Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 17




Spoiler Tình yêu và sự thật

Cửa hàng McDonald’s trước cổng Đại học C nằm ở tầng thứ hai của tòa nhà bán đồ điện gia dụng Tô Ninh, sau tám giờ rất vắng vẻ, cốc cà phê cỡ lớn sẽ được giảm giá ba mươi phàn trăm, giá rẻ bằng quán cà phê, là nơi lý tưởng để các cặp đôi hẹn hò yêu đương.

Ngoài nhân viên phục vụ, bên trong có tám người, trong đó bốn người đã ngồi theo đôi theo cặp, chuyện trò vui vẻ với nhau, hẳn là những cô cậu sinh viên đang trong thời gian tìm hiểu.

Trong bốn người còn lại cs một phụ nữ - loại bỏ.

Chỉ còn ba người đàn ông, một người dễ dàng nhận ra đã ngoài năm mươi – loại bỏ.

Hai người còn lại trông có vẻ đều khoảng trên dưới ba mươi tuổi.

Người ngồi hướng Đông vóc dáng không lớn nhưng cơ bắp cuồn cuộn, trông rất giống Thành Long. Anh ta đang gặm một cái hamburger, rau xà lách và Mayonnaise tràn cả ra ngón tay, rơi đầy xuống bàn, tiếng nhai dưa chuột soàn soạt.

Người ngồi phía Tây đeo một chiếc kính, tướng mạo đẹp đẽ, làn da trắng ngần, mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, trên bàn đặt một cốc cà phê và một hộp khoai chiên, đang chăm chú đọc báo.

Bì Bì cảm thấy dáng vẻ anh chàng này rất nhã nhặn, rất giống giảng viên đại học.

Người cần gặp mặt tên là Trình Thiếu Ba. Bì Bì đã cố ý tra Google một lượt và xác nhận thực sự có người này, anh ta làm việc tại khoa Toán học thuộc Viện Khoa học thành phố C. Bì Bì còn kiếm tìm trong những tập san trên mạng bài luận văn của anh ta, đúng thật là không ít. Anh ta tốt nghiệp khoa Toán của trường Đại học Bắc Kinh, từng du học ở nước ngoài mấy năm, có bằng Tiến sĩ Toán học do trường đại học tại đó cấp.

Nếu như tất cả những điều này là thật thì Trình Thiếu Ba chẳng khác nào viên kim cương hoàn toàn xứng với Tiểu Cúc. Mặc dù tuổi hơi nhiều nhưng dù sao thì anh ta vẫn chưa kết hôn, công việc ổn định, thu nhập cao, dưới danh nghĩa của một người có thể đào tạo được cả một đống của cải.

Thế nhưng Bì Bì vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Người có lý lịch như anh ta tìm việc ở Bắc Kinh hay Thượng Hải là điều vô cùng dễ dàng, vì sao lại chịu ở lại Đại học C nằm trên thành phố không đáng được coi trọng này chứ? Lẽ nào anh ta cũng giống như Hạ Lan Tịnh Đình, là một hồ ly?

Trình Thiếu Ba ít nói, tín hiệu để nhận ra nhau là trên tay anh ta có cầm một tờ báo. Thế nhưng vừa bước vào quán Bì Bì đã phát hiện ra bên cửa có treo một hộp gỗ đen, trong hộp xếp đầy những xấp báo, để mọi người có thể tùy ý lấy đọc. Những người khách bên trong chỉ cần không chuyện trò thì dường như trên tay ai cũng có một tờ báo. Xem ra người này đúng thật là không có kinh nghiệm rồi, Bì Bì chỉ còn biết trợn tròn mắt. Cô cần nhắc hồi lâu giữa “Thành Long” và “kẻ ca rô”, đang định đi thẳng tới bắt chuyện thì lại cảm thấy mình nên giả bộ đi mua cốc cà phê trước là hơn, sau đó tiếp tục quan sát.

Trong quán chỉ có hai nhân viên phục vụ. Một người cần mẫn lau chùi quầy hàng, một người luôn ở bên bồn nước cọ rửa hũ cà phê. Bì Bì gọi xong cà phê rồi trả tiền, nhân viên phục vụ chỉ vào máy pha cà phê, nói: “Xin đợi một chút, chúng tôi đang làm cà phê mới”.

