Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 99: 99: Vẫn Là Nụ Cười Rực Rỡ Tiếc Rằngkhông Còn Người




Mạc lão phu nhân lúc này chú ý liền hỏi, "Tiểu Kiệt, con hỏi như vậy....có phải con tìm thấy chị con rồi không? Con bé đâu rồi, có sống tốt không? Tiểu Kiệt à...." Mạc lão phu nhân vừa hỏi vừa rơi nước mắt, khuôn mặt già nua đầy phúc hậu lúc này nếp nhăn tụ hết lại nơi khóe mắt.

Mạc Tu Kiệt lạnh lùng như muốn khẳng định, "Không có.

Cho dù có, con cũng sẽ không nói với mẹ."

"Năm đó, ba mẹ chỉ vì chút ích kỷ của bản thân, chỉ chú ý danh dự gia tộc, đuổi Tiểu Kỳ ra khỏi nhà, cứ nghĩ con bé chỉ đi vài ngày sau đó sẽ quay về xin lỗi, xin tha thứ.

Không nghĩ rằng, con bé đi là đi 23 năm, đã 23 năm rồi."

"Chị con có lỗi gì mà phải xin lỗi? Hai người có nghe chị ấy giải thích không?"

Mạc lão phu nhân trầm mặc lắc đầu.

"Lúc đó sự việc diễn ra ngay trước mắt, ba mẹ thất vọng và tức giận nên cũng không nghe chị con giải thích.

Tiểu Kiệt, con phải hiểu cho ba mẹ, lúc đó ba mẹ chạy đến khách sạn, chị con...cùng một tên đàn ông xa lạ ôm ấp nhau nằm trên giường.

Chị con...lúc đó mới 18 tuổi, ba mẹ thật sự bị đả kích."

"Chị không phải người như thế." Mạc Tu Kiệt cố gắng nhớ lại một chút vụn vặn ký ức của hơn 20 năm về trước.

Chị hai trong mắt cậu luôn nở nụ cười rực rỡ như ánh mắt trời, ánh mắt lương thiện lại ngây thơ trong sáng, một người nhìn thấy mèo nhỏ bên đường bị thương nặng liền lo lắng đến bật khóc, một người như chị ấy sẽ không bao giờ làm ra hành động đó.

"Ba mẹ đáng ra không nên gọi con bé về, nếu như cứ để con bé ở bên Pháp với con, có phải sẽ không có sự xa cách như ngày nay, cũng sẽ không có chuyện đó xảy ra."

Mạc Tu Kiệt hỏi xong điều cần hỏi, lúc này đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Kiệt, xin con....nếu như biết chị con ở đâu, nói ba mẹ biết có được không? Mẹ rất nhớ con bé....!23 năm rồi, mẹ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ muốn xin lỗi con bé.

Năm đó, là ba mẹ sai rồi." Thấy Mạc Tu Kiệt cất bước đi không nói gì, Mạc lão phu nhân run lên, vừa khóc vừa nói, "Tiểu Kiệt...."

Năm đó khi con gái thứ hai của bà là Mạc Tịnh Kỳ được năm tuổi, vì công việc bận rộn không có thời gian chăm sóc con vì vậy bà đã đưa con gái nhỏ sang Pháp để bố mẹ mình chăm sóc.

Sau đó, khi bà ngoài ba mươi liền sinh ra một đứa con trai, đặt tên là Mạc Tu Kiệt.

Sau đó cũng là vì công việc bận rộn nên bà lại đưa con sang Pháp cho ba mẹ mình chăm.

Cũng vì vậy, con trai nhỏ của bà thân với chị hai của nó hơn, đến tận khi con gái thứ của bà 18 tuổi bà mới đưa về nước.

Nhưng vừa về được mấy tháng thì xảy ra chuyện.

Con gái thứ của bà cũng mất tích từ đó đến nay, một chút tin tức cũng không có.

Con trai nhỏ gọi điện về nhà không gặp được chị liền khóc, sau đó lớn lên hiểu chuyện liền trách ba mẹ nhẫn tâm đuổi chị ra khỏi nhà, sau đó cũng rời đi, lập nghiệp riêng, năm năm không có về nhà.

Đến tận khi 30 tuổi mới chịu về tiếp quản công ty của gia tộc.

Thấy có bóng người ngoài cửa, Mạc lão phu nhân gạt nước mắt gọi một tiếng, "Ông đó à?!!"

Một ông lão đầu tóc tuy đã bạc nhưng nhìn tổng thể vẫn còn rất khỏe mạnh xuất hiện ở cửa, chầm chầm đi vào ngồi xuống ghế.

"Ông nghe thấy hết rồi à?"

Ông lão gật đầu ngồi trầm mặc một chỗ.

Con trai bà chính là giận ba nó nhất, năm đó không những đuổi con gái ra khỏi nhà, còn đánh con gái một trận.

Con trai bà không biết là được ai kể lại việc đó, tức giận đến chất vấn ba mình, sau đó cha con liền không nhìn mặt nhau.

"Con bé...!Mong rằng con bé có cuộc sống đầy đủ không phải lo nghĩ cơm ăn áo mặc.

Chúng ta mùa đông sống trong biệt thự có lò sưởi, không biết con bé ở ngoài kia sống có tốt không."

