Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 19+20




Spoiler Chương 19

Khẩu vị của Chủ tế

Đầu cầu có một cây cột, thông thường người lái đò dùng để buộc dây thừng vào đó. Bì Bì lùi về sau một bước lớn, bất giác lùi đến mép cầu, cô liền ôm chặt lấy cây cột, lớn tiếng quát, “Anh đừng qua đây!”.

Mặt trăng nhô lên cao, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt anh, khuôn mặt như quân bài tú lơ khơ, như Tử thần, không có bất cứ biểu cảm nào.

Đột nhiên cô thấy rất hối hận vì đã gọi điện thoại cho anh, hối hận vì trong giây phút cuối cùng của cuộc đời lại gặp người đàn ông này.

Thấy anh bước lên phía trước một chút, cô vội vàng nói, “Anh đừng qua đây!”.

Anh thu bàn tay đang đưa ra của mình lại, đút vào túi áo khoác. Bỗng nhiên anh nở nụ cười khó hiểu, “Cô hiểu nhầm rồi”, anh nói, “Không phải tôi đến cứu cô”.

Cô cười lạnh, “Vậy anh đến đây làm gì? Nhặt xác ư?”.

Anh lặng lẽ nhìn cô, nghĩ một lát rồi nói, “Ngoài hoa ra tôi còn ăn một thứ khác nữa”.

Sau đó ánh mắt anh đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Trời đã rất lạnh, nghe câu nói đó, Bì Bì càng cảm thấy toàn thân nổi da gà, sau đó cô đột nhiên bừng tỉnh: “Anh còn… ăn thịt người?”.

“Nói một cách cụ thể, là ăn gan của con người.” Nụ cười của anh càng thêm phần thâm sâu, thậm chí còn mang theo vẻ đắc ý, “Bì Bì, bát tự [1] của tôi thuần âm, bát tự của cô thuần dương, chúng ta chính là một đôi. Gặp được cô đúng vào thời kỳ săn bắt, có phải chúng ta rất có duyên không?”.

[1] Bát tự: Ngày tháng năm sinh.

Hiểu rồi, cô hoàn toàn hiểu rồi.

Bì Bì cười lạnh, “Bảo sao anh đối tốt với tôi như vậy. Ngài Chủ tế, ngài hồ ly, hóa ra là ngài thích gan của tôi. Xin nhẫn nại đợi một chút, tôi sẽ chết ngay đây, đến khi đó đừng nói là gan của tôi, cho dù anh có ăn hết cả cơ thể tôi, tôi cũng chẳng ý kiến gì. Nhưng bây giờ xin ngài đừng làm phiền tôi nữa”.

“Làm phiền? Tôi làm phiền cô lúc nào? Là cô gọi điện thoại cho tôi trước mà.”

“Được rồi, tôi sai rồi, tôi không nên gọi điện thoại cho anh. Phiền anh không nhất thiết phải đứng đây canh như một con linh cẩu thế, hãy đi trước đi, mọt lát nữa quay lại tìm tôi.”

Anh tháo kính xuống, chậm rãi lắc đầu, “Bây giờ cô vẫn chưa thể chết được”.

“Tại sao?”

“Có ai nói với cô khẩu vị của Chủ tế rất khắt khe chưa?”, anh giải thích một cách không rõ ràng, “Lá gan của cô chưa đạt đến độ ngon nhất, hơn nữa, tỉ lệ hormone cũng chưa chuẩn”.

Nghe đến đây Bì Bì cực kỳ giận dữ nhưng ngược lại cô lại cười, “Không nhận ra là ngài Chủ tế đây còn rất hiểu về Dinh dưỡng học. Vậy xin hỏi một câu, ngài Hạ Lan, đến khi nào gan của tôi mới ở trạng thái ngon nhất?”.

Anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, ánh nhìn chăm chú mà kỳ lạ. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói, “Khi nào cô yêu tôi”.

Khi nào cô yêu tôi. Trên đời này còn tồn tại chuyện hoang đường như vậy sao?

“Ha ha ha ha…”, Bì Bì cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng quanh mặt hồ mênh mông, “Anh nghe cho rõ đây, ngài Chủ tế. Tôi không hề thích anh dù chỉ là một chút! Anh đừng mơ tưởng điều đó thành sự thật! Đời này kiếp này, Quan Bì Bì tôi mãi mãi không bao giờ yêu anh!”.

Từ trước đến giờ, Bì Bì chưa bao giờ nói đến hai từ “mãi mãi”. “Mãi mãi” là một phó từ vô cùng đáng sợ, động từ phía sau nó có tính quy luật rất khủng khiếp. Nhưng bây giờ cô có thể nói như vậy rồi. Đối với một người sắp đi vào cõi chết, thời khắc này, “mãi mãi” đã sắp được tiến hành.

Cô nói xong câu đó, Hạ Lan Tịnh Đình bất chợt đưa tay ra.

Khoảnh khắc đầu ngón tay anh sắp chạm được vào cô, Bì Bì đã nhảy xuống hồ.

Nước hồ lạnh ngắt bao trùm lấy cô trong tích tắc.

Cô bơi một lúc, cơ thể đã bắt đầu tê mỏi.

Trong hồ nước thoáng mùi nồng nặc, những cọng rong mọc lên thật dài.

Cóg nười nhảy xuống hồ theo, muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị cô ra sức đẩy. Người kia túm lấy tóc cô, nhưng mái tóc cô vừa mềm vừa trơn, nhanh chóng trượt qua kẽ tay.

Sức nâng của nước đẩy cô lên, cô không kìm được đành ngẩng đầu, hít một hơi.

Ánh trăng lặng lẽ, mặt hồ yên ả, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn ngầm ra lệnh cho bản thân không được vùng vẫy. Chiếc áo đẫm nước càng ngày càng nặng, cơ thể cô lại chìm xuống. Hồ nước lạnh một lần nữa nuốt chửng lấy cô, hai bên tai vang lên tiếng kêu ọc ọc, cô bỗng thấy hoảng hốt không một lý do, uống liền một lúc mấy ngụm nước, toàn thân lạnh đến mức mất đi tri giác.

Đúng khoảnh khắc này, một bàn tay đột ngột túm chặt lấy cô, kéo đầu cô lên khỏi mặt nước.

Cô dốc hết sức bình sinh để giằng co với anh. Nhưng bàn tay ấy vô cùng mạnh mẽ, khiến cô chẳng còn sức kháng cự. Bản năng mong cầu sự sống đã chiếm thế thượng phong, cô bất giác coi anh như cọng rơm cứu mạng, bất chấp tất cả ôm thật chặt lấy anh.

Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, “Bì Bì, cô phải buông tôi ra…”.

Cô không buông, mà ngược lại còn ôm chặt hơn.

Anh không khách khí véo tay cô, giữ trong bàn tay mình, kéo theo cô bơi thẳng đến ven hồ rồi lôi cô lên bờ như một con cá chết.

Cô víu vào một phiến đá nôn mửa, lạnh đến mức toàn thân co giật. Hạ Lan Tịnh Đình không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn.

Cuối cùng, không còn sức lực nữa, cô bèn nằm ra đất, bất động, nửa người vẫn còn chìm trong nước, trôi nổi như một cọng rong. Lúc này anh mới chẳng nói chẳng rằng ôm cô lên xe, cởi bỏ quần áo cô, rồi mở hệ thống sưởi ấm, cuối cùng đắp lên người cô một tấm thảm.

Cô yếu ớt co người trên ghế sau, toàn thân không ngừng run lên cầm cập, cổ họng nóng như lửa đốt, cả dọc đường không nói một câu nào.

