Vạn Đế Chí Tôn

Chương 37: 37: Giận Dữ Vì Hồng Nhan




“Hôm nay Dạ Minh tông các người một người cũng đừng hòng sống sót” âm thanh của Bách Lý Ngự Thiên trong không trung vang lên.

Nói xong hắn cũng không chần chờ, hướng Hương đà chủ đang cùng Phiên lão nhân chiến đấu đánh tới.

Còn về thánh hồn của đại hán trung niên hắn cũng không quan tâm.

Dù sao thì trước giúp Phiên lão nhân thu thập tên này, sau lại diệt thánh hồn của hắn cũng không muộn.

Chỉ là lúc này một thanh âm từ trong tòa nhà trên đầu thánh thú cự cầm truyền ra: “Muốn diệt Dạ Minh tông chúng ta? Ngươi có thể làm đến sao?”.

Theo sau thanh âm là một lão già râu tóc bạc phơ chậm rãi từ đầu thánh thú bước ra.

Tuy hắn trông vô cùng già nua, nhưng khí tức lại khủng bố vô cùng.

Đúng là một vị thánh tôn cảnh.

“Thánh tôn cảnh! Hắn là ai?”

“Dạ Minh tông thật sự mạnh vậy sao”

Thánh tôn cảnh, tại Huyền châu thuộc về đỉnh tiêm cường giả.

Cho dù tại thập trông bên trong mạnh nhất tam tông cũng đều không có.

Có chăng tại đây cũng chỉ có Vạn Bảo Các có thể có thánh tôn cảnh tồn tại a.

Nhưng ai lại để một vị thánh tôn cảnh đi bảo vệ một đám đệ tử tham gia Hỏa Thần cung.

Lão già vừa xuất hiện cũng không chần chờ đưa tay vung lên ba người Bách Lý Ngự Thiên, Phiên lão nhân cùng Quang Diệu đều là trọng thương rơi xuống đất.

~ Hít ~ mọi người ở đây đều là hít lạnh.

Lão già này thật sự quá mạnh.

Nếu hắn ra tay ắt hẳn mọi người đều phải chết.

“Thánh sứ đại nhân là thuộc hạ vô năng” lúc này cả thánh hồn đại hán trung niên cùng Hương đà chủ đều quỳ một gối nói.

Dù sao thánh sứ đại nhân là không định lộ diện.

Sở dĩ hắn đến đây chỉ là vì mang thần khí về cho tông chủ mà thôi.

“Tốt lão phu không nói nhiều với các ngươi.

Lão phu đến đây là vì thanh kiếm đó.

Giao ra có thể sống, nếu không, chết!”

“Tiêu lão tuyệt đối không thể tha cho bọn họ” Ngụy Thanh nghe vậy lập tức nói.

Hắn sở dĩ dám trước mặt thánh sứ nói chuyện là vì tông chủ đại nhân rất vừa ý hắn.

Còn nói nếu hắn có thể thành công lấy được thần khí sẽ trọng thưởng cho hắn.

Thậm chí sau này có thể đem Dạ Minh tông giao cho hắn.

“Hừ” Tiêu lão không nói gì hừ lạnh một tiếng tức thì Ngụy Thanh vốn bị trọng thương lại nôn ra một ngụm máu.

“Bản sứ hành sự người còn chưa có tư cách xen vào” Tiêu lão lạnh nhạt nói, tên tiểu tử này tưởng mình thật sự được tông chủ yêu thích sao.

Đơn giản chỉ là lợi dụng hắn một chút mà thôi.

Nói xong hắn cũng không lại nhìn Ngụy Thanh mà là hướng đám người Thiên Huyền tông nhìn lại.

Hắn luôn cảm thấy tên tiểu tử kia có gì đó rất quái lạ.

Có thể tiến vào Hỏa Thần cung không nói, lại còn có thể trước thời gian đi ra.

