Mộng Phạn sau khi gọi điện thoại náo cho bệnh viện, cũng gọi báo cho Mạc Tu Kiệt, sau đó với vội túi đồ đã sớm chuẩn bị cho An Tịnh Nhã đi sinh chạy ra ngoài.
Biệt thự này là biệt thự riêng của Mạc Tu Kiệt, là căn biệt thự nhỏ không nằm ở trung tâm thành phố ồn ào mà nằm bên cạnh con đường đi ra ngoại ô thành phố.
Khuôn viên biệt thự nhỏ nên sớm không có tài xế riêng, hơn nữa là do An Tịnh Nhã lo lắng bất an nên mới sớm xảy việc này, mọi người ngoài đồ dùng ra thì chưa có chuẩn bị gì hết.
Mộng Phạn lo lắng đỡ An Tịnh Nhã dậy đi ra ngoài cổng định bắt xe đến bệnh viện, chờ đợi xe cấp cứu tới chỉ sợ An Tịnh Nhã sẽ đau chết.
Dù sao con đường đi ra ngoại ô này có một khu du lịch nổi tiếng, con đường cũng thường xuyên có rất nhiều xe qua lại.
Nhưng hôm nay ngay cả một chiếc taxi đi qua cũng không có, An Tịnh Nhã đã đâu đến cả người đều dính nhớp mồ hôi.
"Gọi bệnh viện...!đến muộn một chút cũng được, chưa...chưa có vỡ ối." An Tịnh Nhã túm tay Mộng Phạn thở hổn hển từng tiếng nói.
Tuy nói rất đau, nhưng cô sớm đã ở chỗ bác sĩ làm tâm lý qua, chưa có vỡ ối sẽ không đẻ ngay được.
An Tịnh Nhã nghĩ, bản thân hẳn là dó quá căng thẳng nên mới như vậy, nhịn đau một chút đợi đến bệnh viện khám là được.
"Vậy....cô đứng ở ngoài đây đợi em một chút." Mộng Phạn không hề chậm trễ mà vội chạy vào nhà, lúc chạy nên bậc thang không cẩn thận bị ngã, đầu gối xước xác chảy máu, cẳng chân cũng bị đập không sớm thì muộn cũng bầm tím lại.
Nhưng Mộng Phạn cũng không để ý đến vết thương nhỏ này, gắng gượng đứng dậy khập khiễng chạy vào nhà.
An Tịnh Nhã đứng ở trước công biệt thự nhìn Mộng Phạn chạy vào, lúc này đằng sau cô có tiếng gọi vọng lại, vừa quay ra thì thấy thân ảnh Cao Minh Thành từ xa đang chạy đến.
Trong phút chốc, An Tịnh Nhã không đau mà bật khóc, nhưng lúc nhìn thấy Cao Minh Thành liền bất khóc, giống như trút hết tủi thân của cô suốt những tháng ngày qua.
Cô đã đợi, đợi rất lâu.
An Tịnh Nhã đỡ bụng bước vài bước về phía trước, lại nhìn thấy Cao Minh Thành đột nhiên đứng sững lại hét to.
Đồng thời An Tịnh Nhã cũng nghe rõ bên tai vang lên tiếng động cơ xe lao vút.
Không đợi An Tịnh Nhã phản ứng quay người lại, chiếc siêu xe màu đen có cài hoa cưới bên trên đã đâm sầm vào cô, gương mặt Angel đầy tức giận cũng hiện ra sau kính ô tô.
Nhìn An Tịnh Nhã nằm trong vũng máu trước mặt vẫn còn hai tay ôm bảo vệ bụng, Angel điều khiển xe lùi lại, sau đó lại đạp mạnh chân ga không ngần ngại tiến về thân ảnh nằm trong vũng máu phía trước đồng thời trong miệng cũng rít gào.
"Đi chết đi, con khốn."
Một chiếc siêu xe màu đỏ cực nổi bật lao vút qua người Cao Minh Thành đang chạy đến đâm mạnh vào đầu xe Angel trước khi nó kị lao đến chỗ An Tịnh Nhã lần nữa.
