Vân Dã

Chương 13




Sáng sớm thứ sáu, Vân Nhạc nấu cháo xong rồi chuẩn bị ra ngoài. Lúc đang mang giầy, cậu liếc mắt nhìn trên đầu tủ thấy một chiếc hộp đựng tiền lẻ. Cậu cũng không dừng lại, bước ra khỏi cửa. Hộp tiền lẻ kia đã xuất hiện từ sáng sớm thứ hai, bên trong có mười lăm tệ tiền lẻ, mỗi ngày cũng có thể tăng lên một chút, thỉnh thoảng cũng có thả vào vài đồng xu nữa. Cậu biết rằng đó là Văn Dã đã chuẩn bị, nếu như cậu đoán không sai, là mong cậu có thể cầm tiền lẻ này đi mua thức ăn.

Văn Dã cũng không có nói gì, chỉ chờ Vân Nhạc tự quyết định. Giống như kiểu hy vọng cậu có thể thay đổi một số cố tật, nhưng cũng mong cậu có được sự kiên định của chính mình. Hắn cũng không hỏi tại sao Vân Nhạc lại không dùng nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh. Hắn bảo rằng mình không có khó khăn, liền thật sự nấu cái gì ăn cái nấy, không phàn nàn điều gì.

Mấy ngày nay khí trời đã ấm lên, tuyết đọng ven đường cũng dần tan đi hết, Vân Nhạc cũng không cầm lấy tiền lẻ đang dần dần tăng lên. Cậu đã được ở lại nơi này, cũng đã chiếm rất nhiều tiện nghi, ít nhiều cậu vẫn là cố chấp muốn trả ơn lại một chút.

Ngày hôm qua Văn Dã nói đêm nay muốn cùng bạn bè hắn đi chơi, phỏng chừng sẽ về nhà trễ một chút, không cần phải chuẩn bị cơm tối cho hắn. Vân Nhạc nghĩ sau khi tan học có thể đến chỗ sạp hàng của Trần Xảo Ngọc ở chợ trời mua chút rau củ thực phẩm chất lượng tương đồng nhưng giá cả lại rẻ hơn hẳn. Cũng đồng thời muốn báo cho dì biết mình đã bình an, cậu đột nhiên rời nhà bỏ đi, Trần Xảo Ngọc trong lòng hẳn rất lo lắng.

Buổi trưa, Vân Nhạc ăn cơm xong từ nhà ăn đi ra, ngang qua toà nhà hành chính. Một nữ giáo viên mặc bộ quần áo thể thao màu xám, tóc đuôi ngựa cột cao sạch sẽ gọi cậu lại. Cô giáo thoạt nhìn rất gọn gàng, cô đang thực hiện động tác thể dục kéo căng lồng ngực và giơ cao chân, rất có sức sống. Vân Nhạc bước đến gần, kêu một tiếng: “Cô Chung.”

Cô giáo Chung tên đầy đủ là Chung Linh, trùng tên với một nhân vật nữ trong tác phẩm của đại văn hào nào đó, người cũng như tên vừa ngọt ngào lại giỏi giang. Thời điểm Vân Nhạc bắt đầu biết đến cô, cô rất thích mặc váy áo xinh đẹp xúng xính, tính tình cũng rất ôn ôn nhu nhu. Nhưng từ lần đi thăm hỏi các gia đình học sinh phát sinh sự tình, cô Chung liền thay đổi rất nhiều. Tuy vẫn không thay đổi tính cách bản thân, vẫn mùa hè diện váy hoa đẹp đẽ, nhưng cứ sau khi tan học, cô lại một mình ở lại sân luyện tập chạy bộ, mệt đến bở hơi tai. Đôi lần tình cờ gặp mặt Vân Nhạc, còn có thể đá chân lên nói: “Các giáo viên độ này đều rèn luyện rất cực lực, khi lại đi thăm hỏi các gia đình, liền có thể đánh ba em răng rơi đầy đất luôn!”

