Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 151: Chuyên gia tình yêu




Hàn Thần từ chối hết mấy vị phu nhân kia, rẽ đường hướng thẳng về phía Đại tướng Hứa. Dáng vẻ thanh niên đẹp trai ngời ngợi khiến ai nấy cũng đều không rời mắt được.

“Đại tướng, cháu là Hàn Thần, hôm nay cha cháu sức khỏe không tốt nên cháu thay ông ấy tới chúc mừng ông, mong ông không trách.”

Thái độ lễ phép của cậu khiến cho mấy người lớn đứng xung quanh Đại tướng Hứa rất ưng mắt, bao gồm cả Lục Đông phong và hai người em cùng chiến tuyến của mình. Tuy nhiên, lại không lộ rõ điều đó ra mặt mà chỉ thầm tán thưởng trong lòng.

Đại tướng Hứa lạnh nhạt đáp:

“Trước nay có ai không biết cậu ấy không hay tham gia mấy bữa tiệc thế này, hôm nay đã cử con trai cả tới và viện được lý do này đã là nể mặt ta lắm rồi.”

Hàn Thần không hề điêu đứng trước câu vạch trần không khách sáo của Đại tướng Hứa. Hôm nay mục đích tới đây rất rõ ràng, chỉ cần lấy lòng Đại tướng Hứa là được.

Ánh mắt chàng trai dừng ở trên người bác Lục mấy giây rồi lại rời đi, Lục Đông Phong hắng giọng một cái, lại nói với Đại tướng Hứa:

“Hàn Thần mấy năm gần đây đã bắt đầu học theo cha về kinh doanh, nhìn thằng bé có thể nhớ đến Hàn Thiên Dương ngày xưa bác nhỉ?”

Đại tướng Hứa nhìn Lục Đông Phong, không rõ suy tư điều gì, nhưng vẫn trả lời:

“Tốt thì có tốt, chỉ là còn cần cố gắng nhiều. Phải biết, chưa có một bản sao nào vượt qua được bản gốc, cho dù đó có là cha của mình.”

Kỳ Thiếu Thương nói ra quan điểm của mình:

“Thật ra cháu thấy bản gốc hay bản sao lại không quá quan trọng, chỉ cần đi đúng hướng và phát triển thì làm một bản sao hoàn thiện cũng rất tốt, rất thú vị.”

Người em còn lại trong chiến tuyến này là Thái Từ Nam vẻ suy ngẫm nói:

“Hừm, đó là áp lực vì cái bóng của cha quá lớn, nhưng nhìn Hàn Thần cháu lại cảm thấy thằng bé sau này còn có triển vọng hơn cha của mình. Thằng bé mềm được cứng được, chứ không như Hàn Thiên Dương anh ấy chỉ toàn cứng thôi.”

Nghe vậy, mấy người bao gồm cả đại tướng Hứa đều cười. Nhưng Đại tướng Hứa cười là vì nhắc tới Hàn Thiên Dương, dường như ông rất thích anh ấy. Còn về ‘bản sao’ đột nhiên xuất hiện này, Đại tướng Hứa không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là có Lục Đông Phong cùng với Kỳ Thiếu Thương, Thái Từ Nam châm mấy câu ngỏ ý giới thiệu Hàn Thần, cả buổi nói chuyện đó ông mới nể mặt.

Hàn Thần này cũng rất biết cách nói chuyện, ngữ điệu mềm khéo lại pha chút hài hước vừa phải. Nhưng là tuổi đời còn quá trẻ, cho nên ông cũng không suy nghĩ nhiều. Đời người còn dài, nhân cách còn thay đổi, sau này có làm được việc như cha nó hay không thì vẫn chưa biết được.

Cuối bữa tiệc, Lục Đông Phong cùng với Kỳ Thiếu Thương, Thái Từ Nam và một số người khác ra về. Bởi vì tính chất bảo mật cho nên trước mặt mọi người, quan hệ của ba người tỏ ra rất khách sáo, quan hệ với mấy tập đoàn liên minh sau lưng cũng không được lộ liễu.

Kỳ Thiếu Thương bảo với Lục Đông Phong:

“Hôm nay mọi người quả thực rất vui, lâu lâu mới có cớ tụ họp.”

