Spoiler Chương 31
Câu chuyện về Tuệ Nhan
Ánh đèn trong phòng khách đã tắt, nhưng nhà bếp thì vẫn sáng.
Bố của Bì Bì vừa về, ông đang nhai nhồm nhoàm một bát cơm thừa và một bát rau cải bẹ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Thế giới hiện thực biết bao. Mặc dù nhà cô rất nhỏ, đồ dùng trong gia đình cũ kỹ, để tiết kiệm điện, ánh đèn còn rất tối, nhưng đây là ngôi nhà Bì Bì đã sống hai mươi năm qua.
“Bì Bì, sao muộn như vậy rồi còn về nhà?”, nghe thấy tiếng động, bố Bì Bì liền ngẩng đầu, bỗng kinh ngạc, “Sao con lại cạo trọc đầu thế kia?”.
“Cơ quan con có tổ chức một hoạt động, con tự nguyện đó, để khích lệ những người bị bệnh ung thư.”
“Ồ”, ông tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Bì Bì phát hiện ra trên tay bố có quấn một miếng gạc, vội hỏi, “Bố, tay của bố làm sao thế?”.
“Lúc làm việc không cẩn thận bị cứa vào tay ấy mà, vết thương nhỏ thôi, không sao.”
“Bố đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Cẩn thẹn kẻo nhiễm trùng đó.”
“Trong nhà cũng có miếng urgo, dán vào là khỏi ngay”, giọng ông sang sảng, “Đi bệnh viện rắc rối lắm, phải xếp hàng đợi rất lâu”.
“Bố cũng có bận gì đâu, sợ gì xếp hàng chứ”, cô buột miệng nói một câu, rồi ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Bố cô bày bán hàng trên vỉa hè cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, bây giờ công việc sửa bồn cầu cũng không được thuận lợi như trước. Ngày trước máy nhắn tin kêu lien tục, mỗi lần sửa cũng kiếm được bảy mươi tệ, giờ thì phải một hai tuần mới nhận được một cuộc điện thoại.
Có lần có một nhà bị tắc bồn cầu, sửa mãi mới phát hiện ra nguyên nhân tắc chỉ do một cái tăm xỉa răng, người chủ nhà bèn không trả tiền, bố cô giận dữ mắng chửi mấy câu,con trai nhà nọ bèn không vui, hai người liền xảy ra xô xát. Bố Bì Bì tuổi già sức yếu, không phải là đối thủ của cậu ta, đành mặt mũi bầm dập về nhà. Thế là mẹ cô cứ không ngừng trách ông chẳng làm được việc gì, bao nhiêu người nghỉ việc ở nhà kinh doanh đều ăn lên làm ra, thế mà một đại trượng phu như ông lại không được trò trống gì, hại cả nhà phải nhịn ăn nhịn mặc, hít khí trời để sống cùng ông.
May mà bố Bì Bì cũng không nghĩ nhiều như cô, ông chỉ nói: “Muộn quá rồi, con đi ngủ đi”.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng tivi. Mẹ của Bì Bì rất thích xem tivi nên thường ngủ rất muộn. Bì Bì mở tủ lạnh, muốn tìm cho mình một chai nước ngọt, nhưng trong tủ hoàn toàn trống rỗng, ngoài một cây cải trắng và mười mấy gói dưa cải bẹ thì chẳng còn gì hết, thậm chí còn không có cả một quả trứng gà.
Cô không kìm được thở ra một hơi dài, “Bố, con đã đưa tiền lương tháng này rồi, nhà mình không nghèo đến thế chứ? Đến nỗi bố phải ăn dưa thế này?”.
“Ừm”, ông thành thạo và nốt hạt cơm cuối cùng trong bát vào miệng, “Mẹ con mua một tấm thẻ của câu lạc bộ thẩm mỹ trong vòng nửa năm. Bà ấy nói những người trong cơ quan đều mua cả, nếu như tập thể mua thì sẽ được giảm giá ba mươi phần trăm, mình mà không mua thì rất mất mặt”.
Bì Bì lấy ví tiền của mình ra. Cô cũng không có nhiều, chỉ lấy ra ba trăm Nhân dân tệ đưa cho bố, sau đó đưa cho ông một chiếc thẻ ngân hàng, “Đây là tiền tiết kiệm của con, khi nào nhà mình túng quá, bố cứ rút ra mà dùng. Mật khẩu là 33027”.
Tiền trong thẻ là của hồi môn mà cô chắt bóp từng chút một.
Nói rồi cô giậm chân bước vào buồng, bật điện, khiến mẹ cô giật mình, chui ra khỏi chăn, “Bì Bì?”.
Cô đi thẳng đến bên tủ quần áo, lấy chiếc ví da của mẹ ra, rồi tìm tấm thẻ thẩm mỹ kia, “Mẹ, ngày mai mẹ hãy mang trả lại người ta tấm thẻ này đi. Nhà mình hiện giờ đang khó khăn, mọi người trong gia đình đều đang tiết kiệm, mẹ cũng nên ủng hộ một chút".
Khuôn mặt của mẹ Bì Bì bỗng chốc tím ngắt, “Tấm thẻ này cũng chằng đáng bao nhiêu tiền! Bảo mẹ đi trả lại? Thật là mất thể diện”.
“Thể diện của mẹ còn lớn hơn cả tỉnh mạng của tất cả mọi người trong nhà sao?
“Ôi chao, đại tiểu thư, cô cũng thật có hiếu đấy. Con trông đứa con thứ hai nhà dì Thôi kìa, nó đi làm kiếm được rất nhiều tiền, mỗi tháng đưa cho mẹ nó hai nghìn Nhân dân tệ để tiêu vặt, còn thuê người đến nấu cơm theo giờ nữa. Đứa lớn nhà họ Long đối diện nữa, người ta tốt nghiệp cùng một trường với con, bây giờ thì sao? Chê nhà quá chật nên đã cho mẹ nó ba trảm nghìn Nhân dân tệ để mua nhà khác. Mẹ cũng chẳng hy vọng gì nhiều ở con, con còn quản việc của mẹ sao?”
Bì Bì không nói lời nào, cầm điện thoại lên đưa cho mẹ, “Mẹ, chi bằng bây giờ mẹ gọi điện thoại cho con cả nhà họ Long đối diện, nói với cô ta rằng mẹ muốn được làm mẹ của cô ta, hói xem cô ta có đồng ỷ cho mẹ ở chung nhà không? Nếu cô ta đồng ý, xin mẹ cứ tự nhiên”.
Giọng nói của mẹ Bì Bì bỗng chốc cao lên tận quãng tám, “Hả! Con cho rằng con kiếm được một ít tiền là có thể vênh váo phải không? Mẹ đã cần con phải nuôi chưa? Mẹ không tự nuôi nổi bản thân mình sao? Đã bảo con phải nhắm vào Gia Lân từ lâu rồi, phải nhắm vào Gia Lân, xem con bình thường cũng nhanh mồm nhanh miệng, cái thông minh nhanh trí chạy đi đâu cả rồi? Nếu như kết hôn với nó, thì có phải bây giờ được ăn sung mặc sướng, nhà cao cửa rộng không? Cứ cho là không lấy cậu ta nữa, thì cũng không cần phải xem cậu ta như kẻ thù như thế. Có thêm một người bạn là có thêm một cơ hội. Gia Lân là người tốt, không thành đôi thì vẫn còn tình cảm, sang nước ngoài rồi mà cậu ta vẫn nhớ tới con. Nói cho con biết, khoản tiền này không phải là của con, là của Gia Lân gửi cho mẹ đó”.