Cửa sổ trên nóc xe trong suốt. Cây ngô đồng đêm đông phản chiếu giữa làn mây, trông giống cây quế trên mặt trăng.

Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ khóc nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Đôi mắt cô khô khốc, mà còn ngứa một cách kỳ lạ, chỉ hận một nỗi không thể có trong tay lọ thuốc nhỏ mắt. Cô không hề hỏi Hạ Lan Tịnh Đình muốn đưa mình đi đâu, có lẽ là đến sơn động, sau đó “ân ái” với cô, cũng có thể là xuống đáy giếng rồi ăn thịt cô… Cô không còn quan tâm đến chuyện này nữa rồi.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe từ từ dừng bánh. Anh mở cửa xe, ôm cô sải những bước dài tiến vào phòng của mình, rồi đặt cô nằm xuống một chiếc giường lớn.

“Tôi muốn đi tắm!”, giọng cô uể oải.

“Cô mệt rồi, ngủ trước dã”, giọng anh vẫn rất ôn hòa.

“Tôi muốn đi tắm!”, cô dột nhiên gào lên.

Giọng cô rất cao, khiến cho bụi bặm bám trên trần nhà cũng chấn động mà rơi xuống. Sau đó cô ngồi thẳng người ở giữa giường, hai bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, không ngừng run rẩy, thậm chí đầu óc cũng quay cuồng theo.

Anh nhìn cô, không nói gì, đi thẳng đến nhà tắm mở nước, rồi đến bên giường đón cô. Cả người cô mềm nhũn, dường như không sao bước nổi nữa, nhưng cô vẫn cố hết sức để đi được tới phòng tắm. Ngâm mình trong nước, cô không ngừng xát xà bông lên người hết lần này đến lần khác.

Cách một bức mành, Hạ Lan Tịnh Đình ngồi bên ngoài.

Khi cô tắm được một nửa, anh đột nhiên thò tay vào, lấy dao cạo râu để trên giá một cách vô cùng chuẩn xác.

Trong bồn tắm lớn, cô cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng, quấn khăn tắm quanh mình, sau đó không thể đi được nữa, cứ để mặc cho Hạ Lan Tịnh Đình bế mình trở về giường.

“Tôi đói rồi, cô không muốn ăn cùng tôi thứ gì sao?”, anh hỏi một cách khách sáo.

Cô cho rằng đây chỉ là lời nói bông đùa, ánh mắt vẫn dán chặt vào trần nhà hoa lệ, không hề nhìn anh, “Hạ Lan Tịnh Đình, cho dù anh muốn gì, cơ thể tôi cũng được, lá gan cũng được, ngay bây giờ anh hãy lấy đi”.

Do dự một hồi alau, Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên nói, “Tôi muốn cô yêu tôi, có được không?”.

Cô kiên quyết lắc đầu, “Không được”.

Anh đưa tay ra khẽ vuốt khuôn mặt cô, giúp cô đắp lại chăn, “Cô phải đi ngủ rồi”.

Vô cùng mệt mỏi, Bì Bì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Rạng sáng cô bị sốt, sốt đến mức toàn thân nóng hầm hập, miệng đầy bong bóng. Từ trước tới giờ Bì Bì luôn tin tưởng vào sức đề kháng của mình, thông thường bị sốt đều không đến bệnh viện. Hôm nay cô lại càng kiên quyết không muốn tới, cô sợ bị bác sĩ thăm khám, nên cứ quấn chặt chăn vào cho đến khi toát mồ hôi, đến trưa cơn sốt cũng chịu lui.

Ngoài mấy lần mang đá đến đắp trán cho cô, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn luôn lặng lẽ ngồi trên số pha cạnh giường, lần sờ một quyển sách rất dày dành cho người mù.

Bì Bì choáng váng ngồi dậy, chăn từ trên vai trượt xuống. Bỗng phát hiện bản thân vẫn ở trong tình trạng không một mảnh vải che thân, liền không kìm được “A” lên một tiếng.

“Kêu gì mà kêu, tôi có nhìn thấy gì đâu”, anh lạnh lùng nói, rồi ném đống quần áo bên cạnh cho cô.

Toàn bộ quần áo tối hôm qua của cô đều đã được giặt sạch và hong khô. Cô đón lấy quần áo, cảm ơn anh rồi nói: “Không còn sớm nữa, giờ tôi phải đi làm. Chiều nay Bộ sẽ đén kiểm tra hồ sơ”.

Hạ Lan Tịnh Đình đứng dậy, đi đến bên cửa, “Ăn cơm rồi hẵng đi”.

Cô ngẩn người một lát, nói: “Chỗ của anh… có… có thức ăn của con người sao?”.

Anh đáp, “Tôi biết rán trứng”.

Căn phòng rất tối và khô ráo, phảng phất mùi dương xỉ. Có lắp thiết bị sưởi ấm nên phòng rất ấm áp.

Có lẽ do không nhìn thấy, nên Hạ Lan Tịnh Đình không thích bật đèn.

Anh đưa cô đi qua gian phòng khách tối mờ, đến nhà bếp ở hướng Đông. Cả quãng đường anh rất lịch sự dìu cánh tay cô, như thể cô có thể ngất đi bất cứ lúc nào vậy.

Hạ Lan Tịnh Đình có một căn bếp với diện tích không lớn nhưng thiết kế vô cùng hiện đại: mái vòm màu xanh, giấy dán tường màu trắng điểm thêm hình rong biển, trên nóc treo rất nhiều những loại thực vật kỳ lạ, có lẽ Bì Bì chỉ nhận ra được hai loại là lan điểu và dây mây mà thôi. Bên cửa sổ đặt một chiếc tủ lạnh lớn, cao tầm một người. Bệ bếp dường như bị bỏ không rất lâu rồi, trên đó bày đầy lô hội đang nhe nanh múa vuốt và cây tiên nhân chưởng ra hoa màu đỏ. Một góc sàn nhà trồng hai cây thiết mộc lan cao lớn, cành lát tươi tốt, những cành non chưa đến độ nở xanh mơn mởn, không dính một hạt bụi, hình dáng và màu sắc vô cùng xinh đẹp, thiếu chút nữa Bì Bì đã cho rằng đây là sản phẩm được làm từ nhựa plastic.

“Đến đây, làm quen với phòng bếp của tôi một chút”, Hạ Lan Tịnh Đình vỗ vỗ vào tủ lạnh, nói, “Tên nó là Tiểu Bạch”.

Bì Bì kinh ngạc nhìn anh.

Anh lại chỉ chỉ vào bếp lò, “Tôi gọi nó là Tiểu Hắc… Tộc hồ ly chúng tôi có trí nhớ vô cùng tốt, chúng tôi thích đặt tên cho các đồ vật”.

Hóa ra mỗi một đồ dùng gia dụng đều có tên riêng. Mỗi một chậu hoa anh trồng cũng sẽ có tên của riêng chúng. Bì Bì chỉ vào bản thân mình, “Vậy có phải anh sẽ gọi tôi là Tiểu Hoàng không?”.

“Tôi gọi cô là Bì Bì, mặc dù tôi ghét nhất hai từ này”, anh cười mà như không cười, “Tiểu Hoàng là tên của chạn bát”.

“Anh đã không ăn cơm, còn cần bếp lò làm gì?”

“Ừm, tôi rất cố gắng để hòa nhập được với con người, hơn nữa tôi cũng có khách.”

Mò mẫm một lát, anh lấy xuống từ trên chạn một cái chảo mới tinh, rồi đặt lên bếp gas.

