Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 143: 143: Cho Gà Nhà Chỗ Dựa 2




Căn phòng này...phải nói là....!trên tường treo toàn là dụng cụ tra tấn tình d*c, một cái giường sắt lạnh lẽo với bốn cái khóa ở bốn góc giường được đặt ở giữa căn phòng, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ để vài lọ thuốc lớn nhỏ, và một cái roi da.

Cảnh sát tiến vào căn phòng, ngoại trừ đỏ mặt ra thì chính là kinh ngạc không thể nào tin được.

Ở góc còn có một bàn máy tính, và dụng cụ quay phim hiện tại vần dựng ở bên cạnh.

Căn phòng này có tường cách âm khá dày, rất tốt, không lọt âm thanh.

Cảnh sát đi vào, ngoại trừ đỏ mặt ra thì chính là kinh ngạc, không thể tin nổi bản thân lại bước vào một căn phòng như thế này.

Cảnh sát tiến hành kiểm tra ngay tại chỗ những lọ thuốc trên bàn nhỏ, phát hiện đều là th uốc lắc, thuốc kích d*c, bên cạnh đó có một lọ nhỏ, bên trong là thuốc phiện.

Một nhóm cảnh sát khác cũng bắt đầu kiểm tra máy tính, bên trong có một ổ đ ĩa cài mật mã.

Cảnh sát quay ra hỏi vợ Lý Tịnh.

Vợ Lý Tịnh khóc lóc nói không biết, vì đây là phòng riêng của chồng, nên bà không biết.

Cảnh sát không tin.

Vừa rồi người vợ này rõ ràng có thái độ bao che, bây giờ lại bảo không biết.

Ngay lúc cảnh sát định liên lạc với Lý Tịnh thì con trai Lý Tịnh xuất hiện, đọc mật mã.

Sau đó là một màn cãi nhau của hai mẹ con.

Cảnh sát không nhúng tay vào vụ cãi nhau, mở được ổ đ ĩa liền tiến hành mở một số video được ghim ở đầu xem.

Không xem thì thôi, mà xem thì cảnh sát nhịn không được chửi Lý Tịnh ở trong lòng.

Video là toàn bộ những gì được ghi lại từ khi có người tiến vào cho đến lúc lê lết đi ra.

Với những dụng cụ treo đầy trên tường kia, đủ để hiểu trong video là cái gì, nam nữ đều có cả, Lý Tịnh trong video còn chơi hăng say đến mức có người bị sốc thuốc, nhưng cảnh sát không nhận được thông tin nào vậy chỉ có thể nói mọi chuyện đã bị Lý Tịnh dấu nhẹm đi.

Cảnh sát rất nhanh thu hồi tất cả tang chứng, vật chứng, còn ở trong máy tính này tra kĩ thêm có cả mua bán cái loại video này của Lý Tịnh với người khác.

Lý Tịnh lúc này ngồi ở bệnh viện chết sững đờ mắt ngồi trên giường.

Vừa rồi có một cuộc điện thoại từ công ty gọi đến cho ông ta, nói rằng bên quản lý thuế đã đến làm việc, mọi hành vi trốn thuế của Lý Tịnh đều được bung ra, còn có một số hành vi mua bán phi pháp, bán lậu phim ảnh.

An Tịnh Nhã đứng ở trước mặt ông ta, bên môi vẫn là nụ cười đó, không có mỉa mai, không có chửi rủa, chỉ là một nụ cười hết sức thiện cảm, nhưng hiện tại nó chỉ khiến Lý Tịnh cảm thấy rét lạnh.

"Lý tổng, nếu ông biết lỗi ngay từ đầu, tôi có thể tha cho ông rồi."

An Tịnh Nhã nói xong định xoay người rời đu, nhưng sau đó lại quay đầu lại, "Lý tổng, việc cảnh sát đến nhà ông điều tra, là bên Mạc thị làm.

Ông nhớ xem bản thân đã động đến bao nhiêu người của giải trí Hoàng Vương rồi, tôi nghĩ Mạc tổng rất nhanh sẽ tới tìm ông nói chuyện.

Tạm biệt, chúc Lý tổng sớm ngày ra viện."

An Tịnh Nhã ra xe, lấy điện thoại ra, nhắn một câu cảm ơn với Cao Minh Thành.

Chuyện thuế má này là Cao Minh Thành mách cho cô, cũng là anh giúp cô tra ra vài việc làm ăn của Lý Tịnh.

Còn cái việc cảnh sát đến nhà Lý Tịnh tra được cái gì, đều là cậu nói với cô.

Giải trí Peony dưới trướng Cao thị, được Cao Minh Thành đích thân lắm quyền điều hành công ty mẹ, Lý Tịnh chưa có gan đến mức mò đến người của giải trí Peony.

Nhưng Hoàng Vương thì khác, lúc trước Mạc Tu Kiệt chưa về tiếp quản Mạc thị, ngoại trừ công ty tổng kiểm soát chặt chẽ, những công ty con thì ngược lại, vì vậy giải trí Hoàng Vương là miếng mồi ngon ăn mãi không hết của Lý Tịnh.