Sắc mặt Bì Bì ngay lập tức trắng bệch, “Gia Lân? Gia Lân còn gửi tiền cho mẹ?”.
“Mẹ thấy cậu ta viết thư cho con mà con không trả lời, nên mẹ đã viết lại cho cậu ta một bức thư, nói về tình hình gia đình mình. Nói thật với con, bố con không cho mẹ nói, căn nhà này của chúng ta ngày trước là tài sản thuộc quyền sở hữu quốc gia, bây giờ họ muốn chuyển nhượng lại cho cá nhân, mặc dù không phải để giao bán nhưng cũng cần phải nộp mấy chục nghìn Nhân dân tệ. Gia Lân ở nước ngoài, một Đô la Mỹ đã bằng bảy Nhân dân tệ rồi, khả năng của người ta hơn rất nhiều so với nhà mình…”
“Mẹ, mẹ đã nhận của cậu ấy bao nhiêu tiền?”
“Cũng không phải nhiều lắm, hai nghìn…”
“Đô la Mỹ?”
“Còn có thể là Nhân dân tệ sao?”
“Mẹ, mẹ có biết rằng cậu ấy cũng chỉ là một sinh viên không? Mẹ có biết cậu ấy cũng đang phải làm thêm không? Cậu ấy có gia đình riêng, có vợ rồi, bản thân cũng cần phải hiếu kính với bố mẹ mình nữa, cuộc sống bên nước ngoài khó khăn như vậy, mẹ than với cậu ấy khó khăn của nhà ai chứ? Mẹ muốn làm mẹ vợ đến mức đầu óc không tỉnh táo nữa à? Đưa tiền cho con, con gửi lại cho cậu ấy!”, cô không nhịn được cũng cất cao giọng.
Hai bàn tay của mẹ Bì Bì chìa ra, “Tiêu hết từ lâu rồi. Lần trước bố con nói rất nhiều người trúng lớn vì chơi cổ phiếu, ông ấy cũng muốn thử một chút, nên mẹ đã đưa cho ông ấy hơn một nửa số tiền. Ai mà biết được ông ấy lại đen đủi đến thế, bây giờ chẳng còn đồng nào cả”.
Nhìn sắc mặt Bì Bì mỗi lúc một đen, dường như đang vô cùng giận dữ, mẹ của Bì Bì cũng có chút sợ hãi, thở dài mấy hơi rồi nói nhỏ, “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ đi trả lại cái thẻ thẩm mỹ này, thế là được chứ gì? Con không cần phải vừa về đến nhà là đã lớn tiếng với mẹ như thế. Tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ của con, sinh con ra chẳng dễ dàng gì đâu!”.
Bì Bì cắn răng, nuốt một cục tức vào bụng, cuối cùng cô không muốn tính toán gì với mẹ nữa, “Con xin lỗi mẹ, vừa rồi con không phải. Thư Gia Lân gửi về ở đâu vậy? Cậu ấy còn nói gì nữa không?”.
“Cậu ta gửi về một tấm séc, bảo mẹ đừng cho con biết. Còn nói, cậu ta đã nói cho Điền Hân biết chuyện này rồi, cho nên bảo chúng ta cứ yên tâm mà dùng. Còn nói hồi nhỏ lúc nào cũng ăn cơm ở nhà ta, mẹ và bà con đều thương cậu ta, nên đây cứ coi như tấm lòng hiếu kính của cậu ta đối với mẹ và bà của con.”
Bì Bì ra khỏi phòng ngủ, cảm thấy lời nói của mẹ có gì đó không đáng tin, rồi lại quay đầu hỏi một câu, “Mẹ có chắc là cậu ấy chỉ gửi có hai nghìn không?”.
“Ừm… Ờ… Gửi hai lần, mỗi lần hai nghìn.”
Bì Bì tức đến nỗi không nói nên lời, liền chạy vào phòng tắm rửa mặt, rồi giận dữ ôm chăn ra ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Không biết vì sao cả đêm đó Bì Bì chỉ mơ thấy Hạ Lan Tịnh Đình. Mọi suy nghĩ của cô đều là hình ảnh của anh. Trong ánh trăng, bên khóm hoa, dưới bóng cây, mùi dương xỉ cứ vấn vít xung quanh. Lúc đầu cô nghĩ là Gia Lân, nhưng người đàn ông trong giấc mơ ấy luôn đeo kính râm, mặc chiếc áo sơ mi sợi đay mà chỉ mình Hạ Lan Tịnh Đình mới mặc.
Không phải Gia Lân, bởi vì cái thân thiết không hề ngại ngùng, không cần lý do này giữa cô và Gia Lân chưa bao giờ tồn tại.
Sáng sớm hôm sau, bà cô mua đồ ăn sáng về, Bì Bì liền hỏi về bài hát Cỏ ký sinh.
“Cỏ ký sinh gì?”
Cô hát cho bà nghe, “Rượu biệt ly bán đấng nam nhi. Thấy trà thơm vội vàng che mũi. Trách chợ sớm người qua kẻ lại. Lén liếc nhìn trang phục trắng đen. Trêu tùy tùng mong ước nổi trôi…”.
“Ồ, bài hát này sao?”, bà cô gật đầu, “Bà nhớ rồi. Hồi ba tuổi cháu thường hát bài này, đây không phải là bài hát cô giáo ở trường mầm non dạy cháu sao?”.
“Không phải… Không phải thế chứ?”
“Bà nghĩ là cháu học được ở trường mầm non đó. Cháu còn nhớ cô Điền dạy trường mầm non không? Cô ấy sống ở tầng ba tòa nhà trước mặt chúng ta. Con gái của cô ấy tên là Tiểu Khánh, chẳng phải là bạn thời tiểu học của cháu ư? Hôm qua đi chợ bà còn gặp cô Điền, người ta còn hỏi thăm cháu đấy.”
Bì Bì lập tức gọi điện thoại cho cô Điền.
“… Không, cô không hề dạy em bài hát này. Cô cũng chưa bao giờ nghe bài này cả”, cô Điền nói chắc chắn.
“Liệu em có nhớ nhầm không? Mười mấy năm trôi qua rồi còn gì.”
“Không thể. Năm cô dạy lớp em là năm đầu tiên cô tham gia công tác, nên cô rất nhiệt tình và dồn tâm huyết vào đó. Ấn tượng của cô về mỗi một em học sinh đều rất sâu sắc.”
“Vậy em… hồi còn bé em còn có chuyện gì kỳ lạ nữa không?”
“Để cô nghĩ xem…”, cô giáo nói, “Còn có một chuyện rất thú vị. Em còn nhớ Đào Gia Lân chứ?”.
“Vâng, em còn nhớ…”
“Hồi còn nhỏ hai em rất thân nhau. Chỉ có một lần em đặt biệt danh cho Gia Lân là Tiểu Hà Nam. Mẹ của Gia Lân là người Hà Nam, nên cậu ấy rất không thích em gọi như thế. Vì chuyện này mà cậu ấy còn đánh nhau với em, kết quả em đã đánh sưng môi cậu ấy. Mẹ của Gia Lân nghe nói đến chuyện này, cho rằng mẹ em có gì không hài lòng với bà ấy, bèn đến hỏi cô sự tình như thế nào. Khi lên lớp cô liền phê bình em, cô nói ‘Bì Bì, không được đặt biệt hiệu cho bạn, lần sau còn gọi bạn như thế là cô phạt đứng đó’. Em còn cãi lại cô, càng cãi càng hăng. Không còn cách nào khác, cô đành báo việc này cho mẹ em. Mẹ em dọa em rằng em còn gọi bạn như vậy nữa thì sẽ đưa em lên Cục Công an. Như thế em mới biết sợ và không gọi bạn như thế nữa.”
