Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 34




Spoiler Tuần trăng mật

Nhìn theo bóng anh dần khuất, nhất thời Bì Bì không sao phản ứng lại được. Cơ thể đang toát chút mồ hôi trong thoáng chốc trở nên lạnh giá, cô cảm thấy như mình vừa bị tống xuống lãnh cung vậy. Lẽ nào người mà cô muốn lấy làm chồng lại thay đổi thất thường thế này?

Bì Bì nhón chân đến bên cửa sổ ấn số điện thoại của Tô My, “Chị My My, câu chuyện hôm qua chị kể đã kết thúc chưa?”.

“Kể hết rồi mà.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì?”

“Sau khi Thẩm Tuệ Nhan mất, mấy trăm năm trôi qua, Hạ Lan Tịnh Đình sống như thế nào?”

Đầu bên kia hình như có chút ngạc nhiên, “Làm sao chị biết được chứ?”.

“Lẽ nào ngài Chủ tế không kết hôn thêm lần nào nữa à?”

“Không, theo như chị biết thì không.”

“Bên cạnh anh ấy không có thêm bất cứ người con gái nào khác ư?”

Đầu bên kia chần chừ một lúc, “Điều đó cũng không phải. Thỉnh thoảng anh ấy cũng đưa bạn gái đến tham dự party, nhưng mỗi lần lại đến cùng một người khác. Trừ Thiên Hoa ra thì mấy cô gái kia bọn chị đều không quen”.

“Vậy thì lần gần đây nhất chị nhìn thấy anh ấy đưa bạn gái đến là khi nào?”

“Để chị nghĩ xem… ờ, vào ba mươi năm trước. Đó là một cô gái rất khéo léo, hợp lòng người, làn da trắng nõn, rất hay bẽn lẽn, từ đầu đến cuối cũng chẳng nói câu gì, nhìn dáng vẻ thì chưa tới mười tám tuổi. Cô gái đó hình như bị bệnh gì, gió hễ thổi là lại thấy ho, Hạ Lan chăm sóc cho cô gái đó rất chu đáo.”

“Sau đó thì sao? Sau đó chị có gặp lại cô ấy không?”

“Không.”

“Ừm… Cô ấy nói cô ấy tên là Tống Di, sống ở Bắc Kinh. Cô ấy rất thân thiết, cô ấy còn tặng chị một huy hiệu in hình Mao chủ tịch nữa cơ.”

“Tống Di? Chị có chắc chắn cô ấy thuộc tộc hồ ly không?”

“Cái này… lúc đầu chị luôn tin như thế. Nhưng nếu em không phải thuộc tộc hồ ly, thì có khả năng cô ấy cũng không phải. Dù sao trên tay cô ấy cũng đeo my châu của Hạ Lan, cũng bị Hạ Lan cấy hương lên người, dựa vào khả năng của bọn chị thì không thể nhận ra được.”

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Bì Bì vội vàng hỏi thêm một câu cuối cùng, “Chị My My, vậy chị có biết Hạ Lan thích thứ gì nhất không?”.

Ngừng một lát, đầu bên kia trả lời, “Người ta là Chủ tế mà, đương nhiên thích nhất là nghi thức rồi”.

Nghi thức? Nghi thức gì? Bì Bì không thể hỏi nhiều, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cô chỉ kịp nói một câu “Nói chuyện sau nhé”, rồi vội vàng tắt máy.

Quả nhiên Hạ Lan Tịnh Đình bưng tách trà bước vào. Anh nhận rõ phương hướng của cô, rồi đưa tách trà vào tay cô một cách chuẩn xác, “Anh vừa nhận dược điện thoại gọi đến từ sân bay, chuyến bay của chúng ta sẽ bị muộn hai tiếng đồng hồ”.

Vé máy bay là hai giờ chiều. Bì Bì nhìn đồng hồ, bây giờ mới là chín giờ sáng, cô liền nói, “Vậy thì tôi nên về nhà một chuyến thì hơn, đi du lịch dù sao cũng cần mang theo chút quần áo để thay chứ”.

Hạ Lan Tịnh Đình nghĩ một lát rồi gật đầu, “Cũng được, đằng nào cũng về nhà thì tiện thể mang theo sổ hộ khẩu nhé”.

“Sổ… hộ khẩu?”, cô thấy mù mịt trong đầu, “Cần mang theo sổ hộ khẩu để làm gì? Đi máy bay chỉ cần mang theo chứng minh thư nhân dân là được rồi mà”.

Anh bước đến chiếc ghế sô pha đối diện cô rồi ngồi xuống, tấm rèm cửa sổ màu xanh biếc được quấn lên một nửa, ánh sáng chỉ chiếu tới một bên khuôn mặt anh, bóng hình anh in lên bức tường màu vàng nhạt, một dáng hình vô cùng đẹp đẽ. Hai hàng lông mày của anh giãn ra, đưa những ngón tay thon dài ra vuốt ve những hoa văn điêu khắc trên tay vịn ghế, im lặng một lúc rồi điềm đạm nói, “Chúng ta còn nhiều thời gian như vậy, biết làm gì để giết thời gian đây? Chi bằng chúng ta đi đăng ký nhé”.

Đăng ký!

