Vạn Kiếp Yêu Em 2

Chương 1




“Tôi đã nằm mơ.” Quan Bì Bì nói.

Hạ Lan Huề nhướng mày: “Ngay trên cái ghế này? Vào ban ngày sao?”

“Đúng vậy.”

“Có phải đây gọi là nằm mơ giữa ban ngày không?”

“Không, tôi đã ngủ thật.”

“Cô mơ thấy gì vậy?”

“Biển. Biển lớn và xanh.” Cô cười, những tia nắng sáng chói tỏa trên gương mặt đầy vẻ thích thú của cô, “Hệt như những truyện đồng thoại đã kể. ‘Nước ở nơi sâu nhất của biển rất xanh, xanh như màu hoa của những cánh xa cúc đẹp nhất, và rất trong, trong như những mảnh thủy tinh sáng nhất…’”

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người ví màu biển với hoa,” Hạ Lan Huề nói, “Có điều, hoa xa cúc giúp tịnh tâm sáng mắt, có một thời ngày nào tôi cũng dùng nó pha trà.”

“Thật không?” Bì Bì hỏi lại. Trong trí nhớ, Hạ Lan Huề rất ít uống trà.

“Thật. Vì cô thích nghề làm vườn, chắc biết ý nghĩa của hoa xa cúc là gì?”

“Không biết… Anh nói đi, tôi nghe.”

Khi một người đàn ông nói chuyện với phụ nữ mà nhắc đến hoa, hầu hết là có ý tán tỉnh. Trong lòng Bì Bì thì đã tràn trề hứng thú. Khiến cô không kìm được, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, nhìn anh một cách tham lam. Là anh, chính là anh, là Hạ Lan của cô, là Hạ Lan si tình, Hạ Lan lạnh lùng kiêu ngạo, Hạ Lan thần thái sáng ngời, Hạ Lan mãi mãi thanh xuân của cô. May mà khuôn mặt này lúc nào cũng đeo kính, nếu không sẽ thu hút biết bao nhiêu sự chú ý chứ!

Anh đưa ra câu trả lời đầy huyền bí: “Là gặp gỡ hạnh phúc.”

Nắng mùa đông mang theo cái rét lạnh muốn rùng mình. Bầu trời trong không một gợn mây, xanh thẳm như trời hè. Chủ nhật ở thành phố nhỏ chẳng sầm uất mấy, người đi trên phố chẳng có là bao, dáng đi tuy vội vàng nhưng lại mang vẻ lười biếng. Hai bên đường là những quán mỹ thực, trên mỗi quán đều có một đám hơi nước bốc lên. Bì Bì không kìm lòng được nhớ về ngày đầu gặp gỡ Hạ Lan Huề, cũng là một ngày mùa đông như vậy.

Một mùi hương quen thuộc thoảng qua trước mũi cô. Bất giác, mắt cô ươn ướt.

“Chúng ta đi thôi.” Cô đứng lên, “Tôi ngủ lâu rồi phải không?”

—- Lúc xuống tàu, gửi hành lý xong, Bì Bì nói buổi chiều cô rảnh, có thể đưa anh đi thăm viện bảo tàng nổi tiếng ở thành phố C. Hạ Lan Huề ngỏ ý mình cũng đang mong có một người dẫn đường. Hai người ăn nhịp với nhau, liền cùng nhau đi tản bộ. Đi đến công viên ở trung tâm, Bì Bì nói hơi mệt, bèn tìm một băng ghế dài ngồi xuống nói chuyện phiếm, mới được vài câu đã tựa vào Hạ Lan ngủ mất. Lúc tỉnh lại thì phát hiện áo khoác của anh đang khoác trên người mình – thật ra thì chẳng có gì phải ngượng – nhưng mặt cô vẫn ửng hồng.

“Chưa tới một tiếng đâu,” Hạ Lan Huề hỏi, “Ngủ đủ rồi sao?”

“Đủ rồi.”

“Đợi đã, dây giày của cô bị lỏng rồi.”

Anh cúi xuống, nửa quỳ nửa ngồi, cẩn thận buộc lại dây giày cho cô, thắt thành một cái nút hoa xinh đẹp.

“Cám ơn anh.” Bì Bì có phần kinh ngạc, “Anh nhìn thấy dây giày của tôi ư?”

“Tôi từng giẫm phải một lần, nhớ không? Lúc băng qua đường, suýt nữa đã làm cô ngã?”

