Ngay thời điểm giáo viên chủ nhiệm lớp 11-1 cùng bọn Trần Dương, Phùng Đường chạy ra thì Văn Dã đã tới trước cửa lớp. Giáo viên chủ nhiệm họ Vương, năm nay ba mươi bảy tuổi. Cô đang mang thai được bốn tháng, bụng đã nhô lên vượt mặt. Cô giáo lo lắng hỏi dồn: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Trâu Kiến đến lớp chúng ta gây sự sao? Có ức hiếp gì em không?”
Văn Dã đáp: “Không có chuyện gì ạ, chỉ là trò chuyện bình thường thôi cô.”
Cô Vương thở phào nhẹ nhõm. Bảo là trò chuyện ngẫu nhiên thì rõ ràng cô không tin, nhưng Văn Dã cũng không có thương tích gì, nên cô cũng không cần phải tra rõ nguồn căn. Cô cũng được tính là giáo viên lão làng ở trường trung học Thụy Hải, đã dạy ở đây được mười mấy năm. Ngay từ khi Trâu Kiến nhập học, cô đã biết được thằng nhóc đó là một cái gai khó trị được, khuyên không đặng mà mắng cũng không xong, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Sau này em tránh xa tên đó một chút. Nếu lại xảy ra chuyện gì, trước hết hãy đi báo cho giáo viên.” Nói xong cô đứng từ xa liếc nhìn Vân Nhạc một cái, rồi hạ thấp giọng nói tiếp với Văn Dã: “Sau khi tan học em đừng vội về nhà, đến phòng giáo viên một chút, cô có việc muốn trao đổi với em.”
“Dạ được.” Sau khi nghe Văn Dã đáp lại, cô Vương vội quay người bước đi. Trần Dương nhanh nhảu chạy nhanh tới trước, mau miệng mà hỏi: “Anh Dã, thực sự không có chuyện gì sao? Bọn chúng không đánh cậu thật sao?”
Phùng Đường đá tên kia một cước: “Sao tao nghe trong lời nói của mày còn vương chút gì tiếc nuối vậy ha!” Rồi cũng thể hiện bộ dáng thương tâm mà nói: “Không có bị thương ở đâu thật chứ? Cái bọn khốn kia cũng quá kiêu ngạo xem trời bằng vung rồi! Lại còn ngang nhiên đến bắt nạt anh trai Văn Dã của chúng ta! Tao nói cho mày biết, nếu không phải do tao quá cả kinh, khẳng định tao sẽ đánh chết cái thằng khốn họ Trâu kia!”
Trần Dương mỉa mai: “Làm ơn cho tao nhờ, mày nói chuyện còn có lý nữa không vậy? Cũng hên là anh Dã không bị sao hết, chứ nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, tao nhất định sẽ báo án với cảnh sát!”
Hai người bọn họ tranh cãi đến là náo nhiệt. Văn Dã cũng cười theo, hướng Vân Nhạc mà nói: “Cậu về lớp trước đi. Hôm nay tôi sẽ về nhà muộn một chút.”
“Ừm.” Trần Dương bên trái một câu anh trai Văn Dã, Phùng Đường bên phải một câu anh Dã của tao, mãi cho đến tận khi Vân Nhạc đã trở về lớp học, bên tai cậu vẫn còn vang vọng thanh âm tiếng cười của Văn Dã.
Sau khi tan học, Văn Dã đi đến phòng làm việc của cô Vương. Cô giáo đã sớm chờ sẵn ở đó, nhường cho Văn Dã ghế rồi đích thân nhắc ghế khác ngồi cạnh hắn. Xong hết còn rót cho hắn một ly nước, xem bộ dạng là muốn trò chuyện một thôi một hồi đây.
“Trong buổi dạ hội Tết Nguyên Đán, em biểu diễn rất tốt đó.” Cô Vương đi thẳng vào vấn đề: “Thế nhưng em có quen biết bạn Vân Nhạc kia sao?”
Vân Nhạc đã đoán được mục đích của cô, liền gật đầu nói: “Em có nghe nói sơ qua.”
Cô Vương thở dài một tiếng, âu cũng là xuất phát từ hảo tâm: “Làm giáo viên thì không được có cái nhìn phiến diện về bất cứ ai. Tuy nhiên em là học sinh lớp cô chủ nhiệm, người giáo viên như cô tất nhiên sẽ muốn bảo vệ cho em. Bạn Vân Nhạc này, nếu không cần thiết phải tiếp xúc với cậu ta, em tốt nhất không nên quen biết đứa nhóc này. Nếu bản thân bạn ấy có vấn đề gì, trường học nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ. Tuy nhiên nếu về cá nhân em, cô thấy đứa nhóc kia không phải là đối tượng nên kết thân đâu.”
Văn Dã hỏi lại: “Tại sao ạ? Cậu ấy thực ra…”
Cô Vương xoa xoa thái dương nói: “Cô không phải là nói em ấy thế này thế nọ. Đứa nhóc này thật ra cũng rất đáng thương. Nhưng em cũng chỉ là một cậu thiếu niên thôi, cô phải có nghĩa vụ lo lắng đến an toàn của em. Cô mong em sẽ không bị dính phiền toái vào người. Ba của đứa nhóc kia… Ôi, hồi trước ông ta có đến văn phòng trường làm loạn, đánh luôn cả bảo vệ của trường, bị mời lên phường tạm giam luôn ấy.”