Đầu Bì Bì như muốn nổ tung trong chốc lát, “Đăng ký gì?”.

Người ngồi trên ghế sô pha rõ ràng không vui khi thấy thái độ kinh ngạc của cô, “Đương nhiên là đăng ký kết hôn rồi”.

Bì Bì bất giác xoa cằm mình, hôm nay số lần cô kinh ngạc quá nhiều, quai hàm có chút mệt mỏi.

Hóa ra nghi thức mà ngài Chủ tế thích lại chính là nghi thức này sao?

Như vậy có nhanh quá không? Còn chưa bước lên lễ đường đã vào động phòng hoa chúc, Bì Bì không ngớt kêu khổ trong lòng, trời ơi, đất hỡi, bố ơi, mẹ ơi…

Nhận lời kết hôn là một chuyện, nhưng kết hôn lại là một chuyện khác. Bì Bì cho rằng giữa hai việc này cần có một quá trình dài đằng đẵng. Đối với Hạ Lan Tịnh Đình, cô cũng cần phải bồi đắp tình cảm. Bởi vì Bì Bì chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn cùng một người nào khác ngoài Gia Lân. Chính vì vậy lấy ai cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, lấy ai cũng không bằng lấy Gia Lân. Nhưng Gia Lân đã không cần cô nữa, vậy thì cô lấy ai cũng là lấy mà thôi, không cần phải quá chọn lựa. Điều này cũng chứng minh rõ tình yêu của một người không thể bị tổn thương, một khi đã bị tổn thương thì họ sẽ coi hôn nhân chẳng khác gì một trò chơi. Không phải sao? Nếu như cô không hoang đường như vậy, sao có thể nhận lời lấy một hồ ly chứ. Giữa hai người chưa cần nói đến việc không môn đăng hộ đối, mà chủng tộc cũng không giống nhau.

Kết quả là, Bì Bì buồn rười rượi, giậm chân, càu nhàu, “Haizzz, Hạ Lan Tịnh Đình, sao càng nhìn tôi càng thấy anh giống một tên lừa đảo nhỉ”.

“Sao anh có thể là lừa đảo chứ?”

Anh có hiểu văn hóa của con người không? Chuyện kết hôn là chuyện của hai người chúng ta sao? Nói cho anh biết, đây là chuyện của rất nhiều người. Tôi phải hỏi bố, mẹ và bà tôi trước đã. Anh phải nhờ các bậc phụ huynh đến nhà tôi xin phép, đặt vấn đề, sau đó mới bàn bạc về ngày cử hành hôn lễ, mời khách khứa, ăn mừng, vào động phòng hoa chúc, về thăm lại nhà đẻ… Việc lớn như vậy, sao có thể tùy tiện chứ!”

Tất cả những hiểu biết về việc kết hôn, Bì Bì đều học được từ khu nhà xưởng nơi cô sinh sống. Mấy năm gần đây, bạn bè thân thiết hay những người xung quanh cô dựng vợ gả chồng không phải là hiếm. Cho dù là ai thì buổi lễ kết hôn cũng được tổ chức vô cùng linh đình, náo nhiệt, từ việc chuẩn bị cho đến tính toán xem cần mất mấy tháng trời cho hôn lễ, rất nhiều cặp vợ chồng bận đến mức đến hôm cưới chẳng còn sức lực đâu nữa, không thể không vào bệnh viện truyền nước. Cặp vợ chồng qua loa nhất không tổ chức hôn lễ thì cũng đến Lệ Giang hưởng tuần trăng mật.

Càng nghĩ Bì Bì càng thấy tủi thân. Thứ nhất, cô vẫn là con gái; thứ hai, cô không mang thai; thứ ba, cô không phải được cưới về làm vợ hai. Từ đầu đến cuối, cô vẫn là một khuê nữ, sao có thể lén lút đi đăng ký kết hôn với người ta như vậy chứ?

Hơn nữa, Hạ Lan Tịnh Đình không phải là Đào Gia Lân. Nếu như là Đào Gia Lân, thì bảo Quan Bì Bì cô bỏ trốn theo trai cũng được.

Thấy giọng điệu của cô có phần khó chịu, Hạ Lan Tịnh Đình liền dịu giọng giải thích, “Điều này chẳng mâu thuẫn chút nào. Chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, sau đó em thích làm thế nào chúng ta sẽ làm như thế. Anh xin hứa là sẽ theo đúng như vậy”.

Cho dù anh có nói gì, Bì Bì vẫn tiếp tục quở trách, “Phải đi chụp ảnh cưới”.

“…”

“Phải mời phù dâu phù rể.”

“…”

“Phải đi hưởng tuần trăng mật.”

“…”

Bì Bì càng nghĩ càng nhiều, bèn không kìm nén được, giận dữ đến độ việc gì cũng dám làm, “Còn nữa… Tôi còn chưa hỏi đến tình trạng hôn nhân của anh nữa, đây là lần thứ bao nhiêu anh kết hôn rồi? Chắc phải đến mười mấy lần rồi nhỉ?”.

“Anh chưa kết hôn bao giờ.”

“Anh nói thật hay nói dối vậy? Hơn chín trăm tuổi rồi mà anh còn chưa kết hôn, thậm chí đến cái cây cũng kết hôn rồi ấy!”