“Đúng rồi.”

Đã nhiều năm trôi qua, viện bảo tàng vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Mặt tường hơi cũ hơn một chút. Cầu thang cũng ngả màu xỉn tối. Trên mái đón lầu một lốm đốm phân chim bồ câu màu trắng.

Viện bảo tàng đứng một mình nó trông vẫn là tòa nhà màu bạc nổi bật và đầy quyến rũ mang dấu ấn kiến trúc đương đại, nhưng so với hai tòa cao ốc bằng kính mới xây bên cạnh thì có vẻ đã hơi lỗi thời.

Phía bắc tòa nhà chợt lóe sáng, có anh công nhân cầm mặt nạ bảo hộ đang hàn mối nối lại. Trong không khí phảng phất thứ mùi đặc trưng của kim loại.

Vách tường thang máy có bày một pho tượng cổ, kích thước như người thật, tóc xoăn như ốc xà cừ, dáng vẻ nửa cười nửa không. Hạ Lan Huề tiện tay sờ lên.

“Anh vẫn còn quan tâm đến những thứ này?” Bì Bì hỏi.

“Tôi rất thích đồ thời Bắc Ngụy.”

“Sao anh biết của thời Bắc Ngụy.”

“Quần áo bó sát người, kỹ thuật này họi là ‘Tào y xuất thủy’.”

Bì Bì chau mày: “Anh còn nhớ trước đây anh làm nghề gì không?”

“Ý cô là gì?” Anh nghiêng đầu, nhìn cô qua đôi kính đen, “Trước giờ tôi vẫn làm một nghề.”

“Ở Phần Lan?”

Anh gật đầu.

Bì Bì hít thở sâu, nắm lấy tay anh: “Vậy anh còn nhớ em không.”

“Chúng ta quen nhau sao?”

Lại phí công, còn để lộ vẻ nóng vội của mình. Cô thất vọng cúi đầu: “Được rồi, không nói về tôi. Anh có nhận ra viện bảo tàng này không, đã từng đến đây bao giờ chưa?”

Anh bị cô hỏi dồn có hơi khó chịu, lại cảm thấy cô đang chờ đáp án, liền đáp: “Không biết, chưa đến bao giờ.” Gióng điệu rất qua loa.

“Anh đã từng làm việc ở đây.”

“Không thể nào.” Trả lời còn nhanh hơn chớp.

Bì Bì rút trên kệ bên cạnh xuống một quyển sách quảng cáo rất bắt mắt, giở đến một trang, nói: “Nhìn xem, trong phần giới thiệu này có tên anh: ‘Hạ Lan Tĩnh Đình: cố vấn lâu năm. Nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng, nhà giám định, chuyên gia ngọc cổ, ủy viên ban chuyên gia Hiệp hội quốc gia về di sản.’”

Thời gian in ấn là nửa năm trước, nhớ đến người xưa như vậy, không hổ là viện bảo tàng.

“Tôi không nhìn thấy.” Hạ Lan Huề nhún vai, xòe hai tay.

Cô đóng quyển sách giới thiệu lại, mỉm cười, cất nó vào trong túi: “Không sao, tối rồi xem.”

Cửa thang máy mở ra, phía trước là một hành lang dài, vắt ngang qua giữa sảnh phòng như dải cầu vồng. Hạ Lan Huề rút cây gậy dò đường ra: “Rẽ trái hay rẽ phải?”

“Trái.”

Cô dẫn anh đi về phía hậu trường.

Viện bảo tàng mở cửa ngày chủ nhật, trong hội trường phía sau vô cùng đông đúc. Người người qua lại với nhiều gương mặt mới, thỉnh thoảng cũng có vài người nhìn họ bằng ánh mắt nghi hoặc. Nhưng chẳng ai dừng lại chào hỏi vị cố vấn thâm niên đã từng công tác gần mười năm ở viện bảo tàng này. Bì Bì ngẫm nghĩ, cảm thấy rất khó hiểu.