Có người nói:

“Đâu có, mọi người vẫn gặp nhau đều đặn, chỉ có anh ấy là bận chăm vợ sinh đứa con thứ hai nên cả ngày ngoài việc ở cơ quan ra thì chỉ có vợ con thôi. Thời gian không rảnh để dành cho chúng ta.”

Thái Từ Nam chớp mắt, diễn kịch trước mặt mọi người, nói với Lục Đông Phong:

“Phải đấy, lần tranh cử tới đây, hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau.”

Người kia hỏi ngay:

“Chú Thái không sợ sao?”

“Sợ gì chứ, chúng ta tranh đấu công bằng, ai giỏi người đó lên. Đối với tôi, chỉ cần có lợi cho đất nước thì thế nào chẳng được. Tôi tham gia lần này cho vui thôi chứ tôi là người biết đủ, có cũng được, không có tôi lại ở yên vị trí. Miễn là không ai đá tôi ra khỏi cái ghế Bộ trưởng này là được.”

Thái Từ Nam nổi tiếng thích nói đùa, lời nói câu thật câu giả cho nên không ai dám buông lỏng cảnh giác. Bình thường mọi người vui vẻ hòa thuận, nhưng cứ đặt lên bàn chiến thì giành giật nhau sứt đầu mẻ trán. Thậm chí không từ thủ đoạn hèn hạ, cho nên để nói về quyền lực, năng lực thôi chưa đủ mà còn phải bao gồm sự thâm sâu được tôi luyện bao năm để đấu đá với người khác.

Anh không máu chó, thì tôi sẽ là người máu chó.

Mà anh đã máu chó, thì tôi phải làm sao để máu chó hơn anh mới có thể chiến thắng được.

Lục Đông Phong gần như hoàn hảo, chỉ thiếu mỗi sự ‘máu chó’ trong người. Tuy nhiên, chính bởi vì như vậy nên Hàn Thiên Dương và hội liên minh của anh ta rất thích anh. Bao năm nay, việc anh cần làm là tập trung cho sự nghiệp, còn chuyện đấu đá ngầm cứ để họ lo.

Quan hệ của Lục Đông Phong với hội liên minh quả thực rất tốt, thậm chí nó không dừng ở công việc mà còn có quan hệ bạn bè ngoài lề. Cho nên, khi Kỳ Thiếu Thương và Thái Từ Nam dẫn dắt mấy người kia rời đi, Lục Đông Phong vừa đi được một đoạn đã bị Hàn Thần gọi lại.

“Bác Lục.”

Lục Đông Phong đi chậm cũng là vì chờ người tới, anh nhìn xung quanh thấy không có ai mới gọi Hàn Thần theo lên xe.

Trông sắc mặt Hàn Thần không được tốt, anh đã khuyên:

“Ông ấy khó gần trước giờ rồi, cứ từ từ.”

Hàn Thần hơi sốt ruột:

“Nhưng cháu không yên tâm.”

Anh liếc thằng bé:

“Cháu thế này còn không yên tâm. Ta chỉ sợ khi cháu xuất hiện con bé nó đổ đứ đừ rồi. Nhưng người đến vì gì người đi vì cái đó, quan trọng là cháu phải để lại trong người ta ‘ấn tượng gì đó’ thì nó mới bền vững được.”

Hàn Thần yên lặng ngẫm nghĩ, Lục Đông Phong thấy thằng bé non dại chưa có kinh nghiệm nên tốt bụng nói:

“Đừng nghi ngờ gì nữa, nhìn bác đi… bác đây phải mất bao nhiêu năm mới có được vợ yêu đấy.”

Chàng trai chợt tò mò hỏi:

“Bao nhiêu năm ạ?”

Lục Đông Phong tính cả kiếp trước của cô và kiếp này của anh, môi chợt cười ngây ngốc:

“Không nhớ rõ bao năm, đại loại… từ khi cô ấy còn bé!”

“...”

Hàn Thần đăm chiêu suy nghĩ khi nghe anh nói, xong sắc mặt chợt nhăn nhúm lại, gương mặt chàng thiếu niên hiện rõ âu lo khiến anh nhớ năm đó. Tuổi trẻ của Lục Đông Phong, chỉ cần một cái cau mày cũng đã khiến bao nhiêu trái tim người nao núng. Cho dù giờ trông anh vẫn trẻ, nhưng nếp nhăn là cái không che giấu được, và cả vợ của anh, một điều không dám tin nhưng hai người đã thực sự có tuổi rồi.

