Vẫn Cứ Thích Em
Phần 46
Thời gian đầu làm thư ký cho anh, tôi tự cho rằng mình sẽ không chịu nổi áp lực từ công việc lớn như vậy, cũng như áp lực từ những ánh mắt soi mói của những nhân viên khác, bao gồm cả Linda.
Mặc dù Linda không thể hiện bất kỳ thái độ nào chán ghét tôi, tuy nhiên không dưới 1 lần tôi bắt được trong ánh mắt cô ấy vài tia bất mãn. Có lẽ là bất mãn vì vị trí bàn làm việc của tôi lại ở gần anh đến vậy. Chỉ cách nhau qua một cánh cửa.
So với hồi ở Việt Nam, công việc ở đây thật sự rất bận rộn. Ngoài 8 tiếng xoay như chong chóng giúp anh xử lý công việc, sắp xếp lịch hẹn, soạn thảo giấy tờ. Tôi còn phải thường xuyên làm đêm mới có thể hoàn thành xong báo cáo các loại.
Tôi chẳng biết anh tìm kiếm ký ức cần những tác nhân gì, chỉ biết rằng từ lúc tôi sang đây, anh không hề hỏi tôi bất kỳ điều gì liên quan đến quá khứ, cuộc nói chuyện của chúng tôi cùng lắm là chỉ liên quan đến công việc mà thôi. Không có bất kỳ lời nào thừa thãi.
Nhiều lần tôi cũng tự thắc mắc, không hiểu tại sao anh không để cho Linda làm thư ký cho mình, sau cùng, khi đối diện với công việc áp lực nặng nề, tôi mới hiểu ra “là do anh thương hoa tiếc ngọc, không nỡ để vợ sắp cưới của mình phải vất vả, cho nên mới để cô ấy làm trợ lý, sắp xếp một ít việc bên lề cho anh mà thôi”.
Trong lòng tôi thầm mỉm cười tự giễu, Linda sau này sẽ là vợ anh, đương nhiên chuyện anh suy nghĩ cho cô ấy như vậy là lẽ bình thường. Chỉ là nhiều khi tôi ngồi ngoài cửa phòng, thấy Linda vào phòng anh rất lâu, lúc đi ra, trên khuôn mặt lại mang theo một vẻ hạnh phúc không thể che giấu, trái tim tôi vẫn cứ rớm máu mà thôi.
Tình yêu có đôi khi kỳ diệu như thế, biết rõ bản thân đã yêu lầm người nhưng vẫn không thể kìm hãm mà chấp nhận rơi vào lưới tình lần nữa. Cho dù có bị thương, chung quy vẫn không thể dứt bỏ. Người đàn ông ngồi cách tôi một cánh cửa, dù anh có làm tổn thương tôi một trăm lần, thì lần thứ một trăm lẻ một, tôi vẫn yêu anh, vẫn cam tâm tình nguyện để anh làm tổn thương mình. Bởi vì, đối với một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, bất kỳ cô gái nào cũng đều muốn yêu thương…
***
Một hôm, 9 giờ đêm tôi vẫn chưa hoàn thành xong công việc. Buổi trưa lại chỉ ăn một mẩu pizza cho nên tới giờ đó, cái dạ dày của tôi đã bắt đầu biểu tình ầm ỹ.
Tôi cố nén cơn đói để tập trung hoàn thành xong báo cáo, cho đến khi có một ngón tay gõ gõ lên bàn, tôi mới giật mình ngẩng đầu lên.
– Vẫn chưa xong việc sao?
Dương Vũ hình như vừa đi xã giao bên ngoài về, người vẫn còn phảng phất mùi rượu, đứng trước mặt tôi. Bóng dáng anh vốn cao lớn, nay đứng ngược sáng đèn trần lại càng thêm cao lớn, cũng muôn phần phong độ.
– À, chào anh. Tôi đang cố làm nốt báo cáo cho ngày mai.
– Được. Tôi chờ cô rồi ăn cơm.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, dường như không thể tin nổi vào những lời tai mình vừa nghe. Anh biết tôi chưa ăn gì à? Sao lại nói ăn cơm? Bên này làm gì có cơm Việt Nam?
Nói đến đây, cơn thèm ăn cơm quê nhà lại khiến cho cái dạ dày tôi thêm réo ùng ục. Tới khi định thần lại đã thấy anh vào phòng làm việc từ lúc nào rồi.
