Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 164: 164: Tai Nạn Bất Ngờ




Cao Minh Thành vuốt lòng bàn tay quấn băng trắng của Anthea, nhẹ nhàng đưa lên một thơm nhẹ một cái.

Anthea thuận thế áp hai tay lên mặt anh, nghiêng đầu cười ngây ngốc.

"Em cười gì vậy?"

"Em đột nhiên nhớ lại gương mặt anh hôm tỏ tình với em.

Nhanh thật, mới đó đã một năm rồi, chúng ta cũng ở bên nhau một năm rồi."

"Em đừng nhắc lại hôm đó nữa." Cao Minh Thành bất lực đưa tay đỡ đầu.

Hôm đó vì lo lắng Anthea từ chối nên anh đã rất căng thẳng.

Lúc đó nghe Anthea nói đồng ý, anh cũng là vì quá căng thẳng nên đã nghĩ cô từ chối, gương mặt lúc đó...quả thật là rất buồn cười.

"Lúc đó em cũng không ngờ đến, anh vậy mà đã ủ sẵn thuyết âm mưu để lừa em về ở cùng với anh.

Nào là mỹ phẩm, nước hoa, váy hàng hiệu, giày hàng hiệu còn cả đồ trang sức, em mới không cần."

"Vậy nên em đã lén mang một nửa chỗ đó đi bán sao?"

Anthea nghe vậy giật mình chột dạ, cô nhích nhích người ra tận đầu bên kia ghế số pha, ôm lấy gối ôm màu xanh ở trong lòng, ánh mắt lẳng tránh nhìn chằm chăm con chó Pudding nói:

"Em còn không phải là muốn tiết kiệm tiền cho anh sao? Mấy cái đó quá đắt, em dùng không quen, có dùng cũng không nhiều như vây, vẫn là bán đi một chút thu lại ít tiền sẽ tốt hơn."

"Đó đều là đồ mua cho em mà, anh không tiếc."

"Nhưng em tiếc.

Tiền làm ra...."

Cao Minh Thành ngồi im lặng nghe Anthea lên án hành vi mua đồ đắt tiền bừa bãi, thấy tâm trạng cô đã tốt lên, bên môi cũng cong cong lên nụ cười.

"Được rồi.

Vậy em giữ thẻ cho anh, anh sẽ không tiêu linh tinh nữa."

Anthea nhìn mấy tấm thẻ khác nhau đưa đến trước mặt mình, nâng mắt lên nhận lấy thẻ, "Đây là anh nói."

"Đều là của em hết."

Anthea cầm theo maya cái thẻ đứng dậy, chỉ tay vào nhà bếp.

"Anh tiếp tục, em không làm phiền."

Cao Minh Thành cũng đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp.

"Em tắm nhớ đừng để nước vào tay."

"Em nhớ rồi."

Anthea đi vào phòng cất thẻ đi, thở dài một hơi.

Cao Minh Thành mua đồ đúng là không biết tiết chế, luôn lấy do không biết cô sẽ thích loại nào cho nên mua liền lúc cả set của bộ đó về.

Ngay cả hộp trang sức có ba màu đá Saphire khác nhau anh cũng mua cả ba.

Không cất thẻ của anh đi vậy phòng cô có thể mở luôn cửa hàng bán đồ hiệu quá.

....

Nhìn một bàn thức ăn còn nghi ngút khói, Anthea gắp một miếng đưa đến bên miệng Cao Minh Thành.

"A.

Mau há miệng nào."

Cao Minh Thành há miệng nhai, cảm thấy vị đúng là ngày một ngon hơn.

"Say này nếu anh thất nghiệp, vậy đi làm đầu bếp cũng không tệ."

Nghe Cao Minh Thành nói vậy Anthea cũng cười khuyến khích anh.

"Người yêu em giỏi như vậy, không chỉ đơn giản là làm đầu bếp, còn có thể nổi tiếng thế giới."

"Anthea."