Hơn nữa hắn luôn cảm thấy tại vị trí Thiên Huyền tông như có như không một vị thánh tôn cảnh, khí tức thậm chí còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Hắn lại không biết đây là La Khinh Sương trước đó không muốn bọn hắn trêu chọc Lăng Huyền Thiên nên mới nhẹ tản ra khí tức, tất nhiên chỉ là một chút thôi cũng không quá rõ ràng.

Nhưng sau khi thấy Tô Ngọc Linh đi ra nàng cũng không lại làm vậy nữa.

— QUẢNG CÁO —

Vì nàng biết Dạ Minh tông đám người chắc chắn sẽ chết, hơn nữa còn chết rất rất thảm.

Nếu nàng tiếp tục xen vào, nàng cũng sẽ cùng bọn hắn đồng dạng.

Chết rất thảm.

“Chư vị, bản thánh đã rất nhường nhịn các ngươi.

Nếu các ngươi còn không giao ra thần khí toàn bộ người ở đây đều phải chết” Tiêu lão cũng không muốn mất thời gian, trực tiếp nói.

Hắn nói như vậy cũng là muốn đám người thập tông tạo chút áp lực cho Thiên Huyền tông.

Nói không chừng hắn còn không cần ra tay a.

“Thần khí? Là thánh kiếm màu đỏ kia sao?”

“Thế gian thật sự có thần khí.

Ta thiên a!”

“Thiên Huyền tông, các ngươi còn không mau đem thần khí cho thánh sứ đại nhân.

Chẳng lẽ muốn mọi người chôn cùng các ngươi sao?” Mở miệng đúng là Hàn Thế, hắn biết thế cục đã định tất nhiên cần phải tranh thủ sớm lập một chút công lao a.

“Đúng, đúng thần khí cũng không phải phàm nhân có thể nắm giữ”

“Còn không mau giao thần khí ra”

Xích Diễm tông, Hồn Anh tông, Hạo Nhiên tông mọi người cũng là lần lượt mở miệng.

Dù sao bọn họ đã triệt để phản lại thập tông, tất nhiên dứt khoát chứng minh bản thân với Dạ Minh tông.

“Hừ, còn nói cái gì thập tông.

Cùng một đám cặn bã không khác gì nhau” Mộ Dung Uyển Nhi đứng tại Vạn Bảo Các đám ngươi nghe bọn họ nói vậy thì hừ lạnh.

Đám người này căn bản là tham sống sợ chết, sớm đã cùng Dạ Minh tông cấu kết.

Bấy giờ lại chính khí một mặt vì mọi người lo nghĩ.

Thật nghĩ thế nhân đều là người ngu sao.

Bách Lý Ngự Thiên cũng là lườm đám người nói: “Tiểu nha đầu nói không sai.

Vạn Kiếm tông chúng ta thật sự sỉ nhục khi mang danh thập tông lâu như vậy”.

“Đúng vậy, Thanh Hoa tông chúng ta tuy nhỏ yếu nhưng cũng tuyệt không bỉ ổi giống các ngươi”

“Đúng, đúng.

Nếu giỏi ngươi cứ giết hết chúng ta đi.

Trước sau gì các đại thế lực cũng tìm ngươi báo thù”

Một số tông môn cùng tán tu lại cũng lên tiếng bảo vệ lẽ phải.

Dù sao thì bọn họ cũng không nghĩ có thể sống sót ra khỏi đây.

Cho dù Lăng Huyền Thiên thật sự giao thần kiếm ra, lão giả kia bảy phần là sẽ giết hết mọi người.

“Các vị lời ấy sai rồi.

Ta thấy thần khí đưa cho vị tiền bối này hẳn là việc nên làm” lúc này một thanh âm vang lên.

Theo thanh âm nhìn lại đúng là Quang Diệu.

Hắn thế mà cũng phản pháo theo Dạ Minh tông.

— QUẢNG CÁO —

Dù sao hắn cũng muốn giữ tình mạng mình a, với lại thần khí tới tay Dạ Minh tông theo hắn nghĩ tốt hơn nhiều so với Thiên Huyền tông.

Bởi vì Linh Ẩn tông cùng Thiên Huyền tông ân oán không ít.

