Spoiler Nông trường Phong Lâm
Sáng sớm hôm sau, hai người bắt taxi đi mất hơn hai tiếng đồng hồ trên đường cao tốc thì đến một huyện rất nhỏ. Tên huyện này Bì Bì chưa từng nghe bao giờ.
Mùa thu nơi phương Bắc có phần âm u, trời cao xa. Dọc đường đi, ánh mặt trời rực rỡ, cánh đồng ngời sáng nhưng chẳng có chút màu sắc gì. So với phương Nam ướt át, nơi đây thiếu đi chút màu xanh. Đi qua thị trấn, tiếp tục lái xe về phía trước khoảng chừng gần nửa tiếng, cuối cùng dừng lại bên ngoài một bức tường vây. Xuống xe nhìn, phía trước có một tấm biển màu trắng với dòng chữ “Xưởng nuôi trồng Phong Lâm”. Bức tường vây cao hơn hai mét, chẳng khác gì một nhà tù, bên trong rất rộng lớn, không có những tòa nhà cao tầng.
Một cơn gió thổi đến, mang theo mùi tanh khó ngửi, Bì Bì vội đưa tay bịt mũi, “Đây là mùi gì vậy?”.
Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Mùi hồ ly”.
Bì Bì lập tức buông tay ra.
“Khó ngửi thì là khó ngửi, anh cũng có nói là dễ ngửi đâu.”
“Đã làm vợ anh rồi, họ cũng xem như là người thân của em. Lấy hồ ly thì phải theo hồ ly, em chịu được mà”, cô ngẩng đầu thật cao, cười quyến rũ với Hạ Lan Tịnh Đình.
Anh cười, nhưng khuôn mặt mang chút buồn thương.
Ngồi trên xe, Hạ Lan Tịnh Đình lòng đầy tâm sự. Bì Bì muốn trò chuyện cùng anh nhưng lại phát hiện thấy anh chẳng có hứng thú gì, bèn mở máy tính xách tay ra, tập trung xem bộ phim Anh hùng xạ điêu mà mình đã xem hàng trăm lần rồi vẫn không thấy chán. Máy tính của Hạ Lan Tịnh Đình chỉ có một lượng lớn ảnh về cổ ngọc, ngoài ra chẳng có ca nhạc hay phim ảnh gì. Bộ phim duy nhất cũng do Bì Bì tải từ trên mạng về tối hôm qua.
Chuyến đi này chắc chắn có liên quan đến hồ ly, nhưng hai từ “hồ ly” là đề tài mẫn cảm giữa hai người, Bì Bì cảm thấy tốt nhất mình nên giữ mồm giữ miệng và trông coi cho kỹ lòng hiếu kỳ của bản thân, án binh bất động, lấy lùi để tiến.
“Đây chính là nơi anh cần bàn bạc làm ăn ư?”, cô nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nơi đây trước không có thôn, sau chẳng thấy nhà, hoang vu hệt như nơi hồ ly thường lui tới trong Liêu trai miêu tả.
“Đúng thế.”
“Ngày trước anh đã đến đây cùng Thiên Hoa rồi?”
“Ừm.”
“Làm ăn gì vậy?”
“Đồ da.”
Bì Bì mở to đôi mắt, “Anh? Anh làm đồ da?”.
“Ừm.”
Chẳng phải Hạ Lan Tịnh Đình ghét nhất đồ da hay sao? Vì điều này mà bây giờ Bì Bì còn không dám dùng khăn tơ tằm, chứ đừng nói đến đồ da, cô đã trở thành một người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật đích thực. Thế nhưng cái người cứ luôn miệng nói phải bảo vệ động vật lại đi buôn bán đồ da. Tại sao vậy? Vì tiền ư?
Khuôn mặt cô biến sắc, “Da gì?... Da hồ… hồ ly?”.
“Đúng, đây là một xưởng nuôi hồ ly có quy mô lớn nhất ở vùng này.”
“Xin lỗi, đầu em hơi rối. Chẳng phải anh là Chủ tế của tộc hồ ly sao? Lẽ nào anh có thể nhẫn tâm giương mắt nhìn đồng bào của mình bị giết hại?”, cô có chút xúc động, “Đối với tộc các anh, nơi giết hại động vật lấy da quy mô lớn này chẳng khác gì hành vi của quân Phát Xít cả, đúng không?”.