Mạc lão gia lúc này mới lên tiếng, "Đã hai mươi năm không có tung tích gì rồi, giống như...con bé không còn tồn tại trên đời này nữa."

Mạc lão phu nhân bật khóc, đây là điều bà lo sợ nhất, sợ con gái....đã không còn trên đời này nữa.

Mạc Tu Kiệt sau khi ra khỏi biệt thự Mạc gia, trên tay cầm theo tấm hình lên xe lái đi, tấm hình vẫn là nụ cười đó, nụ cười đó, nụ cười vô lo vô nghĩ, thuần khiết.

Chiếc xe lao trong màn đêm, vượt qua cao tốc, đi đến con đường nhỏ gập nghềnh.

Trời bên ngoài lúc này đã sáng, Mạc Tu Kiệt đã lái xe suốt đêm.

Con đường về sau không thể đi xe vì vậy Mạc Tu Kiệt xuống xe đi bộ, men theo con đường mòn đi vào một thôn nhỏ.

Theo trí nhớ tìm đến nhà ba mẹ của Lộ Khiết.

Ba mẹ của Lộ Khiết lúc nhìn thấy Mạc Tu Kiệt thì rất ngạc nhiên.

Mới sáng sớm mở mắt bạn trai của con gái đã đứng ở trước cửa nhà là thế nào?

Mạc Tu Kiệt chào mẹ Lộ Khiết một tiếng "mẹ", đưa quà, sau đó liền hỏi về ngôi mộ của mẹ An Tịnh Nhã.

Mẹ Lộ Khiết rất ngạc nhiên, Mạc Tu Kiệt lấy đại một lý do là An Tịnh Nhã không bề được vì vậy nhờ anh đưa một món đồ đến cho mẹ.

Mẹ Lộ Khiết đối với con rể tương lai rất tin tưởng, vì vậy không nghi ngò gì dẫn con rể ra phần mộ của mẹ An Tịnh Nhã.

Vừa đi còn vừa nói chuyện, "Con bé Tiểu Nhã cũng thật khổ, ba bỏ đi, mẹ lại mất sớm, sau này ba đến đón về thì cũng không thể sống được cuộc sống hạnh phúc.

Aizzz."

Mạc Tu Kiệt làm như tự nhiên hỏi, "Mẹ từng gặp ba cô ấy chưa."

Mẹ Lộ suy nghĩ một chút, "Mẹ có gặp rồi, lúc ông ấy mới đưa mẹ con con bé đến đây.

Mẹ nhớ rõ cái này mà, lúc đó Giai Giai vừa mang thai Tiểu Nhã được hơn một tháng thì đến đây, người đàn ông kia cũng ở đây tầm một tháng sau đó liền rời đi.

Đi một lần là đi đến tận lúc Giai Giai sinh mới quay lại, sau khi làm giấy khai sinh cho con bé Tiểu Nhã xong thì đi luôn không có trở về nữa.

Đến tận khí Giai Giai qua đời ông ta moi quay lại đón Tiểu Nhã, ai mà biết đâu ông ta đã lấy vợ khác rồi.

Thật là, hồng nhan bạc mệnh.

Giai Giai xinh đẹp lại vớ phải người đàn ông không ra gì.

Một mình vượt cạn sinh con, sau đó sức khỏe yếu đi lại phải làm việc vất vả để kiếm tiền nuôi con, cuối cùng con gái hơn mười tuổi liền qua đời.

Còn người cha chắc chê bai Giai Giai nghèo mà bỏ đi cưới vợ khác."

Nói một hồi đã đi đến mộ, mẹ Lộ chỉ vào ngôi mộ cỏ mọc um tùm, chỉ nhô ra cái bia mộ, trên đó có đóng ảnh.

"Mẹ hàng năm chỉ đúng ngày giỗ của cô ấy mới ra, thành ta cỏ cứ mọc um tùm xanh tốt vậy đó.

Một năm dọn được một lần, lại mọc xanh tốt."

"Cảm ơn mẹ.

Mẹ cứ đi về đi ạ, con ở đây một chút rồi cũng về luôn ạ."

"A, vậy được rồi, mẹ về trước đây."

Mạc Tu Kiệt cúi chào mẹ vợ, đợi bà đi khuất liền tiến đến trước ngôi mộ, lấy tấm ảnh mình mang theo ra, lấy tay lau bụi ở tấm ảnh trên bia mộ, sau đó mang tấm ảnh mang theo lại gần ảnh trên bia mộ.

Hai tấm hình tuy khác nhau, nhưng đều là cùng một cô gái cùng một nụ cười đó.

Mạc Tu Kiệt nhìn đến bia mộ lại khắc, "Bách Di Giai", liền gục đầu xuống.

Người đàn ông lạnh lùng lại máu lạnh ấy, vậy mà rơi nước mắt.

Gió mùa thu thổi qua xào xạc tán lá dưới đất, bàn tay dính đầy bùn đất của người đàn ông vẫn không ngừng tay, vẫn tiếp tục nhổ từng bụi cỏ xanh tốt, bộ âu phục cắt may đắt tiền lúc này cũng nhem nhuốc đất bẩn.

Tiếng gió rít qua từng khẽ lá nghe như tiếng hát, một tiếng hát trong ký ức của Mạc Tu Kiệt quen thuộc vô cùng, tiếng hát trong trẻo êm dịu như ru con người ta chìm sâu vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.