Vấn Kiếm

Chương 13




Sáng sớm hôm sau, bên trong dược phô Bảo An Đường, truyền đến những tiếng kêu thảm thiết.

"Á Á!"

"Kêu cái gì, đã bẻ khớp xong đâu."

Lý Ngang ngồi ở sau bàn, bất lực nhìn bệnh nhân trước mặt.

Hôm nay trước cửa Mục Giám Ti tuyên bố, hôm nay là ngày Bảo An Đường khai trương trở lại, trước cửa treo tấm bảng gỗ, trên bảng dán tờ giấy ghi mấy chữ sau: "Chỉ chữa chấn thương xương, tiền khám bệnh là 20 đồng, dược liệu tính riêng.”

Sở dĩ Lý Ngang lựa chọn chữa chấn thương xương là hạng mục chữa trị đầu tiên của Bảo An Đường, có hai nguyên nhân chủ yếu sau đây.

Thứ nhất, không có thuốc kháng sinh và cơ sở y tế sạch sẽ, vệ sinh, dù dùng dao mổ cắt một vết thương bị nhiễm trùng cũng có nguy cơ tử vong, chưa nói gì đến mở ngực xẻ bụng, hay cắt ruột thừa.

Chỉ những trường hợp chấn thương xương nhỏ có thể giải quyết bằng cách nắn khớp mà không cần dùng đến dao kéo, mới có thể đảm bảo tỷ lệ thành công và tỷ lệ sống sót cao nhất có thể.

Dĩ nhiên gãy xương “nhỏ” chỉ là cách tương đối, tối thiểu những người ngồi trên ghế xếp hàng đợi ngoài cửa, đều tái mặt khi nghe những tiếng rắc rắc bên trong.

"Nghiêng người lại, tay để trên bàn, đừng nhìn ta."

Lý Ngang bảo bệnh nhân ngồi xuống, ôn hòa hỏi: "Họ tên?

Địa chỉ nhà?

Ngày tháng năm sinh?

Đã có hôn ước chưa?

Đối với việc thành Y Châu trích một phần sản lượng lúa trong 3 năm hỗ trợ kinh phí để thực hiện giai đoạn đầu của quy hoạch đặc biệt về phát triển đặc thù nông nghiệp và phát triển ngành tơ tằm của địa phương, ngươi có ý kiến gì không?"

"Thưa y sư, ta họ Phù a a a a!"

Bệnh nhân vừa mới trả lời, Lý Ngang thì đã nắm ngón trỏ trái hơi méo mó kia, dùng sức giật mạnh.

Chỉ nghe rắc một tiếng, ngón trỏ trái của bệnh nhân lập tức trở về nguyên vị, bệnh nhân này vốn là một hán tử cao to đen hôi, lại bóp mạnh cổ tay mình đau đến nỗi kêu thành tiếng.

"A đau quá đau quá."

"Được rồi, vậy là ổn rồi. Trong một tháng không nên cử động ngón tay nhiều, không nên nâng tạ, không nên lôi kéo, đừng chà khi tắm, không nên dùng ngón tay này móc cứt mũi, tốt nhất đừng nên uống rượu...

Nếu vẫn thấy đau, có thể mua các loại dược liệu như mộc thông, chỉ xác, hậu phác nấu thành thuốc chữa chấn thương xương.

Y quán có bán, 70 đồng một gói. Dĩ nhiên ngươi cũng có thể đến những y quán khác để mua, cơ bản giá đều giống nhau.

Nếu như thuận lợi lành bệnh, có thể về nhà giới thiệu cho cô dì chú bác, hàng xóm về Bảo An Đường, giá cả hợp lý, không lừa một ai.

Nếu có thể kéo được nhiều người tới, sau này ngươi đến khám bệnh ta sẽ giảm giá cho ngươi hai thành."

Lý Ngang dặn dò xong, đưa mắt quét qua Bảo An Đường, vẫn náo nhiệt như lúc đầu.

Trong dược phô bày 3 hàng ghế, giống như phòng khám bệnh tại thế giới khác. Những người tới xem bệnh ngồi trên hàng ghế, hầu hết đều là những hán tử cao to đen hôi.

Đây chính là nguyên nhân thứ hai để hắn lựa chọn chữa trị chấn thương xương đầu tiên ——bến tàu Y Châu.

Thành Y Châu là một trong những tiết điểm quan trọng của hệ thống giao thông đường thủy bắc nam của Ngu quốc, trong thành có hàng ngàn hàng vạn lao công kiếm sống nhờ làm việc ở bến tàu.

Thuyền phu, lực phu, người kéo thuyền, kéo xe, điều khiển xe ngựa, chuyên chở hàng hóa.

Số lượng người lao động đông đảo, tất nhiên sẽ dễ sinh ra tai nạn trong lúc làm việc, cách mỗi một đoạn thời gian trên bến tàu Y Châu lại có người bị thương.

Ngã bị thương, bị vật đập làm cho thương, đánh lộn với nhau bị thương, thường thấy nhất chính là gãy xương trong lúc làm việc.

