Vạn Kiếp Yêu Em 2

Chương 3




Bì Bì ôm theo nỗi thất vọng tràn trề, một mình quay lại ga nhận hành lý rồi một mình trở về. Dọc đường tâm trạng cô không ngừng tụt dốc, lúc về tới phố Nhàn Đình cảm giác cứ như đã rơi thỏm xuống đáy vực sâu.

Con ác chủ bài mà cô tung ra không đem lại hiệu quả. Tế ti đại nhân thản nhiên nhận lấy chiếc chìa khóa, nhưng vừa ra đến cửa quán thì đường ai nấy đi, căn bản là hai người chưa từng chung bắt đầu.

Tuy số tài sản Bì Bì thay Hạ Lan Huề quản lý không phải ít, nhưng mấy năm gần đây cũng đã chi một khoản cho công việc phóng thích nhóm Hồ ly. Mà theo cô biết, tài sản của tộc Hồ được tích lũy rất nhanh. Trong tộc họ cũng có một hệ thống tổ chức giống với bộ tài chính của loài người. Tổ chức này chịu sự quản lý của hội các bô lão, Hạ Lan Huề chỉ nắm quyền chi phối một bộ phận trong đó mà thôi. Nhưng biết đâu lần này xuống núi, anh đã tiếp quản luôn phần tài vụ dưới danh nghĩa của Triệu Tùng lúc trước, hoặc có lẽ anh đã kế thừa ngôi vị, nắm trong tay quyền lực tối cao của tộc Hồ rồi thì sao. Nếu thật thế thì chút tiền cỏn con ấy đâu có tính là gì…

Tóm lại là, Bì Bì cho rằng dù có đem tới hai chiếc chìa khóa như vậy, khom lưng cung kính dâng lên cho anh cũng không thể hấp dẫn được anh như những gì cô mong đợi. Tế ti đại nhân tựa như một đóa bồ công anh, còn cô lại là kẻ đã vô tình thổi vào bông hoa đó, thế là anh liền tan biến vào biển người mênh mông.

Chẳng qua sau mấy tháng bôn ba, được về nhà khiến tâm trạng cô vẫn có phần dễ chịu hơn đôi chút.

Căn nhà nằm im lìm ở một góc phố. Trên cánh cổng to sơn đỏ, cặp vòng đồng rung rinh trong gió phát ra tiếng leng keng. Bì Bì đặt mớ hành lý nặng trịch xuống đất, mở cửa ra. Mệt mỏi cộng thêm thất bại khiến cô tuyệt vọng chán chường, vừa bước vào đã suýt té nhào vì vấp phải bức tượng đá giữ cửa.

Tứ hợp viện này xây theo lối kiến trúc cổ, tuy rộng lớn mà chẳng hề thích dụng chút nào. Bức tường bao quanh viện chắn hết mọi tầm nhìn và quang cảnh. Bốn mặt tường xây bằng gạch đỏ, vừa cao vừa dày, bụi bặm lại phủ đầy. Viền mái thì cong vút lên như muốn chọc vào vầng trăng. Lớp ngói lưu ly trên cổng thùy hoa lấp loáng dưới ánh trăng như sóng gợn. Góc viện phía Bắc trồng một cây Hòe, cứ đến mùa hạ là hoa Hòe lại rụng đầy khắp sân. Vào những đêm có gió thổi, cành lá Hòe lắc lư chao động như một bầy quỷ ma đang nhảy múa chờn vờn. Tuy Bì Bì sống ở đây đã lâu nhưng vẫn chưa quen được với những điều này. Nếu không vì những hoa cỏ và cây cảnh ngoài vườn sau thì cô thà về sống với ba mẹ trong căn ký túc xá chật hẹp tối tăm ở nhà máy còn hơn sống nơi đây một mình. Bà nội cũng đã từng đến ở với cô, nhưng bà cụ không chịu nỗi tịch mịch nên mới mấy tháng đã ầm ĩ đòi quay về. Sau đó thì nội ngã bệnh, thế là không đến được nữa.

Đèn trong phòng ngủ đã bị hư, cô bèn vô thẳng phòng tắm tắm táp một trận cho mát mẻ trước, sau đó mới leo lên giường trùm kín mền, nặng nề tiến vào giấc ngủ.

Cô lại nằm mơ, lại mơ thấy biển.

