Vẫn Cứ Thích Em
Phần 55
Tôi tỉnh dậy sau một giấc mộng dài tươi đẹp. Đã lâu lắm rồi không được thoải mái nằm trong lòng anh mà ngủ ngon đến như vậy.
Nếu ai đó hỏi hạnh phúc của một đời người là gì, tôi đương nhiên sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: Hạnh phúc không phải là một lần mà có được hết thảy, không phải lo cơm áo mà sống qua ngày. Tiền tài giàu sang đôi lúc cũng không hề quan trọng.
Mỗi ngày vất vả một chút, mệt mỏi một chút đều không sao cả. Bên cạnh có một người đàn ông biết nóng biết lạnh, an tĩnh chở che, chia sẻ mọi vui buồn, những ngày bình yên…chính là hạnh phúc.
Mở mắt ra còn được nhìn thấy anh, nhắm mắt lại vẫn còn được bên anh…Thế đã là toại nguyện lắm rồi!!!
****
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ rộng lớn, chiếu chan hòa khắp phòng, một màu vàng nhạt óng ánh soi lên gương mặt anh tuấn đang say sưa xem tin tức về tình hình chứng khoán trên điện thoại, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay tôi.
Đàn ông quyến rũ nhất là khi họ say mê nói về lý tưởng của mình, là khi họ nghiêm túc, chăm chú làm một việc gì đó. Ở góc nghiêng thế này, tôi phát hiện ra một điều rất hiển nhiên rằng, Dương Vũ của tôi xuất sắc không chỉ bởi ngoại hình nổi trội, mà còn vì anh luôn cố gắng nỗ lực hơn người khác. Bất kể khó khăn vất vả đến đâu, anh cũng đều không kêu than lấy một lời, trầm tĩnh an nhiên mà âm thầm cố gắng. Được yêu người đàn ông ưu tú như vậy, tôi có chết cũng vẫn cam lòng!!!
Cảm nhận thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình, anh tắt điện thoại, quay đầu lại nhìn tôi, trong đáy mắt trầm tĩnh lãnh đạm hàng ngày, nay lại toát lên một vẻ yêu thương, trân trọng
– Em dậy rồi à?
– Vâng.
Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, hít hà mùi thơm da thịt lên đó. Chỉ mong ngày ngày được ở bên anh, cùng nhau thức dậy, cùng nhau trò chuyện, cũng nhau uống trà, an an yên yên mà sống.
Anh nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống dưới giường rồi khe khẽ vuốt ve vài sợi tóc vươn trên trán tôi, khàn khàn lên tiếng
– Anh gọi đồ ăn tới rồi, chúng ta cùng ăn đi.
– Ừm… Vũ…Em muốn tắm một chút.
– Được. Đồ mới anh đã để sẵn trong nhà tắm rồi. Đợi em tắm xong rồi cùng ăn.
Không cầu kỳ, không khoa trương, không ỷ vào sự giàu có của mình mà nói với tôi rằng: “Em dậy đi, chút nữa anh sẽ đưa em tới nhà hàng cao cấp để dùng bữa, sẵn tiện mua luôn cho em vài bộ váy mới”. Anh vẫn luôn chu đáo như vậy, cẩn thận và tỉ mỉ như vậy. Người đàn ông này…tôi yêu anh đến chết mất thôi!!!
Tôi vui vẻ gật đầu rồi bước vào nhà tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, niềm hạnh phúc lâng lâng liền bị nước lạnh dập tắt. Nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, tôi bất giác thở dài một tiếng.
Tôi phát hiện ra rằng, dù mình có gột rửa sạch sẽ cỡ nào đi nữa, những dấu hôn xanh đỏ khắp người cũng không hề phai nhạt, và chuyện đã xảy ra cũng không có cách nào thay đổi được. Thôi thì cứ nhắm mắt, nắm chặt lấy tay anh, dũng cảm cùng nhau đối diện.
***
Sau khi ăn xong, anh lái xe đưa tôi trở về nhà. Trên quãng đường trở về, anh có nói với tôi
– Hôm nay em mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi
– Không cần đâu, em vẫn khoẻ mà.
– Nghe lời anh. Chiều anh tới đưa em đi đón con.
– Vũ…
– Ừ
– Anh đừng vội quyết định cái gì. Cứ từ từ rồi giải quyết được không?
– Anh biết rồi.