Với vận tốc lớn, chiếc xe màu đỏ đâm mạnh vào đầu xe đen đâm đổ trụ cột cổng của biệt thự, đầu xe bốc lên nghi ngút khói.
Hiện trường nhanh chóng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cao Minh Thành mặc bộ vest chú rể nhưng lúc này chỉ còn chiếc áo sơ mi dính đầy máu đỏ tươi, thậm chí trên cánh tay còn có nhiều vết chém, trên đùi còn có vết bị dao đâm trúng.
Gương mặt anh cũng xây xát, mái tóc rối loạn, rõ ràng là dấu vết đã đánh nhau rất ác liệt.
Để thoát khỏi đám người của Angel cho theo dõi anh, anh quả thực đã đánh nhau với họ, còn bị thương rất nhiều chỗ.
Nhưng những vết thương đó đã chẳng là gì so với nỗi đau của anh khi ôm An Tịnh Nhã cả người lúc này đều là máu vào lòng.
An Tịnh Nhã vẫn chưa thật sự ngất đi, nhưng thần trí của cô đã sớm mơ mơ hồ hồ, cả người đã không còn cảm nhận được cơn đau của bụng hay vết thương trên đầu, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hai đứa trẻ, hai bảo bối nhỏ của cô.
Trong ánh mắt mơ hồ, An Tịnh Nhã dường như lại nghe thấy những tiếng kêu đau của An Hi lúc đang sinh, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc ai oán của cô khi nghe tỳ nữ nói con của nàng chết rồi.
Rồi còn có cả tiếng khóc, tiếng khóc rất to của một đứa trẻ, tiếng khóc đó vang rất lâu, nhưng rồi cứ xa dần, cuối cùng rơi vào khoảng tĩnh lặng.
An Tịnh Nhã nhắm mắt lại, cũng chỉ còn lại những giọt nước mắt của cô chảy xuống, ý thức của cô cũng mất dần.
Xe cấp cứu của bệnh viện rất nhanh đến đưa An Tịnh Nhã đến bệnh viện.
Albert từ chiếc xe đỏ đi xuống trên đầu cũng vẫn còn đang chảy máu do tác động tông xe vừa rồi, nhưng anh vẫn theo Cao Minh Thành lên chiếc xe trở An Tịnh Nhã đến bệnh viện, sau đó được ý ta trên xe tạm băng vết thương lại.
Cao Minh Thành lại một mực im lặng nhìn chằm chằm An Tịnh Nhã, bàn tay đầy máu và xước xác của anh còn đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé dính máu của An Tịnh Nhã, giống như tiếp thêm sức mạnh cho cô, khi mà anh chẳng biết hiện tại bản thân cũng đang có vết thương nặng không ngừng chảy máu.
Sau khi đến bệnh viện, Cao Minh Thành rốt cục cũng lăn ra hôn mê do mất máu từ những vết thương trên người.
Hai người đồng thời được đẩy vào phòng cấp cứu, dường như đang cùng nhau giành giật sự sống, giành giật từng tia hy vọng.
Thật may hai người đều không thuộc nhóm máu quý hiếm, bệnh viện từ trước đã lấy đủ máu đến, tình hình của Cao Minh Thành khả quan hơn một chút, nhưng tình trạng của An Tịnh Nhã đều khiến các y bác sĩ trong phòng cấp cứu ở trong trạng thái căng thẳng.
An Tịnh Nhã mang thai đôi không nói, vừa rồi bị tông trúng lại đụng vào vết thương phẫu thuật não cách đây gần một năm của cô.
Tình trạng phải nói rằng, không phải lựa chọn giữ mẹ hay giữ con....mà căn bản là giữ mẹ không được.
Y tá rất nhanh mang những ghi chép về bệnh trạng của An Tịnh Nhã sau vụ tai nạn lần trước, bác sĩ sau khi xem xong, lại nhìn đến tình trạng hiện tại của An Tịnh Nhã lúc này, cuối cùng chỉ có thể hạ ánh mắt, lắc đầu một cái, quay sang nói với y tá.