Cô bèn đứng sang một bên. Chưa được mấy giây, cánh cửa liền được đẩy ra, lại có thêm ba người đàn ông nữa bước vào. Đi đầu là một người đàn ông có tướng mạo ngũ đoản [1], đầu to như cái đấu, đội mũ phớt, đeo cặp da, mày rậm mắt to, dái tai chảy xệ, cười ha ha chẳng khác nào Phật Di Lặc. Thần sắc của anh ta có vẻ cũng theo tôn giáo, thân hình nặng nè, bước đi khiến sàn nhà kêu kèn kẹt. Theo sau là hai chàng trai rất thời thượng, ăn mặc kỳ quái khác người, đang đeo tai nghe.

[1] Là tướng của người có đầu, mặt, tay, chân, thân người đều ngắn.

Nhân viên phục vụ bước đến chào hỏi: “Chào buổi tối, quý khách muốn dùng gì?”.

“Cà cà cà…”

“Cà phê?”

Người đi trước gật đầu.

“Cà phê cỡ nào?”

“Cỡ cỡ cỡ cỡ…”

“Cỡ lớn ư?”

Người đó lại gật đầu.

“Quý khách còn muốn dùng thêm gì nữa không?”

“Không không không không…”

“Tổng cộng là tám tệ năm.”

“Cảm cảm…”

Không biết là do căng thẳng hay bởi nói lắp bẩm sinh, vị khách đó nói cả hồi lâu mà vẫn chẳng được câu nào hoàn chỉnh. Nhân viên phục vụ cũng thật nhẫn nại, một mặt chăm chú lắng nghe anh ta nói, một mặt lại kịp thời đoán được ý anh ta, bèn nhanh chóng tiếp lời, “Không cần cảm ơn, quý khách có muốn cho thêm sữa và đường không?”.

“Hai hai hai…”

“Hai hào sữa?”

Anh ta gật đầu, lại nói tiếp, “Không không không…”.

“Không cho đường?”

Anh ta lại gật đầu.

“Mời quý khách qua bên này đợi một lát, cà phê của quý khách sẽ xong ngay ạ.”

Dáng vẻ của vị khách này có chút ngượng ngùng, quay người đi sang bên cạnh đứng đợi cà phê cùng Bì Bì. Khoảng thời gian đó, hai người nhìn nhau, “Phật Di Lặc” cười thân thiện với cô, đột nhiên cô nhận ra trên cánh tay anh ta đang kẹp một tờ báo.

Trình Thiếu Ba?

“Anh là Trình Thiếu Ba ư? Tôi là Tân Tiểu Cúc”, Bì Bì lễ phép đưa tay ra.

Người đàn ông đó có chút ngẩn người, nhưng vãn thoải mái bắt tay co, “Tân Tân Tân…”. Anh ta vẫn không ngừng nói “Tân” cả hồi lâu, Bì Bì cũng không ngừng nhẫn nại chờ đợi mãi, phải đến hơn một phút sau, anh ta mới nói, “Cô Tân, cô cô cô…”.

“Tôi vẫn khỏe”, Bì Bì đành phải nói nốt giúp anh ta.

May mà lúc đó cà phê đã xong, Trình Thiếu Ba vội vàng đón lấy hai cốc cà phê, làm tư thế mời, rồi sải bước đi về hướng chỗ ngồi gần cửa sổ.

Không biết tại sao, mặc dù người đàn ông này mắc chứng nói lắp đến mức như thể gặp trở ngại trong giao tiếp, nhưng ấn tượng của Bì Bì đối với anh ta không hề xấu. Anh ta vô cùng bình tĩnh, cho dù tình hình có gượng gạo thế nào đi chăng nữa, anh ta vẫn giữ được sự uy nghiêm của bản thân.

Đáng tiếc anh ta không biết rằng Tiểu Cúc từ khi sinh ra tính tình vốn đã nóng nảy, lại hay soi mói. Nếu như tính nhẫn nại của cô ấy bằng một nửa người bình thường thì cũng chẳng đến nỗi ít bạn bè, trơ trọi không ai giúp đỡ như hiện nay.

