Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 21+22




Spoiler Chương 21

Đường Chu Tước

Ánh đèn mờ ảo rọi xuống con đường lát đá. Rẽ vào con đường nhỏ, bầu không khí bất chợt trở nên lạnh hơn, chỉ còn vọng lại tiếng bước chân của hai người.

Không hiểu vì sao, khi biết tin Hạ Lan Tịnh Đình là người viết ca khúc Đường Chu Tước, Bì Bì bỗng thấy có chút thất vọng. Lúc đầu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chỉ trong phút chốc những câu hỏi đó đều bị cô nuốt vào trong bụng. Cảm giác này giống như bạn rất yêu thích một cuốn sách, vì thế yêu thích luôn cả người viết ra nó, rồi đột nhiên anh ta lại nói với bạn rằng cuốn sách đó không phải do anh ta viết.

Bì Bì yêu thích A Quy chính bởi ca khúc mang tên Đường Chu Tướci ấy, sau đó trở thành fan ruột của anh. Cô đã từng làm tất cả những việc mà một fan ruột thường làm: sưu tập CD, sưu tập poster, sưu tập tin tức và ảnh của anh, biết ngày sinh của anh, biết khẩu vị của anh, biết anh thích nhất màu gì và bộ phim nào. Thực ra A Quy không phải thuộc hạng trai đẹp một cách kinh điển. Trừ khuôn mặt gợi cảm và giọng hát say đắm lòng người ra, dáng hình anh hơi thấp bé, tính khí như một cậu học sinh. Nhưng anh lại sở hữu một đôi mắt u buồn đa tình, tình yêu của Bì Bì đối với A Quy cũng giống như dòng nước mùa xuân đưa tình cùng dãy núi phía xa vậy, cứ chảy mãi không ngừng.

Nữ ca sĩ yêu thích cô cũng đã đổi rất nhiều, Lâm Ức Liên, Lam Tâm My, Điền Chấn, cho đến bây giờ là Vương Phi, nhưng nam ca sĩ thì chỉ có một mà thôi, chưa hề thay đổi. Cho nên vừa nghe nói Đường Chu Tước không phải do A Quy viết, tình cảm Bì Bì dành cho nam ca sĩ này dường như tan biến chỉ trong phút chốc, có cái gì đó gần giống như là thất tình.

Cả dọc đường cô không sao lấy lại được tinh thần để trò chuyện, chỉ im lặng nắm tay Hạ Lan Tịnh Đình bước về phía trước. Cô không dám đi nhanh quá, dù sao Hạ Lan Tịnh Đình cũng chẳng nhìn thấy gì, mà chỉ mù quáng đi theo cô mà thôi.

Bước đi một lúc, cô thấy mình không thể nhẫn nại thêm được nữa. Cô cẩn thận chọn con đường vòng bằng phẳng, không có bất cứ mương máng kênh rạch gì, tránh xa khu chợ đêm với vô số những hàng rong và dòng người qua lại như mắc cửi. Kết quả là sau mấy lần rẽ, hình như cô đã bị lạc đường, bước chân dần chậm lại, ngó Đông nhìn Tây, tìm biển chỉ dẫn. Lúc này Hạ Lan Tịnh Đình mới lên tiếng, “Rẽ về bên phải, đi ra ngoài là con đường cửa Đông”.

Bì Bì nhất thời dừng bước, “Sao anh biết được? Anh có thể nhìn thấy sao?”.

“Đường cửa Đông có một quán thịt bò vô cùng sạch sẽ, mùi hương ở bên phải cách đây không xa.”

“Trong thành phố này ít nhất phải có tới một trăm cửa hàng bán thịt bò sạch ấy chứ.”

“Đó là quán nằm trên đường cửa Đông, tôi chắc chắn.”

Khứu giác của Hạ Lan Tịnh Đình thuộc mức siêu phàm, cô đương nhiên tin tưởng anh, bèn kéo anh rẽ về bên phải, bước vào một con ngõ nhỏ tối om. Bên trái là đường cái, bên phải là những tòa nhà văn phòng lớn vô cùng yên tĩnh, phía sau hình như là khu chung cư, Bì Bì bỗng nghe thấy vài tiếng chó sủa.

“Ở đây có chó”, Bì Bì véo nhẹ vào tay anh.

“Chúng bị xích rồi.”

“Lũ chó này thật thông minh, xa như vậy mà cũng có thể ngửi thấy anh.”

“…”, Hạ Lan Tịnh Đình quay người nhìn cô, mặt lạnh như sắt. Bì Bì nhanh chóng im miệng.

Đi thêm vài bước, cuối cùng cô không nhịn được bèn hỏi, “Ca khúc Đường Chu Tước ấy đúng là do anh sáng tác à?”.

“Ừm.”

“Nhạc cũng là do anh viết?”

“Ừm.”

“Anh biết chơi rất nhiều nhạc cụ ư?”, sợ anh cho rằng mình lắm điều, Bì Bì lại nói, “Tôi chẳng biết chơi loại nhạc cụ nào cả, nhưng tôi rất yêu thích âm nhạc, đặc biệt là dòng nhạc đang thịnh hành”.

“Tôi đã từng thích âm nhạc”, cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.

“Vậy anh có biết chơi đàn tranh không? Cái loại mà có bảy dây ấy?”, đột nhiên Bì Bì nhớ lại thời học lớp Mười, có một lần vào giờ biểu diễn văn nghệ, Uông Huyên đã mặc trang phục thời cổ chơi đàn tranh, dáng vẻ tao nhã xinh đẹp ấy khiến cho toàn bộ các bạn nữ trong lớp đều phải ngưỡng mộ. Bì Bì liền về nhà làm loạn lên rằng mình cũng muốn học đánh đàn tranh, bà cô đành đưa cô đến tìm một giáo viên, nhưng hỏi ra một tiếng đồng hồ hết một trăm Nhân dân tệ tiền học phí, chưa kể đến tiền để mua đàn. Không cần bà phải gợi ý, Bì Bì đã tự động từ bỏ ước mơ.

“Đó là cổ cầm. Đàn tranh thông thường có mười hai dây, đàn sắt có hai mươi lăm dây.”

“Vì sao anh lại viết nên ca khúc buồn thương như vậy? Anh có chuyện gì thương tâm ư?”

“Cô gái, cô đang tìm hiểu về quá khứ của tôi sao?”

“Ừm, nói ra tôi có thể cho anh lời khuyên thích hợp”, cô quay đầu lại, hiếu kỳ nhìn anh.

Phản ứng của anh có chút kỳ lạ, quay đầu đi, tránh ánh nhìn của cô.