Anh châm lửa, khí gas bay ra ngoài, mãi vẫn không cháy, vài giây sau bỗng “phụt” một tiếng rồi bốc cháy. Bì Bì nhìn mà cảm thấy vô cùng lo sợ.

Một làn khói tỏa ra từ dưới đáy chảo, Bì Bì đột nhien ngửi thấy mùi gì khen khét.

“Thứ gì đó cháy khét ròi?”

Anh vội lật đáy chảo lên, đưa đến trước mặt cô, “Có thứ gì trên mặt không?”.

Bì Bì nhìn một lát, khẽ nói, “Là tem thương hiệu, anh quên không xé ra”. Nói rồi co lấy con dao bóc nốt phần giấy còn sót lại dưới đó, “Giờ thì được rồi”.

Anh lấy ra hai quả trứng gà từ trong tủ lạnh, đập mạnh một quả rồi cho vào trong chảo. Động tác của anh không thành thạo chút nào, như thể đây là lần rán trứng đầu tiên trong cuộc đời anh vậy. Nhưng Bì Bì cảm thấy Hạ Lan Tịnh Đình không nhìn thấy gì mà có thể đập trứng chính xác vào chảo như thế đã là không dễ dàng rồi.

“Hình như nên cho một chút dầu vào thì phải?”, cô nói.

Một lát sau, thấy vô cùng tò mò, cô không nhịn được lại hỏi, “Anh cũng ăn trứng rán ư?”.

“Không ăn”, anh nói, “Tôi vay của hàng xóm đấy”.

Anh bỏ vào chảo một miếng dầu bò nhỏ, rất nhanh, một mặt đã được rán xong, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Xem tay nghề của tôi đây”. Dứt lời, anh quơ quơ chiếc chảo, cổ tay nhẹ nhàng hất lên một cái, quả trứng bay vút lên cao rồi lật úp xuống.

Sau đó anh hỏi, “Trứng đâu rồi?”.

Bì Bì ôm lấy cánh tay, “Ở dưới đất”.

Cô với đôi đũa gắp trứng lên rồi vứt vào thùng rác.

Khi cô đứng thẳng người lên, Hạ Lan Tịnh Đình đã bỏ một quả trứng khác vào trong chảo, “Thử một lần nữa, đảm bảo không sẩy tay”.

Lần này anh rán trứng rất ngon, bên ngoài vàng ruộm, bên trong lòng đào, còn rắc một chút muối lên trên nữa.

Anh cười vô cùng đắc ý, “Mùi vị thế nào?”.

“Rất ngon”, cô hai ba miếng đã ăn hết quả trứng, thấy anh vẫn đứng ở một bên bèn hỏi, “Còn anh? Anh sẽ ăn gì?”.

Hạ Lan Tịnh Đình mở tủ lạnh, bưng ra một chiếc đĩa, bên trên bày năm bông hoa thủy tiên. Anh đổ một chút mật ong lên trên, rồi dùng dĩa đưa từng bông hoa vào miệng thưởng thức.

Dáng ăn của anh vô cùng nhã nhặn, anh vừa uống nước lạnh, vừa nhai thật nhỏ thức ăn rồi chậm rãi nuốt xuống. Bông hoa cũng chỉ bằng kích cỡ đầu ngón tay, vậy mà anh ăn mất nửa tiếng đồng hồ mới xong. Ăn xong anh còn lấy khăn ăn lau miệng. Đây đâu phải là ăn sáng, mà là đang tham dự bữa tiệc trọng thể thì đúng hơn.

Bì Bì không kìm được buông lời bình luận, “Tôi luôn cho rằng anh rất cổ điển, không ngờ tác phong của anh lại đậm chất Tây đến thế”.

“Tôi thuộc tộc du mục, thích dùng dao và dĩa, không thích dùng đũa.”

Bì Bì đến cửa phòng khách đi giày. Cô đang định bước ra ngoài thì bị anh chặn lại ở cửa, hỏi một cách ngang ngược, “Tại sao cô lại không thích tôi? Bởi vì tôi không đủ đẹp trai? Không có nhiều tiền? Hay vì tôi là hồ ly? Chắc cô không phân biệt chủng tộc đấy chứ?”.

Bì Bì nói, “Bởi vì anh quá già”.

“Quá già?”, anh khẽ cau mày, không cho điều cô nói là đúng, “Tôi nhìn già lắm sao? Đừng hỏi tôi sống bao nhiêu năm rồi, sinh lý của tôi chỉ giống như đang ở độ tuổi hai mươi sáu thôi”.

“Anh lớn hơn tôi những tám trăm tuổi. Tám trăm tuổi đó, ngài Hạ Lan. Giữa chúng ta há chẳng phải là sự khác biệt giữa hai thế hệ sao? Sự khác biệt giữa các thế hệ vô cùng nghiêm trọng. Nhiều nhất tôi chỉ có thể chấp nhận một người đàn ông hơn mình tám tuổi. Rất xin lỗi, tôi không thể cân nhắc anh được, anh thực sự lớn hơn tôi rất nhiều tuổi.”

“Cô nên biết”, anh cảm thấy như bị đả kích, “Con người sợ già bởi vì họ sợ chết. Tôi sẽ không bao giờ chết, đồng thời còn sống lâu hơn cô rất nhiều”.

“Dù vậy tôi cũng không thích ông cụ non, tự cho mình là nhìn thấu mọi chuyện trên đời, thực ra sống không bằng chết. Một thân hủ bại từ trong ra ngoài, một nỗi vô vị nhạt nhẽo từ trong ra ngoài, như thể đang sống trong xã hội cũ vậy”, Bì Bì phản bác một cách đầy lý lẽ.

“Bì Bì, tôi không cãi nhau với cô nữa, hôm nay tâm trạng cô không tốt”, anh đưa ngón trỏ lên chặn miệng cô, “Thực ra tôi thật sự không già, đồng thời còn hoạt bát đáng yêu. Ngoài ra tôi có xuất thân tốt, là quý tộc”.

“Hứ?”, biểu cảm của Bì Bì có vẻ khoa trương, “Quý tộc? Triều đại nào thế?”.

“Gia tộc của tôi là thủ lĩnh của toàn bộ tộc hồ ly. Đương nhiên đối với cô đây là chuyện rất xa xôi, rất cổ xưa.”

“Tôi ghét xã hội giai cấp.”

“Đó là bởi vì cô không đứng trên đỉnh giai cấp.”

“Hạ Lan Tịnh Đình, anh có mở cửa ra không?”

Anh với chiếc áo khoác của mình, không biết làm gì khác đành đi mở cửa, “Tôi đưa cô đi”.

Đi qua một cây cầu vượt, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Nếu là cô, tôi sẽ không nhảy xuống từ đây, nền xi măng rất cứng”. Khi hai người cùng đứng đợi tàu điện ngầm, Hạ Lan Tịnh Đình lại nói, “Nếu là cô, tôi tuyệt đối sẽ không nằm trên đường ray, chết như vậy rất thảm”.

“Anh bị bệnh hay sao mà cứ lảm nhảm mãi thế.”

“Tôi lo lắng cho cơ thể của cô”, anh thản nhiên nói, “Bất cứ hành động nào làm tổn thương đến gan, tốt nhất cô đừng bao giờ nghĩ tới… Tôi không để nó xảy ra đâu”.

Cô nghe mà chỉ muốn nôn ọe.

Đi được nửa đường, anh lại một lần nữa buộc hạt châu kia vào cổ tay cô, “Đừng bao giờ tháo nó ra, như thế tôi có thể tìm thấy cô bất cứ lúc nào”.

“Chẳng phải anh đã cấy hương rồi sao?”

“Đó là ở khoảng cách gần.”

“Tại sao lúc nào tôi cũng phải để anh tìm thấy?”