Bì Bì cảm thấy thật may mắn vì mình đã nhận nhiệm vụ này, ít nhất giữa hai người cũng có thể giữ được bầu không khí hòa hoãn. Thế nhưng người đàn ông này cũng nói lắp quá đi, Bì Bì không kìm nổi có chút lo lắng, làm sao hai người có thể tiếp tục trò chuyện được đây? Cô đang không biết làm sao cho tốt, không ngờ người đàn ông ấy bèn lấy từ trong cặp da ra một chiếc laptop tablet, điều chỉnh màn hình, rồi gõ chữ cạch cạch đưa cho Bì Bì xem.

“… Xin lỗi, tôi bị nói lắp bẩm sinh, nói rất chậm, mong cô nhẫn nại một chút.”

Bì Bì ngẩn người.

Người này gõ chữ còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng ấy. Mỗi phút ít nhất anh ta cũng đánh được hai trăm năm mươi chữ, nếu như tham gia cuộc thi đánh chữ thì chắc chắn sẽ đứng thứ nhất.

“Ừm… yên tâm đi, nếu như anh muốn đánh máy, tôi cũng không có ý kiến gì.”

“… Cho hỏi cô tên là gì?”

“Tân Tiểu Cúc.”

“… Không phải, cô chỉ là bạn của cô Tân Tiểu Cúc, có phải không?”

“Anh làm sao biết được tôi không phải?”

“… Trước khi gặp mặt, tôi đã hình dung ra Tiểu Cúc sẽ trông như thế nào, cô khác xa so với tưởng tượng của tôi.”

Bì Bì đờ ra, chỉ vào mặt mình, “Ý anh nói đến ngoại hình ư?”.

“… Nếu không tôi ra một phương trình đơn giản, phiền cô giải một chút được không?”

Lời này chẳng khác nào uy hiếp, Bì Bì đành phải thừa nhận, “Được rồi, tôi không phải Tiểu Cúc, tôi là bạn của Tiểu Cúc, tên là Quan Bì Bì. Bố của cô ấy bị ốm, tạm thời có chút việc nên không thể đến được”.

“… Thực ra nếu có việc cô ấy có thể gọi điện thoại cho tôi trước. Như thế này tôi sẽ dễ dàng cảm thấy mình đang bị trêu đùa.”

Sắc mặt anh ta có chút sầm xuống, bàn phím vang lên những tiếng gõ rất mạnh.

“Anh Trình, tôi không cho rằng anh đồng ý nhận diện thoại của Tiểu Cúc”, Bì Bì khẽ cười, hai bàn tay mở ra, đối đáp lại lời nói của anh ta một cách rất xã giao.

Dòng chữ trên màn hình máy tính nhanh chóng hiện ra, dường như đang rất tức giận.

“… Cô cho rằng tôi sợ Tiểu Cúc biết mình bị nói lắp ư? Cô ấy sẽ không để ý đâu. Những điểm đáng yêu của tôi còn nhiều lắm.”

Bì Bì cố nén không cười, nhưng vẫn không kìm được, còn phun cả ngụm cà phê ra sàn nhà.

“Anh hiểu lầm rồi, là bạn của Tiểu Cúc…”, cô bình tĩnh lấy lại giọng, “tôi chẳn để ý việc cô ấy hẹn hò với ai. Quan trọng là tôi lo cho sự an toàn của cô ấy. Hai người quen biết nhau trên mạng, vẫn chưa thực sự hiểu về nhau mà đã tùy tiện gặp mặt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”.

Trình Thiếu Ba tháo thẻ công tác của mình xuống, đưa đến trước mặt cô.

Bì Bì chẳng chút khách khí cầm lên xem xét cẩn thận, nhìn hết mặt trước rồi lại ngó mặt sau, rồi co lại soi lên ánh đèn để kiểm tra con dấu nổi cũng như con dấu chìm. Không sai, đúng là ảnh của anh ta, ngày tháng năm sinh, quê quán, ngành nghề, tất cả đều có đủ. Một Trình Thiếu Ba không thể giả được.

Kiểm tra xong, cô đưa hai tay trả lại Trình Thiếu Ba tấm thẻ. Bì Bì phát hiện Trình Thiếu Ba nheo mắt, mặt không biến sắc nhìn mình.