Việc lần đó không có học sinh nào biết được, lúc xảy ra chuyện thì đều còn trên lớp cả. Văn Dã cũng có lần nghe người khác đồn đãi về ba của Vân Nhạc. Hắn chợt nhớ đến lúc hắn mang Vân Nhạc về nhà mình, có nhìn thấy mấy vết bầm xanh tím trên mặt và cổ cậu. Văn Dã lúc đó không để tâm lắm, nhưng giờ không hiểu sao lại muốn được rõ ngọn ngành, hắn hỏi: “Thưa cô Vương, cô có hay việc cậu ấy hiện giờ không có nhà để về không ạ?”
“Cô có nghe nói.” Cô Vương cùng cô Chung Linh có quan hệ không tệ, đã từng nghe cô Chung Linh nhắc đến: “Nhưng cô cũng biết được hình như em ấy đã tìm được một nơi ở, phụ việc nhà cho một gia đình nào đó.”
“Dạ.” Văn Dã hỏi tiếp: “Vậy cô có biết lý do tại sao cậu ấy phải bỏ nhà ra đi không ạ?”
Cô Vương, cũng là một người sắp làm mẹ, nhắc tới việc này cũng không thể kiềm nén giận dữ được: “Cô cũng không biết rõ lắm. Nhưng biết được hôm đó ba của em ấy lại đến quậy ở trường học. Ông ta say mèm lại còn đem theo cả dao, luôn miệng nói muốn giết chết thằng bé. Ông ta còn nói lần trước chỉ hù em ấy bỏ chạy, lần này sẽ đuổi cùng giết tận.”
Mày của Văn Dã nhíu hết cả lại, nghe cô Vương nói tiếp: “Kỳ thực những chuyện này cô không nói với em mới phải. Nhưng cô tin em là một đứa trẻ tốt, dù cô có nói cho em nghe, em cũng sẽ không đem chuyện này đi kể lung tung khắp nơi. Năm ngoái cô cùng cô Chung trong chuyến viếng thăm phụ huynh có ghé hàng xóm nhà em ấy. Hai cô được họ kể lại rằng, mẹ của đứa nhóc này đã bỏ đi từ lúc còn rất nhỏ. Em ấy sống dưới sự bạo lực cùng chì chiết của người ba, có thể tồn tại và lớn lên như vậy cũng không dễ dàng gì, thế nhưng…”
Cô Vương trải lòng rất nhiều. Cô là một người có tấm lòng thiện lương, nhưng đồng thời cũng có một mặt ích kỷ. Cô cũng chỉ như một phụ huynh bình thường, suy nghĩ có chút mâu thuẫn và rối ren. Cô tuy cảm thấy Vân Nhạc thật sự rất đáng thương, nhưng cũng mong con cái của mình đừng tiếp xúc với cậu nhiều quá, để rồi bị liên lụy đe dọa và tấn công: “Cô đoán rằng đêm đó ba của em ấy muốn gây án mạng, nên em ấy mới phải bỏ nhà trốn đi. Rốt cuộc ông ta cũng chỉ bị tạm giam ba tháng, sau này lại ra ngoài thì không biết làm sao. Ngoài ra còn có Trâu Kiến kia nữa, cái thằng nhóc đó… Ây, cái vấn đề này lại có liên quan đến lợi ích của trường học, các em còn nhỏ chưa hiểu được đâu. Văn Dã à, cô không cấm đoán việc em kết bạn với ai, nhưng em nên nghĩ kỹ về việc kết giao với bạn Vân Nhạc này. Ngoài ra, tính cách của em ấy hình như cũng rất khó gần. Đừng để chuyện của đứa trẻ này ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của em.”
Dù thế nào thì cô Vương cũng là có ý tốt, thành ra Văn Dã không thể hiện đồng tình, nhưng cũng không muốn giải thích rằng Vân Nhạc thật ra không như mọi người suy nghĩ. Ấn tượng về một người rất khó mà thay đổi được, không phải trình bày một hai câu mà mong lấy được lòng tin của người khác. Thế nhưng trong lòng hắn thật sự rất buồn phiền, không thoải mái, nhưng cũng không thể biết được nguyên nhân cụ thể từ đâu.
Vân Nhạc dọn dẹp xong bàn ăn, bước tới phòng khách thì dợm chân lại. Văn Dã từ lúc ở trường học về có điểm kỳ quái, ăn cơm xong thì cứ ngồi thừ trên ghế sofa. Khăn Quàng Cổ hướng hắn cọ tới cọ lui, nhưng không như trước được hắn vuốt ve, chỉ có thể ủy khuất kêu lên hai tiếng “Meo meo”. Văn Dã cứ thế nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong phòng đến mức xuất thần, thậm chí còn không phát hiện Vân Nhạc đang từ bếp đi ra.