Tiểu Hà Nam… Bì Bì chỉ thấy đầu mình ong ong, một vài thứ trong lòng ầm ầm sụp đổ.
Trước khi đến cơ quan, Bì Bì vòng sang ngân hàng, đổi tiền tiết kiệm của mình thành bốn nghìn Đô la Mỹ, rồi gửi trả cho Gia Lân, đồng thởi gửi cho cậu một tin nhắn: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu”. Nhìn khoản tiền hơn hai mươi nghìn Nhân dân tệ trong thẻ tiết kiệm của mình biến mất chỉ trong khoảnh khắc, Bì Bì đau lòng đến nỗi không sao thở nổi, chỉ biết gào khóc trong lòng: “Của hồi môn của tôi!”.
Hơn một tháng sau đó, Bì Bì không hề gặp lại Hạ Lan Tịnh Đình.
Lúc đầu cô cho rằng Hạ Lan sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô. Nhưng sự thật đã chứng minh, lòng tự tôn của ngài Chủ tế không hề giống người bình thường. Mặc dù Bì Bì chỉ là một nhân vật nhỏ, song nhân vật nhỏ thì không có khí phách sao? Cho nên, Bì Bì cũng không gọi điện thoại cho anh.
Cứ như vậy, hai người chẳng ai nhượng bộ ai.
Nếu như bình thường, Bì Bì cũng chẳng giận dỗi gì. Con gái nhà nghèo nhiều điều phải muộn phiền, nên cũng chẳng có thời gian mà giận dỗi. Thế nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi của cô bỗng nhiên có thêm một “Tuệ Nhan” một cách vô căn cứ, cứ như thể cô đã là một người, còn là linh hồn của một người khác nữa. Bì Bì cảm thấy có chút ấm ức, đồng thời cũng mệt mỏi. Bỗng nhiên bờ vai cô như nặng thêm mấy cân, đi lại không thoải mái, như phải vác theo hai cái đầu vậy.
Quan trọng hơn là Bì Bì đã phải chịu một đả kích lớn.
Lùm xùm một hồi, hóa ra người Hạ Lan Tịnh Đình thích không phải Quan Bì Bì cô, mà là cô của một kiếp nào đó N năm trước, một người con gái có tên gọi Tuệ Nhan. Sự thân mật giữa hai người nhất thời bị giảm xuống. Hóa ra ánh mắt dịu dàng ấy không phải vì cô mà đa tình, đôi tay thon dài ấy không phải vì cô mà gợi cảm, trái tim trung trinh ấy cũng không phải một lòng một dạ vì cô.
Có lẽ giữa cô và Tuệ Nhan có một mối ân oán gì đó vẫn chưa giải được; có lẽ kiếp trước cô ấy và anh là một đôi tình nhân đầy trắc trở; cho dù giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, thì cô gái mang tên Tuệ Nhan này cũng chẳng liên quan gì tới Quan Bì Bì cô!
Nhưng không phải việc không liên quan đến mình thì mình sẵn sàng đặt sang một bên, nếu như ngài Chủ tế có khúc mắc gì chưa tháo gỡ được, Bì Bì rất sẵn lòng giúp đỡ anh. Thế nhưng cô cũng chẳng phải là siêu nhân gì, bản thân còn đang chìm trong nước sôi lửa bỏng của cuộc sống.
Nhà xưởng quốc doanh mà cả gia đình cô dựa vào đó để sinh sống hiện đang trong tình trạng ngừng sản xuất đến một nửa, mẹ cô đã bị buộc phải về hưu sớm, tiền lương hưu thì ít đến đáng thương. Trong xưởng đã có người không chịu được khổ cực mà tự sát khi phải ăn cải bắp hàng tháng trời. Bố cô ngày ngày đi làm việc vặt cho người ta, tiền lương vừa ít vừa không ổn định. Bà cô thì hoàn toàn không có thu nhập. Khi toàn xã hội đang bước vào thế kỷ Hai mươi mốt, cả gia đình Bì Bì lại đang quay về thời kỳ chiến tranh. Khi tất cả mọi người xung quanh đang hoa mắt bởi kinh tế hàng hóa, thì cả gia đình Bì Bì chỉ hận không thể thắt lưng buộc bụng, thực hiện chế độ bao cấp.
Bì Bì cảm thấy nhiệm vụ trước mắt là phải chăm chỉ làm việc, ra sức kiếm tiền, cứu vớt cơn khủng hoảng kinh tế của gia đình mình! Do vậy, cô rất cần nguyên khí! Chứ không phải là tiêu hao nguyên khí!
Thế nhưng cô đã không đi tìm Hạ Lan Tịnh Đình, Hạ Lan Tịnh Đình cũng chẳng tới tìm cô, Bì Bì không thể không đối mặt với một kết quả như sau: Hơn một tháng trời đầu cô không có tóc! “Không có” trong tuyệt vọng. Da đầu sáng bóng, không một gợn tóc, thậm chí đến con ruồi con nhặng đậu trên đó còn sợ trượt chân. Vệc đầu tiên cô làm mỗi ngày khi ngủ dậy chính là đưa tay sờ lên đầu mình, tìm kiếm vết tích của sự mọc tóc. Thế nhưng sờ mãi mà cô vẫn chẳng chạm phải sợ tóc nào. Bì Bì đành cắn răng mua một lọ dầu mọc tóc 101, ngày nào cũng bôi lên đầu nhưng cũng chẳng thấy hiệu quả. Cô lo lắng đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
Chẳng lẽ nguyên khí của ngài Chủ tế có chứa chất kịch độc? Khiến những sợi tóc mới mọc đều không thể sống nổi trên da đầu cô?
Đương nhiên đây cũng không phải là nỗi kích động lớn nhất đối với cô.
Thời hạn đăng ký thi nghiên cứu sinh ngày một đến gần. Muốn đăng ký thi cần phải có dấu của đơn vị công tác. Ngày trước cơ quan đều mắt nhắm mắt mở cho qua mà đóng dấu, nhưng lần này Chủ nhiệm Trương nhất định không chịu đóng dấu cho cô. Ông ta nói, những năm gần đây rất nhiều người chỉ vì cái danh nhà báo mà đăng ký thi nghiên cứu sinh, không chuyên tâm vào làm chức vụ của mình. Trong cơn giận dữ, Giám đốc Tòa soạn đã ra một quyết định mới: Yêu cầu tất cả những nhân viên muốn thi nghiên cứu sinh buộc phải tự chọn cho mình một con đường giữa học tập và làm việc. Nộp đơn nghỉ việc thì Tòa soạn sẽ đóng dấu cho, còn nếu không thì đừng mơ tưởng hão huyền nữa.
