Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 191: 191: Hàng Nhái




"An tiểu thư đến đây mua váy bầu sao? Vậy chồng cô đâu, sao lại không đi cùng.

Tôi nghe nói lúc mẹ mang thai bé, có ba đi mua đồ cùng đứa bé sẽ cảm nhận được tình thương của ba mẹ."

"Anh ấy bận công việc không thể đi cùng được."

Angel nhất quyết không chịu buông tha, "Sao lại như vậy được chứ.

Chồng của An tiểu thư có vẻ không phải người biết quan tâm."

"Vậy thì có liên quan gì đến cô." Lộ Khiết nhịn không được mà lên tiếng, tiến lên đứng trước mặt An Tịnh Nhã trực diện đối mặt với Angel, "Cô Triệu, tôi nghe nói cô là diễn viên.

Dù sao cũng là người có danh tiếng lại đi ôm tay chồng người khác dạo mua sắm, có phải không thích hợp lắm không?"

Angel nghe vậy cũng chẳng tức giận kéo tay Cao Minh Thành bên cạnh nũng nịu, "Tôi và chồng tôi tình cảm mặn nồng thì có gì sai? Cái gì là chồng người khác, cô đây hình như hiểu nhầm gì rồi.

Ông xã, anh nói thử xem."

Đối diện với ánh mắt lửa giận chả Lộ Khiết, Cao Minh Thành lạnh lùng đáp lại, "Mong vị tiểu thư đây tôn trọng vợ tôi một chút."

Angel cười thỏa mãn mà cọ mặt vào ngực Cao Minh Thành làm như hờn dỗi.

Cao Minh Thành nhấc tay nhấc chân lại cứng nhắc mà vỗ lưng cô ta.

An Tịnh Nhã có chút muốn cười, nhưng nhìn đến đôi mắt lạnh lùng không một chút cảm xúc của Cao Minh Thành, cô vẫn im lặng không lên tiếng.

Angel quậy đủ rồi thì rời đi, "An tiểu thư cứ tiếp tục, chúng tôi đi trước.

À đúng rồi, ngày mai tôi có đưa chồng tôi đến chỗ ba tôi làm việc, An tiểu thư mong chiếu cố một chút."

Lộ Khiết muốn tiến lên túm tóc cô ta mà lôi lại đánh, đánh cho cái miệng bẩn thỉu của cô ta ngậm miệng lại.

Vừa quay lại định bộc lộ tức giận với An Tịnh Nhã lại thấy cô nhăn mặt đỡ thắt lưng, cơn giận vì vậy dịu xuống không bộc phát.

"Đứng lâu quá nên bị mỏi sao? Lại đây ngồi nghỉ một chút." Lộ Khiết đỡ An Tịnh Nhã đến ghế nghỉ ngồi xuống, cũng gọi nhân viên lấy cho họ một ký nước.

Đợi An Tịnh Nhã uống nước xong Lộ Khiết mới cẩn thận nói, "Nhã Nhã, người đàn ông đó."

"Không phải anh ấy." An Tịnh Nhã đặt ly nước xuống, ánh mắt thản nhiên ngắm nhìn chiếc váy bà bầu trong tay nói, "Người đàn ông đó ánh mắt rất lạnh lùng, kiệm lời, nhìn mặt đã không có hảo cảm, không phải Thành Thành."

Lộ Khiết nhíu mày, "Gương mặt đó rõ ràng là Cao Minh Thành." Lộ Khiết lúc trước luôn gọi một tiếng Cao tổng, lúc này cũng không dùng nổi kính ngữ để gọi nữa.

"Mặt giống nhau thì đã sao? Giống như hàng real và fake, tuy giống nhau, nhưng chất liệu một cái tốt một cái xấu, nhìn vào không thể nhận ra, nhưng sờ vào cảm nhận liền rõ ràng thôi."

"Cô ta vừa rồi có nói đưa người đó đến Cao thị." Lộ Khiết nhắc lại câu cuối của Angel.

"Luôn chào đón.

Nếu anh ta có tài năng như Thành Thành vậy Giang Minh Triết sẽ có sắp xếp, nếu chỉ được cái mã ngoài giống, vậy không cần dùng.

Hàng fake nhanh hỏng."

Lộ Khiết bị cái ví dụ hàng fake và hành real này của An Tịnh Nhã này làm cho buồn cười, tâm tình bực bội trước đó cũng bay đi một nữa.

Hai người sau đó vui vẻ dạo mua đồ, cũng chẳng ai nhắc đến chuyện đó nữa.

Nhưng khi về nhà Lộ Khiết vẫn nói lại với Mạc Tu Kiệt để anh có sắp xếp.

Mạc Tu Kiệt nghe vậy cũng cho người để ý đến động tĩnh của Angel.

Sáng hôm sau An Tịnh Nhã tới công ty quả thực chạm mặt Cao Minh Thành phiên bản nhái.

Triệu Chấn Đông lại nhiệt tình đưa người vào cuộc họp quý thường niên, giới thiệu với một loạt các vị quản lý cấp cao.

Mới đầu ai đó cũng sửng sốt, không phải nói Cao tổng còn ở bệnh viện chưa tỉnh sao? Sao bây giờ ở đây lại khỏe mạnh như vậy, nào giống người vẫn hôn mê bao giờ.

Ánh mắt mọi người mờ mịt nhìn đến An Tịnh Nhã ngồi ở ghế to vị trí chủ tọa, lại chỉ thấy gương mặt thản nhiên của cô, một điểm bất thường cũng không có.

"Triệu tổng, người này....và Cao tổng."

Triệu Chấn Đông không trả lời trực tiếp vấn đề, ngược lại nói mập mờ khiến người ta suy nghĩ đoán già đoan non.