Rõ ràng đây không phải là chủ đề anh yêu thích, bèn không đáp tiếng nào.

“Tộc hồ ly các anh… ừm… có hẹn hò yêu đương giống như con người không?”, càng thần bí càng muốn đoán, Bì Bì càng có hứng thú với chuyện của anh.

“Có chứ”, anh nói, “Bây giờ chính là mùa đấy”.

“Ý anh nói là Mating Season (mùa giao phối) sao?”, ngại nói tiếng Trung, thiếu chút nữa Bì Bì sặc tiếng cười trong cổ họng.

Anh nhìn cô, nói: “Đúng thế. Chuyện này đáng cười lắm à?”.

“Cũng không phải…”, Bì Bì khó xử.

“Con người cũng có thời kỳ phát dục, nhưng chỉ vì yêu cầu của văn hóa, nên sẽ bị kiềm chế trong tiềm thức.”

“Điều này là do Freud [1] nói đấy ư?”

[1] Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud): Là một bác sĩ về Thần kinh và Tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về Phân tâm học.

“Ông ta nói rất có lý.”

“Vậy các anh tín ngưỡng điều gì?”

“Tôi là hồ ly tu tiên, đương nhiên là theo đạo rồi.”

“Đạo? Là Đạo trong Đạo gia đấy ư?”

“Trời đất cộng sinh với ta, vạn vật hòa làm một với ta. Tôi rất thích câu này.”

“Chính là câu Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật đấy sao?”, may mà Bì Bì cũng được xem là chăm chỉ học môn Ngữ văn thời đại học, cô cũng đọc qua một chút “Lão tử”.

“Không phải”, Hạ Lan Tịnh Đình lắc đầu, “Phải ngược lại mới đúng. Đạo mà chúng tôi nói chưa bao giờ bắt đầu, cũng không có kết thúc. Thế giới này có hình rễ cây, giống như cây thường xuân leo đầy tường, cũng giống như những cây rong cuộn lấy nhau trong nước, không có thân chính cũng không có cành nhánh. Mỗi một cành đều có thể trở thành một thân chính độc lập, mỗi một cọng, rễ đều có thể phát triển thành một hệ rễ khác… Chúng tôi không giống như loài người, cái gì cũng muốn thành một thể thống nhất”.

Mấy câu nói này thật mất công nghiền ngẫm. Bì Bì bất chợt cảm thấy Hạ Lan Tịnh Đình rất sâu xa, “Đây là cách nghĩ của một mình anh, hay là ai trong tộc hồ ly các anh đều tiếp nhận cách nghĩ đó?”.

“Nghĩ như thế nào là chuyện của bản thân mình, vì sao còn cần mọi người tiếp nhận?”, anh cau mày, tháo kính ra rồi cho vào hầu bao cài trên quần mình.

Ánh trăng in bóng trên khuôn mặt anh, khiến đôi mắt anh càng thêm rõ ràng, cơ thể cường tráng thẳng tắp như được tạc, được khắc. Hương dương xỉ vốn như có như không bất chợt nồng đậm lên.

“Ánh trăng đêm nay thật đẹp, tắm trăng lâu như vậy, có phải anh cảm thấy tốt hơn một chút rồi không?”, Bì Bì hỏi.

“Cái gì tốt hơn một chút?”, hình như chưa nghe rõ câu hỏi của cô, anh vội ghé tai qua.

“Tay anh, còn cả mắt anh nữa.”

“Chưa.”

Con đường mỗi lúc một hẹp, một tối. Bất chợt cô nghe thấy phía sau như vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Cô nhanh chóng nâng cao tinh thần cảnh giác, nắm chặt tay Hạ Lan Tịnh Đình bước vội về phía trước, muốn bỏ lại đám người phía sau.

Nhưng dường như mấy bước chân kia cũng nhanh đần lên như thể đang chạy, mỗi lúc một tiến gần tới chỗ hai người, đồng thời vẫn bám sát phía sau họ.

Bì Bì nói nhỏ: “Thôi rồi, Hạ Lan, chúng ta gặp rắc rối rồi”.

Không để anh kịp trả lời, cô đã lại nói: “Mau đưa ví tiền của anh cho tôi, nghe chừng bọn chúng muốn tiền”. Cô lấy ví tiền của mình ra, bên trong có ba trăm Nhân dân tệ, sau đó cô rút hai trăm Nhân dân tệ ra cất vào hầu bao.

Bàn tay Hạ Lan Tịnh Đình vẫn chẳng cử động, “Sao tôi phải đưa ví tiền của mình cho người khác? Hơn nữa, tôi cũng không có ví tiền”.

Lúc này Bì Bì mới nhớ ra nỗi căm hận của Hạ Lan Tịnh Đình với tất cả những sản phẩm nào làm từ da, nên lẽ đương nhiên anh sẽ không có vi tiền. Tiền và thẻ ngân hàng của anh đều được cất trong hầu bao, còn oán hận thắc mắc con người đã chế tạo ra hầu bao, còn phát minh ra ví tiền làm gì nữa chứ.

Thế nhưng, đây là vấn đề cần bàn bạc lúc này sao?

“Nghe này, Hạ Lan, tay anh đang bị thương, mắt cũng không nhìn thấy gì, phía sau có ba người theo chúng ta với ý đồ xấu, chúng ta không phải là đối thủ của chúng.”

“Được rồi.”

Anh nghĩ một lát, rồi rất thật thà lấy một xấp tiền mặt trong túi ra, nhét vào tay Bì Bì, đồng thời giơ giơ điện thoại lên, “Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”.

“Muộn quá rồi, giờ gọi chắc chắn chỉ có chuông báo bận. Nếu như thực sự xảy ra xung đột, anh hãy chạy trước, tôi biết một chút đấm bốc, có thể ngăn được một lúc”, Bì Bì rất anh dũng vỗ vai Hạ Lan Tịnh Đình.

Khóe môi Hạ Lan Tịnh Đình khẽ nhếch, “Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghe rõ. Cô nói là… cô sẽ bảo vệ tôi?”.

“Đương nhiên rồi. Có lần nào không phải là tôi bảo vệ anh chứ, hả anh bạn Hạ Lan?”

“Hình như tôi thấy hơi cảm động”, anh nói, “Anh tình này có cần phải trả lại không?”.

“Không cần trả, miễn phí.”

