Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 15




Spoiler Quán trà Mõ

Mỗi người đều có một cách thức quản lý ký ức của riêng mình.

Ví dụ như Trương Bội Bội thích viết nhật ký, giống như Lỗ Tấn, mỗi ngày cô ấy chỉ viết một hai dòng mà thôi. Sáu năm trung học cũng chỉ tóm gọn trong ba cuốn sổ mỏng. Bội Bội không ngại gì khi cho Bì Bì đọc nhật ký của mình, bởi vì nội dung đại đa số là nói không rõ ràng. Trong đó còn có không ít những lời thô tục như “mẹ kiếp”, “mẹ nó”… Những câu chữ nguyền rủa bạn bè, phê bình thầy cô, nói xấu trường lớp hầu như chỗ nào cũng thấy, giống như lời của một người không có văn hóa vậy. Ví dụ Bội Bội mặc một chiếc váy đẹp thì bị mọi người nói là hồ ly tinh, còn Uông Huyên mặc một chiếc váy đẹp lại được khen là biết cách ăn mặc. Ví dụ Bội Bội đọc Trong lòng có hàng ngàn nút thắt trong giờ học, bị thầy giáo bắt được, thầy giáo đã xé sách, hại cô phải đền gấp ba lần bình thường. Ví dụ Bội Bội tâm sự với Ngọc Mẫn mình thích bạn nam nào, ngày hôm sau tin ấy đã được truyền khắp cả lớp. Ví dụ đến ngày sinh nhật của bạn nào đó, người ta mời hết những bạn nữ ngồi xung quanh đến dự tiệc mừng, duy chỉ có Bội Bội là không được mời. Ví dụ như Tiểu Sảnh mượn xe của Bội Bội đi mua đồ, chẳng may làm mất cũng chỉ nói với co một câu xin lỗi rồi sống chết mặc bay.

Tóm lại, nhật ký của Bội Bội chính là nơi ghi lại những việc xấu của lớp 11.7. Điều này nói rõ ấn tượng của Bì Bì đối với Trương Bội Bội: Bội Bội rất thông minh, nhưng sống rất hồ đồ.

Bố của Bội Bội có rất nhiều tiền nhưng lại dùng sai chỗ. Nếu như ngay từ đầu không vào trường Nhất Trung thành phố C bằng đồng tiền của bố, mà vào một trường cấp ba bình thường, chắc chắn Bội Bội sẽ có một tuổi xuân vô cùng xán lạn.

Trong cái xã hội nhỏ bé phân đẳng cấp bằng điểm số như trường Nhất Trung này, Bội Bội chỉ còn cách dùng tiền để mua tình bạn. Thế nhưng, thời kỳ trung học, đại đa số quan niệm về giá trị con người vẫn chưa được chín chắn, tác dụng của đồng tiền cũng không lớn bằng xã hội của người đã trưởng thành, rất nhiều tình bạn dù có tiền cũng không phải là hoàn toàn mua được. Ví dụ như Vương Ngọc Mẫn, Đổng Tiểu Sảnh, cho dù Bội Bội có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thể thực sự thân thiết với họ, trừ khi có thành tích học tập tốt hơn họ. Đương nhiên điều này chính là điểm xui xẻo nhất của Bội Bội.

Là tập thể lớp 11.7, lớp sẽ có một tình cảm tập thể hoặc có thể nói là một “từ trường” nào đó. Không thể ngày ngày phát triển theo hướng tích cực, những cảm xúc tiêu cực cũng phải có nơi phát tiết. Cũng giống như một quốc gia, cùng với sự phát triển không ngừng của kinh tế, cũng cần phải tổ chức những giải đấu bóng, để quần chúng nhân dân còn có nơi mà trút cơn bực dọc.

Những học sinh kém xếp thứ bốn mươi đổ xuống của lớp 11.7 chính là những người đảm nhiệm trọng trách này. Bao nhiêu cạnh tranh, bao nhiêu đố kỵ ghen ghét, bao nhiêu mất mát, bao nhiêu nỗi không cam lòng cuối cùng cũng thể hiện ở sự khinh thường vô hạn và cực kỳ căm ghét đối với một vài học sinh trong lớp. Ban đầu chỉ cảm thấy họ ngốc nghếch, dần dần phát hiện cách họ đối nhân xử thế cũng có vấn đề, thiếu sót về phẩm chất đạo đức, nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt, giống như giai cấp thấp nhất ở Ấn Độ vậy, tiếp xúc với họ cũng trở thành một điều bị cấm đoán.