Song biển lần này của cô không phải màu xanh mà là màu đen. Biển rộng vô tận, không thấy bến bờ, sóng biển dập dồn cao ngất, chắn cả trời đất, phía trên mây cuồn cuộn xoáy vòng. Cảnh vật in như trong bộ phim “Cơn bão hoàn mỹ”.

Cô mơ thấy mình đang ở trên một con thuyền đánh cá cùng với những khuôn mặt mơ hồ không thể nhận ra, chỉ có nỗi sợ trong lòng cô là vô cùng rõ rệt. Mọi người xung quanh đang nỗ lực đấu tranh với gió bão, thì một con sóng khổng lồ ập đến, thuyền lật, cô và mọi người đều rơi xuống biển. Trong làn nước tối u u không một tia sáng, cô vẫn có thể nhìn thấy những người bên cạnh cô từng người từng người một rời bỏ cô, dần dần chìm sâu xuống đáy biển.

Cô tuyệt vọng, cô hoảng sợ, cô liều mạng vẫy vùng, cô muốn bơi về phía mặt nước.

Nhưng bỗng lúc đó một bàn tay không biết từ đâu vươn ra giữ chặt cô, kéo cô xuống đáy vực tăm tối.

Giật mình choàng tỉnh, Bì Bì phát hiện một cánh tay đàn ông rắn chắc đang vòng qua trước ngực mình.

Một tiếng thét thất thanh xuyên thủng màn đêm vang lên.

Chưa qua khỏi nỗi kinh hoàng, cánh tay ấy đã nhanh như cắt bịt miệng cô lại. Trong phòng tối đen như mực, giơ bàn tay ra không thấy đủ năm ngón tay, Bì Bì lấy hết sức giãy dụa, vừa ngắt véo vừa đấm đá người sau lưng. Nhưng bất kể cô có làm gì, cánh tay người đó vẫn kìm chặt cô in như cái vòng sắt. Một lúc lâu sau, thấy cô không thể phản kháng nỗi, chủ nhân của cánh tay mới nhỏ tiếng nói: “Là tôi, Hạ Lan Huề đây.”

Anh ta hơi hơi lỏng tay ra, Bì Bì hít lấy một hơi rồi la toáng lên: “Cứu tôi với…”

Cô tìm mọi cách chống cự toan thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, nhưng tiếc là cô chỉ còn một cánh tay có thể dùng lực được, dầu đã cố thử vài lần nhưng đều không hiệu quả.

Bất chợt, người đó ghé tai cô, nói nhỏ: “Tôi đếm từ một tới năm, em bình tĩnh lại, tôi sẽ thả tay ra, được không?”

Giọng anh ta điềm đạm bình thản như suối băng đang tan chảy. Từng lời từng lời thật chậm, thật rõ, tựa muốn kiểm tra thính lực đối phương.

Nhịp tim dồn dập không tài nào kiềm được trong lồng ngực đã bộc lộ sự khẩn trương tột độ của Bì Bì. Trong bóng tối, cô chỉ còn cách gật đầu.

“Một, hai, ba, bốn, năm.”

Anh ta thả tay ra. Cô liền chồm lên, nhào xuống giường, theo đà rút lấy con dao găm phòng thân dưới vạt giường: “Không được đến đây!”

Nương theo ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, cô trông thấy ân ẩn một cái bóng màu trắng cách đó không xa. Trong phòng đủ thứ mùi hỗn tạp, người đàn ông đó tự xưng mình là Hạ Lan Huề, cô đang hoang mang làm sao dám tin tưởng.

Vì thế khi cái bóng trắng đó đột ngột nhào về phía cô, chẳng chút chần chừ, cô lập tức giơ con dao găm lên đâm về phía đó!

Phập.

Dao xuyên qua máu thịt.

Người đó la “Ối” lên một tiếng, tay rịt lấy vết cắt trên vai, lùi về phía sau.

“Công tắc điện phía bên này”, anh ta nói, “Tôi chỉ muốn đi sang đó bật đèn lên thôi.”

“Đèn bị hư rồi.”

“Ồ.”

Cô lấy lại thế chủ động, bèn bình tĩnh lại, bấy giờ cô mới ngửi được mùi dương xỉ trên người anh thoảng tới. Vừa mới trải qua phen tranh chấp, khiến cái mùi ấy phảng phất còn nồng hơn trước kia.