Nửa năm qua, ngoài việc chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, Bì Bì còn tham gia lớp học đấm bốc. Nguyên nhân là Bội Bội cho cô một tấm thẻ năm của Trung tâm Thể dục Thể thao, loại thấp nhất. Ngoài việc có thể tập thể hình và bơi lội ra, cô chỉ có thể tham gia một lớp sơ cấp về vũ đạo, yoga, luckygirl_co võ thuật và đấm bốc. Bì Bì vốn định đăng ký vào học yoga nhưng lại phát hiện lớp đã đầy người đăng ký từ lâu, chỉ còn lớp đấm bốc nữ là còn mấy suất, cô bèn đăng ký vào đó, một tuần học hai buổi. Thầy giáo nói cô tiến bộ rất nhanh, còn có ý định để cô thay mặt cả lớp tham gia cuộc thi đấu đấm bốc nữ nghiệp dư toàn thành phố. Để chuẩn bị cho cuộc thi này, Bì Bì rất chăm chỉ luyện tập, thậm chí còn đá bục mấy bao cát liền. Nhưng về kinh nghiệm thực chiến thì… cô chưa trải qua lần nào.

Khi cô quay người, nhìn thấy ba người phía áu, lòng dũng cảm trong cô nhất thời bé lại.

Đi theo họ là ba người đàn ông, dáng đều không cao, còn rất gầy, nhưng lại có cơ bắp.

Điều đáng sợ là trên tay ba người đàn ông ấy đều có một con dao sáng loáng.

Cách nhau hai mét, hai bên đều đứng lại.

“Này, hai người kia, cho mượn chút tiền để anh em chúng tôi hút điếu thuốc đi”, một gã trong đó cất giọng ồm ồm, nói lớn.

Không nhiều lời, Bì Bì liền ném ví tiền của mình qua bên đó.

Một gã râu xồm chỉ vào Hạ Lan Tịnh Đình, “Tên kia, ví tiền của mày đâu?”.

Bì Bì nói to: “Lẽ nào các anh không nhận ra anh ấy không nhìn thấy gì hay sao? Anh ấy thì có tiền gì chứ?”.

“Này, con nhóc cũng bảo vệ anh ta quá nhỉ. Thế nào, người yêu của mày à?”, gã râu xồm tiến mấy bước về phía cô, ngậm điếu thuốc, cười ha hả: “Anh ta là kẻ mù ư? Mắt mở to thế kia cơ mà”.

Dứt lời, gã phả một hơi khói thuốc vào mặt cô một cách thô bỉ.

Đồng thời phả vào mặt cô còn có cả hơi rượu thịt nồng nặc. Bì Bì không kìm được ho lên một tiếng, ghê tởm trước dáng vẻ háo sắc của gã.

“Anh ấy không dùng ví, đây là tiền của anh ấy”, cô cuộn chỗ tiền mặt trong tay lại rồi ném về phía mấy tên xấu xa.

Gã kia quét mắt đánh giá độ dày của xấp tiền rồi ném sang người bên cạnh, đột nhiên cười nói, “Ừm, tên này cũng nhiều tiền quá nhỉ. Tiền trong thẻ ngân hàng chắc còn nhiều hơn chứ. Vừa hay gần đây có cây ATM rút tiền, thẻ ngân hàng của mày đâu?”.

Hạ Lan Tịnh Đình ném cho gã một tấm thẻ, nhưng trong khoảnh khắc lại bị gã ném trả lại.

Đột nhiên gã râu xồm kéo Bì Bì vào lòng mình, rồi kề dao vào cổ cô, nhe răng cười, “Thẻ này có mật khẩu, mày hãy tự rút đi. Chúng tao cần hai vạn Nhân dân tệ. Tạm thời giữ người yêu mày trước”.

Cánh tay gã vòng kẹp chặt trên cổ Bì Bì, bộ râu xồm tỏa ra một mùi nồng nặc khó ngửi, cơ thể dính chặt vào eo cô, còn cố ý di chuyển ở đó với ý đồ xấu xa.

Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng Hạ Lan Tịnh Đình không hề biết gã ta đang làm gì, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Khoảnh khắc đó, Bì Bì bất chợt quay người, tay phải nắm chặt bàn tay đang cầm dao của gã râu xồm, một chân đá tới, khiến gã lảo đảo. Gã cũng không chần chừ gì, nhanh chóng cầm dao chém Bì Bì.

Mọi việc xảy ra tiếp theo không ai có thể ngờ tới. Tất cả diễn ra quá nhanh, không ai nhìn rõ, chỉ thấy cả cơ thể gã râu xồm cùng con dao của gã bỗng nhiên bay ra xa, bay qua lan can bên đường có độ cao hơn một đầu người, rồi rơi xuống lòng đường giữa dòng xe cộ qua lại như mắc cửi.

Tiếng phanh xe gấp gáp từ bốn phía truyền đến, tiếp đó vang lên tiếng kêu thảm thiết, gã râu xồm dường như đã bị xe đâm, cơ thể lăn mấy vòng trên đất, sau đó bất động.

Hai kẻ còn lại hoàn toàn đờ đẫn, kinh ngạc nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, miệng há hốc, hồi lâu vẫn không nói được tiếng nào.

“Tôi nghĩ bạn của các anh vừa bị tai nạn xe rồi”, Hạ Lan Tịnh Đình điềm nhiên nói, “Có phải hai vị đây cũng muốn gặp tai nạn không?”.

Như thể gặp ma giữa ban ngày, hai gã đàn ông kia vứt lại tiền và thẻ ngân hàng rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.

Cho đến bây giờ Bì Bì mới nhận thấy gáy mình hơi đau, bèn đưa tay sờ, bất chợt sờ thấy máu. Con dao của gã râu xồm khiến cô bị thương.

Nhưng điều khiến cô buồn bực chính là, cánh tay trái của Hạ Lan Tịnh Đình vẫn treo nguyên như cũ. Lẽ nào anh chỉ cần dùng một tay cũng có thể ném một người nặng hơn năm mươi cân ra xa? Thật không thể tưởng tượng nổi. Trong các tiểu thuyết võ hiệp cũng chẳng viết như thế.

Cô nhặt tiền và thẻ ngân hàng trên đất đưa trả anh, thành thật nói, “Việc vừa rồi, cảm ơn anh”.

“Cô bị thương rồi ư?”, anh quay người, nhìn thẳng vào mặt cô, hỏi.

“Vết thương nhỏ ấy mà, không nguy hiểm”, cô mở ví tìm miếng urgo, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

“Cô có để ý tới việc tôi cầm máu giúp cô không?”

“Ồ? Anh biết làm sao? Đương nhiên không để ý rồi”, Bì Bì cười, “Anh có thuốc trên người không? Thuốc lá có thể cầm được máu”.

