Cao ốc Thương Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Lâm Thiên Tuyết một ngày này làm việc không hề tập trung, ngoài việc nhận được thông báo trên xe có gài một quả bom hẹn giờ, thì từ sáng đến chiều cứ cách một đoạn thời gian nàng lại lâm vào thất thần.- Không nghĩ, không nghĩ.
Lâm Thiên Tuyết lắc lắc đầu, cố xua đi tạp niệm, mắt dán vào màn hình máy tính. Bất quá, không biết là ma xui hay quỷ khiến, được một lát nàng lại đột nhiên nghĩ đến Lục Thanh, rất muốn biết hắn hôm nay đi đâu làm gì.- Chết tiệt, chuyện của hắn mắc mớ gì đến ta?
Lâm Thiên Tuyết xoa xoa huyệt thái dương, lẩm bẩm nói. Nàng cảm thấy mình bị điên rồi. Đầu óc chỉ toàn Lục Thanh và Lục Thanh.- Hôm qua bị dọa chết khiếp, sáng nay suýt chút xong đời, tinh thần có chút bất ổn.
Lâm Thiên Tuyết thì thầm tự nhủ. Nàng làm sao lại nghĩ tới Lục Thanh, chắc chắn là do hắn cứu nàng. Cái này gọi là biết ơn, ngoài ra không còn gì khác. Lâm Thiên Tuyết rất tự cho là đúng nhịn không được mĩm cười. Nụ cười xuất phát từ nội tâm, giống như đóa liên hoa nở rộ, xinh đẹp vô cùng.- A!
Lục Thanh từ ngoài bước vào, trông thấy cảnh này lập tức ngây người tại chỗ. Lâm Thiên Tuyết tảng băng này, không ngờ ngồi cười một mình, tuy nhiên, con mẹ nó thật đẹp mắt.- Ngươi tên hỗn đản, không biết gõ cửa sao? Không biết phép lịch sự tối thiểu sao?- Cho ngươi đi học, ngươi tốt không học, lại học thói lưu manh.- Hừ!
Trong văn phòng đột nhiên có người, Lâm Thiên Tuyết không khỏi biến sắc, phát hiện đó là Lục Thanh, mặt của nàng liền nóng ran, đỏ bừng một mảnh, tức giận thở phì phì. Nàng vẫn nhớ như in chuyện hồi sáng đâu.- Ta nhìn cửa không đóng, cho nên liền đi vào.- Muốn cho ngươi một bất ngờ, ai mà biết bị bất ngờ ngược lại là ta.
Lục Thanh bị mắng cẩu huyết lâm đầu, cười khổ nói. Đó là Lâm Thiên Tuyết, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị đánh răng rơi đầy đất.- Ngươi còn giảo biện, văn phòng của ta, suốt hai năm qua chưa từng để cửa, muốn vào phải thông qua sự cho phép của ta.- Lục Thanh, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn dám càn quấy liền lăn đi, ta không cần ngươi hộ vệ.
Lâm Thiêm Tuyết càng nghĩ càng giận, tiếp tục mắng to.
Lục Thanh mộng, hoàn toàn mộng, nữ nhân này không phải bị ma nhập đi. Hắn thề, vừa rồi cánh cửa kia thật sự không có đóng. Tuy nhiên, hắn không giải thích, chỉ là hơi nhăn mặt.- Ngươi khó chịu, khó chịu liền rời đi, nơi này không cần ngươi.
Lục Thanh đơn giản là cảm thấy Lâm Thiên Tuyết có chút là lạ, nhưng rơi vào mắt Lâm Thiên Tuyết lại bị xem như bất mãn, khiến nàng tức nghẹn một bụng.- Tốt! Về sau ta sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt ngươi.
Lục Thanh ném lại một câu, kế đến xoay người rời đi. Hắn là nam nhân, có tôn nghiêm, có mặt mũi. Tất nhiên, hắn có thể nhịn một lần, hai lần, hoặc nhiều hơn, nhưng tuyệt đốt không có khả năng lần nào cũng nhịn. Hắn có giới hạn của mình.- Ngươi đứng lại cho ta.