“Đừng động đậy.” Cô la lên, vội chạy đi tìm diêm, đốt một cây nến lên.

Nơi ở của Tế ti đại nhân lưu giữ rất nhiều dấu vết về những thói quen cổ quái của anh. Ví như, anh không thích sử dụng đèn quá sáng, ánh sáng trong cả căn nhà chỉ đạt ở mức “lờ mờ”, ngay đến một bóng đèn công suất lớn cũng không có. Ví như anh thích dùng những cây nến thơm, vừa to kềnh càng vừa đắc tiền, có thể cháy liên tục mười mấy tiếng đồng hồ không tắt. Đây cũng là lý do duy nhất ngoại trừ đồ cổ và hoa cỏ khiến anh bỏ thời gian đi dạo mua ở các cửa hàng. Sau khi Tế ti đại nhân ra đi, Bì Bì sợ xảy ra hỏa hoạn, nên trừ những lúc cúp điện, cô chưa bao giờ động đến những cây nến này. Mặc dù vậy, từ trước tới nay chúng vẫn luôn nằm nguyên chỗ cũ, bởi Bì Bì rất yêu thích mùi hương của chúng.

Ánh nến yếu ớt hắt lên gương mặt của Hạ Lan Huề. Trên vai anh quả có một vết cắt rộng bằng hai ngón tay, rất sâu. Máu đỏ tươi từ đó không ngừng rịn ra, lan xuống trên vòm ngực rắn chắc trắng ngần của anh. Cảnh tượng thoặt trông rất đáng sợ.

“Xin lỗi anh nhiều, thực em không biết là anh.” Bì Bì cuống quýt bỏ dao xuống, chạy mở cửa tủ nhỏ ở kế bên tìm cồn, bông băng, và thuốc đỏ đến xử lý vết thương cho anh. Sau khi rửa sạch vết cắt, cô dùng răng xé mở một gói băng dán, lấy ra một miếng dán cỡ bự dán xiên xẹo lên trên, “Đây là miếng dán không thấm nước, trong đó có tẩm sẵn thuốc giảm nhiệt…”

Khi ngón tay chạm đến làn da quen thuộc, mường tượng đến dòng máu nóng đang sảng khoái lưu thông trong huyết quản của anh, sinh mệnh đã từng úa tàn ngày nào giờ đang nở bừng trước mắt, Bì Bì khó lòng mà kháng cự lại được sức cám dỗ này. Trong nhất thời, cô không thể nén được cảm xúc trào dâng, những kỉ niệm của quá khứ cứ thế ào về.

Cô khẽ nhắm mắt lại, cố khống chế sự rối loạn trong lòng mình.

Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Hiện tại là ba giờ sáng, ai lại đến gọi cửa vào lúc này?

—- Chắc chắn không phải ăn trộm rồi, ăn trộm thì sẽ không gõ cửa.

Bì Bì khoác thêm một chiếc áo choàng vào, băng qua sân viện, he hé cổng chính ra xem.

Phía ngoài có một chiếc xe cảnh sát đang đậu. Trước cổng có một vị cảnh sát đang đứng, trông anh ta chừng bốn mươi lăm tuổi, mặt lớn, trán vuông, vận đồng phục cảnh sát chỉnh tề, trên người mang theo một chiếc máy bộ đàm đang phát ra tiếng vô tuyến rè rè.

Bì Bì đành phải mở rộng cổng chính ra, làm ra vẻ điềm nhiên hỏi: “Chào chú cảnh sát, có chuyện gì không ạ?”

“Có người báo rằng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của phụ nữ phát ra từ trong nhà này.” Người cảnh sát nói, “Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiếng kêu thất thanh ư? Làm gì có ạ?” Bì Bì lắc đầu, giống như mới nghe thấy một chuyện lạ lùng lắm vậy, “Cháu vẫn ở trong nhà mà. Nếu có tiếng la, cháu đã nghe thấy rồi.”

Chú cảnh sát không tiếp lời, chỉ lẳng lặng đánh giá cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt đầy ngờ vực.

