Vẫn Cứ Thích Em
Phần 50
Cho tới khi tầm mắt nóng rực kia rời khỏi người tôi, tôi mới thầm thở phào một tiếng. Cũng tự hứa với lòng kể từ giờ về sau sẽ không đến những nơi như thế này nữa. Biết rõ sẽ phải chịu tổn thương mà vẫn liều mình bị thương. Thà nhắm hai mắt, bịt hai tai, không nghe không thấy gì, trái tim đã chẳng phải đau đớn.
– Em ổn không?
Brian một tay cầm ly rượu vang, tay còn lại đút trong túi quần, đột nhiên lên tiếng kéo tôi về với hiện thực.
– Em không sao.
– Người đàn ông trong lòng em 2 năm trước là Dương Vũ. 2 năm sau vẫn là Dương Vũ. Liên Chi, thật sự không thể cho anh một cơ hội sao?
Nghe Brian nói đến đây, nước mắt của tôi không kìm được mà rơi xuống ly thuỷ tinh đựng đầy rượu vang lóng lánh. Đừng nói là 2 năm, 20 năm sau tôi vẫn nguyện yêu anh, không oán không hối. Không phải vì tôi không thể cho Brian một cơ hội, chỉ là trong tim tôi đã có một Bảo Bảo, sẽ chẳng còn chỗ cho bất cứ một người nào nữa mà thôi.
– Em đừng khóc.
Brian luống cuống rút một chiếc khăn tay ra, cẩn thận lau đi từng giọt nước mắt lăn trên gò má tôi. Trong ánh mắt sâu như đại dương của cậu ấy, tôi đọc được những tia xót xa khó tả, bất chợt lại càng khiến tôi day dứt mà khóc lớn hơn
– Em không cho anh một cơ hội cũng không sao. Miễn là em đừng khóc nữa, anh nhìn thấy sẽ rất đau lòng.
Tôi lấy ngón tay quệt quệt nước mắt, macara cũng theo đó mà nhem nhuốc hết trên mặt, trông thảm hại vô cùng.
Sau một hồi cố gắng bình tâm lại, tôi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch, trả lời Brian
– Xin lỗi, Brian.
– Xin lỗi gì chứ.
– Vì không thể đáp lại tấm lòng của anh.
– Em biết không? Ở Việt Nam có một câu rất hay. “Si tâm không hối”. Tuy anh không am hiểu văn hoá Việt Nam cho lắm nhưng anh thấy câu này rất ý nghĩa. Đã một lòng một dạ thích một người, có gì phải hối hận chứ. Vì thế em không cần xin lỗi anh.
Tôi phì cười, cười một cách rất thoải mái, tự nhiên giải thích
– Đó là tên một bài hát của Trung Quốc. Si tâm tuyệt đối.
– Ồ vậy à? Anh chỉ nghe mang máng ở đâu đó. Cứ nghĩ rằng đó là câu ngạn ngữ ở Việt Nam.
– Brian, cảm ơn anh rất nhiều.
– Em sao vậy? Hết xin lỗi rồi lại cảm ơn. Nếu thật lòng muốn cảm ơn anh, thì khiêu vũ với anh một bài đi.
– Nhưng em không biết khiêu vũ.
– Không cần biết, anh dạy em là được rồi.
Tôi vẫn còn đang há hốc miệng kinh ngạc thì Brian đã nắm tay tôi, lôi kéo đi qua đám đông, đến chỗ mọi người đang khiêu vũ.
Tôi bối rối đến nỗi mặt đỏ như gấc, tuy nhiên vì Brian nắm tay tôi rất chặt cho nên muốn chạy trốn cũng không có cách nào chạy được. Tới khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi mới phát hiện ra có một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn về phía mình. Và chủ nhân ánh mắt đó không ai khác ngoài Dương Vũ.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc du dương cất lên, Brian một tay ôm eo, một tay cầm tay tôi, bắt đầu di chuyển. Tôi cũng theo nhịp di chuyển của cậu ấy mà từ từ phối hợp.
– Em cứ thoải mái đi. Có anh ở đây rồi.
– Em hơi ngại.
– Không sao, cứ bước theo anh.
Tôi mỉm cười, cố cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội từ mắt cá chân truyền đến. Vốn dĩ muốn làm một chút gì đó cho Brian để thay lời cảm ơn, cho nên dù đau đớn nhưng tôi cũng không dám hé răng kêu lấy một tiếng. Chỉ đành cam tâm nhảy với cậu ấy hết điệu này sang điệu khác, tới lúc ngừng lại, cổ chân tôi đã sưng tấy lên rồi.
