Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 150: Làm lại sau




Lục Đông Phong nhìn cô, lúc này anh biết cô đang rất giận, cho nên chỉ đành bước tới ôm cô vào lòng. Cho dù cô phản kháng đẩy anh ra, anh vẫn bất chấp ôm lấy cô.

“Nghi, nếu anh nói ra thì em có đồng ý không?”

Nghe anh hỏi, cô không biết phải trả lời như nào.

Bởi anh nói đúng, nếu anh nói với cô, cô chắc chắn không đồng ý.

“Vậy nên giờ anh lựa chọn giấu em chuyện lớn như vậy? Đông Phong, anh quên chúng ta đã cố gắng thế nào rồi sao? Em sinh con chứ có phải đi chết đâu mà anh phải bỏ hết tất cả để theo em?”

Lục Đông Phong nhìn đôi mắt cô rưng rưng, lòng anh khó chịu lắm chứ. Chỉ có vợ chồng hai người biết, anh và cô đã cố gắng cỡ nào.

Anh xoa xoa lưng cô:

“Ba trước đó đã nói rồi, không có lần tranh cử này thì có lần khác. Nhưng con thì chỉ có một quá trình sinh đẻ thôi, anh không muốn vì công việc mà bỏ bê em và con. Quan trọng nhất là em… anh không thể nào yên tâm được.”

Trải qua một lần sinh nở thành công nhưng bóng ma về mẹ của Lục Ái Ái vẫn luôn ám ảnh anh khiến anh không thể nào ngừng suy nghĩ. Anh rất lo lắng cho cô.

“Em chịu anh rồi.”

Anh lúc nào cũng lo lắng thái quá cho mình, đôi khi có một vài lần tình cảm của anh khiến cô phát cáu phát bực.

Thấy cô lầm lì đứng một chỗ, anh ra sức vỗ về:

“Thôi nào, đừng giận nữa. Em mà cứ giận thế này, em trai của Đình Đông mặt sẽ nhăn như đít khỉ đó…”

Cô đang tức giận lắm cũng phải chỉnh anh:

“Chưa gì đã nói là em trai, anh ham hố con trai đến thế à?”

Lục Đông Phong hôn hôn vào má vào môi cô:

“Con nào cũng được, miễn là con của chúng ta.”

Nói ra, bây giờ Lục Đông Phong đã bốn mươi sáu tuổi rồi nhưng trông anh vẫn còn trẻ như đàn ông ba mươi. Đôi mày cương nghị, gương mặt góc cạnh hơn nhưng ánh mắt hướng về phía mẹ con cô vẫn tình như ngày đầu.

Hạ Kiều Nghi không giận lâu được với anh, vài câu dỗ dành, vài cái hôn là lại hết giận. Giận xong, cô lại ôm chầm lấy anh, xúc động khóc nấc lên:

“Em tiếc quá, bao năm cố gắng của chúng ta…”

Lục Đông Phong ôm cô vỗ về:

“Đợi con ra đời, chúng ta sẽ làm lại.”

“Ừm… Chỉ có thể như vậy… Huhu…”

Sinh con không phải dễ dàng, chưa kể với người đã lớn tuổi thì càng thêm khó khăn. Lục Đông Phong đã có kinh nghiệm, cho nên chăm cô càng thêm cẩn thận. Ông trời có ý muốn tặng một cô Thị đến với vợ chồng hai người, đủ nếp đủ tẻ cả gia đình đều vui.

Công chúa Lục Kiều Ly xuất hiện trong hoàn cảnh bất đắc dĩ của ba mẹ, nhưng quá trình chui ra rất suôn sẻ. Được cái hay ăn chóng lớn, lớn nhanh như thổi. Thoắt cái con bé đã có thể chạy đua với ông anh báo của nhà.

Lục Đình Đông tính ra là người có công lớn trong việc giữ em lại với gia đình, mọi người càng thêm yêu quý. Mà người anh trai này chỉ hay báo ba mẹ chứ lại rất thương em, vì lớn hơn em cả chục tuổi cho nên rất trưởng thành, hay cưng và âu yếm em.