“Anh vẫn là xử nam.”

Bì Bì khó xử, nuốt nước miếng, nói một cách uể oải, “Chẳng trách công lực của anh cao như vậy, thì ra anh luyện loại công phu trẻ con”.

“Cho nên anh muốn đăng ký kết hôn hôm nay”, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Khó khăn lắm em mới nhận lời anh, ngộ nhỡ em thay đổi quyết định thì anh chịu sao nổi”.

“Thay đổi quyết định? Không có chuyện đó đâu! Tôi nói lời thì sẽ giữ lời. Hạ Lan Tịnh Đình, tôi có thể kết hôn cùng anh, nhưng không thể lấy một cách tùy tiện được. Hay thế này đi, anh kiên nhẫn thêm một thời gian nhé.”

Cô còn đang hùng hồn nói, người đối diện đột nhiên đứng dậy, kéo cô vào lòng, thấp giọng khẩn cầu, “Bì Bì, đã hơn chín trăm năm rồi, đây là cơ hội đầu tiên anh được làm chồng hợp pháp của em. Anh còn chưa đủ kiên nhẫn hay sao? Em có hiểu được tâm tình của anh không?”.

Thế nào là tình cảm dịu dàng, thế nào là hẹn đẹp như mơ? Là thế này sao? Bì Bì như đang bị mê hoặc bởi giọng nói của anh, “Chẳng phải người ta đã đồng ý kết hôn cùng anh rồi sao…”.

Sau đó, chỉ trong chớp mắt, giọng nói mê hoặc kia đã trở thành vô cùng cương quyết, “Ngay bây giờ em phải kết hôn cùng anh. Ngay lập tức, anh không thể đợi thêm nữa, dù chỉ là một phút”.

Hai người ngồi taxi trở về nhà Bì Bì. Trong nhà không có ai, thậm chí bà cô cũng đã đi chợ rồi. Bì Bì tối sầm mặt lấy trộm cuốn sổ hộ khẩu, sau đó cùng Hạ Lan Tịnh Đình đến địa điểm đăng ký kết hôn ở nơi họ sinh sống.

May mắn thay hôm nay là thứ Hai, người xếp hàng để đăng ký không nhiều lắm.

“Anh không sợ kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân sao?”, Bì Bì buồn bực trong lòng, cảm thấy chua hết cả miệng, “Ngộ nhỡ người ta điều tra ra anh là một…”.

“Bây giờ không cần kiểm tra sức khỏe nữa. Một đồng nghiệp của anh mới kết hôn tuần trước. Anh ta nói, chỉ cần chứng minh chúng ta không có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời là được rồi”, Hạ Lan Tịnh Đình cười khẽ, trả lời rõ ràng mạch lạc.

“Đương nhiên chúng ta không có quan hệ huyết thống rồi, đứng nói là trong vòng ba đời, trong vòng một nghìn đời cũng không phải.” Bì Bì cười lạnh, được một lúc miệng bỗng bị Hạ Lan Tịnh Đình chặn lại, “Haizzz, tranh luận ở nơi đăng ký kết hôn sẽ không may mắn đâu”.

“Tôi còn chưa nói với bố mẹ…”, Bì Bì bưng mặt chực khóc, “Nếu như họ biets, chắc chắn sẽ giết chết tôi mất”.

“Sao có thể giết em chứ? Cùng lắm là giết anh thôi”, ai đó cười khúc khích.

Người nhân viên đi đến đưa cho họ hai bản khai, “Hai người điền vào đây nhé”.

Bì Bì khẽ chạm vào tay Hạ Lan Tịnh Đình, “Chúng ta phải điền thông tin vào bản khai”.

“Bản khai gì?”

“Giấy xác nhận xin đăng ký kết hôn.”

“Vậy thì điền thôi.”

Bì Bì nhận lấy, mở giấy chứng nhận của hai người ra rồi thành thạo điền thông tin. Sau khi ký tên vào phần của mình, cô bỗng nghĩ đến chuyện Hạ Lan Tịnh Đình không nhìn thấy gì, ký tên không tiện lắm, liền hỏi, “Điền xong thông tin rồi, bây giờ anh phải ký tên, có cần tôi ký giúp anh không?”.

Hạ Lan Tịnh Đình thật thà lắc đầu, “Việc ký tên này rất quan trọng, liên quan đến hạnh phúc cả đời của hai chúng ta. Sao có thể giả mạo chữ ký chứ? Không được, tuyệt đối không được”.

Lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú, Bì Bì lườm anh, rồi đưa cho anh một cây bút, sau đó chỉ chỗ cần ký tên cho anh.

Sờ sờ cây bút, Hạ Lan Tịnh Đình khẽ chau mày, “Xin hỏi, đây là loại bút gì?”.

“Bút bi.”

“Anh cần một cây bút lông.”

Cây bút bi này là Bì Bì mượn về, cô đưa mắt nhìn xung quanh, chớ nói đến bút lông, ở đây thậm chí còn chẳng tìm được một cây bút chì ấy chứ, “Ở đây thì làm gì có bút lông chứ?”.