“Tôi có cách hay hơn”, anh kéo cô đi đến bên tường.

Sau đó, hai bàn tay anh nhẹ nhàng nâng má cô lên, đầu khẽ cúi xuống. Làn môi lạnh cóng xẹt qua mũi cô, dừng lại nơi vết thương của cô, rồi nhẹ nhàng hút. Động tác của anh vô cùng dịu dàng, đưa đi đưa lại giống như chú mèo đang liếm hút mật ong vậy.

Toàn thân Bì Bì chấn động, như đang run rẩy. Cô không khỏi nghi ngờ anh chàng trước mặt mình đây là hồ ly hay là quỷ hút máu.

Anh đang làm gì? Trị thương ư? Vết thương của cô vốn có chút đau, nhưng được làn hơi thơm tho của anh thổi vào, lập tức trở nên ngưa ngứa. Cơ thể họ đứng sát vào nhau, gần đến mức cô như có thể cảm nhận được vòm ngực rắn rỏi chắc chắn của anh. Và, dường như anh đang ôm lấy cô.

Bì Bì bỗng thấy hoang mang trong lòng, tay không biết nên để ở đâu, đành cứng đờ nắm lấy mái tóc anh.

“Ưm… ưm… là như thế này à…”, cô mặt đỏ tía tai, toàn thân mềm nhũn.

“Động vật mà, chẳng phải đều như thế sao…”

“Cần… cần mất nhiều thời gian không?”

“Một lúc sẽ khỏi ngay.”

Chương 22

Bữa tiệc bên hồ Quan Âm

Cuối cùng, buổi tối hôm đó, Bì Bì không đi cùng Hạ Lan Tịnh Đình trên con đường vắng vẻ nữa.

Mặc dù Hạ Lan Tịnh Đình đã anh dũng cứu cô, thế nhưng sự việc xảy ra ngay sau đó lại khiến cô cảm thấy tình hình trở nên không ổn. Cô nói dối là phải chuẩn bị cho kỳ thi nên chỉ đưa Hạ Lan Tịnh Đình đến chân núi rồi gọi giúp anh một chiếc taxi sau đó rời đi.

Về đến nhà, cô tắm rửa cẩn thận, rồi kiểm tra vết thương sau gáy của mình qua tấm gương. Một đường mờ mờ màu hồng, giống như một nét bút vẽ vào vậy, miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại. Cô đưa tay chạm nhẹ vào vết sẹo ấy, nhớ đến vết tích ngọt ngào do miệng anh để lại, sự cứng rắn trong lòng liền từ từ trở nên mềm yếu. Thế nhưng khuôn mặt đang hiện lên trong gương lại khiến cô nổi cáu, trong lòng không ngừng hình thành những mối lo ngại.

Cho dù là về ngoại hình hay gia thế, Bì Bì đều thuộc mẫu con gái bình thường đến không thể bình thường hơn, có lẽ thứ có thể thu hút anh chỉ là lá gan của cô mà thôi. Hơn nữa, cô cũng không thể chắc chắn, dưới lốt da anh tuấn kia, Hạ Lan Tịnh Đình sẽ thế nào. Là một dã thú giương nanh múa vuốt ư? Là âm hồn nghìn năm bất tán ư? Anh sẽ luôn làm phiền cô sao? Cô sẽ yêu anh ư? Nếu như cô thật sự yêu anh rồi, liệu anh có ăn thịt cô không?

Cô lo sợ ngày hôm sau sẽ nhận được cuộc điện thoại của Hạ Lan Tịnh Đình, anh sẽ lấy cớ là đã cứu cô nên yêu cầu cô làm việc này việc nọ, ví dụ như tắm trăng chẳng hạn. Thế nhưng kết quả cô đã lo lắng uổng cả một ngày, Hạ Lan Tịnh Đình không hề tìm cô. Tròn hai tháng sau, cô không nghe được bất cứ thông tin gì của anh. Ngoài thở phào một hơi thoải mái, Bì Bì còn có chút hiếu kỳ, trong cái hiếu kỳ lại nảy sinh một chút mong đợi.

Một ngày vào trung tuần tháng Tư, Bì Bì đang ngồi trong phòng Tổng biên tập thống kê lại bài viết của các nhà báo thì điện thoại phòng bỗng đổ chuông. Cô nhấc ống nghe lên, giới thiệu rất chuyên nghiệp, “Xin chào, đây là phòng Tổng biên tập Tòa soạn báo chiều thành phố C”.

“A lô, Bì Bì”, đầu bên kia truyền đến một giọng nam.

“A lô…”, Bì Bì nhất thời không nhận ra là ai, bởi vì đầu bên kia hơi ồn ào, “Xin hỏi, anh là ai?”.

“Hạ Lan Tịnh Đình.”

“Ồ! Hạ Lan Tịnh Đình, xin chào!”, không biết tại sao, nghe được giọng anh, Bì Bì bỗng cảm thấy vô cùng phấn chấn. Nhận ra điều đó, cô vội thấp giọng, “Tìm tôi có việc gì sao?”.

“Tối nay tôi có đám bạn muốn tới công viên Sâm Lâm du xuân, mọi người sẽ cùng nhau nướng đồ ăn, chơi bóng. Có rất nhiều người, rất náo nhiệt, cô có muốn tham gia không?”

“Mấy giờ nhỉ?”

“Tám rưỡi.”

“Được thôi, tôi có cần mang theo thứ gì không?”

“Không cần, cô cứ đến người không là được rồi. Xin lỗi, muộn thế này mới báo với cô. Vốn định tuần sau tổ chức, nhưng vài người nói tuần sau không đến được nên tổ chức sớm hơn.”

“Không sao, là công viên quốc gia Sâm Lâm bên hồ Quan Âm ở phía Tây đó sao?”

“Đúng rồi. Bảy rưỡi tôi sẽ đón cô ở ký túc xá, được không? Đi xe mất chừng một tiếng đồng hồ.”

“Được, lúc đó gặp lại.”

Dập điện thoại, trái tim Bì Bì bỗng chốc đập thình thịch. Cô có chút căng thẳng nhưng cũng thấy thích thú. Không thể không thừa nhận, đã rất lâu rồi Bì Bì không có cuộc hẹn nào. Trừ bữa tiệc cuối năm của Tòa soạn báo, cô không hề tham gia bất cứ bữa tiệc nào. Cô giống như một người thất tình chân chính, cả ngày chỉ biết buồn bã nhốt mình trong phòng, từ chối tất cả các cuộc xã giao, trừ học tập, rèn luyện sức khỏe và lên Google tìm kiếm hành tung của Gia Lân, cô không còn quan tâm đến việc gì khác.

