Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 14




Spoiler Hùng hoàng và thạch tín

Buổi chiều, nhân lúc chủ nhiệm ra ngoài phỏng vấn, Bì Bì vay đồng nghiệp một trăm tệ, sau đó ra khỏi cơ quan tới quầy thuốc Đông y bên đường đối diện.

Người làm việc trong quầy thuốc mặc áo choàng ngắn màu trắng, ngồi ngay ngắn, mang phong thái của một bác sĩ, “Cô muốn mua thuốc gì?”.

“Cho tôi hai lạng Hùng hoàng.”

“Cô có đơn thuốc không?”

“Không có. Tôi là nhà báo ở Tòa soạn báo đối diện”, Bì Bì đưa thẻ đeo trên cổ cho anh ta xem. Đương nhiên trong thành phố C còn có những Tòa soạn khác nữa, nhưng nói đến lượng đặt mua, quảng cáo và tình hình thu nhập thì chỉ có Tòa báo chiều này là lớn nhất, thương gia không ai dám đắc tội. Người bán hàng biết điều đi đong thuốc, đong xong bèn lấy một tờ giấy trắng xúc, rồi chậm rãi đổ vào lọ thủy tinh, “Cô có biết loại thuốc màu đỏ này dùng như thế nào không?”.

“Tôi không biết, tiện thể xin hướng dẫn một chút.”

“Hùng hoàng chủ yếu dùng khi sốt rét, để sát trùng vết thương lở loét, hoại tử, nấm ghẻ, giang mai, chữa tất cả các vết thương do bị rắn, côn trùng, chó hay súc vật cắn. Cô có thể hòa cùng dầu mè rồi bôi ngoài da hoặc nghiền một chút ra dùng.”

Nghe xong, Bì Bì cảm thấy tác dụng chủ yếu của Hùng hoàng chính là sát trùng, giải độc.

“Vậy thì thành phần chủ yếu của nó là gì?”

“Đây là một loại khoáng thạch có chứa Lưu huỳnh và Thạch tín. Sau khi đun nóng, nó sẽ trở thành As203.”

“Hai cái gì, ba cái gì?”, Bì Bì chưa nghe rõ.

“As203”, giọng nói của người bán hàng vô cùng rõ ràng, “Nó còn có một tên thường gọi, chính là Thạch tín”.

“Cái gì!”, Bì bì giật nảy mình, “Thạc tín?”.

“Cũng chính là thứ mà Phan Kim Liên dùng để hạ độc hại chết Võ Đại Lang”, người bán hàng liếc nhìn cô, nói đùa.

“Anh nhìn tôi như thế làm gì, tôi chỉ thấy trong người hơi khó chịu nên mua chút thuốc mà thôi”, Bì Bì nói.

“Tôi khuyên cô nên thận trọng. Thứ thuốc Hùng hoàng này tuyệt đối không được đun nóng, sẽ tạo ra chất kịch độc. Nếu như cô bị muỗi đốt hay côn trùng cắn thì tôi khuyên cô nên dùng viên Ngưu Hoàng giải độc, trong đó cũng chứa Hùng hoàng”, anh ta lấy từ trên giá thuốc xuống một hộp thuốc mẫu.

“Viên Ngưu Hoàng giải độc?”, tên thuốc này nghe rất quen. Bì Bì còn nhớ ngày trước bị mọc mụn nước trên người, bà thường uống viên Ngưu Hoàng. Hồi bé bị nổi u, bản thân cô cũng dùng thứ thuốc này.

“Phải. Trong mỗi một viên Ngưu Hoàng giải độc đều chứa đến năm mươi miligam Hùng hoàng, mỗi ngày uống bốn viên, không được dùng liền trong thời gian dài, nếu như dùng lâu sẽ dẫn đến ngộ độc Thạch tín mãn tính.”

“Cảm ơn, bán cho tôi năm hộc đi.”

“Cô có mua thuốc bột Hùng hoàng nữa không?”

“Có chứ, tôi mua cả hai loại.”

Bì Bì mua nước hoa quả nóng bên đường, sau đó uống hai viên Ngưu Hoàng vào bụng, rồi đến quầy bán báo ở ngã rẽ.

Người đàn ông trung niên ưa nhìn kia vẫn ở đó, vừa nghe radio vừa ngồi bên bếp nướng khoai lang. Nhìn thấy Bì Bì, ông ta vội vàng đứng dậy.