“Anh cần một cây bút lông và cả loại mực Nhất Đắc Các nữa”, người nào đó nghiêm túc nói.

Bì Bì tức giận, “Haizzz, là anh làm ầm ĩ lên đòi đăng ký kết hôn, anh đừng thấy rảnh rang, không có việc gì thì tìm việc ra để làm, có được không hả?”.

“Sao phải lớn giọng lên như vậy?”

“Tại sao cứ nhất định phải là hôm nay chứ?”, cuối cùng cũng tìm được cơ hội phát tiết, Bì Bì lập tức gây khó dễ, “Nếu anh đã coi trọng hình thức như thế, cần loại bút và loại mực như thế, chi bằng chúng ta nghĩ kỹ lại, mấy tháng nữa hãy đến đăng ký, được không?”.

Đây là một văn phòng làm việc bên đường, nên rất ít phòng ban, chỉ có mười mấy người đứng bên trong, ánh mắt của mọi người đều lập tức đổ dồn về phía hai người.

Bì Bì không biết tại sao mình lại trở nên nóng tính như thế, chỉ cảm thấy không sao nuốt nổi cục tức này mà thôi. Rõ ràng cô đến tìm Hạ Lan chỉ vì muốn tóc mình mọc lại, nói thế nào đột nhiên lại thành ra cô nhận lời kết hôn cùng anh, rồi nói một hồi thì cô đi cùng anh đến đây đăng ký kết hôn. Hai người còn chưa bắt đầu hẹn hò, bỗng nhiên cô lại trở thành vợ của người ta. Khi cầm trên tay cuốn sổ bìa đỏ đó thì hôn nhân của hai người đã có sự công nhận của pháp luật. Còn nói thêm nữa chắc hai người đến bước ly hôn mất.

Bì Bì cảm thấy hôm nay Hạ Lan Tịnh Đình được đằng chân lân đằng đầu, còn bản thân thì thất bại một cách thảm hại. Bình thường cô rất nhát gan, tính tình cũng không dễ chịu gì, ngoài việc bị ngài hồ ly dùng ma pháp thì chẳng còn cách giải thích nào khác nữa.

Bên cạnh, một người đàn ông dáng vẻ là cán bộ mỉm cười, đi đến, “Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa. Thời điểm này rất dễ kích động. Cô gái, ở trong khu có một cửa hàng văn phòng phẩm, nằm trên con đường phía sau tòa nhà này. Chắc chắn có bán bút lông, để tôi đi mua cho cô nhé”.

Bì Bì chưa kịp ngăn lại, người đàn ông đó đã đi ra cửa chỉ trong tích tắc, chưa đến năm phút sau quay lại với một cây bút lông và một hộp mực. Bì Bì nhìn, quả là loại mực “Nhất Đắc Các” thật.

“Thật ngại, làm phiền anh quá. Hết bao nhiêu tiền, tôi gửi lại anh”, Bì Bì xấu hổ lấy ví ra, người đàn ông đó vội vàng xua tay, “Không đáng mấy đồng đâu, cứ xem như tôi tặng hai người. Tân hôn vui vẻ!”.

“Vậy… cảm ơn anh nhiều”, Bì Bì chân thành cảm ơn. Thấy trên bút lông có dính hồ, cô liền chạy ra chỗ chậu nước rửa sạch, sau đó chấm mực rồi đưa cho Hạ Lan Tịnh Đình, “Ký tên đi, đại nhân”.

Ngài Chủ tế nho nhã ký lên đó tên của mình.

“Ôi, kiểu chữ Khải thật đẹp”, người kia khen.

Hạ Lan Tịnh Đình bỏ kính đen xuống, nhìn anh ta với ý tứ sâu xa, rồi điềm nhiên nói, “Cảm ơn”.

Người kia nói câu “Không cần khách sáo”, rồi trở về hàng của mình.

Lúc này Bì Bì mới phát hiện ra anh ta đứng bên một hàng khác. Nhìn về phía trên, trước mặt hàng ngũ đó có tấm biển “Nơi đăng ký ly hôn”. Đến cùng anh ta là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, trang điểm ăn mặc rất thời trang, có lẽ là vợ của anh ta. Người đàn ông đó khúm na khúm núm trước vợ mình, còn cô vợ lại tỏ vẻ xa cách với chồng.

Bì Bì khẽ nhéo tay Hạ Lan Tịnh Đình, nói nhỏ, “Vừa rồi anh nhìn anh ta làm gì? Rõ ràng anh ta vừa giúp đỡ anh”.

“Anh không làm việc xấu, anh chỉ giúp anh ta giải quyết vấn đề sức khỏe thôi.”

“Vấn đề gì?”, Bì Bì không hiểu.

“Vấn đề của đàn ông”, Hạ Lan Tịnh Đình bình tĩnh xoa đầu cô, sau đó nói một cách khó hiểu, “Yên tâm đi, anh không có vấn đề gì đâu”.

Đương nhiên giấy chứng nhận kết hôn có màu đỏ.

Trong bức ảnh chụp chung, trông hai người rất nghiêm trang, nam bên trái nữ bên phải, Hạ Lan Tịnh Đình cười tươi, vô cùng hài lòng, còn khóe miệng cong cong của Bì Bì bên cạnh thì lại mang tính tượng trưng, giống như một cô vợ bé nhỏ đang bị tủi thân vậy.