Kỳ lạ thật. Tự nhiên hôm nay lại tốt bụng đột xuất như vậy.
30 phút sau, rút cục tôi cũng làm xong báo cáo. Vừa sắp xếp xong giấy tờ, len lén đừng dậy định chuồn về trước thì nghe tiếng anh mở cửa.
– Xong rồi hả. Đi ăn thôi.
Tôi vốn không định đi ăn cùng anh, bởi vì 1 phần sợ người khác thấy sẽ hiểu lầm, một phần vì sợ quá gần gũi với anh, ngọn lửa tình cảm tôi đang cố dập tắt đi lại nhen nhóm bùng cháy.
Có điều, anh luôn bá đạo như vậy, không buồn hỏi tôi một câu lịch sự “Cô ăn gì chưa, tôi mời cô ăn cơm nhé”, hoặc là “Cô xong rồi à? Đi ăn với tôi một bữa cơm được không?”, thay vào đó, anh trực tiếp dùng một câu “Tôi chờ cô ăn cơm” là đã không cho tôi cơ hội từ chối rồi.
Thương nhân mãi mãi vẫn là thương nhân. Lời nói và hành động luôn dứt khoát như vậy, không cho đối phương có cơ hội khước từ.
***
Ngồi trên xe, anh mở một bản nhạc của Moza, tiếng dương cầm du dương mà réo rắt, làm lay động lòng người. Trước kia, tôi vốn rất ngưỡng mộ những nghệ sĩ chơi đàn dương cầm, cũng ước mơ được chơi đàn dương cầm một lần. Có điều, năm xưa vì hoàn cảnh cho nên không đủ điều kiện, bây giờ đủ điều kiện lại không còn thời gian để học đàn dương cầm nữa. Cuộc đời cứ thích trêu đùa con người như vậy đấy.
– Căn hộ mới thế nào?
– Cảm ơn tổng giám đốc, rất tốt.
Thật ra không phải là rất tốt mà là cực tốt. Căn hộ mà công ty cấp là loại nhà chung cư hạng sang, có ba phòng ngủ. Nội thất trong nhà cũng đã đều được lắp đặt đầy đủ, không thiếu bất kỳ thứ gì. Nếu muốn tới siêu thị, chỉ cần bấm thang máy đi từ lầu 8 xuống lầu trệt, ở đó cái gì cũng có, rất tiện lợi. Nếu muốn đến công ty, chỉ cần ngồi Taxi 3 phút là có thể đến.
Xem ra, một nhân viên bình thường như tôi, được hưởng chế độ đãi ngộ như thế là đã quá thỏa mãn rồi. Chẳng trách hàng tuần, hàng tháng, hồ sơ xin việc nộp đến công ty nhiều như vậy. Đã trải qua 3 vòng thẩm định, đến vòng thứ 4, tức là vòng xét duyệt của Tổng giám đốc rồi vẫn còn chất chồng như núi, khiến cho tôi cũng tối tăm mặt mũi vì giúp anh xử lý.
***
Anh đưa tôi đến quán cơm Việt Nam trong một ngõ nhỏ cách công ty không xa. Ngõ ở đây rất bé, chúng tôi chỉ có thể để xe bên ngoài rồi đi bộ vào. Đây là một cửa tiệm do hai vợ chồng người Việt Nam mở, dù không gian hơi bé nhưng cực kỳ ấm cúng. Giờ này, khách hầu như đã về hết, trông thấy tôi cùng anh đi đến, bác trai đang lau dọn bàn, liền ngừng tay bước tới phía chúng tôi
– Vũ đấy hả, lâu lắm không thấy con đến.
– Dạ. Bác trai, thời gian này con hơi bận.
Bác trai gật gật đầu rồi quay lại nhìn về phía tôi, trong ánh mắt màu đục bỗng loé lên vài tia kinh ngạc
– Đây là bạn gái Vũ sao? Xinh xắn quá.
Tôi vốn định xua tay phản bác, không ngờ anh lại bình thản chẳng thèm giải thích gì mà lên tiếng
– Bác trai, còn cơm không. Con đói rồi
– Còn còn. Hai đứa vào ngồi đi, bác bảo bà ấy làm cơm sườn cho con.
