tối khu nhà xưởng không an toàn. Hôm qua đọc báo thấy chỗ cậu lại xảy ra ẩu đả đó”.
Bì Bì lau nước mắt, “Để tớ đưa cậu về nhà trước đã”.
Đi qua một cây hòe, trước mắt chính là cửa nhà Gia Lân, đột nhiên một bóng người bước ra từ sau lùm cây, chặn đường hai người.
Bì Bì hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhận ra người đó là ai, cô liền toát mồ hôi lạnh.
Cô bất giác lùi ra phía sau một bước, suýt chút nữa thì ngã nhào bởi vấp phải cành khô trên đất. Gia Lân vội vàng kéo cô theo bản năng, Bì Bì liền nhanh chóng rút tay lại. Thấy người trước mặt điệu bộ không mấy tốt đẹp, Gia Lân vô thức đứng chắn trước Bì Bì.
“Xin hỏi có chuyện gì không?”
Người kia chau mày, ánh mắt lạnh như dao quét qua khuôn mặt Gia Lân và Bì Bì, một lúc lâu sau mới nói từng tiếng một, “Bì Bì, nói cho cậu ta biết anh là ai”.
Chỉ thoáng chốc, khuôn mặt Bì Bì đỏ đến tận mang tai, liếm môi, giả bộ bình tĩnh, “Gia Lân, giới thiệu một chút. Đây là…”, cô hít vào một hơi, giọng nói bất giác run run, “… ngài Hạ Lan Tịnh Đình”.
Rõ ràng Gia Lân chẳng có chút ấn tượng gì với cái tên này, “Bì Bì, cậu quen ngài Hạ này sao?”.
“Là ngài Hạ Lan”, cô chỉnh sửa lại, khẽ gật đầu, rồi lén nhìn Hạ Lan Tịnh Đình một cái, đang định giải thích thì không ngờ Hạ Lan Tịnh Đình lập tức ngắt lời cô, “Anh Đào, Bì Bì chưa bao giờ nhắc tới tôi trước mặt anh sao?”.
Như thể bị thái độ ngạo mạn của người đàn ông trước mặt chọc giận, Gia Lân thờ ơ đáp, “Nếu như anh và Bì Bì rất thân thiết, cậu ấy sẽ nhắc tới anh. Nhưng không hề, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên anh”.
Hạ Lan Tịnh Đình vội kéo Bì Bì đang đứng bên cạnh Gia Lân về phía mình, rồi ôm lấy eo cô ra chừng chiếm hữu, “Có lẽ Bì Bì cũng quên không nói cho anh biết cô ấy đã có chồng rồi… Tôi chính là chồng của cô ấy”.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng trong mười giây.
Cả người Gia Lân như bị chấn động, nhưng lại nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, thân thiện đưa tay ra, “Xin lỗi, ngài Hạ Lan, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi. Bì Bì chỉ là người bạn bình thường của tôi thôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi bị bệnh, cậu ấy chỉ đến thăm tôi mà thôi. Quên không giới thiệu, tôi họ Đào, Đào Gia Lân. Rất vui khi được làm quen, ngài Hạ Lan. Chúc mừng hai người”.
Cánh tay đưa ra vẫn trống không, Hạ Lan Tịnh Đình vốn không để ý đến Gia Lân.
Gia Lân cũng chẳng bận tâm, nhìn đồng hồ đeo tay rồi cười khéo léo với hai người, “Vốn định mời hai người vào nhà ngồi, tiện thể uống tách trà, nhưng thật không may tôi lại có hẹn với bác sĩ, xin phép đi trước. Hai người đi cẩn thận, thứ lỗi không tiễn xa được”.
Cậu nhanh chóng quay người, đi về phía tòa nhà. Bì Bì đột nhiên lên tiếng, “Đợi đã”.
Khi hai người ra ngoài, thang máy đã bị hỏng, với bệnh tình lúc này mà để Gia Lân lên cầu thang bộ một mình thì thật nguy hiểm.
Cô vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Lan Tịnh Đình, đuổi theo Gia Lân, “Thang máy hỏng rồi, để tớ dìu cậu lên lầu”.
Trả lời cô là vẻ kiên định từ chối của Gia Lân, “Không sao đâu, tớ đi một mình được”.
Dứt lời, chẳng biết cậu lấy ở đâu ra sức lực, bèn đẩy Bì Bì ra ngoài cửa, “Tinh” một tiếng, chiếc cửa sắt phía sau lưng cậu từ từ đóng lại. Bì Bì vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở nguồn rồi gọi điện cho mẹ Gia Lân, “Cô à, cháu là Bì Bì. Gia Lân về nhà rồi, thang máy bị hỏng. Cậu ấy muốn lên thang bộ một mình, cô mau xuống đón cậu ấy đi. Vâng, cháu phải về đây, cháu chào cô ạ”.
Dặn dò xong xuôi, cô quay người, khuôn mặt u ám của Hạ Lan Tịnh Đình như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Cô vứt điện thoại vào trong túi, đứng ôm ngực, thản nhiên nhìn anh, “Anh hiểu lầm rồi, Gia Lân bị bệnh, em đến thăm cậu ấy. Chỉ có như vậy thôi”.
“Cậu ta bị bệnh, vậy để anh giúp cậu ta một tay, cho cậu ta nhanh chóng được đầu thai kiếp khác.”
Cô bỗng giật mình, nhảy lên như con sư tử, rồi đi thẳng đến trước mặt anh, nói từng lời một, “Hạ Lan Tịnh Đình, em cảnh cáo anh, đừng động vào Gia Lân, nghe thấy chưa? Ngài Chủ tế không đến nỗi phải để ý tới một người chẳng còn sống được bao lâu nữa chứ? Nếu như Đào Gia Lân vì anh mà xảy ra chuyện gì bất trắc, thì Quan Bì Bì em không để yên cho anh đâu, dù có lên trời hay xuống đất cũng phải lột da hồ ly của anh! Em nói là sẽ làm!”.
Anh ngẩn người, nheo mắt lại, có lẽ đang giật mình trước bộ dạng nổi khùng của cô.
Không ngờ Bì Bì còn chưa chịu thôi, vẫn tiếp tục gào lên với anh, “Hạ Lan, anh so đo gì với cậu ấy chứ? Đào Gia Lân có thể hơn được anh sao? Cậu ấy chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi, anh thì có thể sống đến mấy nghìn năm!”.
Trút xong cơn giận dữ, cô liền ném hạt my châu trên tay vào người anh, rồi lên một chiếc taxi, bỏ đi mất hút.