Trước giờ tan ca, Bì Bì vội vàng gọi điện thoại cho Bội Bội yêu cầu sự giúp đỡ: “Bội Bội, tối nay tớ có party, mặc quần áo như thế nào, cậu qua tham mưu cho tớ nhé!”.

“Party! Bây giờ cậu đã chịu party rồi à?”, sau khi quen Bội Bội, Bì Bì mới biết hóa ra party còn có thể dùng như một động từ. Ở đầu bên kia, Bội Bội kêu gào, “Tuần trước tớ bảo cậu đến tham dự party của tớ, sau cậu không đến? Tớ bảo sẽ giới thiệu cho cậu một người, cậu cũng chẳng hứng thú gì. Nói như vậy có nghĩa là bây giờ cậu có hứng rồi? Tớ bảo anh ta gọi cho cậu nhé? Người ta có điều kiện vô cùng tốt. Cậu yên tâm, không phải trong giới biểu diễn nghệ thuật, cũng không phải trong giới truyền thông, cánh nhà báo đa tình lắm, nhất định đừng dính vào. Người ấy họ Từ, là bác sĩ khoa ngoại, tuổi trẻ như vậy mà đã làm phó chủ nhiệm khoa rồi đó, có nhà có xe, kiếm được rất nhiều tiền”.

“Không có hứng. Điều kiện tốt như vậy thì để lại cho cậu đi”, dù sao cũng là bạn thân, không nhất thiết phải giả bộ xã giao, Bì Bì chỉ nói một câu đã bác bỏ ý kiến của bạn. Cũng không phải Bì Bì không quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của mình. Sau khi chia tay Gia Lân, Bội Bội đã hai lần giới thiệu đối tượng cho Bì Bì. Điều kiện của họ đều rất tốt, một người làm biên tập ở đài truyền hình, một người là thầy giáo bộ môn Thể dục ở trường đại học. Nể mặt bạn, Bì Bì đã bất chấp khó khăn để gặp mặt họ. Trong lòng cô cũng tự khuyên mình rằng, không thể cả đời rơi xuống hố sâu mang tên Gia Lân được, cần phải bắt đầu một cuộc sống mới!

Nhưng nào ngờ “bắt đầu” lại hoàn toàn không phải là một việc dễ dàng. Hai anh chàng nọ dều không ưng Bì Bì. Gặp mặt thì nói chuyện lịch sự với nhau nhưng sau đó cũng chẳng gọi cuộc điện thoại nào cho cô.

Bì Bì khó xử trở về nhà, Bội Bội càng cảm thấy ngại hơn, luôn trách bản thân không làm tròn bổn phận của mình. Phân tích tỉ mỉ một hồi, cả Bội Bội và Tiểu Cúc đều cho rằng Bì Bì cần phải đổi khẩu vị một chút. Có lẽ Bì Bì thuộc giai cấp công nhân, nên sẽ có ấn tượng tốt hơn với những anh chàng xuất htana từ giai cấp công nhân.

Thế là, Tiểu Cúc quyết định làm bà mối, giới thiệu cho Bì Bì một anh chàng tài xế vô cùng anh tuấn. Bì Bì cũng đồng ý đi gặp mặt anh ta, hai lần đầu cô có ấn tượng rất tốt về anh ta, hài hước đáng yêu, sức dài vai rộng, lại giúp gia đình Bì Bì đổi bình ga, hai người còn cùng nhau tới bơi thuyền ở công viên. Một lần khi đang chuyện trò, Bì Bì vô tình nhắc tới chuyện mình thi nghiên cứu sinh, anh chàng tài xế bỗng thấy không được tự nhiên nữa, và cuối cùng cô mất liên lạc với anh ta.

Sau này nghe nói không phải anh ta chê Bì Bì không tốt, mà trong lòng luôn sợ những người phụ nữ có học vấn cao, anh ta sợ lấy nhau rồi mình sẽ không có chỗ đứng trong gia đình. Bì Bì vô cùng chán nản, lần sau cứ gặp chuyện tương tự, cô sẽ không đồng ý gặp mặt mà từ chối thẳng thừng luôn.

Nói đi nói lại cũng chỉ tại Gia Lân.

Gia Lân cho cô quá nhiều sự tự tin không thực tế, Quan Bì Bì cô cũng chỉ là một cô gái hết sức bình thường mà thôi.

Về đến ký túc, Bì Bì thấy Bội Bội đã đứng ngoài cửa đợi mình rồi. Hai người lập tức bước vào phòng và mở tủ quần áo của Bì Bì ra. Lật đi lật lại, hai người tìm thấy chiếc áo dệt kim tay dài màu xanh nhạt liền với váy ngắn bên dưới. Đây là chiếc váy Bì Bì và Bội Bội mua khi đi dạo phố hai năm trước. Khi đó đang có chương trình khuyến mãi, chiếc váy giảm đến năm mươi phần trăm nhưng giá vẫn đắt. Về nhà cô mới phát hiện ra chiếc váy chỉ có thể giặt hơi, Bì Bì vô cùng hối hận, không nỡ mặc, cứ treo ở đó, dần dà cô quên mất sự tồn tại của nó luôn.

Mặc chiếc váy vào người rồi đứng ngắm mình trước gương, quả nhiên chiếc váy vô cùng đẹp, càng tôn lên dáng người cao ráo cùng vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài của cô. Bội Bội giúp cô búi cao tóc lên phía dau đầu, trông chẳng khác gì một diễn viên múa ba lê, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay và chiếc cổ dài mảnh khảnh của cô. Sau đó, Bội Bội tỉa lông mày giúp Bì Bì, Bì Bì chỉ còn biết gào khóc.

“Lông mày rậm như thế này, cứ như lùm cây ấy. Bình thường cậu không tỉa lông mày hả? Tỉa lông mày cũng chỉ hết mười tệ thôi chứ mấy”, Bội Bội vừa cạo lông mày cho Bì Bì vừa quở trách, cạo cho tới khi mắt dường như sưng lên mới thôi, rồi lại bắt Bì Bì đi rửa mặt, đắp mặt nạ, cuối cùng đánh một lớp phấn mỏng lên mặt cho cô và đeo lên tai cô một đôi khuyên dài.

Đôi khuyên này là của Bội Bội, hai viên ngạo trai đính dưới hai đầu dây dài, hễ cúi đầu là hai viên ngọc trai sẽ chạm xuống vai, Bì Bì thấy đôi khuyên này có chút kỳ cục.