"Minh Thành nhà tôi năng lực rất tốt, các vị không tin có thể kiểm tra.

Nào, Minh Thành, lại đây làm thử kiểm tra của các quản lý."

Giang Minh Triết âm thầm quan sát, sau đó gọi thư ký lấy thêm một ly sữa nữa cho An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã uống sữa bò, uống đến mặc kệ những người trước mặt giơ chân múa tay, chỉ là ánh mắt cô cũng nhìn đến Cao Minh Thành đang làm thử kiểm tra của các quản lý.

Sau khi vài quản lý đưa ra thử vài dự án khó, Cao Minh Thành rất có năng lực mà đưa ra phương án giải quyết ổn thỏa khiến ai cũng trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó lại len lén đưa mắt nhìn An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã lúc này mới cười nói, "Nếu có năng lực vậy để thư ký Giang đi sắp xếp vị trí.

Dù sao Cao thị trước giờ vẫn rất luôn chào đoán những tinh anh.

Người như cậu Cao đây đúng thực phù hợp vố yêu cầu tuyển chọn nhân tài của công ty."

Triệu Chấn Đông được đà mà tiến tới, "Trùng hợp trong tay tôi đang có dự án lớn.

Tiểu Nhã à, cháu xem dượng đưa cho Minh Thành phụ trách có hợp lý không?"

Các quản lý đưa mắt nhìn An Tịnh Nhã, sau đó nghe thấy câu trả lời của thư ký cấp cao Giang Minh Triết.

"Triệu tổng, dự án này cậu Cao phụ trách có vẻ không phù hợp.

Dự án này có liên quan đến chính phủ, cậu Cao lại mới vào công ty, hiểu biết chưa nhiều, vẫn là nên suy tính kĩ càng."

Giang Minh Triết là thư ký cấp cao, năng lực làm việc có thể nói là rất tốt, hơn nữa cũng có vị thế đánh giá cao trong lòng mọi người, một câu nói có thể làm xoay chuyển nhiều thứ.

Các quản lý cấp cao mắt nhìn mũi, mũi nhìn ti,m hiển nhiên đều hiểu Giang Minh Triết nói có lý.

Triệu Chấn Đông lại cười tươi như hoa đi đến vỗ vai Giang Minh Triết, đứng ở bên cạnh mà thị uy.

"Thư ký Giang này, người trẻ tuổi phải luôn được trao cơ hội tốt.

Lúc cậu mới vào công ty, cháu trai tôi hẳn là cũng có suy nghĩ này với cậu, tin tưởng cậu, để cậu có vị trí như ngày hôm nay.

Nhưng mà, được tin tưởng cũng phải biết điều một chút, làm tốt vị trí hiện tại, cái gì nằm ngoài khả năng quyết định liền tiết chế."

"Dượng nói như vậy lại không đúng rồi." An Tịnh Nhã chớp mắt nhìn Triệu Chấn Đông lên tiếng, "Thư ký Giang làm việc trước giờ mọi người đều biết, rất nhiều dự án quan trọng anh ấy đều được chồng cháu giao cho giải quyết.

Hơn nữa, ở rất nhiều sự kiên quan trọng anh ấy đều thay Cao Minh Thành nói chuyện.

Hiện tại cũng như vậy, cháu rất tin tưởng thư ký Giang, phát biểu của anh ấy đồng nghĩa với ý kiến của cháu."

"Cô An." Cao Minh Thành bản fake trong lời An Tịnh Nhã lúc này đã ở trước mặt An Tịnh Nhã lên tiếng.

"Cô An, mong cô sẽ giao cho tôi dự án này.

Tôi hứa sẽ hoàn thành nó thật tốt." Còn nghiêm túc cúi đầu làm lễ.

An Tịnh Nhã đứng im không có biểu hiện gì, ngược lại Triệu Chấn Đông rất kinh ngạc trước hành động này.

Giang Minh Triết hơi sầm mặt, nhưng đôi mắt dưới mắt kính gọng vàng sáng lên mấy phần, dường như nhìn ra cái gì đó.

"Được rồi.

Vậy phiền dượng đưa dự án này lại cho cậu Cao.

Cậu Cao này, tôi rất mong một tháng sau sẽ nhìn thấy hiệu quả tốt từ dự án." An Tịnh Nhã mỉm cười mà vỗ vai Cao Minh Thành bản fake này một cái.

Cao Minh Thành cũng đáp lại, rất tự tin, "Không đến một tháng."

An Tịnh Nhã chỉ cười không đáp rời khỏi phòng hội nghị.

Giang Minh Triết đi theo sau cô đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi về đến phòng đóng cửa lại còn xác nhận lại lần nữa mới đi đến trước bàn làm việc của An Tịnh Nhã nói.

"Phu nhân, cô nhìn ra được rồi sao?"

An Tịnh Nhã mở nắp bút nhìn phần văn kiên trước mặt, "Không có, không phải người bình thường sao, nhìn ra cái gì.

Thấy người ta có trách nhiệm như vậy, dù sao cũng chỉ là dự án được chính phủ quan tâm, làm không tốt cũng chỉ có Triệu Chấn Đông chịu thiệt."

"Người đó là Cao tổng." Không phải câu nghi vấn, một cái nói chắc nịch.

Ở bên cạnh Cao Minh Thành nhiều năm qua, Giang Minh Triết đối với giọng nói và cách làm việc của anh đã quá quen thuộc.

Hơn nữa cậu cũng nghĩ, phu nhân cũng không phải không nhìn được ra.

An Tịnh Nhã đặt bút ký tên một tập văn kiện, lại lấy ra một tập văn kiện khác, điềm nhiên nói, "Cao tổng phiên bản nhái."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.