Vẫn Cứ Thích Em
Phần 31
Sáng hôm sau, tôi và Liên Chi chuẩn bị một chút đồ đạc rồi tới bệnh viện làm thủ tục nhập viện.
Cảnh Đức đón chúng tôi ở sảnh bệnh viện từ rất sớm, thấy tôi và Liên Chi cùng đến như vậy, ánh mắt Cảnh Đức dường như thoáng hiện một tia chua xót rồi rất nhanh thu về vẻ ôn nhu ban đầu. Dù mắt tôi có kém đến mấy thì trực giác vẫn phát hiện được tình cảm của Cảnh Đức đối với tôi, đối với Liên Chi. Bất giác, tôi cảm thấy ân hận vô cùng. Ân hận vì không thể bảo vệ nổi lý trí của mình, ân hận vì đã quyết tâm rồi lại từ bỏ, ân hận vì không thể chiến thắng nổi bản thân…
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiến lại gần Cảnh Đức, vốn định mở miệng trước, không ngờ chưa kịp làm đã nghe thấy tiếng Cảnh Đức truyền đến
– Em đã làm xong thủ tục nhập viện rồi, sáng nay em dẫn anh đi làm các xét nghiệm cần thiết để chuẩn bị phẫu thuật.
– Anh biết rồi.
– Mấy hôm nay anh cảm thấy thế nào? Có khoẻ không? Có nhìn rõ em không?
– Cái thằng nhóc này. Hôm nay em mặc áo blu màu trắng, tóc vuốt gel, đẹp trai rạng ngời. Đúng chưa?
– Sai rồi, em đẹp trai xuất sắc đấy nhé.
Dứt lời, cả 3 chúng tôi đều vui vẻ cười thoải mái. Giờ phút này còn có thể cười được, vậy là đã quá tốt rồi. Sau này, tôi có chết đi, cũng chỉ mong những người thân của mình vẫn còn có thể sống vui vẻ bình yên, thế thôi….
***
Trong ngày hôm đó, tôi được làm tất cả các xét nghiệm cần thiết để phẫu thuật. Nghe nói khối u của tôi đã phát triển rất nhanh, đã bắt đầu chèn ép các mô thần kinh cho nên khiến cho ngũ giác của tôi gần đây yếu đến vậy.
Bệnh viện cũng đặt lịch mổ cho tôi vào ngày mùng 2 tháng sau. Tức là còn 3 ngày nữa…
3 ngày nữa…
Bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy sợ hãi!!!
Trước đây, tôi đã từng tham khảo rất nhiều tài liệu về khối u của tôi. Trên mạng có viết, cũng có một số người phẫu thuật thành công, tuy nhiên cũng có vô số người thất bại.
Y học bây giờ mặc dù rất phát triển, tuy nhiên dù là ở Việt Nam hay ở Mỹ, hoặc là Singapore thì tỉ lệ thành công của việc mổ tách u não cũng rất thấp, chỉ khoảng 3,5% ca phẫu thuật thành công mà thôi….
Tôi cũng đã từng có ý định sang Mỹ làm phẫu thuật, nhưng tôi tin Cảnh Đức…Thà chết ở Việt Nam, chết dưới dao mổ của em trai mình, còn hơn là chết ở một nơi xa xôi, dưới dao mổ của một người không quen biết.
Khi con người ta đối diện với sinh tử, lại có thể lựa chọn theo cảm tính và hên xui như thế đấy. Tôi ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng cũng không tránh khỏi cực đoan như vậy!!!
***
Sang ngày thứ hai. Ba mẹ tôi cùng gia đình ba Thiên cũng trở về đến Việt Nam. Gia đình Thanh Xuân và Phong biết tin cũng tức tốc đến bệnh viện thăm tôi.
Khi biết bệnh tình của tôi, mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Ba tôi thì cứng rắn hơn, ông chỉ im lặng nhìn tôi rất lâu, lâu đến nỗi hai mắt đỏ ngầu mới lạnh lùng quay lưng mở cửa bỏ đi. Tôi biết, ba không muốn ai nhìn thấy ông rơi lệ. Dương Hàn vốn là người đàn ông mạnh mẽ đã được tôi luyện qua nhiều thăng trầm, giờ phút này cũng vì con trai duy nhất mà phải rơi nước mắt.