Khiêu vũ xong, chúng tôi đi đến bàn rượu, Brian lấy cho tôi một ly nước lọc bình thường rồi hài lòng nhìn tôi
– Đây không phải là lần đầu tiên em khiêu vũ đấy chứ?
– Là lần đầu mà.
– Em nhảy rất tuyệt.
Brian tuy là người gốc Việt nhưng định cư ở Mỹ, chịu ảnh hưởng của văn hoá phương Tây. Lời nào nói ra đối với phụ nữ cũng là khen ngợi, lịch thiệp hào hoa. Rất X – Men
– Cảm ơn.
Tôi đưa ly nước lên môi, uống trôi một chút cho tạm quên đi đau đớn. Tầm mắt bỗng vô thức nhìn về Dương Vũ đang đứng cách tôi một quãng, Linda khoác tay anh, hai người sánh bước bên nhau cùng đi mời rượu và trò chuyện với những nhân vật chủ chốt trong công ty.
Trông hệt như một cặp vợ chồng mới cưới, nồng nàn say đắm cùng nhau hạnh phúc.
Bất giác, nỗi đau đớn từ cổ chân truyền lên tận trái tim tôi, khiến cho lòng tôi đau nhói.
Tôi đặt ly nước xuống bàn rồi quay sang nói với Brian
– Xin lỗi, em đi rửa tay một chút.
– Được. Anh chờ em.
Tôi không trả lời, quay người liêu xiêu bước đi về hướng đài phun nước phía bên phải cổng chính.
Hiện giờ mọi người đều đang tập trung trong khuôn viên bữa tiệc, không có ai đến những chỗ vô vị như đài phun nước, cho nên tôi muốn đến đó yên tĩnh ngồi một lúc, chờ Lam Lam khiêu vũ với cậu bạn mới quen xong rồi cùng nhau đi về.
Tôi ngồi xuống bờ đá hoa cương, tháo đôi giày cao gót rồi nhẹ nhàng xoa cổ chân đã bắt đầu sưng tấy lên của mình một chút.
Mắt cá chân tôi vì sưng lên rồi cọ vào giày cho nên bị trầy da mất một mảng, máu tươi vẫn âm thầm rỉ ra. Bây giờ tôi đụng vào mới phát hiện ra đau đến như vậy.
Tôi cắn chặt răng, ngăn không cho những giọt nước mắt của mình rơi xuống. Cảm giác chua cay này, đau bởi thể xác thì ít, đau lòng vì anh thì nhiều.
Lúc nãy, ở bữa tiệc, tôi nghe loáng thoáng Linda nói với Phó giám đốc, ngày 25 này cô ấy và Dương Vũ chính thức làm lễ đính hôn, cũng chuẩn bị hai tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới.
Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi nhưng khi nghe chính xác thông tin ngày anh kết hôn, hóa ra trái tim tôi vẫn khổ sở đến như vậy. Biết rõ đây là kết cục đã được định trước rồi mà tôi vẫn không thể nào thuyết phục bản thân mình từ bỏ anh cho được. Tại sao tôi lại cố chấp đến như vậy? Cố chấp đến đớn đau!!!
– Đau không?
Tôi giật mình nhìn về phía giọng nói kia truyền tới. Nãy giờ chìm đắm trong sự bi ai của mình khiến cho tôi không để ý đến Dương Vũ đã đi đến bên cạnh mình từ bao giờ
Anh ngồi xổm trên nền đất, ánh mắt chăm chú nhìn vào cổ chân sưng tấy của tôi, đầu mày nhíu chặt.
Tôi thấy vậy, đành vội vàng thu lại cổ chân của mình, giấu vào trong vạt váy, cắn răng nén đau, miễn cưỡng lên tiếng
– Chào tổng giám đốc.
– Ừ
Câu tiếp theo tôi đang định hỏi anh “anh có việc đi ngang qua đây à?” thì Dương Vũ đã nắm lấy cổ chân tôi lôi lại, cẩn thận quan sát kỹ lưỡng một lượt. Khiến tôi đành phải nuốt ngược câu hỏi kia vào họng, kinh ngạc tột độ mà nói năng lộn xộn
– Anh, anh, anh làm cái gì vậy?
Anh vẫn không trả lời, tiếp tục cầm lấy cổ chân tôi, chậm rãi rút từ trong túi áo vest ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thấm đi vết máu từ mắt cá, sau đó lại dùng chiếc khăn tay ấy buộc chặt lấy cổ chân tôi.