Một lúc sau, anh ta mới đánh mấy chữ, “Đã qua kiểm tra chất lượng?”.

Bì Bì gật đầu, rồi đi ra ban công gọi điện thoại, “Tiểu Cúc, cậu đang ở đâu vậy?”.

“Sao lâu như vậy mới gọi điện, tớ đi dạo dưới tầng một nửa tiếng đồng hồ rồi. Bố tớ ở nhà kêu la, sắp đập vỡ mất điện thoại của tớ rồi. Khốn kiếp, anh ta có biết cái sim này của tớ nhận điện thoại mỗi phút cũng mất một hào năm không?”

“Tớ gặp anh ta rồi, cũng được, rất có cá tính. Đương nhiên cũng có vấn đề nhỏ, tớ tin rằng cậu sẽ không để ý đâu.”

“Vấn đề nhỏ gì thế?”

“Hơi nói lắp.”

“Không sao, bố tớ cũng nói lắp đấy thôi, những người nghiên cứu về Toán học hầu như đều nói lắp. Chẳng phải Trần Cảnh Nhuận cũng nói lắp sao?”

“Anh ta nói với cậu rồi à?”

“Nói rồi. Anh ta còn nói mình nói lắp rất nhiều, nếu thực sự sốt ruột chi bằng tớ hãy đi học ngôn ngữ của người câm. Anh chàng này nói chuyện rất hài, thật đấy.”

Bì Bì hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.

Bất chợt bên kia đường vọng lại tiếng đàn ghi ta trong trẻo, ánh mắt Bì Bì bất giác bay qua đó.

“Bì Bì…”, Tiểu Cúc không ngừng gọi ở đầu bên kia, “Bì Bì…”.

Bên kia đường là dãy hàng bán quà vặt, trong đó có một cửa hiệu bán hoa. Cửa tiệm này mới mở, rất nhiều lẵng hoa to được bày ra, xếp hình chữ Bát. Hôm nay cũng không phải ngày lễ Tết gì, có lẽ là mừng khai trương, nên họ đã mời ban nhạc của trường đến trợ giúp, rất nhiều người đứng ngoài cửa. Bì Bì đã nhận thấy một bóng hình quen thuộc.

Không, không phải một người, mà là hai.

Trái tim cô đột nhiên đau như bị dao cứa, vội vàng rời ánh nhìn đi chỗ khác.

“Bì Bì”, Tiểu Cúc vẫn liên tục gọi, “Cậu vẫn đang nghe điện thoại đấy chứ? Tớ phải lên đó rồi”.

Lấy lại tinh thần, Bì Bì cố gắng thật bình tĩnh, “Cậu lên đây đi. Cậu lên tiếp chuyện với Trình Thiếu Ba nhé, Tòa báo có việc, tớ khá bận, phải đi trước đây”.

“Được rồi, cậu đi cẩn thận nhé.”

“Ừ.”

Bì Bì hít một hơi thật sâu, từ từ chuyển ánh nhìn qua đó.

Ở đó, Điền Hân mặc chiếc áo màu hồng nhạt, tay cầm xâu kẹo hồ lô, tựa người vào lồng ngực người đàn ông cao lớn. Cánh tay trái của người đàn ông thân thiết ôm chặt vòng eo cô ấy, thỉnh thoảng lại quay đầu sang nói chuyện cùng cô ấy.

Lúc đầu Bì Bì vốn không dám chắc cô gái kia chính là Điền Hân, nhưng nhìn thấy chiếc áo, cô có thể khẳng định chính là Điền Hân. Đằng sau chiếc áo màu hồng nhạt in một chữ V rất to, Bì Bì đã từng nhìn thấy không chỉ một lần. Từ hồi còn học cấp ba, Điền Hân đã thích mặc những chiếc áo in chữ hoặc ký hiệu lên trên, từ quần áo lót, áo khoác, cho đến bít tất hay khăn quàng, không thứ gì là không như vậy.

Còn Gia Lân, Bì Bì chỉ cần nhìn sau gáy cũng có thể nhận ra.