Dứt lời, bác trai vui vẻ vắt chiếc khăn lau lên vai rồi bước vào trong khu bếp. Trong bếp có một bác gái cũng đã nhiều tuổi, nhưng thoạt nhìn cử chỉ vẫn còn rất linh hoạt, trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn vẫn ánh lên nét hạnh phúc viên mãn.
Bất giác, tôi ngẫm lại, không biết 30 hay 40 năm nữa, khi chúng tôi già đi sẽ có kết cục như thế nào. Là tôi lẻ loi hay tìm cho mình một người đàn ông khác. Tôi không biết…Ngoài anh ra, tôi chưa từng rung động với bất cứ người nào…
– Nhìn gì vậy?
Giọng nói của anh truyền đến kéo tôi trở về với thực tại, tôi bối rối thu tầm mắt của mình lại rồi lí nhí trả lời
– À…không có gì. Anh thường xuyên đến đây sao?
– Có thời gian rảnh, cũng thường tới.
– Cơm Việt Nam rất ngon phải không?
– Mặc dù tôi không nhớ gì về chuyện trước đây, nhưng hương vị cơm Việt Nam, quả thực rất khó quên.
Nhớ lại cách đây 2 năm, chiều nào tôi cũng tranh thủ về sớm nấu cơm cho anh. Hai chúng tôi ở trong một ngôi nhà rộng lớn, ăn những bữa cơm ấm cúng, còn nguyện ý sống một đời vui vẻ như vậy… Chỉ tiếc, hiện thực tàn khốc, ngay đến cả một món ăn anh thích, tôi cũng chẳng còn có thể nấu cho anh ăn nữa rồi….
Bác gái mang ra hai ly trà, liếc nhìn qua màu trà cũng biết, đó là chè của Việt Nam, màu nước vàng óng ánh giản dị lấp loáng dưới ánh đèn, mùi thơm quê hương thoang thoảng theo làn khói xộc vào mũi
– Cháu gái, cháu quả thực rất có mắt nhìn người đấy nhé. Thằng Vũ tới đây đã 2 năm mà bác chưa từng thấy nó dắt theo cô gái nào, cháu là người đầu tiên đấy.
Bỗng nhiên trái tim tôi lại làm loạn lên trong lồng ngực, một cảm giác vui sướng đan xen bối rối cứ len lỏi đến từng sợi dây thần kinh trong tôi. 2 năm ở đây anh chưa mang Linda tới à? Tại sao mới chỉ quen tôi vài tháng đã đặc biệt đem tôi tới như vậy?
– Bác gái, không phải. Con là nhân viên của anh Vũ.
– Ồ. Vậy à. Nhưng dù sao thì bác vẫn thấy hai đứa rất xứng đôi.
Dứt lời, bác gái mỉm cười rồi bưng khay đựng trà vào trong bếp, thì thầm to nhỏ với bác trai vài câu gì đó, thỉnh thoảng còn liếc về phía tôi, ánh mắt thật sự vui vẻ.
Một lát sau, bác trai bưng ra một khay cơm sườn, còn có cả một đĩa rau bina luộc, nhẹ nhàng đặt xuống bàn
– Hai đứa cứ ăn từ từ.
– Cảm ơn bác.
Tôi không khách sáo, cầm hai đôi đũa. Một đôi đưa cho anh, một đôi dành cho mình. Phải nói rằng được ăn cơm quê nhà ở một đất nước xa lạ thật sự rất ngon, cảm giác quen thuộc khi dùng đũa để ăn trái ngược hẳn với việc dùng dao và dĩa để cắt thịt ăn ở Mỹ, cũng như trước đây, dù được ngồi ăn ở nhà hàng đắt tiền hay dùng những món cao lương mỹ vị, cảm giác được ăn cơm cùng anh mới là hạnh phúc nhất.
– Có ngon không?
– Rất ngon.
– Ăn từ từ thôi.
Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh. Bất chợt thấy hôm nay anh lại gần gũi đến vậy.
Người ngồi trước mặt tôi là Tổng giám đốc Dương Vũ lạnh lùng lãnh đạm thường ngày à? Là Dương Vũ khi làm việc thì cực kỳ nghiêm túc là quyết đoán đó sao?
– Sao…hôm nay…lại dắt tôi đi ăn cơm.
– Chẳng hiểu sao, tôi thấy cảm giác dùng cơm với cô rất quen thuộc.