Con trai con gái thương nhau như vậy, hai vợ chồng đã yên tâm quay trở lại ‘chiến trường xưa’. Lục Đông Phong cũng ngót nghét đầu năm rồi chứ đâu ít gì. Con đường quay lại không quá trông gai, ngược lại nhờ sự kiện năm xưa ‘Trung tướng Lục vì vợ sinh con mà bỏ cả sự nghiệp’ đã lấy được không ít thiện cảm của người dân, nhất là những người phụ nữ trong xã hội.

Người ta vẫn tiếc năm đó nếu anh không rút lui thì một trong bốn vị trí cấp tối cao đã thuộc về anh. Cho nên bầu cử nhiệm kỳ tới người ta vẫn hy vọng anh tham gia. Cũng bởi vì anh là người tài năng chính trực, vì nước vì dân, mặc dù có đôi khi anh bỏ cả nước cả dân vì vợ, tuy nhiên những lĩnh vực anh đảm nhiệm lĩnh vực nào cũng đều rất phát triển, người dân có thể không biết về những người khác, nhưng nhắc đến Trung tướng Lục là ai cũng biết và quý trọng anh.

Một ngày nọ.

Bữa tiệc mừng Đại tướng Hứa về hưu quy tụ rất nhiều những quan chức cấp cao trên cả nước. Tiệc mừng được tổ chức tại một khách sạn năm sao nổi tiếng, có không ít những đại diện của tập đoàn lớn tới chúc mừng.

Lục Đông Phương và Lục Đông Phong cũng có tham gia sự kiện lần này. Lục Đông Phương và Đại tướng Hứa là bạn trong ngành khá thân thiết, nhìn bạn mình mới tuổi bảy mươi đã về hưu, Lục Đông Phương cảm thán:

“Chú về sớm quá rồi, như anh đây, già rồi vẫn còn phải cắm mặt vì Tổ quốc.”

Nói trắng ra là ông vì Lục Đông Phong nên mới cố giữ tới hiện tại.

Đại tướng Hứa uy nghiêm, lúc này khẽ bật cười:

“Em không tham vọng nổi nữa, đành về với cháu gái thôi.”

“Đào Nhi phải không?”

Lục Đông Phương hỏi Đại tướng Hứa. Nhận được cái gật đầu của ông ấy, Lục Đông Phương đã vui vẻ nói:

“Đào Nhi năm nay chắc đã lên mười rồi, so ra cũng đồng lứa với Đình Đông nhà anh, khéo khi sau này hai đứa con lại có duyên vợ chồng với nhau… Chúng ta lại được dịp làm thông gia ấy chứ.”

Lục Đông Phương nói mà không để ý sắc mặt Lục Đông Phong đã nhăn như khỉ. Anh bấy giờ đã bước tới, hàm ý ngăn cản:

“Ba, gần đây sức khỏe không được tốt, ba về nghỉ ngơi trước đi.”

Lục Đông Phương gật gật đầu:

“Hôm nay là ngày vui của em Hứa nên anh tới góp mặt một chút. Bây giờ già rồi, sức khỏe không còn như xưa, anh đi trước.”

Đại tướng Hứa vui vẻ tiễn Lục Đông Phương về, xong khi ông quay lại vẫn thấy Lục Đông Phong đứng nhâm nhi rượu ở đó, cho nên ông đã bước tới:

“Gần đây vợ chồng cháu thật nổi tiếng. Bác nghe thiên hạ đồn tới đồn lui, lại cảm thấy rất mừng khi vợ chồng cháu đã quay lại.”

