Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 165: 165: Lời Tỏ Tình




Cao Minh Thành vội vàng đưa một tay ra giữ cô, chửi một câu, "Chết tiệt."

Anthea thì thấy đầu óc choáng vàng mơ hồ, sau đó một dòng nước ấm ấm theo trái cô chảy xuống.

Hàng lông mày của Cao Minh Thành nhíu lại, môi cũng mím thành một đường thẳng.

Anh vội rút khăn tay ra, vừa cố điều khiển phương hướng xe vừa nhìn sang lấy khăn tay che vết thương cho Anthea.

Anthea giữ lấy khăn tay lúc này mới mở mắt ra, vừa mở mắt liền thấy xe sắp lao xuống vực liền vội vàng hét lớn, "THÀNH THÀNH..."

Cao Minh Thành buông khăn tay ra vội vàng đánh tay lái, chiếc xe lao vút qua đâm vào bồn hoa giữa đường.

Anthea vì không có đai an toàn giữ lên cả cơ thể liền nghiêng theo xe đạp mạnh vào cửa xe, lúc này cửa xe liền mở toang ra.

Anthea cả kinh vội đưa tay ra, Cao Minh Thành lúc này cũng nhìn sang muốn đưa tay ra nắm tay cô nhưng không kịp, tay bên kia của anh vì dùng sức mà bẻ lái ngược về hướng vực sâu.

Ngay trước khi Anthea nhắm mắt cô vẫn ý thức được bản thân là từ trên xe ô tô rơi xuống đập mạnh vào bồn hoa, trong ánh nhìn mờ mờ đây mùi máu tanh vẫn nhìn thấy chiếc xe đen đâm vào rào chắn ven đường rơi xuống vực.

Nhưng cũng may...!cô vẫn có thể nhìn thấy Cao Minh Thành đã kịp nhảy khỏi xe và rơi xuống đúng vị trí hai rào chắn sát nhau nên không rơi xuống vực.

Cô không cảm nhậm được đau đớn, chỉ có mùi máu tanh thoang thoảng bên cánh mũi, đầu óc mơ hồ những hình ảnh khác nhau, trong đầu cô vang lên không ngừng những câu thoại.

"Tại sao lại giết nàng ấy? Tại sao ngươi lại giết nàng ấy?"

"Một mạng trả một mạng, trả lại Hi nhi cho trẫm, ngươi mau trả lại Hi nhi cho trẫm."

"Hi nhi, trẫm sai rồi.

Nàng quay về đi, chúng ta đến thôn trang ngoại thành ngắm hoa mai."

"Hi nhi, nàng quay về ta liền lập tức dẫn nàng đến gặp con.

Hài tử của chúng ta đã lớn rồi, nó đã hơn bảy tuổi rồi.

Hi nhi...."

"Hi nhi, trẫm sai rồi.

Trẫm ngay từ đầu đã sai rồi, ngay từ lúc trầm bước lên vị trí này đã là sai rồi."

"Ta chỉ muốn sống cùng nàng thôi mà, tại sao phải ép ta.

Ta không cần hoàng vị, ta không cần giang sơn, Hi nhi, nàng biết mà...!nàng biết đối với ta những thứ này không thể so được với nàng, sao nàng không chịu đợi ta thêm một chút nữa."

"Chúng ta qua về nước liền kết hôn."

"Anthea, biết em thích ăn bánh pudding anh đặc biệt học làm bánh để làm tặng em.

Nếu em muốn mỗi ngày đều được ăn pudding vậy về cùng một nhà với anh.

Anh không thể đảm bảo anh làm ngon nhất, nhưng anh đảm bảo nó sẽ là cái bánh đặc biệt nhất."

"Anthea, nhìn người yêu em chới bóng nhé.

Người yêu em chơi bóng nhìn còn ngầu hơn hắn."

"Bạn học Anthea, tôi có một khúc mắc muốn bạn giải.

Đường ngắn nhất để có thật nhiều tiền là gì?"

"Không, không phải nỗ lực làm việc, như vậy rất tốn sức.

Chỉ cần làm người yêu tôi, bạn sẽ có rất nhiều tiền."

Mùa hạ năm đó anh tỏ tình với em, anh có biết anh tỏ tình ngốc lắm không.

Không ai tỏ tình lại trưng ra cái vẻ mặt đó cả, lông mày cau có, đôi mắt lại sắc lẹm, nhìn rất đáng sợ.

Nhưng bởi vì em cũng thích anh nên em đã đồng ý.

Em không cần mỗi ngày đều ăn pudding, vì chỉ cần ở cạnh anh, mỗi ngày đều trải qua dư vị còn ngọt hơn pudding.

Chúng ta ở cạnh nhau hơn một năm, không công khai, không ồn ào, trải qua một cuộc sống bình thường lặng lẽ.

Chúng ta mỗi tối đều sẽ nấu ăn cùng nhau, cùng ngồi trên ghế ăn bắp rang xem phim tình cảm, cùng nhau cho Pudding đi dạo, cùng nhau đi hẹn hò.

Đó là thời gian đẹp nhất của em, tiếc rằng...em quên mất rồi.

