Vạn Giới Gian Thương

Chương 28: Không gặp được Vô Nhai Tử




Dịch giả: KenSeki

“Được rồi, nếu như thiếu hiệp đã quyết định, thì xin mời!”

Tô Tinh Hà cũng thấy hiếu kỳ, theo lý thì mấy tên đệ tử của lão nhìn bình thường, nhưng trên giang hồ cũng có tiếng tăm không nhỏ, số người muốn bái bọn hắn nhiều không đếm nổi.

Thế mà lại bị thanh niên này cự tuyệt!

Tô Tinh Hà lắc đầu, thanh niên bây giờ thật là quá kiêu căng.

Tất nhiên là Thôi Bác Văn không biết được những suy nghĩ của Tô Tinh Hà, lúc này hắn đang cùng với Khang Nghiễm Lăng đi tới trước căn nhà gỗ, ngoại trừ cửa chính đã được mở sẵn, thì đồ đạc sinh hoạt bên trong cũng khá đơn giản.

Hai căn phòng ở hai bên đều bị đóng kín, Thôi Bác Văn đã biết phòng bên trái là thư phòng đọc sách, vậy thì phòng bên phải cũng không có gì khó đoán. Thật là có thâm ý.

Nếu như không nhầm, thì đó chính là phòng ở của Vô Nhai Tử

Thế nhưng nghĩ đến vẫn còn người đang đợi hắn đi cứu, hắn đành từ bỏ ý định tìm gặp Vô Nhai Tử luôn.

Khang Nghiễm Lăng dẫn theo Thôi Bác Văn đi đến trước cửa căn phòng bên trái, Khang Nghiễm Lăng ra dấu mời, Thôi Bác Văn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cánh cửa phòng được làm bằng hai tấm gỗ đơn giản, bên trong không có khóa, nhưng mà khi đẩy ra thì cảm giác như có gắn lò xo bên trong, hơi đẩy ra sẽ cảm thấy một lực nhẹ đẩy ngược trở lại, thế mới biết trí tuệ của người xưa thật là vô hạn!

Hắn đang định bước vào, thì chợt nghe thấy âm thanh cứng nhắc vang lên:

[Phát hiện ra nơi ở cũ của Vô Nhai Tử]

[Điều kiện thu nạp phù hợp, bắt đầu thu nạp]

[Thu nạp thành công]

Thôi Bác Văn hơi giật mình, nhìn căn phòng ba gian trước mắt từ từ biến mất.

Việc này… là như thế nào.

Thôi Bác Văn không ngạc nhiên với quá trình thu nạp, hắn chỉ kinh ngạc vì sao chỉ là chỗ ở cũ của Vô Nhai Tử mà chiếc nhẫn cũng thu lấy làm gì, bên cạnh đó còn một việc cực kỳ quan trọng hơn đó là, chỗ ở đã bị thu rồi, thì Vô Nhai đang ở đâu.

Thôi Bác Văn nhìn khắp xung quanh, ‘được rồi.’

Vờ như không nhìn thấy ông già cả người bị liệt kia, nghĩ thầm, ‘vụ này làm lớn rồi, Tô Tinh Hà sẽ không tìm mình tính sổ hay sao chứ?’

“Chuyện gì xảy ra vậy!?” Một âm thanh khàn khàn như vịt kêu lên, âm thanh này nghe nỉ non như của ác quỷ từ trốn Cửu U Địa Ngục vọng về, dọa cho Thôi Bác Văn sợ hết hồn.

Sau khi nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, thì đúng là từ chỗ Tô Tinh Hà, mặt đang đầy lo lắng nhìn về phía này. Thì ra là lão biết nói, chỉ có điều… giọng nói hơi…

Ánh mắt Thôi Bác Văn chợt lóe lên, lập tức sắc mặt cũng nghiêm lại, nói: “Thủ đoạn của Khang công thật là cao, thế mà có thể xuất ra được Chướng Nhãn Pháp, vãn bối thật là bội phục!”

Nói xong thì cúi người thi lễ với Khang Nghiễm Lăng.

“Cái gì? Chướng Nhãn Pháp là cái gì, ta có biết gì đâu…” Khang Nghiễm Lăng cảm thấy choáng váng, làm thế nào mà căn nhà to như thế lại có thể biến mất trước mắt bao nhiêu người như vậy chứ…

‘Còn nữa, đây mà là thủ đoạn của ta sao? Ta có bao giờ thấy qua cái Chướng Nhãn Pháp nào đâu chứ?’ Mặc dù nghe nói âm ba công khi tu luyện đến cảnh giới cao cũng có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Nhưng mà vừa rồi, thứ nhất là y không gảy đàn, thứ hai là không vận nội công, nên không thể có chuyện đây là tác phẩm của y được.