“Đây là máy chụp ảnh gì vậy chứ? Sao không chụp được nguyên hình của anh? Lẽ nào ánh sáng cũng có thể giả dối?”, Bì Bì không từ thời cơ nói anh.

“Nguyên hình của anh cũng rất đẹp”, ai đó mặt không biến sắc, đáp lại một câu.

Trên máy bay, Hạ Lan Tịnh Đình hài lòng sờ đi sờ lại những chỗ gồ lên của con dấu in nổi. Anh phá lệ uống hai ly Whiskey.

Thấy anh có vẻ ngà ngà say, Bì Bì liên nhân cơ hội hỏi, “Này, Hạ Lan, Tống Di là ai vậy?”.

“Sao em lại biết tới Tống Di?”, anh lập tức bừng tỉnh, “Ai nói cho em biết vậy?”.

“Tôi nghe ngóng được.”

Câu nói như chạm tới tận tâm tư sâu thẳm trong lòng anh, anh không nói gì trong khoảng mười phút, cũng chẳng buồn để ý đến cô.

“Này, tôi hỏi anh”, cô đẩy người anh, “Tống Di còn sống không? Bây giờ chắc cũng phải ngoài sáu mươi tuổi rồi ấy nhỉ? Anh không đến thăm cô ấy à? Anh và cô ấy có quan hệ gì với nhau? Hai người đã kết hôn chưa?”.

“Cô ấy mất rồi”, anh nói.

“Cô ấy bị bệnh ư?”, Bì Bì nhớ Tô My nói sức khỏe của Tống Di không được tốt.

“Đi bơi cùng bạn, bị chết đuối.”

“Xin lỗi”, cô nói nhỏ, “Chắc là anh rất buồn?”.

Anh gật đầu, uống nốt nửa cốc Whiskey còn lại trong tay.

“Việc xảy ra lúc nào vậy?”

“Hai mươi hai năm trước.”

“Anh xem, nếu như cô ấy kịp thời đầu thai, thì bây giờ cũng bằng tuổi tôi rồi”, cô cười, nhưng chỉ một lúc sau khuôn mặt cứng đơ, miệng như thể vừa nuốt phải một con ruồi, “Trời ơi!”.

Cho tới tận khi xuống máy bay, tâm trạng cô vẫn luôn ủ rũ, lúc đi không kìm được chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, chỉ sợ phía sau bất chợt xuất hiện một bóng người. Hạ Lan Tịnh Đình khoác vai cô, cười bảo, “Sao mặt lại trắng bệch ra thế? Đừng nghĩ quá nhiều. Những người đó đều không liên quan đến em… Em vốn dĩ không quen họ”.

“Họ đều là kiếp trước của tôi đúng không?”

“Đúng thế”, anh cười mà như không cười, “Nếu em tin là có kiếp trước”.

“Anh chưa từng kết hôn với bất cứ kiếp trước nào của tôi ư?”

Anh lắc đầu.

Đáp án này khiến người ta phải mở rộng tầm mắt, “Tại sao?”.

“Bì Bì, em có biết thế giới này rộng lớn thế nào không?”

“Lớn thế nào thì cũng chỉ là một quả địa cầu. Tôi đâu thể chạy đến tận sao Diêm Vương chứ?”

“Tóm lại, phải mất rất nhiều thời gian anh mới tìm được em. Lần nào tìm thấy em cũng bị chậm một bước. Em đã yêu người khác mất rồi.”

“Lẽ nào anh không có cách nào sao?”

“Bì Bì, em là một cô gái có ý chí kiên cường.”

“Tôi không phải, tôi thực sự không phải. Chỉ bậc vua chúa quan binh mới có ý chí kiên cường”, Bì Bì giơ tay phản đối, “Tôi là người dễ thay đổi nhất, thật đấy”.

“Vậy thì tại anh không đủ sức hút.”

“Anh? Không đủ sức hút?”, Bì Bì nhìn anh nghi hoặc, “Sao có thể?”.

Bì Bì trộm nghĩ, ngài Chủ tế phong độ ngời ngời, dáng vẻ xuất chúng, vậy mà có người không thích anh, lẽ nào vì anh là hồ ly? Nghĩ lại cô càng thấy buồn bực hơn. Vì sao tất cả mọi người đều không vừa mắt anh, chỉ có bản thân mình là vừa ý? Lẽ nào cô chính là “người tiêu tiền như rác” trong truyền thuyết?

“Hoặc là nói càng ngày em càng ngốc, ngốc đến mức không cần tốn nhiều công sức anh cũng có được em”, anh không kìm được đưa tay xoa đầu cô, “Anh phải cảm ơn Đào Gia Lân, chắc chắn anh ta đã biến em thành thế này”.

Xuống xe, hai người vào một khách sạn mà Hạ Lan Tịnh Đình đã đặt trước. Trên đường đi anh có nói anh thông thuộc rất nhiều huyện và thành phố ở tỉnh Thiểm Tây, cũng đã rất nhiều lần đến Tây An. Bì Bì thì chưa đến Tây An bao giờ. Gia đình Bì Bì vốn chẳng dư dả gì, nên từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được đi du lịch, trong lòng vô cùng hứng khởi.