Chức vị cố định ở viện bảo tàng không nhiều, hầu hết những nhân viên phục vụ ở tiền sảnh đều là thực tập sinh và nhân viên tạm thời, Hạ Lan Huề ban ngày ở trong phòng ban đêm mới ra ngoài, lại biến mất mấy năm, nên không ai nhận ra cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng, chưa đến nỗi ngay cả một người quen mà cũng không có chứ? Tế ti đại nhân mặc dù khá lập dị, song dù sao cũng từng rất được ưu ái ở đây mà. Buổi tối làm việc, điện thoại trên bàn cũng reo lên liên tục…

Đang cảm thán, thói đời ngày nay lòng người không như xưa nữa, thì trước mặt có người kêu lên “Tiểu Hạ”. Là một người đàn ông trung niên, tuổi chừng năm mươi, đầu hói, răng hô, mặt tròn, tai vuông, bụng phệ, mặc một bộ vest màu cà phê, nhìn xa giống như một lão chuột đồng. Ông ta bày tỏ thần thái vô cùng kinh hỉ. Bì Bì nhíu mày, Hạ Lan là họ kép, đây là lần đầu cô nghe có người gọi anh là “Tiểu Hạ”.

“Ôi trời! Đã lâu không gặp! Tìm cậu thật là khổ sở quá! Tiểu Hạ, mấy năm nay cậu thăng quan tiến chức ở nơi nào rồi?” Ông ta bước vội về trước, cầm tay Hạ Lan Huề lắc lắc tỏ vẻ vô cùng phấn khích, “Ra đi gấp như vậy, ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có! Chúng tôi suýt nữa tưởng là cậu mất tích rồi đấy!”

Hạ Lan Huề cười cười, có phần lúng túng.

Bì Bì vội nói: “Thật xin lỗi ngài quá, tiên sinh Hạ Lan bị một tai nạn nghiêm trọng ở nước ngoài, đã mất hết trí nhớ. Tôi đang cố gắng giúp anh ấy tìm lại thế giới đã mất. Xin lỗi ngài là…”

“Triệu Quốc Đào, giám đốc bảo tàng.” Ông ta lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho Bì Bì.

“Giám đốc Triệu, rất vui được gặp ngài.”

“Hạ Lan tiên sinh là chuyên gia cấp quốc gia mà tôi mời về vào năm đầu tiên nhậm chức, phụ trách khâu giám định và chọn mua các hiện vật. Chúng tôi cũng từng tham gia chung nhiều hạng mục khảo cổ. Mặc dù cậu ấy là cố vấn, nhưng về mặc tri thức thì vẫn là sư phụ của tôi. Những điều này cậu ấy…”

“Tất cả đều không còn nhớ nữa.” Bì Bì lấy làm tiếc nói.

“Tiểu thư đây là…”

“Tôi là Quan Bì Bì.”

“Quan Bì Bì? Nhớ rồi, nhớ rồi. Cô là vợ của Hạ Lan tiên sinh đúng không? Lúc hai người kết hôn, tôi còn từng viết giấy chứng nhận cho hai người đấy. Tôi hỏi Tiểu Hạ lúc nào làm việc lại, cậu ấy bảo còn phải xem thời gian của cô. Bởi tôi thường hay đi công tác nên cậu ấy bảo tôi viết sẵn, chỉ điền tên và đóng dấu, để trống phần thời gian. Tên của cô rất đặc biệt. Tôi còn từng trêu Tiểu Hạ nữa, cậu ấy còn nói sẽ mời tôi uống rượu cơ. Về sau Tiểu Hạ đột ngột ra đi, lúc ấy tôi đang ở Tứ Xuyên, có gọi điện thoại cho cô, còn phái trợ lý đến tìm cô hỏi thăm tình hình… Cô nói cậu ấy có việc phải ra nước ngoài, cô đã nhớ ra chưa?”

Bất thình lình đề cập đến chuyện cũ, lại từ miệng của một người lạ, Bì Bì cảm thấy da đầu rần rần, sau ót và lòng tay ướt đẫm mồ hôi. Suốt dọc đường, trong lòng cô đều trù tính làm cách nào nói ra thân phận của Hạ Lan Huề. Trái lo phải nghĩ, thấy làm sao cũng không thể nóng vội được. Theo trình tự, chí ít phải có vài bước như: một, tích cực tương tác; hai, trao đổi cảm tình; ba, nhắc lại chuyện cũ; bốn, thêm dầu vào lửa. Đợi đến khi mọi thứ đều đã thuận buồm xuôi gió rồi mới quay lại làm sáng tỏ, hiệu quả sẽ ngoài sức tưởng tượng. Nếu hấp tấp quá thì sẽ phản tác dụng. Cô liếc nhìn Hạ Lan Huề, quả nhiên anh hoàn toàn không quan tâm, đành phải nói: “Về chuyện này… Có lẽ anh ấy cũng không nhớ.”

