Vạn Đế Chí Tôn

Chương 147: 147: Băng Tâm




“Đã tìm thấy tiểu tử kia chưa?”

“Ngao đại ca, ta đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm nhưng Huyết Hải Sơn Mạch cũng không phải nhỏ, nhất thời không tìm được hắn”

“Hừ, nhất định không thể để hắn sống sót rời khỏi nơi này!” Ngao Thế ánh mắt băng lãnh nói, nếu như Lăng Tiếu Thiên có thể hoàn thành lần khảo thí này.

Như vậy cũng chứng minh hai lần trước hắn là có chân tài thực học, chắc chắn sẽ trở thành người được trọng điểm bồi dưỡng tại Thánh Thiên Viện.

Mà hắn Ngao Thế đường đường là đại diện của Thần Triều trong kỳ sát hạch này, lại thua một tiểu tử nhà quê kia, hắn sao có thể để chuyện này xảy ra.

Vì vậy mà từ lúc vừa tiến vào Huyết Hải Sơn Mạch hắn đã tụ họp mọi người lại để tìm kiếm Lăng Tiếu Thiên, chỉ là đến giờ đã gần qua một ngày vẫn chưa có tin tức gì.

….

Lúc này Lăng Huyền Thiên cùng Lộ Huyền Cơ đang thản nhiên nằm nghỉ tại một ngôi nhà nhỏ.

Nếu để người khác biết được bọn họ ở tại nơi này chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì nơi này chính là vị trí trước cửa ra của Huyết Hải Sơn Mạch.

Ngôi nhà này cũng là nơi để mọi người dừng chân.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều bận đi tìm Tử Bì Hoa, ai lại nghĩ sẽ có người trở lại nơi này đây.

Nên nhớ Tử Bì Hoa chắc chắn sẽ không xuất hiện ở những khu vực bên ngoài như vậy.

Lộ Huyền Cơ một bên nướng thịt rắn một bên hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Lăng huynh thực sự có tài nha, lại có thể tìm đến cửa ra của Huyết Hải Sơn Mạch nhanh như vậy”.

Lăng Huyền Thiên nghe vậy chỉ lắc đầu không đáp.

Khi bọn họ tiến vô nơi này là dùng không gian kết giới để tiến vào, như vậy cửa ra chắc chắn cũng sẽ phải có không gian kết giới.

Vốn không gian kết giới chỉ hiện ra tại ngày cuối của cuộc khảo hạch, đến lúc đó mọi người mới biết được nó nằm ở đâu.

Nhưng Lăng Huyền Thiên là ai đây, một chút thủ đoạn không gian như vậy hắn chỉ cần chớp mắt là có thể nhìn ra.

Tất nhiên có thể tìm được tiếp điểm giữa các kết giới này, từ đó xác định cửa ra của Huyết Hải Sơn Mạch.

Còn vì sao phải tiến đến cửa ra trước ư? Tất nhiên là để tiến hành chặn đường cướp bóc rồi.

Hắn cũng không muốn phải một mực đi tìm Tử Bì Hoa đây, bây giờ hắn cần phải suy nghĩ xem mình nên học hỏi đạo thống nào tiếp theo.

Nghĩ như vậy Lăng Huyền Thiên cũng có chút chau mày.

Hắn hiểu biết vô số loại pháp tắc, nhưng muốn tu pháp tắc thành đạo cũng không thể tùy tiện chọn một cái rồi tu luyện.

Làm như vậy chắc chắn tốn rất nhiều thời gian của hắn.

Trước đây, sở dĩ hắn lựa chọn tu Hắc Ám đại đạo là vì có tàn hồn của Đế Thích Thiên cùng với Hắc Ám Thần Trượng, việc cảm ngộ hắc ám của hắn dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ lại khác, không có phụ trợ từ bên ngoài, hắn muốn tu bất kỳ loại đại đạo nào đều cần không ít thời gian.

Thật sự khiến hắn có chút đau đầu.

— QUẢNG CÁO —

“Lăng huynh, thịt rắn chín rồi mau tới ăn nha!”

“Tốt!” Lăng Huyền Thiên nghe Lộ Huyền Cơ nói vậy cũng không suy nghĩ nữa, đứng dậy cầm lấy một miếng thịt rắn thưởng thức.

Tuy nói bọn họ tu luyện đến cảnh giới này đều không cần ăn uống, nhưng những loại thịt yêu thú như vậy không chỉ khiến người ta bổ sung linh lực, mà còn đem lại sảng khoái khi ăn.