Tôi biết anh sẽ không để cho mẹ con tôi phải chịu thiệt thòi, nhất định sẽ cãi lời chú Hàn mà huỷ hôn với Linda. Tuy nhiên, hậu quả thì có thể nghiêm trọng đến mức không thể lường trước được.
Đừng nói đến việc chú Hàn sẽ chịu đồng ý với anh mà chấp nhận tôi, đến cả quyền thừa kế Hàn Thiên, anh cũng đều khó có khả năng mà tiếp tục nổi.
Tôi rất sợ. Tôi cũng rất hối hận.
Nhưng tôi cũng biết, một khi anh đã quyết định làm cái gì thì sẽ kiên trì cố chấp không bao giờ thay đổi. Cho nên bây giờ, điều duy nhất mà tôi có làm cho anh, chỉ là yên lặng ở bên, cùng nắm tay anh vượt qua khó khăn, thế thôi!!!
***
Mẹ Dương vừa thấy tôi trở về nhà thì vội vội vàng vàng chạy đến, nắm tay tôi hỏi han rất nhiều thứ, hỏi đến nỗi tôi không biết trả lời câu nào trước, câu nào sau
– Chi, Bảo Bảo còn sống sao? Sao con không nói với mẹ? Nó không còn nhớ chuyện gì của quá khứ hết à? Không phải đêm qua hai đứa ở cùng nhau đấy chứ?
– Mẹ, bình tĩnh đã.
– Đêm qua nó tới đây tìm con. Gặp mẹ nhưng không nhận ra mẹ là ai. Lúc mẹ gọi “Bảo Bảo”, nó mới ngạc nhiên hỏi lại “Bác gọi cháu là Bảo Bảo ạ?”. Chuyện là thế nào? Con kể cho mẹ nghe đi.
Tôi vứt túi xách lên sofa rồi chậm rãi kể cho mẹ nghe những chuyện đã xảy ra khi chúng tôi gặp lại nhau. Đương nhiên là lược bỏ đi những chi tiết không cần thiết đêm qua.
Mẹ tôi khi nghe xong thì cứ rơi nước mắt không ngừng, còn luôn miệng nói rằng “ông trời có mắt, ông trời có mắt, Kỳ Kỳ rút cục cũng có ba rồi…”
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch cho mẹ vui lòng, mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện ba anh giết ba tôi, cũng chưa biết chú Hàn không chấp nhận tôi bước chân vào nhà anh. Tôi thật sự không biết mở miệng giải thích như thế nào để cho mẹ hiểu, cũng không thể đường đột mà nói ra như vậy. Thôi thì chuyện đến đâu hay đến đó, đành chờ đợi thôi!!!
***
Buổi chiều, anh đến đưa tôi đi đón con. Mặc dù đã tận lực che giấu đi sự mệt mỏi trên gương mặt, nhưng trong ánh mắt anh lại xuất hiện rất nhiều những sợi tơ máu chằng chịt, khiến tôi nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa tột độ.
Anh không muốn tôi phải suy nghĩ gì, một mình tự giải quyết hết thảy mọi chuyện, mặc dù những chuyện anh đang làm, nhất định sẽ rất áp lực, rất khó khăn.
Nếu nói rằng, tất cả đều là ý trời, tất cả đều là số mệnh, thì chung quy lại, tất cả đã được an bài.
Liệu có thể yêu thêm một ngày, có thể nhìn thêm một lucd, có thể tổn thương đi một ít.
Nếu nói rằng, tất cả đã được an bài, thì không ai có thể tránh được.
Sóng to gió lớn thế nào, rút cục vẫn phải cùng nhau mà đương đầu!!!
***
Kỳ Kỳ học ở một trường mẫu giáo tư nhân ở cách nhà tôi khoảng 4km. Công việc của tôi rất bận rộn, cho nên bình thường thì mẹ tôi đưa con đi học, chiều muộn lại đón thằng bé về.
Thỉnh thoảng tôi cũng rảnh ra một ngày để tới trường đón Kỳ Kỳ. Khi nhìn thấy những đứa bé khác đều có cả cha lẫn mẹ đưa đón, trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi chua xót khó tả.
Hôm nay thì khác rồi, Kỳ Kỳ của chúng tôi bây giờ đã không còn là đứa trẻ không cha nữa. Hơn nữa, cha của con tôi lại là một người đàn ông tuyệt vời đến mức, không thể tuyệt vời hơn được nữa.