“Hay là đổi đôi khuyên khác đi”, Bì Bì đến lấy hộp trang sức của mình và tìm được một đôi bông tai hình san hô, nhưng lại bị Bội Bội ngăn lại, cất về vị trí cũ.

“Không được, cậu phải đeo đôi này. Đây là đôi khuyên tai may mắn của tớ, đeo theo nó đi gặp đàn ông, cho dù là tới đâu cũng không có chuyện thất bại. Ghi nhớ, bất luận ngoại hình cậu có như thế nào, bất luận cậu gặp ai, đầu lúc nào cũng phải ngẩng cao, như thể cậu là một cô công chúa vậy. Nếu như phát hiện khuyên tai chạm vào vai, có nghĩa là đầu cậu ngẩng chưa cao. Đôi khuyên này dùng để nhắc nhở cậu.”

Hóa ra nó có tác dụng như vậy.

Bì Bì không lên tiếng nữa. Từ nhỏ cô đã sợ gặp người hơn mình. Ở nhà sợ người lớn, ở trường sợ thầy cô, tới cơ quan sợ sếp, đến ngân hàng sợ nhân viên đứng trực, đi mua hàng tính tiền sai cũng không dám tìm người ta tranh luận, sợ cãi nhau, lúc nào cũng mang dáng vẻ rụt rè sợ sệt. Thế nhưng những người đã quen thân với Bì Bì thì biết cô không hề dịu dàng. Cô tựa như núi lửa, vô cùng thầm lặng nhưng cũng vô cùng bùng phát. Bình thường trông có vẻ trầm tính, lặng lẽ, nhưng hễ ai động đến thì cũng dữ dội hơn bất cứ người nào.

Vì là party của Hạ Lan Tịnh Đình, cô không thể đi giày da được. Bì Bì đổi sang đi đôi giày vải giản dị mới mua khi tan ca, kiểu dáng rất đặc biệt, trên mặt giày có nạm mấy viên đá màu xanh lục.

Cuối cùng Bì Bì tìm lọ nước hoa mình yêu thích, nhưng Bội Bội lại nói, “Không cần dùng nước hoa, cậu vốn đẫ thơm lắm rồi”.

Bì Bì ngửi áo mình, “Tớ thơm ư? Tớ có xức nước hoa đâu nhỉ?”.

“Rất thơm, hương thơm còn rất dễ chịu. Cậu dùng của hãng nào đấy? Lần sau tớ cũng phải đi mua một lọ mới được.”

Bì Bì ngẩn người giây lát, một lúc sau mới thấy thoải mái. Đây đúng là hương thơm do Hạ Lan Tịnh Đình cấy vào người cô, bản thân cô không cảm nhận thấy nhưng người khác thì có thể ngửi được. Bì Bì đành nói cho qua: “Có thể do nhân viên bán hàng trong cửa hàng tổng hợp xịt đó”.

Cảm ơn trời cảm ơn đất, Bội Bội không gặng hỏi thêm gì nữa. Từ sau hai lần đi xem mặt thất bại, đối với việc Bì Bì đi gặp bất cứ người đàn ông nào, Bội Bội đều rất thận trọng và không bàn luận bất cứ điều gì, trừ khi có kết quả tích cực.

Mặt trời lặn rất nhanh, Bội Bội ra về không bao lâu thì trời tối.

Ánh sáng phía chân trời từ từ nhạt dần, tiếng chuông đồng hồ trên tường đâ điểm, quá bảy giờ một lúc, qua khung cửa sổ, Bì Bì liền thấy chiếc xe con màu đen dừng dưới gốc cây ngô đồng bên ngoài tòa nhà ký túc.

Mùa xuân ở phương Nam thường đến sớm, trời nắng liền mười mấy ngày, khí hậu ấm dần lên, cơn gió ấm thổi tới, đó chính là cảnh sắc đầu hạ.

Bì Bì vốn sợ lạnh, nên thấy thời tiết vẫn chưa ấm lắm, thế mà Hạ Lan Tịnh Đình đã khoác trên mình trang phục mùa hè rồi. Chiếc áo sơ mi sợi đay màu trắng, cái quần màu xám nhạt, chân đi đôi dép xăng đan, để lộ những ngón chân trắng ngần. Cả người anh đen trắng rõ ràng, vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Có lẽ vừa tắm xong, người anh dường như vẫn còn ướt, kết hợp với hương thơm của nước cạo râu, mái tóc còn ướt, vừa đen vừa bóng, không biết là anh quên không sấy khô hay cố ý vuốt keo thành nếp như vậy.

Anh đang định ấn chuông ở dưới lầu, bỗng nhiên nhìn thấy Bì Bì bước ra, bèn tháo kính xuống, cười với cô.

Thực ra Hạ Lan Tịnh Đình rất ít khi cười, thậm chí khóe miệng còn không cong một chút, đa số chỉ là đôi mắt anh khẽ động, ý cười như bóng nước bay ra từ đáy lòng anh, rồi vỡ tan trong nháy mắt. Bì Bì bất giác ngẩn ngơ, cảm thấy điệu cười ấy rất quen thuộc, thậm chí khuôn mặt kia dường như trước đây cô đã từng gặp ở đâu đó, nghĩ thật kỹ nhưng cô cũng không nghĩ ra, bỗng có chút hoảng hốt.

“Xin chào.”

“Không để cô phải đợi lâu chứ?”, anh hỏi.

“Không, anh rất đúng hẹn.”

Hỏi han vài câu xong, Hạ Lan Tịnh Đình rất ga lăng mở cửa xe cho cô, thấy cô đã thắt xong dây an toàn, anh mới vòng sang ghế lái rồi lái xe đi.

“Là party lớn hả?”, Bì Bì hỏi.

“Không lớn lắm, chỉ hai mươi mấy người thôi.”

“Là đồng nghiệp ở Viện bảo tàng ư?”

“Không phải, chỉ là mấy người bạn của tôi thôi”, anh bình tĩnh nói.

Bì Bì vui vẻ, “Hóa ra anh cũng có rất nhiều bạn, tôi vẫn luôn cho rằng anh chỉ thích sống một mình thôi”.

“Tôi thích sống một mình”, anh nói, “nhưng tôi cũng có một vài người bạn”.

Sau đó, Bì Bì bắt đầu hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất, “Sẽ có nhiều đồ ăn lắm phải không?”.

Vừa nghe nói đến chuyện đi dự tiệc, Bì Bì liền không ăn cơm trưa, để dành bụng cho bữa tối nay. Thế nên lúc này Bì Bì cũng thấy hơi đói.