Chuyện đã trôi qua lâu như vậy nhưng cô vẫn ở chỗ cũ rèn luyện thân thể, giảm bớt đi khí chất yếu mềm, ngày càng khoẻ mạnh, kiên cường.

“Tóc tai có phải là dài rồi không?” Cô Chung dừng vận động, nói: “Tuy rằng em rất trầm tĩnh, nhưng cũng nên tuân thủ theo nội quy trường học. Còn nữa, lần này đừng tự mình cắt tóc nữa. Em là một đứa trẻ rất đẹp trai, lại đem mình cắt rất giống củ khoai tây thành tinh.”

Vân Nhạc mím môi không lên tiếng, cùng cô bước vào văn phòng.

Lúc này trong văn phòng không có ai, cô Chung đi đến chỗ của mình, nhấp một hớp canh dưỡng sinh nấm tuyết (1), nói: “Còn nửa tháng nữa là đến dạ hội mừng Tết Nguyên Đán, lớp chúng ta cũng sẽ chuẩn bị một tiết mục tham gia chương trình. Cô đã tìm được mấy học sinh biết chơi nhạc cụ để hợp tấu, tập dượt một ca khúc. Kỳ thực không thiếu người, thế nhưng cô muốn em cũng tham gia. Cũng không khó khăn gì, em chỉ cần đứng phía sau lộ cái mặt là được.”

Vân Nhạc đáp: “Em không biết chơi nhạc cụ.”

Cô Chung nói: “Làm gì có ai sinh ra mà biết chứ, như vậy thì cần gì học hành?” Nói rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một cây sáo và một quyển giáo trình nhạc phổ, quay sang cậu nói: “Ống sáo này rất dễ học thành, mấy ngày nghỉ học, em ở nhà nghiên cứu một chút. Có gì không hiểu cứ lật sách, thứ hai quay trở lại sẽ diễn tập cùng nhau thử xem sao.”

Cô Chung đã nói một lần sẽ không nói lần hai, không thèm đợi cho Vân Nhạc từ chối, liền đem cậu đá ngay ra ngoài. Vân Nhạc quay trở lại phòng học, đem ống sáo bỏ vào cặp sách. Sau giờ học, cậu đi đến sạp hàng của Trần Xảo Ngọc ở chợ thực phẩm.

Mùa đông ngày rất ngắn, chừng sáu giờ rưỡi trời đã đen kịt. Vân Nhạc ngồi xe bus cũ kỹ chậm chạp đi, thời điểm đến đó, chắc nhiều người cũng đã thu sạp trở về nhà, nhưng cậu biết Trần Xảo Ngọc sẽ không về sớm như vậy. Hai vợ chồng bọn họ rất chịu khó và nghiêm túc kiếm tiền. Chợ thực phẩm ở phía Nam này là chợ ngoài trời, sẽ không được sạch sẽ vệ sinh như tiệm ở gần nhà Văn Dã. Nhưng bởi vì không tốn nhiều tiền thuê gian hàng, rau củ bán giá rất rẻ. Chợ này cũng cực kỳ đơn giản, toạ lạc trên một mảnh đất trống rất lớn, mỗi một sạp hàng chỉ rộng có mấy mét vuông, phía trên bày các loại rau dưa. Thời điểm sáng sớm còn tươi roi rói thì mắc mỏ hơn, chứ giờ tối trời như vầy đã héo rũ, lại càng rẻ hơn nữa.

Trần Xảo Ngọc ngồi ở trên chiếc ghế đẩu, hai tay cầm túi nước giữ nhiệt đang xử lý một chút lá rau xanh, thấy có người bước lại liền lập tức chào hỏi. Sau khi thấy rõ người tới, dì ngơ ngác, nhanh chóng đứng lên, hỏi: “Nhạc Nhạc?”

Vân Nhạc kêu một tiếng nhỏ: “Dì cả.”

