Vẫn Cứ Thích Em
Phần 48
Ngày hôm sau, bác sĩ đến khám cho tôi từ sớm, thông báo rằng: cũng may tôi chỉ bị thương nhẹ, trán bị va đập nhưng chỉ trầy da, không tụ máu, không ảnh hưởng đến sọ, cổ chân bị trẹo. Chung quy lại là không sao cả.
Tôi cố gắng há miệng nuốt từng lời vị bác sĩ dặn dò, sau cùng, khi thấy bác sĩ đã nói xong, tôi mới lí nhí lên tiếng
– Bác sĩ, tôi…có thể…xuất viện được không?
Vị bác sĩ tóc vàng nâu kinh ngạc nhìn tôi, dường như không tin nổi người mới sáng hôm qua bị ô tô đâm tới thương tích đầy mình, mới chỉ qua một đêm mà lại dám xin xuất viện.
Tôi thấy thái độ của bác sĩ như vậy, nhất thời hơi ngượng, đành cố nặn ra một nụ cười méo xệch, chống thế
– Thật xin lỗi, tôi còn phải đi làm.
Lần này, vị bác sĩ còn kinh ngạc hơn nữa. Chắc hẳn đang nghĩ đến chuyện chụp não lại cho tôi một lượt, xem thử tôi có thật sự không bị ảnh hưởng đến thần kinh hay không. Rõ ràng vết thương trên trán tôi vẫn còn thấm máu ra cả băng gạc, cổ chân thì vẫn còn sưng tấy, vết thương trên cánh tay vẫn chưa khép miệng mà đi làm cái gì?
– Cô Tống, hiện giờ cô chưa thể xuất viện được.
– Bác sĩ, có thể linh động cho tôi một lần không? Sếp của tôi rất khó tính, tôi không thể nghỉ việc hai ngày được.
Im lặng
Tôi tiếp tục dùng ánh mắt van cầu, nắm lấy vạo áo blouse mà năn nỉ
– Bác sĩ, xin anh đấy. Nếu không đi làm thì tôi sẽ bị trừ lương đến 2 năm mất.
Trong đáy mắt của vị bác sĩ trẻ ánh lên một tia khó hiểu rất rõ ràng, tôi không thể đọc được trong ánh mắt ấy có chứa điều gì, chỉ biết nó không diễn đạt một sự khó xử đơn thuần mà còn mang một ý nghĩa khác nữa. Sau khi suy nghĩ một lúc, vị bác sĩ nói với tôi
– Chờ tôi một chút.
Dứt lời, vị bác sĩ ấy đi đến cuối hành lang, bấm điện thoại cho ai đó. Sau một hồi trao đổi cũng ngắt điện thoại, chậm rãi bước về phía tôi
– Cô Tống?
– Vâng
– Cô cảm thấy hiện tại cơ thể thế nào?
– Rất tốt. Tôi thấy rất khoẻ.
– Được rồi, cô theo tôi đi làm thủ tục xuất viện.
Tôi gật đầu rồi cố nén đau đi theo bác sĩ làm thủ tục xuất viện. Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là, khi định rút tiền ra để trả khoản viện phí mới chỉ một ngày nhưng bằng cả nửa tháng lương của tôi kia, bác sĩ lại nói có người thanh toán giúp tôi rồi. Tôi cố hỏi là ai, thì chỉ được trả lời một câu “Người ấy yêu cầu không cung cấp thông tin”.
Không biết ai mà lại bí ẩn và tốt bụng như vậy. Có lẽ nào là người đàn ông đã đụng trúng tôi không? Anh ta vì sợ tôi bắt phải chịu trách nhiệm cho nên mới không dám để lộ thông tin có đúng không?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi thở hắt ra một hơi, thôi mặc kệ. Dù là ai thì cũng không cần truy cứu nữa, tôi không sao là tốt rồi.
***
Tôi ngồi taxi, không dám chậm trễ một chút, liền đi đến công ty làm việc.
Đồng nghiệp nhìn thấy tôi thương tích đầy mình mà vẫn lết đi làm như vậy, kinh ngạc đến không tin nổi nhìn tôi. Haizzz, người Việt Nam phải kiên cường như vậy chứ, đâu phải chỉ chút thương tích mà đã nghỉ việc, huống hồ lương của tôi bị trừ đến thê thảm, nếu không đi làm, e rằng từ giờ cho đến hai năm sau, đến tiền mua đồ ăn hàng ngày tôi cũng không có nổi.