Dường như do hơi thở gấp gáp, hít quá nhiều khí lạnh, nên Bì Bì liên tục hắt hơi. Khi mở mắt ra, cô đã thấy mọi thứ nhòe nhoẹt mơ hồ. Bên dưới đám người đang huyên náo, từng ánh đèn xe đi qua đi lại vẽ nên muôn vàn tia sáng mờ ảo. Tất cả mọi thứ đều đang chuyển động, hai người mà cô không muốn nhìn thấy cứ hết lần này tới lần khác ôm lấy nhau quấn quýt, khiến tầm nhìn của cô dường như bị đóng băng.

Trong đầu Bì Bì chỉ là một khoảng trống rỗng.

Cô không kìm được lùi về sau một bước. Cũng may phía sau có đặt một chiếc ghế dài, một lớp tuyết mỏng phủ bên trên. Bì Bì thẫn thờ ngồi xuống, những giọt nước lạnh như băng thấm vào quần bò của cô.

Hai người họ vẫn ở bên đó.

Họ bước vào cửa hàng hoa trước, sau đó mua một bó hoa hồng, rồi tay trong tay đi ra ngoài, vào quán trà sữa trân châu ngay bên cạnh. Chẳng bao lâu, mỗi người cầm một cốc trà sữa đi ra, sau đó cùng nhau vào quán đồ nướng. Họ gặp một vài người bạn ngay ở cửa, hai bên thoải mái nói cười, có ngwfi còn vỗ vai Gia Lân, rồi nói mấy lần hai từ gì đó.

Bì Bì bắt chước khẩu hình của anh ta.

Đầu tiên là một chữ O rất nhỏ, sau đó khóe miệng kéo ra.

Vô địch? Thoải mái? Chùng căng? Phổ biến?... Rốt cuộc là từ nào đây? Cô thầm cân nhắc trong lòng.

Chẳng bao lâu cô đã tìm được một đáp án phù hợp nhất.

Chúc mừng.

Người đó đang nói, “Chúc mừng! Chúc mừng!”.

Vào khoảnh khắc hai người họ định bước vào cửa hàng đồ nướng, Bì Bì ấn số điện thoại của Gia Lân. Cô nhìn thấy ở bên kia Gia Lân đang nhận điện.

“A lô?”

“Gia Lân, là Bì Bì đây.”

“Ừ, Bì Bì à.”

“Chẳng có việc gì quan trọng đâu, chỉ là gọi điện nói chuyện với cậu một chút thôi.”

“Ừ, tớ đang ở bên ngoài có chút việc, không tiện nói chuyện, nửa tiếng sau tớ gọi lại cho cậu được không?”

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói của mình thật bình tĩnh, “Cậu bận như vậy thì ngày mai gọi lại cũng được, bye bye”.

Không đợi đối phương trả lời, cô đã ngắt điện thoại một cách dứt khoát, rồi tiếp tục ấn số của Điền Hân.

Khi điện thoại đổ chuông, Điền Hân đang nói cười chuyện trò cùng một người quen, mà còn cười mãi không thôi, “A lô, ai vậy?”.

“Quan Bì Bì.”

“Ồ, Bì Bì đấy à!”, Điền Hân nói thật to, Bì Bì còn nhìn thấy rõ làn hơi trắng phả ra từ miệng cô ấy, “Cậu hỏi vé của buổi biểu diễn đấy à? Yên tâm, ở chỗ của tớ rồi, mấy hôm nữa tớ bảo Đào Gia Lân đưa đến cho cậu”.

“Ồn ào vậy, đang đi chơi đâu à?”

“Đang đi ăn đồ nướng với đàm bạn cùng lớp.”

Giọng Điền Hân vô cùng vui vẻ.

Bì Bì chỉ cảm thấy một nỗi tức giận khó lòng gọi tên đang chạy từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu mình, khẩu khí thêm phần bâng quơ, “À đúng rồi, gần đây cậu có gặp Gia Lân không?”.

“Không gặp.”

Thật chắc chắn.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Bì Bì vẫn có thể nhận ra khuôn mặt Điền Hân đột nhiên đổi sắc, ngẩng đầu nhìn Gia Lân.

Bì Bì liền dập điện thoại.