Bởi vậy mới nói, huyết thống là tình cảm thiêng liêng không gì so sánh nổi!!!
Ba Thiên ngồi cạnh giường, nắm lấy tay tôi, mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ vẻ phong lưu hời hợt, nhưng tôi biết, bên trong người cha này, cũng đã đau xót lắm rồi
– Bảo Bảo, cái thằng nhóc này. Phẫu thuật xong, nhanh khoẻ mạnh trở lại. Ba giao hết các hộp đêm, quán bar của ba cho con rồi, con có biết con nghỉ tời gian dài như vậy, sẽ làm thất thu của ba bao nhiêu tiền không?
– Ba, ba nhiều tiền như vậy còn đòi con bồi thường sao?
– Đúng, đúng. Con phải nhanh khoẻ để đi làm kiếm tiền bồi thường cho ba.
Bất giác, tôi thấy sống mũi mình cay xè. Phải cố gắng lắm mới kìm chế không rơi lệ trước mặt những người thân của mình. Tôi là đàn ông, tôi không thể yếu đuối, lại càng không được rơi lệ…
Thanh Xuân và Phong ôm thằng nhóc Bối Bối đến bên giường tôi, mặc dù tôi nghe không rõ, nhìn cũng không rõ nhưng tôi cảm nhận được bàn tay bé xíu của con trai nuôi cứ sờ khắp khuôn mặt tôi, hình như còn bi bô gọi “Ba…ba”. Cảm giác bi thương không thể nào diễn tả nổi.
Nếu sau phẫu thuật, tôi còn sống. Nhất định tôi sẽ gạt hết mọi chuyện quá khứ đi, xin ba mẹ cho cưới Liên Chi. Sau đó sẽ cùng em sinh những đứa con giống em, giống tôi.
Chưa bao giờ tôi lại khát khao được sống, được làm cha đến vậy!!!
***
Đêm hôm đó, tất cả mọi người đều không chịu về mà nhất định đòi ở lại cùng tôi. Cảnh Đức phải nói đi nói lại mấy lần, còn doạ “đông người ở lại sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của tôi”, gia đình tôi mới miễn cưỡng trở về. Còn dặn đi dặn lại, sáng mai sẽ tiếp tục vào thăm sớm.
Khi mọi người đã về hết, chỉ còn mình Liên Chi ở lại với tôi. Không hiểu sao, từ lúc ba tôi trở về, tôi cứ có cảm giác ba tôi nhìn Liên Chi bằng một ánh mắt khác. Chẳng lẽ ba đã biết chuyện của chúng tôi? Hoặc là biết Liên Chi chính là con gái của lão Vương, là em gái cùng cha khác mẹ của cô Diệp???
Tôi rất sợ ba mình sẽ không nương tay với cả em, cho nên cách đây nửa tháng có viết một bản di chúc.
Trước kia tôi ở Mỹ, có đi làm và tích góp được một số tiền, sau đó từ đó đầu tư tiền vào các công ty cổ phần bên đó. Hiện tại, tiền và cổ phần của tôi cũng được một khoản không nhỏ.
Tôi chia ra thành 5 phần, 1 phần cho cha mẹ, 1 phần cho em, 1 phần cho Cảnh Đức, 1 phần cho Bối Bối, phần còn lại tôi ủng hộ quỹ từ thiện cho trẻ em nghèo Việt Nam.
Ngoài ra, tôi còn viết một bức thư, xin cha mình nếu biết được sự thật, hãy vì tôi mà để em sống một đời yên ổn.
Tôi chưa bao giờ cầu xin ba tôi cái gì, hy vọng di nguyện của tôi sẽ được ba đáp ứng.
Tôi không mong mình sẽ chết đi, tuy nhiên nếu tôi phải ra đi, chỉ mong Liên Chi của tôi có thể dùng số tiền thừa kế từ tôi để sống thoải mái, không còn phải lo trả nợ cho người ta như lúc trước nữa.