Trong số ít những học sinh này, có người bị gọi là “kẻ ăn hại”, có người bị gọi là “đồ thần kinh”, còn có người bị gọi là “đồ nịnh hót”. Có người lại bị gọi là “yêu tinh”, ấy chính là Bội Bội. Ngay sau đó, kẻ biết mình là “yêu tinh”, Bội Bội đã bắt đầu béo lên, đến mức ngày ngày phải uống trà Ô Long Đống Đỉnh để giảm béo. Thế là Bội Bội liền phát minh ra một động từ, cô ấy bị tập thể lớp 11.7 “đống đỉnh [1]” rồi.

[1] Núi Đống Đỉnh thuộc dãy Phượng Hoàng Sơn, Trung Quốc. Theo truyền thuyết trên núi có trà, nhưng mưa nhiều núi cao đường lại trơn, nên để lên được đỉnh núi (Đỉnh) hái trà, người ta bị ngã (Đống) rất nhiều lần, nên ngọn núi đó có tên là “Đống Đỉnh”.

Bì Bì cũng từng viết nhật ký. Trong cuốn sổ, cô đã viết rất nhiều những bài thơ mờ ám khen ngợi Gia Lân, chủ yếu là theo phong cách Gibran [2], có lúc cũng viết thật dài theo phong cách tác phẩm Đường hoàng của Byron [3].

[2] Là một nghệ sĩ, nhà thơ và nhà văn Lebanon.

[3] Là nhà thơ lãng mạn người Anh, một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19.

Nhìn bề ngoài, Bì Bì dường như là một cô gái ôn hòa, biết nghe lời, nhưng thực ra trong lòng cũng ngang ngược chẳng khác gì Bội Bội. Cuốn sổ nhật ký của cô đầy những bực tức, nỗi oán trách đối với người lớn và thầy cô giáo. Mặc dù cô giấu nhật ký của mình rất kỹ, nhưng những lời oán than không chút khách khí kia vẫn bị mẹ cô tìm thấy trong ngăn bàn.

Mẹ của Bì Bì đọc xong vô cùng giận dữ, lần đầu tiên đánh con gái. Vì vậy Bì Bì luôn sợ bóng sợ gió, bèn thay đổi sách lược, không mua cuốn sổ dày có họa tiết trang trí vừa nhìn là biết ngay nhật ký nữa, mà chuyển sang dùng quyển vở bài tập với giá ba hào. Mỗi lần viết xong một quyển, cô lại đóng chặt vào rồi giao cho Gia Lân cất giữ.

Vì có người cất giữ an toàn, nên nhật ký của cô càng ngày càng dài, trong ba năm đã viết được ba mươi quyển nhỏ, viết nhiều đến mức Gia Lân cảm thấy cất giấu ở nhà mình cũng không còn an toàn nữa. Thế là, Gia Lân cất chỗ nhật ký của Bì Bì vào một chiếc hộp giấy, dán kín lại, sau đó để ở nhà ông nội luôn yêu thương cậu.

Nghi thức gói kín hộp giấy rất nghiêm túc. Trước mặt Bì Bì, Gia Lân dán giấy niêm phong, sau đó Bì Bì sẽ ký tên viết ngày tháng vào đó, nơi tiếp xúc giữa hộp giấy và giấy niêm phong được ấn đầy những dấu vân tay của Bì Bì và Gia Lân. Thậm chí Gia Lân còn hỏi Bì Bì câu hỏi đầy tính pháp luật, ngộ nhỡ lúc nào đó Bì Bì gặp chuyện ngoài ý muốn, không còn trên đời nữa thì chỗ nhật ký này sẽ giải quyết thế nào? Bì Bì bảo tuyệt đối không thể để chỗ nhật ký này rơi vào tay người lớn được, cô hy vọng Gia Lân sẽ lập tức tiêu hủy toàn bộ chỗ nhật ký đó đi.