“Bởi vì hạnh phúc của cả đời cô đang nằm trong tay tôi.”

Cô nổi cơn thịnh nộ, nghiến răng nghiến lợi tìm kéo, anh bèn nắm lấy tay cô, chặt đến mức các khớp xương trên tay cô kêu lên răng rắc, “Nếu cô dám tháo ra một lần nữa, tối nay tôi sẽ ăn thịt cô. Chắc chắn kiếp trước tôi đã làm sai chuyện gì, nên giờ mới gặp loại phụ nữ não tàn như cô”.

Bì Bì đau đến mức mặt biến sắc, những người trên xe đều đánh giá cô bằng ánh mắt khác thường. Thế nhưng Hạ Lan Tịnh Đình vẫn nắm tay cô như vậy, hồi lâu sau mới buông ra.

Anh đưa cô đến tận cổng Tòa soạn báo.

Bì Bì thấp giọng cầu xin, “Hạ Lan, anh buông tha cho tôi có được không? Gần đây tôi thật sự rất đen đủi, rất muốn được yên tĩnh”.

Anh lại trở về với khuôn mặt như quân bài tú lơ khơ, lạnh lùng nói, “Có thể buông tha cho cô, nhưng cô phải thề với tôi rằng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân”.

“Tôi xin thề”, Bì Bì rất hiểu ý của anh, “Tôi nhất định sẽ giúp anh chăm sóc tốt… thứ đó, nếu như tôi thật sự muốn chết, chắn chắn tôi sẽ báo cho anh đầu tiên”.

Anh rời đi.

Nói lời giữ lời, anh không đến tìm cô thêm lần nào nữa.

Chương 20

Buổi biểu diễn của A Quy

Lực sát thương của tình yêu là vô cùng lớn.

Không ai có thể ngờ sự công kích trầm trọng của hàng loạt những sự việc phát sinh ngoài ý muốn ấy đối với một cô gái là như thế nào. Một lớp tàn nhang bắt đầu xuất hiện trên mặt Bì Bì, sau đó lợi sưng lên một cách lạ kỳ, đau tới mức không ăn được cơm, cô dùng mọi cách để tiêu viêm nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Sau đó, cô gầy đi trông thấy, tóc rụng, ăn không ngon miệng, quầng mắt thâm đen, bước đi liêu xiêu như thể cọng rong biển đang nhảy múa vậy.

Tin Bì Bì thất tình đã nhanh chóng truyền đến tai tất cả bạn bè và đồng nghiệp, đương nhiên người nhà cô cũng sẽ biết chuyện. Không môn đăng hộ đối, những người nghèo chỉ coi mối tình anfy là một cuộc đầu tư, có mơ ước nhưng không ôm nhiều hy vọng, khi cần rèn sắt thì thêm dầu, lúc cần dập lửa thì rút củi. Cho dù là hài kịch hay bi kịch, họ cũng đều thuận theo tự nhiên, không thành công thì không thành công thôi. Thế nhưng, bà của Bì Bì lại cảm thấy buồn cho cô cháu gái. Bà muốn nói chuyện cùng cô mấy câu nhưng đều bị Bì Bì ngăn lại bằng những câu trả lời bâng quơ: “Thực ra cháu và Gia Lân vốn là bạn thân mà, chỉ là bạn thân thôi”, “Lúc nào Gia Lân cũng như anh trai cháu, quan hệ của chúng cháu vô cùng tốt”, “Cháu đã biết chuyện của cậu ấy và Điền Hân từ lâu rồi, nhưng cháu chẳng buồn nói với mọi người”.

Để chứng minh sự rời đi của Gia Lân không hề làm ảnh hưởng đến mối quan hệ vốn tốt đẹp của hai người, thậm chí Bì Bì còn thản nhiên nhận cuộc điện thoại đầu tiên của Gia Lân gọi về từ Los Angeles trước mặt mọi người. Nhưng giữa bạn bè, cô chỉ hỏi những vấn đề sau:

Đi đường có thuận lợi không?

Sự chênh lệch múi giờ giữa hai nước như thế nào?

Khí hậu ở California ra sao?

Có quen với đồ ăn bên đó không?

Cuối cùng cô thật lòng chúc phúc cho Gia Lân và Điền Hân, chúc hai người có cuộc hôn nhân mỹ mãn, sớm sinh quý tử, sống cùng nhau đến đầu bạc răng long, trọn đời hạnh phúc, đồng thời vui vẻ ngắt điện thoại trước vẻ mắt tròn mắt dẹt của tất cả mọi người.

Con nhà nghèo thường rất mạnh mẽ, lúc đầu bố mẹ Bì Bì cho rằng đối mặt với sự đả kích này, con gái họ cũng chỉ như thế mà thôi, sau đó hoài nghi liệu cô có thật sự độ lượng với một người đã phản bội tình cảm của mình như vậy không, đồng thời cảnh cáo cô vào thời điểm này không được dễ dàng rơi vào bể tình mà giẫm lên vết xe đổ nữa. Bì Bì luôn miệng nói, điều đó chắc chắn là không xảy ra! Vậy là mọi người trong nhà đều thấy yên tâm, con gái họ đã thực sự trưởng thành chỉ trong một đêm, thật là khiến người ta vui mừng.

Nhân cơ hội đó, Bì Bì tuyên bố mục tiêu trước mắt của mình sẽ là nhanh chóng hoàn thành sự nghiệp học bổ túc, tranh thủ trong một thời gian ngắn trở thành một nhà báo.

Hùng tâm tráng chí chỉ là cách để cô che giấu mọi chuyện mà thôi. Bì Bì trốn trong ký túc xá, tinh thần hoảng loạn, đắm chìm trong nỗi bi thương, ngày một suy sụp, hàng tháng trời cũng không về nhà nữa.

Cô lắp mạng trong phòng ký túc, vừa tan ca về việc đầu tiên là truy cập vào trang web của khoa Kinh tế trường Đại học California mà Gia Lân đang theo học. Cô tìm xem bên đó cậu học môn gì, các giáo sư trông như thế nào, rồi lại đoán xem đâu sẽ là thầy hướng dẫn của Gia Lân. Tốc độ cập nhật của trang web đó cũng thật nhanh chóng, có rất nhiều học giả vào hỏi, mở cuộc thảo luận, ai được xuất bản sách cũng đều quảng cáo trên đó. Những nghiên cứu sinh trong khoa còn có diễn đàn của riêng mình. Cô nhanh chóng đoán ra nick name của Gia Lân, có lẽ vì mới đến, đồng thời cũng không quen viết tiếng Anh, nên Gia Lân rất ít khi lập topic và cũng rất ít khi comment, nhưng cậu hay vào một diễn đàn cả sinh viên Trung Quốc có tên “Mơ về triều Đường”. Dường như cứ cách mấy ngày, cậu lại để lại chút dấu vết. Ở diễn đàn đó, cậu bàn về bóng đá và phim ảnh, cậu đã mua chiếc tivi và xe đạp second-hand, còn quyên tiền giúp đỡ bệnh viện nhi đồng địa phương.

Sự việc “đi chệch khỏi quỹ đạo” nhất của cô chính alf tìm thấy căn phòng Gia Lân thuê qua Google Earth. Đó là căn nhà nhỏ màu trắng theo phong cách phương Tây ở gần trường học, bên cạnh một sân golf rộng lớn, có một con sông nhỏ chậm rãi chảy qua, phía sau là bãi đỗ xe. Thậm chí có lần Bì Bì còn nhìn thấy mấy bóng người, một trong số đó rất giống Gia Lân.