Tôi đi hết từ kinh ngạc này đến ngạc nhiên khác, cho nên cứ mở to mắt, há miệng nhưng không thể phát ra được âm thanh gì. Mãi cho đến lúc anh buộc xong, đứng dậy. Tôi mới giật mình bừng tỉnh
– Đi. tôi đưa cô đến bệnh viện.
– Không. À…. Tôi không sao cả. Không cần tới bệnh viện.
Dứt lời, tôi cố gắng xỏ giày vào chân rồi đứng dậy, vốn định quay người rời đi, không ngờ cổ chân không hề phối hợp mà mất đà khuỵu xuống, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống nền đất.
Dương Vũ đứng cạnh, nhanh tay đỡ lấy eo tôi, kéo tôi dựa vào vòm ngực nồng nàn hương Clive Christian No.1 quen thuộc.
Tôi bất ngờ đến mức tim ngừng đập, toàn thân mềm nhũn, tri giác lẫn lý trí bay lên tận chín tầng mây. Đây có phải là một giấc mơ không? Sao lại thân thương, chân thực đến vậy.
Ký ức mơ hồ trong tôi bỗng nhiên quay lại năm chúng tôi mười sáu tuổi, lúc đó tôi vì vội vàng chạy đến cửa tiệm để làm thêm sau khi hết giờ học, tôi cũng bị vấp bậc thềm mà suýt chút nữa té cầu thang, cuối cùng là Bảo Bảo dang tay ôm lấy tôi, vòm ngực rộng lớnamang cho tôi một điểm tựa vững chãi.
Thật tình, sau bao năm, lại được ở trong lòng anh trong một hoàn cảnh như vậy, tôi đã hiểu rồi. Hiểu được một điều rất chân thật rằng: dù là năm tôi mười sáu tuổi hay là năm hai mươi sáu tuổi, thậm chí là đến tận năm bảy mươi sáu tuổi, trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ tồn tại một người đàn ông duy nhất – người đàn ông có thể chống đỡ cả một bầu trời rộng lớn cho tôi, để tôi có thể an an yên yên dưới sự che chở của anh mà sống. Cho dù anh có không nhận ra tôi, hay là kết hôn với người phụ nữ khác đi chăng nữa, sự thật về những năm tháng ấy sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Tình yêu của tôi với anh vốn chẳng thề thốt ở bên nhau đến sông cạn đá mòn, nhưng Kỳ Kỳ chính là minh chứng rõ ràng nhất của tình cảm mấy chục năm của chúng tôi. Tôi được ở bên anh bao nhiêu năm, lại có thể sinh cho anh một đứa con, lưu giữ huyết thống cao quý của anh bên mình, đó cũng tính là một loại hạnh phúc rồi!!!
Trong lúc dựa vào anh, tôi nghe rõ trái tim anh đập kịch liệt trong lồng ngực, hơi thở trầm ổn thường ngày bỗng nhiên có phần rối loạn. Tôi đành cắn răng tự mình vùng vẫy thoát khỏi những ký ức ngọt ngào năm xưa, vội vội vàng vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi đẩy anh ra
– Xin lỗi.
Anh nhíu mày quan sát biểu tình trên mặt tôi một lượt, sau khi yên lặng một lúc, rút cục nửa phút sau cũng mở miệng
– Tôi đưa cô tới bệnh viện.
– Không cần đâu. Lam Lam còn đang đợi tôi.
– Lam Lam?
– Đúng. Cậu ấy cũng là người Việt Nam, làm ở phòng Nhân sự.
Tôi vừa nói xong, đột nhiên thấy cánh tay mình bị anh kéo mạnh. Dương Vũ không nói không bằng bất kỳ câu nào, kéo tôi xuyên qua cổng phụ cạnh đài phun nước rồi đẩy tôi vào xe, sau đó lái xe đưa tôi vào bệnh viện.
Trên đường đi, anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho ai đó, nội dung “Tới đón cô gái tên là Lam Lam tại buổi tiệc, đưa cô ấy về nhà an toàn”, sau đó lập tức ngắt điện thoại, đến một câu thừa thãi cũng không nói.
Tôi nhìn thái độ của anh như vậy, đoán chừng mình có phản kháng cũng vô ích, cho nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng để anh đưa tôi đến bệnh viện.
***
Tại bệnh viện, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói “Nếu tôi còn không chú ý tới bản thân mình, xương cổ chân tôi sẽ không thể nào lành lại hẳn được. Đặc biệt, còn có thể thành tật suốt đời”.
Tôi nghe đến đó mới phát hiện ra độ nghiêm trọng của sự việc mình làm, sau cùng cũng phải chấp nhận uống thuốc điều trị theo sự chỉ định của bác sĩ.