“Vậy làm sao được!” Triệu Quốc Đào vỗ vỗ vai Hạ Lan, rồi lại vỗ vào ngực mình, “Cái gì cũng có thể quên, nhưng sao có thể quên vợ mình chứ! Có tôi làm chứng! Tiểu Hạ, cô Quan Bì Bì là vợ của cậu, thủ tục giấy tờ đầy đủ cả, hoàn toàn danh chính ngôn thuận.”

“Thế à?” Hạ Lan Huề nửa cười nửa không hỏi, “Ông có bằng chứng không?”

“Cái này chẳng phải việc khó,” Triệu Quốc Đào nói, “Hai người chắc chắn có giấy chứng nhận kết hôn đúng không? Đây chẳng thể giả được. Trên đó có ảnh chụp chung của hai người và ngày tháng, cho dù có đánh mất, cục dân chính cũng còn lưu lại. Tôi có mẫu chữ kí của cậu đó, nếu cậu không tin, tôi gọi người lục hồ sơ đưa cho cậu.”

“Đừng nôn nóng.” Hạ Lan Huề nói.

Quan Bì Bì lặng lẽ lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Quốc Đào: “Giám đốc Triệu, từ từ thôi, không thể đột nhiên cho anh ấy quá nhiều kích thích. Tôi chỉ muốn dẫn anh ấy đi thăm lại chốn xưa, xem có thể gợi lại chút ký ức nào không, hy vọng ngài có thể hỗ trợ.”

“Dĩ nhiên sẽ hỗ trợ, cực kỳ hỗ trợ.” Triệu Quốc Đào đi nhanh về phía trước, làm một cử chỉ xin mời, “Đi nào, tôi đưa hai người đến một chỗ rất quen thuộc với Tiểu Hạ.”

Ông ấy dẫn họ đi xuyên qua nhà kho và phòng tư liệu, kêu người lấy chìa khóa mở một gian phòng. Bì Bì nao nao, lập tức nhớ ra đây là văn phòng của Hạ Lan Huề. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên lúc phỏng vấn anh, cô đã nôn một trận ở đây. Cái “Ống nhổ” bằng đồng vẫn còn ở chỗ cũ.

“Đây là phòng làm việc trước kia của cậu, tôi vẫn giữ gìn nguyên trạng. Mọi thứ đều y như lúc cậu rời đi, không có ai động đến. Tôi đã cho người cách ngày lại quét dọn một lần. Lúc đó tôi nghĩ, với giao tình giữa tôi và cậu, cậu tuyệt đối sẽ không ra đi mà chưa từ biệt. Chắc là do có việc gì quan trọng. Vì vậy tôi luôn tin rằng cậu sẽ trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại. Mà cậu, cuối cùng đã trở lại!”

Nói đoạn, ông ấy quá xúc động, giọng hơi nghẹn ngào. Kế, ông ấy rút ra một chiếc khăn tay, chặm chặm qua quýt lên mặt, lau nước mắt.

Không ngờ vị giám đốc này lại nhớ bạn cũ đến vậy! Tức cảnh sinh tình, Bì Bì cũng thầm thổn thức.

Ngay lúc này, Hạ Lan Huề bỗng nhiên vươn tay ra, đặt lên vai Triệu Quốc Đào, dùng đôi mắt đằng sau cặp kính đen nhìn ông ấy chằm chằm, nói từng chữ: “Đừng lo, cô bé sẽ ổn thôi.”

Gương mặt ông ấy lộ vẻ kỳ quái sâu xa.

Bì Bì không hiểu, hỏi lại: “Ai? Ai sẽ ổn?”

Vẻ mặt Triệu Quốc Đào đột nhiên thay đổi, vừa giống như bị trúng tà, vừa giống như gặp ma giữa ban ngày: “Cậu… Sao cậu biết con bé sẽ ổn.”

Giọng của Hạ Lan Huề chứa đầy ma lực: “Cô bé sẽ.”

“Thế nhưng bác sĩ nói… tối đa chỉ có hai tháng.” Nói xong câu này, nước mắt ông ta lại chan hòa, bắt đầu nghẹn ngào gần như không ngừng lại được.

Bì Bì càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, đang không biết an ủi ông ta thế nào, chợt nghe phía sau có người gọi: “Cha ơi!”