Lúc nhìn thấy tôi dắt Kỳ Kỳ từ trong trường ra, Dương Vũ run run yên lặng nhìn con chúng tôi rất lâu, hai mắt anh đỏ ngầu, xem chừng là đang kiềm chế rơi lệ đến cực hạn.
Anh chậm chạp ngồi xuống, cất giọng khàn khàn
– Con trai.
Kỳ Kỳ tròn xoe mắt nhìn anh, bàn tay bé xíu bất chợt đưa lên không trung, sau đó vuốt ve hai đầu mày đang nhíu chặt của anh
– Ba Bảo.
Lần này, người ngạc nhiên không phải là tôi mà là anh. Anh mở to mắt kinh ngạc, không tin là Kỳ Kỳ có thể gọi ra hai tiếng ba Bảo nhanh đến vậy. Khi anh còn bất ngờ đến nỗi chưa kịp phát ra được tiếng gì thì Kỳ Kỳ đã quay đầu lại nhìn tôi, dùng giọng ngọng nghịu cất tiếng
– Mẹ…mẹ. Ba Bảo giống trong ảnh.
– Ừ. Là ba Bảo trong ảnh.
Nó mỉm cười nhìn tôi hài lòng rồi rất tự nhiên chạy đến ôm lấy cổ anh
– Ba ba. Chúng ta về thôi.
Anh cũng ôm chặt lấy cái lưng bé xíu của nó, ôm rất lâu, giọng của anh dần trở nên khàn đặc
– Chúng ta về thôi!!!
Trên đường đi, Kỳ Kỳ nói rất nhiều chuyện. Từ chuyện trên lớp có những bạn nào, cô giáo nghiêm khắc ra sao, nó đều nghiêm túc trình bày với tôi. Điệu bộ lẫn cử chỉ khi nói chuyện, đều trông giống anh như đúc.
Ba người chúng tôi đến tiệm cơm Việt Nam dùng bữa, hai cha con anh trò chuyện rất vui vẻ, Kỳ Kỳ cũng rất thích anh, còn đòi ngày mai anh lại tới trường đón nó nữa.
Gia đình là cái gì? Hạnh phúc là cái gì? Chẳng phải là sự đoàn viên sau bao nhiêu ngày xa cách đó sao.
Đến bây giờ, tôi mới thật sự thấm thía những ngày lễ giàu truyền thống của Việt Nam, từ rằm tháng tám – Trung thu đoàn viên cho đến ngày Tết nguyên đán, từ bánh trung thu cho đến Bánh chưng bánh giày. Tất cả đều đậm đà dư vị quê hương, nồng đượm giá trị nhân văn sâu sắc. Thật tiếc, vì ở Mỹ sẽ không được trải qua những ngày lễ ấy. Tuy nhiên, được cùng cha con anh đến tiệm cơm Việt Nam ăn cơm như thế này, tôi đã thấy ấm áp lắm rồi.
Lúc trở về, Kỳ Kỳ mệt quá nên nằm trong lòng tôi ngủ say. Anh vừa lái xe, thỉnh thoảng vừa liếc sang nhìn hai mẹ con tôi, khoé miệng không kìm được mà cong lên vui vẻ.
Một lúc sau đó, anh mới chậm rãi mở miệng
– Tại sao con lại nhận ra anh dễ dàng như vậy?
– Vì lúc ở Việt Nam. Tháng nào em cũng đưa nó lên đồi bạch dương.
– Đồi bạch dương?
– Khi nào anh rảnh, em sẽ đưa anh đến đó. Ở đó còn một ngôi mộ của anh đấy.
Anh quay đầu kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt vui vẻ ban nãy lập tức dấy lên một tia xót xa tột độ.
Tôi thấy biểu tình của anh như vậy, đành cười cười nói tiếp
– Ảnh của anh ở trên bia mộ. Rất đẹp trai. Bởi vì thế nên khi gặp người thật, Kỳ Kỳ không hề thấy xa lạ. Người ta nói, giữa cha và con có một loại tâm tư tương thông, bởi vì cùng chung huyết mạch nên chỉ cần gặp một lần, cũng có thể lập tức thân quen.
Anh không nói thêm một tiếng nào, chỉ có bàn tay khẽ buông vô lăng rồi nắm chặt lấy bàn tay tôi.