Khoảnh khắc ấy, nước mắt cô bất giác rơi, mỗi lúc một thương tâm, cô khóc cả đêm. Cô vừa mắng bản thân mình chẳng làm được việc gì, chỉ biết tốn thời gian vào việc lén xem thông tin của người khác, nhục nhã hơn cả gián điệp; vừa tiếp tục tìm mọi cách để có thể tìm kiếm thông tin về Gia Lân. Nhưng những tin tức cô tìm được cũng chỉ là mấy tin vô thưởng vô phạt, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cứ như vậy, lên Google tìm kiếm tin tức về Gia Lân đã trở thành bài tập buộc phải làm mỗi ngày của Bì Bì, ngón trỏ không ngừng di chuyển trên con lăn chuột máy tính, một buổi tối nhanh chóng trôi qua.

Chuyện này thật nực cười, kỳ thực Bì Bì không nhất thiết phải vất vả như vậy.

Cứ cách một tháng, Gia Lân sẽ gửi thư điện tử cho Bì Bì, hỏi thăm về tình hình nhà cô, đồng thời nhắc vài câu đến tình hình gần đây của mình. Ví như bây giờ đang học lái xe, ví như đang tham gia vào đội bóng rổ của hội sinh viên, ví như mỗi môn học đều đạt được điểm A, ví như đã học được cách nướng sườn… Dưới mỗi bức thư, cậu đều nói một câu xin lỗi, không hề nhắc đến Điền Hân, cũng không giải thích gì. Bì Bì chưa bao giờ trả lời thư của cậu, cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cậu.

Cuộc đời này không cho phép Bì Bì gục ngã nhanh như vậy.

Sau hai tuần Bì Bì chia tay với Hạ Lan Tịnh Đình, Tòa soạn báo đã xảy ra việc lớn. Một nhà báo tạm thời đã lợi dụng quyền lực của báo chí, phỏng vấn một đơn vị để lấy tiền và những món quà quý giá đã bị truyền thông đưa ra ánh sáng.

Giám đốc Tòa soạn báo vô cùng giận dữ, để chuyện này không còn xảy ra nữa, ông ấy đã dứt khoát tước quyền phỏng vẩn của các nhà báo tạm thời. Và như thế tấm thẻ chứng nhận làm nhà báo ngốc nghếch kia của Bì Bì đã bị thu lại một cách công khai. Vệ Thanh Đàn đành phải đích thân hẹn phỏng vấn Hạ Lan Tịnh Đình. Thế nhưng tiếp đón chị ấy lần nào cũng là một vị luật sư nổi tiếng của địa phương. Vị luật sư vô cùng lịch sự song rất nghiêm túc nhắc lại lời từ chối phỏng vấn của Hạ Lan Tịnh Đình. Mặc dù không cam tâm, nhưng Vệ Thanh Đàn cũng không làm được gì.

Gặp chuyện rắc rối như vậy, Bì Bì không thể không đến tìm Vệ Thanh Đàn để tìm đường thoát cho mình.

“Nói thật thì trường hợp nhà báo tạm thời chuyển thành nhà báo chính thức trước đây cũng có, nhưng đã mấy năm trước rồi. Khi đó Tòa soạn thiếu người, một số thanh niên trong đội tuyên truyền của địa phương vô cùng hoạt bát, mặc dù không có thẻ phóng viên, cũng không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng có mối liên hệ rất chặt chẽ với cơ sở, vì vậy đã viết được rất nhiều những tin xuất sắc. Toàn soạn đã quyết định để họ làm nhà báo tạm thời, và rất nhiều người đã nhanh chóng được chuyển thành nhà báo chính thức”, nhìn ánh mắt tha thiết của Bì Bì, Vệ Thanh Đàn thở dài một tiếng, “Nhưng bây giờ không giống như thế nữa. Sinh viên tốt nghiệp ngành Báo chí cung lớn hơn cầu, thậm chí địa phương cũng muốn nhét người vào, ai còn tiếc một nhà báo tạm thời không có bằng cấp gì chứ?”.

“Nếu như em thực sự muốn làm nhà báo, thì chỉ còn một cách thôi”, cuối cùng Vệ Thanh Đàn nói, “Thi nghiên cứu sinh, thay đổi hồ sơ của em”.

Đại học thành phố C có Học viện Báo chí đứng hàng đầu cả nước, nhưng tỉ lệ cạnh tranh cũng đứng hàng đầu cả nước. Để có tư cách dự thư, Bì Bì phải có một văn bằng chính quy về Báo chí. Điều nafycoo phải làm được bằng mọi giá trước khi báo danh. Dựa vào đề cương tuyển sinh, cô đã mua về tất cả những cuốn sách cần thiết, còn bỏ ra một nghìn Nhân dân tệ để mua các loại giáo trình đi kèm và đề luyện thi nữa. Cô tham gia hai lớp luyện thi, ngày đêm chăm chỉ đọc sách và làm các đề theo mẫu. Trước khi thi cô đã không nghĩ tới thực tế sau:

Năm đó nghiên cứu sinh khoa Báo chí Đại học C chỉ có hai mươi ba chỉ tiêu. Trong đó mười lăm người là được vào thẳng, buộc phải thi đỗ chỉ có tám người. Mà số người đăng ký dự thi là hơn ba trăm, trong đó không thiếu những người đã tốt nghiệp khóa trước và các nhà báo được Tòa báo địa phương gửi tới đào tạo.

Do đó, lần đầu tham gia thi nghiên cứu sinh, mặc dù điểm số ở mỗi môn cô đều đạt tiêu chuẩn, thậm chí có mấy môn còn hơn rất nhiều số điểm bình quân, nhưng Bì Bì vẫn không trúng tuyển.

Mặc dù thất bại nhưng Bì Bì vẫn cảm thấy vô cùng tự hào. Cô giật mình trước chính điểm số của mình. Cô thừa nhận trong năm nay ngày nào cô cũng dậy từ năm giờ sáng để học thuộc từ mới, ngoài thời gian ăn cơm ra, cô đều dành vào việc đọc sách.

Để đạt điểm cao môn Chính trị, cô rất chăm đọc báo, trước khi đi ngủ còn ôn lại một lượt tin tức của ngày hôm đó. Cô đã có một tầm hiểu biết mà trước nay chưa từng có về nền kinh tế và chính trị thế giới, có một kiến thức nhất định trên mặt lý luận về tin tức, truyền bá, quảng cáo, dư luận và Internet. Cô đã dùng năm trăm phần trăm sức lực của mình để chuẩn bị cho cuộc thi này, mặc dù không đỗ nhưng cô cũng để lại ấn tượng cho các giáo sư. Có vị giáo sư già rất hiền lành động viên cô rằng nếu như không ngừng cố gắng, cô rất có hy vọng vào lần sau.

Một năm qua, Bì Bì sống rất mệt mỏi, nhưng cũng vô cùng thú vị. Thi cử đã giúp cô tạm thời quên đi rất nhiều việc. Thi xong, Bì Bì quyết định thư giãn một chút. Cô mua hai tấm vé xem buổi biểu diễn của NK, sau đó rủ Bội Bội cùng đi xem với mình. Để được gặp ngôi sao nhạc Rock nổi tiếng ấy, Bì Bì đã ra sức tìm tất cả những tạp chí có viết về anh, rồi trông cậy cả vào việc Bội Bội có thể lợi dụng chức quyền xin cho cô một chữ ký của anh.

Không ngờ trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Bội Bội lại bị một nhân viên thực tập trong đài bám riết lấy, không sao đến kịp được. Bì Bì vội gọi điện cho cô nàng chẳng chút thích thú gì với Rock – Tân Tiểu Cúc, nhưng cô ấy cũng đã có kế hoạch khác vào tối nay.