Bì Bì trùm chăn trong ký túc xá suy đi tính lại, tranh đấu tròn ba ngày, cuối cùng quyết định vò nát tờ đăng ký thi nghiên cứu sinh trong tay, vò đến nỗi tờ đơn sắp chảy ra thành nước, cuối cùng cô thở dài một tiếng, xé vụn nó rồi vứt vào thùng rác.
Chưa nói đến chuyện cô vốn không được đào tạo chuyên nghiệp nên khả năng thi đỗ sẽ là bao nhiêu, mà cứ cho là cô thi đỗ rồi, thì những ngày đi học không có lương, cô sẽ không có thu nhập trong ba năm liền. Gia đình đã nghèo túng như vậy, Bì Bì thật không dám mạo hiểm. “Người nghèo chí ngắn, khí thế chẳng còn” có lẽ là thế này đây! Bì Bì muốn khóc mà không có nước mắt, đành cắn răng, cất toàn bộ sách ôn tập vào trong một hộp giấy, rồi nhét xuống gầm giường, sau đó nhắm mắt làm ngơ.
Từ hôm đó, Bì Bì bỗng có thói quen mua xổ số. Một tuần cô mua một lần, sau đó cẩn thận so kết quả. Đúng thế, có lẽ sẽ có một ngày cô trúng lớn, tất cả những muộn phiền này sẽ được giải quyết.
Cô kể chuyện này cho Tiểu Cúc nghe, nghe xong Tiểu Cúc chỉ cười, “Bì Bì, cậu già mất rồi”.
“Tại sao?”
“Cậu bắt đầu tin rằng điều kỳ diệu có thể xảy ra.”
“Nhưng, cậu thấy rằng tớ có nên từ bỏ việc thi cử không?”, hai tay ôm đầu, Bì Bì buồn rầu nói.
“Không nên”, Tiểu Cúc trả lời rất nhanh.
Bì Bì ngẩn người một lúc, “Tại sao?”.
“Một ông cụ đã từng nói với tớ rằng, trên đời này có ba loại người: một số người có thể khiến sự việc xảy ra, một số người ngồi nhìn sự việc xảy ra mà một số người thấy kỳ lạ là sao sự việc lại xảy ra. Bì Bì, cậu không thể cứ ngồi nhìn sự việc xảy ra quanh mình mà không biết phải làm gì như tớ. Cậu phải cố gắng! Cậu phải tranh đấu!”
Bì Bì cảm thấy, thực ra Tiểu Cúc phải là một Triết gia mới đúng, nhất là khi cô ấy đánh giá về người khác. Nói câu đó, Tiểu Cúc vô cùng xúc động, đôi tay gầy không ngừng lắc người Bì Bì, như thể không phải cô ấy đang khuyên Bì Bì mà đang khuyên chính bản thân mình vậy.
“Nhưng, gia đình tớ thì làm thế nào? Bố tở nghỉ làm, mẹ tớ về hưu, không có chút tiền lương ít ỏi này của tớ thì cả gia đình sẽ sống rất chật vật.”
“Chúng ta tính toán một chút, một tháng gia đình cậu tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Tiền sinh sống hằng ngày ít nhất cũng phải hết hai nghìn Nhân dân tệ. Bố tớ và bà tớ đều không được khỏe lắm, ngộ nhỡ ốm đau gì thì không đủ đâu.”
“Hai nghìn Nhân dân tệ? Cậu làm thêm liền một lúc hai công việc là có thể kiếm được số tiền đó. Hay là cậu nghỉ việc ở Tòa soạn rồi đến chỗ tớ làm đi. Gần đây cửa hiệu McDonald’s cũng đang tuyển người. Kiểu gì tớ cũng lên được chức quản lý cửa hàng vào ban ngày. Làm hamburger mệt thì có mệt nhưng không cần dùng đến trí óc.”
“Nhưng mà như thế thì chẳng phải tớ sẽ không có thời gian ôn tập sao?”
“Ờ… thời gian này cậu cứ ở nhà ôn tập đi, sống qua ngày bằng tiền tiết kiệm của cậu là được rồi. Khi nào cậu thi xong, tớ sẽ nghĩ cách tìm cho cậu một chỗ làm.”
“Tiền tiết kiệm của tớ…”, Bì Bì bỗng giật mình, khổ sở nhìn bạn, “Bị bố tớ đầu tư vào việc mua cổ phiếu rồi…”.
Tiểu Cúc trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Còn mấy tháng nữa thì đến kỳ thi?”.
“Còn nửa năm nữa cơ.”
“Cậu có thể vay ai chút tiền không? Hoặc là cậu đến chỗ tớ làm thêm nửa ngày, qua được thời gian này rồi lại tính tiếp?”
“Vay tiền?... Ừm, hay là thôi đi, tớ thà đi làm thêm còn hơn.”
Bì Bì sợ nhất chuyện vay tiền, nhất là khi không có khả năng hoàn trả.
“Bì Bì, nhìn tớ này, khi lựa chọn hãy nghĩ tới những điều tốt đẹp”, thấy Bì Bì lại nhanh chóng cúi đầu, Tiểu Cúc liền giữ chặt vai cô, “Nghĩ mà xem, nếu như cậu trở thành một nhà báo đích thực, được làm công việc mà cậu mơ ước bấy lâu nay, thì thật là vui biết bao! Huống hồ cậu là người có khả năng. Lần thi trước chẳng phải cậu cũng qua được mức điểm sàn sao? Chẳng phải đã có vị giáo sư nói cậu rất có hy vọng ư? Cậu chỉ còn cách một bước chân nữa là chạm đến ước mơ của mình rồi, tại sao cậu lại định từ bỏ chứ?”.
Đúng vậy, vì sao lại muốn từ bỏ chứ? Không có tiền thì đi làm bánh hamburger! Cho dù là thi đỗ nghiên cứu sinh thì cũng có thể vừa học vừa làm! Bì Bì được khuyến khích, thời khắc quan trọng của đời người đã đến rồi, không biết do sợ hãi hay kích động, cô đột nhiên nước mắt lưng tròng.
Nhưng… quyết định lớn như thế này, cô nên cân nhắc kỹ. Đôi đồng tử của Bì Bì vụt sáng lên rồi lại nhanh chóng tối sầm xuống.
“Bì Bì, cậu nhất định phải xác định rõ đâu mới là điều cậu thực sự mong muốn! Cậu muốn làm cô thư ký bé nhỏ hay một nhà báo hoành tráng?”
“Một nhà báo đích thực”, cô nói.
“Vậy thì hạ quyết tâm nghỉ việc đi!”
Bì Bì đặt chai nước xuống, vụt chạy về phòng làm việc nhanh như chớp, sau đó mất hai phút đánh xong đơn xin thôi việc trên máy tính, rồi đi thẳng lên tầng ba nộp tận tay Chủ nhiệm Trương.
Cô không dám “cân nhắc kỹ”, bởi kết quả của cân nhắc kỹ chắc chắn là từ bỏ cuộc thi.
Cô thấp thỏm không yên ngồi trong phòng Tổng biên tập mấy tiếng đồng hồ. Gần hết giờ Chủ nhiệm Trương mới gọi cô lên nói chuyện, với ý đồ níu giữ cô lại, nhưng Bì Bì đã kiên quyết từ chối.