Trần Xảo Ngọc đã mấy ngày liền lo lắng cho cậu bé, đứa nhóc này tự nhiên biến mất một cách đột ngột. Dì mấy ngày liền không ngủ yên, chỉ lo là đã xảy ra chuyện gì. Lúc này đây, thấy Vân Nhạc chính mình đến đây, liền nhanh chóng kéo cậu lại hỏi: “Nhạc Nhạc, con đã đi đâu? Làm sao không trở về nhà vậy hả?” Liền đi tới đi lui mà nhìn hắn, thấy không có gì đáng lo ngại, mới yên lòng hỏi: “Mau nói cho dì cả nghe, con là đã đi đâu? Như thế nào rồi?”

Vân Nhạc trả lời: “Con sẽ không về đó nữa đâu.”

Trần Xảo Ngọc hỏi dồn: “Vậy rồi con đi đâu? Đã có chỗ ở chưa?”

Vân Nhạc đáp: “Con tìm được một chỗ làm công, giúp người ta nấu cơm, dọn dẹp phòng.”

“Ừm, vậy người thuê con là người ra sao? Có thể tin được không?”

Vân Nhạc nói: “Là bạn học ở trường ạ.”

“Vậy à, vẫn còn là học sinh? Con cái nhà có tiền sao?” Vân Nhạc gật đầu. Trần Xảo Ngọc lại lo lắng hỏi: “Vậy nó có khó khăn với con không? Đa phần mấy đứa nhỏ nhà nhiều tiền đều rất hiếp đáp người khác, con có bị nó bắt nạt không?”

Vân Nhạc đáp: “Không có đâu, cậu ta rất tốt.”

“Vậy là tốt, tốt rồi.” Trần Xảo Ngọc liền căn dặn nói: “À, nếu vậy thì con ở chỗ người ta cũng phải cố gắng siêng năng làm việc, không có được lười biếng nha.”

“Dạ.”

Dì là một người rất tốt, nói một chút liền đỏ mắt, “Rời đi khỏi thằng cha súc sinh của con là tốt rồi. Đừng quay trở về nữa, sau này cũng đừng quay trở về. Con giờ đã lớn rồi, có thể sống một mình được. Nhạc Nhạc của chúng ta học rất giỏi, sau này sẽ thi đậu đại học tốt. Cũng không cần cho thằng súc sanh kia tiền dưỡng già đồ đạc gì hết. Sau khi con bỏ đi, thằng súc sinh kia về nhà còn không được đến hai lần. Dì nghe nói nó đi đánh bài đánh bạc ở đâu đó. Con đừng trách dì tâm địa độc ác, nhưng dì thật sự muốn có ngày nó uống rượu chết bà nó ở đầu đường xó chợ, dì thật sự là…” Giọng run run liền nói tiếp: “Rất tốt, đi luôn đừng trở về…”

Vân Nhạc không phải là dạng người biết nói chuyện, cũng không có cách nào ngăn cản dì rơi nước mắt, chỉ có thể móc ra mấy khối tiền trong túi nói: “Con muốn mua rau củ.”

Trần Xảo lau lau nước mắt nói: “Hả, con muốn mua cái gì? Dì cả đưa cho con đem dìa.”

Vân Nhạc chọn lấy mấy thứ, Trần Xảo Ngọc không thèm nhìn trực tiếp đưa cho cậu nói là không lấy tiền. Thế nhưng Vân Nhạc vẫn cố gắng nhét tiền đưa dì, rời khỏi chợ rau về tới nhà trọ của Văn Dã.

Gần tám giờ Văn Dã vẫn chưa về, Vân Nhạc đem rau dưa bỏ vào trong tủ lạnh, liền đem ống sáo ra để trên bàn ở phòng khách. Nhớ tới lời của cô Chung nói, đi nhanh vào buồng tắm, gội đầu.