Những năm nay, khi sự nghiệp đã lên tới một tầm cao mới, đôi lúc anh không dám nghĩ nếu như không có vợ cùng trải qua bao nhiêu năm thăng trầm, thì anh sẽ sống thế nào suốt một đời dài đằng đẵng này? May mắn, vì anh đã có cô, có cô cùng anh trải qua một đời trống vắng, cuộc sống vì vậy không còn nhàm chán nữa…

Haizzz, mới xa nhau mấy tiếng mà anh đã nhớ cô rồi.

Hàn Thần không biết tâm tư anh nghĩ gì, thằng bé nhỏ giọng nói:

“Cháu muốn như ba mẹ của cháu, ba mẹ cháu gặp là cưới ngay đây.”

Lục Đông Phong lại một lần nữa liếc đứa cháu không họ hàng mà thân thiết này, anh bật mở cửa xe, nhanh chóng muốn đuổi người để về với vợ con:

“Xuống và đi tìm ngay ba cháu, đừng bao giờ tới tìm bác vì chuyện trai gái này nữa.”

Hàn Thần bị anh đuổi xuống xe, chàng trai đã vội bám víu lại dây an toàn ở ghế của anh:

“Đừng mà, bác. Nếu bác gặp cô ấy, bác cũng sẽ hiểu được cảm giác lo lắng của cháu hiện tại…”

“Ta đâu phải ba của cháu, cháu đi tìm ba cháu đi.”

Đời nào Hàn Thiên Dương tiệc không đi, con không giữ chỉ suốt ngày ở với vợ. Anh bị mang tiếng là thế, nhưng chắc gì đã ‘bám váy’ vợ giống như ba của thằng bé.

Bây giờ, thằng bé này còn viện cớ là ‘anh nổi tiếng thương yêu bà xã từ xưa, nên muốn học hỏi trò tán gái cùng kinh nghiệm của anh’, đâm ra mới có sự việc ồn ào của bữa tiệc ngày hôm nay.

Hàn Thần cố chấp không chịu, vẫn lì cái mặt đẹp trai đó ở trên xe của Lục Đông Phong. Nhìn ánh mắt thằng bé thực sự lo lắng, anh mới thôi không đuổi người, nhấn công tắc đóng cửa xe lại, bắt đầu dạy dỗ:

“Cháu phải xem là bối cảnh mẹ cháu và cô gái đó có giống nhau hay không. Năm xưa mẹ cháu bị thất lạc, lại bị người ta ép cưới nên ba cháu mới có cơ hội dễ dàng. Nhưng thử là một cô gái được sống trong nhung lụa, sự giáo dục hiện đại từ nhỏ và thêm một người ông nội quản kỹ như vậy… cháu tới đòi cưới, người ta không cầm chổi đuổi cháu thì ta đúng là không phải Lục Đông Phong.”

Anh không quên nói thêm:

“Tất nhiên, ở đây ta không có ý hạ thấp mẹ của cháu, ta chỉ đang so sánh bối cảnh tiến tới hôn nhân của hai người để cháu hình dung rõ hơn.”

Hàn Thần gật đầu chắc nịch:

“Cháu hiểu.”

Anh tiếp tục:

“Hiểu rồi thì đừng có mong giống ba cháu mà muốn cưỡng ép cưới về… quả thực Hàn Thị có khả năng làm vậy với Hứa gia. Nhưng cháu không nghĩ tới, con bé đó và cả Đại tướng Hứa đều sẽ nhìn cháu bằng ánh mắt thù địch hay sao? Dưa ép hái xanh không ngọt thì có thể chấm muối, nhưng muối lại mặn chát.”

Đúng là chuyên gia tình yêu, người đàn ông hạnh phúc nhất giới chính khách. Hàn Thần nhìn Lục Đông Phong đầy cảm kích, lại nghĩ mình đúng là không tìm nhầm người.

“Nhưng bác à, cháu thấy ông nội cô ấy khó quá! Cháu sợ…”

“Chút khó khăn đó có là gì, tình yêu đôi khi phải có chút sóng gió mới bền chặt được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.