Vào đến thang máy, tình cờ lại gặp Lam Lam. Cô ấy cũng là người Việt Nam, tên đầy đủ là Doãn Lam Lam, vì tôi thấy tên cậu ấy nghe rất lạ cho nên thích gọi là Lam Lam, vừa dễ gần, vừa dễ gọi. Từ hồi tôi đến Hàn Thiên bên này, cô ấy là người nói chuyện với tôi nhiều nhất. Có lẽ cô ấy cũng như anh, người cùng quốc tịch dễ đồng cảm với nhau hơn thì phải.
– Liên Chi. Cậu sao vậy? Làm sao khắp người trầy trụa như thế này.
Tôi cố nén đau, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch
– Không sao đâu. Tớ bị xe đụng trúng thôi.
Ánh mắt của Lam Lam nhìn tôi lại càng thêm kinh ngạc, cậu ấy há miệng to đến mức suýt rơi cả cằm xuống đất
– Như vậy mà còn đến công ty làm hả? Cậu về nhà nghỉ ngơi đi. Tớ đưa cậu về.
Tôi vừa định xua tay từ chối thì cửa bên ngoài thang máy đột nhiên mở ra, một bóng dáng đàn ông cao lớn nhưng rất vừa mắt lọt vào tầm ngắm.
Cả thang máy, mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, không nghĩ là hôm nay có thể gặp Tổng giám đốc Dương Vũ trong truyền thuyết. Bình thường anh chỉ sử dụng thang máy chuyên dụng của mình, hôm nay lại chờ thang máy cho nhân viên bình thường. Có bị ấm đầu không?
Bên trong bắt đầu rì rầm những tiếng trầm trồ xuýt xoa của những nhân viên nữ người Mỹ. Vốn tiếng anh của tôi tốt nên cũng nghe ra được vài tiếng “đẹp trai quá”, “anh ấy là tổng giám đốc sao? Đẹp trai hơn ảnh trên mạng nhiều thế”, “người Việt Nam mà còn cao hơn cả người Mỹ chúng ta sao?”
Anh chẳng buồn liếc nhìn ai một cái, ung dung bước vào thang máy. Toàn bộ nhân viên đứng trong đó lập tức im bặt. Lam Lam cũng không ngoại lệ, không dám nhúc nhích lôi kéo tôi trở về nhà nữa.
Thang máy dừng ở các tầng, đến tầng 84 thì chỉ còn lại tôi và anh. Anh từ đầu đến cuối không hề nhìn tôi lấy một cái, tuy nhiên lúc thang máy sắp mở ra, bỗng dưng lại lên tiếng
– Chuyện ngoài ý muốn có nói hôm qua là thế này à?
– À…vâng
– Về nghỉ ngơi đi.
– Không sao, tôi khoẻ rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó giơ tay chạm vào vết thương trên trán tôi. Tôi bất ngờ đến nỗi cứ đơ người ra như tượng, không nhúc nhích, cũng không phản kháng cái gì. Khi ngón tay vừa vặn chạm tới thì thang máy “ting” một tiếng, sau đó cửa mở ra. Người đứng bên ngoài nhìn chúng tôi một cách khó hiểu.
Linda mặc một chiếc váy màu xanh nhàn nhạt, đứng đối diện chúng tôi, ánh mắt màu xanh sâu thẳm.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Linda thấy Dương Vũ đi thang máy cho nhân viên, người lạnh lùng lãnh đạm và không thích ồn ào như anh mà đi thang máy bình thường chật ních nhân viên, nếu là tôi, tôi cũng không tin.
Thấy không khí ngưng trệ căng thẳng như vậy, tôi vội vàng gật đầu lịch sự chào Linda một cái rồi cố lách qua cánh cửa, trở về bàn làm việc của mình. Một lúc sau, cũng thấy Linda đi theo anh vào phòng làm việc rồi đóng cửa ở trong đó rất lâu.