Nhưng thật ra trong lòng Bì Bì lại nghĩ, những cuốn sổ nhật ký này vốn là viết cho Gia Lân, nếu như Gia Lân lén đọc chúng thì thật tốt biết bao. Thật đáng tiếc, người ta là chính nhân quân tẻ, sao có thể mở ra đọc chứ?

Bội Bội nói Đào Gia Lân là đối tượng hàng đầu để các bạn nữ lựa chọn cho mối tình đầu của mình trong trường Nhất Trung thành phố C, bởi vì làm người yêu cậu rất an toàn. Gia Lân luôn khiêm tốn, rộng lượng thoải mái với mọi người, nhưng thực ra cậu không hề thân thiết với ai ngoài Quan Bì Bì. Còn đám nữ sinh ấy lại luôn coi Quan Bì Bì là người tuyệt đối không hề có sức cạnh tranh.

Dường như ngay từ đầu mọi người đã mặc định rằng mối quan hệ giữa Gia Lân và Bì Bì chỉ là anh trai và cô em hàng xóm, là sự quan tâm chăm sóc lẫn nhau theo nghĩa vụ mà thôi. Những lời đồn càng ngày càng nhiều, gì mà bố của Bì Bì đã cứu bố của Gia Lân trên chiến trường, gì mà mẹ của Bì Bì và mẹ của Gia Lân là bạn từ thuở thơ ấu… Tóm lại, Gia Lân buộc phải quan tâm chăm sóc Quan Bì Bì.

Những cô gái bắt đầu bước vào lứa tuổi chớm yêu thường hay đặt mua tạp chí điện ảnh để sưu tầm ảnh của các ngôi sao nam, thường đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao và truyện tranh Nhật Bản, và thường xem các trận bóng rổ của trường hay đến hồ bơi của trường.

Bốn giờ chiều thứ Sáu, các bạn nữ tới bơi lội ở cung thể thao nhiều nhất, bởi vì đó là thời gian truyền thuyết mà Đào Gia Lân thích đến nhất. Song Bì Bì lại chẳng bao giờ tới đó. Cô cho rằng dáng mình không được đẹp, tay chân khẳng khiu, ngực không nở nang, xuống nước thì chẳng khác nào sợi mỳ.

Gia Lân cũng hay oán thán với cô rằng kỹ thuật bơi của đám nữ sinh kia quá kém, khiến cậu chẳng còn hứng thú đâu mà bơi, vừa xuống nước động một chút là phải đi cứu người. Nghe thế, Bì Bì cười. Ve vãn làm quen cần gì phải đem cả tính mạng mình ra đùa như thế chứ. Bì Bì có cách của riêng mình. Chẳng phải thành tích học tập của cô kém sao? Chẳng phải cô học kém môn Toán sao? Cho nên cô thường xuyên nhờ Gia Lân giúp mình luyện đề. Dạy đi dạy lại, thành tích môn Toán của cô càng ngày càng không tốt, để có thật nhiều thời gian ở cùng trai đẹp, những bài biết làm Bì Bì cũng cố tình tính cho sai đi.

Từ năm ba tuổi còn cùng nhau lấy trộm bánh quy cho đến năm mười tuổi cùng bàn bạc xem tương lai sinh mấy đứa con, Bì Bì đã kiên quyết cho rằng, sớm muộn gì mình cũng là người con gái của Gia Lân. Mặc dù ngoại hình bình thường, gia thế phổ thông, thành tích học tập không tốt, nhưng Gia Lân chưa bao giờ ghét bỏ cô, ngày nhỏ như thế, trung học như thế, đại học như thế, và tương lai lại càng như thế.

Cho nên có một điều cô không sao chấp nhận được.

Đó chính là có người bảo cô là người con gái của Hạ Lan Tịnh Đình.

Người Đức có thể bị Hitler tẩy não, nhưng Quan Bì Bì cô thì tuyệt đối không thể để Hạ Lan Tịnh Đình “đống đỉnh” được.

Quán trà Mõ.