‘Nếu gãy xương mà không giải phẫu nối xương, dựa vào thân thể con người tự khôi phục, vậy thì sẽ có 3 trường hợp.

Một, tự động lành lại, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, thậm chí có thể làm việc nặng giống như trước.

Hai, khép sai vị, không ảnh hưởng cuộc sống sinh hoạt, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn sẽ thấy vấn đề, hơn nữa sau này sẽ khó làm việc nặng—— sẽ đau đớn hoặc đau đớn kịch liệt.

Ba, khó mà lành lại. Gãy xương hoàn toàn, dẫn đến con người không thể tự lành, dẫn đến xuất huyết trong, viêm tủy xương. Trong hoàn cảnh không có kĩ thuật để cắt cụt, có thể nói khả năng chết là rất cao."

Lý Ngang yên lặng suy nghĩ, cầm rượu tinh khiết trên bàn rửa tay, dùng sức chà rửa thật kỹ.

Trong y học có hai cách chữa gãy xương, một là giải phẩu làm cho nó trở lại vị trí cũ, uốn xương ngón tay dị dạng, bị lệch vị trí, khôi phục xương lại như ban đầu.

Một cách khác là khớp xương sau khi bị thoái vị làm cho nó trở về vị trí cũ, tức chỉ thoả mãn công năng cơ bản.

Tự lành tương ứng giải phẩu phục vị, sai vị khép lại tương ứng chức năng tự hồi phục, nhưng mà cái thời đại này bệnh nhân gãy xương thì đa phần là không thể tự lành, chỉ có thể yên lặng chờ chết.

Bây giờ ở Bảo An Đường chữa trị cho những người này, sợ rằng ngay cả bọn họ cũng không biết, bọn họ đã là số ít người may mắn.

Lý Ngang lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh này, gọi một bệnh nhân khác vào.

Bệnh nhân đang đi đến nhìn có vẻ không phải công nhân bến tàu, khá gầy, mặc áo xám, tướng mạo... nhìn có chút hơi quen

Lý Ngang cau mày, cố gắng nhớ lại: "Ngươi là... tiên sinh kể chuyện ở tửu lâu Bảo Lai thành đông? Họ La?"

"Là ta."

Tiên sinh kể chuyện có chút lúng túng: "Khụ khụ, ngón giữa của ta mấy tháng trước bị thương, dù đã lành, nhưng vừa đụng bèn đau, tiểu lang quân ngươi xem thử một chút."

"Được rồi, khi còn bé ta thường đi Bảo Lai Tửu Lâu nghe ngươi kể chuyện. Ấn tượng sâu nhất chính là Tam Quốc."

Lý Ngang cười xoa xoa vết thương trên tay của lão, tiên sinh kể chuyện cổ trông rất sợ hãi, tay chân đều khẽ run, lắp bắp: "Cái đó... tiểu lang quân, nắn xương có phải rất đau không, ta nghe bọn họ hét thảm như vậy.

Có biện pháp nào chữa mà không đau không?

Nếu quả thật rất đau, ta sẽ không trị, để như vậy cũng không sao."

Lý Ngang cười híp mắt nói: "Bọn họ kêu đau, thật ra chỉ là tâm lý mà thôi, thật ra không hề đau.

Trước kia lúc nhàn rỗi, ta thường làm cho mình trật khớp một ngày mấy lần để luyện nắn khớp cho quen tay để sau này nắn khớp cho người khác.

Nếu như tiên sinh ngươi sợ, có thể ở chỗ này kể một câu chuyện."

"Ở nơi này kể chuyện? Được rồi... vậy thì vào năm thứ hai Nguyên Hoà, Hoa gia gặp nạn bị sơn tặc cướp sạch..."

"Hắc!"

Lý Ngang đột nhiên chợt quát một tiếng, dọa tiên sinh kể chuyện giật mình, cũng dọa những bệnh nhân đang chờ bên ngoài giật mình.

"Được rồi."

Lý Ngang quát xong bèn đưa tay ra bình tĩnh nói: "Tiền chữa trị 20 đồng."

"Cái này, á, ôi..."

Tiên sinh kể chuyện nhìn ngón tay của mình, đau đến nhe răng há miệng, từ trong túi móc ra 20 đồng để lên bàn, có chút oán trách nói: "Tiểu lang quân sao nói làm liền làm, cũng không thông báo trước một tiếng."

"La tiên sinh kể chuyện ở tửu lầu cũng không phải muốn ngừng liền ngừng, nói hạ hồi phân giải là hạ hồi phân giải sao?"

Lý Ngang bình tĩnh nói: "Niềm vui bất ngờ không tưởng được, thật tốt."

"Xì —— "

Tiên sinh kể chuyện cổ tích trợn mắt tức giận, những người đang chờ bên ngoài đều cười lên.

Lý Ngang liếc ra bên ngoài, tầm mắt dừng lại trên người một thanh niên, chân mày hơi nhíu lại.