"Cô thông báo với người nhà ký giấy, cũng nói rõ với họ sớm chuẩn bị tinh thần.
Tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất xấu, hai đứa trẻ cũng do tác động lúc này cũng trong trạng thái nguy hiểm."
Cao Minh Thành ở bên kia được truyền máu kịp lúc, làm phẫu thuật khâu vết thương, ở trong phòng phẫu thuật hơn bốn tiếng đã được đẩy ra.
Ba mẹ Cao ngồi chờ bên ngoài đã lo lắng cho con trai cùng con dâu đã sớm muốn bạc mái đầu, nghe được tin tốt của con trai cũng không vui nổi, vì con dâu và cháu đều đang nguy hiểm.
Mẹ Cao cầm vòng ngọc phật liên tục cầu nguyện, ba Cao ở bên cạnh cũng chit biết bản thân lúc này cần trấn tĩnh làm chỗ dựa cho vợ.
Thật ra, ba Cao và mẹ Cao đã sớm tỉnh lại từ rất lâu rồi.
Vụ tai nạn của họ của thể nói là xảy ra rất quan trọng, nhưng xe của họ là loại xe tốt, không gây chấn thương mạnh.
Sau khi ở bệnh viện hôn mê hơn một tháng họ đã sớm tỉnh lại.
Nhưng cũng là Cao Minh Thành lúc đó gọi đến cho họ, nói họ phải giả như vẫn hôn mê sâu chưa tỉnh, đào một cái hố lớn để cha con Triệu Kha Nguyệt (Angel) nhảy vào.
Lúc họ nghe con trai nói Triệu Kha Nguyệt cùng ba cô ta sớm đã có ý đồ cướp tài sản, Triệu Kha Nguyệt đích thực là con gái Triệu Chấn Đông chứ không phải nhận nuôi, cô ta là con riêng của ông ta cùng nhân tình, mà mẹ Triệu Kha Nguyệt ở bên kia vì phát hiện ra mưu đồ này họ của mà bị họ nhẫn tâm ra tay khiến bà ấy bị bại liệt cả người, nghe xong mà cả hai ông bà đều trợn tròn mắt không dám tin.
Em rể yêu chiều vợ trong mắt họ phút chốc biến thành kẻ sát hại vợ, còn mang con riêng về cho vợ nuôi nói là con đi nhận, ngày ngày tỏ ra biết điều hiểu chuyện phụ giúp việc công ty hóa ra là sớm lên ý đồ cướp đoạt tài sản.
Mà cháu gái xinh đẹp tài giỏi, ngoan ngoãn lại hiền lành mà trước giờ họ yêu thương như con ruột phút chốc biến thành quỷ hút máu làm ra bao nhiêu tội ác, cũng sớm đã giết qua mấy mạng người, còn ăn ở với mấy người đàn ông cùng một lúc.
Ông bà Cao nghe đến con trai hiện tại còn bị giam giữ cho uống thuốc khai trừ trí nhớ thì giận sôi, hận không thể lao ngay đến bóp ch3t đứa cháu gái mà trước giờ họ coi như bảo vật.
Ngày hôm sau thì có một chàng trai tên là Albert nói là bạn của con trai đến thuật lại rõ ràng mọi chuyện với họ, cũng nhắc họ thời gian tới nên biểu hiện như thế nào để cha con Triệu Kha Nguyệt không nhắm đến họ nữa.
Cũng vì vậy hai ông bà đều giả như hôn mê sâu không tỉnh, Triệu Chấn Đông cũng lợi dụng thời cơ này chèn ép An Tịnh Nhã.
Vốn tưởng là có thể dễ dàng, lại không nghĩ đến An Tịnh Nhã thông minh như vậy, sớm đoán được ý đồ của Triệu Kha Nguyệt, ngăn cản kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh của họ.
Thật ra có thể nói, An Tịnh Nhã lúc đầu là bị chấp niệm làm chủ nên mới nghĩ đến việc chiếm hết tài sản của Cao Minh Thành, cũng gọi như đánh liều liền trúng đi.