Cô đành phải đến sân vận động thành phố C trước nửa tiếng để bán lại một tấm vé. Người mua lại vé không ngừng mặc cả với cô, cô bèn bán lỗ cho người đó.

Đang than vãn, ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy một người đã lâu rồi không gặp.

Hạ Lan Tịnh Đình.

Không phải thần giao cách cảm, mà chỉ là kiến thức thông thường, như một phản xạ có điều kiện, người đàn ông sẽ đeo kính râm khi ánh mặt trời chiếu xuống. Nếu như khi không có mặt trời mà người đàn ông vẫn đeo kính râm, chỉ có thể chứng minh rằng anh ta thuộc một trong những tình huống sau:

Anh ta có vấn đề về thần kinh, là một tên ngốc.

Thị lực của anh ta có vấn đề, không muốn người khác nhìn thấy mắt của mình.

Anh ta rất lười, lười đến mức không buồn tháo lên tháo xuống chiếc kính trên sống mũi.

Anh ta thích phim hoạt hình, lầm tưởng phim hoạt hình thành một kiểu mốt.

Vì vậy Bì Bì chỉ nhìn bừa về phía đám người, liền phát hiện ra Hạ Lan Tịnh Đình đang đứng dưới gốc cây tùng, cúi đầu gọi điện thoại. Cánh tay trái bó bột, treo ngang người, nhìn rất thảm hại.

Tháng Hai đầu xuân, khí hậu ấm áp, cơn gió thổi nhẹ, anh mặc chiếc áo gió màu nâu. Bên trong là chiếc áo dệt kim mềm mại và sạch sẽ, những hoa văn màu xám hòa quện với màu lam, kết hợp với chiếc khăn lụa màu hồng đậm. Bên dưới là chiếc quần bò đã giặt nhiều đến mức bạc trắng, rất rộng, rất tùy tiện nhưng cũng rất thoải mái. Bì Bì cảm thấy, nếu như đàn ông có thể miêu tả bằng cụm từ “phong tình vạn chủng”, thì đúng là nó dùng để chỉ Hạ Lan Tịnh Đình. Anh lặng lẽ đứng đó, không một tiếng động, không nổi tiếng cũng chẳng bắt mắt, nhưng tất cả dám con gái đi qua đều không kìm được phải ngoái đầu nhìn.

Thế mà tất cả những điều đó cũng không thể làm thay đổi ấn tượng cơ bản trong lòng Bì Bì về Hạ Lan Tịnh Đình. Đó chính là, anh vốn là một chú hồ ly lông mượt như tơ, đồng thời còn là một hồ ly già đầy râu. Sói và chó là đồng loại của anh. Cho dù nhìn đáng yêu, anh tuấn, tài sắc vẹn toàn như thế nào thì anh cũng chỉ có hứng với gan của Bì Bì mà thôi.

Hình như hạt châu màu đỏ trên cổ tay cô khẽ động, mặc dù cách nhau một trăm mét, nhưng Bì Bì vẫn cảm thấy chắc chắn Hạ Lan Tịnh Đình đã nhận ra mình rồi. Nhưng trên khuôn mặt anh không thấy bất cứ biểu cảm nào khác, vãn tập trung vào việc gọi diện thoại, cánh tay bó bột kia cũng không rảnh rỗi, vẫn luôn cầm một cốc cà phê.

Cứ nhìn mãi, đột nhiên Bì Bì cảm thấy mình nên qua đó chào một câu thì hơn. Dù sao Hạ Lan Tịnh Đình cũng được xem là người quen của cô. Dù sao anh cũng từng cứu cô. Bất luận anh có thuộc loài thú nào đi chăng nữa, thì dù sao anh cũng chưa từng chạm đến cô.

Thậm chí cô bỗng thấy thông cảm với anh. Trên thế giới rộng lớn này, trong dòng thời gian dài đằng đẵng này, anh lại chỉ sống lẻ loi ở một thế giới hoàn toàn không thuộc về mình, chịu đựng mọi nỗi cô đơn và bóng tối. Là người hay là yêu thì đều chẳng dễ dàng gì.

Chỉ còn mười lăm phút nữa là buổi biểu diễn sẽ bắt đầu. Bì Bì nghĩ qua bên đó chào anh một câu cũng chẳng lỡ thời gian của mình, cô liền đi thẳng tới, tùy tiện vỗ vai anh, “Xin chào”.

“Xin chào”, Hạ Lan Tịnh Đình ngắt điện thoại.

“Tay bị thương à? Bị ngã hay là bị tai nạn xe vậy?”, cô hỏi.

“Gãy xương, sắp khỏi rồi”, anh thản nhiên nói, rồi nhìn cô khẽ chau mày, “Dạo này tôi hơi xui xẻo”.

“Tôi không nhớ là anh cũng thích uống cà phê.”

“Trong này đựng nước lạnh đó”, anh cười, giơ chiếc cốc trong tay lên với cô, “Có phải rất cool không?”.

Bì Bì bật cười, “Cool chết đi được”.

Hạ Lan Tịnh Đình cầm điện thoại lên ấn vài cái, chuyển sang chế độ rung, sau đó hỏi chẳng chút để ý: “Gần đây vẫn tốt chứ?”.

Rõ ràng là Hạ Lan Tịnh Đình chỉ hỏi cho có lệ, nhưng Bì Bì lại cho là thật. Cô đứng đó mặt mày hớn hở kể về việc thi nghiên cứu sinh của mình đến cả mười phút. Hạ Lan Tịnh Đình cũng không thấy phiền gì, điệu bộ vô cùng hứng thú, thỉnh thoảng lại hỏi cô đủ loại câu hỏi. Cuối cùng anh nói, “Cho nên hôm nay cô đến đây là để thư giãn một chút?”.

Bì Bì gật đầu, đáp, “Còn anh thì sao? Anh đến đây làm gì vậy? Cũng là đến để giải tỏa tinh thần sao?”.

“Tôi đến để tu luyện.”

“Tu… luyện?”, Bì Bì kinh ngạc nhìn anh, thấp giọng nói, “Hạ Lan Tịnh Đình, không phải anh muốn làm điều gì phi pháp ở đây đấy chứ?”.

“Ồ, không phải như cô nghĩ đâu”, anh vội vàng giải thích, “Tôi chỉ thích luyện tập hít thở ở nơi có nhiều người thôi. Nơi lý tưởng nhất là ở trận bóng lớn, từ trường tốt, nhiều đàn ông, dương khí dồi dào. Buổi biểu diễn nhạc Rock, căn tin trường học, ga tàu hỏa hoặc bến xe tàu điện ngầm chính alf lựa chọn thứ hai của tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng tới nhà hàng hay sàn nhảy disco”.

“Anh có thể đừng thành thật với tôi như vậy được không?”, Bì Bì không kìm được bịt hai tai lại.

“Thành thật là một phẩm chất tốt đẹp.”

“Nhưng khi anh tu luyện, có làm phiền tới… nói cách khác, có làm tổn hại tới sức khỏe của mọi người không?”

“Khi nào đông người thì không. Tôi rất cẩn thận, tôi là một hồ ly rất tuân thủ kỷ luật.”

Bì Bì thở phào một hơi, mỉm cười, “Vậy thì anh tu luyện cho tốt nhé. Tôi đi trước đây”.

“Đợi đã, chỗ ngồi bên cạnh tôi vừa hay còn trống, cô có muốn ngồi xem cùng tôi không?”, Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên nói.