Tô Tinh Hà cũng sững sờ, thầm nghĩ rằng, ‘Từ lúc nào mà đồ đệ của mình lại có bản lãnh quỷ thần khó dò như thế? Sao ta lại không biết nhỉ?’

Có điều không cần biết thực hư ra sao, lão cứ hỏi thử trước xem sao: “Nghiệt đồ, còn không mau mau giải trừ Chướng Nhãn Pháp, Tổ Sư lão nhân ra mà xảy ra chuyện gì thì ta sẽ bổ ngươi ra làm củi đốt!”

Thôi Bác Văn cắn răng, nghe giọng nói của Tô Tinh Hà quả thực giống như âm thanh khi lấy móng tay cào lên mặt kính, khiến người ta cảm thấy vô cùng nhức tai.

“Không có! Đệ tử đâu có biết Chướng Nhãn Pháp gì đâu!” Khang Nghiễm Lăng như sắp khóc, quả thực là không phải do y làm, y chưa từng làm chuyện gì lén lút, không hiểu sao lại bị tai bay vạ gió như thế này.

Tô Tinh Hà hất ống tay áo lên, nói: “Đệ tử ngu dốt, rõ ràng như thế mà còn chối cãi, còn muốn giở trò khôn vặt cái gì, nếu không phải ngươi làm, chẳng lẽ lại do Thôi thiếu hiệp làm hay sao? Hừ!” Dứt lời, còn nhìn lại phía Thôi Bác Văn vói ánh mắt đầy áy náy.

Thôi Bác Văn giang tay ra, tỏ vẻ bản thân cũng rất là bất đắc dĩ.

“Hả!? Sự phụ, quả thật không phải là do đồ nhi làm mà!”

Khang Nghiễm Lăng, cảm giác nhu bản thân vừa bị rơi xuống một cái hố, bản thân không thế leo ra được, mà người xung quanh còn túm lại tra khảo không ngừng.

Thôi Bác Văn bước đến nói: “Tô tiền bối, ta nghĩ có khả năng là Khang công trong lúc vô tình đã luyện thành cầm ý mà không biết, nên mới có thể làm ra việc như thế này.”

Tô Tinh Hà trầm tư một lát: “Đúng là ta cũng có nghe đồn như thế, có người đã ngộ đạo được mấy năm, nhưng lại tự bản thân lại không rõ ràng lắm, chỉ khi có người khác chỉ điểm, hoặc từ từ tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra.”

Tô Thanh Hà duỗi bàn tay khô héo vuốt vuốt chòm râu lưa thưa của lão, lão cũng thấy rất vui mừng, tuy rằng không nhiều khả năng, những vạn nhất đúng là đệ tử của lão đã lĩnh ngộ được Cầm Ý, vậy thì thân làm sư phụ như lão cũng cảm thấy có chút thành tựu.

Thôi Bác Văn cũng nắm chặt thời cơ, gật đầu nói: “Đúng thế, vãn bối cũng từng nghe qua các loại đồn đại như thế!”

Trong lòng hắn thì như nở hoa, ‘hay lắm, hoàn hảo, may có Khang Nghiễm Lăng ở chỗ này đỡ hộ, nếu không ta không biết phải xử lý thế nào.’

‘Chuyện về chiếc nhẫn thì chắc chắn không thể để lộ được, mặc dù bây giờ nội công của mình cũng đã rất cao, chắc cũng ngang ngửa cấp độ vô địch thiên hạ rồi.’

‘Nhưng cũng đừng quên ở Thiếu Lâm Tự còn có lão tăng quét rác, người chỉ cần một chiêu đã đánh bại các cao thủ ngang với các bậc tiền bối như Mô Dung Phục và Kiều Phong’

‘Đây là một thế giới thực sự, đã có lão tăng quét rác ẩn cư, thì không chừng còn nhiều cao nhân ẩn dật khác nữa.’

‘Chẳng may bí mật về chiếc nhẫn bị lộ, sẽ không tránh khỏi bị người ta nhòm ngõ, thậm trí không biết chừng còn ra tay cướp đoạt.’

“Sư phụ, không lẽ thực là đệ tử đã ngộ ra Cầm Ý sao?” Khang Nghiễm Lăng, là đệ tử nhập môn sớm nhất của của Tô Tinh Hà, mặc dù si mê với đàn cầm, nhưng bản thân lại có cảm giác đã đạt đến bình cảnh không tiến thêm được chút nào nữa, giống như ở trong bóng tối, luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó rất mơ hồ.