Bì Bì không ngừng nhìn đồng hồ. Hạ Lan Tịnh Đình đã muộn bốn mươi phút rồi, mà không, phải là bốn mươi ba phút rồi.

Quán trà này có tên là “Mõ”, bởi mỗi lần có khách bước vào quán, một tiếng gõ mõ sẽ vang lên. Thực ra, ông chủ ở đây là người bình thường, không theo Phật cũng chẳng theo Thiên chúa, các món trong thực đơn cũng đủ cả năm vị chua cay mặn ngọt đắng. Khách đến đây mỗi lần mua một ly trà hay ăn một món ăn đều quyên tặng một hào cho ngôi chùa Phổ Tuệ đối diện, xem như tích phúc.

Chẳng phải Bạch Nương Tử sợ Pháp Hải [4] đó sao? Đèn nhang hương khói trong chùa Phổ Tuệ thịnh như vậy, từ trường quanh quán trà này nhất định rất tốt.

[4] Bạch Nương Tử và Pháp Hải là hai nhân vật trong Bạch xà truyện.

Chính vì vậy, Bì Bì lựa chọn gặp Hạ Lan Tịnh Đình tại đây, có Phật tổ bảo vệ, cô cảm thấy như mình được tiếp thêm sức mạnh vậy.

Chỉ một cuộc điện thoại có thể gọi anh đến, nguyên nhân cũng rất hợp lý, cô muốn lấy lại ví tiền và điện thoại của mình.

Biết Hạ Lan Tịnh Đình không ăn gì, cùng lắm là chỉ uống cốc nước lạnh mà thôi, Bì Bì liền phóng khoáng nói cô mời.

Quán trà chủ yếu bán trà và nước giải khát cùng các loại điểm tâm, đồ ăn chỉ có hơn mười món, chủ yếu là những món ăn nhẹ, hải sản ở đây rất nổi tiếng. Buổi trưa khách khứa đến đây không đông lắm, rất thích hợp để trò chuyện. Bì Bì chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó mở nắp hộp có chứa hai lạng Hùng hoàng ra, rồi đặt trên bệ cửa sổ. Khung cửa theo phong cách cổ không phải hoàn toàn kín một trăm phần trăm, hơi lạnh từng đợt từng đợt lùa vào, thổi đúng chỗ Hạ Lan Tịnh Đình ngồi.

Thực ra trên tầng hai có chỗ đẹp hơn, nhưng đáng tiếc cầu thang quá hẹp, luôn có người đi lên đi xuống, không tiện với người mù. Hơn nữa, ngộ nhỡ Hạ Lan Tịnh Đình nổi giận, hiện nguyên hình, muốn ăn thịt cô, từ tầng một chạy thoát ra đường tương đối dễ.

Trong Hùng hoàng có mùi của Lưu huỳnh.

Sáng nay, Bì Bì vào nhà tắm rửa, còn chưa kịp mở nước đã phát hiện ra một con sâu vô cùng kỳ quái bò trên tường, phần thân trước giống như con rết, nhưng phần thân sau lại như con bọ cạp, khiến cô thét lên chói tai, quấn khăn tắm chạy vội ra ngoài.

Lúc đó, mẹ của Bì Bì đang súc miệng, bưng cả cốc nước chạy lại xem, nói: “Bì Bì, mau lấy máy ảnh ra đây, hôm nay chúng ta phát hiện ra một loại sinh vật mới”.

Lời còn chưa dứt, bà của Bì Bì đã đi vào, “bộp” một tiếng, chiếc dép lê đập lên tường, con sâu liền bẹp gí. Sau đó bà lấy giấy kéo con sâu đó vào bồn cầu, rồi nói với Bì Bì, “Được rồi, không có sâu nữa rồi, tắm tiếp đi. Cứ chần chừ thế này là muộn làm đó”.