“Nói tới đảng Phát Xít, cho phép anh được khen họ một câu”, Hạ Lan Tịnh Đình rất điềm tĩnh trước lời phê bình của cô, “Năm 1943, đảng Phát Xít vừa nắm quyền liền ban hành pháp lệnh cấm săn bắn hồ ly. Đối với tộc hồ ly bọn anh, đây đúng là một tin vô cùng đáng mừng. Em phải biết chỉ cần mất mười bảy phút là một con chó săn hồ ly có thể đuổi và giết được một con hồ ly…”.
“Ồ!”, đôi mắt cô tròn xoe.
“Thế nhưng em có biết sản lượng da hồ ly hằng năm không?”
Đương nhiên cô không biết, nhưng cô biết da hồ ly rất đắt, là thứ cô cho là phú quý nhất, khoác lên người sang trọng nhất, những người sành và thích dùng hàng hiệu nhất cũng mấy ai được khoác lên người tấm áo choàng làm từ da hồ ly. Trong trí nhớ của cô, chỉ có ngôi sao điện ảnh Hollywood và Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng mới được mặc áo choàng da hồ ly. Cô liền nói, “Sẽ rất nhiều ư? Da hồ ly đắt như vậy, chỉ có những người rất nhiều tiền mới mua được. Nên sản lượng cũng không quá lớn chứ?”.
“Sản lượng da hồ ly hằng năm trên toàn thế giới là năm triệu tấm. Áo khoác da hồ ly vừa nhẹ vừa ấm lại vô cùng đẹp mắt, ai cũng mong muốn có được nó.”
“Em hiểu rồi”, Bì Bì nhìn anh chằm chằm, khẽ bảo, “Hóa ra anh đến mua hồ ly sau đó sẽ phóng sinh chúng, đúng không?”.
Anh cười, vẻ ấm áp ẩn trong đôi mắt, “Đúng vậy”.
Cô không kìm được nắm chặt tay anh, hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy hiện lên trước mắt mình không còn là bức tường vây nữa, mà là một trại tập trung vô cùng to lớn.
“Trong nông trường này có bao nhiêu hồ ly?”
“Khoảng sáu nghìn hồ ly.”
“Anh muốn mua tất cả sáu nghìn con hồ ly này ư?”, cô không hiểu gì về giá cả, nhưng chắc chắn là rất đắt.
“Tất nhiên anh muốn như vậy, nhưng ông chủ ở đây không đồng ý. Lần nào ông ta cũng sẽ giữ lại hai nghìn con để làm hồ ly giống”, nói rồi khuôn mặt anh khẽ quay về một hướng, hình như anh nghe thấy tiếng bước chân.
“Này, anh đã xem bộ phim Danh sách Schindler chưa?”
“Chưa”, anh nói, “Anh không thích xem phim”.
Quả nhiên, cánh cửa của nông trường được mở ra, có hai người đang sải những bước dài từ bên trong đi ra. Đi đầu là một người đàn ông cao gầy, mặc bộ đồ Tây sang trạng thẳng thớm, khuôn mặt đen, bên quai hàm in hằn một vết sẹo, như thể đã từng đánh nhau với người ta, khoảng chừng chưa đến bốn mươi tuổi, cử chỉ rất có phong thái. Cô gái theo phía sau khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, mái tóc dài đen nhánh, vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc váy công sở màu kem, quàng chiếc khăn lụa hình hoa nhỏ màu xanh ngọc, chân dài eo thon, túi xách, đồng hồ, chẳng có thứ gì không hải hàng hiệu cả.
“Ngài Hạ Lan”, người đàn ông bước nhanh đến bắt tay Hạ Lan Tịnh Đình, “Ngài thật đúng hẹn”.
“Ngài cũng vậy, ngài Trịnh”, Hạ Lan Tịnh Đình mỉm cười, giới thiệu, “Đây là bà xã của tôi, Quan Bì Bì. Bì Bì, đây là chủ nông trường, ông Trịnh Thiệu Đông”.