“Không muốn”, Bì Bì lắc đầu rồi chỉ chỉ vào đầu mình, “Tôi còn phải thi, sắp tới tôi rất rất rất cần một bộ não hoàn chỉnh”.

“Vậy được, không làm phiền cô nữa, tạm biệt”, anh vẫy tay một cách tự nhiên.

Xem ra, nói chuyện với người khác là một việc cần thiết. Chỉ mấy câu chuyện trò đơn giản thôi, nhưng tạm thời Bì Bì đã thoải mái hơn rất nhiều.

Khi đến cửa soát vé, cô quay đầu nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, bỗng thấy giật mình.

Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, sau đó lấy từ trong túi ra chiếc gậy dành cho người mù, nhận biết phương hướng, rồi cũng chậm rãi bước về phía cửa soát vé.

Mọi người đứng chật ních ở cửa cung thể thao, mặc dù đã có chiếc gậy tìm đường nhưng Hạ Lan Tịnh Đình bước đi rất thận trọng. Anh không muốn chạm vào người khác, nhưng bên cạnh anh có rất nhiều người chen ra chen vào, khuôn mặt vốn luôn tự tin của anh cũng lộ vẻ không thể kiên nhẫn thêm được nữa.

Không biết tại sao chứng kiến cảnh đó, trong lòng Bì Bì bỗng thấy nhói đau. Cô nhớ rõ ràng sau khi mặt trời lặn, Hạ Lan Tịnh Đình có thể nhìn thấy mọi thứ. Hiện giờ rõ ràng là buổi tối, mặt trời đã lặn từ lâu, tại sao anh vẫn không nhìn thấy chứ? Mặc dù khứu giác nhanh nhạy, thính lực tinh tường, nhưng ở chốn đông người ầm ĩ mùi hương hỗn loạn như thế này, liệu anh có bị lạc đường không?

Nghĩ đến đây, Bì Bì đột nhiên quay người xô đám đông ra rồi đến bên cạnh Hạ Lan Tịnh Đình, nắm lấy tay anh, thấp giọng nói, “Hạ Lan, đi bên này. Bên này vắng người”.

Hơi ngẩn ra một chút, anh bèn đứng lại.

“Bây giờ là buổi tối rồi, tại sao anh vẫn không nhìn thấy gì?”, cô khẽ hỏi.

Hạ Lan Tịnh Đình cười mà như không, ngẩng đầu lên, khóe môi thoáng qua nụ cười chế nhạo, “Bì Bì, sự đồng cảm của cô có phải hơi quá rồi không?”.

“Có phải tay anh bị thương rất nặng không? Nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng cả tới thị lực?”, cô tiếp tục hỏi.

“Cô có quan tâm đến chuyện đó không?”, anh nhíu mày, kiên quyết buông bàn tay cô ra.

“Đương nhiên là tôi quan tâm rồi!”, cô nói to, “Dù thế nào thì tôi cũng xem như quen anh, nếu anh bị thương, dù thế nào tôi cũng phải để ý đến anh, đúng không, Hạ Lan Tịnh Đình?”.

“Cô đã muốn để ý đến tôi, thì ngại gì để ý bước cuối cùng”, Hạ Lan Tịnh Đình cười quỷ dị, “Lấy tôi nhé, được không?”.

“Xí”, cô đá cho anh một cái, “Tôi bảo anh nói luyên thuyên à?”.

Cô rất tức giận, vô thức ấn vào chỗ cánh tay bị thương của anh. Anh đau đến mức cắn răng. Cô vội vàng buông lỏng tay, “Nói nghe xem, anh bị thương như thế nào? Đánh nhau với người ta à?”.

Cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo, “Cô còn muốn xem buổi biểu diễn không? Đã bắt đầu rồi đó”.

“Làm sao anh biết?”.

“Thính lực của tôi rất tốt.”

“Vậy thì đừng chậm trễ nữa”, cô lầm bầm một câu, rồi nắm lấy tay anh, đưa anh vào sân vận động ngoài trời.

Không ngờ Hạ Lan Tịnh Đình nhiều tiền như vậy mà lại mua tấm vé còn kém hơn cả vé của Bì Bì, tấm vé ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Người đi vào sân vận động đã được hơn nửa, Hạ Lan Tịnh Đình và Bì Bì len qua đám người, từng bước từng bước tiến lên trên, tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống. Bì Bì có cảm giác bản thân như đang ngồi giữa không trung vậy, hận không thể mang theo bình dưỡng khí. Nhìn xuống dưới, sân khấu chỉ to bằng bàn tay, người ngồi bên trong cũng tựa như biến thành những chiếc đinh nhỏ. Cũng may Ban tổ chức đã lắp đặt hệ thống âm thanh vô cùng tiên tiến, đồng thời trên sân khấu còn có một màn hình rất lớn.

Ca sĩ hát chính của ban nhạc NK là một anh chàng gợi cảm với nghệ danh “A Quy”, chất giọng thuần hậu tinh tế, mang đậm chất cổ điển. Những phụ nữ bốn mươi tuổi đổ xuống dường như đều say đắm anh chàng ca sĩ này đến thần hồn điên đảo, đương nhiên Bì Bì cũng không ngoại lệ.

Bài hát đầu tiên A Quy mới hát được một nửa, cô đã hòa cùng đám fan bên dưới không ngừng gào thét, “A Quy, A Quy, em yêu anh giống như chuột yêu gạo vậy”. Cô vừa hô, vừa đung đưa chiếc khăn trong tay, vừa háy vừa nhảy, chẳng khác nào một fan hâm mộ cuồng nhiệt của A Quy.

Bài thứ hai mang tên Đường Chu Tước theo phong cách nhạc slow, do A Quy độc diễn với cây đàn ghi ta. Đây cũng là bài hát làm nên tên tuổi của anh, bài hát chứa đựng tình cảm thiết tha, vừa nồng nàn vừa có chút bi thương, rất phù hợp với chất giọng thuần mà ưu thương của anh. Đoạn cao có thể lên đến nốt cao nhất, nhưng nhẹ nhàng chuyển giọng lại có thể sang một tông khác, ca từ uyển chuyển hàm súc, như đi vào tận tâm can người ta. Bì Bì nghe đến cả trăm lần cũng không thấy chán. Đã từng có đêm Bì Bì nghe đi nghe lại đến tám mươi lăm lần bài hát đó. Nhạc hay, lời càng ý nghĩa:

“Khúc nghê thường tung bay trong cơn mộng mị, bài ca hồ Thái Dịch bên cánh đào phất phơ, màn sương buông xuống chiếc xích đu.

Chân trời xa một dải, gió thổi áo lạnh bay, trong ánh đèn xanh tơ hồng mềm mại, bàn tay ai dệt ráng chiều.

Dòng thư viết nghiêng trên tấm lụa, nghe sáo thổi.

Tiếng đêm bước thúc giục sương giá, lục lạc reo giẫm lên giấc mộng, giẫm lên giấc mộng quay về, Trường An dưới ánh trăng.

Trường Anh dưới ánh trăng, nơi đó thuộc về ai [1].”

[1] Lời bài hát Đường Chu Tước là bài tản văn do Lăng Thiên Tiếu, chủ của trang web Long Không và cũng là bạn thân của tôi viết. Do đó tôi muốn nói rõ ở đây, đồng thời cũng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến anh. (Chú thích của tác giả.)

Trong đám đông, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn ngồi yên tĩnh. Anh tháo kính xuống, đôi mắt vẫn luôn khép hờ giờ đã mở to, nhìn về phía trước bằng ánh mắt hết sức chăm chú nhưng lại chẳng chút biểu cảm nào. Từ đầu đến cuối, trọn hai tiếng đồng hồ, anh không cử động, cũng chẳng nói câu gì. Dù cho Quan Bì Bì có nhảy, có kêu gào thế nào bên cạnh, anh cũng chỉ xem như không nhìn thấy.