Hơn nữa hai người cũng rảnh rỗi không có gì làm, nên mới tiến hành nếm thử món thịt nướng này.

Lộ Huyền Cơ một bên ăn không ngừng, một bên hướng Lăng Huyền Thiên hỏi: “Lăng huynh … ngươi … ngươi nói xem tại sao nơi này không có cấm chỉ cướp… cướp bóc, nhưng đám người kia lại miệt mài đi kiếm Tử Bì Hoa đây”.

Lăng Huyền Thiên thấy vậy thì nhẹ lắc đầu.

Hắn lắc đầu cũng không phải vì không biết, mà vì tên mập này ăn thật sự quá điên cuồng đi.

Người không biết chắc chắn tưởng hắn sắp chết đói đến nơi rồi, cũng may nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ cùng một đầu Hắc Lang mà thôi.

“Bọn họ không phải không muốn cướp, nhưng làm sao cướp đây?”

“Hả?”

“Tại nơi này chắc chắn chỉ có người của nhất đẳng thế lực cùng siêu cấp thế lực dám đi cướp bóc.

Nhưng số lượng người của bọn họ nhiều hơn người của chúng ta rất nhiều, nếu muốn cướp bóc chẳng lẽ mỗi người chia nhau một đóa Tử Bì Hoa sao?”

“Cũng đúng!” Lộ Huyền Cơ nghe Lăng Huyền Thiên giải thích cũng nhẹ gật đầu.

Nơi này người đông như vậy, nhưng ai cũng muốn giành vị trí đứng đầu, tất nhiên không muốn chia sẻ Tử Bì Hoa cho người khác.

Nhưng một người lại không đủ thực lực để đi cướp những người còn lại, còn nếu liên hợp thì lại phải chia nhỏ số lượng Tử Bì Hoa còn không bằng tự mình đi kiếm.

Tất nhiên nếu như người có thực lực mạnh mẽ của phe này vô tình gặp được người phe khác yếu hơn, như vậy chắc chắn sẽ có một hồi tranh đấu rồi.

~ ngao ngao ~

Đúng lúc này một thanh âm vang lên, hai người nhìn lại thì đúng là tiếng gầm của Hắc Lang, sau khi gầm lên nó liền hướng về một hướng xa phóng đi.

Thấy vậy hai người cũng lập tức theo sau nó, hai người tu vi không thấp tất nhiên có thể nghe được tiếng đánh nhau tại nơi xa.

Chỉ là bọn họ không rảnh để đến xem mà thôi, nhưng không hiểu sao đầu Hắc Lang này lại chạy đi khiến hai người không thể không theo.

Dù sao nó cũng là đầu thú mà Lăng Huyền Thiên mới thuần phục.

— QUẢNG CÁO —

….

Lúc này tại một hồ nước có một đại hán trung niên đứng đó, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng kèm theo một bộ râu quai nón khiến khí chất của hắn càng thêm băng lãnh.

Người này không ai khác đúng là Hữu Chánh Hoàng.

Bao vây xung quanh hắn là ba người, hai nam một nữ.

Trong đó một nam tử bọn họ nhận biết chính là Lý Phong Trần người của Thần Kiếm Môn.

Còn một nam tử mặt nhọn dáng người gầy gò cùng nữ tử kia bọn họ tuy gặp mặt tại thời điểm khảo thí, nhưng cũng không rõ danh tính hai người.

Đáng nói là dưới chân bọn họ có một đầu thực vật hình dạng như một đóa sen to lớn.

Đầu thực vật này có một màu xanh biếc, trải rộng khắp mặt hồ.

Tại vị trí chính giữa của nó có một viên ngọc nhỏ màu trắng ngà, phát ra từng tia khí tức lạnh như băng.

“Băng Liên Hoa, lại còn là Băng Liên Hoa đã đản sinh là Băng Tâm” Lộ Huyền Cơ vừa thấy đóa hoa kia thì thốt lên một tiếng.

Đầu Hắc Lang cũng gầm gừ từng tiếng nhìn chằm chằm vào viên ngọc gọi Băng Tâm kia.

Hiển nhiên nó cũng rất muốn có thứ này, chỉ là nó có thể nhìn ra đám người kia thực lực không yếu nên cũng không dám tiến lên tranh giành.