Cũng mong giữa hai nhà, tôi và em, sẽ không còn thù hận gì nữa…
Vừa nghĩ đến đó, Liên Chi mở cửa bước ra từ phòng tắm, trên người vẫn còn vương vài giọt nước lấp lánh, đi đến lật chăn nằm xuống cạnh tôi.
Em tự nhiên gối đầu lên tay tôi, mỉm cười lên tiếng
– Anh còn chưa ngủ à?
– Chưa. Hơi khó ngủ
– Mai làm phẫu thuật rồi, anh có sợ không?
– Không. Chỉ sợ quên em
– Sáng nay em có đi chùa, xin cho anh một sợi dây chuyền bình an đây. Em đeo cho anh.
Dứt lời, em xoay người vươn tay tới tủ đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra một sợi dây chuyền bằng bạc trắng lấp lánh có mặt hình phật, sau đó đeo vào cổ tôi
– Mai phẫu thuật không được đeo trang sức đâu.
– Em biết, em đã xin anh Đức rồi
– Chuẩn bị kỹ lưỡng vậy sao?
– Đúng vậy, để lỡ sau này anh quên em, còn có sợi dây chuyền này chứng minh, chúng ta đã từng yêu nhau.
Tôi mỉm cười vòng tay kéo em xuống, hôn lên môi em. Mùi hương thơm ngát quen thuộc cùng với sự động chạm da thịt làm máu trong người tôi bỗng nhiên lại sôi trào.
Hôn nhau được một lúc, em miễn cưỡng đẩy tôi ra rồi cúi xuống gối đầu lên lồng ngực
– Đêm nay ngủ sớm, giữ sức mai làm phẫu thuật. Khi nào anh khoẻ lại, em sẽ sinh cho anh vài đứa con, được không?
– Liên Chi…
– Dạ
– Nếu anh có chết đi, phải vui vẻ mà sống tiếp, có biết không?
– Anh đừng nói như vậy…
– Anh chỉ mong sau này, em lấy một người đàn ông em yêu, sống một cuộc đời bình yên vui vẻ. Với anh, thế là đủ rồi.
– Em sẽ chỉ lấy anh.
– Hứa với anh một chuyện.
– Không, em không hứa?
– Nếu em không hứa, ngày mai anh không làm phẫu thuật.
Bất giác, vùng áo em gối đầu bỗng trở nên mát lạnh, tôi biết em đang khóc, tôi biết, em đau lòng…chỉ là tôi không muốn mình sẽ trở thành gánh nặng cho em mà thôi…
– Hứa với anh, nếu sau này anh có chết đi. Phải quên anh, tìm cho mình một người yêu mình, đối xử tốt với mình. Có được không?
– Anh Bảo…
– Được không?
…
– Liên Chi
Tôi nghe rõ tiếng em khóc, nghe rõ từng tiếng trái tim tôi rỉ máu, cũng nghe rõ sự bi ai của tình yêu hai chúng tôi. Đau thương vạn trượng.
Em nức nở rất lâu, cuối cùng cố gắng lắm mới phát ra được 3 tiếng “em đồng ý”…
Tôi mỉm cười chua chát. Cho dù không có “nếu như”, tình cảm không cách nào bày tỏ, dẫu lao thân vào lửa, vẫn yêu thật đậm sâu…
– Ngoan. Chúng ta ngủ đi thôi.
Hai chúng tôi đêm ấy đã ôm nhau khóc rất nhiều. Tôi sợ ngày mai, sợ tương lai, cũng sợ chết, sợ chia ly…
Số phận con người có lẽ chỉ như một cái chớp mắt nhẹ tựa lông hồng, mới cách đây 3 tháng, tôi và em còn đối xử với nhau như hai người xa lạ. Đến hôm nay, tôi đã đứng trước ranh giới của sự sinh tử, còn em thì đã là người phụ nữ của tôi.
Buồn cười!!!
***
Ngày hôm sau, cha mẹ cùng mọi người đến thăm tôi từ rất sớm. Thấy tôi và Liên Chi ngủ chung giường như vậy, ai cũng có ngạc nhiên đôi chút. Tuy nhiên giờ phút này chẳng còn hơi đâu mà thắc mắc nữa. 1 giờ chiều nay, tôi bắt đầu ca phẫu thuật. Hiện tại, ai ai cũng chỉ mong bồi bổ sức khoẻ cho tôi mà thôi.