Hắn đang không vui.
Vân Nhạc mím chặt môi, lẳng lặng ngồi nhìn hắn một chút. Cậu đi đến rồi ngồi xuống cạnh bên hắn, mở miệng kêu một tiếng chân thành: “Anh Dã.”
Văn Dã giật giật mắt vài cái, giật mình hồi tỉnh, tức tối quay đầu lại hỏi: “Cậu vừa mới kêu tôi bằng gì đó?”
Không thích à? Vân Nhạc nghi hoặc hồi lâu, mới sửa lại xưng hô, nghiêm túc gọi lần nữa: “Anh trai Văn Dã.”
Văn Dã “Phụt” một tiếng mà bật cười, hỏi cậu: “Sao tự nhiên lại gọi tôi như vậy?”
“Cậu thích được người ta gọi như vậy mà, không phải sao?”
Văn Dã trả lời: “Không có đâu, sao cậu lại nghĩ như vậy chứ?”
“Ồ…” Còn tưởng rằng biết được một điều mà hắn thích, Vân Nhạc cúi đầu ra chiều mất mát lắm, “Bởi vì lúc Trần Dương với Phùng Đường gọi cậu như vậy, cậu cười hết sức vui vẻ.”
Văn Dã ngẩn cả người, đột nhiên hiểu ra, khẽ vuốt vuốt tóc cậu mà cười rộ lên: “Không phải là vì chuyện xưng hô, tôi cảm thấy việc họ đấu khẩu với nhau rất vui nhộn.”
Vân Nhạc không thể nói chuyện liến thoắng như bọn họ được, nắm chặt tay ra chiều khẩn thiết, nói: “Vậy, cậu thích được gọi như thế nào?”
“Hả?” Văn Dã nhìn qua gò má của cậu, nhận ra rằng cậu đang cố gắng động não suy nghĩ cách giúp cho mình vui lên. Nhưng không phải cậu ấy lớn lên trong môi trường như vậy, hẳn chưa từng có ai làm cho cậu vui vẻ, làm sao cậu có thể nghĩ ra được biện pháp để mua vui cho người khác chứ?
Vậy mà cậu ấy vẫn đặc biệt nỗ lực, tựa như chỉ cần tìm được một cách xưng hô dễ nghe, thì có thể làm cho Văn Dã vui vẻ cao hứng vậy.
“Thế còn cậu thì sao? Cậu muốn người khác gọi cậu bằng gì?” Văn Dã hỏi ngược lại.
Vân Nhạc suy nghĩ một lúc, những người khác đều kêu cậu bằng tên. Đôi khi sẽ có người gọi cậu là Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nghe cũng rất hay nha, nhưng cũng chỉ có dì cả và Văn Dã là từng gọi cậu như vậy. Trước kia cậu rất ganh tỵ với những đứa trẻ con nhà người ta, luôn được ba mẹ bồng bế trong lòng, gọi bằng những biệt danh thân mật, như là quai quai (1), hoặc là Bảo Bối (2). Tuy rằng nghe rất trẻ con, nhưng từng chữ từng từ trong đó, đều là tràn ngập niềm yêu thương, chiều chuộng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Văn Dã, lời tự thốt ra khỏi cửa miệng: “Bảo bảo (3), tôi có thể gọi cậu là bảo bảo không?”
Trái tim Văn Dã dường như trật một nhịp, nói: “Bảo bảo tận một mét tám bảy, có phải là quá cao rồi không?”
Vân Nhạc trả lời: “Vậy tôi gọi cậu là Đại Bảo Bảo có được không? Cậu có thích hay không?” Ánh sáng vàng mong đợi dường như muốn từ thanh âm của cậu mà truyền ra ngoài. Văn Dã cũng không có cách nào từ chối cho đặng, đành nói “Được.”
Hắn khẽ mỉm cười, bên trong đôi mắt như ngân ngấn nước, phản chiếu khóe miệng cười dịu dàng yêu mến của Vân Nhạc. Hắn đã bị cưng chiều đến mức cả bản thân mình cũng không ý thức được nữa rồi.
~ Hoàn Chương 25 ~
Chú Thích:
(1) Quai quai: Đại loại là một biệt danh cho trẻ em, ngụ ý đứa bé rất ngoan ngoãn, nghe lời.
(2) Bảo bối: cũng là một cách gọi trẻ em, đồng thời cũng có nghĩa đen là em bé, bảo vật.
(3) Bảo bảo: đồng nghĩa với Bảo bối, nghĩa là em bé, còn có thể là bé yêu, kiểu gọi của vợ chồng. Vậy nên Văn Dã mới nói là em bé nào mà cao đến tận mét tám bảy (Nhưng bé chồng thì có nha hahaaa)
Tâm Sự Mỏng: Awwwww, cái tên Đại Bảo Bảo rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, chị tác giả chơi chữ quá cơ, trong ngọt chỉ có ngọt hơn hay gì *bắn tim*. Nhưng cuộc đời của bé Nhạc thì thực sự quá thảm đi, chỉ mong Dã ca sẽ ở bên em nó suốt đời suốt kiếp này *tung bông* *tung bông*