Vị bác sĩ tóc vàng nâu sau khi phân tích nặng nhẹ cho tôi nghe một hồi, thấy đầu óc u mê của tôi rút cục cũng chịu tỉnh ngộ một chút, liền quay qua nói với Dương Vũ
– Dương, cậu làm gì mà để cô ấy chạy tới chạy lui như vậy?
– Cảm ơn Daniel, lúc nào rảnh mình sẽ mời cậu đi uống một ly.
Dường như Daniel nhận ra nét khó xử trên mặt Dương Vũ, cho nên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Tôi nhìn qua biểu hiện của họ, lập tức phát hiện mối quan hệ giữa Dương Vũ và Daniel chắc chắn là bạn tốt, không thể nào có chuyện chỉ quen sơ sơ mà có thể nói chuyện thoải mái với nhau như vậy. Như thế có nghĩa là người mà Daniel gọi điện hôm tôi nhất quyết đòi xuất viện là Dương Vũ sao? Cũng là anh thanh toán viện phí cho tôi? Là anh đưa tôi vào bệnh viện?
Tôi lắc lắc đầu, tự xua đi ảo tưởng trong lòng mình. Làm sao có thể chứ? Anh làm sao có thể đối xử với tôi tốt như vậy. Là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi mua thuốc xong, anh lại lái xe đưa tôi về nhà. Suốt quãng đường đi, chúng tôi chỉ duy trì một khoảng không gian im lặng. Có vài lần tôi len lén liếc qua gương chiếu hậu, nhìn trộm khuôn mặt anh, liền phát hiện ra ánh mắt thâm trầm, luôn ung dung bình tĩnh trước thế sự ngàn đổi vạn biến của anh, hôm nay lại bỗng mông lung đến vậy. Từng hàng đèn đường vàng nhạt chiếu lên từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt, hòa cùng không khí tịch mịch trong khoang xe, tạo nên một khung cảnh thanh cao mê hoặc lòng người, khiến cho tôi phải liều chết cố đè nén lòng mình lại, suýt nữa thì vươn tay chạm vào anh…
Xe đến cổng khu chung cư, tôi cố gắng mỉm cười thật tự nhiên, sau đó nghiêng đầu nói với anh
– Cảm ơn tổng giám đốc. Đến nhà tôi rồi.
– Cô thích Brian sao?
Cánh tay vừa định mở cửa xe của tôi đột nhiên khựng lại. Tôi thích Brian thì sao? Có liên quan gì đến anh không? Chẳng phải anh cũng sắp kết hôn với Linda rồi đó sao?
Bất giác, trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi chua xót cực hạn. Tôi vốn không mong cầu gì nhiều, cũng không hy vọng có ngày anh sẽ trở lại bên tôi. Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh, chính là cam tâm tình nguyện vì anh mà dứt bỏ đi tình cảm của mình, để anh có thể sống một cuộc đời như ba mẹ anh mong muốn, để anh mãi mãi là Dương Vũ cao quý nhưng khiêm nhường, để anh mãi mãi là bầu trời rộng lớn, để anh được tung bay sải cánh, làm một người đàn ông giỏi giang xuất chúng.
Tôi không thể làm gì cho anh, trái lại, sẽ lại càng trở thành vật cản trên con đường anh đi.
Cô ấy mới xứng đáng, cô ấy mới có thể đem lại tương lai rộng mở cho anh. Rồi cũng sẽ sinh cho anh những đứa con đẹp đẽ.
Còn về tôi, có Kỳ Kỳ của anh…là đã quá đủ rồi.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng cho không khí lạnh giá bên ngoài tràn vào lồng ngực, sau đó thu hết can đảm lên tiếng
– Cũng có thể coi là như vậy.
Dứt lời, tôi không dám ở lại đó thêm một chút nào nữa, sợ mình sẽ không kìm được mà rơi lệ trước mặt anh, tôi mở cửa rồi quay người rời đi, bỏ lại sau lưng một người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm vô tận.
Dám yêu một người, nhưng lại kiên trì cố chấp không thể nào tự thuyết phục mình từ bỏ người ấy, tựa như chính mình tự đâm vào tim ngàn dao vạn dao, hàng ngày vết thương vẫn liên tục rỉ máu nhưng vẫn khăng khăng không chịu rút dao khỏi tim mình.
Bảo Bảo của tôi thật sự ở ngay bên cạnh mà tôi lúc nào cũng nghĩ anh ấy rất xa tầm với…Đã đi hết một vòng rồi, cũng trải qua đủ loại đau khổ, bi ai, nhưng ngày qua ngày, tôi vẫn không thể ngăn nổi trái tim mình….VẪN CỨ THÍCH ANH!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!