***
12 giờ 30 phút
Tôi mặc đồ phẫu thuật, nằm trên giường bệnh, đếm thời gian chờ đợi những chuyện diễn ra sắp tới.
Càng gần những giờ phút này, tôi càng sợ.
Tất cả mọi người ngồi quanh giường bệnh của tôi, không ai rời nửa bước. Mẹ tôi cứ chút chút lại quay đi lau nước mắt, ba Hàn thì cứ nắm chặt lấy tay tôi.
12h45 phút.
Cảnh Đức đến, mang theo xe lăn, đẩy tôi vào phòng phẫu thuật.
Tôi cố quay lại nhìn em, nhìn mọi người thêm một lần, trái tim cứ co rút liên hồi trong lồng ngực.
Bất giác, tôi thấy mặt mình mát lạnh. Mấy giọt nước mắt đàn ông rút cục cũng không kìm được mà rơi xuống không ngừng.
Trên quãng đường từ hành lang tới phòng phẫu thuật, Cảnh Đức bỗng nhiên lên tiếng
– Anh Bảo, hãy yên tâm. Cứ tin em
– Tất nhiên là anh tin em.
– Vậy được rồi.
– Đức, nếu anh có bề gì, hãy chăm sóc Liên Chi.
– Anh…
– Coi như anh nhờ em.
– Anh Bảo, phẫu thuật sẽ thành công thôi.
– Sau phẫu thuật, hãy liên hệ với luật sư của anh
– Để làm gì vậy?
– Có chút giấy tờ cần em ký tên.
– Vâng, em biết rồi. Lát nữa vào phòng phẫu thuật, anh đừng lo lắng gì cả. Có em ở đây rồi.
Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái. Đoạn đường đến phòng phẫu thuật lạnh lẽo hôm nay bỗng trở nên đáng sợ vô cùng. Vậy mà trước kia tôi đã ước ao biết bao nhiêu được cầm dao mổ một lần, được làm bác sĩ ngoại khoa một lần. Hôm nay thì hay rồi, chính tôi lại nằm dưới dao mổ, sống chết cũng không thể nào tự mình định đoạt được…
***
Khi tới phòng phẫu thuật, kíp mổ đều đã có mặt ở đó, găng tay, dao mổ, đồ đạc cũng đã chuẩn bị rất gọn gàng. Tất cả đều là những chuyên gia đầu ngành về phẫu thuật, tôi nhìn thấy vậy, trong lòng cũng khẽ thở phào một tiếng. Bây giờ còn lo sợ gì nữa chứ, chẳng phải tiêm thuốc mê rồi, ngủ một giấc, có chết cũng chẳng thấy đau đớn gì nữa sao.
Nghĩ vậy, tôi vững tin thêm vài phần. Sau đó theo sự chỉ dẫn của bác sĩ, cởi đồ nằm trên giường mổ.
Sau vài phút hội ý, kíp trực bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Đèn phẫu thuật trên đầu bật sáng, chiếu đến mắt tôi đau nhói.
Dù thị lực đã kém lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy đèn chiếu công suất lớn như vậy, tâm tình tôi cũng theo đó mà có chút chấn động.
Trái tim tôi bỗng chốc đập điên cuồng trong lồng ngực, chút tự tin ban nãy vừa mới có được bỗng chốc tan biến sạch sành sanh.
Cánh tay phải của tôi tự nhiên nhói đau một cái, có lẽ là bác sĩ đã bắt đầu dùng thuốc gây mê cho tôi.
Tôi cố gắng nắm chặt lấy sợi dây chuyền em đã đeo cho tôi. Sau đó chỉ vài giây, tôi thấy mắt mình trĩu nặng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ…
Trong giấc mơ….Tôi thấy ba, thấy mẹ, thấy gia đình ba Thiên, thấy con trai Bối Bối. Thấy cả em mặc váy cô dâu trắng muốt, đứng ở cuối đường chờ tôi…
Một giấc mơ trên thiên đường!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!