Lâm Thiên Tuyết hỏa khí bốc lên đầu, trực tiếp đuổi theo. Nhưng chỉ trong chớp mắt Lục Thanh đã biến mất như chưa từng xuất hiện.- Hừ! Ngươi có giỏi thì đi luôn đi.- Tức chết ta!
Lâm Thiên Tuyết giận mắng. Trong nhất thời nàng không hề nhận ra bản thân đã đánh mất sự lạnh lùng và bĩnh tĩnh, thứ mà gần hai mươi năm qua vẫn luôn tồn tại.
Bất kể nắng mưa, dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Lâm Thiên Tuyết cũng chưa từng bị chuyện gì làm cho tâm phiền ý loạn, bực bội khó chịu. Nhưng hôm nay vì Lục Thanh nàng đã làm được, còn làm rất tốt....
Vừa ra khỏi công ty, Lục Thanh lập tức bắt xe đi sân bay, một đường tiến về Yên Ninh, hắn muốn đến chân núi Lục Vân Tiên. Lâm Thiên Tuyết từng cho hắn biết nàng là từ nơi này nhặt được hắn, do đó hắn cần tìm một chút manh mối. Hy vọng có thể quay trở lại Phong Hoa đại lục. Chuyện này không phải hắn giận dỗi bỏ đi, mà hắn vẫn còn hai món nợ lớn chưa có hoàn trả.
Dương Thiếu Hiền, kẻ đã đánh hắn thành tàn hắn phế, đại trưởng lão Thiên Vân tông, người ném hắn từ độ cao mấy trăm mét. Bọn họ ban cho Lục Thanh ân tình lớn như thế, hắn nếu không trả lại đúng là thật có lỗi.
Yên Ninh là một huyện nhỏ nằm giáp ranh biên giới, thuộc về địa phận tỉnh Yên Sơn. Nơi này danh lam trù phú, thắng cảnh xếp hàng dài, do đó thường có không ít du khách đến đây du ngoạn. Tuy nhiên, núi Lục Vân Tiên lại là nơi không mấy ai dám bén mảng đến gần, bởi ngọn núi này còn có một tên gọi khác, đó là núi trấn quỷ.
Phía sau Lục Vân Tiên có một cánh rừng nguyên sinh rậm rạp, được người địa phương đặt cho cái tên, khu rừng của quỷ. Mà sự tồn tại của núi Lục Vân Tiên chính là để trấn áp vong linh, không cho chúng tiến vào khu vực có người sinh sống.
Từng có người không tin tà, ngang nhiên tiếp cận ngọn núi này, bất quá, vừa qua ngày hôm sau người dân liền phát hiện hắn đã bị biến thành một thây khô, bộ dạng vô cùng thê thảm. Từ đó về sau, xung quanh Lục Vân Tiên hai cây số bị coi là cấm khu.- Cấm khu?
Lục Thanh miệng nhếch lên, có chút khinh thường. Hắn chẳng biết bên trong có quỷ hay không, không liền tốt, ngược lại hắn cũng muốn thử xem, quỷ rốt cuộc là tồn tại như thế nào.- Tiểu huynh đệ, ngươi dừng ở nơi này đi.- Vào trong sẽ chết.Đúng lúc Lục Thanh chuẩn bị tiến vào phạm vi hai cây số, một lão du khách liền nắm tay hắn lôi lại, tận tình khuyên ngăn.- Đoạn thời gian trước có một nữ nhân xông vào bên trong, khi trở ra khắp người toàn là máu, hiện tại đã không rõ sống chết.- Các ngươi, người trẻ tuổi không tin tà, nhưng có chút ít tồn tại các ngươi không thể tưởng tượng nổi.
Lão nhân nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía núi Lục Vân Tiên có thật sâu sùng kính cùng sợ hãi.- Nữ nhân kia dường như mang theo một vật gì đó đúng không?