Cô phăng phăng chạy xuống lầu, ra khỏi quán McDonald’s, chạy thẳng sang bên kia đường. Cả một quãng đường, người cô như nóng bừng, toàn thân như đang phát sốt. Xuyên qua lớp khói dày đặc do đồ nướng, Bì Bì xông thẳng vào quán, nắm đấm nhằm thẳng tới khuôn mặt đang hết sức kinh ngạc của Gia Lân.

Gia Lân không hề né tránh, cô nghe thấy tiếng sống mũi bị gãy.

Sau đó, mũi Gia Lân bắt đầu chảy máu.

Bì Bì tiếp tục vung tay, nhưng tiếp đón cô lại là Điền Hân. Điền Hân vội kéo lấy cổ áo Bì Bì, “Dừng tay lại, Quan Bì Bì”.

Bì Bì cười lạnh đẩy Điền Hân sang một bên, “Liên quan gì đến cậu, hôm nay là ân oán giữa tớ và Đào Gia Lân. Cậu đừng nhúng tay vào, nếu không tớ đánh cả cậu đó”.

Điền Hân cũng cười lạnh, “Đúng là xuất thân từ công xưởng, nói giở trò ngang ngược là giở trò ngang ngược. Cậu dám đánh Gia Lân một lần nữa, tớ sẽ đánh cậu”.

Nắm đấm của Bì Bì lại lao tới, Điền Hân liền tránh được, đồng thời phản kích, Bì Bì đau như bị rút gân. Bất chấp tất cả, cô lao tới đá vào chân Điền Hân, hai người bắt đầu trận chiến.

Bì Bì hoàn toàn không nhớ xung quanh có những ai, dường như mọi người đều muốn được xem vở kịch hay, có người đi đến kéo tay cô, cô liền bày ra dáng vẻ muốn cắn người, kẻ lại mưu đồ bắt lấy tay cô, cô liền đạp vào người đó.

Dường như cô nghe thấy Gia Lân đang hét lớn, thế nhưng cô chỉ quan tâm làm thế nào để túm được tóc của Điền Hân, chăm chú vào đấm đá. Hai người đều ngã lăn xuống sàn, cùng thét chói tai nắm chặt cổ đối phương.

Đột nhiên, một lực mạnh ập tới từ phía sau, có người ôm chặt eo cô, kéo cô ra khỏi ngực Điền Hân.

Bì Bì quay đầu nhìn, là Gia Lân. Cô bèn cắn chặt răng, không cho phép nước mắt mình được chảy ra ngoài.

Bì Bì không dễ dàng rơi lệ, đặc biệt là vào thời khắc này.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bị Gia Lân lôi ra khỏi đám đông một cách không khách khí thế này. Gia Lân bắt một chiếc taxi, ấn cô vào đó, rồi quát lên, “Bì Bì, cậu về trước đi!”.

Bì Bì nắm chặt lấy tay Gia Lân, khuôn mặt méo xệch, “Gia Lân! Hãy nói với tớ, đây chỉ là hiểu lầm, tớ sẽ di xin lỗi cô ấy”.

Cậu không trả lời, dùng ống tay áo lau vết máu trên mặt. Vài giây trôi qua, Gia Lân mới nói, “Bì Bì, cậu có thể đánh tớ, nhưng không được đánh Điền Hân, cô ấy là vợ tớ”.

“Vợ… vợ của cậu?”

Bì Bì kinh ngạc nhìn Gia Lân, rồi nhanh chóng chú ý tới chiếc nhẫn vàng óng ánh xuất hiện trên ngón áp út bàn tay trái của cậu. Cô không kìm đợc bịt mắt mình, ấp a ấp úng hỏi, “Cậu… cậu kết hôn rồi?”.

“Hôm nay bọn tớ đã lấy được giấy đăng ký kết hôn. Vốn định qua vài ngày ngữa sẽ nói với cậu…”

“Cậu và Điền Hân? Mẹ kiếp, Đào Gia Lân, trên thế giới này trừ tớ ra… trừ tớ ra, còn có ai xứng với cậu?”, Bì Bì sống chết giữ chặt tay cậu, tuyệt vọng chất vấn.