Làm lợi cho bọn họ chi bằng hướng theo đại thế.

“Đại trưởng lão … người sao có thể nói vậy a?” mở miệng đúng là Lý Lan Khuê, nàng cùng Liễu Hạ may mắn thoát một kiếp.

Vốn tưởng bẩm báo đại trưởng lão người sẽ báo thù cho các sư huynh đệ khác.

Thật không ngờ, đại trưởng lão lại chỉ là một người sợ mạnh lấn yếu.

“Câm miệng” Quang Diệu thấy một nha đầu vừa đột phá linh tôn cảnh lại dám hướng hắn lên tiếng lập tức một chưởng oanh tới nàng.

Dù cho Lý Vân Long cha nàng gặp hắn còn phải lễ phép a.

Mắt thấy một chưởng của hắn sắp đụng trúng Lý Lan Khuê thời điểm, chưởng ấn lại đốt nhiên tan biến đi.

Sau đó một tên nam tử tuấn mỹ toàn thân mặc bạch bào xuất hiện giữa không trung.

Hắn không có linh lực, không có thánh lực cũng không có huyền lực.

Nhưng hắn cứ như vậy có thể đi lại trên không trung, chậm rãi hướng đám người tiến đến.

Bước tiến của hắn vô cùng chậm chạp, nhưng mỗi bước đi đều như hòa làm một với thiên địa.

Hắn cứ đi như vậy mãi đến lúc cách đám người mười mét mới dừng lại.

Sau đó nhìn đám người vây quanh Dạ Minh tông nhàn nhạt mở miệng: “Ta vốn không quan tâm các ngươi có mưu tính gì, càng không để ý đến các ngươi tại phàm giới tranh đấu.

Chỉ là, đáng tiếc”.

“Hừ, giả thần giả quỷ” Hương đà chủ thấy hắn như vậy thánh lực tản ra muốn một chưởng oanh về phía hắn.

“Chuyện … chuyện gì xảy ra? Thánh lực của ta sao không thể điều động” chỉ là lúc này toàn thân hắn không cảm nhận được một chút thánh lực nào.

Không những thế hắn cũng không thể câu thông linh khí trong thiên địa.

“Ta ta linh lực cũng biến mất”

“Ta thánh lực a”

Không chỉ có hắn, tất cả đám người vừa mới hướng Thiên Huyền tông chỉ trích ép họ giao ra thần khí đều là như vậy.

Không mảy may cảm nhận được một tia khí lực nào.

Nếu không phải bọn họ có thể cử động cùng nói chuyện, bọn họ thậm chí hoài nghi chính mình đã chết.

“Ngươi … thật ra ngươi là ai?” Tiêu thánh sứ cũng là hoảng rồi.

Thánh lực cùng thiên địa linh khí chính là điểm mạnh nhất của thánh giả.

Nếu không có thì bọn hắn cũng không khác biệt gì thường nhân a.

Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến bọn họ hoảng sợ.

Hắn nhẹ nhắm hai mắt lại, sau đó một hư ảnh cự nhân màu vàng kim vô cùng to lớn xuất hiện.

Hư ảnh này vừa xuất hiện trên bầu trời cũng hiện ra một con mắt vô cùng to lớn, khắp con mắt đều là màu đỏ như máu.

Chỉ có đồng tử ở giữa là màu trắng bật trên đó còn hiện ra từng đường gân vô cùng đáng sợ.

Con mắt vừa xuất hiện đều nhìn chằm chằm về hư ảnh cự nhân màu vàng theo đó từng tia sấm sét cũng là dần dần tụ tập lại xung quanh nó, như muốn diệt sát cự nhân màu vàng kim.

Cự nhân màu vàng kim thấy vậy cũng không có biểu lộ gì, theo sau hắn nhẹ vung tay toàn bộ bầu trời đều bị một vụ khí màu đen che lấp, nếu có người biết hàng tại đây chắc chắn nhận ra đó là tối cao đạo pháp một trong hỗn độn chi khí.

