Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 180: 180: Hiện Tại Là An Hihay Là An Tịnh Nhã 5–kết




Một bản chuyển nhượng cổ phần đã được phô tô ra làm nhiều bản đặt ở trước mặt từng vị cổ đông, ai nhìn cũng ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau xì xào bàn tán.

Cao Trạch Tông ở trên màn hình lớn, đôi mắt lãnh đạm nhìn biểu cảm vài người rồi nói tiếp.

"Các vị hôm nay ngồi ở đây cho dù có phản đối thì An Tịnh Nhã trước sau vẫn sẽ làm người điều hành tập đoàn Cao thị.

Cổ phần các vị toàn bộ đều gộp lại cũng sẽ không vượt qua con số 55% của cô ấy, chúng ta vẫn là đi đến quyết định trong êm đẹp."

"Trạch Tông, Cao tổng làm như vậy là có ý gì?" Ổn Tổng cầm bản chuyển nhượng cổ phần ném lên bàn, trên đó ghi tất rõ ràng, toàn bộ 55% cổ phần trong tay Cao Minh Thành đều sẽ được chuyển hết sang cho An Tịnh Nhã.

Ngụy tổng cũng cau mày hướng Cao Trạch Tông lên tiếng chất vấn.

"Cao thị không phải tập đoàn nhỏ, chúng tôi dù trong tay cầm ít cổ phần, cậu ấy cũng không thể coi chúng tôi là người dưng được.

Phiếu bầu trong tay chúng tôi đối với chuyện của tập đoàn đều có tính quyết định.

Cho dù cô ta có 55% cổ phần, toàn bộ ban cổ đông chúng tôi đều không đồng ý, cô ta cũng không thể lên cái ghế chủ tịch mà ngồi."

"Ngụy tổng, nếu người hôm nay ở trước mặt ông là cháu trai tôi Cao Minh Thành, vậy ông có dám nói ra những lời vừa rồi không?" Cao Trạch Tông nheo mắt phản bác lại, "Ông hiểu rõ, tôi hiểu rõ, những vị cổ đông khác cũng hiểu rõ.

Tôi hẳn là lên nhắc lại, tập đoàn Cao thị bất quá chỉ là tập đoàn lớn ở trong nước, tổng bộ Cao thi đặt tại Mỹ mới là nơi đưa ra quyết định cuối cùng.

Trong tay tôi còn giữ một bản quyết định của chủ tịch, nói An Tịnh Nhã đều có quyền tham gia vào việc điều hành của tập đoàn Cao thị.

Ngụy tổng nếu còn điều thắc mắc vậy đợi chủ tịch tỉnh lại chúng ta cùng đến nói chuyện."

Dừng lại ba giây lại nói tiếp.

"Tập đoàn Cao thị là sản nghiệp của Cao gia chúng tôi, các thành viên trong gia đình một khi được cho phép đều có quyền tham gia vào công biệc trong gia tộc.

Các vị ngồi đây nếu cảm thấy không phục vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bán lại cổ phần và rời khỏi, ai thiệt ai lợi tự các vị hiểu rõ.

Cao Trạch Tông tôi cũng không phải người trong ngành, không thể hiểu rõ lợi hại bằng các vị.

Còn có, nếu các vị muốn tính toán đến lợi ích riêng vậy cũng khuyên các vị một câu.

An Tịnh Nhã hiện tại không phải là người của An gia, đằng sau cô ấy hiện tại là Mạc gia, Mạc Tu Kiệt điên cuồng như thế nào tự các vị rõ.

Những lời cần nói tôi đều đã nói, chúc mọi người một ngày tốt lành."

Cao Trạch Tông nói xong, màn hình kết nối cũng quay về màu trắng của ban đầu, để lại không gian trầm lặng bao trùm căn phòng hội nghị lớn.

Một tiếng cộp vang lên kéo theo ánh mắt của mọi người, lại thấy An Tịnh Nhã tâm không buồn đặt ly cà phê đã uống hết xuống, nữ thư ký ở đằng sau nhanh chóng thay một ly mới.