“Ừm, có rất nhiều đồ cô thích ăn, ví như cánh gà nướng, lạp xường nướng, cá nướng, cua nướng, tôm hùm nướng, rau cải nướng, các loại điểm tâm và hoa quả…”

“Nghe có vẻ có rất nhiều đồ tanh, vậy có món anh thích ăn không?”

“Tôi không bảo họ chuẩn bị, nhưng tôi cũng không để ý việc ăn cùng cô chút hoa quả đâu.”

“Bạn của anh có uống rượu không? Tôi có mang theo hai bình rượu nho đây”, Bì Bì chỉ vào cái túi to đặt ở ghế sau.

“Đương nhiên là uống rồi. Cô khách sáo quá…”

Bầu không khí có chút kỳ lạ. Hai người cứ nói chuyện một cách bình bình như thế, Bì Bì cảm thấy hôm nay Hạ Lan Tịnh Đình thật thân thiết, rất khiêm nhường lễ độ.

Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi thành phố, đi về hpias khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng nằm ở phía Tây nơi đây. Đó chính là công viên Sâm Lâm với diện tích vô cùng lớn, có núi non bao quanh, phía Bắc là hồ nước ngọt lớn nhất của tỉnh. Bởi vì trên núi có ngôi chùa Quan Âm, cho nên cái hồ đó cũng có tên là hồ Quan Âm. Bên hồ là một dải cát trắng, bên cạnh là rừng dâu tươi tốt. Vì cách thành phố tương đối xa nên Bì Bì mới đến đây có một lần từ năm năm về trước.

Chiếc xe chạy trên đường cao tốc nhanh như bay, nhận ra cánh tay Hạ Lan Tịnh Đình đã có thể cử động tự do thoải mái rồi, Bì Bì liền hỏi, “Ý, vết thương trên tay anh khỏi rồi hả?”.

“Khỏi rồi.”

“Mắt cũng…”

“Không nhìn thấy đường mà tôi có thể lái xe sao?”

“Đúng.”

Không biết nói gì nữa, Hạ Lan Tịnh Đình vốn không phải là người hay nói, cô hỏi một câu anh đáp một câu, đều rất ngắn gọn. Bì Bì cảm thấy buồn chán, bèn vặn đi vặn lại radio trên xe, vặn đến kênh có phát ca khúc ở gam Mi trưởng, ở đó đang phát một khúc nhạc nhẹ của Schubert, nghẹn ngào như tiếng khóc, khiến người ta thấy buồn ngủ. Cô bỗng lơ mơ và chìm dần vào giấc ngủ. Chẳng bao lâu, chiếc xe màu đen đi vào công viên Sâm Lâm, rồi tiến lên con đường nhỏ quanh co trong khu rừng âm u phía trước. Mười phút sau, trước mắt cô bất chợt sáng lên, hiện ra một bãi ven hồ màu bạc. Ở đó, một đống lửa đang bốc cháy rừng rực.

Bãi đỗ xe giờ đã chật chỗ, phải có tới mười mấy chiếc ở đó. Toàn những hãng siêu xe, kiểu dáng đi đầu, màu sắc bắt mắt. Điều đó càng thể hiện chiếc Audi của Hạ Lan Tịnh Đình hết sức giản dị. Vừa xuống xe, Bì Bì liền nắm lấy tay Hạ Lan Tịnh Đình theo thói quen, rồi bỗng ý thức đưcọ rằng giờ anh không cần phải dẫn đường nữa, bèn lặng lẽ buông tay ra, nhưng bàn tay cô bỗng khựng lại, bị anh nắm chặt lấy.

Điệu bộ nắm tay cô của anh trông có vẻ rất tự nhiên, nhưng Bì Bì lại cảm thấy cả nửa người bên phải mình dường như cứng đờ. Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh, Hạ Lan Tịnh Đình bèn mỉm cười, bàn tay vẫn nắm chặt không buông.

Đi qua một hàng cây cao su, mùi đồ nướng đã ngào ngạt bay tới, đồng thời kèm theo cả giọng nam lẫn giọng nữ đang cười đùa chuyện trò.

Đây là bữa tiệc kỳ lạ nhất mà Bì Bì được chứng kiến từ trước tới nay. Người tham gia bữa tiệc mỗi người một vẻ đặc sắc riêng, nhưng họ đều là những nam thanh nữ tú, cho dù đám người mẫu minh tinh có đến đây dự tiệc cũng chưa chắc đã vinh dự và xuất sắc như họ. Nghĩ vậy, Bì Bì có chút nhụt chí, đôi khuyên tai bất giác chạm xuống hai vai cô.

Cùng lúc đó, những ngón tay của Hạ Lan Tịnh Đình dường như nắm chặt hơn, thậm chí còn kéo cô lại gần người mình hơn.

Bì Bì không khỏi nhớ đến câu Bội Bội nói, “Khi đi đứng, nếu cậu ra sức ngửa hai vai của mình ra sau, điều đó chứng tỏ ngực của cậu cao hơn bình thường, eo cũng thon nhỏ hơn bình thường”. Đương nhiên cô phải ưỡn ngực ngẩng đầu, mỉm cười đưa ánh mắt chào hỏi xung quanh.

Hạ Lan Tịnh Đình kéo cô đến giới thiệu với những người có mặt nơi đây, “Đây là cô Quan, làm việc tại Tòa soạn báo”.

Bì Bì thân thiện bắt tay và trò chuyện với mọi người. Có người đưa cho cô một chai nước ngọt, nhiệt tình chỉ cho cô nơi nướng đồ, rồi lịch sự nói, “Cô không cần nướng đồ, có người chuyên phụ trách việc này rồi. Nướng xong, cô có thể trực tiếp cầm đĩa ra lấy đồ”.

Bì Bì nhìn về phía anh ta chỉ, tổng cộng có ba bếp nướng, mỗi bếp do một người đàn ông phụ trách. Bàn ăn dài bày đầy đồ ăn. Bì Bì thầm nghĩ, những thứ này Hạ Lan Tịnh Đình tuyệt đối sẽ không ăn. Chỉ cần mình đứng cạnh bếp nướng thì có thể thoát được anh ta. Cô cười vui vẻ đi lấy đĩa, đang định tới chỗ đám người xếp hàng bên cạnh bếp nướng, không ngờ Hạ Lan Tịnh Đình lại chê bên đó khói dầu nhiều quá, không cho cô đi, rồi lấy chiếc đĩa của cô, nói: “Muốn ăn gì, tôi qua lấy giúp”.

Và như thế, anh đã buông tay cô ra. Bì Bì lặng lẽ thở phào một hơi thoải mái, vậy là được tự do rồi!