“Đây là năm đồng cháu nợ chú sáng nay, cảm ơn”, cô nhét tiền vào tay người đàn ông nọ, rồi quay người định đi, bất chợt bị người đó gọi lại, “Cô gái!”.

“Có chuyện gì không?”

“Bây giờ cô có đến gặp Chủ tế không?”

“Có việc gì sao?”

Trên khuôn mặt trắng ngần của người kia dần hiện sắc xanh, “Cô có mang theo Hùng hoàng trên người”.

“Đúng thế, cháu vừa mua xong, sao vậy?”

Vốn chỉ cho rằng là một sự tình cờ, nhưng nghe giọng điệu của Bì Bì lại giống như đang cố ý, khuôn mặt người bán báo lập tức trắng bệch, không kìm được lùi ra sau một bước, nói nhỏ: “Chủ tế sẽ cảm thấy gai mắt. Không phải là cô cố ý chọc giận ngài đấy chứ?”.

“Chủ tế rất dễ tức giận ư? Tức giận rồi, Chủ tế có ăn thịt cháu không?”, Bì Bì mở to đôi mắt long lanh nhìn người đối diện.

“…”

Người kia ngẩng đầu lên nhìn cô, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Đột nhiên ông ta nhấc từ bên bàn lên một túi vải, vội vàng nhét chìa khóa và túi tiền vào đó, bộ dạng muốn rời đi ngay tức khắc, thậm chí còn không kịp thu dọn quầy hàng.

Không ngờ người đàn ông này lại phản ứng kịch liệt đến thế, Bì Bì vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, không phải cháu cố ý, chú không cần phải trốn đi như thế, cháu sẽ đi ngay bây giờ”.

“Thực sự tu hành của tôi có hạn, xin thứ cho tôi không có cách nào tiếp cô được”, người đàn ông nói, chỉ trong chớp mắt đã cách cô ngoài mười mét, rồi lẫn vào đám người đang qua lại như mắc cửi ở công viên đối diện.

“Này… đừng đi! Khoai lang của chú vẫn còn trong bếp lò đó!”

Tan làm về nhà, trên đường Bì Bì nhận được một cuộc điện thoại. Vì phải ra nước ngoài hai tháng, nên một người hàng xóm lâu ngày không gặp đã nhờ cô trông hộ con mèo nhà cô ấy. Nơi cô ấy ở và nơi Hạ Lan Tịnh Đình sinh sống cùng chung một bến xe điện ngầm, chỉ có điều ra khỏi bến xe một người đi về phía Đông, còn một người rẽ sang phía Tây.

Người hàng xóm là một cô gái họ Tạ, rất thân thiết với bà Bì Bì, bà thường gọi cô ấy là Tiểu Thu, nên Bì Bì cũng gọi theo như vậy. Nhà họ Tạ cũng là một trong nhưng đối tượng được bà tặng tương đậu tằm. Sau này Tiểu Thu kết hôn đã dọn đi nơi khác, sống trong một tiểu khu sang trọng ở Thành Tây, còn mời cả gia đình cô đến đó chơi một chuyến.

Những ngày lễ Tết, chỉ cần nghe tin họ đang ở trong thành phố, bà sẽ làm tương đậu tằm rồi gọi điện bảo họ qua lấy. Khi anh đào nhà mình trồng chín quả, cô ấy cũng không quên hái xuống mang đến biểu gia đình Bì Bì thưởng thức. Thế nhưng tính kỹ lại, cũng phải đến tròn một hai năm không liên lạc gì với gia đình họ rồi, nhưng bà của Bì Bì vô cùng yêu quý họ, những khi chuyện phiếm, bà thường xuyên nhắc tới, khiến mọi người cảm giác như ngày nào họ cũng ở đây vậy.

Đương nhiên, bà của Bì Bì yêu quý Tiểu Thu còn vì một nguyên nhân vvoo cùng thực tế. Trước khi Bì Bì thi đại học, Tiểu Thu đã giúp cô ôn tập Tiếng Anh, sau này vì bận quá nên một hai buổi cuối cùng do chồng của cô ấy đứng lớp. Trải qua quãng thời gian gần hai tháng bổ túc cấp tốc với vợ chồng họ, môn Tiếng Anh của Bì Bì đã đạt điểm số cao đến không ngờ, đứng thứ ba trong toàn khối, nếu không cô còn không đủ điểm vào hệ Chính quy thấp nhất nữa.