Sau khi bị hỗn độn khí che lấp con mắt màu đỏ cũng từ từ nhắm lại sau đó triệt để biến mất.

Mọi người ở đây giờ khắc này vô cùng rung động, bất kể là con mắt màu đỏ, màu đen vụ khí hay màu vàng kim hư ảnh bọn họ đều cảm thấy khí tức vô cùng kinh khủng.

Phảng phất như có tận thế hàng lâm vậy.

— QUẢNG CÁO —

“Ta thiên, tận thế sao?”

“Hắn rốt cuộc là ai?”

“Thần nhân cũng không kinh khủng như vậy đi”

Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đám người khiếp sợ, hư ảnh màu vàng kim vừa ra trong tay hắn cũng xuất hiện một khối đá bảy màu vô cùng sặc sỡ.

Khối đá tuy chỉ bằng bàn tay nhưng dường như chứa đựng toàn bộ thế gian vạn pháp.

Xung quanh nó từng đoàn chữ kỳ lạ xoay quanh vô cùng quỷ dị.

“Là nó sao?” Phiên lão nhân tất nhiên nhận ra khối đá này.

Chỉ là hắn chưa từng cảm nhận được khối kỳ thạch ngày đó hắn biên cố sự ra, lại thật mạnh mẽ như vậy.

“Một thế này ta vốn không muốn tại nơi này tạo quá nhiều sát niệm.

Bởi vì dù sao các ngươi cũng coi như có chút nhân quả với ta.

Đáng tiếc, thế gian vạn sự vô thường.

Các ngươi nếu đã không trân quý mạng sống của mình hà tất cần tồn tại” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, sau đó khối đá trong tay của hắn bỗng trở lên vô cùng to lớn.

Khi khối đá đó to lớn lên, mọi người mới có thể nhìn rõ trong đó có một thế giới tràn ngập trong biển lửa, một thế giới khác thì đều là nước.

Tiếp đến Lăng Huyền Thiên nhẹ nhàng nhấn khối đá đó về phía đám người Dạ Minh tông, chỉ thấy nét mặt bọn họ hoảng hốt vô cùng.

Đều điên cuồng chạy trốn, nhưng bất kể dùng thủ đoạn gì bọn họ đều không thể thoát khỏi phạm vi khối đá đó.

Cuối cùng tất cả bọn họ đều bị khối đá đè chết.

Quỷ dị là thi thể bọn họ cùng tinh huyết đều hướng về phía khối đá trôi vào sau đó hoàn toàn biến mất.

Tại vị trí bọn họ vừa đứng cũng không có chút vết tích gì, y như chưa từng có người xuất hiện.

Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn bọn họ cũng không có cảm xúc gì.

Dù sao thì đối với hắn chỉ là nhấc tay sự tình.

Nhưng nếu có thần linh nhìn thấy một màn này ắt hắt hoảng sợ không thôi, bởi vì bọn ngươi kia cũng không chỉ bị giết đơn giản như vậy.

Mà là triệt để bị giết, không thể luân hồi.

Thế gian mọi người hầu hết không tin có kiếp sau, nhưng phàm là người có thể thành thần đều tin vào luân hồi.

Bởi vì bọn họ đã ngộ ra một số pháp tắc trong thiên địa nên có cảm ứng một chút huyền diệu trong đó.

Bọn họ biết phàm là người chết đều có thể luân hồi.

Vì thế mà rất nhiều thần linh sẽ tìm mọi cách lưu lại ký ức của mình tại kiếp sau.

Nhưng sẽ có một số thần linh ngộ ra luân hồi pháp tắc, sau đó lợi dụng nó để xóa bỏ triệt để người khác không cho bọn họ có cơ hội luân hồi.

Tất nhiên người có thể làm việc này ít càng thêm ít.

Chính vì vậy mà họ vô cùng đáng sợ.

Thế mà Lăng Huyền Thiên một tiểu tử tại phàm giới nho nhỏ lại có thể làm tới.

Há lại không khiếp sợ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.