Tôi vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc tranh cãi xảy ra, hoặc ít ra Linda cũng phải to tiếng hỏi anh “tại sao lại đi thang máy bình thường cùng tôi?”, nhưng trái lại, tôi cố gắng tập trung thính giác lắm rồi mà vẫn không thể nghe bên trong tiếng gì cả.
Haizzz, có lẽ do phòng anh cách âm rất tốt.
Thật tình, người mà tôi không muốn hiểu lầm nhất chính là Linda, tôi mặc dù yêu anh nhưng chưa từng có cử chỉ nào vượt quá giới hạn quan hệ sếp và nhân viên với anh. Lại càng không muốn có bất kỳ mối dây dưa mờ ám nào với Dương Vũ. Tôi tự biết mình không xứng đáng, người xứng đáng với anh là một người vừa xinh đẹp lại vừa có gia thế như Linda. Tôi đâu dám mơ mộng gì cao sang.
Sao lại xảy ra tình cảnh như thế. Khiến chúng tôi tình ngay lý gian mà.
Một lúc sau, Linda mở cửa bước ra, ánh mắt chăm chú quan sát tôi từ đầu tới chân một lượt, sau cùng lên tiếng
– Cô bị thương nặng như vậy, nên về nhà nghỉ ngơi đi.
– Linda, cô đừng hiểu lầm. Tôi và anh Vũ không hề có gì cả.
Linda mỉm cười nhìn tôi, trong ánh mắt ôn nhu loé lên vài tia hạnh phúc khó tả
– Tôi biết. Tôi tin anh ấy. Trước giờ anh ấy chưa từng làm điều gì có lỗi với tôi.
Tôi mỉm cười thật rạng rỡ, cố che giấu đi sự cay đắng xót xa trong lòng mình. Biết rõ sẽ bị thương, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chịu tổn thương.
Biết rõ người phụ nữ đứng trước mặt mới tương xứng với anh, nhưng trái tim tôi vẫn không chịu nổi những lời hạnh phúc cô ấy vừa nói.
Anh ấy không làm việc gì có lỗi với cô ấy? Đúng vậy. Anh lúc nào cũng là người đàn ông tốt, một người vừa điềm đạm, vừa giỏi giang, là người đàn ông xứng đáng để gửi gắm bản thân trọn đời. Dù là tôi hay là ai đi nữa cũng đều muốn anh ấy trở thành người đàn ông của riêng mình, có điều…anh ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ nằm trong tầm với của tôi, cũng sẽ không bao giờ có thể cho tôi một danh phận. Tôi còn có thể làm gì?
Vừa nghĩ đến đó, cánh cửa phòng anh lại mở ra lần nữa, hình như anh có ý định ra ngoài cho nên mới mặc thêm áo vest chỉnh tề như vậy. Lúc đi đến bàn của tôi, anh dừng lại, lên tiếng
– Tôi đi công tác ở Nga 1 tuần. Hủy hết các lịch hẹn đối tác trong tuần này cho tôi.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Dương Vũ tôi biết không tùy tiện đến mức hủy toàn bộ lịch hẹn rồi đi công tác không báo trước như vậy. Có lẽ là bên Nga có chuyện đột xuất gì đó cho nên anh mới làm như thế. Mà đột xuất gì đến nỗi tôi là thư ký cũng không hề biết nhỉ? Có lẽ do ngày hôm qua nghỉ làm, có một số chuyện phát sinh mà tôi không biết rồi.
Tôi không dám hỏi han gì nhiều mà chỉ vâng một tiếng. Anh cũng không nói thêm gì, chậm rãi quay người đi đến phía thang máy. Tới lúc thang máy vừa mở cửa, hình như anh nhớ ra điều gì, bèn quay đầu lại nói với tôi
– Tôi đi công tác, không có việc gì. Nếu cô bị thương thì cứ ở nhà nghỉ đi. Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc qua email.
– Vâng.
Anh đi rồi, tôi mới dám thở phào một tiếng. Nãy giờ nén đau cố mỉm cười với Linda rồi lại cố tỏ vẻ bình thường trước mặt anh, cơ mặt tôi đã gần như muốn đông cứng lại. Anh sang Nga lần này mất khoảng một tuần, tôi cũng có thể nghỉ ngơi một tuần. Chắc sẽ vừa vặn kịp lành vết thương.
Ơn trời, chuyến công tác của anh đến thật đúng lúc!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!