Chồng của Tiểu Thu họ Vương. Nghiêm túc mà nói, anh ấy được xem là người đàn ông tuấn tú nhất trong tất cả những người Bì Bì đã từng gặp từ trước đến nay. Đồng thời còn là kiểu anh tuấn mà con gái Trung Quốc thích, không phải ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mà là trầm tĩnh, ý chí kiên cường mang theo chút ngây thơ như trẻ nhỏ, trong vẻ cao quý dè dặt lại mang phần dịu dàng thân thiện. Khuôn mặt ấy có thể làm người mẫu, những người con gái đã từng gặp anh ấy, cho dù là già hay trẻ cũng đều mặt đỏ bừng, tim đập loạn. “Sức đề kháng” của Bì Bì có hạn, đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mấy ngày anh Vương tới bổ tức Tiếng Anh cho cô, cô chỉ biết ngẩn ngơ ngồi một bên, không vào đầu được thứ gì cả. Sau này gặp Gia Lân, bị cậu hỏi tình hình bổ túc thế nào, cô còn ngượng ngùng, đỏ mặt hồi lâu.

Nhiều năm rồi, ấn tượng của Bì Bì đối với anh chàng họ Vương cũng dần dần mờ nhạt. Cô chỉ nhớ là anh ấy rất đẹp trai, nhưng chân không được bình thường, đi lại có chút tập tễnh, còn thường xuyên ốm đau. Mỗi lần tới nhà Tiểu Thu, cô thấy người bận rộn khôn chút ngơi nghỉ là Tiểu Thu, anh ấy dường như chỉ ngồi đó, rất ít nói chuyện, nhưng thái độ lại rất nhiệt tình. Nếu như mải chuyện trò đến muộn, anh ấy sẽ nhất quyết lái xe đưa gia đình Bì Bì về tận nhà.

Nhìn từ xa, ngôi biệt thự màu trắng ở lưng chừng núi mà Tiểu Thu ở vô cùng bắt mắt, nhìn qua đã có thể nhận ra ngay. Để tiết kiệm tiền xe, Bì Bì liền lặn lội leo lên núi trong cơn giá lạnh đến thấu xương. Tới cửa, tay cô dường như đã đông cứng lại rồi.

Ấn chuông hồi lâu, cánh cửa mới được mở ra, là anh Vương. Anh ấy một tay chống nạng, dường như đang rửa bát, chiếc tạp dề chống nước đeo bên ngoài bộ quần áo ở nhà.

“Hi, Bì Bì”, anh ấy có chút kinh ngạc, “Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm”.

Hơi ấm trong phòng phả vào mặt cô, Bì Bì liền cởi bỏ áo khoác, anh Vương vội vàng đón lấy rồi treo lên giúp cô, “Tuyết rơi dày như vậy, sao em lại tự tới đây thế? Bà em không nói với em rằng anh có thể lái xe đưa Mia tới nhà em ư?”.

“Ồ? Bà em không nói. Bà em bị nặng tai, chắc không nghe rõ.”

“Xin lỗi, anh đang tắm cho con, em ngồi đợi một lát nhé.”

“Có cần em giúp gì không, anh Vương?”, thấy động tác của anh không được thuận tiện lắm, Bì Bì bèn đi theo sau.

“Tiểu Thu cũng có nhà, em yên tâm. À đúng rồi, từ lúc Tiểu Thu mang thai, em đã đến đây chưa?”

“Chưa ạ.”

Anh Vương cười vô cùng nhã nhặn, “Vậy thì em tới đây nhìn hai bảo bối của anh này”.

Bỗng truyền đến tiếng trẻ nhỏ ê ê a a, Bì bì liền nhìn vào phòng tắm, nhưng lại phát hiện tiếng trẻ nhỏ từ nhà bếp vọng ra. Chỗ rửa bát có hai bồn nước, mỗi bên là một bé gái khoảng chừng một tuổi đang vui vẻ nghịch nước. Hai bé gái này có khuôn mặt tựa thiên sứ, có lẽ là cặp song sinh cùng trứng, nhìn vô cùng giống nhau, rất khó phân biệt.