Buổi biểu diễn sắp kết thúc, Bì Bì vội lấy trong túi ra chiếc đĩa CD rồi chen lên hàng người phía trên cùng, cố vươn tay ra, xin chữ ký của thần tượng. Thế nhưng cho dù ra sức chen lấn, cô vẫn bị đám người phía trên mình ngăn lại. Trong đó còn cs một fan không khách khí gì đẩy cô một cái, khiến cô dạt ra khỏi phạm vi cánh tay A Quy có thể với tới.

Bì Bì nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, vừa thở hổn hển vừa than vãn. Hạ Lan Tịnh Đình bỗng đứng dậy, nói: “Cô chưa xin được chữ ký à?”.

“Chưa, đông người quá, tôi không chen được vào.”

Anh khẽ cười, “Đã biết rõ là như vậy, cô còn hóng hớt cái gì chứ”.

“Người ta là fan hâm mộ của Quy Quy mà! Tôi thích nhất bài Đường Chu Tước của anh ấy, còn thích cả câu ‘Một chút đau một chút yêu, dọc đường luôn hỏi em còn ở đó’ trong album mới của anh ấy nữa.”

Hạ Lan Tịnh Đình bật cười, “Cô không cảm thấy câu đó rất sến súa sao?”.

Bì Bì nói dịu dàng, “Người ta thích bởi nó sến súa như thế đấy”.

Ca sĩ đã bước vào cánh gà, khán giả cũng dần dần rời đi. Bì Bì tâm trạng rất tốt, nắm tay Hạ Lan Tịnh Đình, dắt anh ra cửa, còn quan tâm hỏi anh: “Anh có muốn tôi gọi giúp taxi không?”.

“Không cần, tôi phải gặp một người bạn đã, sau đó tự đi bộ về nhà cũng được.”

“Nhưng mà chỗ này xa nơi anh ở lắm.”

“Vậy cô có đồng ý đi cùng tôi một đoạn không?”

“Chẳng phải anh cần gặp một người bạn ư?”

“Là cậu ta muốn gặp tôi, chỉ nói vài câu thôi.”

Bì Bì thầm nghĩ, đã giúp người thì giúp đến cùng, đã đưa Phật thì phải đưa tới tận Tây phương, hơn nữa, tối nay cô cũng không có việc gì, “Cũng được”.

Cô lại nắm tay anh, chầm chậm bước dọc theo bên đường. Hai người lặng lẽ đi qua một chợ đêm, người qua lại tấp nập, cửa hiệu đầu đường không ngừng truyền đến tiếng hò hét rao hàng. Bàn tay Hạ Lan Tịnh Đình rất ấm, lòng bàn tay hơi cứng, vuốt kỹ bàn tay ấy có thể cảm nhận được cả đường chỉ tay trên đó. Trên người anh vẫn phảng phất mùi dương xỉ, càng gần anh càng cảm nhận được rõ ràng điều đó.

“Bạn anh đã nói là muốn gặp anh ở đâu chưa?” Đi bộ khoảng chừng mười lăm phút, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn không có ý định dừng bước, cũng không nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào, dường như anh cứ đi về phía trước mà không có mục đích gì.

Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Cậu ấy đến rồi, ở ngay sau lưng chúng ta”.

Quả nhiên, một chiếc xe limousine màu đen đang đỗ cách hai người không xa, một chàng thanh niên đeo kính râm bước xuống.

Bì Bì ngẩn ngơ trong phút chốc, rồi khẽ dụi mắt, chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm người.

Đó chính là A Quy, A Quy huy hoàng bắt mắt, A Quy tỏa sáng rực rwox. Trái tim Bì Bì nhất thời đập nhanh, khuôn mặt ửng đỏ.

Anh không hề mặc bộ trang phục lấp lánh khi biểu diễn, mà đã thay bằng chiếc áo màu xám, sải những bước dài, chẳng khác gì những người đang đi lại trên đường này. Bì Bì vốn chưa hề nhìn thấy anh ở khoảng cách gần, nhưng mỗi một chiếc CD của cô đều có hình anh vô cùng lớn, cô không thể nhìn nhầm được.

“Xin chào, A Quy”, Hạ Lan Tịnh Đình bước lên trên chào hỏi.

“Ngài Hạ Lan.”

Bì Bì bỗng cảm thấy ngữ điệu của A Quy thật kỳ lạ. Anh vô cùng nổi danh trong giới ca hát, ca từ trong những bài hát Rock của anh cũng khá là dữ dằn, vậy mà khi gặp Hạ Lan Tịnh Đình lại khúm na khúm núm, lễ phép như teher học sinh gặp thầy cô của mình vậy.

“Đây là cô Quan Bì Bì”, Hạ Lan Tịnh Đình giới thiệu.

“Cô Quan, xin chào”, A Quy cười có chút ngại ngùng với Bì Bì.

“Cô ấy muốn xin chữ ký của cậu. Bây giờ có tiện không?”, Hạ Lan Tịnh Đình nói.

“Đương nhiên được rồi”, A Quy lấy bút ra, ân cần hỏi: “Cô muốn tôi ký vào đâu?”.

Bì Bì đứng đó, ngẩn ngơ nhìn anh chàng ca sĩ trước mặt, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng đưa mấy chiếc CD đã chuẩn bị trong túi ra cho anh. A Quy cầm bút, ký tên lên mỗi một chiếc CD ấy, không những thế anh còn viết cho cô những lời chúc thật dài.

Bì Bì xúc động đến mức hai chân như mềm nhũn, thấy A Quy ký xong bèn lấy máy ảnh ra, được voi đòi tiên, nói: “Anh A Quy, xin… xin hỏi… em có thể chụp cùng anh bức ảnh không?”.

“Không vấn đề gì.”

Cô bèn kéo một người đi ngang lại, nhờ chụp giúp họ bức anh. “Tách, tách, tách”, liên tục chụp được ba bức ở những góc độ khác nhau.

“Chúc mừng cậu, buổi biểu diễn rất thành công”, Hạ Lan Tịnh Đình nói.

“Ngài quá khen rồi”, A Quy cúi đầu, thấp giọng, “Ngài Hạ Lan, ngài có cần tôi đưa về nhà không?”.

“Không cần.”

“Buổi biểu diễn tiếp theo tổ chức ở Bắc Kinh, ngài có thể bớt thời gian đến không?”

“Ừm… E rằng tôi không tới được.”

A Quy cũng không bắt ép, chỉ nói: “Ngài Hạ Lan, A Quy rất cần lời chúc của ngài”.

Hạ Lan Tịnh Đình đưa tay xoa đầu A Quy, “Chúc cậu mọi thứ đều thuận lợi”.

“Ngài còn gì muốn dặn dò A Quy không?”

“Không có.”

“Vậy, A Quy xin phép được đi trước.”

“Xin đợi một chút”, Bì Bì vội nói, “Anh A Quy, em có thể hỏi anh một câu cuối cùng không?”.

A Quy nhìn cô, dịu dàng nói, “Cô nói đi”.

“Ca khúc Đường Chu Tước rất hay, rất xúc động lòng người, xin hỏi anh lấy cảm xúc từ đâu mà viết nên được một ca khúc như thế?”

A Quy nghĩ một lát, trả lời: “Đây là một ca khúc rất lâu rồi”.

“Ồ?”

“Có lẽ cô phải hỏi người bên cạnh cô”, A Quy nói, “Nhạc và lời đều do ngài ấy viết”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.