Khi ngoảnh lại thì trông thấy trên hành lang có một nhân viên đang đẩy một chiếc xe lăn. Trên xe lăn có một bé gái đang ngồi chừng bảy tám tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao ốm yếu, tóc bị cạo hết, đầu đội một chiếc mũ vải mềm.

“Linh Linh.” Triệu Quốc Đào lau khô nước mắt, bước nhanh sang, đẩy bé gái vào trong phòng, tiện tay sửa sang lại tấm chăn lông trên đùi cô bé, âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô bé, nói, “Không phải bảo dì Lý đưa con đi coi khủng long sao? Sao lại về nhanh như vậy?”

“Con tưởng là có rất nhiều khủng long chứ, thì ra chỉ có một con. Cái tảng ngọc đó coi miết rồi, chẳng có gì thích cả!” Cô bé nghịch ngợm thè lưỡi. Lông mày của cô rất ngắn, mắt rất to, trông rất đáng yêu.

“Đây là chú Hạ Lan và cô Bì Bì.”

Cô bé quay về phía Bì Bì lanh lợi nở nụ cười, làm một động tác tay ‘Hi’.

“Mấy tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, không biết lên tiếng chào.” Triệu Quốc Đào thở dài.

“Chú ơi, mắt chú không nhìn thấy sao?” Nhìn thấy cây gậy dò đường trong tay Hạ Lan Huề, Linh Linh vô tình hỏi thăm.

“Đúng vậy.” Hạ Lan Huề cúi người, quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Cô bé cười khúc khích: “Chú, chú đang cầu hôn cháu đấy à?”

“Tiểu nha đầu nói bậy.” Triệu Quốc Đào bất lực khẽ quát.

Hạ Lan Huề không để tâm, nở nụ cười: “Linh Linh, cháu thích ảo thuật không?”

“Thích, thích!”

“Chú làm ảo thuật cho cháu xem nhé?”

“Hoan hô hoan hô!”

“Cháu nghĩ thầm trong đầu một cái tên đi. Xin lưu ý, đó là tên chú nhất định không biết, cô Quan bên cạnh chú cũng không thể biết, cháu cũng tuyệt đối không được nói ra.”

Cô bé nhắm mắt lại, suy nghĩ vài giây, rồi nói: “Nghĩ xong rồi!”

“Giờ thì viết tên đó lên tờ giấy này, sau đó gấp lại, đưa cho cha cháu.”

Cô bé tiện tay lấy trong hộc bàn ra một tờ giấy, viết một cái tên, đưa cho Triệu Quốc Đào.

“Cháu chắc chắn là tên này bọn chú tuyệt đối không biết chứ?”

“Tuyệt đối không biết, ngay cả cha cháu cũng không biết.”

“Tốt lắm, chú cũng sẽ bảo cô Quan viết một cái tên, đưa cho cha cháu.”

Nói đoạn anh đưa cho Bì Bì một tờ giấy.

Bì Bì tròn mắt nhìn anh: “Viết gì? Tôi biết gì mà viết.”

“Bây giờ trong đầu cô nghĩ cái gì thì thì viết cái đó.”

Cô hơi sửng sốt, tiện tay viết ra một từ, gấp lại rồi đưa cho Triệu Quốc Đào.

Mở hai tờ giấy đã được gấp lại ra, nét chữ tuy có khác nhau, nhưng đáp án lại hoàn toàn giống nhau.

“Hornet.”

Bì Bì bán tín bán nghi nhìn Hạ Lan Huề. Anh mỉm cười tự đắc. Theo cô biết, Tế ti đại nhân toàn năng, hiển nhiên có rất nhiều khả năng thần kỳ, nhưng chưa bao giờ nghe anh nói anh biết thông linh thuật cả.

“Linh Linh, Hornet là tên của một người à?”

“Đúng vậy. Đó là một nhân vật trong “Ma thuật biến hình”, cháu rất thích nhân vật này. Cô à, sao cô đoán được?”

Bì Bì dở khóc dở cười: “Cô cũng không biết. Ma xui quỷ khiến chăng?”

Cô bé lập tức kéo tay Hạ Lan Huề, hào hứng nói: “Chú, chú thật lợi hại, chú lại làm phép thuật nữa đi!”

“Được thôi.” Hạ Lan Huề cười hết sức thần bí, “Trước ngực cháu có một hạt châu màu lam đúng không?”