Sắc mặt của Chủ nhiệm đen lại, nửa động viên nửa uy hiếp, nói: “Tôi đã nói chuyện này với Giám đốc Tòa soạn rồi. Nếu như cô vẫn quyết định muốn thi nghiên cứu sinh thì chúng tôi sẽ tự động cho cô từ chức. Tiền lương được nhận đến cuối tháng này, Tiểu Quan…”, ông ta nhìn cô với cái nhìn sâu xa, “Cô cần suy nghĩ cho kỹ. Nếu như cô không thi đỗ nghiên cứu sinh, muốn quay về cơ quan làm việc, Tòa soạn cũng sẽ không còn chỗ cho cô nữa”.
Chỉ trong chớp mắt Bì Bì như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó gật mạnh, “Chủ nhiệm, tôi đã nghĩ kỹ rồi”.
Cuối cùng cô cũng lấy được tờ đơn đăng ký thi nghiên cứu sinh có dấu đỏ chót của Tòa soạn báo.
Thời kỳ vùi đầu vào ôn tập đã đến rồi!
Bất tri bất giác, ba tháng trôi đi nhanh chóng. Ban ngày Bì Bì tới làm thêm ở cửa hàng McDonald’s, buổi tối ở nhà ôn tập bài vở. Cuộc sống hằng ngày của cô còn có quy tắc hơn cả người già.
Sau khi nghỉ việc, đương nhiên cô không được ở trong ký túc xá của cơ quan nữa, ở nhà mặc dù thoải mái, nhưng phải chịu đựng những tiếng cằn nhằn và quở trách không bao giờ ngớt của mẹ. Mất đi công việc tốt và ổn định như thế, nguồn thu nhập của cô chẳng còn, sinh hoạt của gia đình lại khó khăn…
Mẹ Bì Bì vô cùng buồn bực trong lòng, mắng con đến nỗi thiếu chút nữa là cô muốn treo cổ tự vẫn. Bà sống chết không tin con gái mình nghỉ việc vì muốn thi nghiên cứu sinh, mà luôn cho rằng chắc chắn cô đã đắc tội gì với sếp nên mới bị Tòa báo đuổi việc. Thế nhưng mẹ thì vẫn cứ là mẹ, bắt đầu từ ngày Bì Bì nghỉ việc, bà không còn mua đồ trang sức hay những bộ quần áo đắt đỏ gì nữa, cũng không nhắc đến câu lạc bộ thẩm mỹ kia. Ngày ngày bà dậy sớm đi bộ hai quãng đường tới giúp bố cô trông coi sạp hàng bên vỉa hè, khiến ông có nhiều thời gian nhận thêm các công việc khác hơn.
Thấy sự thay đổi của mẹ, Bì Bì vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra con người cũng dễ dàng thay đổi đến vậy!
Bì Bì vẫn chưa gặp lại Hạ Lan Tịnh Đình.
Thật giống như những gì Tiểu Cúc nói, cho dù Bì Bì không thể ngăn chặn được một vài sự việc xảy ra, nhưng ít nhất cô cũng có thể khiến một vài sự việc không xảy ra.
Nếu như cô không gọi điện thoại, không đi gây chuyện với Hạ Lan Tịnh Đình, thì ngài Chủ tế cao ngạo ấy sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm cô.
Kết quả là đầu Bì Bì vẫn chẳng có lấy một sợi tóc. Hằng ngày cô không thể không đi làm cùng bộ tóc giả. Bộ tóc giả này do Bội Bội tặng cô, là hàng cao cấp, có thể chải vuốt theo những kiểu tóc mình muốn, đội lên đầu rất thuận tiện. Mùa đông cũng sắp đến rồi, thời tiết ngày càng lạnh hơn, Bì Bì đã quen với việc đội tóc giả, dường như cô dần quên mất chuyện mình rụng hết tóc.
Ngày cuối cùng của tháng Mười, một nữ nhà báo trong Tòa soạn tổ chức sinh nhật, mời đồng nghiệp đến sàn nhảy disco lớn nhất trong thành phố này khiêu vũ. Trước khi nghỉ việc, Bì Bì cũng khá thân thiết với cô nhà báo ấy, nên cô ấy đã gọi điện mời Bì Bì đến dự. Khi đó, việc ôn tập của Bì Bì cũng đã qua thời kỳ gay cấn. Dù sao cũng là lần thứ hai tham gia cuộc thi, những thứ cần học thuộc thì đã thuộc rồi, cô cũng đã làm mười mấy cuốn đề ôn thi Tiếng Anh và Chính trị, lớp luyện thi cũng đã kết thúc. Cô cảm thấy rất mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, tấm thịnh tình của đồng nghiệp thật khó chối từ, nên cô đã nhận lời tham dự buổi sinh nhật đó.
Vũ trường này có tên gọi “Long Thành”, vé vào cửa rất đắt. Ngày trước Bì Bì cũng đến đây mấy lần, đều là Bội Bội đưa đến chơi. Sàn nhảy trên tầng hai rộng hơn bảy trăm mét vuông, âm thanh đinh tai nhức óc, muôn vàn ánh đèn biến đổi không ngừng, mười mấy cô gái múa mẫu đang say sưa với điệu nhảy chính giữa sàn. Những người bên dưới tay múa chân nhảy, như mê như say, chìm đắm vào thứ âm nhạc cuồng dã như hít phải một thứ gây nghiện vậy.
Nhảy chưa được một tiếng đồng hồ, Bì Bì đã cảm thấy mệt. Cô bèn chạy vào phòng vệ sinh, bỏ bộ tóc giả xuống, lau mồ hôi. Mặc dù trong vũ trường có hệ thống thông gió hiện đại, nhưng mấy trăm người mải mê khiêu vũ mồ hôi như mưa cùng hít thở, hàm lượng các-bon đi-ô-xít vẫn rất cao. Cô cảm thấy khát nước, liền mất hứng đi xuống tiệm cà phê ở tầng một. Cô mua một cốc nước ép hoa quả rồi tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống, bất chợt thấy một cô nàng cách đó không xa đang tiến lại gần mình, chào hỏi: “Bì Bì?”.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp, dáng người hoạt bát, trang điểm thời thượng. Bì Bì nhìn cô ta một lúc lâu mà vẫn không nhận ra là ai, có chút gượng gạo, “Xin hỏi cô là…”.
“Tô My.”
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, Bì Bì cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này rồi, nhưng tên thì chắc chắn lần đầu tiên cô nghe thấy.
“Tối hôm đó, tại buổi party bên hồ Quan Âm, em còn nhớ không?”
Bì Bì nhớ ra mỉm cười, “Đúng đúng đúng, chị là A My. Thật xin lỗi… em không biết chị họ Tô”.
“Chị ngồi đây có phiền gì không? Hình như em không tới cùng Hạ Lan?”, cô ta cười hỏi, điệu bộ vô cùng quyến rũ.
“Không sao. Chị ngồi đi, ngồi đi. Em đang muốn tìm ai đó trò chuyện đây”, Bì Bì nhiệt tình mời cô gái đối diện.
Tô My nhấp một ngụm rượu nho, hỏi: “Hôm đó xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao hai người vừa vào rừng dâu đã vội rời đi rồi?”.
“Ừm… xảy ra chút chuyện, không thể không rời đi trước”, xét về thân phận của Hạ Lan Tịnh Đình trong tộc hồ ly, Bì Bì không muốn tạo ra nhiều tin đồn cho anh, nên cô rất thận trọng trong việc trả lời.
Tô My cúi đầu uống rượu, rất biết điều, không hỏi tiếp nữa.
Bì Bì đành hỏi lại cô ta: “Còn chị thì sao? Tối hôm đó chơi thế nào? Vui chứ?”.