Vì có cô nắm tay cả dọc đường, nên Hạ Lan Tịnh Đình không cần dùng đến chiếc gậy dành cho người mù. Đến quầy lễ tân trong khách sạn, Bì Bì đưa cho họ chứng minh thư nhân dân, đang chuẩn bị làm thủ tục đặt phòng, thì Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên nói, “Xin hỏi, ở đây có phòng dành cho vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật không?”.

Bì Bì lén véo tay anh, rồi lại hung dữ liếc nhìn anh.

Hạ Lan Tịnh Đình không buồn để ý đến cô, khuôn mặt cười mà như không cười.

“Đương nhiên có rồi”, cô nhân viên nói, “Nhưng chúng tôi cần xem giấy chứng nhận kết hôn của hai người”.

Đưa cuốn sổ đỏ cho cô nhân viên, con dấu đỏ chót, ngày tháng mới tinh, nét mực vẫn còn chưa khô. Bì Bì bỗng khó xử, thấy ánh mắt nghi hoặc của cô nhân viên nhìn tới, cô bình tĩnh mỉm cười, còn cố ý đứng sát vào Hạ Lan Tịnh Đình, ra vẻ thân thiết.

Trong khách sạn, từ cửa tới quầy lễ tân phải đi qua mấy bậc thềm, dài ngắn cao thấp không đều nhau. Bì Bì nắm tay Hạ Lan Tịnh Đình, bước đi không nhanh quá, khi bước lên một bậc cô còn phải dừng lại trước một lúc để nhắc nhở anh, nói cho anh nghe về số bậc, và vị trí lan can. Khách ở đại sảnh không phải là nhiều, nhìn thấy trong cặp tình nhân ấy có một người bị mù, không khỏi liếc mắt nhìn họ, ánh mắt dò xét Bì Bì thêm phần thông cảm. Bì Bì thầm nghĩ, từ nay về sau, cô sẽ sống một cuộc sống như thế, khi ra ngoài Hạ Lan Tịnh Đình sẽ phải dựa vào cô như thế, nhất thời trong lòng cảm giác như mình đang gánh một sứ mệnh vô cùng nặng nề. Đúng vậy, cô thích cái cảm giác này, tuyệt hơn rất nhiều khi bị Gia Lân vứt bỏ để cao chạy xa bay.

Cô nghe thấy tiếng cười của cô nhân viên, “Ôi, hai người mới kết hôn hôm nay à, chúc mừng, chúc mừng”.

Hai người cầm chìa khóa đang định rời đi, cô nhân viên đột nhiên thì thầm, “Trong tủ liền gương ở phòng tắm có chuẩn bị đồ dùng tân hôn, là hàng nhập khẩu, yên tâm dùng nhé”.

Cô ngẩn người, không biết cô gái ấy đang nói đến thứ gì, bèn nhìn nụ cười ám muội của cô nhân viên, rồi lại quay đầu nhìn khuôn mặt không một nét cười của Hạ Lan Tịnh Đình, nhất thời hiểu ra mọi chuyện.

“Nếu dùng thang máy, xin đi về bên phải”, cô nhân viên nói.

“Không cần, chúng tôi đi thang bộ”, Hạ Lan nói.

Bì Bì đành phải đưa anh lên phòng theo lối cầu thang bộ. Cô nhớ mang máng là Hạ Lan Tịnh Đình thích đi thang bộ, còn cho rằng anh có chứng sợ bị nhốt kín. Haizzz, Bì Bì nhìn lên những bậc thang dài ngút tầm mắt, thầm nói với mình, đã lấy ngài Chủ tế rồi thì cũng nên tập quen với thói quen của ngài ấy…

Phòng hai người thuê nằm trên tầng sáu. Hành lý của họ đã được nhân viên khách sạn mang lên trước từ lâu. Lê từng bước lên tới tầng ba, cuối cùng Bì Bì không chịu được nói: “Bên dưới rõ ràng có thang máy, sao anh lại không dùng? Có người đang truy sát anh sao?”.

“Tiết kiệm điện.”

“Đây là khách sạn, chúng ta không cần phải trả tiền điện.”

“Như thế cũng phải tiết kiệm”, anh vẫn nắm lấy tay cô, đi theo cô, đảm bảo chỉ cách cô có nửa bước chân, “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của tất cả mọi người”.

Được rồi, thì bảo vệ môi trường. Bì Bì đành dắt anh tiếp tục bước lên trên, “Lên đến tầng sáu rồi, đây là bậc thang cuối cùng, trước mặt không còn bậc nào nữa”.

Anh nhẹ nhàng bước lên trên, đột nhiên đẩy cô vào bên tường, “Bì Bì, đêm động phòng hoa chúc của chúng ta hôm nay sẽ như thế nào?”.

“Cái gì sẽ như thế nào? Chúng ta không thể làm chuyện đó, đúng không?”, Bì Bì nói.

Bàn tay anh chợt siết chặt, khuôn mặt tiến lại gần, chạm vào trán cô, “Nhưng, Bì Bì, anh đợt ngày này đã lâu lắm rồi. Mấy trăm năm rồi”.

