Angel vừa bước vào phòng liền vất mạnh túi xách len sô pha, vò tóc đi đi lại lại trong phòng.
Albert mở cửa đi vào, nhìn Angel cười cười.
"Chị lại làm sao thế?"
"Albert..." Angel chạy đến nắm lấy tay Albert, khẩn trương nói: "Chúng ta phải giết An Tịnh Nhã ngay lập tức.....!Là ngay lập tức."
"Cô ta lại làm gì chị sao?"
"Hôm nay tôi đến bệnh viện, biết được cô ta chuẩn bị gặp một bác sĩ nổi tiếng có thể chữa được mắt cho cô ta.
Cô ta còn muốn nhờ ông ta, tìm một bác sĩ thôi miên khôi phục trí nhớ."
"Vậy thì làm sao?"
"Cậu bị điên rồi sao?"
Angel tức giận đánh mạnh vào người Albert.
"Cho dù chưa chắc chắn cô ta là Anthea, nhưng gương mặt cô ta và Anthea giống nhau đến chín phần, ai mà biết được hai người họ có quan hệ gì với nhau.
Hơn nữa cô ta hiện tại còn là vợ Cao Minh Thành, như vậy cũng đủ lý do để giết cô ta rồi.
Còn nếu cô ta thật sự là Anthea, nếu cô ta nhìn lại được, lấy lại được kí ức, anh nghĩ cô ta không suy ra được vụ tai nạn là do ai làm sao.
Đến lúc đó, tất cả chúng ta đều sẽ đi tù hết."
"Chị...!nói giết người mà bình tĩnh như kiểu kêu dọn cơm nên ấy nhỉ?"
Albert cười cười lấy từ trong tủ ra một chai rượu vang, đổ ra hai lý, đưa đến bên tay Angel một ly.
"Chị cứ bình tĩnh.
Không phải mới chỉ làm kiểm tra thôi sao, tôi sẽ cho người đến đó quan sát tình hình trước, nếu có dấu hiệu gì thì sẽ lập tức ra tay."
Angel uống hết ly rượu trên tay liền nhìn Albert lo lắng hỏi: "Albert, thuốc kia...!có thể uống liều lượng gấp đôi không?"
"Thuốc nào?"
"Thuốc lần trước tôi nhờ cậu mua, thuốc suy giảm trí nhớ."
"Chị định tăng liều lượng cho anh ta dùng sao?"
"Tôi mãi mãi phải khiến anh ấy quên đi tất cả những chuyện lúc trước, đặc biệt là liên quan đến Anthea." Đôi mắt Angel hiện lên vẻ tàn độc, hoàn toàn trái ngược với gương mặt xinh đẹp, baby sắc xảo cùng cái tên của mình.
"Tôi sẽ giúp chị hỏi chuyên gia về việc này."
Albert nhìn Angel, đôi mắt mị hoặc đào hoa quyến rũ.
"Chị....!không định báo đáp tôi cái gì sao?"
Angel nhìn hừ một tiếng, sau đó xách túi đứng dậy đi về.
Albert nhìn theo Angel đi khuất, ly rượu trong tay liền một hơi uống hết sạch, lẩm bẩm.
"Đúng là đàn bà, khi yêu vào đều mù quáng, hắc hóa từ thiên thần thành ác quỷ.
Nhưng tôi thích.
Ha Ha ha...."
Khoảng mười phút sau Albert liền gọi một thuộc hạ [email protected] cận của mình đến.
"Chu Chỉ Tường, trong số những người tôi tin tưởng, chỉ có cậu là người Trung Quốc, cậu cũng thích hợp với nhiệm vụ lần này nhất."
Chu Chỉ Tường nhận lấy ly rượu Albert đưa, ngồi xuống ghế đối diện hỏi.
"Có chuyện gì mà chỉ có em làm được?"
"Cậu....!cải trang thành bác sĩ, vào phòng bệnh 1314 bệnh viện trung tâm lắp máy quay mini cùng máy nghe lén."
"Dạ, em hiểu rồi."
Chu Chỉ Tường uống hết ly rượu, sau đó xin phép ra ngoài đi làm ngay nhiệm vụ của mình.
.......
Lúc An Tịnh Nhã đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt vô hồn không tiêu cự nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì có tiếng cửa phòng mở ra.
An Tịnh Nhã nghiêng đầu hỏi:
"Ai vậy?"
Có giọng nói ồm ồm cất lên qua khẩu trang y tế: "Tôi là bác sĩ đến kiểm tra." Trong lúc đó, đôi mắt của vị bác sĩ lại ráo riết nhìn xung quanh.
An Tịnh Nhã ấn nút trên tay xe lăn, chiếc xe lăn liền quay ngược 180° lại.
"Làm phiền bác sĩ rồi."
Người bác sĩ vừa nhìn đến An Tịnh Nhã liền giật mình sững sờ lùi lại, giật mình đến mức làm rơi cả khay thuốc trên tay xuống đất.
An Tịnh Nhã nghe có tiếng đồ vật rơi liền nhíu nhíu mày lo lắng nói: "Bác sĩ....!có chuyện gì vậy?"
Chu Chỉ Tường phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được, run run nhìn đôi mắt An Tịnh Nhã đang nhìn chằm chằm về phía mình, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
"Có thể phiền bác sĩ đến chỗ tôi kiểm tra không, tôi ngại phải lên giường, cũng khó khăn để bác sĩ giúp tôi lên giường."