“Đúng vậy, là cha tặng cho cháu.”

“Cháu nhìn xem, trên tay chú có thứ gì này?” Anh mở bàn tay ra, trong lòng tay đột nhiên có một hạt san hô màu đỏ thắm.

“Phù…” Anh thổi vào lòng tay một cái, nắm lại, rồi mở ra, hạt san hô đã biến mất.

“Cái này quá dễ! Cháu biết rồi, hạt châu lăn vào trong tay áo của chú rồi.” Linh Linh giậm chân một cái, “Chú đứng lên đi, bỏ hai tay xuống, hạt châu nhất định sẽ lăn ra cho coi.”

Hạ Lan Huề đứng lên, buông thỏng hai tay xuống, thậm chí còn làm bộ lắc lắc tay áo, nhưng chẳng có cái gì rớt ra.

Bì Bì trông thấy bộ dạng làm như thật của anh, không nhịn được trong lòng thầm cười trộm. Cô không nhớ là Tế ti đại nhân thích làm ảo thuật, dù có cũng chưa từng chủ động biểu diễn trước mặt cô. Chỉ duy nhất một lần là biến ra cái đuôi hồ ly, nhưng là do cô năn nỉ mới làm.

“Á… nó đi đâu rồi? Có khi nào trong tay áo chú còn có một cái túi không?” Linh Linh tròn mắt, nắm lấy tay áo anh, cẩn thận tìm kiếm.

Hạ Lan Huề bèn cởi áo khoác ra đưa cho cô bé kiểm tra.

Linh Linh lật tới lật lui hồi lâu, rồi lắc đầu.

“Nhìn trên cổ cháu xem, hạt châu màu lam đó có còn không?” Hạ Lan Huề nói.

Linh Linh vội thò tay vào trong ngực, móc ra một sợi dây màu xanh biếc. Nhưng hạt châu màu lam đeo trên đó lại không thấy đâu, thay vào đó chính là hạt san hô vừa rồi còn ở trong lòng tay anh.

Mắt của mọi người trong phòng đều mở to. Bì Bì nhìn Triệu Quốc Đào, cảm thấy vô cùng khó tin. Cho dù mánh khóe của anh có nhanh đến thế nào đi nữa, trước sáu con mắt, cũng không thể cởi bỏ sợi dây trước ngực Linh Linh, thay đi hạt châu rồi làm như không có gì được.

Huống chi mắt anh lại không nhìn thấy.

Trên thực tế, tay anh không hề chạm vào Linh Linh.

“Wow! Chú, chú thật sự là thần tiên!”

“Hạt châu màu đỏ này là bảo bối của chú, tặng cho cháu đấy.”

Nói đoạn, anh búng tay đánh tách một cái, mở tay ra, trên bàn tay có một hạt châu màu lam: “Một vật đổi một vật, hạt châu của cháu tặng cho chú, được không?”

“Dĩ nhiên là được!”

“Lỡ cha cháu không cho thì sao?” Hạ Lan Huề cười hỏi.

“Làm gì có. Hạt châu này không đáng tiền, là của một người bạn chơi đồ cổ hai mươi năm trước tặng cho tôi. Thật ra ông ta tặng cho tôi một cái quạt, hạt châu rơi ra từ trên đó. Cái quạt này bị Linh Linh làm rách rồi, nó thích hạt châu này, nên luôn mang trên người.” Triệu Quốc Đào vỗ vỗ lên mặt con gái, thấy cô bé phấn chấn, không kìm được sự vui mừng, “Linh Linh, ở khu triển lãm phía đông có một số hiện vật bằng đồng, vừa được đưa tới. Con bảo dì Lý đưa con đi một vòng rồi chúng ta quay về bệnh viện.”

“…Dạ.” Linh Linh miễn cưỡng rời đi.

Triệu Quốc Đào đến khép cửa lại, thở dài ão não: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi thất lễ. Con bé bị ung thư máu… giai đoạn cuối.”

“Ồ.”

“Đã chẩn đoán chính xác, nhưng không dám nói với nó. Mẹ nó cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, chỉ có tôi… Còn có thể giả vờ bình tĩnh, cười vài tiếng trước mặt nó.”

Bì Bì không nhịn được khẽ siết tay Hạ Lan.