Từ khi Bì Bì trở thành nguồn thu nhập chính trong gia đình, mọi người đều rất quan tâm tới công việc và cuộc sống của cô. So sánh một chút, ông bố ngày ngày phải dậy từ lúc bốn giờ sáng đi bày sạp hàng của cô thì chẳng ai hỏi thăm. Bố của Bì Bì không cam lòng với địa vị thấp kém của mình, gần đây đã tìm thêm một công việc nữa để làm. Đó chính là đi thông bồn cầu cho người ta. Thấy bảo thị trường lao động hiện nay đang trượt giá, những công việc có kỹ thuật thật không dễ tìm, nếu không phải bố của Bì Bì làm công nhân phụ trách đường ống dẫn ở nhà xưởng, còn đạt danh hiệu công nhân xuất sắc, thì thậm chí ông còn không có cả cơ hội nộp hồ sơ nữa. Đương nhiên công việc này thu nhập rất cao, nhưng lại không ổn định, kết hợp với việc bán tạp chí mỗi sáng cũng có thể sống tạm qua ngày.

Trừ bà ra, thì mẹ của Bì Bì là người có thu nhập thấp nhất nhà. Khi còn trẻ, mẹ cô rất xinh đẹp và quyến rũ, về già liền thích mua đồ trang điểm, tiền lương vừa cầm chưa được một tuần đã chẳng còn đồng nào nữa. Bà cô thật không hài lòng với việc con dâu đã không làm ra tiền còn sống theo lối tiểu tư bản, nhưng cũng chỉ dám giận mà không dám nói.

Trong lúc đập con sâu trên tường, vì đập mạnh quá, chẳng may bà cô đã làm rơi chiếc lọ nhỏ trên giá bồn cầu xuống, không chút nghiêng lệch, cái lọ rơi đúng vào trong bồn cầu.

“Trời ơi, lọ kem Olay của tôi!”, mẹ Bì Bì gào lên tiếc nuối, rồi giận dữ đi vào bếp tìm một cây gậy, mò một hồi lâu cũng không lấy được lên, bèn hờn dỗi đứng sang một bên.

Bì Bì biết rằng, đối với cặp mẹ chồng nàng dâu đã âm thầm đấu với nhau mấy chúc năm, việc này lập tức dấy lên màn khói lửa mịt mùng.

“Mẹ, bà, con phải đi tắm đây”, Bì Bì vội vàng đóng cửa lại.

Quả nhiên, bên ngoài bắt đầu một trận rì rầm, tiếp đến là màn nói năng bốp chát, sau đó đến từng trận rít gào, sau đó nữa là tiếng đóng cửa thật lớn. Bì Bì biết người bỏ đi chắc chắn là mẹ.

Khi Bì Bì học đại học, mẹ cô đã có một mối tình ngoài hôn nhân, người đó tên là Đài Thương. Chuyện ầm ầm khiến mọi người trong xưởng đều biết. Nói cách khác, mẹ của Bì Bì đã từng phản bội gia đình, lén lút làm vợ bé của người ta một năm trời, về sau Đài Thương phải lòng người khác liền không qua lại với mẹ cô nữa, mẹ Bì Bì đi làm ầm lên khiến người ta vô cùng giận dữ, cuối cùng trở về nhà với dáng vẻ ngây thơ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bố của Bì Bì tư tưởng rất thoáng, không trách cứ gì chuyện trước đây của mẹ cô, hai người vui vẻ quay về bên nhau. Nhưng cũng từ đó, bà cô đã nắm được điểm yếu của mẹ cô.

“Cũng chỉ có Đức Huy nhà chúng tôi mới cần người đàn bà hư hỏng như cô thôi!”

Một câu nói khiến mẹ Bì Bì chỉ muốn treo cổ. Đương nhiên đó là giả.

Đợi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Hạ Lan Tịnh Đình xuất hiện, Bì Bì đột nhiên nghĩ, lẽ nào anh ta có thể ngửi được mùi Hùng hoàng ở ngoài một trăm mét nên không muốn đến? Có lẽ cô quá xem thường mức độ khinh ghét của người này đối với Hùng hoàng rồi.

Bì Bì đang nghĩ xem có nên rời đi hay không thì bất chợt một tiếng gõ mõ vang lên, Hạ Lan Tịnh Đình điềm nhiên bước vào cửa, cất chiếc gậy dành cho người mù đi, rồi chuẩn xác đến đúng vị trí Bì Bì đang ngồi.