Văn Dã đêm nay bị Hàn Thần than trời trách đất kéo đi. Sau mấy ngày trải qua cải cách, tiệm cà phê của Hàn Thần rốt cuộc cũng chủ động đón tiếp hoan nghênh đại chúng khách hàng, lập một thực đơn hoàn toàn mới. Cậu ta lôi Văn Dã cùng mình đi thử đồ ăn, la cà hết hàng này quán khác ăn đồ lề đường. Ăn đến Văn Dã đầu óc quay cuồng, đến mức nhớ món bắp cải thảo xào ở nhà luôn. Khi hắn bước vào nhà, đèn trong buồng tắm đang bật sáng. Văn Dã không có thời gian trở về phòng thay quần áo, đi ngay vào nhà bếp rót chén nước, ngồi bịch xuống ghế sofa cảm thụ sự ngọt ngào của nước sôi, tưới mát cổ họng khô khốc. Trên bàn trà có cây sáo của Vân Nhạc, Văn Dã liếc nhìn tập tài liệu nhạc phổ mới tinh, nghe tiếng nước tí tách trong nửa khắc không hề dừng lại. Hắn lặng lẽ đem ống sáo cầm lên, nghịch nghịch một chút rồi nhanh chóng để xuống lại. Lúc này Vân Nhạc từ buồng tắm đi ra, Văn Dã cũng đồng thời đứng dậy dợm bước về phòng. Hắn liếc mắt về cậu một chút, đột nhiên ngẩn ra, che ngực rút lui vài bước, khiếp sợ nói: “Cậu muốn làm gì!”

Vân Nhạc trên đầu mái tóc ướt nhẹp, mặt mày lạnh nhạt, trong tay đang cầm một cái kéo lớn dùng làm bếp, thoạt nhìn thập phần âm u. Cậu nói: “Văn Dã, cậu biết cắt tóc chứ?”

Cắt tóc?

“Biết!” Văn Dã chưa kịp suy nghĩ, lập tức trả lời ngay.

Vân Nhạc đưa cây kéo cho hắn, suy nghĩ một chút nói: “Có thể sao… Vậy có thể nhờ cậu giúp tôi cắt tóc được không?”

Văn Dã hấp háy mắt, nhìn cái đầu tròn vo của Vân Nhạc, tiếp nhận cây kéo, trịnh trọng nói: “Được thôi.”

Cắt tóc? Loại trải nghiệm này thật sự quá mới lạ đi!

Văn Dã nói: “Cậu chờ tôi một chút, để tôi đi lấy một cái ghế. Chúng ta nên cắt ở phòng khách nhỉ?” Hắn cũng như thường ngày không khác mấy, nhưng lúc bước chân ra khỏi phòng ăn, lại không tự chủ tăng nhanh bước chân, cứ như đứa trẻ phát hiện ra đồ chơi mới, vội vàng mà muốn trải nghiệm một phen.

Vân Nhạc rất nghe lời, cậu đã đưa ra lời nhờ cậy Văn Dã giúp, sẽ không yêu cầu quá nhiều, chỉ hy vọng tóc tai ngắn hơn một chút. Trong nhà không có áo phủ để cắt tóc, Văn Dã liền đến nhà bếp cầm tạp dề lúc làm cơm, cột vào cổ Vân Nhạc. Sau đó hắn cầm kéo “Răng rắc” thử hai lần, tận lực bình tĩnh lại, nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Vân Nhạc gật gật đầu.

Văn Dã nói: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé.” Khi tay hắn lia kéo xuống, một loạt tóc mái che phủ mắt rơi trên mặt đất. Trong phòng khách không có gương, Vân Nhạc không biết Văn Dã đến cùng đem mình cắt thành cái dạng gì. Nhưng hắn nói rằng hắn biết cắt tóc, liền sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là không ngừng ở bên tai Vân Nhạc nói: “Cúi đầu xuống, a, đúng rồi, nghiêng đầu qua bên.”

“A, xin lỗi, nơi này cắt hơi nhiều một chút, tôi giúp cậu sửa một chút.”

“Ai nha, thật là bất tiện, nơi này cắt hơi ít một chút, để tôi cắt thêm cho cậu.”

