Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 192: 192: Kể Chuyện




Angel từ đằng sau đi đến ôm cổ Cao Minh Thành, ở bên tai anh thì thầm, "Ông xã, đã muộn rồi."

Cao Minh Thành mặt lạnh như tiền lật bản báo cáo, "Em đi ngủ trước đi."

Angel nũng nịu đi đến trước mặt anh tựa vào bàn làm việc của anh nói, "Lúc trước mỗi lần em ngủ anh đều nằm bên cạnh em.

Từ lúc anh bị bệnh chúng ta đã không ở gần nhau, em mỗi giấc ngủ đều không tốt."

"Anh biết, sẽ bù lại cho em sau.

Dự án lần này rất quan trọng, hạn chỉ được một tháng, nếu muốn hoàn thành tốt vậy anh phải cố gắng."

Angel có chút bực tức đẩy tập giấy trần bàn xuống đất, "Anh lần nào cũng nói là bù cho em, nhưng anh rợn viện cớ.

Cao Minh Thành, có phải anh...." Lời tiếp theo Angel thật không nói ra được.

"Anh cũng chẳng cần liều mạng như vậy, nếu một tháng không xong vậy hai tháng, ba tháng.

Em quan trọng hơn hay dự án này quan trọng hơn."

Cao Minh Thành dường như chẳng để ý đến lời ngắt quãng trước đó của Angel, đôi mắt lạnh lùng dịu đi một chút, đưa tay ra nắm lấy tay cô, "Nhưng đây là công việc đầu tiên sau khi anh khỏe lại, hơn nữa còn là công việc ba em tốn công sức lấy cho anh.

Cô An lúc đầu không đồng ý, anh cũng đã đảm bảo với cô ấy trong vòng một tháng sẽ hoàn thành.

Sau khi dự án này hoàn thành anh sẽ bù lại cho em."

"An...!Anh không cần để ý tới cô ta.

An Tịnh Nhã ở công ty chỉ là bù nhìn thôi.

Anh cũng tuyệt đối đừng tiếp xúc gần với cô ta, cô ta là một ả hồ ly tinh xấu xa, ra ngoài ngoại tình còn mang con ngoài giá thú nên mới bị chồng bỏ.

Cái công ty đó cũng là của anh em sinh đôi với anh, nhưng anh của anh bị cô ta hại chết chiếm đoạt tài sản rồi.

Còn có ba mẹ anh nữa, bây giờ họ cũng còn đàn nằm hôn mê trong bệnh viện.

Tất cả đều do cô ta làm hết."

Sau đó Angel làm ra vẻ ngạc nhiên như đã lỡ lời, né tránh ánh mắt nhìn chăm chăm của Cao Minh Thành.

Cao Minh Thành hơi dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta, hơi gằn giọng hỏi.

"Chuyện em nói có thật không?"

Sau đó Angel liền nước mắt rơi lã chã tựa vào lòng Cao Minh Thành, "Em vốn không định nói ra, nhưng em không can tâm.

Anh bị như vậy cũng òa do cô ta hại, cô ta muốn diệt cả Cao gia để chiếm đoạt tài sản.

Ba em để ngăn chặn điều đó nên mới về nước, em cũng phải giấu anh ở đây để chữa trị.

Thành Thành, ba mẹ anh, còn có anh trai anh, đều do An Tịnh Nhã hại, cô ta còn đang mang tạp chủng của tên đàn ông khác.

Anh nhất định không được tha cho cô ta."

Ánh mắt Cao Minh Thành trở nên ngày một lạnh buốt, đáp lại Angel lại chỉ có một câu bình tĩnh như vậy.

"Anh hiểu rồi, em về nghỉ trước đi.

Anh hiện tại càng phải cố gắng lấy lòng cô ta, để cô ta tin tưởng anh.

Thời gian tới để e chịu thiệt thòi rồi."

Angel từ lòng Cao Minh Thành đứng dậy lau nước mắt, "Em không sao.

Em chỉ lo cô ta lại hại anh.

Cô ta rất xảo quyệt, lời cô ta nói anh nhất định đừng có tin gì hết.

Đúng rồi, bạn em khen chiếc váy bầu rất đẹp.

Thành Thành này, em cũng muốn chúng ta nhanh chóng có em bé."

"Cái này không vội, dù sao hiện tại em có thai cũng không an toàn."

"Vậy cũng được.

Vậy anh bận việc của anh, hôn lễ của chúng ta mấy tháng sau em sẽ tự lo liệu cũng được.

Nếu cần em sẽ tìm anh góp ý."

Cao Minh Thành gật đầu một cái, đợi Angel ra khỏi phòng liền lập tức đứng dậy cởi áo ra, còn đi vội vào phòng tắm tắm, tắm như muốn gột rửa cái gì đó vậy.

Angel sau khi ra khỏi phòng Cao Minh Thành liền lập tức nói lại chuyện này với Triệu Chấn Đông, Triệu Chấn Đông cau mày quát một tiếng.

"Con làm cái gì vậy? Cao Trạch Tông còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, con làm như vậy khác gì đào hố chôn mình.

Nếu như Cao Minh Thành hắn..."

"Không có chuyện đó." Giọng Angel cũng cất cao mà đáp lại.

"Bác sĩ đã làm kiểm tra kĩ càng hết rồi, hơn nữa ba cũng không thấy sao, Cao Minh Thành đã thật sự khác trước.

Bây giờ người anh ta tin tưởng chỉ có con.

Hơn nữa, mấy tháng nữa là chúng con kết hôm rồi.

Anh ta không thể thoát khỏi con."

"Con điên rồi sao.

Hắn và An Tịnh Nhã còn là vợ chồng, con và nó kết hôn kiểu gì?"