Anthea nâng mắt nhìn anh, chỉ thấy Cao Minh Thành đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm tức nhì.

cô.

"Sao vậy?" Anthea chớp mắt nhìn anh.

"Có muốn ra mắt ba mẹ anh không?"

Khuôn mặt Anthea đỏ bừng, căng thẳng mà cầm chặt đũa.

"Em..."

"Em không cần vội, anh chỉ hỏi thôi.

Anh đã quyết định rồi.

Anh sẽ về nước với em."

"Anh về nước? Vậy còn công việc ở đây?"

"Bên đây có ba anh lo rồi.

Dù sao tập đoàn bên kia cũng không có ai quản, anh về đó ba mẹ anh cũng đồng ý.

Chỉ là...anh về đó cũng muốn giải quyết một số việc."

"Được rồi, mau ăn đi.

Có chuyện gì nói sau, chúng ta đều không vội." Anthea gắp cho anh một miếng thịt màu vàng óng, miệng nở nụ cười tươi.

Sau khi cơm nước xong, hai người như mọi ngày đều sẽ giành ra chút ít thời gian ở bên nhau, ngồi trên sô pha xem phim, tận hưởng thời gian của riêng hai người.

"Anh về nước là muốn giải quyết chuyện gì?"

"Em còn nhớ anh từng kể cho em về cô gái mà mẹ anh chọn cho anh ở Lạc Thành chứ?"

"Còn nhớ.

Anh cũng nói mẹ anh rất thương cô ấy, nhưng đã nhiều năm rồi không có liên hệ với nhau, bà ấy hẳn là rất nhớ cô ấy."

"Ừ." Cao Minh Thành vuốt v e bàn tay quấn băng trắng của cô, "Anh về nước là muốn tìm gặp cô ấy để nói chuyện.

Dù sao cũng chỉ là ý muốn của mẹ anh, còn việc cưới ai là của anh.

Anh nghĩ mọi người đều lớn rồi, chắc sẽ không khó nói chuyện."

"Cô ất tên gì vậy?"

"Anh không biết, anh chưa có hỏi mẹ.

Anh định sau khi về nước ổn định công việc, việc học của em cũng ổn định thì hai chúng ta sẽ cùng đến gặp cô ấy."

"Như vậy có ổn không?" Anthea vừa kéo chắn lên vừa nói, "Nếu em cũng cùng đi với anh, cô ấy liệu có nghĩ là em ra oai không.

Em thấy vẫn nên là anh tự đi một mình hơn."

Cao Minh Thành lại không cho là như vậy, "Dù sao anh và cô ấy cũng chưa gặp mặt nhau bao giờ, thậm chí còn không biết mặt nhau, cho nên việc em đi cùng anh đến đó cũng là rất bình thường."

Anthea tựa đầu vào vai anh, đột nhiên hỏi:

"Liệu mẹ anh có đồng ý không? Nghe anh nói thì bà ấy rất thích cô gái kia, lần trước anh về nói với mẹ là đã có người yêu, bà ấy không phải là còn nổi giận muốn đánh anh sao?"

"Vì vậy nên em chần chừ chưa muốn gặp ba mẹ anh sao?"

Anthea gật đầu, "Nếu như khiến mẹ anh có ác cảm ngay từ đầu vậy về sau muốn kết hôn sẽ rất khó.

Còn chưa nói đến gia đình em ở trong nước cũng rất phức tạp.

Em muốn về nói chuyện với ba trước."

"Không sao hết."

Cao Minh Thành ôm đầu cô để cô dựa vào lòng mình, hai người đều hướng mắt nhìn tivi, nhưng trái tím lại hướng về nhau.

"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết.

Có anh ở cạnh em, dù mẹ không đồng ý, bà ấy cũng không thể ngăn cấm người anh muốn cưới.

Bà ấy thật ra rất tốt, luôn nghĩ cho anh.

Anh nghĩ lần này bà ấy phản đối anh có người yêu, vậy với cô gái kia hẳn phải có tình cảm đặc biệt gì đó.