Họ bắt tay nhau. Trịnh Thiệu Đông nhiệt tình nói, “Ôi, ngài kết hôn rồi hả? Chúc mừng chúc mừng. Xin chào, bà Hạ Lan! Tiểu Dư, đi bảo Lão Tiền trong văn phòng chuẩn bị một phần quà thật hậu, phải mang đậm bản sắc nông trường nhé”. Cô gái kia “Vâng” một tiếng rồi lấy điện thoại ra bấm số. Cô gái rời ra xa một chút, thấp giọng trao đổi mấy câu với bên kia.
“Ngài Trịnh, ngài khách sáo quá rồi”, Hạ Lan Tịnh Đình nói.
“Đây là cô Dư Man Ninh, thư ký của tôi.”
Mọi người lại bắt tay và chào hỏi nhau.
Bì Bì có chút ngạc nhiên. Hai người này ăn mặc thời thượng, đẹp đẽ, hần lớn các thương nhân đều không sánh kịp, không hiểu sao họ lại đồng ý ở một căn nhà nhỏ bé nơi huyện lị xa xôi này để nuôi hồ ly nhỉ. Nhưng nghĩ kỹ, người này nuôi tới sáu nghìn con hồ ly, không phải là triệu phú thì còn là gì nữa? Vốn dĩ trong thành phố lớn, triệu phú cũng không nhiều, nên triệu phú ở một huyện nhỏ bé thế này không diện những trang phục cao sang quy cách mà được sao?
Cánh cửa từ từ mở ra, Bì Bì bước mấy bước về phía trước, rồi dừng lại, nhìn xung quanh.
Trước mắt cô là bạt ngàn những chiếc lồng, từng hàng kéo dài mãi đến tận đằng xa. Mỗi một chiếc lồng cách nhau chừng hai mét, cứ bốn hàng lại có một dãy cây xanh, cây cao bóng mát, ở giữa là những con đường bê tông rộng chừng hơn một mét.
Đương nhiên lồng là để nuôi hồ ly.
Khi còn ở Tòa soạn, Bì Bì đã từng đến vùng nông thôn cùng một nhà báo để phỏng vấn nông trường nuôi gà, quy mô cũng rất lớn, nhưng cô cảm thấy còn lâu mới sạch sẽ và yên tĩnh bằng nơi đây.
Cảm nhận được lòng hiếu kỳ của cô, Trịnh Thiệu Đông bèn hỏi, “Bà Hạ Lan, đây là lần đầu tiên bà đến xưởng nuôi trồng của chúng tôi phải không?”.
Bì Bì khẽ gật đầu.
“Vậy để tôi bảo cô Dư đưa bà đi tham quan một lúc, đồng ý không? Chỉ đi vòng quanh đây thôi, khoảng mười lăm phút là được rồi.”
“Cũng được.”
“Ngài Hạ Lan, ngài có muốn đi cùng không?”
Hạ Lan Tịnh Đình lắc đầu, “Không cần đâu”.
“Vậy chúng ta đến nhà ăn ngồi một lúc trước nhé?”, ông ta kiến nghị, “Chúng tôi đã đặc biệt mời một đầu bếp người Quảng Đông từ thành phố đến để làm điểm tâm sáng theo phong cách Quảng Đông cho hai người, một bữa tiệc La Hán thực thụ, Mời đi bên này”.
“Xin đợi cho một lát”, Hạ Lan Tịnh Đình lấy cây gậy dò đường từ trong túi ra. Dáng điệu bước đi của anh rất tao nhã, chỉ chạm nhẹ chiếc gậy xuống đường, ung dung đi theo sau Trịnh Thiệu Đông.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã yêu anh ấy rồi”, nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tịnh Đình, Dư Man Ninh đột nhiên nói, “Khi đó tôi vẫn còn là một thực tập sinh, sau này thì ở lại nông trường làm việc, chỉ để vào thời khắc này mỗi năm được gặp ngài Hạ Lan”.
Bì Bì nghe mà nổi hết cả da gà, “Không phải chứ?”.
“Đương nhiên là đùa rồi”, Dư Man Ninh như cười mà như không đưa mắt nhìn cô, vẻ trêu chọc hiện trên nét mặt.
Men theo con đường đổ bê tông, họ len vào một hàng lồng hồ ly. Chiếc lồng cao khoảng một mét so với mặt đất, dưới đất được quét tước vô cùng sạch sẽ. Trong mỗi chiếc lồng được đan bằng dây thép nhốt một con hồ ly lông trắng như tuyết. Cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân hồ ly trong thép, chứ không hề nghe thấy tiếng kêu của chúng.