Angel nhếch miệng cười, "Ba, ba quên con từng nói với ba chuyện này rồi sao.

Anh ta và An Tịnh Nhã có ký hợp đồng hôn nhân, thời hạn là một năm.

Một năm này, chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc rồi."

.......

Ngày hôm sau An Tịnh Nhã tới công ty đã thấy Cao Minh Thành ngồi trong phòng đợi mình.

Nữ thư ký nhanh chóng đi đến báo, Cao Minh Thành đã đến từ sớm đợi cô, nói bàn chuyện dự án.

An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn vào trong sau đó quay sang bảo thư ký gọi Giang Minh Triết đến xử lý, còn cô lại xoay người không đi vào.

Cao Minh Thành cũng nhìn thấy, đôi mắt hổ phách sâu hun hút vẫn rất bình tĩnh mà nghiêm túc ngồi im đợ trong phòng.

Sau khi Giang Minh Triết gọi điện đến nói Cao Minh Thành đã đi, An Tịnh Nhã lúc này mới đứng dậy định đi đến phòng làm việc, nhưng vừa ra đến cửa phòng chờ lại đụng Cao Minh Thành.

Cao Minh Thành hơi cúi đầu giống như chào, sau đó lạnh lùng đi lướt qua.

Kết thúc một ngày làm việc khá nhẹ nhàng, An Tịnh Nhã cho xe dừng lại bên đường mua một số hoa tươi trang trí trong phòng bệnh mang đến thăm ba mẹ Cao.

Vết thương ngoài da của họ đều đã lành, nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Bác sĩ nói chỉ có thể chờ đợi, hoặc mỗi ngày có người ngồi bên trò chuyện tác động não.

Hôm nay cô tiện đường đi làm về nên đến đây vì vậy chỉ đi một mình, lúc mở cửa phòng bệnh mẹ Cao lại có dáng người cao lớn quen thuộc đứng bên cạnh giường bà, cô hơi ngạc nhiên rất nhanh bình tĩnh lại như cũ cầm bó hoa đi vào.

Y tá chăm sóc lúc này từ phòng vệ sinh đi ra cúi chào An Tịnh Nhã niềm nở nói chuyện vớ cô.

"An tiểu thư, hay để tôi làm cho."

Cô vẫn nhớ mọi lần người làm việc này đều là cô hầu của An tiểu thư, hơn nữa bây giờ cô ấy còn đang mang thai, bản thân là y tá được trả lương cao, cô thấy bản thân chỉ cắm hộ hoa cũng không vấn đề gì.

An Tịnh Nhã cũng không khách sáo đưa bình và bó hoa qua cho cô ấy, như mọi lần hỏi thăm tình hình sức khỏe mẹ Cao.

Ý ta sau khi trả lời xong lúc này mới để ý trong phòng có thêm một người vì vậy đưa ánh mắt tò mò muốn hỏi An Tịnh Nhã.

Nhưng An Tịnh Nhã không nói gì hết, cô ấy thấy vậy cũng im lặng cầm theo bó hoa ra bàn trà ngồi cắm.

An Tịnh Nhã tự nhiên đi đến bên cạnh Cao Minh Thành đang đứng kéo ghế ngồi xuống, từ từ bóp tay chân cho mẹ Cao và kể chuyện với bà.

Cô kể sức khỏe mang thai lúc hơn hai tháng, đứa bé làm biếng không ăn, hại cô cũng không thể ăn, mỗi ngày đều rất mệt mỏi.

Lại kể lần đầu đi khám thai, bác sĩ nói cô bị thiếu máu, vì vậy khi về cậu của cô đã bắt cô ăn rất nhiều, còn mắng đứa cháu chưa chào đời một trận nói nó biếng ăn nên hại mẹ nó bị thiếu máu.

Sau đó lại mua đủ loại thuốc bổ và đồ ăn nhiều sắt về, sữa cũng chất một quầy, mỗi tối đều bị nhìn chằm chằm uống hết một ly sữa nóng đầy mới được đi ngủ.

Kể đến cảm xúc của cô khi nghe bác sĩ nói cô mang song thai, một cặp long phụng, còn là hai đứa trẻ vô cùng khỏe mạnh.

Còn kể đến lần đầu tiên những đứa trẻ này đạp bụng cô, một đứa đạp chưa đủ, mỗi lần thai máy đều là hai đứa đua nhau đạp.

Cô rất đau, nhưng thay vào đó lại cảm thấy hạnh phúc hơn, mỗi ngày đều nhìn hai bảo bối này lớn lên, mỗi ngày đều là niềm vui, là hạnh phúc.

Hai đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng mới đạp vài cái, còn bình thường vô cùng yên tĩnh.

Cô cũng nói, vài ngày nữa đi khám thai sẽ mang ảnh đến cho mẹ xem.

Tuy chưa biết đứa trẻ thế nào, đẹp hay xấu, nhưng chân tay đều đặn còn rất năng động, ai nhìn cũng sẽ thích.

Thật ra, An Tịnh Nhã cách ba bốn ngày sẽ đến thăm mẹ Cao, cô cũng đã kể hết những cái này rồi.

Lần này kể lại, cũng không biết là đang kể cho ai nghe, cho mẹ Cao, hay cho người đàn ông "giống" với chồng mình đang đứng bên cạnh.

Thấy An Tịnh Nhã thăm bệnh xong muốn rời đi, Cao Minh Thành lúc này mới lên tiếng.

"Cô An, không biết có thể mời cô đi ăn không?"

Bước chân của An Tịnh Nhã dừng lại, cô không hỏi nguyên do, không khóc nháo, không hỏi anh nghĩ gì, chỉ quay lại gật đầu đồng ý, ánh mắt như nhìn những người bạn mời mình đi ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.