Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 130: Chương 130




Vương Hạo Hiên không thèm để ý, bĩu môi tiếp tục giới thiệu.

"Hai người kia là hai bác của tôi, bác trai tên Đồng Thiên Cẩn, bên cạnh là vợ bác ấy Tề Phi."

An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành cùng cúi đầu chào, hai người trước mặt cũng gật nhẹ đầu xem như đáp lại.

Cao Minh Thành nhìn Tề Phi lâu hơn một chút, nhưng trên gương mặt vẫn không có biểu hiện gì quá đắc biệt.

An Tịnh Nhã ngoài ý muốn cũng nhìn hai người này lâu hơn một chút, nhưng rất nhanh rời đi.

Hai người này so với Vương Minh Thành cùng Đồng Tử Đằng bên kia còn hòa hợp hơn.

Tuy bác trai có vẻ lạnh lùng, gương mặt đậm chất người Á Đông, nhưng ở cạnh với vị kia lại có vẻ rất dịu dàng không đáng sợ.

Đồng Tử Đằng?! An Tịnh Nhã nhìn Đồng Tử Đằng một chút, lại như vô tình nhìn lướt qua Tề Phi, nhưng cũng không hỏi gì, hòa hợp ngồi nói chuyện cùng Vương phu nhân.

Bữa tối rất nhanh được dọn lên, mọi người cũng dừng nói chuyện, bắt đầu ăn.

Đi lướt qua căn phòng lớn, ánh mắt Angel lướt qua cánh cửa kính, sau đó dừng lại.

"Sao vậy? Gặp người quen sao?"

Albert đang đi ở trước không còn nghe thấy tiếng giày cao gót liền dừng bước nhìn lại, thấy Angel đang nhíu này nhìn vào trong một căn phòng ăn lớn.

Bước lại gần, gương mặt đầu tiên nhìn thấy là gương mặt mà cả giới hắc đạo đều e dè kính sợ.

Tề Phi? Người bên cạnh hình như là...! Đồng Thiên Cẩn....!!!

Kéo tay Angel rời đi.

Albert lên tiếng nhắc nhở.

"Chị đừng có nhìn chằm chằm như vậy.

Bên trong đều là những người nhạy bén, chị nhìn lâu hơn một chút có khi sẽ bị lôi vào phòng đó."

"Bên trong là ai?"

Đi vào gian phòng ăn, Albert lúc này mới thả tay ra, ngồi xuống ghế, từ từ nói.

"Hôm trước không phải có nói với chị về gia đình đại soái đến Lạc Thành sao.

Vừa rồi ở trong đó cùng ăn với Cao Minh Thành và An Tịnh Nhã chính là nhà Vương gia đại soái ở Cổ Lạc Thành."

Angel ngồi xuống ghế, ánh mắt cảnh giác nhìn ra ngoài.

"Cậu nói An Hi Văn ra tay suýt làm hại cả con dâu nhà địa soái sao? Hôm nay bọn họ lại cùng nhau ăn cơm, hẳn là An Hi Văn không xoay mình được rồi.

Đúng là ngu ngốc."

Albert gọi thực đơn xong, cũng không đáp lại.

Mà gian phòng lớn bên kia đã ăn xong bữa chính, cùng ăn tráng miệng rồi nói chuyện.

Cao Minh Thành cùng mấy người đàn ông nói chuyện kinh doanh này kia, An Tịnh Nhã cùng Vương phu nhân và Tần An An nói chuyện.

"Ngày mốt bác phải về nhà rồi, thật muốn ở lại đây lâu một chút.

Nhưng con gái bác ở nhà một mình, bác lại không yên tâm."

"Tiểu thư vẫn còn đi học sao?"

"A, con bé sinh ra hơi muộn."

Tần An An liền tiếp lời, "Nhưng là công chúa được cưng nhất nhà."

"Dù sao cũng là em út, các anh cũng lớn hết rồi."

Tần An An lắc đầu, cười nói, "Là cả nhà đều thích con gái.

Cho dù con bé có là được sinh ra đầu tiên là chị lớn thì vẫn được cưng nhất nhà.

Phải không mẹ?"

Vương phu nhân vỗ nhẹ tay cô cười nói, "Con trai bây giờ không có giá bằng con gái."

"Mẹ à, sao có thể như vậy được.

Con trai của mẹ bây giờ đang có giá cả bạc tỷ đấy.

Còn con gái mẹ vẫn đi học trường trung, một giá cũng không có." Vương Hạo Hiên đang nói chuyện bên kia, thấy mẹ lại tiếp tục nói xấu mình thì không nhịn được chạy đến nói xen vào.

"Thật vậy sao?"

Đáp lại lời Vương Hạo Hiên là giọng nói trưởng thành uy nghiêm đầy khí bức, vừa dứt lời liền khiến cho Vương Hạo Hiên như chim cút bay về tổ, hướng ánh mắt đến chỗ anh trai cầu cứu viện.

Vương Minh Thành nhìn em trai, tặng cho em trai ánh mắt ghét bỏ, sau đó quay sang bên cạnh, tiếp tục cùng người bên cạnh đút bánh, chỉ để lại một câu.