Đợi sau khi về nước anh sẽ nói rõ mọi chuyện với mẹ."

....

Anthea sắp xếp lại hành lý, cầm theo hộ chiếu kéo va li ra ngoài.

Sau đó lại đi đến phòng của Cao Minh Thành giúp anh dọn hành lý, đợi đến lúc cô dọn xong thì Cao Minh Thành cũng mới từ công ty về nhà.

"Em để anh xách.

Em kiểm tra lại xem mình còn quên gì nữa không?" Cao Minh Thành đi đến giúp cô kéo hai va li, lúc đi qua phòng cô thì nhìn vào trong để kiểm tra lại.

"Còn mấy đồ hiệu anh mua cho em thôi.

Nếu cũng mang về hết thì chật hành lý lắm."

"Cũng đúng.

Nếu không cứ vất chúng ở đây, khi nào chúng ta qua đây thì lại dùng đến, về nước anh mua cho em những cái khác."

"Không mua.

Anh không nhớ sao, phải biết tiết kiệm."

Lão tổng Cao Minh Thành nghe xong cảm thấy tương lai số tiền mình kiếm ra sẽ thật mù mịt không biết tiêu vào đâu.

Có vào mà không có ra, thật khó chịu.

Nếu không lại làm thêm mấy cái thẻ nữa,.

Anthea đã thi xong ba khóa học bên Viện công nghệ MIT, một năm còn lại này cô sẽ trở lại trường đại học hợp tác ở trong nước để học tiếp.

Cao Minh Thành cũng quay về tập đoàn Cao thị ở trong nước để tiếp quản.

Từ hôm nay hai người đều sẽ bước vào một cuộc sống khác, một giai đoạn khác.

Cao Minh Thành lên xe, gọi điện cho trợ lý đi chuyến bay sau dặn dò, sau đó quay sang nói với Anthea.

"Đợi sau khi về nước chúng ta sẽ đến thăm mẹ em trước, có được không?"

"Thật sao? Thật tốt, em cũng lâu rồi không quay về thăm bà ấy."

"Ba em có nói gì không?"

Chiếc xe nhanh chóng khởi động lăn bánh đi đến sân bay.

"Không có.

Ba em đối với em trước giờ vẫn vậy, thờ ơ và lạnh lùng.

Chỉ là dì và chị hai, chắc chắn họ sẽ làm khó em.

Đến lúc đó sẽ lại đến tá túc ở nhà anh."

"Nếu không....!Anthea, quay về chúng ta đi đăng ký kết hôn liền được không?"

Anthea đang uống nước liền bị sặc.

"Đăng..đăng ký kết hôn?"

"Ừm, đăng ký kết hôn.

Sau đó đợi mọi việc ổn định thì chúng ta sẽ làm lễ cưới."

Anthea đỏ mặt quay đầu nhìn ra cảnh vật bên ngoài, đang định lên tiếng thì nghe một tiếng phựt như cái gì đó bị đứt.

Anthea nhìn đến dây an toàn của mình, "Dây an toàn đứt rồi."

Cao Minh Thành lái xe quay đầu nhìn sang, sau đó định nhấn phanh dừng lại kiểm tra, nhưng dù nhấn thì nào thì xe cũng không dừng lại.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi lên đường cao tốc, Cao Minh Thành nhíu mày giảm tốc độ nhưng cũng không được, phanh xe cũng hoàn toàn không có tác dụng.

Anthea tựa người vào ghế, "Thành Thành..."

"Đừng hoảng.

Anthea, bình tĩnh lại, em trước tiên ngả ghế về sau xuống bên dưới ngồi."

Anthea bình tĩnh làm theo, nhưng còn chưa kịp hạ ghế thì chiếc xe bỗng mất kiểm soát phóng nhanh về trước khiến người cô không có đai an toàn giữ cũng lao về trước, đầu đạp mạnh vào kính trước của xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.