Lục Đông Phong gật đầu, đáp ‘vâng’. Ánh mắt anh có chủ đích nhìn về phía xa xa trong đám người đang cười nói vui vẻ. Lúc này, có thêm mấy người khác cùng tiến tới chỗ anh trò chuyện với Đại tướng Hứa:

“Bác không biết, chúng cháu đều chờ anh ấy quay lại đấy! Ở ngoài, anh ấy nổi tiếng chính trực, chỉ có chỗ thân quen mới biết đây cũng chỉ là công việc ngày qua ngày. Anh ấy không có chính trực, chỉ có ‘chính vợ’ thôi.”

Bị đàn em cùng thuyền trêu chọc, Lục Đông Phong chỉ khẽ cười.

Đại tướng Hứa nói:

“Chính ra đó lại là phẩm chất tốt đẹp của một người chính khách tối cao nên có, ta rất thích.”

Lạnh lùng trên chính trường nhưng lại ấm áp trong chính tổ ấm của mình.

Điều đó càng trở nên xa lạ trong những năm gần đây, với các mối hôn nhân vì lợi ích, cuộc sống của nhiều cặp vợ chồng chỉ dừng ở nghĩa vụ. Được bao nhiêu người như Lục Đông Phong, sẵn sàng vì vợ vì con mà bỏ lỡ thời điểm đỉnh cao nhất.

“Bác nói vậy người khác nghe không hiểu đang nói đùa lại chê cười cháu đấy!”

Anh nói với Đại tướng Hứa.

Nhưng hai người em cùng thuyền kia cũng cảm thấy lời này hợp lý, cho nên bất chấp có ‘người khác’ ở đây đã cùng Đại tướng Hứa đùa anh.

“Bác ấy nói đúng mà, mọi người đều đang chờ lần quay trở lại đầy mạnh mẽ của Trung tướng Lục.”

Lúc mọi người đang cười vui vẻ bên này, từ đám đông bên kia bữa tiệc bỗng chốc trở nên ồn ào thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Người đó quả nhiên đã xuất hiện.

Ánh sáng sang trọng chiếu lên gương mặt của chàng trai trẻ, vẻ đẹp tuấn tú đem theo ánh hào quang, loại khí chất vương giả bất diệt khiến cho anh vô cùng nổi bật trong bữa tiệc.

“Người đó là ai vậy nhỉ?”

Trong đám người, có người chợt hỏi lớn.

“Nhìn cậu trai này rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.”

Người đứng cạnh Lục Đông Phong nói.

Ánh mắt Lục Đông Phong rất kín đáo lướt qua hai người em cùng chiến tuyến của mình kia. Hai người họ cũng hiểu ý, Kỳ Thiếu Thương tỏ ra vô tư mà nói:

“Ồ, đó là cậu cả của Hàn gia, anh thấy quen mắt có khi là vì cậu ấy rất giống cha của mình là vị Hàn Thiên Dương kia đó.”

Nghe bảo là người của Hàn gia, con trai Hàn Thiên Dương thì ai nấy cũng đều nâng lên vài tầng cẩn trọng. Ánh mắt mấy người lại không ngừng dõi theo Hàn Thần, thấy cậu trai này chưa gì đã bị mấy vị phu nhân đi tới ‘làm quen’ thay cho con gái của họ thì nói:

“Đúng là đào hoa, đi tới đâu cũng dễ làm quen nhỉ?”

“Điều này khác xa với cha của cậu ấy, đó là lý do cậu ấy xuất hiện trong bữa tiệc ngày hôm nay sao?”

Đại tướng Hứa chỉ lẳng lặng quan sát, không nghe mọi người bàn tán nhiều.

Lục Đông Phong tự nhiên mà dò ý của Đại tướng Hứa:

“Bác đang nghĩ gì vậy?”

Đại tướng Hứa không rõ có nghe ra câu hỏi của anh không, chỉ là đáp sai chủ đề:

“Ta đang nghĩ, lứa bọn ta đã già có lẽ sắp phải nhường sân cho đám trẻ này rồi.”

Lục Đông Phong gật đầu:

“Tre già măng mọc là quy luật của cuộc sống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.