“Ôi, nơi đây yên tĩnh hơn nhiều so với nông trường nuôi gà”, Bì Bì nói.
“Đúng thế. Hồ ly là loài động vật cực kỳ yên tĩnh. Mặc dù thuộc họ chó nhưng chúng không thích kêu giống như chó. Đồng thời, hồ ly cái cũng không háo sắc như trong tiểu thuyết thường miêu tả. Chúng tương đối lạnh nhạt, một năm chỉ phát dục có ba ngày. Ngoài ra hồ ly thường sống theo cặp một vợ một chồng, đi săn thú riêng lẻ, rất ít khi sống theo bầy đàn”, Dư Man Ninh vừa nói vừa mở ra một khe nhỏ trên chiếc lồng, rồi lấy hồ y bên trong lồng ra bằng một cái móc dài nhỏ, sau đó ôm trên ta, “Đây là hồ ly trắng, bà sờ thử xem độ dài và độ bóng mượt, còn cả tính đàn hồi và độ dày của bộ lông. Con hồ ly này nặng hơn tám mươi cân, cao hơn một mét, một tấm da hồ ly như thế này thì trên thị trường ít nhất cũng phải bán với giá năm trăm Nhân dân tệ.”
Hồ ly trắng ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, dáng vẻ như đang đăm chiêu. Đôi đồng tử đen tuyền của nó lặng lẽ toát lên vẻ u ám, dường như có một tia sáng nào đó lóe lên trong đầu nó.
Bì Bì ngẩn người giây lát, ánh mắt này sao mà quen thuộc đến thế.
“Nông trường của chúng tôi là nơi nuôi trồng hồ ly giống Phần Lan lớn nhất Tây An. Chúng tôi chủ yếu nuôi hồ ly trắng và hồ ly xanh. Trước mắt có tổng cộng sáu nghìn con hồ ly chưa xuất chuồng. Sản lượng da hồ ly bình quân mỗi năm là bốn nghìn tấm. Ngài Hạ Lan là đối tác chủ yếu của chúng tôi. Ba năm gần đây ngài ấy đã mua độc quyền toàn bộ sản phẩm nơi đây. Dư Man Ninh thuần thục giới thiệu. Cô ta thả hồ ly vè lại lồng, rồi đưa Bì Bì sang một chiếc lồng khác, “Đó là hồ ly giống”.
Trong đầu Bì Bì lập tức hiện lên hnfh ảnh Tu Nhàn. Cô bèn cúi đầu, quan sát thật kỹ, con hồ ly trắng trong lồng rất lớn, bộ lông sáng bóng, bắp thịt đầy đặn, vô cùng hoạt bát. Dư Man Ninh bèn bắt con hồ ly đó ra để Bì Bì vuốt thử, “Có một giống hồ ly tốt chính là vấn đề then chốt để nông trường có thể phát tài. Mỗi năm chúng tôi phải tiến hành chọn lựa ba lần. Chọn ra những con ra đời sớm, sinh trưởng nhanh, thay lông sớm, chất lượng lông tốt làm hồ ly giống. Bà nhìn con hồ ly này đi, bụng tròn phẳng phiu, lông dày mượt. Hãy sờ lên sống lưng nó, chẳng thấy sần tay chút nào, đúng không? Ấn nhẹ một chút, chúng ta có thể cảm nhận được xương sống và xương sườn của nó. Chiếc áo choàng làm từ bộ lông này chắc chắn phải thuộc cấp vương miệng cao sang.”
“Cấp vương miện cao sang?”
“Công chính là loại da hồ ly cao cấp nhất.”
Bì Bì cảm thấy cụm từ “da hồ ly” này hôm nay nghe sao chói tai đến thế. Con hồ ly đang nằm trong vòng tay cô bỗng kêu lên mấy tiếng nghẹn ngào, khiến lòng cô băng giá. Cô bất giác giơ tay lên nhìn đồng hồ, muốn tìm một lý do nào đó để rời khỏi nơi đây, nhưng lại nghe thấy giọng Dư Man Ninh vang lên, “Bà Hạ Lan thấy mà sắc bộ lông của con hồ ly này thế nào?”.