Một cái nắm tay thật chặt.
Một lời cảm ơn, một lời xin lỗi, một lời hứa hẹn. Chỉ trong một cái nắm tay, anh đã thể hiện đủ cả.
Nhất định, tôi và con sẽ cùng nắm tay anh, dũng cảm đương đầu với những sóng gió đang chuẩn bị ập tới…!!!
***
Ngày hôm sau, tôi đi làm như thường lệ. Lúc vừa pha xong cho anh một ly cafe, còn chưa kịp mang vào thì đã đụng mặt chú Hàn.
Chú Hàn từ thang máy đi ra, khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng nghìn năm không tan vẫn y như cũ. Khắp người chú ấy toả ra một luồng hàn khí bức người đến ngạt thở, khiến người ta nhìn thấy không rét cũng run.
Tôi bối rối cúi đầu chào chú Hàn một tiếng. Ly cafe trên tay vì run mà cũng trở nên sóng sánh, mấy giọt cafe nóng bắn lên bàn tay, truyền đến đại não một cảm giác bỏng rát.
Chú Hàn nghiêng đầu nhìn tôi, nét mặt không biểu hiện một tia cảm xúc nào, chỉ có ánh mắt là lạnh lùng ngang tàng khiến nhiệt độ xung quanh cũng theo đó mà giảm mạnh.
Đối diện với ánh mắt của chú ấy, tôi đến thở cũng không dámthở mạnh, sự tự tin vốn có cũng bay mất không còn một mẩu. Tôi sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì vô lực khuỵu xuống.
Rút cục, sau vài phút chăm chú nhìn tôi, chú Hàn cũng không mở miệng nói bất cứ điều gì mà xoay lưng mở cửa đi thẳng vào phòng anh, cửa đóng lại “rầm” một tiếng rất lớn.
Tôi ngồi xuống bàn, hít thở một chút, sau đó cố gắng tập trung nghe xem giữa hai cha con anh nói những gì. Không cần đoán cũng biết, nhất định sẽ là một trận phẫn nộ dữ dội.
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nói của chú Hàn, nghe mức độ âm thanh cũng biết được, chú ấy đang tức giận đến mức độ nào
– Anh làm cái quái gì vậy hả?
– Ba, con không muốn kết hôn với Linda.
– Đính hôn cũng đã tổ chức rồi. Giờ anh nói không muốn là như thế nào?
– Con yêu Liên Chi. Con sẽ kết hôn với cô ấy.
– Tôi không cho phép.
– Ba có cho phép hay không thì con vẫn lấy cô ấy.
– Anh có thể lấy ai anh muốn, ai cũng được. Nhưng Liên Chi thì không.
– Tại sao? Vì ba giết chết ba của cô ấy. Ba còn giấu con sự tồn tại của cô ấy. Ba làm như thế mà được à?
– Nếu anh đã biết rồi thì anh phải tỉnh ngộ ra mới đúng. Yêu kẻ thù của mình, anh không sợ sau khi vừa vui vẻ với cô ta xong, cô ta liền có thể cắm vào ngực anh một dao. Ngu có mức độ thôi, ngu đến mức độ này không thấy xấu hổ với tổ tông à?
– Con không sợ. Có chết dưới tay cô ấy con cũng không hối hận.
Bốp!!!
Cả khoảng không gian vốn ầm ỹ bất chợt trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Tôi cố bịt chặt miệng, cố ngăn không cho bản thân bật ra những tiếng khóc nức nở, dù nước mắt cứ rơi lã chã không ngừng.
Anh hy sinh tất cả để bảo vệ mẹ con tôi, chấp nhận từ bỏ tất cả để ở lựa chọn tình yêu của chúng tôi.
Bảo Bảo mà tôi biết, xưa nay chưa từng cãi chú Hàn bất cứ điều gì. Thậm chí cả ước mơ làm bác sĩ ngoại khoa của mình, anh cũng đều từ bỏ mà chấp nhận trở về thừa kế Hàn Thiên.
Tôi biết chú Hàn xuất thân từ xã hội đen, xưa nay con mắt nhìn người luôn sắc bén và đề phòng. Đối với con gái của kẻ mình đã giết, lại càng không thể dễ dàng chấp nhận để ở bên con trai duy nhất của mình như vậy. Chú ấy biết thân phận của tôi, lại không giết mẹ con tôi là đã quá nhân nhượng rồi. Đừng nói gì đến kết hôn với anh, tình yêu của chúng tôi, trong mắt của chú ấy cũng là không thể.