“Có cách nào giải quyết được không?”, mặc dù Bì Bì còn trẻ tuổi nhưng tiếp xúc nhiều với các nhà báo ở Tòa soạn nên cũng hiểu biết rất nhiều thứ, “Dùng hai cái có được không?”.

“Anh chưa từng thử, nhưng chắc chắn là có tác dụng.”

Anh hôn lên khuôn mặt cô, rồi lần tìm làn môi cô, mạnh mẽ chiếm giữ cô. Cô sợ ai đó sẽ nhìn thấy bèn ra sức vùng vẫy. Anh liền giữ chặt tay cô, cả cơ thể áp sát vào cô.

Cô không kìm được, vội vàng đẩy anh ra.

“Đừng lo, anh đã uống thuốc trước rồi, hiện giờ công lực của anh rất yếu, sẽ không làm em bị thương đâu.”

“Anh uống thuốc gì vậy?...”

“Đừng hỏi.”

“Hạ Lan, tôi không thở nổi…”

Anh không chịu buông cô ra, ôm chặt lấy cô trong lòng mình, như thể nhét con tằm vào vỏ nhộng vậy, miệng nhả tơ quấn chặt lấy cô hết lớp này đến lớp khác. Cô định nắm lấy tóc anh nhưng tóc anh quá cứng, đồng thời cũng rất ngắn, cô đành ra sức véo tai anh.

“Nhẹ một chút…”, cô gào lên.

“Ừ.”

Anh buông tha môi cô, nhưng lại lần tìm đến khuôn ngực, ra sức hít hà. Cả cơ thể cô như đang bắt đầu mềm nhũn…

Mở cửa ra, hai người đi thẳng tới phòng ngủ.

Chính giữa phòng ngủ có kê một chiếc giường nước hình chữ Tâm1. Anh bế thốc cô lên, đi vào phòng tắm, dưới sự chỉ dẫn của cô, anh lần sờ mọi nơi tìm được hộp “cần dùng cho đêm tân hôn”.

1 Hình chữ Tâm (心).

Sau đó cô nằm lên giường, lớp sóng ấm áp của tấm ga giường mỏng bập bênh dưới người cô. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, hai má hồng hào như hoa đào. Anh đưa cho cô một cốc nước, nhưng cô vẫn thấy khát, đồng thời toàn thân như đã cạn khô.

“Em có sợ không?”, anh hỏi.

“Sẽ rất đau sao?”

“Anh sẽ cẩn thận hết sức.”

“Vậy tôi… sẽ chết sao?”

“Không đâu, anh hứa đấy”, anh mỉm cười, “Chẳng phải em rất muốn tóc của mình mọc lại sao? Đây là cách nhanh nhất, gọi là nội đan. Thông thường khi chúng ta ở bên nhau, em sẽ là nhân đan. Tối nay hãy để anh được làm nhân đan của em nhé”.

Ngón tay anh mang theo hơi lạnh, tựa như lá cờ nhè nhẹ mơn trớn sống lưng trơn mịn của cô. Cô đưa lưng về phía anh, dưới ánh đèn, những viên kim cương nạm quanh giường lấp lánh muôn vàn màu sắc, một bóng hình đổ dài trên sàn nhà.

Anh nhanh chóng chiếm trọn cô, khiến cô đau đến mức vừa hít vào một hơi, cơ thể đã lập tức cứng đờ, không thể cử động được. Đôi tay anh ôm chặt lấy eo cô, dường như muốn dìu cô đứng dậy. Thế nhưng cô không những không dậy được, mà lồng ngực còn đang như bị căng đầy bởi hơi khí lạnh, cả hít thở cũng thấy đau. Cô thở ra một hơi thật lớn. Đôi tay thon dài của anh lần sờ đến làn môi cô, sau đó cho vào miệng cô, cô khẽ ngậm lại, sau đó ra sức cắn một cái vì đau.

Chắc chắn rất đau nhưng anh không hề rút tay về, vẫn để kệ cho cô cắn, như thể làm thế tất cả nỗi đau của cô đều có chỗ trút. Cô chỉ cảm thấy cả cơ thể mình cứ đau quặn theo từng cử động của anh, như đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm, không biết khi nào mới chạm xuống đáy. Sau đó anh đưa cô đến đỉnh cao, như có ngọn lửa va chạm vào nhau. Nhất thời cô như mất đi trọng lượng cơ thể, toàn thân bị anh đỡ lên, tựa chiếc cầu vồng lên đến giữa không trung, mọi cơ bắp dường như tê cứng. Hai người vẫn như buộc chặt lấy nhau. Anh không ngừng khao khát cô, cho đến khi cô cảm thấy thích thú, hai người cứ quấn quýt chẳng rời. Mồ hôi cô tuôn rơi, lúc đầu chỉ là những tiếng gọi “Hạ Lan” khẽ khàng, dần dần cô chẳng còn sức để gọi tên anh nữa, ánh mắt lim dim nhìn về phía trước, không còn suy nghĩ, không còn băn khoăn, chỉ còn tồn tại niềm khoái lạc ban sơ nhất. Hai người có vẻ rất ăn ý, như đôi dã thú lặn lội trong rừng cây, không có mục tiêu, chỉ không ngừn đi về phía trước, đi mãi, đi mãi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại. Cô đã mệt đến nỗi chẳng còn chút sức lực, thất tha thất theeor vào phòng tắm tắm rửa. Nước hơi lạnh nhưng cũng không đủ sức khiến cô tỉnh táo, cô cứ tựa vào người anh kêu đau. Anh khẽ khàng an ủi, giúp cô tắm rửa và lau khô người, anh ôn tồn chăm sóc cô, vô cùng chân thành và dịu dàng. Cô đột nhiên nghĩ, chẳng phải trong Liêu trai cũng là như thế này hay sao? Vừa gặp đã yêu, ngày ngày quyến luyến, sau đó hồ ly tinh sẽ hút dần nguyên khí của con người, từng chút từng chút một, cho đến khi cạn sạch mới thôi. Có lẽ cô cũng sẽ có kết cục như thế chăng?