Quên đi sự chiều chuộng của anh, quên đi sự ấm áp của anh, quên đi lời tỏ tình của anh, quên đi quãng thời gian đẹp nhất hai chúng ta ở bên nhau.

Nhưng em biết, chỉ có não em quên thôi, còn tim em, nó mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến anh.

Sóng não của An Tịnh Nhã bỗng nhiên kêu lên không ngừng những tiếng tít tít, Lộ Khiết đang lau tay cho cô vội dừng lại, sau đó là hốt hoảng ấn chuông gọi bác sĩ.

Sau khi kiểm tra qua một lượt, cũng xác định biểu đồ sóng não quay về trạng thái bình thường, bác sĩ nhẹ nhàng rời khỏi phòng ra hiệu cho Cao Minh Thành đi theo ông.

"Cuộc phẫu thuật rất thành công.

Trong lúc phẫu thuật tình hình của bệnh nhân có chuyển biến xấu đi cho nên sau cuộc phẫu thuật chưa thể tỉnh ngay được.

Nhưng vừa rồi sóng não của cô ấy giống như bị cái gì đó k1ch thích mà phản ứng dữ dội, theo phán đoán của tôi thì không lâu nữa cô ấy có thể khôi phục trí nhớ.

Cậu yên tâm được rồi, khoảng tầm chiều tối cô ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi."

Cao Minh Thành gật đầu đã hiểu nhưng vẫn không thể thả lỏng được, anh đưa tay lên day trán đang tính rời khỏi phòng thì bác sĩ liền gọi lại.

"Cậu Cao, tình trạng của cậu có vẻ không tốt.

Cuộc phẫu thuật của cậu hai năm trước không phải rất thành công sao?"

Cao Minh Thành hiểu bác sĩ đang nói về việc gì, ông ấy cũng chính là bác sĩ đã phẫu thuật não cho anh hai năm trước.

"Vẫn chưa thể nhớ ra được gì sao?"

"Vẫn chưa." Cao Minh Thành đại khái không nói gì nhiều.

Bác sĩ chỉ có thể thở nặng nề một tiếng nói, "Cậu đấy, cường độ làm việc ít thôi.

Cậu tham biệc nhưng cũng phải cho đầu óc nghỉ ngơi chứ.

Đó có thể là nguyên do lớn ảnh hưởng đến việc hồi phục của cậu."

Cao Minh Thành đi đến mở cửa, trước khi ra khỏi phòng liền đáp lại, "Tôi hiểu rồi."

Cả chiều hôm đó Cao Minh Thành đều ngồi bên giường nhìn An Tịnh Nhã, từ hôm hoàn thành cuộc phẫu thuật đến nay đã là năm ngày rồi.

Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng một ngày, hai ngày trôi qua mà cô vẫn chưa có tỉnh lại, mọi người vì vậy đều rất lo lắng.

An Tịnh Nhã có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất rất dài, lúc cô tỉnh lại chỉ thấy ánh sáng quá chói mắt khiến cô không thể nào mở mắt ra được, đến lúc nhìn thấy khung cảnh mờ mờ cũng là lúc bàn tay cô bị bàn tay ai đó nắm chặt.

Giọng cô khàn khàn vang lên một cách nhỏ bé.

"Dọa anh rồi sao?"

"Ừ." Cao Minh Thành nắm chặt tay cô đưa đến bên môi thơm nhẹ một cái, lại cảm thấy vẫn chưa đủ muốn hôn cô nhiều hơn.

An Tịnh Nhã thật lâu mới có thể thích nghi với ánh sáng, "Thành Thành...."

Cao Minh Thành giật mình nhìn An Tịnh Nhã, không niêu sao lúc nghe cô gọi tên mình như vậy trong lòng anh lại dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ không rõ trái tim cũng bất giác đập mạnh hơn.

"Thành Thành, em có cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất đẹp."

Cao Minh Thành ngồi ở bên giường nhẹ nhàng hỏi lại cô:

"Em đã mơ thấy gì vậy?"

"Em mơ thấy.....giảng đường, sân bóng, một căn nhà, một tiệm bánh, còn có cửa hàng bán thịt nướng."

"Em đói rồi sao.

Nhưng hiện tại những cái đó đều không thể ăn được."

An Tịnh Nhã hơi nở nụ cười, "Em biết, em không đói.

Em chỉ cảm thấy giấc mơ đó rất chân thực.

Trước đây anh có từng mua căn nhà nào ở đây không?"

"Có, anh mua rất nhiều căn nhà, nhưng chỉ ở duy nhất một căn ở gần quảng trường Harvard."

An Tịnh Nhã cũng nằm chặt tay anh thì thào nói, "Vậy khi nào em khỏe hẳn anh dẫn em đến đó nhé.

Em có cảm giác chúng ta từng ở đó cùng nhau."

Thanh âm của cô cứ nhỏ dần, sau đó chỉ thấy cô nhắm chặt mắt lại, hơi thở nhè nhẹ.

Cao Minh Thành hôn nhẹ lên mái tóc cô, "Được.

Sau khi em khỏe lại chúng ta sẽ đến đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.