"Cũng không phải lần đầu."

Vương Hạo Hiên phụng phịu quay sang nhìn Tần An An, giọng nói oan ức cùng tủi thân như sắp khóc gọi một tiếng.

"Vợ."

Tần An An quay sang cười đến rạng rỡ.

"Ai nha, em đang cùng mẹ nói chuyện, anh đừng phiền."

Mọi người liền ồ lên cười.

Vương Hạo Hiên làm biểu cảm, đời không còn gì luyến tiếc ngồi ăn bánh của mình.

An Tịnh Nhã đang nói chuyện, đầu bỗng nhiên giật một cái đau nhói khiến cô không nhịn được cau mày.

Vương phu nhân nhìn vậy liền hỏi, "Sao vậy? Cháu không khỏe ở đâu sao?"

Cao Minh Thành nghe vậy quay đầu lại thấy An Tịnh Nhã đang xoa thái dương, vội rút trong túi áo ra một hộp thuốc nhỏ, lấy ra một viên thuốc trắng đưa cho An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã cầm lây viên thuốc, nhận ly nước vừa đưa đến uống.

Tần An An ngồi cạnh lo lắng nhìn, "Cô bị sao vậy? Không sao chứ?"

Thấy An Tịnh Nhã vẫn còn đau chưa trả lời được, Cao Minh Thành liền tiếp lời đáp lại.

"Cô ấy hai năm trước gặp tai nạn, phần não bị ảnh hưởng, dạo này lại căng thẳng cho nên sẽ bị đau đầu.

Mọi người không cần lo lắng."

Lại hướng An Tịnh Nhã hỏi nhỏ.

"Chút nữa chúng ta đến chỗ viện trưởng kiểm tra lại."

An Tịnh Nhã hơi lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn anh cười, "Không sao.

Chỉ hơi nhói một chút, uống thuốc vào đã đỡ nhiều rồi."

Cao Minh Thành là người rõ tình trạng của cô nhất, gì vậy cũng không nói nhiều nữa, tất cả đều nghe theo ý cô.

"Nếu không chúng ta ăn nhanh một chút.

Các con không phải tý nữa còn có công chuyện sao, giải quyết xong rồi về nghỉ ngơi."

Mọi người nghe ý của Tề Phi, đều đồng ý.

Tiễn mọi ra xe, Vương phu nhân nắm tay An Tịnh Nhã, cười hiền từ nói.

"Nếu cháu không khỏe vậy ngày mai chúng ta không đi mua sắm nữa.

Đợi dịp nào có cơ hội lại đi."

"Không cần hoãn đâu ạ.

Cháu cũng không sao, mấy tháng nữa cũng đi làm phẫu thuật rồi.

Ngày mai chúng ta cứ đi đi ạ.

Cháu cũng muốn mua quà cho mọi người."

Nói qua nói lại, Vương phu nhân cũng đồng ya là ngày mai vẫn đi mua sắm.

"Ngày mốt ta quay về.

Vậy khi nào có dịp, hai đưa nhớ đến Cổ Lạc Thành chơi nhé.

Cứ đến trực tiếp Vương gia, chúng ta nhất định là nhiệt tình tiếp đón."

"Anh họ."

Lúc này ở đằng xa lại vang lên tiếng gọi, sau đó xuất hiện trước mặt mọi người là một cô gái có gương mặt như búp bê, mặc váy trắng như một thiên sứ, cười tươi đi đến.

Trước cúi chào mọi người, sau đó ôm cánh tay Cao Minh Thành, ngẩng mặt chớp mắt nhìn anh.

"Không nghĩ đến đi ăn ở ngoài cũng gặp được anh họ.

Chúng ta lâu rồi cũng chưa gặp nhau, mẹ em có vài lần gọi điện đều là nhắc đến anh."

"Vậy để lúc nào rảnh anh sẽ gọi cho dì."

Sau đó giới thiệu với mọi người, "Đây là em họ tôi, tên Triệu Kha Nguyệt, hay gọi là Angel."

"Triệu tiểu thư."

Mọi người đều là khách sáo chào nhau một tiếng.

Vương phu nhân nhìn liếc qua An Tịnh Nhã, thấy biểu cảm của cô với em họ này có chút thù địch, lại nhìn đến cô em họ đang dính sát vào người anh họ, không nói gì.

An Tịnh Nhã nhìn đến người đằng sau Angel đang đi đến, cảm thấy người này có chút quen, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được là quen ở đâu.

Cao Minh Thành cũng nhìn lướt qua người đàn ông ngoại quốc ở sau.

"Bạn trai em à?"

Angel nhìn lại Albert đang đi đến, cười nói.

"Không có.

Anh ấy tên Albert, bạn bên Mĩ của em."

"Ừ.

Vậy ra ngoài cùng nhau đi ăn cẩn thận.

Báo chí họ không có thời gian tìm hiểu kĩ mối quan hệ của em đâu."

"Em biết rồi."

Lúc này Angel mới làm như phát hiện có cả An Tịnh Nhã ở đây, nghiêng đầu chào hỏi, "Chị dâu họ."

An Tịnh Nhã gật đầu một cái, hơi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.