Cô trả lời cho qua, “Rất đẹp, trông có vẻ cũng không tồi đâu”.
Dư Man Ninh nở nụ cười đầy tự hào, đưa con hồ ly vào tay một người công nhân bên cạnh, nói, “Lão Tạ, lột da nó ra, làm chiếc áo choàng tặng bà Hạ Lan đây”.
“Ôi…”, Bì Bì vội vàng ngăn lại, chau mày, “Tôi không thích áo choàng. Chọn ra một hồ ly giống không phải là chuyện dễ dàng, các cô cứ giữ lại đi”.
Càng nói như vậy, cô càng khiến người ta hiểu lầm, Dư Man Ninh liền nghĩ rằng cô đang chê ít.
“Đừng ngại! Lão Tạ, làm thêm mấy chiếc nữa nhé, mùa đông cũng sắp đến rồi, làm cho bà Hạ Lan chiếc áo khoác từ lông hồ ly đi. Nhớ đấy, chất lượng phải tốt nhất.” Người công nhân xách hồ ly lên, đang định đi về phía lò mổ thì đột nhiên Bì Bì chạy ra chặn đường, “Anh đợi cho một chút, tôi phải gọi điện hỏi ông xã tôi đã”.
Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Lan Tịnh Đình ở đầu bên kia liền hỏi, “Bì Bì, có chuyện gì à?”.
“Cô Dư cứ muốn… làm áo khoác cho em… bằng mấy con hồ ly”, cô ấp a ấp úng báo cáo tình hình.
“Nói với cô ta, nếu đã có thịnh tình muốn tặng như vậy, thì hãy tặng hồ ly sống đi. Đem về nông trường chúng ta sẽ xử lý sau”, anh nói ngắn gọn.
Ngắt điện thoại, Bì Bì vội nói, “Ông xã tôi nói nếu chất lượng hồ ly đã tốt như vậy thì anh ấy thích được tặng hồ ly sống hơn, chúng tôi có thể mang về nông trường tự xử lý”.
Thế nhưng người công nhân kia vẫn khăng khăng nghe theo lời dặn của Dư Man Ninh, đã bước vào một lò mổ cách đấy không xa tự lúc nào. Bì Bì vội vã đuổi theo. Thấy người công nhân thành thạo cắm cây gậy đồng rất nhỏ vào phần đuôi hồ ly, tay còn lại đang định ấn nút nguồn điện, Bì Bì không chút khách sáo xông đến, lớn tiếng, “Dừng lại!”.
Dư Man Ninh vỗ vai cô, giọng dịu dàng, “Bà Hạ Lan, lẽ nào trong nông trường của hai người không xử lý hồ ly như vậy? Lão Tạ, thả hồ ly về chuồng trước đi, đừng làm trước mặt bà Hạ Lan nữa, kẻo làm bà ấy sợ đó”.
“Chúng tôi mới kết hôn, nên việc làm ăn của Hạ Lan, tôi… không hiểu nhiều.”
“Ngài Hạ Lan không muốn những bộ lông thú ngài ấy mua có bất cứ vết bẩn nào, cho nên ngài ấy đưa tất cả hồ ly về nông trường của mình, sau đó thuê chuyên gia về mổ”, Dư Man Ninh cười khoan dung, ra vẻ rất hiểu, “Thực ra ngài ấy chỉ lo lắng chuyện không đâu thôi. Chất succinylcholine rất đắt, tiêm vào tận tim lại rất phiền phức, thực tế đã chứng minh, ngày nay kích điện chính là phương pháp nhanh nhất, tiết kiệm nhất và cũng hiệu quả nhất, tuyệt đối không làm hỏng hay bẩn bộ da thú”.
“Succinylcholine?”, Bì Bì chưa nghe rõ.
“Cũng chính là Succinylcholine Chloride, một dược phẩm chế biến từ thân cây tùng.”
“Cũng là một loại chất độc, phải không?”