Tiêu rồi. Tim Bì Bì đập bồm bộp từng hồi. Mấy chuyện như vầy không thể cứ một hai chối đẩy là êm xuôi được, càng chối lại càng dễ bị tình nghi hơn. Thế nên cô vội vàng đính chính: “À… la thất thanh thì không có, chỉ… chỉ là vừa nãy cháu có hét lên một tiếng. Thực ra… đó là… thực ra là…”

Cô cố lục lọi trong đầu tìm lý do giải thích, vài giây sau mới nuốt nước miếng cái ực rồi trả lời: “Dạ là tiếng kêu kinh hỉ đó.”

“Kinh hỉ?” Người cảnh sát bước về trước một bước, “Kinh hỉ chuyện gì? Cô nói thử nghe.”

Cô đang bí không biết trả lời sao thì đằng sau chợt có tiếng bước chân vọng tới. Bì Bì quay lại nhìn, thấy Hạ Lan Huề người khoác một chiếc áo ngủ màu đen, chân mang một đôi dép lê bằng vải, dáng vẻ lười biếng đang đi về phía mình.

“Xin lỗi ngài quá, ngài cảnh sát. Đây hoàn toàn là do lỗi của tôi, tôi không nên bày trò đùa dai vào giờ này.” Anh khoanh tay, cười nói, giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng, “Tôi làm việc ở nước ngoài, đến hôm nay mới về, định lặng lẽ vào nhà đem đến cho bà xã một niềm vui bất ngờ, không ngờ lại khiến cô ấy tưởng nhầm tôi là ăn trộm, nên bị một trận hoảng hồn.”

Nói xong, anh choàng tay ôm Bì Bì ra vẻ thân thiết. Bì Bì cũng thuận thế hùa theo, ngả đầu tựa vào ngực anh, anh liền cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Thời gian xa nhau cũng đã lâu, nhưng động tác của hai người vẫn rất ăn ý với nhau như thế. Trông họ chẳng khác gì một đôi phu thê ân ái đang trong thời kỳ trăng mật. Bì Bì diễn giả thành thật, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc nở nụ cười tươi như hoa.

“Giấy chứng nhận kết hôn của hai người đâu?” chú cảnh sát không một chút cảm động nói, “Xin trình ra đây.”

“Chú chờ một chút,” Bì Bì nháy mắt ra hiệu cho Hạ Lan Huề, rồi một mình quay vào nhà lấy ra một tờ chứng nhận.

“Đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng cháu.” Cô đưa tờ giấy chứng nhận cho ông ta, “Cam đoan không phải giả đâu ạ.”

Người cảnh sát bật đèn pin lên soi, kiểm tra tờ chứng nhận một cách cẩn thận, vừa đối chiếu ảnh chụp và người thật. Một lúc lâu sau mới gật đầu trả lời: “Ừm, vợ chồng đoàn tụ là chuyện đáng mừng, nhưng nửa đêm nửa hôm đừng giỡn dai như vậy, phiền đến hàng xóm láng giềng lắm. Còn nữa,” Ông ấy chỉ chỉ vào Hạ Lan Huề, “Chứng minh nhân dân của cậu cũ rồi, nhớ đi làm lại cái mới đó.”

“Vâng vâng, ngày mai sẽ đi làm ngay.” Bì Bì cười hùa theo.

“Vậy tôi về đây.”

“Chú vất vả quá, đi thong thả ạ.”

Thấy chú cảnh sát quay người rời đi, Bì Bì ném cho Hạ Lan Huề một cái trừng mắt dữ dằn, lòng thầm thở phào nhẹ nhỏm. Nào ngờ, người cảnh sát mới bước được hai bước đã dừng lại, quay người, đèn pin trong tay rọi thẳng vào đầu vai của Hạ Lan Huề, “Ồ, chỗ này của cậu sao lại bị chảy máu? Bị thương à?”

Thắt lưng buộc áo ngủ bị tuột, vạt áo trước của Hạ Lan Huề nửa khép nửa mở để lộ ra một khoảng ngực trần, vết thương trên vai vẫn đang chảy máu. Miếng dán bên ngoài đã thấm đỏ, máu vẫn không ngừng rịn ra. Anh lại vô tình đứng dưới vùng đèn sáng nhất, khiến cảnh tượng lóa mắt vô cùng.

“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.” Anh trả lời qua loa.