"Được....!được...."
Chu Chỉ Tường ngồi xuống nhặt những ống thuốc vừa mình làm rơi lên đặt lại vào khay, trên trán đã toát hết mồ hôi.
"Sao lại là cô ấy?" Chu Chỉ Tường không khỏi tự đặt một câu hỏi cho mình ở trong đầu.
Cũng may là có đeo khẩu trang, nếu không đã bị nhận ra rồi.
Thầm thở phào một hơi, Chu Chỉ Tường nhân lúc đặt một chiếc camera mini vào sau kệ tivi đối diện giường ngủ, còn máy nghe lén dính vào dưới chiếc giường.
Sau khi xong rồi mới giả vờ cầm dụng cụ y tế đến kiểm tra cho An Tịnh Nhã.
"Cô thấy trong người thế nào rồi?"
"Đỡ mệt hơn nhiều so với hôm qua rồi."
Chu Chỉ Tường để ý, lúc An Tịnh Nhã trả lời không có nhìn thẳng vào mình ở phía bên cạnh mà cứ nhìn chăm chăm về phía trước.
Nhìn lại ánh mắt An Tịnh Nhã, Chu Chỉ Tường nghi ngờ đưa tay lên quơ quơ trước mặt An Tịnh Nhã, biết được cô không nhìn thấy.
Lại nhìn đến An Tịnh Nhã đang ngồi xe lăn.
Nhìn tên cô trên vòng tay bệnh viện, ba chữ An Tịnh Nhã đập thẳng vào mắt Chu Chỉ Tường.
Chu Chỉ Tường vội vàng làm như đã khám xong nhanh rời khỏi phòng bệnh trước khi có người đến.
Lúc đi đến ngã rẽ liền thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn phòng bệnh của An Tịnh Nhã, miệng lẩm bẩm.
"Mạng của cô ấy quả là lớn thật.
Nhưng liệu lần này còn...."
Lúc quay đi liền đụng mặt Cao Minh đi đến, Chu Chỉ Tường lại lần hai sững người hai mắt trợn tròn.
Cao Minh Thành không để ý, nói chuyện với một người đàn ông trung tuổi đi bên cạnh.
Chu Chỉ Tường nhìn lại đằng sau, thấy Cao Minh Thành đi vào phòng bệnh vừa rồi anh vừa đi ra, sững người không thể nào tin được.
Cái quỷ gì vậy? Chu Chỉ Tường cũng không hiểu suy nghĩ hiện tại trong đầu của mình là gì nữa, nó rối như một mớ bòng bong không thể nào gỡ ra được.
.....
Cao Minh Thành dẫn bác sĩ Eric vào phòng bệnh của An Tịnh Nhã, giới thiệu qua giữa hai người.
Bác sĩ Eric cười đùa nói:
"Eric tôi quả là lấy làm vinh hạnh trong chuyến đi lần này có thể gặp được hai ông hoàng ở Lạc Thành."
"Hai?" Cao Minh Thành nghiêng đầu thắc mắc.
"Đúng vậy! Cả Mạc thị tổng tài, cậu ấy và cả cậu lại còn đều quyết định đầu tư vào viện nghiên cứu của tôi nữa."
An Tịnh Nhã cất giọng mềm mại nhẹ nhàng.
"Bác sĩ Eric, ông cũng biết tiếng Trung sao?"
"Ô, tất nhiên! Mẹ tôi bà ấy là người Trung Quốc.
Cô gái, cô thật là xinh đẹp! Very beautiful!!"
"Cảm ơn lời khen của bác sĩ."
"Nào, để tôi kiểm tra mắt cô thử nào.
Cô đã sẵn sàng chưa."
Eric lấy từ trong túi nghề của mình ra một chiếc đèn pin nhỏ nhỏ, hỏi An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã mỉm cười gật nhẹ đầu.
"Sẵn sàng rồi."
Khi cảm nhận được có thứ ánh sáng mạnh chiếu vào mắt, An Tịnh Nhã theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
"Sao thế?" Eric liền dừng lại cúi xuống hỏi.
An Tịnh Nhã nhíu nhíu cặp lông mày trả lời: "Đó tôi thấy chói quá nên nhắm mắt lại."
Gương mặt Eric trở lên âm trầm, nói An Tịnh Nhã thả lỏng sau đó tiếp tục.
Sau khi khám qua xong, bác sĩ Eric nói Cao Minh Thành đưa bệnh án về mắt của An Tịnh Nhã cho ông xem, xem một cách chăm chú.
Cao Minh Thành nhìn gương mặt của Eric, rồi nhìn An Tịnh Nhã, cất giọng hỏi.
"Eric tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Mắt của cô ấy...." Sau đó giơ tập bệnh án lên trước mặt An Tịnh Nhã hỏi: "Mắt của cô là do bác sĩ nào khám?"
An Tịnh Nhã bình tĩnh trả lời: "Trượng Hạ, bác sĩ riêng của gia đình tôi."
"Năng lực như vậy mà cũng đòi làm bác sĩ sao? Người này có bằng bác sĩ thật, hay là mua thế?"
Eric cơ hồ là tức giận ném mạnh tập tài liệu xuống bàn.