Anh mặc chiếc áo gió màu đen, ánh fusinite ẩn hiện, mái tóc ngắn được chải gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh không chút biểu cảm, giống như đặc vụ FBI, lại giống như một ngôi sao điện ảnh đang trà trộn vào đám đông, dọc đường mang theo làn gió thơm, khiến đám con gái ngồi xung quanh không thể không ngoái nhìn.

“Xin lỗi, tôi đến muôn”, Hạ Lan Tịnh Đình tháo găng tay ra.

“Sao anh biết tôi ngồi ở đây?”

Chưa đợi Hạ Lan Tịnh Đình trả lời, Bì Bì đã kêu lên một tiếng kỳ lạ, “Tôi biết rồi, vì có kẻ cấy hương vào người tôi!”.

Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “cấy hương”.

“Cấy hương không phải là từ trong từ điển của cô”, như thể không nhận ra ý trong lời nói của cô, Hạ Lan Tịnh Đình ngồi xuống, tháo kính ra, nhìn cô chằm chằm bằng đôi đồng tử đen không thấy đáy của mình.

Bì Bì vội vàng cầm cốc lên che trước mặt, “Đeo kính lên mau, Hạ Lan Tịnh Đình”.

Anh cười, đeo lại kính. Tay phải sờ sờ lên mặt bàn, tìm được tờ thực đơn: “Cô nói hôm nay cô mời đúng không?”.

“Đúng thế.”

“Vậy tôi không khách khí nữa nhé”, anh mỉm cười, “Tôi đói rồi”.

“…”

Anh ta định gọi món thật sao? Bì Bì không còn gì để nói. Trong túi cô chỉ có hai trăm tệ, nhìn điệu bộ của Hạ Lan Tịnh Đình, hai trăm tệ này chắc chắn không giữ nổi rồi, nhất thời cô căng thẳng nhìn anh.

Nhân viên phục vụ đi tới đọc thực đơn, Hạ Lan Tịnh Đình rất phóng khoáng hỏi, “Chỗ các cô có món gì đặc sắc?”.

“Có cá mắm hôm nay vừa tới, vô cùng tươi ngon, cá mắm kho tàu ở quán chúng tôi là món được mọi người thích nhất.” Nhìn phong thái của Hạ Lan Tịnh Đình thật giống như người có tiền, hơn nữa còn mời bạn gái, nhân viên phục vụ không chút do dự mà giới thiệu từ món đắt nhất.

“Cho tôi hai suất được không?”

“Được ạ”, nhân viên phục vụ viết vào mảnh giấy cầm trên tay.

Bì Bì vội vàng ngăn cản anh, “Một suất cá mắm bao nhiêu tiền?”.

“Cửa hàng chúng tôi sẽ giảm giá mười phần trăm cho quý khách, tất cả hết ba trăm hai mươi lăm tệ.”

Bì Bì suýt chút nữa thì ngất xỉu. Không đợi cô kịp phản ứng, Hạ Lan Tịnh Đình lại gọi thêm món canh bí nấu với hạt bo bo, rau xào nấm và thêm một cây kem loại đắt tiền.

“Hãng này quán chúng tôi không có, tôi sẽ bảo người đi mua, bảy mươi tệ một cái”, nhân viên phục vụ nói.

“Cũng được”, Hạ Lan Tịnh Đình cười, “Tạm thời cứ như thế đã”.

Nhân viên phục vụ đang định rời đi lại bị anh gọi, “Đợi đã, phiền cô giã nhỏ thứ ở trong chiếc hộp này ra, sau đó cho thêm nước lạnh và mật ong, đựng trong cốc rồi mang đến đây cho tôi, cảm ơn”.

Anh lấy từ trong túi vải ra một hộp cơm bằng nhựa. Bì Bì nhìn vào, bên trong đựng đến nửa hộp những đóa hoa đầy màu sắc. Hóa ra đồ ăn của anh ta đựng trong đó.

Định thần lại, Bì Bì nói: “Chẳng phải anh không ăn hải sản sao?”.

Hạ Lan Tịnh Đình nhã nhặn đáp, “Tôi không ăn, tôi gọi giúp cô đó”.