An Tịnh Nhã sau khi uống xong một ngụm, lúc này nét mặt mới có thể tính là nghiêm túc hướng Ngụy tổng cùng Ổn tổng cất giọng nhẹ nhàng hỏi, "Hai vị có còn ý kiến gì không? Nếu có vậy cũng chỉ có thể đợi chủ tịch tỉnh lại như lời chú hai tôi nói, nhưng ba tôi tình hình trước mắt xem ra chưa thể tỉnh ngay được."

Ngụy tổng cùng Ổn tổng nét mặt so với đáy nồi cháy khét còn đen hơn, gương mặt âm trầm khiến toàn hội nghị cũng muốn đóng băng theo, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến nét mặt đang cười của An Tịnh Nhã.

Nhưng trước mắt xem ra, Ngụy tổng cùng Ổn tổng chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau ra hiệu bày tỏ ý tứ, một lời cũng không thể phản đối được nữa.

An Tịnh Nhã gõ bàn nói tiếp, "Nếu hai vị nghi ngờ tính chân thực của bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vậy có thể mời ban cố vấn của tập đoàn đến để kiểm tra.

Ở đây tôi đều mang theo đầy đủ toàn bộ giấy tờ gốc."

Mắt thấy Giang Minh Triết cầm một va li nhỏ đưa đến, Ổn tổng đỡ trán đưa tay ra tỏ ý cản lại, "Không cần.

Nếu Cao tổng đã tin tưởng Cao tổng phu nhân, lại có lời của Khang tổng, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể đặt niềm tin vào phu nhân.

Mong rằng cô sẽ không làm chúng tôi thất vọng."

"Cảm ơn." An Tịnh Nhã uyển chuyển cười đáp lại, trên nét mặt chưa từng tồn tại nét u buồn, phảng phất như tình trạng hiện tại đang xảy ra xung quanh cô không có gì quan trọng.

An Tịnh Nhã sau khi nói xong cũng không ở lại lâu, ngày hôm nay chủ yếu triệu tập ban cổ đông cũng chỉ là muốn tuyên bố, rất nhanh hội nghị liền kết thúc, An Tịnh Nhã cũng đứng dậy rời khỏi.

Các cổ đông khác khi đi qua Ôn tổng cùng Ngụy tổng lúc này cũng chỉ có thể cười ngượng ngụy một cái rồi rời đi.

Căn phòng phút chốc chỉ còn lại Ngụy tổng cùng Ổn tổng và Khang Dụ.

Khang Dụ như là cố ý lán lại đợi mọi người đi hết lúc này mới đứng dậy thu thập đồ của mình.

Lúc đi qua Ngụy tổng ngồi cạnh cửa ra vào liền dừng lại nói.

"Lời hôm nay Trạch Tông nói coi như mọi người đều hiểu, hai người rốt cuộc có tâm tư riêng gì liền nhanh chóng thu liễm lại.

Hiện tại ở Lạc Thành cũng không phải chỉ có Cao thị, Mạc Tu Kiệt không biết bất cứ lúc nào nhân cơ hội này mà dồn ép.

Cao tổng đối với phu nhân cũng không phải liên hôn mà đến với nhau, lần trước hẳn là hai người đều có thể nhìn rõ rồi."

Nói xong vài lời Khang Dụ cũng liền nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Ổn tổng ở phía đối diện.

Căn phòng lớn rơi vào im lặng, sau đó chỉ thấy Ổn tổng rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi hẹn xong địa điểm gặp mặt với người ở đầu dây bên kia, Ổn tổng lúc này mới cùng Ngụy tổng rời khỏi phòng hội nghị.

Ở một hội quán tư nhân cao cấp, trong căn phòng riêng sang trọng bày đủ những đồ vật lến đến giá trên trời, căn phòng mở ra là một cô gái từ từ tiến vào hướng đến trước Ngụy tổng cùng Ổn tổng ngồi xuống.

"Có vấn đề gì?"

Giọng nói trong trẻo nhưng lại không quá rõ khẩu âm lên tiếng, cô gái vuốt nhẹ mái tóc dài màu vàng của mình ra sau.