… Đúng vậy, cô không hề hổ thẹn với lương tâm. Quan Bì Bì cô xứng với Gia Lân, không phải vì cô môn đăng hộ đối, không phải bởi cô có tiền đồ, có học vấn, mà bởi vì cô sẽ đối xử tốt với cậu. Cô sẽ cả đời cùng cậu đồng cam cộng khổ, sẽ cố hết khả năng để đối tốt với cậu. Trên thế giới, lời hứa này, ngoài bố mẹ, bà và Gia Lân ra, Quan Bì Bì cô sẽ không dành cho bất cứ một ai khác.

Thế nhưng, cậu không cần, Gia Lân không cần.

Gia Lân mạnh mẽ hất tay cô ra, nói khẽ, “Nghe này, Bì Bì. Tớ không muốn giữa chúng ta có kết cục như thế này”.

“Vì chuyện ra nước ngoài sao?”, giọng cô run run, hỏi, “Là bởi vì trình độ Tiếng Anh của tớ không tốt ư? Cậu sợ tớ làm vướng chân ư? Gia Lân, tớ quên mất không nói với cậu, có một người bạn, người đó rất nhiều tiền, bằng lòng giúp đỡ chúng ta…”.

“Không giống như cậu nghĩ đâu”, Gia Lân lắc đầu, “Tớ thích cô ấy”.

“Cậu nói dối!”

“Tớ thích Điền Hân”, cậu nói từng từ một, “Là kiểu thích có tình yêu”.

Chiếc xe lăn bánh, những bông tuyết cuồn cuộn bay theo gió.

Có người đang quét dọn tàn cuộc, kê lại bàn ghế đổ nghiêng đổ ngả. Bì Bì nhìn thấy Gia Lân quay về bên Điền Hân, rồi cởi áo khoác của mình ra, quàng lên người vợ. Sau đó, đầu hai người họ khẽ chạm vào nhau, trao nhau cái ôm dịu dàng, an ủi lẫn nhau như thể họ vừa trải qua một tai nạn vậy.

Tay cô đầy vết xước, khuôn mặt bị Điền Hân cào đến đau đớn.

Cô không còn biết bản thân mình vừa làm những gì, cố gắng nhớ lại những việc vừa xảy ra, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt.

Ký ức của cô như đang chạy theo một hướng khác, góp nhặt lại thành một tổ hợp.

… Điền Hân có thể thi đỗ vào trường Đại học Bắc Kinh nhưng lại chọn vào học cùng một trường với Gia Lân.

… Hai người họ học cùng một lớp GRE.

… Ngày mưa to gió lớn ấy Điền Hân vẫn vất vả đến dự sinh nhật cô, bởi Điền Hân biết Gia Lân cũng sẽ có mặt.

… Nhớ lại ngày trước, biết bao nhiêu lần Điền Hân đi cùng Bì Bì về nhà, Điền Hân còn chăm chú, nhiệt tình nghe Bì Bì kể chuyện hơn cả Gia Lân.

… Rồi ngày trước nữa, chính Điền Hân đã thưa với cô giáo chủ nhiệm để mình giúp Bì Bì trong việc học hành, đồng thời yêu cầu Bì Bì chuyển đến ngồi cùng bàn với mình.

… Trước mặt Gia Lân, Bì Bì chưa bao giờ ngừng khen ngợi Điền Hân.

Bì Bì chỉ biết trách bản thân mình ngốc nghếch. Sao cô không nhận ra điều này sớm một chút chứ?

“Quý khách, cô muốn đi đâu thế?”

“Tòa nhà ký túc xá của Tòa báo chiều thành phố C, số 43 đường Đồng Nhân.”

Về đến nhà, Bì Bì vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ. Hôm sau cô xin nghỉ làm với lý do bị ốm, rồi lại ở nhà ngủ ngày. Đến ngày thứ ba Bì Bì mới lấy lại tinh thần và đi làm. Vừa đến cơ quan, cô liền nhận được điện thoại của Bội Bội, “Bì Bì à!”.

“Ừ”, cô trả lời rất nhanh.

“Thất tình à?”

“Sao cậu biết?”

“Gia Lân đã gọi điện cho tớ. Tớ đến nahf cậu pahs cửa mà cũng chẳng thấy cậu ra mở. Về sau nghe người hàng xóm nói cậu vẫn ra ngoài vứt rác đúng giờ, nên tớ mới thôi không báo cảnh sát đó.”