Từ sau khi Mạc Tu Kiệt tiếp quản Mạc thị, tra ra được một số chuyện của nghệ sĩ đột nhiên nổi tiếng, vẫn đang chờ cơ hội, nay lại nghe được tin ở đâu Lý Tịnh động đến quản lý dưới tay tổng tài phu nhân Cao thị, vì vậy ra tay diệt trừ luôn.

Chuyện của Lý Tịnh sau đó là đến cục cảnh sát chấp nhận đơn khởi tố của một số người bị ông ta cưỡng ép và đủ loại tội danh khác.

Không chung thân, vậy cũng là ngồi bóc rách lịch.

Buổi trưa ở công ty, Giang Minh Triết giúp cô đặt đồ ăn lên văn phòng, An Tịnh Nhã xem thử nhiệt độ trên mạng, quay máy tính ra cho Giang Minh Triết ngồi đối diện xem.

"Cậu đoán Hàm Họa Y bao lâu nữa sẽ đến đây gặp tôi."

Giang Minh Triết hạ đũa xuống, nhìn qua những câu chửi bay ngập màn hình, "Chắc là vài tiếng nữa."

"Ăn nhanh lên, chắc chỉ khoảng mười phút nữa thôi là cô ta sẽ xông vào đây."

An Tịnh Nhã bĩnh tĩnh gắp miếng thịt bò, rất nhanh giải quyết bữa cơm trưa, và cũng như dự đoán, Hàm Họa Y chỉ hơn chục phút sau đó đã hùng hổ đi vào phòng làm việc của An Tịnh Nhã.

"Hàm tiểu thư, sao lại khóa hết tài khoản của mình vào vậy? Không xem thử mọi người nói gì về thành quả của vô sao?"

Hàm Họa Y vốn đang rất tức giận, nghe An Tịnh Nhã nói vậy liền òa khóc, ngồi trên ghế khóc nức nở.

An Tịnh Nhã bê nguyên hộp giấy dưới ngăn bàn đưa cho cô ta, đi đến ghế bên cạnh cô ta ngồi xuống.

Hàm Họa Y nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn An Tịnh Nhã, mếu máo nói, "Có thể gỡ xuống không?"

An.

quay sang nhìn cô ấy cười, "Sao vậy? Không phải rất háo hứng muốn ra mắt sao?" Sau đó lấy từ trên bàn ra bản hợp đồng đưa qua cho Hàm Họa Y, "Cô đừng quên cái này nhé.

Nếu gây tổn hại cho công ty, cô phải bồi thường đó."

Hàm Họa Y tức đến nín khóc, "Cô cố tình đúng không?" Nhìn Hàm Họa Y rất nhanh đã đứng bật đậy chỉ tay vào mặt mình, An Tịnh Nhã liền cười một tiếng châm chọc.

"Hàm tiểu thư nói gì vậy? Hợp đồng là tự tay cô ký, album là tự cô muốn ra, hát dở cũng là cô hát.

Vậy có liên quan gì đến tôi."

"Cô..." Giật lấy hợp đồng trên tay An Tịnh Nhã, Hàm Họa Y hùng hổ nói.

"Không phải chỉ là bồi thường mấy đồng bạc lẻ thôi sao, tôi bồi thường cho cô con số gấp đôi trong bản hợp đồng này cũng được."

Tức quá nín cả khóc, Hàm Họa Y cầm bản hợp đồng tức giận đi ra ngoài.

Giang Minh Triết cũng rất nhanh thông báo xuống, thu hồi album của Hàm Họa Y lại, cũng rút hết các hot search có tên của Hàm Họa Y xuống, đồng thời ra thông báo xin lỗi với khán giả, nói rằng bản album bị lỗi, sẽ bồi thường bằng một vé vào xem ca nhạc của ca sĩ đình đám nhất hiện nay của công ty.

Tất nhiên, tiền vé này là Hàm Họa Y trả.

Nhưng có trả được hay không, phải xem người nào đó có bản lĩnh hay không.

Hàm Họa Y khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi đám ký giả đi về nhà thì đã là trời tối.

Vừa vào nhà, căn biệt thự vốn nên sáng đèn lại tối om, chỉ có ánh đèn leo lắt của đèn tường.

Hàm Họa Y đi đến bật đèn lên, thấy bố mẹ mình gương mặt nặng nề ngồi trên ghế.

Vốn đang lo đến chuyện của mình nên Hàm Họa Y không có để ý nhiều đến trạng thái của bố mẹ, chạy đến ôm cánh tay bố mình, nũng nịu gọi bố.

Bất ngờ rằng, bố lại không đáp lại lời cô.

Thay vào đó, mẹ cô lại gọi một tiếng.

"Y Y.

Con còn tiền trong tài khoản không?"

Vồn nghĩ rằng mẹ lại chuẩn bị cho tiền, Hàm Họa Y cười một tiếng, định đáp lại thì nghe mẹ cô nói, "Có thể cho bố mẹ mượn được không?"

"Dạ??!" Hàm Họa Y hai mắt tròn xoe không hiểu gì nhìn bố mẹ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.