“Ôi trời,” Bì Bì lên giọng quở trách, “Da anh rất mẫn cảm, bảo anh đừng gãi anh lại càng gãi. Anh xem, anh xem, giờ thì thành ra thế này rồi này.” Nói đoạn, bèn hơi kéo vạt áo anh lại, che đi vết thương.

Đôi mắt người cảnh sát híp lại ánh lên vẻ cảnh giác. Ông ta vẫn đứng bất động nhìn họ chằm chằm, trầm mặc vài giây, rồi chợt hỏi: “Tôi có thể vào xem nhà của hai người một chút không?”

Tay của Hạ Lan Huề vẫn nguyên vị trên eo Bì Bì, đột nhiên ngấm ngầm véo cô một cái.

“Ý chú là muốn khám xét đó sao?” Bì Bì chặn ngang trước cổng chính, vặn lại, “Xin hỏi chúng tôi đã phạm vào tội gì?”

“Chỗ chúng tôi nhận được điện báo trong nhà này phát ra tiếng la thất thanh. Tôi nghi ngờ có người đã bị tấn công hoặc bị thương. Vì vậy muốn xem thử nơi này ngoài hai người ra còn có ai khác hay không.” Người cảnh sát ngưởng đầu, đôi mắt phát ra cái nhìn sắc bén, “Để tôi vào trong xem thử, xem xong sẽ hết nghi ngờ, như vậy chẳng tốt hơn sao?”

Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ đến kêu cửa. Bì Bì vừa không bán thuốc phiện, lại chẳng buôn trẻ em, cũng đã ở đây hơn bốn năm, từng ngóc ngách trong viện đều rất chi am hiểu. Cô biết là dù ông ta có tra xét thế nào cũng không thể tra thấy vấn đề gì. Đang định gật đầu đồng ý thì bên eo lại bị Hạ Lan Huề véo một cái nữa.

“Chú cảnh sát, chú có lệnh khám nhà không?” Bì Bì hỏi, “Luật đã quy định, công dân có quyền tự do thân thể và tự do nơi ở, không ai được phép xâm phạm. Chú muốn vào khám xét thì cần sự có mặt của ít nhất hai cảnh sát, lỡ như sau khi chú đi rồi chúng tôi lại phát hiện ra bị mất đồ thì biết làm sao?”

Người cảnh sát chưa kịp mở miệng phản biện, Bì Bì lại thêm vào một câu nữa: “Còn chuyện này, tôi cũng muốn xem thẻ cảnh sát của chú.”

Ông ta lập tức lấy thẻ cảnh sát của mình đưa ra.

Dưới ánh đèn, Bì Bì nhìn thấy trên thẻ có dòng chữ “Chứng nhận cảnh sát”, cùng tên ông ta Hứa Văn Huy, ảnh chụp, nhóm máu, ngày tháng năm sinh, cảnh hàm, thời hạn, con dấu,… mọi thứ đều đầy đủ cả.

Cho dù ông ấy có giả mạo thì chiếc xe cảnh sát màu xanh chình ình ngoài kia cũng không thể giả được.

“Xin lỗi vì lúc nhận được điện thoại báo, tôi đang trên đường tuần tra, nên không mang theo giấy khám xét.” Hứa Văn Huy nửa cười nửa không nói, “Hai người muốn tôi vào trong nhìn sơ sơ, không thấy gì khả nghi thì tôi sẽ tự động rời khỏi đây ngay? Hay là muốn tôi gọi đến phân cục xin lệnh khám xét, sau đó phái một chiếc xe cảnh sát khác tới, rồi mới chính thức tiến hành cuộc khám xét toàn diện?”

Thực tế cho thấy, cứng mồm nói luật với một cảnh sát giàu kinh nghiệm là một việc hoàn toàn sai lầm.

“Bì Bì, em cũng thật là,” Hạ Lan Huề cười nói, “Để ngài cảnh sát vào xem một chút thôi, cho ngài ấy hết nghi ngờ, như vậy có gì không tốt đâu? Em càng nói càng khiến người ta sinh nghi đấy. Cảnh sát Hứa, mời vào.”

Hứa Văn Huy nhìn anh, theo bản năng mò kiếm cây dùi cui, cầm chắc trong tay: “Cảm ơn. Dạo này trị an ở đây không tốt lắm, cảnh giác một chút vẫn hơn.”