Thanh niên kia mặc áo xanh giản dị, đội khăn vấn đầu, đeo giày ống cao, trên đai lưng bên hông có từng cái vòng bằng đồng, còn có túi thơm, túi tiền, ngọc bội. Mà bên hông còn treo một thanh bội kiếm.

Ngu quốc cho phép dân chúng mang theo đao kiếm binh khí hoặc cung tên, chỉ cấm nỏ và áo giáp kim loại, rất nhiều người sĩ diện đều mang theo những bội kiếm có giá trị, để thể hiện thân phận.

Nhưng người thanh niên kia mang theo bội kiếm, lại khác với kiếm bình thường——bao kiếm mỏng lại hẹp, chuôi kiếm cũng hẹp dài, rõ ràng không dễ cầm.

Hai người nhìn nhau, Lý Ngang chắp tay: "Vị lang quân này, ngươi cũng đến khám bệnh sao? Hôm nay Bảo An Đường chỉ xem chấn thương xương, không xem những bệnh khác."

"Ta?"

Thanh niên lắc đầu nói: "Ta không phải đến khám bệnh, ta là tới..."

Lời còn chưa nói hết, bèn bị một âm thanh ngoài cửa cắt đứt.

Chỉ thấy hai gã hán tử, mồ hôi ướt đẫm đỡ một người đàn ông cường tráng, vọt vào Bảo An Đường, đứng trước mặt tiên sinh kể chuyện, miệng còn không ngừng kêu: "Đại phu, đại phu! Mau xem huynh trưởng ta!"

"Chuyện gì xảy ra."

Lý Ngang cau mày, từ sau cái bàn đứng lên, đi đến phía trước.

Chỉ thấy người đàn ông được hai người đó đỡ, chỗ ngực còn lưu lại vết nôn mửa, sắc mặt đỏ lên, ý thức coi như còn tỉnh táo.

"Đỡ hắn ngồi xuống."

Bây giờ không phải là thời điểm nhấn mạnh chỉ chữa chấn thương xương, Lý Ngang để cho hai thân nhân đặt bệnh nhân lên ghế, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Bị bệnh gì?"

"Tiêu… tiêu chảy."

Hai tên thân nhân mới vừa rồi chạy không kịp thở, nói cũng có chút khó khăn, Lý Ngang mất một lúc mới có thể hiểu được hai tên đó nói gì.

Bệnh nhân họ Sa, tên Đức, là chủ của một con thuyền chở hàng trên sông.

Mấy ngày trước, Sa Đức chở hàng từ nam Chu quốc trở về, mới vừa giao hàng cho chủ hàng, kế đó bị bệnh không dậy nổi, nóng sốt, nhức đầu, tiêu chảy, nôn mửa.

Ban đầu thân nhân cho là bị "tiêu chảy", cũng chính là bệnh liên quan tới tiêu hóa, nhưng uống thuốc mấy ngày ẫn không thể thuyên giảm, ngược lại bệnh tình càng nặng, cho đến một canh giờ trước càng nôn mửa nặng thêm, không thể không tìm y sư.

"Tiêu chảy nôn mửa?"

Lý Ngang cau mày, mang bàn ra, rửa tay mình bằng rượu tinh thuần, tiến hành kiểm tra thân thể Sa Đức.

Đầu, ngực, bụng không có gì khác thường, chân... có vết sưng.

Lý Ngang ngồi chồm hổm dưới đất, đột nhiên lớn tiếng quát: "Thúy Kiều, mang dao nhỏ tới."

Không đợi đáp lại, thanh niên đứng trong góc tiến lên một bước, rút bội kiếm ra, không nói lời thừa đưa tới: "Cầm lấy."

Lý Ngang ngẩng đầu nhìn y, cũng không nói gì nhiều, cầm bội kiếm cắt vào ống quần của Sa Đức.

“Xẹt xẹt.”

Ống quần bị cắt ra, thân nhân của Sa Đức đứng vây quanh, cùng với những khách hàng khác của Bảo An Đường đều phát ra tiếng kinh hô.

Trên chân trái của Sa Đức có những vết lõm như dây thần kinh, cục u, mụn nước, mụn mủ, trông cực kỳ gớm ghiếc.

"Mưng mủ sao."

Lý Ngang nhìn thấy tình trạng này, trong lòng bèn dâng lên dự cảm không rõ, hít sâu một hơi, lại rửa tay bằng rượu tinh khiết, cầm chắc chuôi kiếm, hết sức nhẹ nhàng, cắt vỡ cái bong bóng lớn nhất trên đùi của Sa Đức.

- Xịt ——

Một chất lỏng màu vàng chảy ra từ bên trong.

Nhưng mà kinh khủng hơn là tại lỗ thủng đó, có một nhuyễn trùng màu trắng, nhỏ dài, đang liên tục giãy giụa.

"Sán dây..."

Lý Ngang thở nặng dọc, ở thời đại này, đây là một trong những căn bệnh trí mạng rất nghiêm trọng.

Hắn đứng dậy, lắc đầu nhìn thân nhân của bệnh nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.