“Rất vui vẻ”, cô ta cười, “Vì thế vừa nhìn thấy em, chị đã vội đến cảm ơn rồi. Hy ọng tối hôm đó không làm khó cho em. Trông có vẻ như em và Hạ Lan Tịnh Đình quen nhau chưa lâu”.
“Đúng vậy”, Bì Bì than một tiếng yếu ớt, tâm sự trong lòng cô đã bị nhìn ra.
“Sao thế? Không vui à?”, Tô My mẫn cảm nhận ra nỗi phiền muộn phiền trong cô, “Nói cho chị nghe xem, chị lớn tuổi hơn em, có lẽ có thể tìm cách giải quyết giúp em đó”.
Bốn tháng trời không có tin tức gì của Hạ Lan Tịnh Đình, nếu nói trong lòng không nhớ mong gì là không thể. Dường như đêm nào Bì Bì cũng mơ thấy anh, đồng thời lần nào cũng là… mộng xuân. Nhưng, người và yêu khác biệt, thực sự cô không thể chấp nhận được… thói quen ăn uống của anh.
“Ừm…”, Bì Bì do dự một lúc, rồi thử thăm dò, “Chị My My này, chị có biết chuyện về Tuệ Nhan không? Chuyện của Hạ Lan và Tuệ Nhan ấy?”.
“Em muốn nói về Thẩm Tuệ Nhan ư?”
Chương 32
Trận chiến kéo dài
Đôi mắt Bì Bì sáng lên, liên tục gật đầu: “Đúng thế”.
“Đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm về trước rồi”, hàng mi của Tô My rất dài, chớp chớp hệt như búp bê vậy. Bì Bì nghi hoặc đó là mi giả, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra là thật.
“Bao nhiêu năm rồi?”
“Khoảng chín trăm năm trước.”
Chín trăm năm? Như vậy có lâu quá không? Vốn dĩ Bì Bì cảm thấy bản thân và Tuệ Nhan ít nhiều cũng có phần gần gũi, nhưng bấm đầu ngón tay tính toán, Tuệ Nhan là nhân vật thời Tống mất rồi. Con gái nhà Tống, cô chỉ biết một người tên là Lý Thanh Chiêu mà thôi. Còn nhớ trong tiết học đó, thầy giáo dùng máy chiếu cho cả lớp xem ảnh của cô ấy. Đó là một phụ nữ trung niên với dáng hình thanh tú. Bì Bì lắc đầu, hình ảnh phụ nữ trung niên lập tức biến thành bộ xương khô với mái tóc trắng xóa.
Người như vậy liệu có phải là Tuệ Nhan không?
Cô còn đang tưởng tượng xem dáng hình Tuệ Nhan như thế nào, thì Tô My lại nói, “Em có biết Trận chiến kéo dài không?”.
Cô lắc đầu, chẳng biết chút gì.
“Không trách được, số năm tu hành của em quá ngắn ngủi, chuyện này kể ra dài lắm”, dứt lời, Tô My vô thức liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Đợi một chút, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nhé”, Bì Bì vồn vã chạy đến bên quầy lễ tân mua cho Tô My một ly rượu và một miếng bánh ga tô, “Chị My My, chị cứ nói từ từ, kể tỉ mỉ một chút nhé”.
Cô ta đưa bánh ga tô lên cắn một miếng, “Cô bé này, hóa ra muốn tìm hiểu về quá khứ của người yêu hả?”.
“Chắc không phải là điều cơ mật trong tộc đấy chứ?”
“Chuyện này không phải là ai cũng biết, nhưng những người đã tu luyện trên năm trăm năm như bọn chị thì chắc chắn sẽ biết”, Tô My nâng rượu lên, khẽ khàng lắc, đá trong ly rượu Whisky màu mật ong từ từ tan ra. Cô ta uống một ngụm nhỏ, dấu son môi màu đỏ tươi lưu lại trên miệng ly, “Mẹ của Hạ Lan không phải hồ ly, điều này em đã nghe nói đến chưa?”.
“Nghe nói rồi.”
“Người và hồ ly khác nhau, không thể kết hôn với nhau nên vừa sinh ra cơ thể của Hạ Lan đã rất yếu, thậm chí hai mắt còn không nhìn thấy ánh sáng. Theo như quy định của tộc, sau khi sinh ra, những hồ ly không khỏe mạnh sẽ lập tức bị vứt đến một vùng hoa vu, mặc cho tự sinh tự diệt.”
Bì Bì nín lặng, “Hả? Tàn nhẫn vậy sao?”.
“Chuyện này rất bình thường mà. Sinh tồn trong cuộc sống hoang dã vô cùng gian nan, nếu như anh ấy không thể tự săn mồi, thì chẳng ai có thể chăm sóc cho anh ấy được cả. Trước khi tu tiên, tỉ lệ tử vong bình quân mỗi năm của hồ ly trong giới tự nhiên đạt đến tận sáu mươi lăm phần trăm. Những thứ khác không nói, chỉ nói đến mỗi năm số hồ ly chết do bị ô tô đâm đã lên tới hơn một trăm nghìn con rồi. Hồ ly khỏe mạnh còn chưa chắc giữ được mạng sống, huống hồ là hồ ly tàn tật.”
Bì Bì chưa từng nhìn thấy hồ ly chết, nhưng tháng Giêng này, những động vật nhỏ bé bị ô tô đâm chết bên đường thì quả thật là đâu đâu cũng thấy.
Nghĩ như vậy, Bì Bì bỗng thấy vô cùng đồng cảm, “Ồ, là như vậy à!”.
“Thế nhưng Hạ Lan là con trai duy nhất của thủ lĩnh. Trong kiếp sống tu hành quang năm cô đơn lẻ bóng của mình, bố của Hạ Lan – bọn chị gọi ông ấy là ngài Thanh Mộc – đã vô cùng vui mừng khi chào đón giọt máu của mình. Hạ Lan lớn lên bên cạnh ông ấy, hưởng thụ thời kỳ bú sữa dài đằng đẵng. Thời gian này việc kiếm ăn đều do bố của Hạ Lan lệnh cho người khác hoàn thành. Yêu càng nhiều thì đòi hỏi càng cao. Ông ấy luôn có chút không hài lòng về đứa con này của mình, cảm thấy sức khỏe cũng như năng lực của con không được trọn vẹn, không thể nào tiếp quản được địa vị cao quý của mình…”
Cô ta ngừng lại một chút, thấy Bì Bì hai tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào mình, vô cùng chăm chú lắng nghe, liền mỉm cười, nói tiếp: “Cho nên Hạ Lan bắt đầu tu hành sớm hơn bất cứ hồ ly nào từ trước tới nay. Anh ấy rất cố gắng và chuyên tâm tu luyện, công lực tăng lên rất nhanh. Đồng thời bố anh ấy cũng sai người đến nhân gian săn mồi cho anh ấy, cung cấp cho anh ấy tất cả những nguyên liệu cần cho việc tu luyện. Thông thường bọn chị phải tu luyện năm mươi năm mới đạt được hình người một cách sơ bộ. Thế nhưng Hạ Lan chỉ tu luyện có mười bảy năm đã trở thành một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, có dáng dấp hoạt bát nhanh nhẹn. Anh ấy có thể không cần bố làm thay mọi việc nữa, liền bắt đầu thực hiện cuộc săn mồi đầu tiên từ khi chào đời đến lúc đó”.