Nhưng tự do có cái giá của tự do. Bì Bì lập tức cảm thấy thật cô đơn.

Cô trộm nghĩ, đây sẽ là những người bạn như thế nào? Người nào người nấy trông cũng có vẻ rất trẻ trung, xinh đẹp và giàu có, như thể đang tập trung những nam chính và nữ chính trong các tiểu thuyết ngôn tình vậy. Thế nhưng, có thể dễ dàng nhận ra họ đến từ những nơi khác nhau, trò chuyện giọng Nam tiếng Bắc, còn có hai anh chàng nhìn giống con lai giữa người châu Á và châu Âu, nói tiếng phổ thông đậm khẩu âm Tiếng Anh.

Kỳ lạ là nhìn họ như đều quen biết nhau vậy, gặp nhau cũng không cần màn giới thiệu ban đầu.

Có lẽ ở đây chỉ có mình Bì Bì là người mới tới.

Bì Bì nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện một đám con gái độ tuổi bằng cô đang tụ tập ở một nơi không xa, bèn lững thững bước tới đó.

Các cô gái ai nấy dung mạo tuyệt trần, trang điểm lộng lẫy, mỗi người đều cầm một chiếc đĩa, vừa ăn vừa thì thầm cười nói. Nhìn thấy Bì Bì đến, họ đều mỉm cười chào cô.

Bì Bì cảm thấy hơi căng thẳng, giọng nói không khỏi có chút dè dặt, “Chào mọi người, tôi là Quan Bì Bì”.

Mọi người sôi nổi giới thiệu tên của mình. Họ đều có những cái tên bình thường nhưng hết sức tao nhã, đại loại như Phương Cận Tuyết, Lý Thanh Thanh, Phùng Hiểu Nguyệt…

Một người trong số đó hỏi, “Bì Bì, cô được mấy năm rồi?”.

Bì Bi cho rằng cô ấy đang hỏi về tuổi của mình, vội nói, “Tôi hai mươi hai rồi”.

Cả đám bỗng cười rộ lên, “Vậy thì cô là bé nhất rồi”.

Một người nói nhỏ, “Hạ Lan thích những cô gái còn non”.

Bì Bì có chút lúng túng. Xem ra họ rất thân thiết với Hạ Lan Tịnh Đình. Cô bèn quan sát đánh giá từng cô gái một cách tỉ mỉ. Ai cũng trẻ trung, chỉ khoảng chừng ngoài hai mươi, xinh đẹp đến động lòng người. Có một vài người trông có vẻ còn rất nhỏ, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Tâm trạng cô không khỏi buồn bực, tại sao họ lại nói cô nhỏ nhất chứ? Dáng người cô cũng không phải là nhỏ, còn cao hơn phân nửa những người có mặt ở đây ấy.

Nghĩ lại cô bỗng thấy giật mình.

Lẽ nào những người này… đều là hồ ly?

Bì Bì chỉ cảm thấy như nổ ầm một tiếng trong đàu, dường như muốn ngất xỉu.

“Này, Bì Bì, cô không được khỏe à?”, cô gái tên Lý Thanh Thanh hỏi, “Hạ Lan thích lái xe nhanh, có phải cô bị say xe rồi không?”.

“Không… không phải”, mặc dù cố gắng bình tĩnh lại nhưng sống lưng Bì Bì vẫn ướt sũng mồ hôi lạnh.

Lời tiếp theo đã chứng minh suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác.

“Bì Bì, cô thật là được đó. Mới hai mươi hai năm mà đã luyện thành hình người rồi, chắc chắn Hạ Lan đã giúp đỡ cô rất nhiều?”, một cô gái mặc áo lụa màu đêm tối nói xen vào.

“Ừm… đúng thế”, giọng Bì Bì có chút run run, “Còn cô? Cô được bao nhiêu năm rồi?”.

“Những người tham gia buổi party này ít nhất cũng phải tu hành hơn năm trăm năm, nếu không sẽ không đủ tư cách. Năm nay tôi vừa đủ số năm”, cô gái nọ rất cao hứng, “Tôi ngồi máy bay từ Thẩm Dương đến đây”.

Hóa ra là buổi tụ họp của những vị cấp cao.

Bì Bì căng thẳng đến mức chỉ muốn lau mồ hôi. Xong rồi, lần này tới tận ổ hồ ly rồi!

Nhìn thấy trong đĩa của rất nhiều người đều có cánh gà, hiển nhiên là không có ai ăn kiêng, Bì Bì không kìm được sự hiếu kỳ, “Cánh gà rất ngon à? Tại sao lần nào Hạ Lan cũng không thích ăn?”.

“Ở đây chỉ có mình Hạ Lan ăn kiêng thôi. Chúng tôi đạo hạnh thấp, không chống lại được sự mê hoặc của món gà”, cô gái mắt to tên Phương Cận Tuyết nói, “Trời ạ, không biết tôi đã ăn hết bao nhiêu cánh gà rồi, không biết có béo lên không?”.

“Không béo được đâu, nhưng mọc thêm cánh gà thì có khả năng đó”, một cô gái khác giễu cợt Phương Cận Tuyết.

“Đồ đáng chết, xem lát nữa tôi lấy trộm Tiểu Ngô của cô như thế nào.”

“Trộm gì mà trộm chứ. Cô cứ đổi Băng Toàn ca ca là được rồi”.

Mọi người cùng cười rộ lên, một người trong đó cười như nắc nẻ, khiến cánh gà trong đĩa rơi cả xuống đất.

“Ờ, không biết tối nay có diễn kịch không nhỉ?”, trong đám đông bỗng nhiên vang lên giọng nói yếu ớt, “Lần nào lãnh đạo cũng lừa dối chúng ta…”.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả đám đông bỗng dồn cả vào mặt Bì Bì, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bì Bì vốn dĩ đang đói, nhưng bị họ nhìn đến mất tự nhiên, hai chân như mềm nhũn ra, bèn vịn vào một cành liễu, mở to mắt nhìn họ, “Sao thế? Có chuyện gì liên quan tới tôi à?”.

Đột nhiên có người nói khẽ, “Trời ơi, mọi người nhìn này, trên tay cô ấy có my châu của Hạ Lan”.

Ngay lập tức một vài người đưa tay lên ôm ngực, kêu lên, “Hả! Trời ơi! Quỷ thần ơi! Đây là sự thật sao?”.

“Chắc chắn là của anh ấy. Mùi hương có thể giả được sao? Huống hồ, chỉ my châu của anh ấy mới có màu đỏ thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.