Bì Bì đóng cửa lại, đưa người cảnh sát đi sâu vào trong sân. Với tư cách là một công dân tuân thủ luật pháp, cô không việc gì phải sợ. Nhưng khi nãy Hạ Lan Huề đã véo cô mấy cái, hiển nhiên là ám chỉ không muốn bị lục soát rồi. Lẽ nào trong hành lý của anh có chứa hàng cấm gì vi phạm pháp luật chăng?

Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, cô cười nói: “Cảnh sát Hứa, muộn thế này còn phải đi tuần chắc là cực lắm nhỉ. Đã vào nhà thì đều là khách quý cả, chú có muốn ngồi uống chút trà không?”

“Cám ơn cô, không cần khách sáo đâu. Cực chút thôi cũng chẳng sao. Khu hai người ở toàn là những nhà có thu nhập cao, mấy năm nay xảy ra khá nhiều vụ phạm pháp lớn, nào là mất cắp, giết người, bắt cóc đều có cả. Cấp trên ở phân cục có đưa chỉ thị, nhận được điện báo thì nhất định phải đưa toàn lực ra ứng phó. Hai người tưởng là tôi rảnh rang quá nên đến đây kiếm chuyện à?”

“Dĩ nhiên không phải, dĩ nhiên không phải! Đây là bởi chú cẩn thận, tận tâm làm tròn nhiệm vụ thôi!” Bì Bì nói, “Phòng khách ở bên kia kìa, xin mời…” Còn chưa dứt lời, thì đã thấy Hứa Văn Huy chẳng biết vấp phải cái gì, loạng choạng hai bước rồi đột ngột ngã ầm xuống đất.

“Cảnh sát Hứa?” Bì Bì kinh hoàng, định đưa tay đỡ ông ta, nhưng nào biết tuy đầu ông ta không to lắm nhưng cũng nặng trịch, có đỡ kịp nhưng chẳng giữ được. Chỉ nghe phịch một tiếng, mặt ông ta đã ụp xuống đất, in như bị người ta bắn trúng một phát, một tiếng cũng kêu không kịp.

Bì Bì cuống cuồng ngồi xổm xuống, ra sức đẩy đẩy ông ta, không ngừng kêu: “Cảnh sát Hứa? Cảnh sát Hứa?”

Nhưng Hứa Văn Huy chẳng hề nhúc nhích, nằm rạp trên mặt đất, dù cô có đánh có gọi thế nào cũng không mảy may phản ứng. Bì Bì nóng ruột la lên: “Hạ Lan Huề, mau mau, mau lấy điện thoại gọi xe cấp cứu!”

Khi cô quay lại thì phát hiện ra không biết từ lúc nào, trong tay Hạ Lan Huề đã có thêm một ly rượu. Anh đang dựa vào gốc cây Hòe, quay mặt vê phía cô, miệng tủm tỉm cười.

“Đừng nôn nóng.” Anh nói, trên mặt làm ra vẻ thần bí.

Bì Bì tức giận đứng lên: “Này! Hạ Lan Huề! Anh… Anh đã làm gì ông ta vậy?”

“Ông ta chưa có chết đâu.”

Bì Bì vội đến trước mặt anh, đưa tay túm lấy áo anh, khẽ quát: “Anh to gan thật đấy! Đây là cảnh sát đấy có biết không? Xe cảnh sát của ông ta còn đậu bên ngoài kia kìa!”

“Phải rồi, tôi thật là bất cẩn quá,” Hạ Lan Huề đi tới phía trước Hứa Văn Huy, nhấp một ngụm rượu, cúi xuống lật người ông ta lại.

“Chà chà,” anh tặc lưỡi, lắc đầu than thở, “Không biết tên này mấy ngày rồi chưa tắm, mùi nặng thật.”

Thấy Bì Bì đang trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, anh nâng ly rượu trong tay lên: “Không sao, đợi lát nữa tôi ném xác hắn vào thùng xe, rồi lái xe chở ra bờ sông. Giữa chúng ta và hắn sẽ hoàn toàn không còn liên can gì nữa.”

“Xác?!” Bì Bì ngẩn người ra, “Anh nói vậy là ý gì? Anh muốn giết người sao?”