“Lúc đó tớ đang ngủ.”

“Nghe này, cậu cũng ác quá đấy, cậu đã đánh gãy mũi Gia Lân rồi đó. Ngày mai họ sẽ sang Mỹ, họ đã đặt vé xong rồi.”

“…”

“Gia Lân nói cậu ta luôn muốn nói rõ ràng mọi chuyện với cậu, nhưng lúc nào cũng không có dũng khí để nói. Từ ngày học cấp ba Điền Hân đã theo đuổi cậu ta, cuối cùng vào đại học họ đã trở thành người yêu của nhau. Vì luôn quý trọng tình bạn với cậu, nên hai người họ mới không nhẫn tâm nói thật cho cậu biết. Cho nên Điền Hân cũng đã phải chịu không ít tủi thân đâu.”

“Được rồi, là tớ stupid”, cô hờ hững đáp một câu.

“Tớ lại không cho là như vậy, Bì Bì, cậu không thể dễ dàng từ bỏ Gia Lân như vậy được.”

“Cậu nói đúng quá”, Bì Bì ngáp dài một cái, rồi uống một ngụm trà to, “Họ đã kết hôn rồi, tớ còn không từ bỏ, vậy tớ làm kẻ thứ ba à?”.

“Hai người cùng nhau sang nước ngoài du học, đây phần lớn đều là thỏa thuận giữa những gia đình giàu có, chưa hẳn đã có tình yêu chân thành gì. Cậu chỉ cần nói cho tớ biết, cậu có muốn Đào Gia Lân trở về bên cạnh cậu không? Những việc còn lại cứ để tớ nghĩ cách.”

Bì Bì hỏi, “Cậu nghĩ cách như thế nào?”.

“Là thế này. Mười giờ sáng mai họ sẽ lên máy bay đến Bắc Kinh. Ngày mai cậu sẽ uống năm viên thuốc ngủ liền một lúc. Yên tâm, không chết được đâu. Tớ sẽ tính toán đúng thời gian để gọi điện thoại cho Gia Lân, nói cậu tự tử rồi. Chỉ cần còn một chút thương hại cậu, cậu ta buộc phải quay về thôi.”

Bì Bì bật cười, “Bội Bội, cậu thật hiểm độc”.

“Cảm ơn, không hận kẻ thù không phải quân tử, không hiểm độc với địch không thành đấng trượng phu.”

“Cậu có biết không, Bội Bội, cuối cùng hôm qua tớ đã nhận ra bản thân mình rồi.”

“Cậu nhận ra bản thân?”

“Hóa ra tớ cũng có thể thô bạo như thế”, cô tiếp tục uống trà, mỉm cười: “Ngày trước bạn bè thường bảo tớ là xuất thân từ nhà xưởng, tớ còn không phục, cả ngày muốn chứng minh mình là thục nữ”.

“Bì Bì, cậu đúng là người làm được việc mà không cần nói nhiều. Tớ phải có cái nhìn khác về cậu thôi.”

Nghe vậy, Bì Bì lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm kia, bỗng thấy chua xót trong lòng, nước mắt dường như muốn rơi. Có đồng nghiệp nhìn cô, cô vội vàng che giấu bằng cách lật giở “soàn soạt” chồng giấy trước mặt.

“Hôm nay đừng làm việc nữa, ra ngoài uống cốc cà phê với tớ đi”, Bội Bội đột nhiên nói.

“Không được, tớ phải làm việc, tớ không thể về nhà, cứ về nhà là tớ muốn phát điên thôi. Hơn nữa, cậu cũng bận mà.”

“Không phải về nhà, mà đi uống cà phê. Tớ không bận, cậu ra ngoài đi. Sếp cậu đã ra ngoài rồi, cậu còn tích cực cái nỗi gì chứ.”

“Sao cậu biết sếp tớ đã ra ngoài?”

“Tớ đang đứng trước cửa Tòa soạn báo của các cậu đây.”

Bì Bì xin nghỉ, cầm túi xách đi ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy Bội Bội và Tiểu Cúc.

Vừa nhìn thấy họ, cô đột nhiên nước mắt đầm đìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.