“Anh đừng hào phóng giúp tôi có được không?”, Bì Bì chế nhạo, “Trên người tôi chỉ có hai trăm tệ thôi, hết nhiều hơn là anh trả đó”.

“Trong ví tiền của cô chắc chắn có thẻ ngân hàng.”

Xong rồi, điều này anh ta đã biết chắc rồi. Bì bì chỉ còn biết trợn trừng mắt.

Một lúc sau, đồ ăn vẫn chưa làm xong, nhưng “nước hoa” mà Hạ Lan Tịnh Đình yêu cầu lại được mang lên đầu tiên. Người pha chế đồ uống còn sáng tạo gài thêm một lát chanh lên miệng cốc.

Hạ Lan Tịnh Đình cắm ống hút vào, nhàn nhã thưởng thức.

Thấy anh hút nhanh và thoải mái quá, Bì Bì không khỏi nghi ngờ nhìn ra cửa sổ. Chuyện gì thế này? Dường như lọ Hùng hoàng của cô chẳng phát huy được tác dụng gì? Cô không kìm được vội nói: “Anh… ăn được sao?”.

Hạ Lan Tịnh Đình cầm cốc lên uống một hơi hết sạch, “Tại sao không ăn được?”.

“Ở đây có Hùng hoàng.”

“Tôi ngửi thấy rồi.”

Bì Bì đợi anh nói tiếp nhưng chẳng thấy anh lên tiếng.

Món cá mắm được mang lên, món đắt thế này, không ăn thì thật lãng phí, Bì Bì chỉ đành cúi mặt vào ăn.

“Ngon không?”, Hạ Lan Tịnh Đình hỏi.

“Rất ngon, anh có muốn nếm thử một chút không?”

“Không, cảm ơn.”

Độc diễn ư, Bì Bì có chút khó xử.

Ăn xong cá, cô lau miệng, nghiêm mặt, trầm giọng nói, “Hạ Lan Tịnh Đình, tôi muốn nói chuyện với anh”.

“Nói chuyện? Nói chuyện gì?”, anh uống một ngụm nước lạnh, ra vẻ không biết gì hết.

“Vì sao anh lại cấy hương lên người tôi? Tôi và anh có quan hệ gì sao?”

“Cấy hương là một hình thức tiếp đãi long trọng, thế hiện rằng tôi rất tôn trọng cô.”

“Vậy còn cái này thì sao?”, Bì Bì chỉ vào hạt châu màu đỏ trên cổ tay mình, “Đây là cái gì? Có phải bên trong có áy nghe trộm không?”.

Hạ Lan Tịnh Đình xùy một tiếng, “Xí, nếu tôi muốn nghe cái gì, còn cần dùng đến máy nghe trộm sao?”.

“Vậy anh tặng tôi thứ này là có mưu đồ gì?”

“Một món quà nhỏ, bày tỏ rằng tôi rất thích cô, cũng hy vọng cô sẽ thích tôi.”

“Ok, Hạ Lan Tịnh Đình, dừng lại thôi. Hạt châu này tôi không cần nữa, giờ trả lại cho anh.”

Thấy anh chỉ lo nói vòng vo, Bì Bì cười lạnh một tiếng, cố hết sức kéo sợi dây trên cổ tay mình. Cô cho rằng có thể giằng đứt được nó, không ngờ sợi dây tuy nhỏ nhưng lại vô cùng chắc chắn. Kéo liền mấy lần cũng không đứt, cô bèn quay người tìm con dao Thụy Sỹ trên chìa khóa.

Anh bèn giữ tay cô lại, thản nhiên nói, “Để tôi”.

Anh tháo miếng ngọc mình vẫn mang theo ra, ở trên miếng ngọc có đầu nhọn, sau đó lần sờ đến nơi nối sợi dây, rồi dùng đầu nhọn ấy cắt một cái, sợi dây liền đứt đôi. Anh lập tức lấy ví, cất hạt châu vào trong.

Từ đầu đến cuối, khuôn mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, nho nhã, lịch sự, không có chút gì hờn giận.

Bàn tay đưa ra như chỉ vỗ vào bông, Bì Bì có chút ngượng ngùng.