“Con dao lúc nãy em cất ở đâu rồi?” Hạ Lan Huề nói, “Mang đến đây cho tôi mượn một lát.” Nói xong cúi người xuống, vén áo Hứa Văn Huy lên để lộ phần bụng trắng bóc dưới ánh trăng.

Không, không, không.

Bì Bì cảm thấy như có một quả bom nổ đùng trong đầu. Cô thuận tay cầm lấy một miếng gạch vỡ trong bồn hoa bên cạnh lên, lao tới trước mặt anh: “Hạ Lan Huề! Anh đừng làm bậy! Chỉ cần tôi còn ở đây, anh đừng hòng động đến một sợi lông của ông ấy!”

“Buồn cười. Em là ai chứ? Tôi muốn động đến hắn cần hỏi sự đồng ý của em sao?” Cùng lúc một bàn tay của Hạ Lan Huề đã đặt đúng ngay vị trí lá gan của người cảnh sát, trên khuôn mặt để lộ thái độ không được hài lòng. “Ừm, mỡ gan… vừa đủ, tiếc là không phải thể loại tôi thích. Bì Bì, em nói thử xem, gã này trông cũng còn trẻ, thoạt nhìn bề ngoài cũng gầy, cũng có tập luyện thân thể, sao lại bị mỡ gan nhỉ? Chắc chẳng phải vị đầy tớ gương mẫu của nhân dân rồi.”

Không cho Bì Bì có thời gian kịp phản ứng, anh đã lên tiếng căn vặn cô như đang sai bảo người làm: “Phòng ăn ở chỗ nào? Em mau đi chuẩn bị dao nĩa các thứ đi. Phải rồi, ở nhà có sốt cà chua không?”

Bì Bì tức đến nghiến răng trèo trẹo, nhịp nhịp miếng gạch vỡ trong tay: “Tôi lặp lại lần nữa, đừng có chạm vào anh ta.”

“Em muốn cản tôi à? Quan tiểu thư?” Vừa nói, anh vừa đoạt lấy viên gạch, sẵn đó quăng luôn qua khỏi tường, những ngón tay lạnh lẽo lướt trên mặt cô, khuôn mặt nửa cười nửa không nói, “Lúc ở trong nhà vệ sinh, em còn chưa nếm đủ mùi cực khổ phải không?”

Ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng trên xương gò má anh, dù nhìn từ góc độ nào, trông anh cũng anh tuấn không gì so sánh được. Đôi môi luôn treo nụ cười nửa miệng khinh khỉnh trêu tức người khác, còn đôi mắt luôn ẩn chứa cái nhìn thâm sâm khó lường.

“Chát”, cô vung tay phan ra một cái bạt tai.

Anh sờ sờ lên má, không giận mà còn cười nói: ” Em nên vào bếp mà rửa đĩa đi. Một chốc nữa chỗ này có thể sẽ rất lộn xộn, nhưng em không cần dọn dẹp đâu. Nhà chúng ta có một vườn hoa lớn thế này thì dù trên trời có thiên thạch rớt xuống cũng còn chôn được nữa là. Đừng có sợ, tôi cam đoan sẽ không ăn em đâu.”

“Không được có ý đồ gì với người đàn ông này.” Bì Bì gằng giọng nói: “Nếu không tôi không khách khí với anh đâu. Chắc anh chưa quên Triệu Tùng đã chết thế nào chứ?”

Anh đang vừa cười vừa chọc ghẹo cô, nhưng khi nghe đến hai tiếng “Triệu Tùng” thì đột nhiên im lặng.

“Triệu Tùng đã chết thế nào, em nói xem?” Anh nhìn thẳng cô, “Là do em giết à?”

“Đúng vậy.” Bì Bì lạnh lùng nói, “Tôi có thể giết hắn ta, tôi cũng có thể giết anh.”

Vẻ mặt anh đột nhiên biến đổi rất phức tạp, trong mắt ánh lên vẻ đau đớn, phảng phất như cánh cửa hồi ức vừa bị mở tung ra, kéo anh vào trong u mê mờ mịt. Anh đứng bất động thật lâu, im lặng cúi đầu mà không nói một lời nào.

Lợi dụng lúc Tế ti đại nhân đang phân tâm, Bì Bì cố đẩy đẩy Hứa Văn Huy, vừa vỗ vỗ lên mặt ông ta, vừa cấu véo người ôngta. Bất thình lình ông ta mở mắt ra, từ từ tỉnh lại.