Lục Thanh trầm ngâm nói. Hắn biết nữ nhân đó là ai.- Cái gì mà một vật, đó là huyết thi!
Lão nhân trợn mắt nói, thanh âm không nhịn được run rẩy, cảnh tượng đó sao mà khủng bố.- Theo ngươi nói, vậy ta chính là huyết thi đó rồi .
Lục Thanh cười cười thả mình xâm nhập cấm khu, tốc độ nhanh như thiểm điện, lấp lóe vài cái liền không thấy đâu.- Quỷ, có quỷ!
Lão nhân quá hoảng sợ ba chân bốn cẳng bỏ chạy thật nhanh, trên đường vấp té lộn mòng mòng cũng không cảm thấy đau, vẫn tiếp tục chạy.
Nghe đồn về phần nghe đồn, tận mắt trông thấy mới thật sự là hãi hùng khiếp vía.
Lục Thanh không quan tâm lão nhân có sợ hay không, hắn chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra manh mối, sớm một chút thanh toán nợ cũ, sau đó còn phải trở về. Mặc dù hành vi cùng thái độ của Lâm Thiên Tuyết khiến hắn rất giận, nhưng hắn không bỏ được nàng.
Rượu cay tưởng như say mà tỉnh, ái tình như tỉnh mà lại say. Theo Lục Thanh, câu nói này quả nhiên không sai, bởi hắn đã say.- Âm khí rất nặng.
Càng tiếp cận ngọn núi, Lục Thanh càng thấy lạnh cả người. Nơi này quả nhiên không phải một nơi tốt.- Vì sao có âm khí đây, Lâm Thiên Tuyết cái bà điên kia đương không chạy đến đây làm gì?
Lục Thanh nhíu mày, có chút nghĩ mãi mà không rõ. Âm khí trong mắt hắn không tính là một chuyện, nhưng đối với người bình thường lại có tính sát thương rất lớn, một khi không cẩn thận rất có khả năng bị làm cho điên điên khùng khùng. Lâm Thiên Tuyết hẳn là biết điểm này, vậy nàng vì sao vẫn đi vào.- Lẽ nào vì ta?
Lục Thanh mày nhíu càng chặt, bất quá hắn rất nhanh liền lắc đầu. Chỗ này cây cối rậm rạp, hơn nữa cùng bên ngoài còn có khoảng cách rất xa. Với địa thế như vậy muốn nhìn thấy một người căn bản không thực tế.
Mang theo trùng điệp nghi vấn, Lục Thanh rốt cuộc tiến đến chân núi. Ngước mắt nhìn lên, Lục Vân Tiên nguy nga hùng vĩ, trước mặt nó, tất cả đều nhỏ bé tầm thường.- Kia rồi.
Lục Thanh ánh mắt sáng rực kích động hô to, từ dưới lên độ chừng năm mươi mét, vách núi hõm vào, tại đó vương lại một đám huyết dịch bị phơi khô. Lục Thanh biết đó là huyết dịch của hắn, cũng là nơi đầu tiên hắn xuất hiện khi đến thế giới này.- Lâm Thiên Tuyết hẳn là trèo lên a?
Lục Thanh xúc động nói. Mặc dù đã qua ba tháng, nhưng dấu vết leo trèo vẫn chưa biến mất.
Năm mươi mét, nói cao không cao, nói thấp không thấp, có điều, một khi rơi xuống chắc chắn chết không kịp hối. Lâm Thiên Tuyết mạo hiểm leo lên, cũng chỉ vì cứu chính mình, nghĩ đến điểm này Lục Thanh liền cảm thấy hổ thẹn, nàng bất chấp nguy hiểm tính mạng đem hắn cứu về, hắn có tư cách gì giận nàng đây. Dù sao cũng chỉ mắng vài câu a.- Lục Thanh ta xin thề với trời, chỉ cần ta còn sống ta tuyệt đối không phụ nàng, tuyệt đội hộ nàng một đời bình an.
Lục Thanh giơ tay lên thề, sau đó bám núi trèo lên.