“Chị My My, săn mồi mà chị nói là để chỉ…”, để làm rõ cho sự nghi hoặc trong lòng, Bì Bì chỉ vào lá gan của mình.
“Đương nhiên rồi”, Tô My gật đầu, “Ý nghĩa của lần hành động này rất lớn. Bởi vì mười bảy năm đầu tu hành là một ngưỡng cửa, nên tất cả nguyên khí có được trong mười bảy năm này quyết định đến nội công và tốc độ tu luyện của anh ấy về sau. Đối với Hạ Lan Tịnh Đình, năm đó vừa hay là một năm dương, nếu như trong cùng năm ấy, Hạ Lan gặp được người con gái nhân gian có bát tự thuần dương, đồng thời khiến cô ấy yêu mình, như vậy, trong một ngày nào đó bát tự thuần dương ăn lá gan của cô ấy thì sẽ vô cùng có lợi cho việc tu hành của anh. Cụ thể là, phần lớn khả năng sẽ giúp anh lấy lại được ánh sáng. Cơ hội này cả đời anh ấy chỉ có được một lần mà thôi”.
Trái tim Bì Bì bắt đầu đập thình thịch.
“Cho nên sự quan tâm của ngài Thanh Mộc đối với việc này dường như đã đến mức cố chấp. Ông ấy đích thân ra tay tìm kiếm mục tiêu, cuối cùng vào một ngày ông ấy cũng vi mừng nói với Hạ Lan rằng mình đã chọn được con gái của một vị tướng quân, tên là Tuệ Nhan. Vào buổi tối ngày Mười lăm tháng Giêng, cô ấy sẽ đến xem hội đèn lồng ngày tết Nguyên Tiêu. Nghe được tin đó, Hạ Lan liền đến tham gia hội đèn lồng. Với sự cuốn hút của mình, tất nhiên anh ấy sẽ đánh đâu thắng đó. Nghe những người đi cùng anh ấy hôm đó kể, cô gái kia vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình với anh ấy. Hai người họ nhanh chóng rơi vào bể tình. Thời gian đó, Hạ Lan không những lần lữa ra tay, mà còn rất ít khi về nhà, thậm chí tránh cả gặp mặt bố của mình. Ngài Thanh Mộc đã phái người đến giục mấy lần, nhưng anh ấy đều cố ý trì hoãn với lý do thời cơ chưa thích hợp. Thấy ngày bát tự thuần dương mỗi lúc một đến gần, mà anh ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì, bố của anh ấy liền đưa ra thông điệp cuối cùng, nói rằng sẽ đích thân đến tìm con trai. Kết quả là, vừa nghe thấy tin ấy, Hạ Lan bèn đưa cô gái tên Thẩm Tuệ Nhan kia chạy trốn suốt mấy đêm liền.”
“Hạ Lan rất thông minh, đi đến đâu cũng xóa sạch vết tích của mình. Thế nhưng núi có cao bao nhiêu cũng không qua được ánh mặt trời, ba ngày sau, anh ấy vẫn bị người của bố phái đi tìm thấy. Hai người họ đều bị áp giải về. Nghe người ta nói, Hạ Lan đã từng đau khổ cầu xin bố mình tha cho Tuệ Nhan, anh ấy nguyện cả đời không nhìn thấy ánh sáng. Thế nhưng tất cả những điều đó đều bị ngài Thanh Mộc coi là biểu hiện của sự yếu đuối. Ông ấy vốn căm thù đến tận xương tủy những ai có trái tim lương thiện, dễ mềm lòng, cho nên càng nghĩ ông ấy càng tức giận. Vào cái ngày bát tự thuần dương đó, ngài Thanh Mộc đã đích thân chủ trì nghi thức cúng lễ. Mọi nghi thức hoàn thành, trước mặt Hạ Lan cùng toàn thể các trưởng lão trong tộc, ông ấy đã moi lá gan vẫn còn đang sống của cô gái họ Thẩm ra, sau đó lệnh cho Hạ Lan lập tức nuốt vào, để chứng minh anh ấy là một người kế vị hoàn toàn đạt yêu cầu. Nghe những người có mặt ở đó kể lại, cô gái kia quả không hổ là hậu duệ của nhà tướng quân, cả quá trình cô ấy không kêu lấy một tiếng. Cô ấy đau đớn một lúc lâu sau đó mới ngừng thở. Thậm chí cô ấy còn nói, nếu làm như vậy có thể chữa khỏi mắt cho Hạ Lan, cô ấy rất bằng lòng.
Mu bàn tay lạnh ngắt, Bì Bì bỗng phát hiện ra mình đã rơi lệ, đồng thời lá gan cũng lâm râm đau. Cô cảm thấy cơn lạnh giá như tràn lên từ tận đáy lòng, hỏi giọng run rẩy, “Vậy… cuối cùng Hạ Lan có ăn không?”.
“Không”, nhìn dấu lệ còn vương trên khóe mắt Bì Bì, Tô My tiếp tục nói, “Anh ấy không những kiên quyết không ăn, mà còn yêu cầu bố lập tức giết mình đi trước mặt tất cả mọi người. Nếu không đời này kiếp này, chỉ cần anh ấy còn sống thì nhất định sẽ trả thù cho Tuệ Nhan. Nghe thấy câu này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy kỳ quặc. Bởi vì tính cách của Hạ Lan hoàn toàn khác so với bố mình. Anh ấy vốn có tiếng là ôn hòa lương thiện và kính trên nhường dưới, không đến thời khắc mấu chốt thì không bao giờ mạnh miệng. Mọi người trong tộc hễ có chuyện gì khó là lại muốn đến tìm anh ấy để tìm cách tháo gỡ. Đột nhiên anh ấy buông những lời tuyệt tình như vậy với bố mình, lật mặt không nhận người, các nguyên lão đều vô cùng kinh ngạc, cho rằng đây chính là kẻ ngỗ ngược nhất từ trước tới nay. Rất nhiều người nói, Hạ Lan có thể dễ dàng rơi vào mớ tình cảm hoang đường của loài người như vậy là do vấn đề về huyết thống, anh ấy hoàn toàn không xứng được lãnh đạo toàn tộc. Đương nhiên ngài Thanh Mộc giận đến mức không thể kiềm chế được, cuối cùng lại hạ lệnh lưu đày anh ấy. Cho nên hơn hai trăm năm bố con họ không hề gặp mặt nhau. Khi gặp lại nhau, Hạ Lan đã có thế lực lớn mạnh, phe cánh dày đặc ở phương Nam. Do đó mới có cuộc chiến kéo dài suốt ba năm”.
“Cuộc chiến kéo dài? Có phải cũng giống như các cuộc chiến tranh của con người đó không?”, Bì Bì hỏi, “Thời gian tu hành của Hạ Lan ngắn như thế, sao có thể thắng được bố mình chứ?”.