“Tôi… tôi bị sao vậy?” ông ta ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Cảnh sát Hứa, chú có bệnh tim à?” Bì Bì đỡ ông ta dậy, “Đang đi, đang đi thì đột nhiên ngã xuống, làm cháu sợ hết hồn!”

Nói đoạn, cô giúp ông ta phủi phủi đất dính trên người, rồi ngoảnh đầu nhìn về phía cây Hòe, nhưng Hạ Lan Huề đã biến đi đâu mất.

Hứa Văn Huy nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là bị tụt huyết áp, tại tôi chưa ăn cơm tối.”

“Để cháu đi lấy cho chú một ít bánh quy.” Bì Bì dìu ông ta vào phòng chính, lấy một hộp bánh quy có nhân đặt vào tay ông ta, “Đây là phòng khách của chúng cháu.”

“Ồ, phòng khách nhà cô thật là khí thế quá.”

“À chồng cháu là người sưu tầm đồ cổ, khá là coi trọng các vật dụng chưng bày trong nhà.”

“Thảo nào.”

Cô đưa ông ta đi tham quan các phòng quanh tứ hợp viện, không thấy có gì bất thường, Hứa Văn Huy cảm ơn về hộp bánh rồi lễ phép cáo từ ra về.

“Đã làm phiền rồi,” trước khi lên xe, ông ta hỏi một câu cuối, “A phải, còn chồng cô đâu?”

“Anh ấy đi vệ sinh rồi ạ.”

Bì Bì hết hồn khóa kỹ cửa, bụng thầm niệm mấy lần A di đà phật. Nhớ lại một trận hú hồn vừa rồi, tay chân đã cảm thấy mềm nhũn ra. Nhưng việc Hạ Lan Huề bỗng nhiên biến mất lại khiến cô thở phào. Cám ơn trời phật, nếu cô không ra tay ngăn cản kịp thời, hôm nay, tại đây, có lẽ đã xảy ra án mạng mất!

Cô vào nhà bếp uống nước, mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô tắt đèn, khóa cửa, nhẹ nhàng trở về phòng ngủ. Nhưng cảnh tượng bày ra trước mắt lúc này càng khiến cô kinh hoàng hơn.

Tế ti đại nhân có đi đâu đâu, Tế ti đại nhân đang hả hê thanh thản nằm ngủ trong ổ chăn của cô kia!

“Này… dậy mau… Hạ Lan Huề!” Cô vỗ vỗ lên mặt anh, chỉ hận không thể đánh một cái lên đó, “Đây là giường của tôi!”

“Chẳng phải em đã nói, em là vợ của tôi sao?” Anh ngáp một cái thật sảng khoái.

“Thế chẳng phải anh nói, tôi là kẻ lừa đảo sao?”

“Được thôi, tôi sai rồi, em không phải kẻ lừa đảo.” Anh trở mình, kéo một cái gối ôm ôm vào ngực, “Tôi mệt lắm, tôi cần phải ngủ.”

“Muốn ngủ thì ra phòng cho khách mà ngủ,” Bì Bì đang muốn tính sổ với anh, “Anh dậy ngay, chuyện đêm nay chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng đâu đấy!”

“Phòng ngủ khách có ga giường coton mật độ năm trăm sợi không?”

“Không có. Không phải ai cũng xa xỉ giống như anh.”

“Vậy tôi đành phải ngủ ở đây thôi.” Anh nhắm mắt lại, “Đừng ồn ào, để cho tôi ngủ….. tôi mà ngủ không ngon, cả tộc hồ sẽ lo lắng bất an đó.”

“Hạ Lan Huề, anh ngồi dậy cho tôi, tôi muốn nói chuyện với anh!”

“….”

“Hạ Lan Huề, dù có ngủ, anh cũng phải mặc quần áo ngủ chứ!”

“….”

“Hạ Lan Huề, trả gối lại cho em!”

“….”

Tế ti đại nhân căn bản là không thèm đếm xỉa đến cô.

Đêm ấy, Bì Bì giống như một chú mèo nhỏ tìm được chiếc ổ êm ái trong lòng Tế ti đại nhân. Cô ngủ rất yên bình, không một chút mộng mị. Ngủ một giấc là ngủ thẳng tới tận hừng đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.