“Vợ tôi bị vô sinh, đã điều trị một thời gian dài. Chúng tôi đến bốn mươi tuổi mới có một đứa con này.” Triệu Quốc Đào cố gắng mím môi, ép nỗi đau vào lòng, “Chúng tôi luôn mong đợi có kỳ tích.”

“Ông có tin không?” Hạ Lan Huề vỗ vỗ vai ông, “Thế giới này thực sự có kỳ tích.”

Bì Bì cảm thấy, những lúc thế này không nên gieo hy vọng về những điều không thực tế cho người thân của bệnh nhân. Cô nhìn Hạ Lan Huề, đột nhiên hiểu ra điều gì, dùng vẻ mặt cổ quái nói với Triệu Quốc Đào: “…Có lẽ giám đốc hôm nay gặp điềm lành.”

Không hiểu sao, những lời này lại động chạm đến Tế ti đại nhân. Vừa ra khỏi bảo tàng, ngay ở cổng chính Hạ Lan Huề đã bắt đầu khó dễ: “Lúc nãy cô nói tôi là điềm lành? Là ý gì?”

“Chẳng phải anh đã chữa bệnh cho cô bé đó sao?”

“Coi như vậy đi.”

“Tôi nói đúng sự thật mà, đối với cô bé ấy, anh chính là điềm lành chứ còn gì.”

“Điềm lành là để nói về một hiện tượng tự nhiên do ý trời, trời hiện mây ngũ sắc, đất phun ra cam tuyền, lúa trỗ hai bông, trân cầm dị thú, – đó mới là điềm lành.”

“Anh chính là trân cầm dị thú, giống như phượng hoàng, kỳ lân, sói trắng, thỏ đỏ.”

Hạ Lan Huề câm nín.

“Công lực của anh không suy giảm, vậy tiện thể chữa luôn cánh tay cho tôi đi.” Bì Bì nắm lấy tay anh, để anh sờ lên cánh tay phải bị thương của mình, “Tay này so với bệnh ung thư máu chắc chắn dễ chữa hơn nhiều.”

“À,… việc này thì…” Hạ Lan Huề cúi đầu trầm ngâm, khoảng vài phút sau, mới nở nụ cười xa xôi, “Xin thứ lỗi, tôi sợ là không đủ khả năng chữa được.”

“Tại sao?”

“Có rất nhiều lý do, nói tóm lại, tôi không chữa cho kẻ lừa đảo.”

Bì Bì vừa tức vừa buồn cười: “Sao tôi là thành kẻ lừa đảo?”

“Cô không phải vợ tôi.” Anh làm ra vẻ mặt bị lừa.

Bì Bì bực bội đá một viên đá trên mặt đất, “Tối tôi sẽ cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta.”

“Khỏi cần xem, đó là giả.” Hạ Lan Huề nói, “Nghe nói đất nước này giấy chứng nhận gì cũng làm giả được.”

“Anh đừng cường điệu hóa như thế, có hình chụp chung của chúng ta trên đó.”

“Là Photoshop.”

“Có chữ ký của chính anh.”

“Là bắt chước.”

“Bắt chước?” Bì Bì cười, “Tôi có bản lĩnh dám cả gan tự ý xông vào tổng bộ của tộc Hồ ăn trộm văn kiện mật?”

“Không sai,” Hạ Lan Huề nhìn cô, hai tay nhàn nhã cắm vào túi quần, “Nhân tiện cho hỏi luôn, ngoài văn kiện mật cô còn trộm thứ gì nữa không?”

Bì Bì tức giận: “Anh đùa à?”

“Tiểu nha đầu, muốn gạt tôi, đạo hạnh còn kém lắm.”

“Anh…” Thấy vẻ mặt của Hạ Lan Huề càng ngày càng lạnh, Bì Bì dịu giọng: “Nếu… chúng ta thật sự là vợ chồng anh có chữa cho tôi không?”

“Vậy là càng không thể chữa.”

“Tại sao vậy?”

“Chúng ta là một đôi tàn tật giúp đỡ lẫn nhau. Tay cô không tốt, mắt tôi không tốt, xứng đôi thế còn gì. Không thể phá đi sự cân bằng tinh tế này được. Nếu lỡ phá đi, một bên sẽ thừa cơ bắt bạt bên kia, hòa bình sẽ biến mất, cuộc chiến sẽ bắt đầu.”

Bì Bì nhìn anh, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, đành thở dài.

Nhiệm vụ còn xa vời và khó khăn hơn cô tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.