Vẫn Cứ Yêu Em

Chương 10: Tiến đến hạnh phúc….!




“ Mỹ Dung, cậu mặc cái này đi có vẻ hợp đấy”, Hàn Ngọc cầm một chiếc váy kiểu dáng sang trọng bước đến đo dáng người Mỹ Dung, đầu gật gù khen.

“ Nhưng mà nó hở quá”, Mỹ Dung nhìn chiếc váy nói,

Hàn Ngọc liếc Mỹ Dung nói:” Bà trời của tôi ơi, bây giờ là thế kỷ nào rồi? Cậu toàn mặc đồ bà cụ như thế không chán sao?”.

Mỹ Dung đắn đo nhìn chiếc váy.

“ Không bàn cãi gì nữa. Cậu phải mặc đẹp, hôm nay là ngày đầu tiên cậu và anh tớ hẹn hò. Tớ muốn cậu phải thật đẹp”, Hàn Ngọc nhanh miệng nói.

--- ------ -------

Mỹ Dung ngồi ngay ngắn trong xe, tim cô giờ phút này đang mãnh liệt đập thình thịch. Lần đầu tiên cô cảm thấy lúng túng khi hẹn hò như vậy. Cảm xúc khác lạ cứ lượn lờ quanh người, khiến cô có hồi hợp, lo lắng.

Bước xuống xe, cô bước nhanh về phí trước. Một nhân viên phục vụ bước đến mỉm cười nói:” Mời tiểu thư đi theo lối này”.

Mỹ Dung nhìn quanh tò mò hỏi:” Hôm nay vắng như vậy sao?”.

“ Thưa tiểu thư, con tàu đã được bao trọn đêm nay. Hôm nay, nó chỉ dành riêng cho tiểu thư“. Cô nhân viên cười đáp.

Bước lên con tàu, Mỹ Dung thật sự cảm thán “ người có tiền a!”. Nhìn sơ qua thôi Mỹ Dung cũng có thể biết được người bình thường như cô nếu ăn một bữa ở đây cũng không biết sẽ phải làm bao nhiêu tháng lương mới đủ a!

Dưới bầu trời đêm, từng ngôi sao lấp lánh rất đẹp mắt, sóng biển khẽ thì thầm vỗ về con tàu giữa đại dương. Một bàn ăn thịnh soạn với ánh nến thơm ngát, Long Thiên mặc trên mình chiếc áo sơ mi, vài cúc áo mở ra mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc của anh. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng giờ phút này chỉ có ôn nhu ấm áp mỉm cười nhìn Mỹ Dung đang đến gần mình.

Anh dang rộng đôi tay, nói:” Em không định ôm tôi một cái?”.

Mỹ Dung ngại ngùng hai má ửng hồng, nhón chân ôm lấy cổ anh, thì thầm vào tai anh nói:” Đồ xấu xa“.

Long Thiên bật cười, ôm cô thật chặt:” Cảm ơn em, cảm ơn em đã đến“.

“ Nếu em không đến thì sao?”, Mỹ Dung nhướng mày hỏi.

Long Thiên ngửi mùi thơm từ tóc cô thật lâu, đôi môi mỏng nói:” Vậy thì anh sẽ đến tìm em“.

Mỹ Dung mỉm cười, nụ cười hạnh phúc, rất lâu rồi cô mới cảm nhận được thế nào là được yêu thương và che chở.

Yêu một người thật ra rất đơn giản. Chỉ cần trong mắt đối phương có hình bóng của nhau như vậy cũng đủ rồi. Đâu phải cứ yêu là phải thay đổi mọi thứ về bản thân sao cho phù hợp với người kia. Mà là dù mình có như thế nào đi nữa, họ vẫn yêu thương chấp nhận tính cách con người mình, dù mình có sai họ cũng sẵn sàng đứng ra che chở bảo vệ cho mình. Tình yêu chân chính cũng không hẳn là phải hy sinh, là cho đi. Đôi ích kỷ dành lấy người mình yêu cũng không phải là sai. Mỗi người đều có một cách nghĩ, một khái niệm về tình yêu khác nhau.

Một kiếp người ai ai cũng sẽ đi qua sinh lão bệnh tử, rẻ qua bao nhiêu cuộc tình, nếm thử mùi vị ngọt ngào của hạnh phúc và vị mặn chát của nước mắt…

“ Long Thiên, tại sao căn phòng của anh lại là màu đỏ. Em cứ nghĩ nó sẽ là màu trắng hoặc đen theo phong cách của anh cơ”, Mỹ Dung hỏi.

Long Thiên gấp ít thức ăn đến đĩa của Mỹ Dung, nhẹ nhàng nói:” Tại vì em.