“Tiểu tử, khôn hồn thì nhanh cút, Băng Tâm này chúng ta muốn” Lý Phong Trần hướng Hoàng Hữu Chánh nói.

Người ngoài chỉ biết Huyết Hải Sơn Mạch là địa điểm khảo thí của Thánh Thiên Viện, nhưng lại không biết bọn họ đã tụ tập không ít kỳ trân dị bảo cất giấu tại nơi này.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến đám người Lý Phong Trần cùng Ngao Thế không chờ đợi cướp bóc, mà lại đi tìm kiếm Tử Bì Hoa.

Bởi vì nơi này bảo vật cũng không ít.

Tất nhiên đám người bên ngoài như Lăng Huyền Thiên cũng không biết được chuyện này, hơn nữa trước giờ người chủ trì khảo hạch cũng sẽ không nói ra.

Đây được xem như là quy định ngầm mà các thế lực kia áp đặt cho Thánh Thiên Viện.

Dù sao bọn họ cũng phải cho các nhất đẳng thế lực cùng siêu cấp thế lực một chút lợi thế.

“Hắc hắc, bảo vật người gặp có phần.

Sao ta phải nhường ngươi đây? Nếu muốn thì dùng bản lĩnh đến lấy đi” Hoàng Hữu Chánh mặc dù đối diện ba người kia cũng không hề sợ hãi, gằn từng tiếng nói.

“Tiểu tử, thật sự muốn chết sao!”

“Ta nói Phong Trần, ngươi từ khi nào trở nên lắm lời như vậy đây, trực tiếp động thủ không phải nhanh hơn sao?” thấy Lý Phong Trần vẫn chưa ra tay, nam tử kia khinh bỉ một tiếng nói.

“Nham ca nói đúng nha, Phong Trần ca ngươi cần gì cần người như vậy sính miệng lưỡi đây?”

— QUẢNG CÁO —

Lý Phong Trần nghe hai người nói vậy thì có chút tức giận, nhưng hắn cũng không lập tức ra tay.

Bởi vì hắn biết Hồng Tụ cùng Lý Nham hai người này không phải dạng người lương thiện gì, hơn nữa thực lực cùng hậu trường đều không thua hắn.

Nếu hắn mất sức cùng tiểu tử trước mặt giao thủ, như vậy chưa biết chừng sau đó hai người lại hướng hắn ra tay đây.

~ Xiu xiu ~

Đúng lúc này một âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Chư vị nếu không muốn Băng Tâm này thì tại hạ xin phép lấy nó đi”.

Khi mọi người kịp phản ứng thì không biết từ lúc nào viên Băng Tâm kia đã bị một tên nam tử mập mạp lấy đi, khi mấy người kịp phản ứng lại thì tên mập kia đã đứng bên bờ hồ từ lúc nào rồi.

“Mập mạp, ngươi là muốn chết sao? Lại dám tranh ăn với hổ?”

“A, ngươi là hổ ư? Thật có lỗi, ta chỉ nhìn ra một con cẩu mà thôi” Lộ Huyền Cơ khinh bỉ nhìn Lý Phong Trần nói.

Xét về thực lực bốn người này liên thủ lại cũng không thể làm gì được hắn, hắn há lại sợ bọn họ.

Hoàng Hữu Chánh thì cũng không có tức giận như ba người kia, hắn cũng biết mình không thể cầm Băng Tâm đi.

Chỉ là hắn có chút không phục đám người con ông cháu cha này, vì vậy muốn ra một chút uy phong mà thôi.

Bây giờ Băng Tâm được “người của mình” lấy đi, đối với hắn cũng nói là chuyện tốt.

Dù sao thì tại nơi này, đám người không thân thích không họ hàng với quý tộc như bọn họ thật đúng là người một nhà.

“Muốn chết!” Lý Phong Trần sao có thể chịu được sỉ nhục như thế, hắn thét lên một tiếng sau đó trong tay xuất hiện một thanh trọng kiếm màu đen hướng thẳng vị trí của Lộ Huyền Cơ tấn công tới.

Cùng với thế công của hắn mặt nước cũng hóa thành một đợt sóng cuồn cuộn nhắm thẳng đến Lộ Huyền Cơ.

Đối diện với thế công dũng mãnh của Lý Phong Trần, Lộ Huyền Cơ không có chút sợ hãi nào.

“Vốn ta không muốn cùng cẩu chấp nhặt, nhưng ngươi đã muốn tìm giáo huấn, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.