“Cô gọi tôi đến chỉ để nói mấy điều này sao?”, Hạ Lan Tịnh Đình thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu như muốn rời đi.

“Có thể giải thứ hương anh cấy lên người tôi không?”, Bì Bì cố chấp nói.

“Cô để ý sao?... Cấy hương vào người cô sẽ giúp cô trở nên thơm tho, đồng thời tiết kiệm được tiền mua nước hoa. Cô nghĩ mà xem, bây giờ một lọ nước hoa nhập khẩu là bao nhiêu tiền?”, anh vuốt vuốt khớp xương trên ngón tay mình, dẫn dắt từng bước một, “Tôi đảm bảo với cô, thứ hương mà tôi cấy lên người cô là loại tốt nhất đó”.

“Đương nhiên là không để ý rồi. Nhưng, theo văn hóa của các anh, cấy hương còn có hàm ý gì sâu xa hơn không?”

“Không có”, hai tay Hạ Lan Tịnh Đình xòe ra.

“Nói thật đi.”

“Cô hà tất phải lo lắng”, anh nói sâu xa, “Chỉ cần trên người cô có mùi Hùng hoàng, mùi hương ấy sẽ tự động được giải, tôi sẽ không thể tìm được cô”.

Bì Bì nghiêng đầu nhìn người đàn ông đối diện, “Anh tìm tôi làm gì?”.

Hạ Lan Tịnh Đình nhất định không trả lời.

“Anh không thích Hùng hoàng?”

“Cô có thích toilet không?”

Đến lượt Bì Bì không biết trả lời thế nào. Một lúc sau cô mới nói nhỏ, “Hạ Lan Tịnh Đình, nếu như chạm vào Hùng hoàng, anh có hiện nguyên hình không?”.

“Cô có muốn thử không?”

Cô nghĩ một lát rồi gật đầu.

Anh đưa tay đến bệ cửa sổ tìm một hồi, sờ vào lọ Hùng hoàng, sau đó mở lòng bàn tay trái ra, rắc một chút bột phấn lên đầu ngón tay út.

Tay anh rất đẹp, mười ngón thon dài, da trắng nõn, khớp tay vừa nhỏ vừa cứng rắn, nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng thực ra rất khỏe.

Dường như còn chưa tới ba giây, đầu ngón tay bắt đầu sưng đỏ lên.

Tiếp theo, nơi ngón tay màu đỏ ấy bắt đầu chuyển sang màu tím, trên đó mọc lên rất nhiều bọng nước kích cỡ chỉ bằng giọt mồ hôi.

Bì Bì không kìm được cả người và ghế đều lùi về sau nửa thước.

Sắc mặt Hạ Lan Tịnh Đình mang chút tiếc nuối kèm theo thất vọng, “Ai đó từng nói với cô Hùng hoàng có độc chưa?”.

Đầu ngón tay anh đã bắt đầu chuyển sang màu đen, đen đến mức Bì Bì cảm thấy ngón tay trước mắt đang bốc cháy, dường như sắp có khói lên rồi.

Dau đầu cô run lên một trận, giọng cũng bắt đầu run rẩy, “Nhưng… anh… anh không cảm thấy đau, đúng không? Đây… cũng không phải là da của anh”.

… Ngày cô còn nhỏ, khi kể chuyện về hồ ly tinh cho cô nghe, bà thường bảo hồ ly cần có da của người chết mới có thể biến thành người.

Hạ Lan Tịnh Đình rất bình tĩnh, không thể nhận ra chút nhăn nhó trên mặt anh, cũng chẳng thấy nửa phần đau đớn hay kích động. Thế nhưng, anh nói: “Đau, Bì Bì. Rất đau!”.

Sau đó anh lặng lẽ đứng dậy, khoác áo gió, đeo găng tay, không nói lời tàm biệt nào đã biến mất ngoài cánh cửa.

Nhân viên phục vụ đi tới dọn dẹp khay đĩa còn sót lại trên bàn.

Giọng Bì Bì vẫn còn run rẩy. Cô tìm ví tiền, lấy ra thẻ ngân hàng, “Tôi thanh toán”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.