– Khụ…
Câu trả lời này có liên quan đến câu hỏi của tôi à? Sao lại trả lời lạc đề như vậy? Mà dù có lạc đề thì khi nghe xong, trái tim tôi vẫn nhảy vọt lên cổ họng, tâm tình tưởng như vừa được ném lên thiên đường, chỉ cảm thấy lâng lâng.
Dương Vũ cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt hờ hững thường ngày nay lại mang một nét u buồn phảng phất, dường như trong đó là một nỗi cô đơn tịch mịch, một thứ gì đó không thể nói được thành lời.
Tôi nhìn thấy anh như vậy, trái tim vừa vui vẻ lúc nãy lại lập tức nhói đau, rút cục không thể kiềm chế được mà mồm miệng đã nhanh hơn não, phun ra mấy tiếng: “anh có muốn uống rượu không?”
Nói xong, tôi hối hận đến nỗi thực sự muốn đập đầu vào bàn ăn mà chết luôn đi, những từ ám chỉ khiêu gợi đàn ông như thế mà tôi cũng nói ra được.
Vừa định xua tay rút lại lời nói thì không ngờ anh đã lên tiếng trước
– Được. Uống vài ly đi.
Bác gái nói ở đây không có rượu trắng, đành mang cho chúng tôi một chai vang đỏ bình thường. Ăn cơm Việt Nam mà uống với rượu vang quả thực không hề phù hợp một chút nào, tuy nhiên hôm đó chúng tôi đã chẳng màng đến những điều kỳ lạ ấy mà đã uống rất nhiều
Anh nói
“- Mặc dù không thể nhớ trước kia tôi sống ở đâu, làm những gì. Nhưng lần đầu tiên gặp cô, tôi có cảm giác như chúng ta đã từng gặp ở đâu đó rồi”.
Tôi đáp
“- Tất nhiên, tôi đã làm thư ký cho anh 2 năm cơ mà”
“- Chẳng trách, tôi cứ có cảm giác muốn cô quay lại làm thư ký cho tôi đến vậy”
“- Ồ, vậy à?”
“- Đúng vậy. Cạn ly”
“- Cạn ly. Vì cuộc trùng phùng sau 2 năm của chúng ta”
“- Trước đây cô có biết tôi ước mơ làm gì không?”
“- Không”
“- Tôi cũng không biết. Cạn ly”
“- Ok. Cạn ly vì chúng ta đều không biết”
“- Cô còn trẻ như vậy mà đã lập gia đình rồi à?”
“- Lập gia đình cách đây 2 năm”
“- Lúc đó, tôi có tham dự không?”
“- Không”
“- Vậy kính cô một ly, chúc mừng muộn nhé”
“- Cảm ơn, cạn ly”
Tôi ngửa cổ uống cạn một hơi, màu rượu đỏ sóng sánh chảy vào cổ họng, vừa cay vừa ngọt, khiến sống mũi tôi cay xè. Tại sao anh không hỏi chồng tôi là ai? Tại sao anh không hỏi tại sao anh không tham dự? Tại sao?
Biết đâu nếu anh hỏi, tôi sẽ coi như vì mượn rượu, vì say nên nói thật cho anh biết, ngày đó anh không đến dự đám cưới của tôi vì anh là cha của con tôi, vì đến bây giờ tôi vẫn chưa được mặc váy cô dâu lần nào.
Bất chợt, nước mắt tôi rơi lã chã, một vài giọt rơi xuống ly rượu trong tay, hoà cùng màu đỏ sóng sánh
Điều tôi không ngờ nhất là, anh rút một tờ giấy ăn, vươn tay lau nước mắt cho tôi. Vừa cẩn thận, vừa tỉ mỉ, tựa như sợ chỉ mạnh tay một chút là tôi sẽ đau mà khóc nhiều hơn vậy
– Đừng khóc. Tôi nói đến chuyện không vui của cô sao?
– Không có gì. Tổng giám đốc Dương Vũ, tôi hỏi anh một chuyện được không?
– Cô hỏi đi
– Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?
– Vì cô cũng là người Việt Nam.
Tôi gạt nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch. Không phải đấy chứ? Bất cứ ai là người Việt Nam anh cũng đối xử tốt như vậy à?