Anh dìu cô đến bên giường ngồi, sau đó phủ lên người cô chiếc áo ngủ, rồi tìm tỏng vali chiếc gậy dành cho người mù, hỏi cô phương hướng của tủ lạnh và máy lọc nước ở đâu. Cô vẫn còn trong cơn mê man, cảm thấy tất cả những điều này chẳng qua chỉ là thứ bình thường nhất trong cuộc sống mà thôi, sau cơn mệt mỏi và khoái lạc của đêm tân hôn, chồng rót cho vợ cốc nước, đó là điều bình thường.

Giữa một căn phòng lạ lẫm, anh hoàn toàn không tìm được phương hướng, đành men theo tường mà đi. Rót xong cốc nước, anh lại một tay lần sờ ra đến bên giường. Cô uống một hơi hết sạch, uống nhanh quá khiến cô bị sặc, anh liền nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.

“Có muốn uống nữa không?”, anh hỏi.

“Không cần đâu.”

“Đỡ chút nào chưa”, anh hỏi.

“Tôi rất tốt”, Bì Bì cảm thấy, trước mặt ngài Chủ tế, cô không thể đánh mất khí phách của mình được. Biểu hiện vừa rồi của mình ai oán quá. Rõ ràng bản thân mình muốn, cuối cùng đều là cô quấn lấy anh, vậy mà còn bày ra dáng vẻ như mình chịu tổn thương vậy.

“Nói như vậy…”, anh ngồi bên cạnh cô, “em rất hưởng thụ?”.

“Cái đó… hả?...”

Đương nhiên Bì Bì muốn nói là không phải rồi. Nhưng lại sợ ngài Chủ tế tự trách khả năng của bản thân không tốt, cần phải học hỏi thêm. Khả năng của anh rất tốt, chỉ là giày vò cô không chỉ một lần. Hạ Lan Tịnh Đình giải thích, nếu không phải vì muốn tóc cô mọc lại, thì thực ra cũng không cần mát nhiều thời gian như thế. Bì Bì nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ được ra một đáp án thích hợp, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy bóng đen lại áp sát tới.

Nửa đêm, Bì Bì nói trong cơn tức tối, “Có phải anh dùng hết cả hộp đó rồi không?”.

“Vẫn còn hai cái.”

“Vậy có phải anh đã hút rất nhiều nguyên khí của tôi rồi không?”, nghĩ đến mái đầu của mình, Bì Bì muốn khóc mà không ra nước mắt.

“Em cũng hút một lượng kha khá nguyên khí của anh đấy”, anh nói.

“Tại sao eo tôi lại đau như vậy?”

“Để anh mát xa cho em.”

Anh đưa tay bấm lên các huyệt vị trên người cô. Cô vốn đã mệt đến mức chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng động tác mát xa của anh chẳng khác gì châm lửa, toàn thân lại bắt đầu nóng rực. Anh như một giáo viên yoga lần đến từng khớp xương trên người cô, một tiếng đồng hồ trôi qua, cô đã hoàn toàn tỉnh giấc, khuôn mặt bất giác đỏ bừng, tựa như người say rượu vậy.

“Nhìn em kìa, sắc mặt thật tốt”, anh cười sâu xa.

Anh khẽ khàng xoay người cô lại, để cô đối diện với mình, sau đó rắc những cánh hoa mẫu đơn lên người cô.

“Anh đói rồi, muốn ăn đêm.”

Anh lại phủ lên người cô một lớp mật ong, sau đó ngậm một cánh hoa đưa đến miệng cô, “Có muốn thưởng thức mùi vị của mẫu đơn không?”.

Lần này anh rất chậm rãi, nhẹ nhàng và biết khống chế bản thân. Anh vừa từ từ chiếm đoạt cô, vừa cúi người thưởng thức từng cánh hoa trên cô.

“Anh muốn ăn thịt em như thế này”, anh nói, “cùng với mật ong và cánh hoa”.

Cô thở dốc, đôi mắt mở to, nhìn anh giống như một con lười đang bò trên thân cây, không ngừng thưởng thức từng chút mật ong.

“Có thích như thế này không?”, anh hỏi, ánh mắt mang ý cười tinh quái.

Ngài Chủ tế rất thích trêu đùa.

Bì Bì nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nói khẽ, “Thích, Hạ Lan”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.