Nhưng hiện tại, sư phụ và Thôi thiếu hiệp đều nói rằng y đã ngộ đạo rồi, khiến bản thân y cũng hơi tin một vài phần.

“Rất có thể. Mau lên, thử dụng tâm gảy đàn, giải trừ Chướng Nhãn Pháp đi.” Tô Tinh Hà gật đầu nhẹ nhàng, nhìn y với ánh mắt khích lệ nói.

Khang Nghiễm Lăng cũng không nói nhảm nhiều, lập tức tập trung tinh thần, khoanh chân ngồi xuống, lấy Thất huyền cầm đeo sau lưng xuống, đặt trên đùi.

Hít vào một hơi thật sâu…

Bụp… Bụp…

Nói thật thì đây là lần đầu tiên Thôi Bác Văn nghe y đánh đàn, theo lý mà nói loại người cả đời trầm mê như thế này, hầu hết đều là nhân tài kiệt xuất, dù cho không được coi là tuyệt đỉnh, thì cũng không kém bao nhiêu, thế mà ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đang diễn ra ở đây không?

Đây mà gọi là đánh đàn? Một chút tiết tấu cũng không có, lấy trình độ âm nhạc của Thôi Bác Văn mà so, thì không phải nói khoác, trình của hắn còn cao hơn thế này nhiều, hơn nữa,

Có điều âm thanh khó nghe đến trình độ này cũng là hiếm thấy, quả thực tiếng pháo nổ hồi hắn còn bé còn dễ nghe hơn.

Thôi Bác Văn đầu óc u ám, nhưng vị nhạc sĩ họ Khang không có dấu hiệu muốn ngừng lại, nhưng âm thanh chói tai tiếp tục vang lên.

Thôi Bác Văn nhịn.

Thôi Bác Văn nghiên răng chịu đựng.

Thôi Bác Văn thật sự chịu không nổi nữa rồi, hắn tát một phát vào sau gáy Khang Nghiêm Lăng.

Đùng…

Lúc này nội lực của Thôi Bác Văn đã vô cùng thâm hậu, một tát này, khiến cho Khang Nghiễm Lăng như diều đứt dây, bắn thẳng vào vách đá đối diện.

Rốt cuộc thì thế giới cũng trở lại thanh tịnh…

Thôi Bác Văn thản nhiên thở ra một hơi, bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao ngoại hiệu của Khang Nghiễm Lăng lại là Cầm Điên, cái con bà nó, người ta thì gảy đàn xin tiền, còn tên gia hỏa này là đánh đàn đòi mạng.

Hàm Cốc Bát Hữu lại càng hoảng sợ, Thất muội Thạch Thanh Lộ chạy đến xem xét, thấy sư huynh chỉ bị hôn mê, mà không có vết thương nào, thì mới yên tâm, trong lòng cũng vô cùng khâm phục Thôi Bác Văn không chế nội lực chính xác.

Một chưởng này của Thôi Bác Văn dù là bất ngờ, nhưng hắn ra tay cũng rất có chừng mực, dùng nội lực bảo vệ Khang Nghiễm Lăng, chỉ đánh y ngất đi mà thôi.

“Ta cảm thấy có lẽ không phải là Khang công đã ngộ được Cầm Ý đâu.” Thôi Bác Văn ngoáy ngoáy lỗ tai nói, thứ âm thanh ầm ĩ vừa rồi làm cho lỗ tai hắn đau không chịu được.

Sắc mặc Tô Tinh Hà trắng bệch, gật đầu, tỏ vẻ thông cảm: “Nếu không phải do Khang Nghiễm Lăng ngộ đạo, thế vì sao lại xuất hiện sự việc vừa rồi?”

Thôi Bác Văn ngửa mặt nhìn lên trời, dáng vẻ trầm tư, hắn làm sao mà biết được việc này là thế nào chứ, từ đầu hắn đã cố gọi Tiểu Y, nhưng hoàn toàn không có hồi âm, lúc này không để tìm hiểu được, đành chỉ có thể giả bộ chứ còn biết thế nào nữa.

Tô Tinh Hà quét mắt nhìn qua mọi người một lượt, đột nhiên, ánh mắt tập trung vào một người, Thôi Bác Văn cũng nhìn theo ánh mắt của lão, buồn cười là, thấy Đinh Xuân Thu đang ngủ dưới một gốc cây, ngáy đều đều.

Đinh Xuân Thu đang ngủ say sưa, bỗng cảm thấy có hai ánh mắt bất thiện đang nhìn mình, thì rùng mình một cái… vẻ mặt hoảng sợ, tỉnh lại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.