“Loại thuốc này làm tê liệt hệ hô hấp, sau khi tiêm từ ba đến năm phút, hồ ly sẽ lặng lẽ chết đi, không giãy giụa, không kêu gào, và tất nhiên cũng sẽ không làm anh hưởng gì đến lông thú cả. Cơ thể không bị nhiễm độc, xác còn có thể dùng được. Phần lớn ở nông trường của ngài Hạ Lan đều dùng phương pháp này để lột da hồ ly, theo như lời của ngài Hạ Lan thì phương pháp này tương đối nhân đạo. Nhưng loại thuốc này rất đắt, liều lượng cần dùng lại quá lớn, đại đa số các nông trường ở đây đều không muốn tốn một khoản tiền cho việc này.”
Khi nói chuyện, ánh mắt Bì Bì vẫn không rời khỏi con hồ ly vừa hoảng hốt ban nãy. Cô cảm thấy trong đôi đồng tử đen tuyền kia dường như chất chứa điều gì đó mà cô không sao nhìn thấu được. Khoảnh khắc ấy, trông nó rất hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng nó biết ngày tận thế của mình đã đến.
“Ừm, Hạ Lan làm như vậy cũng có lý do của anh ấy”, Bì Bì đế theo một câu rất mang tính ngoại giao.
“Điều đó là đương nhiên. Ngài Hạ Lan là đối tác làm ăn của chúng tôi, các nông trường nuôi trồng hồ ly trong cả vùng này muốn nịnh bợ ngài ấy còn khó nữa là. Ngài ấy muốn làm thế nào, đương nhiên chúng tôi phải nghe theo rồi”, Dư Man Ninh đưa cô đến một gian phòng khác, sau đó rửa tay bằng cồn. Bì Bì nhìn thấy trên bàn có bày một túi giấy rất lớn, viết mấy chữ “Vitamin E” bên trên, liền hỏi, “Ồ, hồ ly cũng cần uống vitamin sao?”.
Dư Man Ninh gật đầu, “Vitamin A, vitamin D và vitamin E đều phải dùng thường xuyên, đặc biệt là vitamin E. Vào thời kỳ sinh sản còn phải uống nhiều gấp đôi bình thường ấy. Uống thứ này có tác dụng thúc đẩy sự phát triển cơ quan sinh dục của hồ ly, làm gia tăng số lượng sinh sản của nó”.
“Ồ, xem ra đám hồ ly này đúng là không phải nuôi để vỗ béo, mà là để cho sinh sản.”
“Đương nhiên là để sinh sản rồi. Từ khâu phối giống, chọn thức ăn cho đến khi sinh sôi nảy nở, lột da, mỗi một khâu đều phải rất cẩn thận. Chúng tôi có một bộ phận riêng biệt chuyên chế biến thức ăn cho hồ ly với mục đích chuyển được thức ăn gia súc thành sản phẩm. Hiện nay nuôi hồ ly đã trở thành ngành công nghiệp chủ yếu trong huyện này. Nông trường của chúng tôi đã trở thành một điển hình trong công cuộc làm giàu thành công. Mỗi năm đều có rất nhiều nông trường hồ ly ở các nơi đến nông trường của chúng tôi tham quan và học tập. Giám đốc nông trường của chúng tôi cũng thường xuyên được lên báo. Tuần trước đài truyền hình tỉnh còn đến đây để lấy tin tức viết bài về ông ấy nữa.”
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự hào của Dư Man Ninh, Bì Bì không kìm được liền hỏi, “Vậy có bao giờ cô nghĩ rằng, nếu như những con hồ ly này có ý thức, chúng sẽ rất hận các cô không?”.
“Hận?”, Dư Man Ninh ngạc nhiên, “Hận gì chứ? Đã đến nông trường này rồi thì đây chính là mục đích sống của chúng. Ngoài chấp nhận ra chúng không còn lựa chọn nào khác. Cô nói có đúng không?”.
Bì Bì không biết phải trả lời sao. Cô cũng đã từng nghe thấy logic này, nhưng nghĩ kỹ lại cô lại chẳng tìm thấy điểm gì để phản pháo. Không phải như vậy sao? Con người có logic của con người, hồ ly có logic của hồ ly. Người mua hàng có logic của người mua hàng, người bán hàng lại có logic của người bán hàng. Từ góc độ này mà đánh giá góc độ khác thì quả là tội ác tày trời.
“Bà Hạ Lan cũng ăn chay chứ?”, Dư Man Ninh đột nhiên hỏi.
“Không.”