Dương Vũ trầm ngâm dựa vào lưng ghế, nhấp một ngụm trà đã nguội, sau đó nhìn vào mắt tôi
– Cô có biết, hiện tại tôi mong điều gì nhất không?
Tôi lắc đầu.
– Tôi muốn được làm gì mình thích. Tung bay sải cánh trên bầu trời rộng lớn. Cũng như lựa chọn ai mình muốn lựa chọn. Không phải sống theo ý chí của người khác.
Tôi đọc được trong mắt anh sự bất mãn rất lớn, sự bất mãn mà trước đây anh không hề nói với tôi. Tôi biết, anh làm gì, yêu thích gì cũng do chú Hàn định hướng. Đến cả việc muốn đi học bằng xe đạp cùng tôi cũng là điều không thể. Tuy nhiên, anh chưa từng phàn nàn, cũng chưa từng kêu ca bất kỳ điều gì, ngay cả lúc chú Hàn bắt anh từ bỏ ước mơ làm bác sĩ ngoại khoa, anh cũng chỉ ngồi trầm ngâm ở ngoài sân suốt đêm, sau cùng nói với tôi rằng “Ai cũng có ước mơ, nhưng không phải ai cũng có dũng cảm thực hiện. Ba mẹ cũng chỉ có mình anh, đương nhiên anh không thể phụ lòng ba mẹ”.
Bất chợt, tôi cảm thấy như hiện giờ rất tốt, anh không phải kìm nén lòng mình mà tâm sự với tôi những điều anh chưa bao giờ nói. Có lẽ trước kia anh sợ tôi thất vọng về anh, sợ tôi lo lắng cho anh nên mới không bao giờ tỏ ra cô đơn như vậy.
Tôi cũng cúi xuống uống một ngụm trà, sau đó hít sâu một hơi, trả lời
– Ai cũng có ước mơ của mình, nhưng không phải ai cũng dũng cảm thực hiện.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, ly trà trên tay run run sóng sánh trong ánh đèn neon lấp lánh.
– Làm kinh doanh thì có gì không tốt? Bác sĩ trị bệnh cứu người, thương nhân cũng có thể dùng tiền của mình để xây bệnh viện cứu người.
– Cảm ơn.
Tôi gật đầu mỉm cười, chợt thấy ánh mắt của anh đã không còn nỗi cô đơn tịch mịch. Ai cũng có ước mơ, vấn đề là ước mơ ấy như thế nào, hướng tới mục đích gì mà thôi.
Tôi tin Dương Vũ của tôi là người đàn ông có hoài bão, có lý tưởng, cũng đủ dũng cảm để thực hiện ước mơ của mình
– Cũng muộn rồi, tôi đưa cô về.
Chúng tôi trả tiền rồi cùng đi bộ qua con ngõ nhỏ đến chỗ để xe. Suốt quãng đường đi bộ, anh không nói gì, tuy nhiên dáng vẻ nhàn tản ung dung hiếm thấy, hôm nay lại có chút gì đó khác biệt.
Mãi sau này, tôi mới biết, hôm ấy anh tìm được bằng bác sĩ ngoại khoa đã bị chú Hàn tìm cách giấu đi. Giấc mơ về nghề nghiệp như một ngọn gió mang ký ức của anh ùa về, cũng mang theo sự bất mãn khi phải sống một cuộc đời không như anh mong muốn. Anh đã tới quán bar uống rất nhiều rượu, không muốn về nhà cho nên khi định trở về công ty để ngủ, thì lại tình cờ gặp tôi.
Có một loại cảm giác, dù gặp gỡ đối phương vô số lần nhưng lại không hề muốn tâm sự. Cũng có một loại cảm giác, dù chỉ gặp vài lần thôi, cũng muốn ngồi chung một bàn rượu, trút hết cả tâm can.
Tôi không biết vì lẽ gì mà anh lại tin tưởng và đối xử tốt với tôi như vậy, cũng có thể tình yêu là loại cảm xúc kỳ lạ. Dù có quên nhau đi bao nhiêu lần, dù ngồi trước mặt nhưng không nhận ra nhau…thì chỉ cần nhìn thấy đối phương thôi, trái tim vẫn rung lên những nhịp đập khó tả, cảm giác quen thuộc vẫn luôn luôn quen thuộc, ngọn lửa tưởng như đã lụi tắt rồi bỗng nhiên lại nhen nhóm bùng cháy!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!