Anh Vương chỉ vào cô bé ngôi bên trái. “Đây là An An”, rồi lại chỉ vào cô bé ngồi bên phải, “Còn đây là Ninh Ninh”.

Tiểu Thu ở bên cạnh cười khúc khích, “Sai rồi, phải là ngược lại chứ”.

“Không sai, trừ khi em đổi vị trí chúng.”

“Em không đổi vị trí chúng, vừa rồi anh vẫn gọi sai, em chẳng buồn sửa cho anh.”

Anh Vương cười, không tranh luận thêm nữa, rồi nói với Bì Bì, “Vậy thì đây là Ninh Ninh, kia là An An”. Nói rồi, anh ấy bế một trong hai đứa trẻ ra khỏi bồn nước, sau đó lấy khăn tắm quấn lại, ôm vào lòng. Lau khô người cho em bé xong, anh ấy lại thành thạo thoa một lớp phấn rôm vào mông con, đang định đóng bỉm thì đột nhiên chỉ vào một vết màu xanh trên mông con, nói: “Em xem này, anh không nói sai, đây mới là An An”.

Tiểu Thu cúi đầu, quan sát tỉ mỉ một hồi, “Được rồi, anh đã đúng”.

Anh Vương bèn vô cùng đắc ý mặc quần áo cho con.

Tiểu Thu bế đứa bé còn lại ra khỏi nước, vừa mặc quần áo cho con vừa nói, “Bì Bì à, em đến thật đúng lúc. Bọn chị vừa làm xong một đĩa FBI, nhất định là em thích ăn”.

“FBI?”

“Chính là Fried Banana Ice-cream. Vừa mới chiên xong, phải ăn ngay cho nóng. Em thích ăn kem vị gì? Chỗ chị có kem vị hoa lan, xoài, trà xanh và chocolate.”

“Em thích ăn vị xoài.”

“Em ngồi đây đợi một chút, chị đi chuẩn bị”, Tiểu Thu đang định đặt đứa bé trên tay xuống nôi, anh Vương vội nói, “Em không biết làm, để đó anh làm cho”.

Kết quả là cả hai cùng đi tới chỗ để nguyên liệu, một người lấy kem, một người lấy chuối vừa chiên xong. Bì Bì đứng trước hai bé gái đang nằm trong nôi, không biết nên làm gì. Ninh Ninh và An An rất ngoan ngoãn, mỗi đứa ngậm một bình sữa, tập trung vào việc bú sữa.

Lúc này Bì Bì mới nhớ ra một chi tiết. Ngày trước cô đến nhà Tiểu Thu bổ túc Tiếng Anh đúng vào thời gian dùng cơm tối, thấy hai vợ chồng họ đang cùng nhau bận rộn bên bếp, phối hợp chặt chẽ cứ như thể đang chơi bóng chuyện vậy. Còn có một lần, hai vợ chồng họ cùng nhau thái một quả dưa chuột, vừa làm vừa thì thầm chuyện trò, họ luôn kề bên nhau, thân mật khiến người khác phải ước ao, cũng không ngại việc người ngoài nhìn thấy. Mẹ của Bì Bì còn nói anh Vương là người Thụy Sỹ, nên mang phong cách nước ngoài, chiều vợ quá như thế là không được, bà thấy thật không thuận mắt.

Thực ra Bì Bì cảm thấy, gia đình Tiểu Thu hết sức bình thường. Vợ chồng ân ái chẳng phải chính là như thế sao? Đương nhiên vừa nghĩ đến chuyện yêu đương cưới hỏi, trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh Gia Lân và cảnh tượng bản thân cùng Gia Lân thái dưa chuột. Niềm vui ấy chỉ có Gia Lân mới có thể đem đến cho cô. Từ nhỏ tới lớn, ngoài Gia Lân ra, cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ thái dưa chuột với một người nào khác.

Ăn xong kem, Bì Bì không định ở lại đây lâu, anh Vương cứ khăng khăng muốn lái xe đưa cô về nhà.

Mặt đường rất trơn, anh Vương lái xe vô cùng cẩn thận. Hàn huyên đôi ba câu, Bì Bì liền nói với anh ấy mình vẫn đang theo học Tiếng Anh, còn đăng ký vào học lớp ôn thi Toefl. Anh Vương bèn hỏi, “Bì Bì, em định sẽ ra nước ngoài à?”.