Hai mươi phút sau, Văn Dã rốt cuộc dừng động tác tay, đứng ở trước mặt Vân Nhạc. Hắn đặt hai tay trên đầu gối, cúi người thưởng thức kiệt tác của mình. Vân Nhạc cũng lẳng lặng mà nhìn hắn, phát hiện bên trong ánh mắt đen láy của hắn giấu nồng nặc ý cười, khoé miệng cũng không ngừng kéo lên. Hắn muốn cười nhưng tận lực nhẫn nhịn, rốt cuộc có chút không nhịn được, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi đi lấy máy sấy tóc.” Vừa đi vừa nói qua vai.

Vân Nhạc không rõ vì sao, cũng không quan tâm lắm.

Máy sấy tóc được cắm vào lỗ cắm ở góc tường. Văn Dã chỉnh lực gió đến mức thấp nhất, từng điểm từng điểm giúp cậu sấy tóc. Ngón tay hắn thon dài tỉ mỉ chu đáo, di chuyển lơ đãng khắp trên tóc của Vân Nhạc. Vân Nhạc đột nhiên nhớ đến Khăn Quàng đang làm ổ trên ghế sofa trừng mắt nhìn hai người bọn họ. Ngày đó lúc giúp Khăn Quàng tắm, Văn Dã cũng ôn nhu cẩn thận như thế này.

Sau khi sấy khô, Văn Dã lần nữa đối mặt cậu nhìn ngắm tường tận cả nửa ngày, thoả mãn gật gật đầu, nói: “Cậu muốn đi soi gương không?”

Vân Nhạc đáp: “Không cần đâu, tôi dọn phòng khách sạch sẽ cái đã.”

Văn Dã tranh thủ lúc cậu thu dọn, trở về phòng thay quần áo. Lúc hắn quay trở lại, Vân Nhạc đã lấy cây sáo ra nghiên cứu xem xét. Cậu vô luận thổi ở bất cứ lỗ nào trên thân sao, cũng đều sẽ phát ra tạp âm. Cậu muốn hỏi ý của Văn Dã, “Tôi có thể trở về phòng của mình để học cái này không? Có lẽ sẽ ồn một chút, sẽ không quá lâu đâu.”

Văn Dã ngồi trên ghế sofa, Khăn Quàng giơ hai chân xù lông nằm trong lồng ngực hắn, chán ngắt “Meo meo” kêu to. Văn Dã giơ tay lên xoa xoa đầu nó, đối với Vân Nhạc nói: “Cậu có thể ở phòng khách này học.”

Vân Nhạc vui vui khi thấy hắn không để tâm, liền theo nội dung trong sách, quy củ mà ngồi thẳng người, cầm sáo lên, cân nhắc cả nửa ngày mới thổi một cái.

Không ra tiếng.

Chẳng lẽ là không đủ khí lực sao? Cậu điều chỉnh tư thế ngồi và cách để tay theo sách chỉ dẫn, liền thổi một cái.

Như trước vẫn không ra tiếng.

Nhiều lần như vậy, khuôn mặt trắng nõn của Vân Nhạc đã đỏ bừng hết lên. Mặt cậu lúc này như một mẻ thức ăn chín đỏ mới ra lò. Cậu ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, nhìn về phía Văn Dã đang ôm Khăn Quàng, mặt mày mang ý cười, nghi hoặc mà hỏi: “Cậu biết cái gì sao? Tại sao không lên tiếng?”

“Hả?” Văn Dã nhẹ nhàng lên tiếng, đi tới, làm bộ nghiên cứu mấy phút, vặn ra lỗ âm thanh ở dưới đáy thanh sáo. Dĩ nhiên từ bên trong móc ra được một bì giấy nho nhỏ, nói: “Bị chặn này, có lẽ lúc mua về không phát hiện thấy.”

Vân Nhạc không nghi ngờ gì hắn, tiếp nhận ống sáo, thử lại lần nữa. Dĩ nhiên thật sự phát ra âm thanh. Cậu đối Văn Dã nói “Cảm ơn”, và mở ra nhạc phổ sẽ trình diễn mà cô Chung đưa.

~ Kết Thúc Chương 13 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.