“Cuộc chiến mà chúng ta nói tới ở đây không phải là hàng ngàn hàng vạn người vác vũ khí xông đến lấy mạng nhau trên chiến trường. Trong tộc hồ ly, chiến tranh chỉ là cuộc đối đầu giữa các thủ lĩnh mà thôi. Ví dụ như, nếu bộ tộc A muốn tấn công bộ tộc B, chỉ cần thủ lĩnh của hai bộ tộc này khiêu chiến với nhau là được. Bên nào thắng có thể thống trị bộ tộc của bên thua. Chính vì vậy, thủ lĩnh của bọn chị không cần phải đi kiếm ăn, mà luôn được thưởng thức những thứ ngon nhất. Cho dù toàn bộ người của tộc sắp chết đói đến nơi, thì miếng ăn cuối cùng cũng phải dành cho người đứng đầu. Nhiệm vụ lớn nhất của thủ lĩnh chính là tiếp nhận sự khiêu chiến của kẻ khác, đánh bại đối phương, bảo vệ sự an toàn và địa bàn của tộc mình. Đó chính là chiến tranh về mặt ý nghĩa của bọn chị.”
“Thế nhưng chẳng phải Hạ Lan đã bị đi lưu đày sao? Như thế chắc chắn địa vị của anh ấy trong tộc cũng chẳng còn nữa chứ? Anh ấy dựa vào cái gì mà hiệu triệu được mọi người đây?”, Bì Bì hỏi.
“Hạ Lan sinh ra chưa được bao lâu, ngài Thanh Mộc liền thông báo với tất cả mọi người, tuyên bố người kế thừa địa vị của mình. Đó là một lời thề với trời đất, nếu dám thay đổi sẽ bị trời phạt. Ngoài ra, ngôi vị chủ tế tồn tại suốt đời, không thể thay đổi được”, Tô My uống một hớp rượu, tiếp tục nói, “Vào năm cuối cùng của cuộc chiến, sự đối đầu giữa hai bố con họ đã trở nên vô cùng quyết liệt. Thực ra đại đa số thời gian Hạ Lan bị đẩy đến tình thế không thuận lợi. Anh ấy bị sát thủ dưới trướng bố mình đuổi bắt phải trốn chạy khắp nơi, bị thương không biết bao nhiêu lần, mấy lần tưởng chừng như không thể sống nổi nữa. Trong lần chém giết cuối cùng, Hạ Lan đã lẻn vào đột kích huyệt động của bố mình lúc ban đêm. Ngài Thanh Mộc bị thương nặng, rồi bị anh ấy uy hiếp. Nhưng hình như Hạ Lan cũng có nhược điểm gì đó bị bố anh ấy nắm được. Sau ba ngày, hai bố con họ đã đi đến một thỏa thuận: Hai người phân ra thống trị ở hai miền Nam Bắc. Ba mươi độ vĩ Bắc về phương Bắc là địa bàn của ngài Thanh Mộc; còn ba mươi độ vĩ Bắc về phương Nam là địa bàn của Hạ Lan. Ngài Thanh Mộc vẫn giữ nguyên tất cả quyền lợi trên những việc quan trọng cũng như quyền thừa kế đã định từ trước của Hạ Lan trong tộc mình”.
“Vậy thì”, Bì Bì hỏi, “Bố con họ không còn gặp nhau nữa, không còn nói chuyện với nhau nữa sao?”, Bì Bì thấy cuộc chiến trong tộc hồ ly cũng thật thảm khốc. Đồng thời lại là con đánh bố, vừa chiếm địa bàn vừa đánh lén bố, còn chia ra phạm vi thế lực của mình, đây chẳng phải là xã hội đen sao? Như vậy chẳng phải giống với các bang phái xã hội đen ở Thượng Hải sao?
“Không, mấy trăm năm nay họ không gặp nhau”, Tô My ngắm những móng tay vô cùng diễm lệ của mình, “Nghe nói, ngài Thanh Mộc đã hoàn toàn thất vọng về Hạ Lan, thù hận của họ đã lên đến mức như nước với lửa, căm ghét lẫn nhau. Sau cuộc chiến, ngài Thanh Mộc đã ra sức nâng đỡ cho môn đệ tâm đắc của mình là Triệu Tùng, cố ý thiết lập nên chức Tả chủ tế cho anh ta, còn ban cho anh ta không ít quyền lực, hòng chống lại Hạ Lan”.
Bì Bì cúi đầu suy nghĩ, một hồi lâu cũng không lên tiếng, chính trị trong tộc hồ ly cũng thật phức tạp, dường như còn giống với lịch sử bao đời của nhân loại, một nhân vật nhỏ bé như cô nhất thời khó có thể hiểu rõ được.
Tô My cân nhắc nhìn cô, một lúc sau đột nhiên hỏi, “Bì Bì, em đến từ vùng núi nào thế?”.
“Em… em chính là người bản địa.”
“Không phải chứ?”, Tô My chau mày, “Ba mươi độ vĩ Bắc về phương Nam chỉ có hồ tiên, không có hồ ly”.
Bì Bì đành thành thật thừa nhận, “Em không phải là hồ ly”.
“Em…”, Tô My mồm chữ O, dường như không dám tin vào tai mình, “Em không phải là hồ ly?”.
“Không phải.”
“Thế nhưng Hạ Lan đã nói cho em biết thân phận thật sự của mình rồi?”
“Đúng thế… Anh ấy không nên nói cho em biết sao?”
Nhìn khuôn mặt Bì Bì, thần sắc Tô My bỗng trở nên kỳ quái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Em nghĩ anh ấy muốn lá gan của em”, Bì Bì nói, “Bát tự của em thuần dương”.
Tô My bắt đầu thu dọn chiếc túi của mình, vừa thu dọn vừa cười chế giễu, “Xem ra Hạ Lan đã che giấu thân phận của em rất tốt, dựa vào mùi thật sự không thể nhận ra nổi”.
“Anh ấy rất thẳng thắn với em, anh ấy chưa từng giấu em bất cứ điều gì”, nhận ra Tô My có chút bất an, Bì Bì vội vàng an ủi, “Hơn nữa, nếu như không may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em cũng rất bằng lòng hiến dâng lá gan của mình cho anh ấy”.
Khuôn mặt Tô My càng trở nên gượng gạo hơn, úp úp mở mở một hồi, “Những điều chị vừa nói… em hãy xem như tin đồn nhé. Thực ra việc của Hạ Lan bọn chị biết được rất ít. Ngoài cuộc chiến trấn động một thời đó ra, hầu như bọn chị chẳng biết gì về anh ấy cả”, nghĩ một lát, cô ta lại nói, “Thế nhưng chị không tin là anh ấy muốn bất cứ thứ gì trên người em đâu”.
“Thật ư?”, Bì Bì cau mày.
Tô My đứng dậy, với lấy chiếc khăn choàng màu tím đang vắt trên lưng ghế tựa, khoác vào người. Suýt chút nữa Bì Bì choáng váng đến muốn ngất đi bởi hương thơm trên cơ thể cô ta. Tô My uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, cười mà như không, nói: “Ngài Chủ tế chưa từng bắt ép bất cứ người nào. Cho dù anh ấy có tình cảm với ai, thì người được anh ấy để mắt đến đều cảm thấy rất vinh hạnh, cho dù có phải chết hàng ngàn lần cũng không bao giờ hối hận, huống hồ chỉ là một lá gan chẳng quan trọng gì?”.
Sắc mặt Bì Bì tối sầm, không ngăn nổi từng cơn thình thịch nơi trái tim mình, vị đại tiên ăn thịt người này có sức quyến rũ như vậy sao? Không cảm thấy…
“Chị My My, cho em hỏi một câu cuối cùng”, Bì Bì đứng dậy đi theo cô gái xinh đẹp đó, “Chị có thể cho em số điện thoại di động của chị không?”.