Xã hội đen có quy tắc của xã hội đen. Ngoài người thân của mình ra thì lòng tin đối với những người khác là gần như không có. Tôi biết, chú ấy sợ tôi hại anh, sợ tôi không buông bỏ được thù hận mà làm tổn thương đến anh. Nhưng thật sự, tình yêu của tôi đối với anh còn lớn hơn hận thù rất nhiều, huống hồ anh lại là cha của con tôi. Tôi không thể nào nhẫn tâm hại anh được.
Tôi cũng có thể hiểu được sự thất vọng của chú Hàn về đứa con trai duy nhất, niềm hy vọng duy nhất của chú ấy và cô Tố. Anh có thể lấy bất cứ ai, bất cứ người nào…ngoại trừ tôi!!!
Một lúc lâu sau đó, trong phòng lại vang lên tiếng nói của chú Hàn
– Anh bị đàn bà chơi đến ngu muội rồi.
– Con đúng là ngu muội thật rồi. Dù ba có đánh con đến chết, con cũng phải bảo vệ cô ấy. Nhất định không rời xa cô ấy lần nào nữa.
– Được. Anh lập tức từ chức cho tôi. Đem tất cả thẻ ngân hàng, toàn bộ tài sản của anh đưa ra đây. Tôi xem khi anh không có một xu dính túi, cô ta có còn cần đến anh không.
Tai tôi ù đặc đi, nước mắt tuôn rơi lã chã, ướt đẫm cả một mảng bàn phím. Tôi biết mình đã hủy đi tất cả của anh rồi, tôi biết mình đã khiến anh chẳng còn bất kỳ thứ gì nữa rồi. Là tôi quá ngu ngốc, là tôi không thể tự khống chế chính mình mà hại anh…Rút cục vẫn là tôi hại anh…
***
Sau khi chú Hàn rời đi, tôi lập tức chạy vào phòng anh, thấy anh đang ngồi xoay lưng nhìn về phía bức tường kính rộng lớn.
Tôi chầm chậm tiến lại, phát hiện ra gương mặt tuấn tú thường ngày nay lại tím bầm một mảng, bên khóe miệng vẫn còn vương vài vệt máu. Có lẽ là do chú Hàn một quyền đấm anh khi nãy…
Tôi biết, chú Hàn đánh anh không phải vì anh cố chấp muốn hủy hôn lễ với Linda, cú đấm đó là sự thất vọng, thất vọng tột bậc vì đứa con trai duy nhất lại đem lòng yêu con gái kẻ thù của mình, dù dùng đến cách nào cũng không thể cam tâm dứt bỏ.
Ba mẹ chỉ sinh được một mình anh, anh là người thừa kế duy nhất, là niềm hy vọng cả đời của chú Hàn và cô Tố. Vậy mà anh lại vì tôi mà tự tay hủy hoại đi tất cả…
Bảo Bảo, như thế có đáng không?
Tôi run run vòng tay ôm lấy anh, cố gắng áp mặt mình vào vòm ngực nồng nàn hương Clive Christian No.1 quen thuộc, lắng nghe con tim anh như thế nào. Tôi cảm nhận thấy từng nỗi day dứt, xót xa trong anh. Cảm nhận được ngay cả bản thân anh cũng thấy thất vọng với chính mình….!!!
Anh gục đầu vào vai tôi, khó nhọc hít thở một lúc lâu, tới khi hô hấp đã ổn định trở lại mới chậm chạp lên tiếng
– Anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ. Chỉ cần em và con, nguyện ý đứng bên anh…
– Em sẽ không rời bỏ anh.
– Anh cũng vậy.
Chúng tôi cứ ôm nhau như thế rất lâu, mặc kệ thời gian không gian, cũng mặc kệ hết thảy mọi hậu quả đang chờ ở tương lai phía trước. Để có thể đi đến được ngày hôm nay, chúng tôi đã phải trả giá rất nhiều, có trả giá thêm nữa cũng không sao cả.
Anh nói đúng, chỉ cần ba người chúng tôi cam tâm nguyện ý đứng bên nhau…
Không nắm được hiện tại…tương lai còn nghĩa lý gì!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!