“Không phải em, mà là bạn trai của em. Cậu ấy đang xin học bổng của trường Đại học Mỹ.”

“Bạn trai em học ngành gì vậy?”

“Kinh tế.”

“Học bổng này không phải dễ xin đâu. Ở nước ngoài, ngành này cạnh tranh rất quyết liệt.”

“Vâng ạ, nhưng thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, cũng rất có hy vọng.”

Anh Vương nghĩ một lát rồi lại hỏi, “Vậy còn em? Em định sang nước ngoài học ngành gì?”.

Bì Bì chán nản đáp, “Em chẳng muốn ra nước ngoài chút nào, em không thích Tiếng Anh, khi học đại học cũng chẳng chăm chỉ gì, bây giờ học lại khó khăn lắm”.

“Thực ra, nếu em chỉ muốn vào học ở một trường bình thường, yêu cầu đầu vào cũng không quá cao đâu.”

“Vâng, em đang nghĩ, nếu như quả thực không xin được trường nào, em sẽ ở trong nước đợi cậu ấy. Có học tiến sĩ thì cậu ấy cũng chỉ mất bốn năm năm thôi. Em có thể đợi được.”

Đây là dự định tồi nhất của Bì Bì đối với việc Gia Lân muốn ra nước ngoài du học. Thậm chí cô còn cảm thấy, nếu như Gia Lân muốn đưa cô theo ra nước ngoài, cô có thể tạm thời thôi học, đi làm thêm trước, vừa kiếm tiền vừa học tiếng Anh. Hoặc là cô có thể kết hôn rồi sinh con trước, khi nào con lớn rồi cô sẽ lại đi học và tìm việc làm.

Đối với công việc, Bì Bì cũng rất có chí tiến thủ, nhưng cứ việc gì dính líu đến Gia Lân là cô lại quên sạch mọi mục tiêu, không hề có chí lớn. Chỉ cần được ở bên cạnh Gia Lân, thế nào cô cũng chấp nhận được. Huống hồ bà và mẹ cô đều là phụ nữ của gia đình, Bì Bì hoàn toàn không cảm thấy làm một người vọ lo toan mọi việc trong nhà có gì không tốt. Nghe nói điều này ở nước ngoài cũng là một hiện tượng hết sức phổ biến.

Chiếc xe xuống núi, chuyển bánh vào thành phố. Anh Vương nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói với cô, “Bì Bì, ở nước ngoài anh cũng có một chút quen biết. Nếu như em hoặc bạn trai em xin học bổng có gì khó khăn, anh rất sẵn lòng giúp đỡ các em”.

Bì Bì nghe thế, tim bỗng đập thình thịch, “Anh Vương, anh thấy với trình độ tiếng Anh của em, liệu có xin được học bổng không?”.

“Chẳng phải em đang theo học lớp ôn thi Toefl sao? Theo anh được biết, ôn tập Toefle trong nước cực kỳ hiệu quả.”

“Vâng, ngày nào em cũng học từ mới, còn đăng ký thi Toefl tổ chức vào tháng Sáu năm nay nữa. Em không dám nói cho Gia Lân biết vì sợ cậu ấy cười.”

“Thế này đi, nếu việc liên lạc với trường của bạn trai em có gặp khó khăn gì, hãy gọi điện cho anh. Còn đối với trường của em, đợi em thi xong Toefl anh sẽ giúp liên hệ, đảm bảo em sẽ có trường mà học. Trước đây bố anh là giáo sư trong trường đại học, nên có không ít bạn bè đang quản lý công việc nội bộ của trường. Việc nhỏ này anh có thể giúp được em.”

“Anh Vương… cảm ơn anh!”, quả thật Bì Bì sắp nước mắt lưng tròng đến nơi rồi.

Xe đến nơi, anh Vương mở cửa xe, sau đó ôm con mèo của mình từ hàng ghế sau ra, rồi đưa cô đến tận cửa nhà, còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói: “Nếu như hai em yêu thương nhau, thì đừng khổ cực chờ đợi, mà hãy cố gắng đến bên nhau. Chờ đợi là một việc vô cùng đau khổ, đời người cũng sẽ có rất nhiều thay đổi, hai người cần phải cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, em có hiểu không?”.

Bì Bì nhận lấy tấm danh thiếp, lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện, rồi gật đầu thật mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.