Ổn tổng uống một hớp trà, giọng nói có phần tức giận lên tiếng, "Cao Minh Thành đã chuyển hết toàn bộ 55% cổ phần của mình sang cho An Tịnh Nhã."

Đồng thời một bản hợp đồng chuyển nhượng cũng được đẩy đến trước mặt cô gái.

Cô gái nghe vậy nhíu mày, đôi mắt được trang điểm xinh đẹp khẽ nhíu lại, sau đó cầm bản hợp đồng chuyển nhượng lên lật vài trang nhìn.

"Ha, anh ta vậy mà đem hết cổ phần cho An Tịnh Nhã.

Đúng là điên thật rồi.

Các ổng không phải là các cổ đông lớn sao? Sao ngay cả việc này cũng không thể làm gì? Tôi đều đã đem lợi ích đưa đến tay mấy người rồi." Giọng điệu cô gái lúc này có phần bực tức mà lên tiếng.

Ngụy tổng nghe vậy nhướng mày, giọng cao lên mấy phần mà nói, "Chúng tôi còn có thể làm gì, ngay cả Cao Trạch Tông cũng ra mặt, còn lấy Mạc Tu Kiệt ra uy hiếp.

Cô nghĩ Mạc Tu Kiệt là ai? Hắn ta so với Cao Minh Thành chính là không hơn không kém? Chỉ là Cao Minh Thành ở ngoài sáng mà làm việc, còn hắn ở trong tối dí súng vào đầu từng người một mà đi lên."

"An Tịnh Nhã hiện tại không có chút đau buồn hay suy sụp tình thần nào, cô có chắc những gì cô nói với chúng tôi đều đúng không?"

Cô gái nghe đến đây ngạc nhiên mà trừng to mắt, "Ông nói An Tịnh Nhã không đau buồn?"

Ngụy tổng bật cười một tiếng, nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, "Không những không đau buồn, cô ta nhìn một chút suy sụp hay lo lắng cũng không có.

Rõ ràng là dáng vẻ cười đến không giấu được niềm vui trong mắt."

Cô gái trước mặt đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, sau đó hừ một tiếng, đôi mắt như phóng ra sát khí mà nói, "Tôi không tin là cô ta không đau buồn.

Trừ khi cô ta không phải An Tịnh Nhã?"

Mà An Tịnh Nhã lúc này vừa tắm xong đi ra, lúc đi qua gương lớn liền quay đầu lại nhìn bản thân ở trong gương.

Đôi mắt phượng không còn trong trẻo ngây thơ luôn mang ý cười của lúc trước, không còn là ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mặt.

Đáy mắt như sâu đi mấy phần u uất, lại mang dáng vẻ lãnh đạm tuyệt tình, lại có chút khí thế uy nghiêm cùng khí thế.

An Tịnh Nhã đưa tay sờ mặt mình, đôi mắt chỉ chớp nhẹ một cái, một giọt nước mắt theo đó lăn dài chảy xuống.

Đôi mắt phượng xinh đẹp như đang dãy giụa, chỉ chớp mắt, nước mắt lại tuôn rơi không ngừng.

Đôi chân khụy xuống mà quỳ trên đất, sau đó cả căn phòng nhỏ chỉ vang lên tiếng khóc nức nở, đau đớn cùng tuyệt vọng.

Nếu là An Tịnh Nhã, cô chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể biết Cao Minh Thành mất tích có nhiều điểm đáng nghi.

Đáng tiếc, oán niệm của An Hi giờ phút này đã quá nặng nề, nó hoàn toàn chiếm mất đi khả năng phán đoán của con người.

Chấp niệm lòng người quá lớn, lại không ngừng sâu thêm, sâu đến mức làm người nhìn vào liền sợ hãi, chính bản thân lại tự tổn hại chính mình.

An Tịnh Nhã ở trước mặt cười đến hai mắt đều híp lại, một chút dáng vẻ suy sụp khi gia đình gặp nạn đều không có.

Như lời cô gái kia đã nói, chỉ có không phải An Tịnh Nhã mới không đau buồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.