Mỹ Dung ngớ ra, lại nói:” Tại sao lại nói tại em?”

“ Tại em thích màu đỏ“.

“ A? cho nên anh liền làm như vậy?”, Mỹ Dung nhìn Long Thiên.

“ Phải! Trước sau gì em cũng sẽ ngủ trong căn phong ấy. Anh làm trước không phải sau này sẽ đỡ phải làm lại hay sao?”, Long Thiên nhếch môi cười.

‘’ Anh, đồ tự phụ”, Mỹ Dung ngượng đến nỗi hai tai đỏ ửng cúi đầu.

Sau bao thời gian giờ cô mới biết mình đã trưởng thành hơn. Nếu lúc đó cô cứ sống mãi trong đau khổ vì bị phản bội, bị bỏ rơi, mà không thoát ra được thì có lẽ cô sẽ mãi mãi không biết được ở một nơi nào đó có một người đàn ông tốt đang chờ mình.

********

Đông qua xuân đến, ánh mặt trời rực rỡ từng tia nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.

Hàn Ngọc gối đầu nằm bên cạnh Mỹ Dung, nhìn cô bạn ngủ say đến nỗi mặt trời lên đến đỉnh rồi vẫn còn ngủ. Cô đưa tay nhéo cái má trắng hồng của Mỹ Dung:” Tô Mỹ Dung cậu tỉnh nhanh“.

Mỹ Dung vặn vẹo vài cái, đôi mi dài khép hờ tựa hồ như không muốn tỉnh đáp:” Hôm nay, là ngày nghỉ cậu ồn cái gì?”.

“ Mỹ Dung tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Rất khẩn cấp”, Hàn Ngọc ôm lấy Mỹ Dung nủng nịu nói như một đứa bé đang xin kẹo.

“ Được rồi, vậy cậu nói đi tớ vẫn nghe được”, Mỹ Dung mở đôi mắt mơ màng có chút mị hoặc, vẻ lười nhát lại làm người khác có chút mê mẩn.

Hàn Ngọc cơ hồ muốn hôn lên má cô, liếc nhìn Mỹ Dung nói:” Cậu đồ tiểu yêu tinh, tính quyến rũ cả tớ à?”.

“ Cậu nói đi, chuyện trọng là truyện gì?”.

Hàn Ngọc ngồi dậy, giọng nói nhỏ như đang thì thào một mình:” Tớ yêu rồi“.

Mỹ Dung đang lơ lửng trên mây, chỉ vì câu nói “ Tớ yêu rồi” của Hàn Ngọc mà cô cảm thấy như mình vừa bị sét đánh ngang tai. Cô bật dậy, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hàn Ngọc hỏi:” Cậu xác định?”.

Hàn Ngọc gật mạnh nói:” Đêm qua tớ đã suy nghĩ kỹ rồi“.

“A?, vậy người cậu yêu là ai?”, Mỹ Dung tò mò hỏi.

Hàn Ngọc cúi thấp đầu đáp:” Là….là….là…..Y thúi“.

“ Sao cơ? Y thúi là ai?”, Mỹ Dung không hiểu nói.

“ Người tớ thích là Võ Bắc Y”, Hàn Ngọc ngẩn cao đầu nói lớn.

“ A?”, Mỹ Dung mở to hai mắt, miệng cũng vì thế há to đủ để nhét vừa trái trứng gà, lại hỏi:” Tại sao cậu nghĩ cậu yêu hắn?”.

“ Thật ra khi còn bé ba người bọn tớ đã chơi với nhau, lúc đó Bắc Y là bạn thân của anh hai nhưng cũng là bạn thân của tớ. Khi đó, tớ đã thích hắn, lúc nào hắn cũng dịu dàng lo cho tớ. Theo thời gian, cả ba cùng lớn lên. Bắc Y đi du học để thực hiện ước mơ làm bác sĩ, vì thế một thời gian dài không gặp. Bây giờ mỗi khi gặp lại tuy là cãi nhau nhưng tớ biết chỉ cần anh ấy xuất hiện trái tim tớ vẫn không ngừng đập nhanh hơn”, Hàn Ngọc nắm tay Mỹ Dung nói.

“ Nhưng anh ta có thích cậu không?”

“ Tớ không biết. Nhưng mà, tớ sẽ đến gặp và nói cho anh ấy biết”, Hàn Ngọc cười nói.

Mỹ Dung gật đầu nói:” Tớ ủng hộ cậu”, trong lòng Mỹ Dung thật sự rất ngưỡng mộ tính cách của Hàn Ngọc dám yêu dám hận, luôn thẳng thắn bộc bạch không hề che dấu.

******


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.